Chương 6: Trương Cường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Spirit

Beta: Mixeo

Cố Hủ mang theo Trương Cường tới là lúc Hạ Nịnh đang nghỉ ngơi.

"Hạ Nịnh, đây là Trương Cường tôi đã kể qua cho cậu, Cường Tử" Phía sau Cố Hủ là một thanh niên chân có chút thọt, cao 1m8, làm da ngăm đen, cười một cái lộ ra một hàng răng trắng, nhìn rất đáng tin cậy (editor đang không hiểu chân bị thọt thì đáng tin cậy chỗ nào???)

"Chào cậu, tôi là Hạ Nịnh" Hạ Nịnh đứng lên, "Ngồi đi" Hạ Nịnh đứng lên lấy hai ly nước đưa cho Trương Cường và Cố Hủ.

"Công việc bên này hẳn là ngài Cố đây đã cùng cậu nói trước, lương tháng tám ngàn, có trích phần trăm, công việc nơi này rất nhanh sẽ khá là vất vả" Tiền lương của Hạ Nịnh có thể so được với tiền lương của dân văn phòng bình thường.

"Tiền lương thế này có phải là quá nhiều rồi không?" Trương Cường sợ hãi nói.

"Chờ việc nhiều lên cậu sẽ biết thế nào là vội đến không có chỗ nghỉ, nếu không có vấn đề gì thì cậu có thể tới làm luôn, trước thử việc một tháng, giá sản phẩm tôi sẽ không có nói nữa vì giá cả đều dán ở bên cạnh quầy thu ngân" Hạ Nịnh đứng lên chỉ cho hắn xem, "Ngày mai tôi cũng tới, dẫn cậu làm việc mấy ngày."

Hạ Ninh đối với Trương Cường có cảm giác cũng không tệ lắm, trước cho làm việc thử xem sao!

Cố Hủ thấy bàn bạc công việc cũng được "Giờ này cũng không còn sớm, cùng đi ăn cơm đi?"

Hạ Nịnh lắc đầu, "Các anh đi thôi, tôi hôm nay muốn trở về sớm một chút nghỉ ngơi."

"Vậy tôi đưa cậu trở về đi, muốn về nhà hay là trường học?" Cố Hủ bám riết không tha.

"Đưa tôi về trường học đi, cảm ơn." Hạ Nịnh cảm thấy ngày tháng mình nhàn nhã ngày càng xa, cái gì cũng cần đến tiền, con chó tuyết ngao nhỏ trong nhà sau này lớn cần không gian chạy nhảy, lại phải đổi phòng ở, Hạ Nịnh cảm thấy sầu muốn rụng hết tóc, trong lòng thực mệt mỏi.

Cố Hủ xoay người đi ra ngoài lái xe, Trương Cường đi theo phía sau, Hạ Nịnh đi phía cuối, đóng cửa lại.

Hạ Nịnh ngồi ở ghế phụ, mở ra cửa sổ hóng gió, có chút thất thần nghĩ, quả nhiên cuộc đời muốn hưởng thụ thì phải phấn đấu trước, chỉ sợ sẽ giống với đời trước, đầu tiên lo ấm no, sau lại lo cho em gái đi học trường danh tiếng tốt, lại tích góp mua phòng ở, lại còn phải tích góp của hồi môn cho em gái, dự định ngày càng nhiều, đến khi chết bản thân cũng chưa hưởng thụ được một ngày, bây giờ xuyên qua, về sau lại cách mục tiêu của chính mình đặt ra ngày càng xa, giống như kiến bò miệng chén chỉ luẩn quẩn trên cái miệng chén, vòng như thế nào cũng đều không thoát ra được.

"Không thoải mái sao?" Cố Hủ có chút lo lắng, Hạ Nịnh cảm xúc rất không đúng nha, nhớ tới cha mẹ sao?

"Không có việc gì," Hạ Nịnh khôi phục bình thản, một đời của cậu đều như cũ không có tư cách yếu ớt.

Cố Hủ không nói gì, cũng không biết nói gì để tới an ủi Hạ Nịnh.

Đưa đến trường học, Hạ Nịnh xuống xe, Cố Hủ đi theo xuống xe, "Hạ Nịnh," Cố Hủ gọi lại Hạ Nịnh, Hạ Nịnh quay đầu lại nhìn hắn,

"Cường Tử ngày mai mấy giờ đi qua." Cố Hủ nhớ lại câu mình vừa nói tức khắc hạ miệng xuống.

"Mười giờ đi, buổi sáng mười giờ đến buổi tối sáu giờ, tám giờ giống như giờ công, chỉ là cơm trưa cậu phải tự mình giải quyết, giờ nghỉ trưa thời gian cũng không cần vội." Hạ Nịnh nghĩ nghĩ nói.

"Được thôi, việc này không thành vấn đề." Trương Cường lại cười lộ ra nguyên hàm răng trắng.

Hạ Nịnh buồn cười, tâm tình ngay lập tức tốt lên không ít, phất phất tay chào tạm biệt bọn họ.

Cố Hủ nhìn hắn đi vào trường học, mới quay lại trong xe lái đi.

"Đại ca, đây là chị dâu sao?" Trương Cường ha hả ngây ngô cười.

"Ừm, mày về sau làm việc cho tốt, thuận tiện nhìn coi chừng mấy đứa không biết... mày hiểu." Cố Hủ khoe khoang.

"Ai! Hachac (tiếng ngỗng kêu), Đại ca anh vậy mà chưa theo đuổi được người tới tay a, chị dâu xinh đẹp như vậy, cũng không ít ong bướm ve vãn nha."

"Còn cần mày nói!" Cố Hủ trong lòng thầm mắng, thật muốn trực tiếp khiêng người về nhà a! ( ngươi là thổ phỉ sao? ←_←)

Trương Cường làm việc còn rất đáng tin cậy, Hạ Nịnh nhẹ nhàng không ít, lúc thì giúp chị gái nhân viên văn phòng xinh đẹp lúc thì lại bắt đầu đùa giỡn làm đỏ mặt hết mấy anh chiến sĩ, làm không biết mệt. Hạ Nịnh trực tiếp đem chìa khóa cho Trương Cường, thiếu trái cây hay cái gì chỉ cần hắn nói là được, hắn sẽ gọi người đi kho hàng lấy.

Sắp Trung thu, Hạ Nịnh dùng trái cây làm một ít bánh trung thu da dẻo lạnh, đặt ở trong tiệm làm lễ vật tặng, tiêu phí đủ một trăm tặng một phần, một phần có năm cái, có đủ loại màu sắc, mỗi cái to hơn đồng xu một vòng, nho nhỏ, đặt ở trong hộp quà, nhìn rất đẹp mắt.

Vì mấy cái bánh trung thu nhỏ , không ít cô gái xinh đẹp mua rất nhiều trái cây, ngày hôm sau liền bắt đầu có người vì bánh trung thu mà tới.

"Anh đẹp trai này, bánh trung thu này ăn ngon thật, các anh ở đâu mua a?" Không ít mỹ nữ hỏi thăm.

"Không phải mua, là chủ tiệm của bọn anh tự mình làm, chính là dùng trái cây trong tiệm làm, hàng không bán." Trương Cường gãi gãi đầu,cười lộ ra một hàm răng trắng.

"Ai da, anh chủ tiệm thật là đa tài đa nghệ a, đã lâu không gặp anh ấy, anh ấy đang bận làm gì thế?"

"Chủ tiệm còn đang đi học, bận bịu học tâp nha! Đem bánh trung thu tới liền đi mất rồi."

"Anh chủ tiệm thật không dễ dàng a, vừa học vừa kiếm tiền, ai, bánh ngon như thế mà ít quá, tôi còn muốn thêm!"

"Hắc hắc, tôi còn muốn thêm tám phần bánh trung thu, trái cây chị cứ mua thoải mái, em tan tầm lái xe tới, bắt chủ tiệm làm thêm bánh."

"Oa, nói thiệt hay giỡn vậy, vậy thì chị cũng muốn thêm bánh trung thu, chị lại đi mua thêm chút trái cây."

Mọi người phục hồi tinh thần lại đều đi lấy trái cây, Trương Cường ngạc nhiên, trách không được chủ tiệm lại cho lương cao như vậy cao, buôn bán thật tốt! Trương Cường đối với cuộc sống sinh hoạt mới tràn ngập tin tưởng.

Hạ Nịnh cũng mang theo bánh trung thu về ký túc xá, các bạn trong ký túc xá trung thu đều không thể quay về nhà, ngoại trừ Cố Kỳ.

Chu Văn Hoa là cái đồ tham ăn một há một phát là hết không còn gì, "Tớ nói nha Hạ Nịnh, là bạn cùng phòng với nhau cậu còn làm ra việc này sao? Còn có để các anh em sống không nha, các em gái đến hỏi mười người thì hết chín người hỏi về chuyện của cậu, một người duy nhất thì là hỏi đường."

"Tớ sẽ không sinh con." Hạ Nịnh nói giỡn.

"Nha? Cái này làm sao cậu biết? Làm kiểm tra trước kết hôn rồi?" Vương Bằng Minh buồn bực.

Hạ Nịnh bỗng nhiên nhớ tới thế giới này là nam nam có thể kết hôn, còn có thể sinh con, tuy rằng thụ thai không dễ dàng như phụ nữ, nhưng cũng là có thể. Một trận dạ dày đau tới, chính mình là bị tiểu thuyết ảnh hưởng, vốn tưởng rằng là tổng tài loli văn, kết quả phong cách vừa chuyển thành nam nam sinh tử văn, mạch não chuyển không kịp cài khóa bảo hiểm! Hạ Nịnh đỡ trán, "Nói giỡn, trung thu các cậu tính toán như thế nào?"

"Không biết nha, nếu không chúng ta đi hát Karaoke?" Chu Văn Hoa đề nghị.

"Mặc kệ làm gì tôi đều tham gia không được, phải về nhà, ai!" Cố Kỳ làm bộ làm tịch.

Diêm Kính đều nhịn không được liếc một cái xem thường.

"Tôi không có gì ý kiến, đều có thể." Hạ Nịnh tỏ vẻ không sao cả.

"Hạ Nịnh, bánh tháng này của cậu cho tớ ngon lắm nha, tớ lấy về làm vật quý tặng mẹ tớ vậy." Cố Kỳ tặc cười, làm anh của cậu chắc chắn hâm mộ không thôi!

"Được nha, lần tới làm nhiều thêm." Hạ Nịnh thống khoái mà đáp ứng rồi.

Lúc này bọn họ ai cũng không nói tới Hà Cẩm.

"Nếu không chúng ta đi một vòng Nông Gia Nhạc ở một đêm thế nào? Còn có thể ngắm trăng, uống chút rượu cũng không có việc gì, KTV vẫn là quá loạn." Hạ Nịnh đề nghị.

"Ý kiến này rất tốt, nào nâng chén mời minh nguyệt, rất có ý thơ." Chu Văn Hoa nhấc tay tán thành.

Mọi người nhất trí thông qua, "Tớ mang lên rượu trái cây tự ủ cho các cậu nếm thử."

"Hạ Nịnh, yêu cậu, cầu bao dưỡng." Chu Văn Hoa làm nũng bán manh không có điểm giới hạn.

"Vẫn là câu nói kia, trước làm phẫu thuật thẩm mỹ đi!" Hạ Nịnh đối với sự vô sỉ của Chu Văn Hoa đã miễn dịch.

Cố Kỳ lại xuất hiện, vừa xoa xoa tay, "Hắc hắc, Hạ Nịnh ~" vừa nói với ngữ điệu nịnh nọt, trông hèn hạ vô cùng.

"Rượu trái cây cho cậu mang về một phần." Hạ Nịnh đối Cố Kỳ thực không có cách, anh trai cậu có rất nhiều có tiền cậu biết không? Còn học văn bí, cậu là tính cho anh cậu làm công sao. →_→

Tác giả có lời muốn nói:

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro