chương 6: ỷ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa trong phòng của Tô Vân Tư quanh năm đóng kín, Mạnh Nam đang xoay bút bi trong tay, lật một trang sổ sách, trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ đối diện.

Tô Vân Tư không phải là người thích che giấu mọi thứ, bình thường có chuyện gì cậu sẽ nói thẳng, cậu rất thích làm nũng và cậu nghĩ gì đều viết ở trên mặt, Mạnh Nam thích giao tiếp cùng với những người như vậy, bởi vì hắn không cần tốn thời gian đoán xem đối phương đang nghĩ gì.

Nhưng đứa trẻ này luôn gặp vấn đề trong việc lựa chọn đại sự.

Tô Vân Tư không mở miệng, hắn không có lý do gì để khăng khăng đưa tiền cho cậu, và hắn không biết cậu đang trong tình trạng tệ như thế nào, hắn cũng không biết cậu dùng tiền vào việc gì. Mặc dù hắn tin rằng Tô Vân Tư sẽ không tham gia vào các hoạt động phạm pháp và phạm tội, nhưng cậu vẫn còn trẻ nên có thể sẽ dễ dàng bị lừa và lạc lối.

Cách xử lý của người lớn đương nhiên là nói chuyện thẳng thắn và thành thật, nhưng nếu thẳng thắn quá có thể làm tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm của đứa trẻ. Mạnh Nam luôn cưng chiều Tô Vân Tư, và hắn luôn lo lắng vì sự cưng chiều của mình, tuy hắn là một người tinh ma nhưng hắn có chút không chắc chắn về vấn đề này.

Bên kia, Tô Vân Tư nằm ở trên giường ngủ say, tiết trời đầu xuân đi dạo dưới ánh mặt trời ấm áp, nhưng ngủ trong phòng rất dễ bị cảm lạnh.

Tô Vân Tư tỉnh dậy vì cảm lạnh, cậu cầm chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường lên và thấy đã năm giờ chiều, sáu giờ rưỡi chiều cậu phải đi học lớp buổi tối, và cậu còn không nấu cơm. Nếu không phải cậu hay sang nhà bên ăn cơm, cậu cũng không biết vì sao hai ngày nay cậu đều không muốn gặp Mạnh Nam.

Mạnh Nam đối xử tốt với cậu đến mức cậu cảm thấy có lỗi. Đặc biệt là biết đối phương chỉ coi mình như một đàn em ngoan ngoãn, cậu vẫn luôn có những giấc mộng không nói nên lời kia, bản thân cũng cảm thấy mình như cầm thú.

Ngay cả trong tuổi dậy thì, cậu chưa bao giờ cho Mạnh Nam vào giấc mơ của mình để xằng bậy. Tuổi dậy thì của cậu rất yên bình, có lẽ là do cậu sống trong một gia đình bị kìm nén tình dục đã lâu nên ngoại trừ những phản ứng sinh lý bình thường, cậu không có quá nhiều phiền muộn và hưng phấn so với bạn bè cùng trang lứa.

Gần đây có quá nhiều chuyện phiền toái, ở một mức độ nào đó cũng không phải là chuyện tốt, ít nhất cậu không có nhiều thời gian để lo lắng về mối quan hệ với Mạnh Nam, có lẽ một thời gian nữa mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Đúng, bình thường - giống như trước đây.

Tô Vân Tư buồn ngủ nấu một nồi cháo nhỏ, chiên một đĩa khoai tây chiên chay, sau đó vội vàng đạp xe đến trường sau khi vội vàng ăn.

Cậu có chút đau đầu, nhưng cũng nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ phòng học càng ngày càng tối, gió chiều thổi vù vù, đầu bút còn in trên tờ giấy kiểm tra viết được một nửa. "Rầm" một tiếng, Tôn Hoa quay đầu lại nhìn thấy Tô Vân Tư đang nằm trên bàn chất đầy tài liệu ôn tập, như thể cậu đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, nhưng lông mày của cậu lại cau chặt, và vẻ mặt rất không ổn.

Nửa giờ sau, giáo viên vật lý phát hiện Tô Vân Tư đã ngất xỉu, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện của trường, sau đó gọi số thông tin liên lạc khẩn cấp của Tô Vân Tư, điện thoại reo hơn mười giây mới được kết nối, đối diện lại là một người đàn ông trưởng thành với giọng nói trầm.

Sau khi biết Tô Vân Tư bị sốt cao hôn mê, đối phương thấp giọng mắng nhãi ranh, giáo viên vật lý cau mày, đang định dạy phụ huynh không nên mắng con cái vào lúc này, nhưng đối phương cúp điện thoại với một tiếng bíp.

Vài phút sau, một chiếc BMW 7 Series chạy đến cổng trường, người đàn ông mặc áo gió lo lắng giải thích thân phận với bảo vệ, sau khi hỏi đường đến bệnh viện của trường, anh ta liền chạy tới với tốc độ nhanh nhất.

Khi họ đến tầng một của bệnh viện, giáo viên vật lý và một bạn học đang đợi ở bên ngoài, khi họ nhìn thấy Mạnh Nam, họ sửng sốt trong giây lát, còn chưa kịp thử hỏi là ai, đối phương liền vội vàng mà vọt vào bệnh viện, chạy đến hỏi: "Nơi này có phải vừa đưa một học sinh bị ngất sốt cao đến không?"

"Anh là cha của Tô Vân Tư sao?" Móng tay tinh xảo của giáo viên vật lý xuyên qua lớp áo khoác ngoài chọc vào cơ bắp cánh tay cường tráng của Mạnh Nam, ngẩng đầu hỏi người đàn ông cao hơn mình rất nhiều này.

Trông không giống những người ở độ tuổi này, nghe nói những người tập thể dục quanh năm thường lão hoá chậm hơn người khác và có lẽ họ chăm sóc bản thân rất tốt.

"Tôi là chú của em ấy." Mạnh Nam không biết giáo viên vật lý đang nghĩ gì, liền nói thẳng vào vấn đề: "Tô Vân Tư đâu? Mời cô dẫn tôi đi gặp em ấy."

Khi không cười, khuôn mặt anh trông rất hung dữ, một vết sẹo cũ chạy dọc từ lông mày mắt phải đến quai hàm, đôi mắt sâu thẳm đó một khi nhìn chằm chằm vào ai đó, anh luôn cho người ta một loại cảm giác bị dã thú theo dõi khiến họ run lẩy bẩy.

Giáo viên vật lý sửng sốt, vội vàng tránh đi tầm mắt của anh, đi nhanh về phía trước, đưa anh đến phòng ngoại trú số 4.

Mạnh Nam đứng ở cửa, y tá đang đút thuốc cho Tô Vân Tư, mấy bạn học đứng ở bên cạnh, Tô Vân Tư lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhìn cậu rất xinh đẹp. Những mũi kim sắc nhọn cắm vào mu bàn tay trắng nõn được phủ một lớp băng y tế mỏng.

"Tôi vừa mới tiêm một mũi, bác sĩ nói truyền dịch xong là cơn sốt gần như đã giảm bớt, hẳn là do đang ngủ bị cảm, hơn nữa gần đây quá mệt mỏi. Chao ôi, đứa nhỏ đáng thương này..."

"Xin nghỉ hai ngày được không?"

"Được, tôi sẽ bảo học sinh mang giấy nghỉ phép tới đây, chỉ là để em ấy giải quyết chuyện gia đình trước, nếu không chúng tôi với tư cách là giáo viên cũng sẽ lo lắng cho trạng thái của em ấy."

"Chuyện gia đình?"

Giáo viên vật lý nhìn anh đầy ngạc nhiên, và đưa tay ra hiệu cho anh tiến lên một bước để nói.

Khi đến cửa sổ ở cuối hành lang bệnh viện, giáo viên vật lý đặt một tay lên khung cửa sổ màu trắng và hỏi một cách khó hiểu: "Em ấy biến thành cái dạng như này mà thân là chú anh cũng không biết sao? Thiếu nợ thì việc trả tiền là chuyện của các người, việc của người lớn mà sao cứ đổ hết lên đầu của một đứa trẻ như vậy?"

Mạnh Nam cau mày, "Cô đang nói cái gì?"

Hắn trầm giọng, ngữ khí có chút hung ác, giáo viên vật lí sửng sốt, thật sự không biết hắn có ý gì, cảm thấy gia cảnh Tô Vân Tư thật kỳ quái, cậu nợ nhiều tiền như vậy, nhưng người thân của cậu lại không biết. Còn muốn đứa trẻ đứng ra mượn tiền cô giáo.

Cô đem chuyện Tô Vân Tư nói với cô nói cho Mạnh Nam, liền thấy Mạnh Nam sắc mặt càng ngày càng đen, ánh mắt càng ngày càng lạnh, trên mặt không có một tia khách khí.

"Tên súc sinh đó."

Mạnh Nam thấp giọng mắng một tiếng, quay người sải bước đi về phía phòng ngoại trú nơi Tô Vân Tư đang ở, bác sĩ vẫn đang tiếp nhận tư vấn, thấy người nhà tức giận xông vào liền giật mình, Mạnh Nam đi thẳng vào trong buồng, mở rèm ra, cúi đầu nhìn Tô Vân Tư đang mệt mỏi buồn ngủ trên giường bệnh, hai tay nắm chặt, gân trên cánh tay nổi lên.

Các bạn học đứng một bên nhìn hắn, nhìn nhau rồi tìm cơ hội chuồn đi.

Một lúc sau, Mạnh Nam chậm rãi buông lỏng nắm đấm, thở dài một hơi, ngồi xuống chiếc ghế phụ ở một bên, dùng cánh tay cứng ngắc nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Tô Vân Tư.

"Đứa trẻ ngốc."

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua cái trán nóng bỏng của Tô Vân Tư, đầu ngón tay Mạnh Nam giật giật, mồ hôi còn ướt, nhiệt độ vẫn còn nóng, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn đột nhiên nhớ lại lần chạm đầu ngón tay bảy năm trước, khi đó Tô Vân Tư cũng sốt cao lúc nửa đêm, ở nhà không có người chăm sóc nên cậu loạng choạng chạy đến cửa hàng của hắn, không biết bằng sức lực nào, cậu tìm đến tiệm lao vào trong lồng ngực hắn.

Khi đó, hắn ôm lấy tiểu Tô Vân Tư, người được bao phủ trong đôi tay nóng bỏng, đã lâu hắn không cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống này. Khi đó Tô Vân Tư nằm bệnh viện truyền dịch ba ngày, hắn cũng ở cùng cậu trong bệnh viện ba ngày, buổi tối Tô Vân Tư không ngừng khóc, hắn hỏi cậu có chuyện gì nhưng cậu không nói, chỉ cứ ôm hắn mãi và không ngừng khóc, Mạnh Nam chưa bao giờ quan tâm đến ai nhiều như vậy, cũng không kiên nhẫn dỗ dành ai như vậy, Tô Vân Tư là người đầu tiên.

Hắn nghĩ rằng hắn không dây dưa gì đến trẻ con, nhưng có rất nhiều trẻ con ở ngõ Lệ Hoa và có khá nhiều người gọi hắn là chú, Tô Vân Tư là người hắn thích nhất.

Gần mười một giờ, giáo viên vật lý lại đến thăm, thấy cô đến, Mạnh Nam cùng cô ra ngoài tìm hiểu việc Tô Vân Tư vay tiền, lấy thông tin liên lạc của một số giáo viên rồi trả cô 2 vạn nhân dân tệ và giấy ghi nợ cũng bị tiêu hủy.

Đối với Mạnh Nam mà nói, 50 vạn chẳng là gì cả, khi mới hai mươi tuổi, doanh thu của hắn đã lên đến ngàn vạn, sau đó hắn rời tập đoàn, rửa tay chậu vàng, kiếm được rất nhiều tiền bằng cách đi kinh doanh, sau đó trở về và mở một tiệm bánh, kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày và hắn thường không tiêu nhiều tiền nên càng tiết kiệm được nhiều hơn.

Hắn không hiểu tại sao Tô Vân Tư không hỏi mình, hắn thậm chí không cần thỉnh cầu, cũng không cần giấy ghi nợ.

Mạnh Nam nhìn người trên giường bệnh, vừa đau lòng vừa tức giận.

Đêm càng lúc càng sâu, bác sĩ trực bạn đã thay đổi, Tô Vân Tư tỉnh lại thì đau đầu dữ dội, muốn đưa tay xoa bóp thái dương lại phát hiện tay mình đã bị một người giữ chặt, lòng bàn tay to ấm và thô ráp.

Nhìn kỹ lại hóa ra là Mạnh Nam.

Anh nằm ở một bên giường bệnh, tay trái đặt trên gối ngủ thiếp đi, tay phải nắm chặt bàn tay nóng bỏng của Tô Vân Tư, chìm vào giấc ngủ say.

Tô Vận Tư nhìn chằm chằm anh thật lâu, thật lâu, kim giây trên đồng hồ tích tắc, tim cậu dường như đang đập chậm rãi theo nhịp điệu của kim giây, nhưng mỗi một nhịp đập đều khiến cậu mệt mỏi, rất đau.

Cậu không biết mình bị làm sao, mỗi khi nhìn thấy Mạnh Nam, cậu đều muốn khóc. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ cứ ở trong ngực Mạnh Nam là tất cả nước mắt đều rơi xuống, cậu dần trở nên phụ thuộc Mạnh Nam.

Mỗi khi có chuyện gì xảy ra với cậu, Mạnh Nam đều ở bên cạnh cậu. Cậu không biết đây có phải là một loại hiệu ứng cầu treo hay không, cậu chỉ biết bây giờ cậu đang nhìn Mạnh Nam, trong lòng dâng lên một loại dục vọng cuồng nhiệt không thuộc về mình.

Cậu biết rằng điều này là sai, điều này là không tốt, điều này không nên làm.

Mạnh Nam là chú của cậu, ngoại trừ ông ngoại ra, anh là người yêu thương cậu nhất, từ nhỏ đã luôn bảo vệ cậu, bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm giữa họ còn sâu đậm hơn nhiều so với tình cảm giữa hai người họ hàng.

Cậu chưa bao giờ làm Mạnh Nam thất vọng, chỉ cần Mạnh Nam muốn cậu làm, cậu sẽ tận lực hoàn thành thật tốt.

Nhưng lần này cậu không còn lựa chọn nào khác.

Khi cậu phát hiện ra thì đã quá muộn.

Nhưng nó ổn.

Chỉ cần có thể làm Mạnh Nam thích cậu, mọi lo lắng sẽ tan biến.

Cậu chưa bao giờ bỏ lỡ những gì cậu muốn.

————————————————————————

Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã xem! Moah!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy