Trà xanh tấn công (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: 7 Lần 1 Đêm

Sáng hôm sau, sau buổi họp thường kỳ của hội học sinh, một nam sinh đẹp trai cao lớn xuất hiện ngoài cửa văn phòng chủ tịch.

Sau khi nam sinh đi vào đóng cửa lại, bên ngoài văn phòng bắt đầu vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.

"Oa, là chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ Lưu Ngạn đó, hắn tới hội học sinh làm gì vậy?"

"Đương nhiên là tìm chủ tịch của chúng ta rồi, cậu không biết bạn gái của đàn anh Lưu và bạn gái của chủ tịch chúng ta là chị em tốt à? Tôi đoán chắc là bạn gái hắn nhờ làm gì đó?"

"Tôi mới năm nhất không biết cũng bình thường thôi, mà đàn anh có bạn gái rồi à? Thiệt hay giả, chủ tịch có bạn gái tôi cũng đủ đau lòng lắm rồi..."

"Hỏi thừa, người vừa đẹp trai lại nhiều tiền mà không có bạn gái mới kỳ cục đó!"

"Vậy nữ sinh may mắn kia là ai?"

"Có nghe qua tên Trần Gia Thu chưa?"

"Hoa khôi của khoa ngoại ngữ? Mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, hơn nữa năng lực chuyên môn rất mạnh, còn giành được giải nhất trong buổi diễn thuyết tiếng Anh lần trước, hóa ra cổ là bạn gái của đàn anh Lưu, này... đẳng cấp cũng cao thật đấy!"

"Cậu không biết đàn anh Lưu theo đuổi cô ấy tốn công tốn sức cỡ nào đâu, lúc ấy khoa trương lắm, rùm beng cả trường đều biết."

"Được rồi, xem ra tôi không còn cơ hội gì nữa, haiz..."

"Cậu còn mơ có cơ hội? Nghĩ gì vậy, nhanh nhanh làm việc đi, kế hoạch hoạt động hôm nay không hoàn thành là bị chủ tịch mắng nữa đó."

"Biết rồi..."

Trong văn phòng, Lăng Tiếu Văn đang dặn dò Bạch Thủy Nhi một số việc, hắn liếc qua nhìn nam sinh một cái, ý bảo cậu trai ra ngoài trước.

"Ấy, đừng, hôm nay tôi tới là vì cậu ta." Lưu Ngạn trực tiếp chặn lại cản đường cậu trai không cho rời đi.

"Tôi biết cậu muốn nói gì." Lăng Tiếu Văn bình tĩnh nói.

"Biết thì nhanh chủ động tìm bạn gái cậu giảng hòa đi, để bạn gái tôi khỏi bắt tôi đi tìm cậu nữa, cậu cũng không phải không biết hai người họ thân thiết đến mức tôi nhìn cũng thấy ghen."

Lưu Ngạn trợn tròn mắt, mỗi lần chị em tốt của Gia Thu cãi nhau với bạn trai thì Gia Thu lại nhờ hắn tới đây giải quyết, ngày thường chẳng thấy chủ động tới gặp mặt, nhưng hễ gặp chuyện này thì lại rất siêng năng khiến hắn cứ y như một người trung gian, phiền phức thật sự.

"Được, tôi biết rồi." Lăng Tiếu Văn thở dài, nói thật, cứ cãi nhau rồi hòa giải lặp đi lặp lại nhiều lần như thế này hắn thật sự rất mệt mỏi, nếu không có Thủy Nhi...

"Mà này, cậu chính là Bạch Thủy Nhi à?" Lưu Ngạn quay đầu nhìn cậu trai đang đứng yên lặng một bên, "Ừm... đúng thật là mỹ nhân, chẳng trách bạn gái cậu cứ ghen tuông mãi."

"Đàn anh Lưu, không phải như anh nghĩ đâu, chị Mạn Mạn hiểu lầm em..." Bạch Thủy Nhi rụt rè muốn giải thích, nhưng nam sinh không đợi cậu nói hết đã chen ngang: "Haiz, dù sao tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà cậu cứ chú ý một chút vẫn tốt hơn, được rồi, cứ như vậy đi, không quấy rầy cậu nữa Tiếu Văn, tôi đi trước."

Lưu Ngạn nói rồi xua tay rời đi, đi được nửa đường hắn gọi điện thoại cho bạn gái, kết quả vẫn không ai nhận như dự kiến, hắn cau mày, Gia Thu cái gì cũng tốt, nhưng có một điểm hắn không thích, chính là quá yêu học tập, hắn còn đoán chừng sau này bạn gái hắn sẽ biến thành một người tham công tiếc việc.

"Đàn anh Lưu!"

Ở phía xa có một âm thanh đang gọi hắn, Lưu Ngạn quay đầu lại thấy cậu trai trong văn phòng lúc trước thở hồng hộc chạy về phía hắn.

"Có chuyện gì?"

"Đàn anh Lưu..., em... em muốn giải thích rõ ràng với anh, em và chị Mạn Mạn thật sự chỉ là hiểu lầm..." Bạch Thủy Nhi hổn hển kể đại khái sự việc cho nam sinh nghe.

Nói đến câu cuối hai mắt cậu ta đã bắt đầu ướt át, âm thanh run rẩy: "Chuyện chính là như vậy, em cũng không biết vì sao chị Mạn Mạn luôn nhằm vào em, cho nên, nếu được thì đàn anh Lưu có thể cho em xin số điện thoại của chị Gia Thu không, em nghĩ nếu tâm sự với bạn tốt của chị Mạn Mạn nói không chừng có thể thông qua chị Gia Thu giải quyết được hiểu lầm..."

Nghe cậu trai giải thích xong Lưu Ngạn cũng biết được vấn đề ở đâu, tất cả đều do Từ Mạn Mạn ghen tuông mà ra, chỉ vì cậu trai này ở bên cạnh Lăng Tiếu Văn, cô ta cảm thấy bị uy hiếp nên mới làm ra những chuyện đó, nếu vậy thì cậu trai trông có vẻ rất thuần khiết thiện lương này cũng oan ức quá rồi!

Lưu Ngạn tức khắc đồng cảm, hắn lấy điện thoại mở danh bạ ra nói: "Cho tôi số di dộng của cậu, lát nữa tôi gửi số của Gia Thu qua."

"Cảm ơn anh, đàn anh Lưu!"

Bạch Thủy Nhi vui vẻ ra mặt, hai người trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, trước khi đi hắn nghĩ nghĩ rồi nói một câu, "Về sau nếu cậu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi."

"Em cảm ơn anh nhiều, đàn anh Lưu quả thật rất tốt bụng!"

"Không có gì." Nam nhân nhìn cậu trai hồn nhiên tươi cười, không khỏi cảm thấy hắn nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Gia Thu, Từ Mạn Mạn không phải là người tốt lành gì, để cô ấy bớt tiếp xúc càng nhiều càng tốt.

Cứ như vậy một tháng trôi qua, trong một tháng này nhờ có hai người Lưu Ngạn và Trần Gia Thu ở bên làm người hòa giải nên Lăng Tiếu Văn và Từ Mạn Mạn cuối cùng cũng làm lành với nhau, đương nhiên, Từ Mạn Mạn vẫn không thích nhìn Bạch Thủy Nhi, chỉ là chị em tốt thường xuyên khuyên bảo cô, nếu còn muốn tiếp tục làm bạn gái của Lăng Tiếu Văn thì phải khống chế tính tình của mình, nếu không Lăng Tiếu Văn sẽ dần dần mất hết kiên nhẫn với cô.

Từ Mạn Mạn đương nhiên không muốn từ bỏ Lăng Tiếu Văn, vì tình yêu của mình cô đành phải nhịn xuống cố gắng không tức giận lung tung, quả thật cũng đúng như lời chị em tốt nói, từ sau khi cô không còn đi tìm tiện nhân kia gây phiền phức nữa thì Lăng Tiếu Văn đối xử với cô càng ngày càng tốt, tuy rằng hắn thường xuyên mất bóng, nhưng chỉ cần hai người vừa thấy mặt là thái độ của hắn sẽ vô cùng dịu dàng, hơn nữa cô muốn cái gì hắn cũng không phản đối, cái gì cũng mua hết cho cô.

Từ Mạn Mạn đột nhiên cảm thấy có lẽ lúc trước mình thật sự đã sai.

Kỳ thật cô hoàn toàn không biết, Lăng Tiếu Văn sở dĩ ân cần với cô còn hơn dĩ vãng, là bởi vì hắn đã sớm lừa dối cô lén lút tằng tịu với cậu trai mà cô ghét cay ghét đắng!

Đúng vậy, kể từ lần vượt qua ranh giới đạo đức ở căn phòng trọ, hai người bọn họ không thể vãn hồi được nữa, gần như mỗi khi có được chút thời gian rảnh trong ngày là Lăng Tiếu Văn sẽ lôi kéo Bạch Thủy Nhi giao cấu không ngừng, cơ thể của cậu trai là cực phẩm hiếm có khó tìm, không chỉ trước vểnh sau cong vô cùng quyến rũ mà còn rất duyên dáng mê hồn, đặc biệt là lồn nhỏ kia, chật ướt trơn mềm, non mọng nhiều nước, lần nào hắn đè cậu ra đụ thì lồn nhỏ cũng đều có thể mang lại hưng phấn kích thích ngập đầu cho hắn.

Bọn họ không dám chọn phòng trọ làm chỗ để yêu đương vụng trộm, bởi vì Từ Mạn Mạn cũng có chìa khóa, ai biết được ngày nào đó đang sung sướng đê mê lại bị cô bắt gặp, cho nên văn phòng hội học sinh liền thành nơi bọn họ giao hợp. Hai người một người là chủ tịch hội học sinh, một người là cán sự hội học sinh, sau giờ làm việc cũng có thể làm tình, quả thực không cần quá ham hưởng thụ.

Thế là bắt đầu từ ngày đó, nếu Lăng Tiếu Văn cần nói chuyện với các cán sự khác thì Bạch Thủy Nhi sẽ trốn dưới bàn làm việc bú cặc cho hắn, không biết cậu trai học được kỹ xảo ở đâu, trong lúc nói chuyện hắn thường xuyên bị cậu bú cho bắn tinh, tất cả tinh dịch đặc sệt đều được cậu trai nuốt vào bụng không chừa một giọt.

Ngoài ra, lúc nghỉ trưa Lăng Tiếu Văn sẽ khóa cửa văn phòng, kéo kín rèm, sau đó ở ngay trong phòng vừa gặm môi ăn cháo lưỡi với cậu trai vừa kịch liệt dùng cặc bự dập tả tơi nhừ tử lồn nhỏ của cậu. Trong căn phòng u ám chỉ toàn là tiếng thân thể va chạm bành bạch và tiếng nước lồn bị khuấy đảo phụt phụt trong lúc thọc vào rút ra, trên bàn làm việc, trên sàn nhà, mỗi một chỗ trong văn phòng đều để lại dấu vết sau khi bọn họ điên cuồng ân ái.

Thậm chí có đôi khi hai người làm vẫn chưa đã cơn nứng sẽ lén chạy đi thuê phòng, trên chiếc giường lớn trong khách sạn hai người chơi đủ loại tư thế, phát huy khoái cảm nhục dục đến cực hạn. Hình thức yêu đương vụng trộm cấm kỵ như vậy khiến hắn lên cơn nghiện muốn ngừng mà không được, hơn nữa còn càng lún càng sâu, chỉ một tháng ngắn ngủn mà hắn đã bắt đầu phóng túng dục vọng của chính mình, say mê hưởng thụ loại tình dục kích thích vi phạm luân lý này, mà đây cũng là nguyên nhân vì sao Từ Mạn Mạn thường xuyên không thấy được bạn trai mình.

Từ Mạn Mạn sẽ không bao giờ nghĩ đến, hiện giờ bạn trai đối xử tốt với cô chỉ là vì áy náy và chột dạ mà thôi.

Lại qua hơn một tháng, hôm nay là sinh nhật của Lưu Ngạn, buổi tối hắn đã đặt trước nhà hàng chuẩn bị cùng nhau trải qua đêm nay với bạn gái.

Nhưng giờ phút này hắn lại ngồi một mình trong con Bentley.

Lưu Ngạn buồn bực vứt điện thoại qua một bên, hắn vừa mới hủy hẹn ở nhà hàng, bạn gái hắn cho hắn leo cây chỉ vì chưa hoàn thành dự án trong trường học!

Chuyện này không phải mới một lần hai lần, chỉ là hắn tưởng Gia Thu ắt hẳn sẽ không thất hứa vào ngày sinh nhật hắn, không ngờ đó chỉ là vọng tưởng viển vông của một mình hắn mà thôi.

Lưu Ngạn thở dài, quyết định đi quán bar uống suốt đêm, đúng lúc này bên cạnh hắn lại vang lên một âm thanh rất nhỏ, hắn quay đầu nhìn lại, là Bạch Thủy Nhi.

"Anh Ngạn, sao anh còn chưa đi?" Bạch Thủy Nhi tò mò hỏi.

"Lát nữa anh đi ngay, em thì sao, muộn vậy rồi còn ở cổng trường làm gì, không về ký túc xá sao?" Lưu Ngạn nhìn thấy Bạch Thủy Nhi tâm trạng cũng khá hơn chút xíu, trong khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên liên hệ với nhau, sau khi tiếp xúc hắn phát hiện tính cách Bạch Thủy Nhi rất dịu ngoan, lại còn am hiểu khuyên giải người khác, là một cậu trai rất tốt, cho nên rất nhiều lần Gia Thu lỡ hẹn với hắn hắn đều sẽ tìm cậu nói chuyện phiếm giải sầu.

"Hôn nay em định đến nhà của dì nhỏ, ngay trên đường Đông Bình này nè..."

"Lên xe, anh chở em đi."

"Cảm ơn anh Ngạn!" Bạch Thủy Nhi phấn chấn ngồi trên ghế phụ.

Trên đường, Bạch Thủy Nhi thấy sắc mặt của nam nhân có vẻ âm u bèn cẩn thận mà dò hỏi: "Anh Ngạn, hôm nay không phải sinh nhật anh sao? Sao em không thấy... chị Gia Thu đâu vậy?" Bạch Thủy Nhi biết hôm nay là sinh nhật Lưu Ngạn, ban ngày cậu còn tặng quà cho hắn.

"Báo cáo luận án của Gia Thu chưa hoàn thành, không tới."

"Haiz... Sao chị Gia thu có thể như vậy được, lúc trước lỡ hẹn thì cũng thôi, nhưng rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh Ngạn, là một ngày rất quan trọng đó!" Bạch Thủy Nhi bĩu môi bất bình thay cho nam nhân.

"Haiz, đừng nói nữa..." Trong lòng Lưu Ngạn nghẹn tức không chịu được, hắn cảm thấy bạn gái hắn không hề quan tâm hắn một chút nào, nói không chừng sau này coi công việc còn quan trọng hơn hắn, nghĩ đến lúc trước mình phí tâm tư theo đuổi lại đổi lấy kết quả như thế này không biết còn có ý nghĩa gì.

"Anh Ngạn thật đáng thương, đến đây, để Thủy Nhi ôm anh một cái nào!" Bạch Thủy Nhi nói rồi đứng dậy vươn tay ôm lấy nam nhân đang lái xe bên cạnh, để đầu của hắn dựa vào bầu ngực căng tròn đầy đặn của mình

Thật lớn thật mềm!

Xúc cảm này... Thằng bé này thế mà không mặc áo ngực!

Hành động bất thình lình của cậu trai khiến Lưu Ngạn khó lòng phòng bị, hắn âm thầm nuốt nước miếng, mặt bị chôn sâu vào hai bầu ngực đồ sộ mập mạp, một mùi sữa thơm nồng đậm xộc vào khoang mũi khiến yết hầu hắn nhất thời thắt lại, một lát sau hắn mới phản ứng kịp, vội vàng hô: "Thủy Nhi, đừng quậy, anh còn đang lái xe!"

"Ưm... người ta chỉ muốn an ủi anh Ngạn một chút thôi mà!" Bạch Thủy Nhi lại ôm một hồi, trước khi nam nhân mở miệng lần nữa lại buông ra.

Cậu trai về chỗ ngồi ngay ngắn, Lưu Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật là hắn rất sợ hãi, ngày thường không thấy thằng bé này lớn mật như thế, xem ra hôm nay mình thật sự quá sa sút mới làm thằng bé lo lắng như thế.

Qua một lát sau cậu trai bên cạnh bỗng nhiên kêu lên: "Ối, di động của em!"

"Sao vậy?"

"Bị rớt vào khe xe rồi..."

"Cần anh giúp không?"

"Không sao đâu anh Ngạn, Thủy Nhi tự làm được." Cậu trai nói xong bèn duỗi tay xuống, phát hiện với không tới, thế là cậu dứt khoát quỳ gối trên ghế nằm bò xuống.

"Sao rồi?" Lưu Ngạn thừa dịp đèn đỏ quay đầu, kết quả lại bị cảnh trước mắt làm cho choáng váng đầu óc.

Cậu trai quay lưng về phía hắn quỳ xuống, hai chân nửa mở, cái eo nhỏ hạ xuống một vòng cung chu lên cặp mông to mượt mà trắng bóc, phơi ra chỗ riêng tư múp nõn nà không một sợi lông, giờ phút này chỗ riêng tư đó còn sáng loáng ánh nước.

Vì sao hắn lại biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy? Bởi vì vạt áo của cậu trai bị vén lên tận thắt lưng, phỏng chừng ngay cả bản thân cậu cũng không chú ý thấy, lại còn lắc lắc cặp mông nghiêm túc mò tìm điện thoại bị rớt.

Lúc này Lưu Ngạn lại nghĩ, thằng bé này không mặc áo ngực cũng thôi, thế mà cả quần lót cũng không mặc! Hắn nhìn chòng chọc vào nơi riêng tư của cậu trai không chớp mắt, lồn nhỏ kia bong bóng ánh nước, thoạt nhìn tươi non cực kỳ, miệng lồn lờ mờ chảy ra nước ép, cảm giác như thể chỉ cần ngậm vào là thịt non bên trong có thể tan thành nước trong miệng luôn vậy.

Lưu Ngạn đột nhiên cảm thấy khát vô cùng.

Thật muốn... Thật muốn cứ thế móc cặc bự ra phang vào cái lỗ lồn hư hỏng này.

(Truyện chỉ được đăng tại quát pát 7lan1dem)

"Bíp bíp——"

Tiếng còi truyền đến từ phía sau đánh thức Lưu Ngạn, đèn đã chuyển xanh, hắn nhanh chóng khởi động xe, thật không thể tưởng tượng được mình lại ngắm lồn một cách mê mẩn như vậy, hắn nhìn lướt qua đũng quần sưng cao của mình, cậu trai bên cạnh vẫn còn đang ê a kêu tìm không thấy.

Hắn đã khống chế bản thân không được nhìn sang bên cạnh, nhưng não bộ hắn cứ nhớ đi nhớ lại cặp mông to trắng ngần và lồn dâm nhỏ nhiều nước non tơ kia, dục vọng càng lúc càng mãnh liệt, hắn bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, dục hỏa khó nhịn.

Thật ra... không cần nhẫn nại mà đúng không? Dù sao Gia Thu cũng không nhìn thấy, huống chi Gia Thu biết rõ hôm nay sinh nhật hắn mà còn lỡ hẹn, hẳn là hắn rất tức giận, tức đến mức đánh mất cả lý trí mới đúng...

Không sai, hắn mất đi lý trí!

Sau khi tự thuyết phục mình xong Lưu Ngạn bất tri bất giác chạy đến một góc hẻo lánh nào đó ngừng xe lại, hắn trầm giọng hỏi một câu: "Vẫn chưa tìm được sao?"

"Ưm... rõ ràng em nhớ nó rớt chỗ này mà... Ối..." Thủy Nhi kinh hô một tiếng, thịt mông của cậu bị một bàn tay to phủ lên, cái tay kia nóng hầm hập bao trùm lên cánh mông hơi lạnh của cậu, men theo đường cong trượt vào giữa hai đùi, đầu ngón tay thọc qua khe hở kích thích cậu khẽ run rẩy.

"Hay là... mò vào bên trong tìm thử xem?" Nam nhân banh rộng hai mảnh môi lồn, dùng hai ngón tay ấn ấn xuống ngay chỗ cửa mở, rất nhanh nước lồn dâm dục đã chảy ra tẩm ướt đầu ngón tay hắn.

"Ưm a a... Không được á... Vẫn không tìm thấy... Chắc phải mò vào sâu hơn nữa... Ưm..." Lúc ngón tay Lưu Ngạn chạm vào lồn nhỏ Bạch Thủy Nhi đã tê rần toàn thân, cậu quay đầu, ánh mắt mông lung lộ ra nũng nịu nhu mì, cậu uốn éo ưỡn mông lên càng cao, ý đồ đã rất rõ ràng.

"Vậy... liền vào sâu thêm một chút!" Lưu Ngạn nói xong nhanh chóng thọc mạnh hai ngón tay vào.

Ngón tay vừa mới cắm vào đã bị thịt non trong lồn nhỏ quấn quanh xoắn chặt gắt gao, hắn thử hướng vào bên trong ngoáy vài cái, tức thì nước lồn dồi dào liền phụt phụt chảy ra, Lưu Ngạn nhìn mà hưng phấn nứng cặc không thôi.

Lúc này hắn nào còn nhớ nổi bạn gái đang nỗ lực hoàn thành báo cáo, chỉ muốn tận tình chọc ngoáy chơi đùa cái lồn tơ dâm trước mắt này một phen. Hắn cúi người xuống kề bờ ngực rắn chắc của mình dán sát vào cánh lưng cậu trai, nghiêng đầu dán môi lên lỗ tai cậu thổi khí hỏi: "Sao... chiều sâu này có được không em?"

Hắn vừa nói vừa tách hai ngón tay banh ra thịt lồn chật hẹp, dùng móng tay cào gãi vào vách thịt nhạy cảm, đồng thời bay nhanh điên cuồng thọc vào rút ra bên trong lỗ lồn, kích thích người trong lòng liên tục rên rỉ dâm đãng.

"Ưm... được rồi... Ứm a... Sâu như vậy... Thủy Nhi nhất định sẽ tới á á á..."

Bạch Thủy Nhi đột nhiên ngẩng đầu run rẩy mở rộng cửa lồn phun ra một lượng lớn mật ngọt nhờn dính.

Lưu Ngạn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu trai, một lần nữa ngồi lại vị trí điều khiển, hắn cởi khóa quần móc ra gậy cặc to tướng đã sớm sẵn sàng lâm trận bất cứ lúc nào. Cặc của hắn có chút bất đồng với người bình thường, lúc ở trạng thái cương cứng nó như một con dao rựa, hơn nữa lại dị thường thô bự, lồn nhỏ của phụ nữ căn bản không thể nào chịu đựng nổi, cho dù có là Gia Thu năng lực chịu đựng rất tốt đi nữa thì đụ hồi lâu cũng sẽ rất khó chịu.

Mà lồn của Thủy Nhi thì, hắn vừa mới dùng ngón tay thử qua, chật hẹp trơn ướt, thịt non bên trong hệt như có sinh mệnh không ngừng bú mút ngón tay của hắn, hắn có trực giác cái lồn này không giống người thường, tin chắc nó có thể ăn nổi con cá chà bặc này của hắn.

"Thủy Nhi, có muốn thử sâu hơn nữa không?" Hắn hẩy hẩy phần hông, cặc bự cũng theo đó lắc lư vài cái.

"Muốn..."

Cậu trai ngây thơ gật đầu, chậm rãi bò dậy chống hai tay lên bả vai nam nhân, hai chân vòng qua đùi hắn, cánh mông bự hổng lên trên không để lồn nhỏ cưỡi trên con cặc đang nhổng cao. Cậu vừa càn rỡ uốn éo thịt mông, dùng môi lồn múp ướt dầm dề cọ xát đầu cặc cứng như chày đá, vừa hé miệng xinh yêu kiều rên rỉ: "Ưm... Anh Ngạn ơi... như thế này đúng không ạ... Nhưng mà... như vậy chẳng sâu chút nào hết..."

Lưu Ngạn bị cậu trai cọ hết nhịn nổi, hắn hung ác dọng mạnh lên trên một cái, cặc bự tiến quân thần tốc mạnh mẽ xé tung tầng thịt chui vào chỗ sâu nhất.

"Thế này... không phải đã sâu rồi sao... Shh oh ohh... bé lồn dâm quả nhiên rất bót... nước lồn cũng nhiều nữa... Ưm ah ohhh... Con cặc nứng muốn điên luôn trời ạ... Oh oh..."

"Á á á áaaaa... Cặc bự của anh Ngạn chui vào trong rồi... To quá... Ứm á á aaa..."

Lồn nhỏ đột nhiên bị chày cặc xỏ xuyên thọc vào tận chỗ sâu hoắm khiến Bạch Thủy Nhi ưỡn thẳng vòng eo lần thứ hai phun tung tóe nước nhờn ra khỏi lỗ.

Nam nhân thở hắt ra một hơi thật dài, hắn khóa chặt cơ thể cậu trai, chày thịt điên cuồng dùng sức đụ lấy đụ để cái lồn bên trên, nhiều lần còn thọc cả quy đầu chui ọt vào trong cửa tử cung. Lưu Ngạn vươn tay giựt kéo cổ áo của đối phương, hai bầu sữa căng tròn mềm mại trắng nõn tức khắc bật tưng ra ngoài, nương theo động tác nhảy lên nhảy xuống kịch liệt của cơ thể mà lắc đánh bành bạch tạo nên từng trận sóng vú dâm loạn lẳng lơ.

Lưu Ngạn khó lòng dằn nổi, hắn há mồm bú nuốt từng ngụm từng ngụm thịt vú, hai bàn tay cũng nhào nặn hai luồng vú nộn, kéo hai núm vú hồng hào ép lại bên nhau, sau đó thè lưỡi khẩy quét qua lại giữa hai núm dâm, liếm đã rồi hắn lại ngậm chúng vào trong miệng dùng lực mút lấy, phát ra âm thanh chóp chép tựa như đang bú sữa mẹ.

Hắn vừa bú vừa lẩm bẩm nói: "Ưm... vú bự này... vừa to vừa mềm... Đầu vú dai dai sựt sựt nhai rất đã... Ăn ngon cực kỳ... Ưm ưm... Còn cả cặp mông bự này nữa..."

Hắn duỗi một tay đến cánh mông cậu trai hung hăng tét bôm bốp, thịt mông đẫy đà đàn hồi lắc nảy vài cái, sau đó lại bắt tay bóp mông hết xoa lại véo, thực mau bờ mông trắng bóc đã bị hắn dày vò đỏ bừng một mảnh.

"Ưm... mông dâm cũng non mềm đến lạ... Thủy Nhi... vóc dáng của em thật ngon... sexy hơn cả Gia Thu... Anh nhìn mà nứng cặc không chịu được... Ứm ưm..."

Hồi trước hắn theo đuổi Gia Thu đa phần là vì Gia Thu không chỉ xinh mà vóc dáng cũng rất đẹp, ban đầu hắn thấy dáng người Gia Thu đã rất được rồi, không ngờ người trong lồng ngực bây giờ còn nóng bỏng hơn thế, người thường mà nhìn thấy chắc hẳn ai cũng không kìm được mà chảy máu mũi.

"Thật sao... anh Ngạn... dáng người Thủy Nhi thật sự đẹp hơn chị Gia Thu sao..." Bạch Thủy Nhi ôm lấy đầu nam nhân say mê hét lên.

"Đương nhiên... Không chỉ có dáng người...cả lồn nhỏ của Thủy Nhi dâm cũng đụ sướng hơn nhiều... Shh oh oh... Đầu cặc bị cắn... mới nói phang em sướng cặc hơn bạn gái anh em hưng phấn như vậy sao... đúng là con đĩ khốn nạn... Bé lồn dâm hút giỏi quá... Cặc anh phê quá em ơi... Óh óhh ohh..."

Lưu Ngạn sướng đến độ như có dòng điện chạy dọc sống lưng hắn, hắn điên cuồng dồn dập thúc phần hông giã đầu cặc bự thọc ngoáy vào cửa tử cung non tơ hết lần này đến lần khác, phụt phụt bốp bốp dùng biên độ cực lớn giày xéo tử cung yếu ớt.

"Á á áaaa... Thủy Nhi không phải đĩ khốn nạn đâu... Chị Gia thu bỏ rơi anh Ngạn trong ngày sinh nhật... mới là hư đó... Người ta chỉ là đang an ủi anh Ngạn mà thôi... Anh Ngạn đừng quan tâm chị Gia Thu nữa... Cứ việc đụ cái lồn dâm của Thủy Nhi đi... Anh muốn đụ bao lâu em cũng chiều hết... Ứm Ứm á á háaa... Thủy Nhi không ngại..."

"Được... Anh mặc kệ cô ta... cô ta thích làm gì thì làm... Bây giờ anh chỉ muốn nắc lồn bé cưng dâm đãng thôi... Oh oh... Bé đĩ dâm... Lồn nhỏ kẹp giỏi như vậy... Anh yêu chết cái lồn bót của đĩ Thủy Nhi... ohh ohhh... Địt tung lồn em... Sao hả... Bé đĩ dâm... Cặc bự của anh có sướng không... đụ bé lồn dâm có sướng hay không... oh oh"

"Sướng... Lồn sướng muốn chết... Chày cặc của anh Ngạn không chỉ vừa to vừa dày... mà còn cong nữa... Nắc muốn nát lồn Thủy Nhi luôn... Ớ ớ á áaaaa..."

Bạch Thủy Nhi say mê la hét dâm loạn, cặc bự của nam nhân hơi cong vào phía trong nên rất dễ dàng dập tới chỗ nhạy cảm nhất trong lồn của cậu trai, sướng đến mức thân thể cậu run rẩy co giật liên hồi.

"Sao mà nát được... Lồn dâm của Thủy Nhi là cực phẩm lồn ngon... Đụ hoài không lỏng... Shh oh oh... Cục cưng dâm đãng... Bóp lồn chặt tí nữa đi em... Anh sắp bắn..."

Lưu Ngạn sướng tê tái mụ mị đầu óc, hắn hất tay sang một bên, đúng lúc ấn vào nút nhận cuộc gọi, tức khắc trong di động truyền ra một giọng nữ quen thuộc.

"Alo, A Ngạn, anh đang làm gì vậy, em gọi anh rất nhiều lần, sao giờ mới nhận?"

Chết rồi, là Gia Thu!

Bạch Thủy Nhi cũng nghe ra, cậu nhanh chóng che miệng lại hoảng sợ nhìn về phía nam nhân, Lưu Ngạn cho cậu một ánh mắt trấn an, hắn thở hắt một hơi, bình tĩnh vài giây sau đó ấn loa, trầm giọng trả lời: "Anh đang lái xe, có chuyện gì không?"

Trần Gia Thu nghe được bạn trai lạnh nhạt đáp lại như thế nên nghĩ chắc chắn bạn trai đang tức giận, dù gì cô cũng lỡ hẹn trong ngày hắn vô cùng mong chờ như thế, người bình thường ai cũng không vui nổi, thế là cô áy náy mở miệng: "A Ngạn, em thật sự xin lỗi, dự án lần này rất quan trọng với em, nếu không hoàn thành tốt thì sẽ ảnh hưởng đến việc em xuất ngoại sau này, cho nên..."

"...Không sao."

Trần Gia Thu cảm giác đối phương vẫn còn đang giận lẫy, cô lại ôn tồn dỗ dành: "Được rồi, đừng giận mà, A Ngạn, qua mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi được không? Em đảm bảo sẽ để ngày hôm đó rảnh rỗi, tuyệt đối sẽ không cho anh leo cây được không?"

Cô cho rằng nam nhân còn tức giận nên cố gắng an ủi, kỳ thật lực chú ý của nam nhân đã sớm không còn trên người cô, lúc này hắn đang nhìn chòng chọc vào cậu trai trong lồng ngực, em trai nhỏ đang bắt lấy tay hắn, miệng nhỏ liều mạng ngậm mút ngón tay, đầu lưỡi bên trong khoang miệng ra sức liếm láp vào lòng bàn tay, hai mắt chớp chớp vô tội nhìn hắn, đồng thời cậu còn uốn éo mông nhẹ nhàng vuốt ve dương vật hắn.

Bộ dáng vừa ngây thơ vừa dâm đãng khiến nam nhân đỏ sậm hai mắt, lửa tình trong thân thể hắn nháy mắt vọt lên tận đỉnh, hắn đột nhiên đè cậu trai lên trên tay lái, cúi đầu xuống lấp kín cái miệng nhỏ đỏ hồng đẹp đẽ, vói lưỡi vào trong triền miên khiêu khích lưỡi nhỏ của cậu, cũng thỏa thích hết nút lại liếm, sau đó lại ngậm lấy đôi môi mọng của cậu hút liếm chùn chụt thêm lần nữa.

Nếu không phải hắn kịch liệt nắc cặc vào lỗ lồn, đụ lồn dâm bạch bạch bạch tàn bạo khiến sau lưng cậu trai va chạm vào còi xe trên tay lái làm nó phát ra âm thanh bíp bíp quá lớn, chắc hẳn bạn gái hắn bên kia điện thoại nhất định sẽ nghe được tiếng bước bọt chép chép trao đổi lẫn nhau lúc hắn cùng cậu trai say sưa chìm đắm trong nụ hôn ướt át.

"A Ngạn có chuyện gì vậy? Sao còi ô tô vang mãi thế?"

"Ưm... xe phía trước không chịu đi... Tức chết anh... Ưm ưm... Thật muốn đâm chết nó..." Dùng con cặc bự chảng đâm chết đĩ nứng lồn, đâm tung lồn dâm, đâm nát lồn dâm! Lưu Ngạn điên cuồng nắc hông, đáy lòng gào rít.

"A... A Ngạn, anh đừng kích động!" Trần Gia Thu hoảng sợ, tưởng bạn trai sẽ làm chuyện ngu ngốc bèn vội vàng lớn tiếng ngăn cản.

Cô sẽ không bao giờ ngờ tới, lúc này bạn trai cô ở trong xe vừa trò chuyện với cô vừa đắm đuối hôn hít vừa say sưa đụ lồn mỹ nhân khiến toàn bộ chiếc xe liên tục lắc lư kịch liệt.

"Ưm ohhhh... Chịu không nổi nữa... Đâm chết nó... anh mới có thể sung sướng... Cho nên phải làm cho nó hư nát... Óh ohh ahhh... Không được... Muốn sút... sút tung nó shh ahhh..."

(À thì cái từ "bắn" trong tiếng Trung còn có nghĩa là sút, phụt, tiêm,... ấy, đang nch với bạn gái nên chuyển cho nó bớt lộ liễu :v)

Lưu Ngạn hét lớn một tiếng, cuối cùng phập thẳng cặc vào chỗ sâu nhất trong lỗ lồn, phình rộng lỗ sáo kịch liệt phun ra tinh trùng nóng bỏng đậm đặc, phụt phụt phun tinh hơn hai phút đồng hồ.

Sau một lúc lâu hắn lại cầm lấy di động nói với bạn gái ở đầu bên kia: "Gia Thu, anh chỉ giải tỏa một chút thôi, không làm thật đâu, yên tâm..."

"Thì ra là thế, làm em sợ muốn chết, A Ngạn, anh phải chú ý an toàn đó, thật là..." Trần Gia Thu nhẹ nhàng thở ra, âm thầm ân hận mình bỏ rơi bạn trai quá nhiều, cô quyết định về sau phải đối xử với hắn thật tốt, dù sao cô vẫn rất yêu người bạn trai này.

Nhưng cô không thể tưởng được lúc mình đang tự trách bản thân thì bạn trai ở đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu cắm con cặc vẫn còn cương cứng sau lần bắn tinh của mình vào lồn dâm non mọng của cậu trai mà đưa đẩy mài chà, chiếc Bentley thật vất vả yên ổn được một chút lại bắt đầu đung đưa rung lắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro