Chương 7: Trung thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tư Nguyệt

Beta: Cải

Trước trung thu một ngày, Hạ Nịnh đi đến cửa tiệm, mang theo một cái bánh trung thu cho Trương Cường.

"Anh Trương, bánh trung thu này anh lấy về ăn đi, tết trung thu này anh có về nhà không?"

"Không về, cách nhà quá xa, Tết Nguyên Đán cũng không nhất định sẽ về, nếu không phải có ông chủ thu lưu, tôi đã định về quê làm ruộng." Khóe mắt Trương Cường có chút ươn ướt.

"Thế ngày mai cùng chúng ta cùng nhau đến Nông Gia Nhạc* đi, dù sao cũng không có việc gì, nếm thử rượu trái cây tôi ủ."

Nông Gia Nhạc*: một hình thức nông nghiệp hưu nhàn

"Cái này..." Trương Cường do dự, ông chủ với bạn cùng phòng đi chơi chung, hắn đi theo thật không hợp tình hợp lý chút nào!

"Đừng thế này thế kia, đã quyết định như vậy rồi, cũng không có mấy người, cộng cả anh vào chỉ mới năm người." Hạ Nịnh ra quyết định.

"Được rồi, nghe ông chủ hết." Trương Cường đành đáp ứng.

Hạ Nịnh nghe xưng hô này cũng cảm thấy khó xử, cậu nói mấy lần với anh ta rằng kêu tên là được, chỉ gọi ông chủ thì không thể, điều đó luôn khiến Hạ Nịnh liên tưởng đến hình tượng một ông chú trung niên bụng phệ.

Trở về nói với bạn cùng phòng, ai cũng đều không thành vấn đề, liền thêm Trương Cường vào, chuẩn bị xuất phát vào ngày mai.

Bên này Cố Kỳ cười như tặc mang theo đồ về đến nhà: "Mẹ, con đem thứ tốt về cho mẹ rồi đây!"

"Hừ, có gì tốt cũng không nghĩ đến lão già này, mau lấy ra ông nhìn xem." Cố lão gia tử không vui.

Cố Kỳ cười hì hì đi qua đó, mở hộp lấy bánh trung thu ra cho lão gia tử xem.

Một hộp bánh đủ mọi màu sắc sắp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn rất thích mắt, lão gia tử cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng, vị sữa béo ngậy quyện với hương trái cây thanh mát, vị giác toàn bộ bị kích thích.

"Thằng oát con, chỗ nào mua đấy, bánh trung thu bây giờ cũng có lắm hình thức thật." Cố lão gia tử cảm khái.

"Chà, ngọt nhưng không béo, không tệ." Cố phu nhân cũng rất thích loại trái cây ngọt như này, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán, Cố Thần không thích ăn ngọt, cũng gia nhập cuộc vui lấy một miếng.

"Chừa cho anh hai nữa ạ, đây là đồ Hạ Nịnh tặng, tự cậu ấy làm. Cậu ấy đặt ở trong tiệm làm quà tặng, mua hóa đơn một trăm ngàn nhận năm cái, con chỉ đưa cho người muốn nó." Cố Kỳ đắc ý dào dạt.

Lão gia tử nghe xong liền đóng nắp hộp lên, chiếm trọn: "Thằng nhãi ranh đó, không dẫn cháu dâu về thì cứ để nó chết đói."

"Có chuyện gì mà lại muốn con chết đói?" Cố Hủ vừa vào cửa đã nghe tiếng lão gia tử ồn ào, rất là bất đắc dĩ, từ hôm nhận được chậu hoa kia, địa vị của anh cũng theo đó giảm đều, ngày nào cũng la hét muốn có cháu dâu, bản thân anh cũng rất sốt ruột có được không.

"Anh hai, bọn em đang nói về bánh trung thu, Hạ Nịnh làm bánh trung thu, em xin một hộp đem về, giờ bị ông nội chiếm hết." Cố Kỳ vui sướng khi người gặp họa.

Cố Hủ nhướng mày nhìn Cố Kỳ, Cố Kỳ vội vàng chân chó dâng bình rượu lên: "Đây là rượu do tự tay anh dâu ủ, em cố ý giữ lại cho anh."

Chỉ thấy trước mắt là chất lỏng phiếm màu hồng nhạt chứa trong một cái bình thủy tinh trong suốt, mang lại cảm giác khi có khi không.

Khóe miệng Cố Hủ giương lên, xem như em thức thời.

Lão gia tử bất mãn: "Thằng quỷ này, có rượu không cho lão già này uống, mau, cháu ngoan, cho ông nội uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi."

Cố Hủ xách theo bình rượu đi lên trên lầu: "Thằng nhóc thúi, cho ông uống một ngụm." Lão gia tử định đuổi theo anh.

"Ba, ba ngồi xuống đi, con bảo đảm ba sẽ được uống một ngụm mà!" Cố phu nhân nhanh chân ngăn lại, đừng để té thêm lần nữa, lão gia tử ngoại trừ thích chăm hoa ra còn rất là thích uống rượu, nhắc tới rượu liền có tinh thần.

Đến bữa cơm chiều, Cố Hủ rót cho lão gia tử một ly, lão gia tử nghe mùi rượu thơm phức mũi, cực kỳ hưởng thụ, uống xong một chung, dạ dày ấm lên, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, sao mà một tí đã sảng khoái đến vậy nè.

"Hừ, rót thêm một ly cho ông." Lão gia tử cười mỉa.

Cố Hủ mắt điếc tai ngơ, cúi đầu ăn cơm.

"Thằng nhóc này." Lão gia tử nổi giận: "Ở nhà rồi còn bày đặt tỏ vẻ uy nghiêm, có bản lĩnh mày dẫn vợ về nhà đi!"

Những người khác vùi đầu ăn cơm, sợ mình vô cớ chịu họa.

Cố Hủ coi như không nghe thấy, ông nói mặc kệ ông, muốn rượu con không cho, lão gia tử giương mắt nhìn mà bó tay.

Mùa trung thu này, còn có một người đang ở tình cảnh nước sôi lửa bỏng, đó chính là Vệ Minh, nhà mẹ đẻ của chị dâu nhất quyết muốn gả cháu gái cho Cố Hủ, có nói thế nào cũng không chịu nghe lọt tai, cố chấp rằng Cố Hủ nhìn thấy cháu gái chị ta khẳng định sẽ thích nó. Trực tiếp khen Tô Liên Nguyệt đến mức chỉ có ở trên trời, dưới đất tìm chẳng thấy, Vệ Minh chỉ có thể gật đầu lấy lệ, không hiểu nổi tư duy kỳ lạ của chị dâu mình.

Vệ Quân không hồ đồ như vậy, kéo em trai sang một bên: "Việc này em đừng nhúng tay vào, Cố Hủ không phải dễ đối phó, em cứ sống tốt cuộc đời của mình, đừng để bị nhà mẹ đẻ liên lụy."

"Anh à, anh nói đi đâu vậy, cái gì mà liên lụy với không liên lụy, nếu thực sự có việc em lại không thể hỗ trợ chắc? Lăng Tiêu có thể không lo liệu được sao? Yên tâm đi!"

Vệ Quân thở phào một hơi: "Tô gia cũng sắp đến thời điểm giãy giụa cuối cùng, thật tốt." Năm đó bị tính kế cưới con gái Tô gia, làm hại người yêu của mình không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh mình, món nợ này, cũng nên tính rồi!

"Anh hai, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Vệ Minh nhớ rõ thời điểm cậu ta biết anh mình không có cưới đại ca Ngụy Hi, đều sợ đến ngây người.

"Không biết."

"Không biết?"

"Anh chỉ biết vào hôm em kết hôn ngày đó anh uống nhiều quá, lúc tỉnh lại đã thấy Tô Li trần trụi nằm bên cạnh anh, trên người đầy dấu vết hoan ái, bản thân biết rõ là cái bẫy lại tìm không thấy chứng cứ, cũng bởi vậy anh và Ngụy Hi mới có khủng hoảng tín nhiệm, cũng vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng anh phải cưới Tô Li. Anh đã chậm trễ Ngụy Hi quá lâu, anh không muốn đợi thêm nữa."

"Thế Tô Li..."

"Cô ta trước sau vẫn luôn phục vụ cho Tô gia, năm đó gieo nhân, hiện tại gặp quả, mấy năm nay cô ta vẫn luôn dùng Vệ gia để hỗ trợ Tô gia, chứng cứ đều ở trong tay anh."

Vệ Minh thở dài: "Anh hai, dù anh có làm cái gì em cũng sẽ ủng hộ anh."

"Không có việc gì thì về đi, trước khi mọi việc thành em ít trở về chút." Vệ Quân vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.

Mặc kệ những người khác rối rắm tính kế cỡ, nhóm bọn Hạ Nịnh vẫn hớn hở vui sướng xuất phát.

Lúc thì câu cá lúc thì hái nho, chơi chán rồi đi chọn hai nắm rau về xào rau ăn.

"Thật đủ mùi đủ vị, cái này còn thú vị hơn cả đi karaoke nhiều! Nếu muốn hát thật cũng có thể đối tửu đương ca*, phong tình có khác!" Chu Văn Hoa vừa lòng không thôi.

(Hai câu thơ của Tào Tháo*: "Đối tửu tương ca, nhân sinh kỷ hà" nghĩa là trước rượu nên hát, đời người bao lâu.)

"Thôi đi! Đừng có lùa sói tới ba ơi." Diêm Kính khinh thường.

"Cậu gọi sói tới không nổi đâu, cơ mà cậu mà tru lên dưới trăng có khi có thể biến thân thành người sói đấy." Vương Gia Bằng cũng đi theo trêu đùa

"Hờ, hai người mấy cậu cũng thật biết chế nhạo." Chu Văn Hoa không vui.

Trương Cường uống chút ít rượu nhìn đám học sinh này trò chuyện, tâm tình cực tốt, từ khi bị thương tới nay, bản thân anh ta chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.

"Anh Trương, hai ta uống, kệ đám thiếu đạo đức kia đi." Chu Văn Hoa cầm chén rượu ngồi vào bên cạnh Trương Cường, muốn chơi kéo búa bao, buồn cười đến độ Hạ Nịnh run lên, chỗ nào có Chu Văn Hoa chỗ đó liền có trò vui!

Hạ Nịnh suy nghĩ, lấy làm vợ có hơi thiếu một chút, lấy làm linh vật bày trong nhà cũng không tồi đâu!

Uống rượu xong cả bọn đều nằm tứ tung ngang dọc cùng nhau ngủ, nhưng Hạ Nịnh ngủ không được, không biết em gái như thế nào.

Ngày hôm sau, lại chơi quá giữa trưa mới rời đi, còn chưa đi, đã thương lượng lần sau lại đến!

Hạ Nịnh không nhịn được mà bật cười, thực sự rất có sức sống, không thể so với người giả làm thiếu niên như mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro