Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yue (Yan Ling)

Beta: Yue (Yan Ling)

Mặt Hạ Nịnh vô cảm nghe cô bạn gái kể lại cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đọc tối qua.

"Để em nói cho anh biết, Bùi Tuyết Nhi thật hạnh phúc, cô ấy thật vô dụng, tổng tài bá đạo và tàn nhẫn rất yêu cô ấy, còn có nam phụ Lâm Mạch rất ôn nhu, cuối cùng vì cứu Bùi Tuyết Nhi mà bỏ mạng, thật đau lòng! Vị hôn thê tên Tô Liên Nguyệt bắt cóc Tuyết Nhi thật không biết tốt xấu, rõ ràng tổng tài không thích cô ta, anh có nghĩ vậy không?" Cô gái huyên thuyên hơn một tiếng.

Hạ Nịnh nhìn đồng hồ đeo tay, đẩy kính: "Trước hết, về việc biết người kia không thích mình mà còn muốn đính hôn là điều vô trách nhiệm, có vị hôn thê nhưng vẫn dây dưa với người khác là vô đạo đức, vị hôn thê kia có hành vi mất kiểm soát như vậy về mặt tình cảm có thể tha thứ; tiếp theo, Lâm Mạch chết vì cứu người phụ nữ của người khác là ngu ngốc, cuối cùng anh đồng ý một điều, Bùi Nhi rất vô dụng, không thể làm gì khác ngoài việc khóc than với người đàn ông của mình, sống thật lãng phí đồ ăn." 

Cô gái ngồi đối diện cầm cốc cà phê hất vào người Hạ Nịnh, sau đó đứng dậy uyển chuyển rời đi.

Hạ Nịnh thở dài, sau khi nói chuyện một lúc lâu như vậy, cà phê đã nguội, nếu không cậu sẽ phải đến bệnh viện. Cậu đứng dậy thanh toán hóa đơn rồi rời đi.

Hạ Nịnh vừa về đến nhà liền tắm luôn, thay quần áo ở nhà, vừa định nghỉ ngơi một chút, em gái lại xông tới, "Anh hai, anh nhìn này, cuốn tiểu thuyết về tổng tài được yêu thích nhất, anh nghiên cứu một chút, ngoài ra còn đang có chủ đề nói về những cuộc hẹn hò đó."

Lại là tổng tài, Hạ Nịnh đau đầu, cầm sách lên, bìa sách ghi [Tổng tài bá đạo yêu tôi].

Khóe miệng Hạ Nịnh giật giật, "Đây không phải là viết về một người tên Bùi Tuyết Nhi đã chia rẽ một đôi vị hôn phu thê sao?"

"A, anh, anh xem rồi, anh có cảm động không?" Em gái rất kinh ngạc.

"Chuyện một người phụ nữ vô dụng kéo đàn ông của gia đình mình xuống, cảm động ở đâu?"

"Anh, em nguyền rủa anh, nguyền rủa anh không cưới được vợ."

Hạ Nịnh nhướng mày, thấy vậy vui mừng.

"Anh, nguyền rủa anh gả ra ngoài mỗi ngày đều bị đàn ông đè." Cô em gái bỏ chạy như cơn gió.

Hạ Nịnh cười, ném truyện sang một bên, trượt chân, cả người ngã ngửa, đập đầu xuống bàn đầu giường, quyển sách dính đầy máu, ánh mắt Hạ Nịnh dần chìm vào bóng tối.

----------------------------------

Khi Hạ Nịnh tỉnh dậy lần nữa, thông tin trong đầu nhiều tới nỗi muốn nứt óc ra.

Nói tóm lại, cậu được sử dụng như keo 502 để dính các vết nứt trong không gian, bản thân cũng không thể quay trở lại, để bồi thường, còn tặng kèm một không gian, còn có thể trồng linh tuyền nha ~ Cậu vẫn còn nhớ rõ giọng nói đó, nó khiến Hạ Nịnh ớn lạnh. Cuối cùng còn chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ! Mẹ nó, khi nào thì chuyến đi kết thúc!

Hạ Nịnh là một người luôn bình tĩnh trong mọi việc cũng không nhịn được mà chửi bậy, việc này con mẹ nó quá hư cấu, không nỡ nhìn thẳng.

Hạ Nịnh lẳng lặng đi vào, cảnh vật trước mắt thay đổi, một mảnh núi non xanh nước biếc, trời ạ, đủ loại cây cỏ hoa lá đều trần đầy sức sống, từ hoa cỏ ven đường đến những giống thực vật quý hiếm, trái cây cái gì cũng có, còn linh tuyền thì sao? Hạ Nịnh tìm kiếm khắp nơi, thấy một suối nước linh tuyền như sữa trong làn sương mờ ảo. Hạ Nịnh nhìn vào ao, hoàn toàn không giống như trong tiểu thuyết, không phải có linh khí bao quanh sao. Hạ Nịnh đã bị em gái nhà mình đầu độc, nếu em gái mà ở đây thì chắc là em ấy sẽ rất vui! Hạ Nịnh có chút thương cảm. Lắc lắc đầu, nhớ cũng vô dụng, cậu không thể nào quay trở về được.

Hạ Nịnh ngồi xổm xuống, đưa tay vào ao, không có phản ứng gì, Hạ Nịnh liền nhảy vào. Cảm giác sảng khoái ngay lập tức xâm chiếm, thoải mái đến từng lỗ chân lông, Hạ Nịnh vô thức chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, không biết đã mấy giờ, Hạ Nịnh vội vàng ra khỏi không gian thay quần áo và tìm được chứng minh thư của chủ nhân thân thể, cũng tên Hạ Nịnh, qua ảnh chụp là một thiếu niên xinh đẹp. 

Cha mẹ nguyên chủ vừa qua đời do tai nạn xe cộ cách đây một tháng, họ hàng đã tốt bụng giúp đỡ tổ chức tang lễ, không muốn tranh tiền bảo hiểm, nhưng cũng chẳng còn bảo nhiêu tiền, nguyên chủ vừa mới thi đỗ đại học, về sau còn phải dùng tiền cho nhiều việc, không ai sẵn sàng gánh vác gánh nặng này. Nguyên chủ chính là một đóa hoa trong nhà kính, bị sóng gió làm cho choáng váng, liền uống thuốc tự tủ.

Nịnh Hạ mất cả cha lẫn mẹ, những người thân của bố mẹ cậu như hổ đói, cướp đi tài sản, ném cậu còn nhỏ và cô em gái cậu vào cô nhi viện. Hạ Nịnh một mình nuôi em gái, đối với việc nguyên chủ uống thuốc ngủ kết liễu cuộc đời liền không có hảo cảm. 

Nịnh Hạ đem tất cả mọi thứ vào không gian, bán nhà, trực tiếp đi lên thành phố.

Cậu phải học ở thành phố tận bốn năm, sao cậu không thử lập nghiệp ở đó? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro