Chương 2: Có chút danh tiếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tư Nguyệt

Beta: Cải

Hạ Nịnh chọn một cửa hàng đối diện tòa nhà văn phòng năm mươi tầng, vừa lúc có một tiệm lẩu chuyển nhượng, những nhân viên văn phòng kia có thể không có thời gian rảnh đi ăn lẩu, chẳng qua nữ nhân viên văn phòng hẳn phần lớn sẽ thích trái cây nhỉ!

Hạ Nịnh thuê bốn năm, ít nhất là cứ mở vậy trước khi tốt nghiệp đại học đi! Dù sao Hạ Nịnh cũng không thiếu tiền, lúc xuyên qua cậu đã được bồi thường rất nhiều hoàng kim châu báu ngọc thạch, tất cả đều chất đống ở trong không gian, lần du lịch này ngoại trừ chuyến xe ra, Hạ Nịnh vẫn rất là vừa lòng. Chẳng qua đồ vật kia có thể không dùng thì không nên dùng, ít còn dễ nói, nhiều quá lại chẳng biết nên giải thích lai lịch thế nào! Người phụ trách vẫn chưa đủ hiểu biết về thế giới con người, cũng may cuối cùng cũng không mất não mà đưa tiền mặt cho cậu.

Hạ Nịnh hoàn thành giấy chứng nhận, đặt tên là "Quả Quả Quả". Kiếm ba cái chữ hoạt hình nghịch ngợm đáng yêu, hẳn là có thể hấp dẫn sự chú ý của mấy cô gái. Muốn hỏi tại sao chỉ suy xét đến con gái, không biết tiền của nữ là dễ kiếm nhất sao?

Cửa hàng mới vừa khai trương đã thu hút không ít khách hàng, trái cây của Hạ Nịnh là hàng nhập khẩu, để qua một đêm ở trong không gian mới lấy ra bán, đồ vật không gian sản xuất ra vẫn không biết có tác dụng khác hay không, trước khi được xác định rõ ràng, cậu không định lấy ra bán, nhỡ bị người có tâm theo dõi thì không tốt chút nào.

Nước ép trái cây "Quả Quả Quả" rất ngon, nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong đám nhân viên văn phòng ở tòa nhà văn phòng đối diện, nếu bạn còn chưa từng ăn thử trái cây của "Quả Quả Quả", thế thì bạn out rồi.

Quan trọng nhất chính là chủ cửa hàng là một thiếu niên đẹp trai, một đám lang nữ đến mua nhiều cũng là vì thiếu niên này.

Hạ Nịnh không có cân, tất cả đều là bán theo số lượng, muốn có thể chọn lấy trái lớn. Nói trắng ra thì Hạ Nịnh ngại cân đi cân lại phiền phức.

***

"Anh họ, anh nếm thử này quả táo đi, hương vị tuyệt thật, chẳng trách có nhiều người như vậy, chờ xíu nữa em đi mua thêm mấy trái cam." Lăng Phi luôn mồm luôn miệng đi vào, trong tay xách theo cái túi giấy: "Lâm đại ca anh cũng ở đây à, mau ăn thử táo đi."

Cố Hủ đỡ trán, tên em họ này tính tình cũng tăng động gớm, anh họ Lăng Tiêu rõ ràng tốt thế kia, làm sao đến lượt Lăng Phi lại bị đột biến gen.

Lâm Mạch cười cười, cầm lấy một quả táo gặm một miếng: "Ừ, xác thật không tệ." Lăng Phi đắc ý dào dạt.

"Cậu chạy đến đây tìm tôi có việc sao?" Cố Hủ cầm lấy một quả táo lau lau.

"Không có việc gì, chỉ là anh dâu của tôi bị bên nhà mẹ đẻ anh..."

"Phiền chết mất, rốt cuộc anh có ý gì với Tô Liên Nguyệt không thế, anh cho câu trả lời chắc chắn đi!" Lăng Phi tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Anh họ, có phải anh thích đàn ông không, nếu là phương hướng không đúng thì nhanh nhanh nói với phía bên cô ấy đi!"

Lâm Mạch cũng trêu đùa: "Đúng đó, lỡ phương hướng không đúng thì không ổn."

Cố Hủ khinh thường bộ dáng thê nô của Lâm Mạch, vẫn chưa theo đuổi người tới tay đâu mà đã thê xướng phu tùy, không chừng tiểu tâm tư của Lâm Mạch ngoại trừ Lăng Phi ra ai cũng đều nhìn rõ. Chà, táo này cũng không tồi.

"Đúng đó đúng đó, nếu không anh tìm đàn ông thử trước xem xem." Lăng Phi châm ngòi thổi gió.

Cố Hủ nổi giận, bản thân mình mới ba mươi hai, đừng làm như anh cả đời không tìm được vợ vậy chứ, nếu thật sự tìm không thấy người hợp ý, cưới Tô Liên Nguyệt cũng được, dù sao không thích, lấy ai cũng như nhau.

"Nhân tiện, anh họ, anh thấy chủ cửa hàng này thế nào?" Lăng Phi như tên tặc lấy di động ra, đây chính là ảnh mà cậu ta nhờ mấy cô gái mua trái cây chụp giúp, ảnh chụp chung của cậu ta và chủ cửa hàng.

Lăng Phi quơ điện thoại trước mắt Cổ Hủ, chỉ thấy Lăng Phi và một thiếu niên đẹp trai đứng song song, giơ tay chữ V, thiếu niên đẹp trai kia bất đắc dĩ nhìn vào màn ảnh.

Chiều cao tương đương với Lăng Phi, khoảng một mét tám, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn thấu phấn, tóc mái nhỏ vụn phô trên vầng trán mịn màng, một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, sống mũi cao thẳng tinh tế, môi mỏng phấn nộn hơi hơi giương cao. Như là nhân vật trong tranh.

"Anh họ ơi?" Lăng Phi vẫy vẫy tay: "Ê, đừng nói anh để ý thật nha? Dừng ngay, anh họ, người ta mới mười tám tuổi, mới vừa vào đại học, anh ơi anh đừng gặm cỏ non!" Lăng Phi oa oa kêu to.

Cố Hủ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Lăng Phi lập tức ngậm miệng.

Lâm Mạch lấy di động, nhướng mày, quả thật là một mầm non mỹ nhân, tuấn mỹ vô song nhưng không hiện nét nữ khí, sẽ không biết thành tình nhân trong mộng của bao nhiêu nam nữ đâu!

Hắn trả lại điện thoại cho Lăng Phi: "Tôi giúp cậu điều tra một chút?"

"Không cần." Cố Hủ cầm túi giấy kia: "Quả Quả Quả"? Thật ngu ngốc.

Lâm Mạch kéo Lăng Phi còn đang bận dậm chân đi, việc tư của Cố Hủ, vẫn thôi đừng can dự vào tốt hơn.

***

Hạ Nịnh vẫn chưa biết bản thân bị người khác theo dõi, sung sướng treo tấm biển "Chủ cửa hàng bận khai giảng, tạm dừng buôn bán", liền đến trường học báo danh.

Cậu dự định sẽ ở trọ tại trường trong năm học đầu tiên, xây dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng lớp, nếu không tin tức sẽ quá bế tắc.

Hạ Nịnh xách theo rương hành lý đến trường học báo danh, các đàn anh đàn chị đều rất nhiệt tình, giúp cậu làm thủ tục, dẫn cậu đi làm phiếu ăn, nhận đồng phục, rồi giúp dẫn cậu về ký túc xá, Hạ Nịnh nói lời cảm ơn với đàn anh, vị đàn anh kia đỏ mặt, nói không cần cảm ơn liền chạy mất.

Cũng may ngành thư ký văn phòng không thiếu mỹ nhân, Hạ Nịnh cũng không quá nổi bật.

Chỉ chốc lát sau Hạ Nịnh đã dọn xong giường đệm, các bạn cùng phòng khác đã tới bốn người. Ngủ ở cạnh giường Hạ Nịnh là Diêm Kính, cách lối đi nhỏ là Cố Kỳ, bên cạnh Cố Kỳ chính là Chu Văn Hoa, phía dưới Chu Văn Hoa là Vương Gia Bằng, còn có một chiếc giường trống, dưới giường đệm là bàn học, sáu cái giường, một bên ba cái, ngăn tủ nằm ở ngay cạnh bàn học.

Sau khi năm người chào hỏi qua nhau, liền cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm trưa, buổi chiều Hạ Nịnh đi ra ngoài một chuyến, mang theo một giỏ trái cây trở về.

"Nào, mọi người dậy ăn trái cây, tôi có mở một một tiệm trái cây ở bên cạnh cao ốc Tinh Thần, muốn ăn cứ tùy ý qua lấy." Hạ Nịnh hào phóng nói.

"Cao ốc Tinh Thần? Không phải là Quả Quả Quả chứ?" Cố Kỳ cầm lấy một trái thanh long lên bóc vỏ, cắn một miếng, oa, chính là cái này.

"Đúng vậy, ông biết à!" Hạ Nịnh cảm thấy tiếng tăm hẳn là không lớn như vậy!

"Móa nó, là thật à, anh tui làm việc ở bên kia, thường xuyên mang trái cây về nhà, tôi với mẹ tôi đều rất thích, chính là mùi vị này, những nơi khác so ra kém hơn nhiều." Cố Kỳ giơ ngón tay cái lên.

Ba người khác cũng liên mồm phụ họa, mùi trái cây nồng đậm và trái cây ủ chín không phải chung một hàng.

"Nếu thích lần sau tôi lại mang đến cho mấy ông, đoán chừng tôi sẽ không mở cửa buôn bán cho đến hết đợt huấn luyện quân sự."

"Đừng mà, đến lúc đó sẽ có biết bao người kêu rên đó, sao ông không mướn ai đó về làm thay?" Cố Kỳ kỳ quái hỏi.

"Không tìm được người thích hợp, muốn đem giao cửa hàng trước hết phải tìm người đáng tin cậy, tôi đây trời xa đất lạ, chỉ có thể tạm thời như vậy." Hạ Nịnh thở dài.

"Vậy cũng đúng, ông tự mình mở cửa hàng riêng? Mới đến đây trong kỳ nghỉ hè? Tôi nhớ ông không phải người thủ đô đúng không!"

"Ừ, mấy tháng trước ba mẹ tôi qua đời do tai nạn xe cộ, tôi không còn gì vướng bận ở thành phố A, cho nên cầm tiền bồi thường bảo hiểm và bán nhà cửa tới thủ đô." Hạ Nịnh giải thích rõ ràng nguồn gốc tài chính của mình, tránh cho tuồn ra bất cứ tin đồn nhảm nhí nào.

Mọi người trầm mặc, không biết nên an ủi Hạ Nịnh như thế nào.

"Mọi người làm sao vậy? Chuyện đều đã qua, tôi đã không có gì phải lo lắng, con người dù sao cũng phải đi phía trước, sau này mọi người phải giới thiệu thêm nhiều khách hàng cho tôi đấy!" Hạ Nịnh cười giải vây.

"Ok, cứ tin tưởng ở tôi." Cố Kỳ vỗ ngực nói.

"Nếu không bữa nào rảnh bọn này đến giúp ông làm việc được không?" Diêm Kính đỡ đỡ mắt kính: "Còn có thể rèn luyện năng lực xã giao, bên kia hẳn toàn là tuyển nhân viên văn phòng!"

"Không sai, cao ốc Tinh Thần là trụ sở chính của công ty quốc tế Long Đằng, tương lai sau này cũng có khả năng chúng ta sẽ thực tập tại đó." Cố Kỳ giải thích.

"Thế tổng kết lại, muốn đi thực tập thật, trước tiên làm quen mặt cái cũng không tồi." Chu Văn Hoa đưa ra ý kiến, Vương Gia Bằng cũng cảm thấy không tồi, một trải nghiệm rất mới mẻ mà chưa từng thử qua.

Đang nói, cửa phòng mở, một thiếu niên thanh tú đi đến, tay cầm một đống đồ vật, còn kéo một cái vali to.

Mọi người vội vàng đứng dậy, ba chân bốn cẳng hỗ trợ dọn giường đệm.

Thiếu niên này tên là Hà Cẩm, phương tiện giao thông trong nhà không tiện, cho nên mới tới chậm. Bây giờ ký túc xá 303 đều đã chỉnh tề.

***

"Cố Hủ, nếu ông muốn tìm người chơi chơi tốt hơn hết là đổi người khác đi." Lâm Mạch vốn dĩ cho rằng chỉ là một sinh viên bình thường, sinh viên thời nay đều rất thực tế, không ngờ tới tình huống của Hạ Nịnh kia lại là như thế, đối với một thiếu niên khó khăn lắm mới thoát khỏi tuyệt vọng, mỉm cười đối mặt với cuộc sống, thật sự không đành lòng lại đẩy cậu xuống vực sâu thêm nữa.

Cố Hủ nhìn Lâm Mạch: "Tôi chưa bao giờ chơi đùa cảm tình."

Lâm Mạch nhướng mày, "Nghiêm túc sao? Thế này không giống phong cách của ông."

"Tôi xác thật có hảo cảm với cậu ra, nhưng chỉ là hảo cảm thôi, nhỡ đâu tôi tiếp xúc, tôi hiểu biết, tôi không còn thích nữa, thế cậu ta nên làm thế nào bây giờ?" Cố Hủ nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Mạch đứng dậy lắc đầu, cười nói: "Chỉ là hảo cảm? Cố Hủ, ông sẽ lo lắng cho một người ông không thích sao? Nhất kiến chung tình? Ông thật đúng là loại người lù khù vác lu mà chạy!"

"Tôi thích cậu ta?" Cố Hủ nhíu mày, kiểu nhất kiến chung tình này đến phim tình cảm lúc tám giờ còn không thèm diễn.

"Cứ suy nghĩ từ từ, tôi hẹn Tiểu Phi đi xem phim đây." Lâm Mạch thong dong đắc ý ra khỏi cửa, quay đầu lại nói: "Cho ông một kiến nghị từ người đi trước, hồi trước tôi phát hiện mình thích Tiểu Phi là bởi vì tôi không chịu nổi việc Tiểu Phi thân cận với người khác, nhất là động chạm tay chân." Nói xong liền tắt điện thoại, nhất kiến chung tình? Cố Hủ thật đúng là một kẻ si tình!

Thử nghĩ đến cảnh thiếu niên kia dựa vào trong lòng ngực người khác mỉm cười, thậm chí...

Cố Hủ cảm thấy có một loại cảm xúc đau đớn không thể nào giải thích đang ăn mòn trái tim mình. Cố Hủ cười khổ, ông trời thế mà lại chơi đùa với anh như vậy.

Cầm lấy điện thoại gọi cho anh dâu họ, bảo anh ta nói chuyện rõ ràng với nhà mẹ đẻ của chị dâu mình, bản thân anh không có hứng thú với cháu gái nhà bọn họ.

"Vậy là cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm? Việc này anh cũng mặc kệ, tự mày nói đi, anh đi nói có khi người ta còn tưởng anh ở trung gian làm khó dễ đâu chừng?" Anh dâu họ Vệ Minh là một người đàn ông bộc trực nghĩ sao nói vậy, bản thân mình gả cho Lăng Tiêu, Vệ gia cũng nước lên thì thuyền lên, Tô gia liền víu tới, hiện tại chị dâu ở Tô gia lại muốn gả cháu gái Cố gia, bàn tính kia giờ vẫn đẩy đến choang choang.

"Được, tôi sẽ giúp anh dâu họ giải quyết việc này." Xem như Cố Hủ đã đáp ứng.

"Bên anh mày không có việc gì, ít ra vẫn khỏe hơn là dây dưa mãi, mày đây là có mục tiêu rồi?" Vệ Minh trêu chọc anh.

"À, chờ theo đuổi được người ta rồi nhất định dẫn đến ra mắt anh dâu họ, cúp đây!" Đầu bên kia Cố Hủ cúp điện thoại.

"Ê ~? Này?!" Âm lượng của Vệ Minh lập tức giương cao.

Lăng Tiêu đi tới hỏi có việc gì sao, Vệ Minh ngây ngốc nói: "Cố Hủ nói theo đuổi được người rồi sẽ dẫn đến ra mắt em..."

Lăng Tiêu "?!"

Việc này phải thông báo cho cô, bằng không đó chính là đại tội khi quân.

Cố gia cũng hoảng loạn một trận sau khi tiếp điện thoại, tất cả đều chờ Cố Hủ trở về tiến hành tam đường hội thẩm (ba cán bộ tối cao của bộ ngành đồng thời thẩm tra xử lý một vụ án).

Cố Hủ sớm đã có chuẩn bị, đưa tư liệu điều tra được cho mẹ: "Đây là con dâu tương lai của mẹ, mẹ tống cổ sạch mấy cô oanh oanh yến yến kia đi, con vẫn chưa theo đuổi người ta được, đừng lấy tình cảm ra cản con."

Cố phu nhân đầu nổi gân xanh, thằng nhóc con đáng chết này.

Cố lão gia tử đeo kính viễn thị, bắt đầu xem cùng Cố phu nhân. Cố Thần, cũng chính là ba của Cố Hủ, có chút tò mò, nhưng không thể mất mặt chen chúc theo chân bọn họ.

Cố lão gia tử thổi râu trừng mắt, đứa trẻ không cha không mẹ này làm sao lại bị cái thằng ranh này để ý, người ta mới mười tám tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, đã bị lang sói nhìn chằm chằm, cha mẹ người ta sao có thể không tức giận đến nỗi đào mồ nhảy ra!

"Nhãi ranh, lại đây, mày trêu chọc một đứa bé như người ta làm gì, hả?" Lão gia tử tức đến muốn lấy quải trượng đánh anh.

Cố Thần cầm tư liệu gật đầu: "Tuổi tác đích thật có hơi nhỏ, ít nhất phải tốt nghiệp đại học rồi mới được kết hôn! 'Quả Quả Quả'? Đây không phải cửa hàng mấy hôm trước con mua trái cây về sao?"

Cố Hủ gật gật đầu: "Chính là cửa hàng em ấy mở."

Lão gia tử càng bực, một đứa trẻ tự mình cố gắng tự lập như vậy làm thế nào lại chọn phải thằng nhãi ranh này.

"Khụ, ông nội, ba, mẹ, anh hai, mọi người đều ở đây à!" Cố Kỳ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh này, có loại xúc động muốn quay đầu đi: "Con mang về một ít trái cây, ăn trái cây đi, mẹ, không phải mẹ thích ăn trái cây của 'Quả Quả Quả" nhất sao?"

Cố Hủ nheo mắt lại: "Mấy ngày nay đều không mở cửa buôn bán."

"Hả? À! Con nói cho mọi người biết, chủ cửa hàng của 'Quả Quả Quả' ở chung một phòng ký túc xá với con á, đây đều là cậu ấy tặng. Cậu ấy tên Hạ Nịnh, thuộc hàng thiếu niên đẹp trai, khai giảng mới được ba ngày đã có cô bạn hẹn cậu ấy đi xem phim rồi." Cố Kỳ nói xong cảm thấy bầu không khí hơi sai sai, nhìn cơn tức giận sắp hiện thực hóa của anh mình, Cố Kỳ nuốt một ngụm nước miếng.

"Cậu ta đồng ý rồi?" Cố Hủ mở miệng.

"Không, không có, Hạ Nịnh nói cậu ấy vẫn chưa có tâm tư đó, đàn ông trước tiên phải có tư bản mới có thể khiến người phụ nữ của mình hạnh phúc..." Cố Kỳ càng nói âm lượng càng nhỏ.

Cố phu nhân che Cố Kỳ ở sau lưng: "Con nói đây là con dâu tương lai của mẹ, rốt cuộc con với người ta đã đi đến bước nào rồi?"

"Con biết em ấy, em ấy không quen biết con." Cố Hủ nhìn trời.

Cố phu nhân nghiến răng nghiến lợi: "Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, con đã nói ẩu nói tả."

"Em ấy chạy không được, mẹ làm ơn đừng cản con là được." Cố Hủ bỏ lại đám người đằng sau rồi trở về phòng.

Cố Kỳ nghe liền hiểu, anh hai để ý đến Hạ Nịnh, nhưng Hạ Nịnh còn chẳng biết anh hai. Anh à, anh lớn già đầu rồi còn chơi trò rụt rè cái gì chứ! Làm người ta sợ muốn chết!

Cố lão gia tử thở dài, nếu Cố Hủ thật sự đã hạ quyết tâm, Hạ Nịnh này phỏng chừng đã xác định tám chín phần mười rồi, thật đáng tiếc, nếu không tương lai đặt một đứa họ Hạ đi, để dòng họ này được truyền tiếp, cũng coi như công đạo một tiếng với cha mẹ người ta.

Cố Thần và Cố phu nhân cũng không phát biểu ý kiến, nếu ý kiến của hai người bọn họ mà hữu dụng thì có khi con của Cố Hủ đã biết chạy rồi.

Cố Kỳ vốn dĩ chạy về nhà tìm sự an ủi trước một ngày bắt đầu huấn luyện quân sự, kết quả còn bị kinh sợ, sớm biết thế đã không về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro