Trà xanh tấn công (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: 7 Lần 1 Đêm

"Từ Mạn Mạn, em làm cái gì vậy!"

Lăng Tiếu Văn nhìn thấy cô gái đột nhiên xông vào, không nói một lời đã thình lình xô đẩy người bên cạnh hắn, trong lúc cấp bách hắn nhanh chóng đỡ lấy cậu trai suýt nữa đã ngã nhào xuống đất, sau đó quay sang hét lên giận dữ với người khởi xướng.

"Lăng Tiếu Văn, không phải em đã nói với anh là em không thích cậu ta sao, tại sao cậu ta lại xuất hiện trong phòng trọ của anh? Anh rốt cuộc có xem bạn gái là em ra gì không hả?"

Từ Mạn Mạn hoàn toàn không sợ nam sinh nổi giận với mình, nếu nói phẫn nộ thì cô còn phẫn nộ nhiều hơn hắn, cô gái chỉ vào Bạch Thủy Nhi giả bộ nhu nhược đáng thương được bạn trai cô ôm vào trong ngực, quả thực sắp giận điên lên.

"Chị Mạn Mạn, chị hiểu lầm rồi, em thấy anh Tiếu Văn nhiều việc quá lo liệu không xuể nên mới..."

"Câm miệng! Chỗ này không đến lượt mày nói chuyện!"

Chưa chờ cậu ta nói xong Từ Mạn Mạn đã hung tợn ngắt lời, Bạch Thủy Nhi lập tức bĩu môi tủi thân nhìn về phía nam sinh.

Lăng Tiếu Văn vỗ vỗ bả vai cậu trai dỗ dành, cũng kéo cậu ta về phía sau, hắn hít một hơi sâu cố gắng làm giọng điệu của mình thật bình tĩnh: "Mạn mạn, là anh bảo Thủy Nhi lại đây, có một phần tài liệu cần được đưa đến Phòng Giáo Vụ gấp."

"Vậy thì vì sao phải để cậu ta tới?" Nữ sinh vẫn cực kỳ bất mãn.

"Bởi vì lúc này chỉ có mình Thủy Nhi rảnh rỗi..."

"Vậy sao? Không phải là tiện nhân này giả vờ đáng thương rồi đùn hết việc cho những người khác trong hội học sinh làm à?" Từ Mạn Mạn châm chọc nói.

Con đĩ trà xanh này tính tình thế nào cô còn không biết sao?

Suốt ngày giả bộ trong sáng thánh thiện, mở miệng là anh ơi anh à, từ lần đầu tiên thấy cậu ta cô đã biết được tiện nhân này cực kỳ không đơn giản, nhưng mà các nam sinh hoàn toàn không ý thức được điều này, đặc biệt là bạn trai cô, đường đường là chủ tịch hội học sinh của đại học M thế mà lại lấy lý do tiện nhân là người song tính mà hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên của bạn gái, đưa cậu ta lên làm cán bộ của hội học sinh, còn nói năng lực của tiện nhân rất tốt, bảo cô đừng nghĩ nhiều.

Hừ, người song tính?

Từ Mạn Mạn lạnh lùng liếc người đằng sau bạn trai một cái, dù cậu ta có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhưng dáng người phát dục còn đẫy đà gợi cảm hơn cả phụ nữ, lại so với thân hình như trẻ con chưa phát dục hoàn toàn của mình thì...

Thân phận người song tính hoàn toàn không thể xóa bỏ được cảm giác nguy cơ của cô!

Huống chi người song tính thì sẽ không có trà xanh sao? Tiện nhân này hở tí là đi tìm đàn ông khóc lóc kể lể giả vờ yếu đuối, theo như cô thấy thì cảnh giới cũng không phải dạng vừa đâu.

"Chị Mạn Mạn, em không có..."

Bạch Thủy Nhi bắt đầu rưng rưng nước mắt, nhìn thấy mà thương, chỉ cần là đàn ông thì sẽ lập tức cảm thấy đau lòng không thôi, dù sao thì một người đàn ông theo chủ nghĩa Sô vanh nam* như Lăng Tiếu Văn rất không khách khí mà thay cậu trai chửi ngược lại bạn gái mình.

*Chủ nghĩa Sô vanh là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh. Sô vanh nam là chỉ mấy anh tính gia trưởng.

"Mạn mạn, em nói như vậy thật quá đáng, ngang ngược vô lý cũng vừa thôi, mau xin lỗi Thủy Nhi đi!" Hắn khiển trách.

"Anh... anh lại bảo em xin lỗi cậu ta?"

Từ Mạn Mạn tức chết đi được, kỳ thật tiện nhân kia không tự trọng thế nào cô thật sự không quan tâm, chẳng phải chỉ là chơi ám chiêu thôi sao? Cô còn cóc thèm đấu với cậu ta, thứ khiến cô thật sự không chịu nổi chính là bạn trai cô, cứ liên tục thiên vị cậu ta nhiều lần, mà bây giờ lại còn yêu cầu cô xin lỗi tiện nhân kia.

Tưởng cô điên rồi à?

Từ Mạn Mạn giận quá mất khôn, cô tiện tay cầm lấy ly cà phê trên bàn, rống lớn một câu, "Lăng Tiếu Văn, đồ khốn nạn!" Nói xong liền hắt ly nước về phía nam sinh.

"Anh Tiếu Văn, cẩn thận!"

Lúc nam sinh còn chưa kịp phản ứng, Bạch Thủy Nhi nhanh chóng đứng chắn phía trước hắn, sau đó toàn bộ cà phê đều hắt lên người cậu.

Hôm nay Bạch Thủy Nhi mặc một bộ áo váy màu trắng, bây giờ chiếc váy bị màu nâu của cà phê nhuộm bẩn một tảng lớn, trông có chút thảm không nỡ nhìn.

"Thủy Nhi, em không sao chứ?"

"Em không sao, chỉ cần anh Tiếu Văn không có việc gì là được, dù gì chị Mạn Mạn tức giận như vậy cũng tại em, nếu không... em vẫn nên đi trước vậy..."

Bạch Thủy Nhi vừa xoay người đã bị nam sinh kéo tay lại, hắn lạnh lùng nhìn cô gái đang luống cuống đằng trước, mở miệng nói: "Không, em không cần đi, người phải đi là em, Từ Mạn Mạn, bây giờ em cút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình!"

Từ Mạn Mạn biết bạn trai cô đang trên đà bùng nổ, cô mím môi, không cam lòng liếc xéo tiện nhân kia một cái sau đó im lặng bỏ đi.

Sau khi nghe được tiếng cửa đóng lại, Lăng Tiếu Văn vô lực ngồi phịch xuống sô pha, Bạch Thủy Nhi cũng thuận thế ngồi bên cạnh hắn.

Cậu ta cẩn thận nói: "Anh Tiếu Văn, em xin lỗi, đều tại em mà hai người lại cãi nhau..."

"Chuyện này đâu thể trách em được, đừng tự trách mình Thủy Nhi, đây không phải vấn đề của em." Lăng Tiếu Văn lắc đầu, trong lòng nghĩ mấy ngày nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, bạn gái hắn cứ vô duyên vô cớ cãi nhau với hắn vì mấy chuyện cỏn con, rõ ràng trước kia không có như thế.

Trước kia Từ Mạn Mạn xinh xắn đáng yêu, nhưng ngoại hình chỉ là thứ yếu, rất nhiều nữ sinh thích hắn còn đẹp hơn cô, điều khiến hắn thật sự bị hấp dẫn là tính cách thú vị lanh lợi kia, cho nên lúc cô chủ động tỏ tình với hắn hai người liền chính thức trở thành một đôi trong trường đại học.

Ban đầu quả thật Mạn Mạn cũng giống như hắn nghĩ, chỉ cần có cô bên cạnh hắn liền cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng sau khi Thủy Nhi gia nhập hội học sinh Mạn Mạn lại biến thành kẻ thần kinh bất ổn, hoàn toàn không giống trước kia.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến Thủy Nhi thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ khắc khẩu, quan trọng là lần nào hắn cũng giải thích rõ ràng với cô, nhưng cô không chỉ không nghe mà càng lúc càng trở nên quá đáng, làm hại tâm thái ổn định trước giờ của hắn dần dần sụp đổ.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn không thể đảm bảo mình vẫn còn đủ tự tin để tiếp tục ở bên cô.

"Ưm... anh Tiếu Văn, em lạnh quá..."

Lăng Tiếu Văn không tự chủ được đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên cạnh vang lên một âm thanh yếu ớt dễ vỡ, nam sinh lúc này mới phản ứng lại, Thủy Nhi còn đang ở đây, hơn nữa quần áo trên người còn bị dính cà phê.

"Thủy Nhi, xin lỗi, anh vừa thất thần, hay là em dùng phòng tắm ở đây tắm sạch một chút rồi về, đỡ phải bị cảm." Lăng Tiếu Văn nhìn thấy cậu trai lạnh đến phát run, không khỏi quan tâm nói.

"Nhưng mà quần áo..." Bạch Thủy Nhi sờ sờ váy của bản thân, trên mặt hiện vẻ khó xử.

"Quần áo à, ừm... thỉnh thoảng bạn gái anh có qua đây ở nên cũng có vài bộ đồ, nếu em không ngại thì có thể mặc tạm trước."

"Vậy Thủy Nhi sẽ không khách khí, đến lúc đó em sẽ tự mình cảm ơn chị Mạn Mạn." Bạch Thủy Nhi vui vẻ chấp nhận đề nghị của nam sinh, cũng dựa theo chỉ dẫn của hắn đi tới tủ đồ tìm quần áo của Từ Mạn Mạn.

Lăng Tiếu Văn thì tiếp tục xử lý việc của hội học sinh, gần đây sắp tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường nên hắn bận túi bụi, vất vả lắm hôm nay mới có thời gian về phòng trọ một chuyến, ai ngờ lại cãi nhau với bạn gái, vừa nghĩ đến Từ Mạn Mạn cảm xúc của hắn lại bắt đầu chùng xuống.

Qua hơn mười phút, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Bạch Thủy Nhi đi ra khỏi phòng tắm đầy hơi nóng, bước chân trần chậm rãi đi đến trước mặt nam sinh đang ngồi trên sô pha kiểm tra tài liệu.

"Anh Tiếu Văn, em tắm xong rồi..."

"Tốt, đợi lát nữa em giúp anh đưa phần tài liệu này..." Lăng Tiếu Văn vừa nói vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy trang phục của cậu trai trước mặt hắn mở to hai mắt, tức thì nghẹn giọng.

Lúc này Bạch Thủy Nhi đang mặc váy ngủ hai dây màu đen mà Từ Mạn Mạn thường mặc khi qua đêm ở đây, cặp đùi thon dài trắng nõn trơn bóng, toàn thân trên dưới chỉ mặc mỗi váy ngủ, áo lót quần lót gì đều không có, chẳng qua đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái váy ngủ này lúc bạn gái nhỏ nhắn của hắn mặc thì rộng thênh lỏng lẻo, cho nên chẳng có vấn đề gì, nhưng không ngờ mặc trên người Bạch Thủy Nhi lại bị thân hình đẫy đà ngực to mông vểnh của cậu căng chặt nhồi đầy.

Tựa như đang mặc nội y tình thú.

Cậu trai không ngừng lôi kéo vạt váy muốn che lại cặp mông to tròn trịa của mình, vất vả che được một chút mông thì cổ áo lại bị kéo xuống lộ ra rãnh ngực sâu hoắm và hơn phân nửa cặp vú căng mẩy trắng bóc, còn có thể loáng thoáng thấy được quầng vú hồng nhạt, hai viên núm vú nấp sau vải váy mỏng manh càng có vẻ nhô cao hơn.

"Anh Tiếu Văn, ngại quá, em tùy tiện chọn đại một bộ để mặc, nhưng mà vú với mông của em lớn quá, không thể nào mặc vừa quần áo của chị Mạn Mạn... Ối!"

Bạch Thủy Nhi nói đông nói tây, vô tình dừng lực quá trớn, thế là giật đứt mất một sợi dây áo, ngay sau đó một bầu vú to trắng nõn căng phồng lập tức nảy bật ra, Bạch Thủy Nhi tức khắc kinh hoảng bối rối, bước chân cũng bắt đầu xiêu vẹo, cậu lảo đảo suýt ngã vài lần, chẳng biết có phải cố ý hay không mà vừa khéo ngã nhào vào lồng ngực nam sinh.

Còn Lăng Tiếu Văn từ lúc nhìn thấy bộ dạng dâm dục như thế của Bạch Thủy Nhi não bộ đã chết máy, thế nên khi thân thể ấm áp bất ngờ nhào vào lòng hắn, hắn theo bản năng ôm lấy, đồng thời đôi tay cũng thuận thế đặt trên cánh mông mềm mụp trơn bóng của cậu trai.

"Thực xin lỗi! Anh Tiếu Văn..."

Bạch Thủy Nhi chống bả vai nam sinh muốn đứng lên, lúc đứng lên lại lần nữa trượt chân, bấy giờ bầu vú to đang lõa lồ bên ngoài cũng thuận thế đập thẳng vào mặt nam sinh. Lăng Tiếu Văn rên một tiếng, hắn cảm nhận được xúc cảm da thịt trơn mịn trên mặt cực kỳ rõ ràng, mềm mại mà lại không mất co dãn, xúc cảm kia mê người hệt như thạch trái cây sữa bò khiến người ta không kiềm lòng được muốn hé miệng nếm thử một ngụm.

Mà quả thật Lăng Tiếu Văn cũng đã làm như thế.

"Ứm... anh Tiếu Văn, em rất xin lỗi..." Bạch Thủy Nhi cảm giác như có cái gì đó ẩm ướt đang di chuyển trên thịt vú cậu, cậu cúi đầu nhìn xuống liền thấy được đôi mắt tối tăm của anh Tiếu Văn, mà thứ trơn ướt kia đúng là cái lưỡi của anh Tiếu Văn, đúng vậy, anh Tiếu Văn đang bú vú cậu!

Sau khi ý thức được điểm này khuôn mặt nhỏ của Bạch Thủy Nhi nháy mắt đỏ bừng, cậu ta nhanh chóng lui về sau nhưng cơ thể lại không hề rời khỏi lồng ngực của nam sinh, sau đó nũng nịu nói: "Anh Tiếu Văn, em xin lỗi, em làm hỏng bộ đồ của chị Mạn Mạn rồi, em... em không cố ý..."

Mắt thấy vú sữa thơm ngào ngạt đã rời đi, Lăng Tiếu Văn vô cớ cảm thấy tiếc nuối trong lòng, hắn thấp giọng đáp lại: "Không sao, chất lượng quần áo thoạt nhìn cũng không tốt, hôm nào anh mua bộ khác đền lại cho cổ là được."

"Thật vậy sao? Tốt quá, em cảm ơn anh Tiếu Văn!" Bạch Thủy Nhi vui vẻ ra mặt, cậu ta kích động nhào lên ôm cổ nam sinh, bầu vú lại lần nữa ụp vào mặt hắn.

"Đúng rồi, anh Tiếu Văn ơi..."

"Ơi?"

"Tại sao tay của anh Tiếu Văn vẫn cứ mãi bóp mông Thủy Nhi vậy?"

Hóa ra từ sau khi bàn tay to của nam sinh bắt lấy mông cậu trai thì chưa từng thả ra, thậm chí lúc hắn thè lưỡi liếm vú thì đôi tay cũng hết xoa lại nắn hai cánh mông mềm mập, hệt như đang nhào bột, ngón tay thường hay thâm nhập vào giữa hai đùi trêu chọc chỗ bí ẩn của cậu trai hết lần này đến lần khác.

"A, xin lỗi!" Giờ này Lăng Tiếu Văn mới phản ứng kịp, thế mà hắn lại hành động suồng sã với người ta như thế, xem ra gần đây tinh thần của hắn thật sự căng thẳng đến mức không giữ được tỉnh táo, hắn đang định thả tay ra lại bị cậu trai ngăn cản.

"Nếu anh Tiếu Văn muốn bóp thì cứ bóp đi, Thủy Nhi không sao đâu."

"Thủy nhi em..."

Lăng Tiếu Văn giật mình nhìn cậu trai đột nhiên ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn cái chóc vào miệng hắn, sau đó vươn hai tay ôm mặt hắn nói: "Gần đây anh Tiếu Văn vất vả như vậy mà chị Mạn Mạn không biết thông cảm cho anh chút nào, còn hay cãi nhau với anh, Thủy Nhi đau lòng, cho nên..." Ánh mắt cậu ta trở nên kiên định, giọng điệu cũng thêm phần nghiêm túc.

"Anh Tiếu Văn, để Thủy Nhi dốc sức an ủi anh được không?"

Lăng Tiếu Văn được ánh mắt si mê lưu luyến của cậu trai nhỏ triền miên nhìn ngắm mà lồng ngực nóng ran, miệng khô lưỡi khô, dưới háng bất tri bất giác phồng lên một cục to tướng, chống quần tây đùn lên cao ngất.

Lời nói của Bạch Thủy Nhi tựa như có ma lực cứ vờn qua vờn lại trong tâm trí hắn, đúng vậy, hắn thân là chủ tịch hội học sinh, xử lý hết việc này đến việc nọ đã khiến hắn rất mệt mỏi, bạn gái hắn không chỉ không thông cảm cho hắn mà cứ luôn chọc hắn nổi giận, nào có tinh ý thấu hiểu lòng người như em trai nhỏ trước mặt... Dần dần hình ảnh người bạn gái trong đáy lòng hắn bắt đầu mờ đi, mà dáng vẻ của Bạch Thủy Nhi lại trở nên vô cùng rõ ràng.

"...An ủi như thế nào?" Lăng Tiếu Văn dò hỏi, âm thanh có chút khàn khàn.

"Anh Tiếu Văn, anh đừng lo lắng, Thủy Nhi nhất định sẽ khiến anh thật thoải mái!"

Bạch Thủy Nhi nói rồi đẩy nam sinh lên ghế sô pha, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị lập tức cởi thắt lưng hắn ra, kéo khóa quần xuống, rất nhanh đã lột quần nam sinh sạch sẽ, động tác điêu luyện thành thục tựa như đã làm vô số lần.

Ngay bây giờ dương vật màu đỏ tím của nam nhân dựng thẳng cứng ngắc, đầu khấc đầy đặn rắn chắc, cán gậy thô dài thẳng tắp nổi đầy gân xanh, chỗ lỗ sáo rỉ ra từng đợt nước nhờn dính nhớp, nguyên cây thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Bạch Thủy Nhi si mê nhìn chằm chằm con cá chà bặc, không kìm được dùng tay đè đè lên đỉnh quy đầu, cặc bự lập tức phản ứng mãnh liệt giật giật vài cái, cậu trai nhìn thấy không khỏi cảm thán: "Con cặc của anh Tiếu Văn bự quá đi! So với bé cặc nhỏ của Thủy Nhi thì..."

Cậu khoanh chân ngồi trên đùi nam nhân, vén váy lên lộ ra chim cu be bé nhỏ xinh của mình, cầm lấy nó đụng vào cặc bự của nam nhân, hai căn dương vật dính sát vào nhau, một lớn một nhỏ, khích thích trên thị giác khiến dục vọng của Lăng Tiếu Văn nhen nhóm bùng cháy, con cặc hùng tráng cũng cương to thêm một vòng.

"Ưm... không biết lồn nhỏ của Thủy Nhi ăn nổi cặc bự không nữa..."

Bạch Thủy Nhi cắm ngón giữa vào trong lỗ lồn đầy nước sốt trước mặt nam nhân, khuấy đảo moi đào bên trong vài vòng sau đó rút ra, le lưỡi dâm đãng liếm láp nước nhờn dính dầm dề trên ngón tay, đồng thời vứt ánh mắt quyến rũ về phía người đàn ông bên dưới.

"Nhưng mà, vì anh Tiếu Văn, Thủy Nhi nhất định sẽ nỗ lực nuốt vào..."

"Thủy Nhi..."

Lăng Tiếu Văn nuốt nuốt nước miếng, giờ phút này suy nghĩ của hắn vô cùng hỗn loạn, trong đầu vẫn luôn có hai thanh âm đang đánh nhau, một thanh âm nói hắn làm vậy là sai, nếu bạn gái hắn biết được nhất định sẽ quậy tung lên, huống hồ cô ấy vốn đã không thích Thủy Nhi, một âm thanh khác rất nhanh đã phản bác lại, dù sao bạn gái hắn cũng không biết, trước mặt có một người đẹp lẳng lơ như thế sẵn lòng phục vụ hắn thì cớ gì hắn không phóng túng một phen, dù sao cũng chỉ có một lần, một lần thì sẽ không sao!

Em trai nhỏ cầm con cặc của hắn vuốt ve lên xuống vài cái, sau đó đỡ lấy nó nhắm ngay cửa lồn của mình, miệng lồn hơi run rẩy mới vừa đụng tới quy đầu đã mấp máy bóp hút tựa như đói khát lâu năm, cậu trai dâm đãng ngoáy mông từ từ ngồi xuống, hai mảnh môi lồn múp rụp bọc lấy quy đầu nỗ lực nhấm nuốt vào bên trong.

"Ưm á á aaa... Đầu cặc của anh Tiếu Văn to quá... Lồn của Thủy Nhi quá nhỏ... Ứm... Ứm... Không ăn được... Hưm..."

Bạch Thủy Nhi yêu kiều rên rỉ để quy đầu của nam nhân súc trong cửa lồn co bóp một hồi, sau đó nhanh chóng nâng cái mông vểnh lên, "Póc" một tiếng đầu cặc trượt ra khỏi lỗ lồn.

Nam nhân không thể nhịn nữa, khó khăn lắm mới cảm nhận được dư vị tuyệt diệu bỗng nhiên lại không còn nữa, ai mà chịu được?

Lý trí của Lăng Tiếu Văn tức khắc đứt phựt, âm thanh thứ hai đánh bại âm thanh thứ nhất mà chẳng có chút áp lực nào, hắn bóp chặt vòng eo thon nhỏ của cậu trai hung hãn dập cái phập xuống con cặc của mình, đồng thời cũng thít mông thúc mạnh lên trên, con cặc bự chảng cứng như gậy sắt xé toạc tầng tầng lớp lớp mị thịt trong lồn nhỏ, thọc thẳng lút cán vào chỗ sâu nhất.

"Em xem cặc bự chẳng phải nắc vào rồi sao... Shhh ohh... Hóa ra lồn nhỏ của Thủy nhi bót như vậy... Khít quá... Cặc bự của anh phê không chịu nổi... Oh oh ahhh... Nứng quá..."

Lăng Tiếu Văn sướng đến nỗi da đầu hắn tê rần giật giật, cặc bự được bé lồn non mềm như lồn xử nữ xoắn chặt gắt gao, thịt lồn bên trong còn liên tục mấp máy quấn hút lấy thân cặc của hắn. Đặc biệt là trong chỗ sâu nhất tựa như có một cái miệng nhỏ đang bú quy đầu chóp chép khiến hắn không khỏi nắc thẳng vào đó mà ngoáy cặc, hơn nữa bên trong thịt lồn cọ xát vẫn luôn tiết ra nước dâm nhờn ướt liên tục chà rửa thân cặc của hắn, toàn bộ phòng khách tràn ngập âm thanh mài lồn bép bép dâm đãng.

"Cặc bự của anh Tiếu Văn cũng giỏi lắm... vừa to vừa cứng... làm Thủy Nhi nứng lồn vô cùng... Ứm á á... Anh Tiếu Văn ơi... Lồn nhỏ của Thủy Nhi phê không anh... có sướng như lồn chị Mạn Mạn không... Á á á..."

Bạch Thủy Nhi hư hỏng vặn vẹo vòng eo, khi người đàn ông đang không ngừng dọng cặc lên trên thì cậu cũng hùa theo uốn éo mông mập theo hình số 8, đồng thời nhấp mông dập lên dập xuống, cái vú phổng phao lộ ra trước ngực cũng tưng tưng dập dờn kịch liệt theo đẩy đưa của cơ thể, thịt lồn non mọng của cậu bị cặc bự mài tê tái vô cùng, âm thanh rên rỉ ngọt ngào cũng liên tục vang vọng.

"Làm sao cô ấy có thể sánh bằng Thủy Nhi được... Lồn nhỏ của Thủy Nhi chính là cực phẩm trong cực phẩm...ohh... Anh chưa từng phang qua cái lồn nào sướng đến vậy... Oh ohhhh... Lồn dâm ăn cặc giỏi lắm... Anh nứng cặc quá em ơi... Shhh óh óhh ahhh..."

Lăng Tiếu Văn thở hổn hển, hắn nói đúng là không sai, quả thật hắn chưa bao giờ đụ qua cái lồn nào cực phẩm đến thế, tuy rằng trước kia đã từng quen vài bạn gái, cũng có không ít kinh nghiệm, cảm giác làm tình cũng rất tốt.

Đặc biệt là bạn gái hiện tại, Từ Mạn Mạn thường xuyên nói dáng người mình không tốt, ngoại trừ lồn nhỏ, lồn nhỏ của cô chính là bộ phận cô hài lòng nhất trên cơ thể mình, khoảng thời gian trước còn nói với hắn đi bệnh viện để chăm sóc cô bé của mình một phen, như vậy thì cặc của hắn sẽ không rời được lồn của cô.

Nhưng nếu đem ra so sánh với bé lồn của Thủy Nhi thì quả thật là chẳng bằng một cọng lông, nếu Mạn Mạn mà biết dáng người mình đã không bằng người ta, ngay cả lồn nhỏ mà cô tự hào cũng không có cửa mà so sánh, chắc chắn sẽ tức chết cho mà xem.

"Hóa ra lồn nhỏ của chị Mạn Mạn không có sướng như lồn Thủy Nhi... Vậy chị Mạn Mạn càng không có tư cách tức giận với anh Tiếu Văn... anh Tiếu Văn ơi... Anh địt Thủy Nhi nhiều hơn đi... để lồn nhỏ của Thủy Nhi an ủi cặc bự của anh Tiếu Văn thật tốt... Ứm á á á... Cặc anh cắm vào tử cung rồi... Giỏi quá anh ơi..."

"Ưm... Được... Anh Tiếu Văn nhất định sẽ nỗ lực dùng chim bự phang đĩ dâm Thủy Nhi thật nhiều... Cục cưng đúng là dâm như đĩ mà... Ứm óhhh..."

Nam sinh nhìn cái vú lắc lư không ngừng của cậu trai, động lòng duỗi tay kéo xuống dây áo bên kia làm bên vú còn lại cũng bật nảy ra ngoài, ngay sau đó vươn hai tay bắt lấy đôi gò bồng hung hăng mân mê nhào nặn, vừa xoa vừa gầm lên dâm loạn: "Sao vú bé đĩ bự vậy chứ... Em bảo bạn gái anh nghĩ thế nào đây... chẳng trách cô ta luôn nhắm vào em... dù gì ngực cô ta cũng phẳng lì..."

"Em không biết... từ nhỏ vú Thủy Nhi đã to hơn người khác rồi... Ứm... Sao chị Mạn Mạn lại muốn làm vậy... Chỉ vì vú Thủy Nhi bự hơn chị... lồn nhỏ cũng bót hơn chị sao..."

Cậu trai chớp chớp đôi mắt nai con, bĩu môi tủi thân khóc lóc kể lể với nam sinh.

"Cô ta chỉ là ghen ghét với em thôi... Bé đĩ cưng đừng khóc... Anh thương em... Anh vân vê núm vú cho em nhé... Sao hả... Có sướng không... Véo núm vú như vậy có sướng không em..."

Nam nhân vừa nói vừa dùng hai ngón tay véo hai viên núm vú to hồng mềm mại, bóp kéo cấu véo vặn xoay đủ kiểu, kích thích cậu trai sướng đến mức giật ngửa ra sau, eo lưng cong thành một đường cong trơn mướt, tiếng rên dâm đãng cũng càng thêm gấp gáp kịch liệt.

"Sướng... núm vú sướng quá anh ơi... Anh Tiếu Văn giỏi quá... Ưm á áaaa... Không được... Lồn nhỏ của Thủy Nhi phê quá á á áaaaaa... Nước lồn sắp phun ra rồi á haaa aaaaa..."

"Ưm... anh cũng muốn bắn... Bé cưng dâm đãng... Bắn vào đâu đây... Có muốn anh bắn ngập lồn em không... sướng lắm đó... Ohh shhh ohhh..."

"Muốn muốn... bắn tinh trùng vào lồn Thủy Nhi đi... đụ Thủy Nhi mang thai con của anh Tiếu Văn... cho chị Mạn Mạn tức chết á á áaaaa..."

"Ohh ohhhh... con đĩ này... hư quá... Anh đụ chết em... phang nát cái lồn lẳng lơ của em... Shhh oh áhhh... Không được... Cặc bự muốn phọt tinh...shhh... Bắnnn ohh ohhhh..."

Lăng Tiếu Văn gầm nhẹ véo đầu vú, điên cuồng thít eo nắc cặc bôm bốp bôm bốp lên trên, nương theo nước lồn dầm dề bé dâm phun ra lúc cao trào mà hung hăng thúc gậy thịt vào chỗ sâu nhất trong lỗ lồn của cậu trai, dưới sự co bóp của thịt lồn chật khít lỗ sáo trên đầu khấc hắn phình rộng ra, nã thẳng tinh trùng đặc sệt nóng bỏng phụt phụt phụt như bắn pháo vào tử cung.

Sau khi ân ái qua đi Lăng Tiếu Văn dần dần khôi phục lý trí mới rõ ràng nhận ra mình vừa giao cấu với người không phải là bạn gái mình, hơn nữa lại còn là người bạn gái hắn cực kỳ ghét ... Trong lúc nhất thời tâm trạng của hắn phức tạp vô cùng.

Bạch Thủy Nhi nhìn nam nhân, thấy vẻ mặt của hắn đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, thế là cậu ta cúi người xuống, dùng ánh mắt say đắm tràn ngập tình yêu nhìn chăm chú vào đối phương, nhẹ nhàng ịn môi lên mặt hắn hết cái này đến cái khác, nhỏ nhẹ lẩm bẩm: "Anh Tiếu Văn, anh đừng tự trách mình, đây đều do Thủy Nhi tự nguyện, Thủy Nhi chỉ muốn anh Tiếu Văn của em vui lên mà thôi, hơn nữa chị Mạn Mạn cũng không biết... Chỉ cần không nói cho chị biết thì sẽ không sao cả, anh Tiếu Văn..."

"Thủy Nhi... Ưm..." Nam nhân nghe cậu trai nói xong cảm xúc tội lỗi trong lòng cũng không còn mãnh liệt nữa, hắn nhìn cái miệng nhỏ đỏ hồng thơm ngon của cậu trai, không tự chủ được chồm lên ngậm lấy mút mát, môi lưỡi hai người triền miên đan chéo bên nhau, cánh lưỡi to nóng ướt của nam sinh vói vào miệng cậu trai mà si mê hút chùn chụt nước bọt ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo nhỏ đột nhiên quay cuồng đè cậu trai nằm dưới thân mình, con cặc vừa bắn tinh xong lần thứ hai cứng ngắc nhổng đầu lên.

Rất nhanh, âm thanh hứng tình dâm loạn lại lần nữa vang lên trong căn phòng trọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro