chương 5: hẻm Lệ Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là Chủ nhật, giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ phép nửa ngày cuối cùng của tuần này, giờ tự học tiếng Trung chuyển sang tiếng Anh, Lucy vẫn đến muộn, ra lệnh cho đám học sinh nghịch ngợm ở hàng ghế đầu giúp cô lấy con ong nhỏ.

Sau giờ học, Tô Vân Tư cũng rời khỏi chỗ ngồi, Lucy vào văn phòng chưa được bao lâu thì có hai tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

"Lucy, xin lỗi đã quấy rầy công việc của cô."

"Hả, Tô Vân Tư? Có phần nào cô không giảng kĩ trong lớp sao?"

"Không." Tô Vân Tư đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, "Cô ơi, con có thể mượn cô một ít tiền không? Muộn nhất sang năm con nhất định sẽ trả lại, trên giấy nợ con đã viết rõ ràng, cô hãy đọc đi ạ."

"Ở nhà xảy ra chuyện sao?" Lucy lo lắng đứng lên nhìn cậu "Đương nhiên cho em mượn được rồi, cô biết em là đứa trẻ ngoan nhưng cô muốn biết lí do trước."

Tô Vân Tư trình bày tổng quan về tình hình ở nhà, Lucy dẫn người đến ngân hàng rút 20 vạn mà không nói một lời. Họ xin nghỉ phép và đến Ngân hàng Công thương gần nhất, Tô Vân Tư cầm trên tay một hộp tiền nặng trịch, cúi đầu nhìn giáo viên tiếng Anh đã dạy mình hai năm rưỡi, hai mắt chợt đỏ hoe.

Lucy thở dài, bước tới ôm cậu học sinh vào lòng. Tô Vân Tư quá cao, cúi người sâu, lúc này cậu giống như một con chó lớn đang gặp nạn, khiến người ta vô thức cảm thấy thương cảm.

Lúc này Mạnh Nam vừa vặn đến ngân hàng giải quyết chút công việc, khi xe điện dừng ở cổng ngân hàng, liền nhìn thấy hai người ôm nhau cách đó không xa.

Anh nhận ra cậu bé cao lớn đó là Tô Vân Tư và vô thức cau mày.

Chiếc va li trong tay Tô Vân Tư chuyên dùng để đựng tiền mặt, xem ra số lượng không dưới 20 vạn, Tô Vân Tư là học sinh cấp 3 cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

Còn người phụ nữ kia... Nếu anh nhớ không lầm, anh đã gặp cô ấy trong buổi họp phụ huynh, cô ấy hẳn là giáo viên tiếng Anh của Tô Vân Tư.

Mạnh Nam nhìn theo bóng lưng của hai người đi xa, thông tin trong đầu nối lại với nhau — Tô Vân Tư đang cần gấp một lượng lớn tiền mặt nhưng không hỏi mượn anh mà lại bỏ gần tìm xa một giáo viên khác để mượn tiền.

Tại sao?

——

Anh Tô anh Tô, hôm nay anh xin nghỉ phép tận hai lần, anh không sao chứ? "Tôn Hoa là bạn cùng bàn của cậu. Hắn vươn đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn trái nhìn phải trong hai giây, sau đó ném một gói que cay lên bàn của Tô Vân Tư, "Tao nghĩ Lucy và cô Trương sẽ sửa soạn xong sau khi các cô quay lại, mày sẽ không bị bệnh nan y hết cứu nào đấy chứ? "

Tô Vân Tư chưa kịp nói, học uỷ đã quay lại và nhìn Tôn Hoa một cách khó khăn: "Miệng chó không thể mọc ngà voi!" (miệng của những kẻ xấu sẽ không thể nói ra được những lời tử tế)

"Chó chết, đừng tưởng rằng tao không dám đánh mày!"

"Nhạt nhẽo."

Nghe bọn họ cãi nhau, Tô Vân Tư trả que cay lại, "Cảm ơn, tao không ăn, bọn mày ăn đi."

Tất cả các loại đồ ăn nhẹ được chất đống trên bàn của cậu. Một là bởi vì hôm nay chủ nhiệm không có ở đây không ai quản, hai là mọi người phát hiện vết thương trên tay cậu cùng tâm trạng buồn bực.

"Hừm nói thật đi, có gì khó khăn thì nhất định phải nói cho anh em biết, đừng giữ một mình."

"Ừ." Tô Vân Tư cười nói: "Cám ơn."

Ngôi trường này không thiếu con nhà giàu, cậu cũng quen biết rất nhiều thông qua hội học sinh và các hoạt động câu lạc bộ. Chỉ là vị thiếu gia này quá thực tế, yêu thích hamburger gà rán cùng các loại cay, mặc dù mặc đồ hàng hiệu nổi tiếng nhưng chưa bao giờ có khí chất của một vị thiếu gia giàu có.

"Đúng rồi, nghe nói hiệu trưởng nghỉ ốm còn đang nằm viện."

"Thật hay giả vậy? "

Các học sinh xung quanh dỏng tai lên và cùng nhau hóng hớt.

"Tao vô tình nghe thấy khi tao đi qua phòng ngữ văn. Theo các giáo viên nói có lẽ thầy ấy đã bị thương khá nghiêm trọng."

"Vcl thật, vậy bọn mình đến thăm thầy ấy một lát đi? Hôm nay cũng là cuối tuần."

"Ừ...Mặc dù thầy ấy rất đáng ghét, nhưng dù sao thì thầy ấy cũng là giáo viên chủ nhiệm của mình, bọn mình mang chút trái cây đi."

"Lớp trưởng, mày có thể giúp mọi ngừoi sắp xếp thời gian được không?"

Tô Vân Tư đang cúi đầu học công thức, nghe thấy vậy thì xua tay: "Xin lỗi, tao không đi. Chiều nay tao có hẹn, bây giờ sắp xếp thời gian có lẽ đã quá muộn, bọn mày gửi lời chào đến thầy ấy giúp tao."

"Ồ được."

Trong giờ nghỉ giải lao, kết quả bài kiểm tra hàng tuần của tuần này đã xuất hiện. Uỷ viên học tập đi lấy phiếu báo cáo dán ở cửa, Tô Vân Tư vẫn xếp thứ nhất, tuần trước Tô Vân Tư thi không tốt lắm, chỉ cách người thứ hai hai điểm. Tuần này khoảng cách lại được nới rộng.

Hòn Đá Nhỏ đứng phía trước các học sinh đang xem, nhìn chằm chằm vào điểm số của mình và của Tô Vân Tư trong mỗi môn học, ngọn lửa chiến đấu cuồng nhiệt được đốt cháy dưới cặp kính dày. Nhờ học tập chăm chỉ mà giờ cậu không thua kém gì Tô Vân Tư.

Trong khi mọi người quan tâm đến kết quả, Tô Vân Tư gấp một số hộp lưu trữ nhỏ bằng giấy nháp và đặt đồ ăn nhẹ trên bàn vào hộp lưu trữ. Còn có mấy bức thư Tô Vân Tư không mở ra mà để vào trong hộp giấy.

Cậu đã gom đủ tiền, ngoại trừ tiền học tiếng Trung, hầu hết cậu đều mượn tiền của giáo viên các môn. Cả Lucy và cô Trương đều vay mượn rất nhiều, giáo viên vật lý và giáo viên hóa học mỗi người cậu mượn 20 vạn, thực chất đây không phải số tiền nhỏ mà họ chỉ là quan hệ cô trò mà thôi.

Trong túi áo khoác có mấy tờ giấy nợ mỏng lãi suất rất thấp, là Tô Vân Tư cương quyết muốn nếu không bọn họ cũng không muốn lấy tiền. Tô Vân Tư chưa bao giờ vay tiền của người khác, vì vậy cậu đã nghĩ điều đó rất khó và xấu hổ nhưng các giáo viên đã tôn trọng và tin tưởng vào nhân phẩm của cậu.

Cậu vẫn cảm thấy nặng nề nhưng ít nhất vẫn có một điều để vui.

Cậu không cần vay tiền từ Mạnh Nam nữa.

Buổi trưa tan học, Tô Vân Tư trở về nhà. Cậu lấy ra một hộp tiền từ phía sau đệm ghế sofa và gọi cho cha.

Cậu không nói rằng số tiền đã được góp đủ. Nếu nói rằng đã kiếm được kiền nhanh như vậy cha cậu sau này nhất định sẽ tiêu xài hoang phí hơn, cậu chỉ nói rằng cậu đã vay Mạnh Nam 10 vạn, nhưng Mạnh Nam chỉ cho vay nhiều nhất từng đấy, nếu ông đồng ý không kinh doanh nữa cậu sẽ cố gắng tìm một ai đó trong lớp và cậu có thể quấn lấy Mạnh Nam để vay thêm tiền.

Quả nhiên sau khi nghe nói có 10 vạn nhân dân tệ, cha Tô đã quay lại rất nhanh. Mở cửa, Tô Vân Tư nghe thấy tiếng lốp ô tô lạo xạo đến, chiếc xe rất cũ và đã lái gần mười năm, cha Tô liên tục nói rằng ông muốn đổi một chiếc xe mới nhưng ông vẫn không đổi.

"Quả nhiên là con trai của cha, nhanh như vậy đã mượn được tiền rồi! "

Cha Tô mỉm cười mở hộp đựng tiền, nhìn mười xấp tiền trắng đỏ bên trong và nheo mắt lại.

Mặt ông thâm tím một mảng, tối hôm qua đã bị Tô Vân Tư cho một đấm không có chút lực nào, nhưng ông vẫn khoác vai Tô Vân Tư như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Con nói con có thể vay tiếp đúng không?"

Tô Vân Tư lạnh lùng nói: "Những gì ông vừa hứa với tôi có tính không?"

"Tất nhiên rồi."

Cha Tô thở dài: "Cha cũng biết mấy năm nay đối xử không tốt với con, nhưng chuyện làm ăn này thật sự rất khó. Haiz, đã nhiều năm như vậy cha cũng thấy rõ ràng rằng cha không hợp để làm kinh doanh. Cha nên tìm một công việc dễ làm còn hơn là mất tiền mọi lúc.

Tô Vân Tư không tin rằng tính cách của cha mình có thể thay đổi chỉ sau một đêm, nhưng cậu hy vọng rằng những gì ông ấy nói là thật. Cậu im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Số tiền còn lại tôi sẽ nhanh chóng đưa cho ông."

"... Con trai, cha xin lỗi." Cha Tô tự tát mình một cái, tiếc nuối nói: "Là bởi vì cha không có năng lực."

Tô Vân Tư nhìn sang, đột nhiên phát hiện ra rằng cha mình đã già đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, tóc hai bên thái dương bạc trắng, giữa lông mày và mắt có nếp nhăn sâu.

Nhưng ông ấy chỉ mới bốn mươi tuổi.

"Cha." Tô Vân Tư nhàn nhạt cười cười, nhưng nụ cười không có độ ấm, "Không phải ông không có năng lực."

"Ông chính là quá tham lam."

Cậu chưa kịp nói xong đã đứng dậy đi lên lầu. Khi đi đến góc cầu thang, cậu cố ý dừng lại một chút quan sát động tĩnh trong phòng khách, cha Tô vẫn đang ngồi khom lưng trên sô pha.

Tô Vân Tư không thể biết tâm trạng của ông là gì, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu đã có thêm một khoản nợ 70 vạn trong một đêm. Bảy mươi vạn nghe có vẻ không phải là một con số thiên văn, nhưng nó chắc chắn không dễ dàng gì đối với một học sinh trung học.

Cậu vào phòng ném mình lên giường, mở điện thoại di động nhấn vào hộp trò chuyện của Mạnh Nam, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ gõ trên bàn phím, nhập rồi xóa một dòng, cuối cùng gửi một tin nhắn ngắn——

"Chú, hôm nay con tạm thời có chút việc, hẹn lần sau nhé [Cún con ôm tình yêu.jpg]"

Nhưng Mạnh Nam lại trực tiếp gọi điện thoại: "Hừ, có chuyện gì mà lại quan trọng như vậy, em bỏ tôi lại một mình?"

Tô Vân Tư bịa ra những từ ngẫu nhiên: "Giáo viên chủ nhiệm phải nhập viện và lớp chúng con sẽ đi thăm theo nhóm."

"Không thể không đi sao?"

"Chú......"

"Được rồi được rồi đi đường an toàn. Em có muốn tôi chở em không? "

"Không, con đang ở cùng bạn học."

Hôm nay Mạnh Nam đóng cửa một ngày chỉ để đưa Tô Vân Tư ra ngoài thư giãn vào buổi chiều, nhưng Tô Vân Tư đã để hắn lại một mình.

Vẫn có bản thông báo đóng cửa một ngày trước cửa, bản thông báo đã được dán trước một ngày khiến nhiều người có một chuyến đi vô ích. Tiệm bánh này rất nổi tiếng ở toàn thành Vận Thành, mỗi ngày đều có vô số người đến xem, cũng có du khách lần đầu tiên đến, thấy cửa đóng then cài đều thất vọng.

Hầu hết họ đến đây vì thức ăn ngon và môi trường độc đáo, vỉa hè và đường lái xe vào hẻm Lệ Hoa không có ngăn cách, bên đường trồng những cây lê.
Bây giờ đang là mùa hoa lê trắng nở rộ, cây lê trước cổng Mạnh Nam là cây lớn nhất, xum xuê nhất trong cả con ngõ, khi gió thổi qua, những cánh hoa lê trắng muốt bay vào từ ô cửa sổ đang mở, xào xạc tô điểm cho không gian khắp nơi. Máy tính để bàn và các loại bánh kem dường như có thêm một chút ngọt ngào trong không khí.

Mạnh Nam mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và sạch sẽ, mái tóc đen dài ngang vai được buộc vội vàng phía sau, chiếc quần rằn ri rộng thùng thình được xắn đến mắt cá chân, cơ bắp màu lúa mì của anh trông tràn đầy sức sống dưới ánh xuân ấm áp.

Trên cằm của anh ta cũng có một ít râu, nhưng giữa lông mày và mắt lại không có dấu vết của tuổi tác, ánh mắt cực kỳ sâu và sáng, giống như một con sói. Trên khuôn mặt góc cạnh hiếm khi có biểu cảm mềm mại, người lần đầu tiên nhìn thấy hắn luôn nói lão đại ác độc, không phải người dễ chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy