Chương 10: Trận đấu đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rồi đến rồi, người đi rừng Dạ Hành Giả của đội đỏ đã tiếp cận đường giữa nhưng dường như Tam Túc Kim Ô của đội xanh vẫn chưa nhận ra."

"Ngôi Sao RocknRoll còn rất ít máu đang diễn và Tam Túc Kim Ô đang tiến về phía hắn! Hãy cùng xem liệu pha gank này của Dạ Hành Giả có thành công hay không!"

Trên bàn bình luận, Tần Dật và Lê Sương đang bình luận đầy sôi nổi.

Xung quanh, các học sinh đang theo dõi trận đấu đều nín thở, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trên màn hình chiếu lớn, Ngôi Sao RocknRoll tung kỹ năng khống chế về phía Tam Túc Kim Ô, đó là Sân Khấu RocknRoll.

Những tướng trúng kỹ năng này sẽ bị buộc phải nhảy múa trên sân khấu, không thể nhúc nhích.

Ngay khi sân khấu tròn chuẩn bị xuất hiện dưới chân Tam Túc Kim Ô thì bất ngờ, Tam Túc Kim Ô biến mất, thay vào đó là một Nhật Luân rực lửa xuất hiện.

Đó là kỹ năng Di Hình Hoán Vị, Tam Túc Kim Ô đã sử dụng kỹ năng này để đổi vị trí với Nhật Luân đã được đặt trước đó từ xa.

Tấn công không thành nhưng ngôi Sao RocknRoll cũng không bỏ cuộc, lập tức phóng thêm kỹ năng Sóng Âm Điện Tử về phía Tam Túc Kim Ô. Và lúc này Dạ Hành Giả cũng từ sau bức tường đá bay tới, tung ra Áo Choàng Bóng Tối phủ lên đầu Tam Túc Kim Ô.

Tam Túc Kim Ô ngay lập tức mất tầm nhìn.

Trong khi mọi người đều nghĩ rằng Tam Túc Kim Ô khó mà thoát khỏi cái chết thì lại không có bất kỳ pha hạ gục nào xảy ra.

Tam Túc Kim Ô xuất hiện ngay phía sau Ngôi Sao RocknRoll, sử dụng kỹ năng Di Hình Hoán Vị lần thứ hai để bổ sung năng lượng. Trước khi bị mất tầm nhìn, cậu đã di chuyển Nhật Luân đến vị trí mới.

Chân Hỏa Kim Ô từ miệng Tam Túc Kim Ô phun ra, cuộn trào về phía Nhật Luân. Mà Ngôi Sao RocknRoll với lượng máu vốn đã rất thấp lại đúng lúc đứng trên đường di chuyển của Chân Hỏa.

Không kịp phản ứng thêm, bị hạ gục ngay lập tức.

Thế trận lập tức xoay chuyển, Dạ Hành Giả liếc nhìn Tam Túc Kim Ô với lượng máu còn đầy, liền nảy sinh ý định rút lui.

Nhưng Tam Túc Kim Ô nào để hắn chạy dễ dàng như vậy, đôi cánh đen vỗ mạnh, toàn thân phủ bởi ánh sáng vàng rực, lao thẳng về phía Dạ Hành Giả với tốc độ cao.

Dạ Hành Giả vội kích hoạt Tốc Biến để chạy trốn, nhưng tiếc thay, một Nhật Luân đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn và hiệu ứng làm chậm của Nhật Luân cũng bắt đầu có tác dụng.

"Ánh sáng Nhật Luân, soi sáng khắp trời."

Dạ Hành Giả bị Tam Túc Kim Ô đuổi kịp trong tôi luyện của chân hỏa, bị tiễn thẳng về nhà.

"Doublekill"

Cùng với tiếng thông báo từ hệ thống, cả sân thể thao bùng nổ tiếng reo hò phấn khích.

"Doublekill! Bộ kỹ năng của Tam Túc Kim Ô vừa rồi được thực hiện cực kỳ tinh tế, cảm giác như mọi chi tiết đều được tính toán kỹ lưỡng. Dù bị gank nhưng cậu ấy vẫn phản công và hạ gục cả hai, lần này Dạ Hành Giả thực sự thiệt hại nặng nề!"

"Không ngờ rằng vừa rồi Tam Túc Kim Ô không phải là không nhận ra mình bị gank, mà là hoàn toàn không sợ gank! Lát nữa chỉ cần về nhà là cậu có thể đổi ngay món trang bị Tiên Linh Pháp Khí có sát thương cao, áp lực đối đầu với Ngôi Sao RocknRoll sẽ trở nên nặng nề hơn. Hiện giờ khoảng cách chỉ số farm giữa hai người đã chênh lệch đến 60 lính."

"Đường giữa của đội xanh mạnh quá! Có Tam Túc Kim Ô trấn giữ, Ngôi Sao RocknRoll căn bản là không thể phát triển được. Trong thời gian ngắn, hắn sẽ khó có thể kết hợp với jungler để đi gank các đường khác."

"Nhưng hiện tại đường dưới của đội đỏ lại đang chiếm ưu thế tuyệt đối, có lẽ họ có thể tận dụng điểm này để xoay chuyển cục diện. Chỉ là xem xem đội đỏ sẽ đối phó ra sao."

Hai bình luận viên không ngừng ca ngợi màn thể hiện vừa rồi của Cần Nặc, đồng thời phân tích tình hình trận đấu. Các bạn học của Cần Nặc ngồi xem cũng không khỏi sững sờ.

Nếu họ không nhìn nhầm thì người đang điều khiển Tam Túc Kim Ô trên sân thi đấu chính là bạn cùng lớp của họ, Cần Nặc.

Cậu ấy chơi Bí Cảnh Vĩnh Hằng giỏi đến thế sao?

Cậu ấy chẳng phải chỉ là một mọt sách lúc nào cũng ôm sách vở thôi sao?

Cô gái vừa mới nói chuyện với Cần Nặc ban nãy ngạc nhiên há hốc miệng, "Cần Nặc thực sự biết chơi game à?"

Cô gái ngồi bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, "Tớ nghe nói cậu ấy mới chỉ bắt đầu chơi WOE vào tuần trước thôi mà, chẳng lẽ cậu ấy là thiên tài thật sao?"

Nam sinh ngồi sau nghe được cuộc trò chuyện liền xen vào: "Tớ không nghĩ Cần Nặc là người mới đâu. Với thao tác vừa rồi và kỹ năng last hit lính của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy là một cao thủ đã chơi rất lâu rồi."

Cô gái có hơi khó hiểu: "Nhưng ngày nào tớ cũng thấy cậu ấy bận bịu học hành, cậu ấy chơi game lúc nào được nhỉ?"

Chàng trai lắc đầu, "Cái đó thì tớ không biết, có khi cậu ấy lén chơi vào buổi tối cũng nên?"

Không chỉ các học sinh theo dõi trận đấu ngạc nhiên mà các đồng đội của Cần Nặc cũng gần như ngã ngửa.

"Cần... Cần Nặc, vừa rồi cậu thực sự hạ gục cả hai à?"

Diệp Triều vô cùng nghi ngờ rằng mình bị hoa mắt, không hiểu sao cậu lại thấy Cần Nặc với cột máu đầy hạ gục cả mid lẫn jungler của đối phương.

"Ừ." Cần Nặc đáp một tiếng, toàn bộ sự chú ý của cậu vẫn dồn vào trận đấu, "Triệu Trạch Tu, cậu đi về phía rừng trên đi, Tuần Du Giả Hắc Ám chắc đang ở đó. Tớ đẩy xong đợt lính này rồi đến giúp cậu."

Triệu Trạch Tu ngơ ngác đáp lại một tiếng, sau một lúc mới kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ! Cần Nặc cậu thật sự ép đường đến mức mid bên kia phải đứng dưới trụ không dám ra ngoài luôn! Không phải đường giữa bên họ đã leo đến tầng sáu của Tháp Danh Dự rồi sao?"

Diệp Triều nhìn bảng chỉ số của đường giữa cả hai bên, suýt nữa thì quên cả farm lính, "Cần Nặc, cậu farm hơn đối phương nhiều vậy à? Còn hơn đến hai cấp độ nữa!"

"Vậy ra Cần Nặc thực sự là vũ khí bí mật mà các cậu đã chuẩn bị sao?" Lý Minh như đã tìm được lời giải thích, "Các cậu sao còn giấu cả tớ? Nếu biết Cần Nặc chơi đường giữa mạnh như thế này thì chúng ta đã để cậu ấy ra sân từ trước rồi! Tớ nghĩ Chu Anh Trác cũng sẽ không có ý kiến gì đâu."

"Tin tớ đi, tớ cũng vừa mới biết Cần Nặc mạnh đến thế." Diệp Triều nói với giọng điệu hơi phức tạp. Nhìn thao tác của Cần Nặc hoàn toàn không giống một người mới chơi, rõ ràng là một cao thủ đã chinh chiến rất nhiều trận.

Cần Nặc hiểu rằng không thể trách mọi người quá ngạc nhiên, chủ yếu là vì cậu chưa từng nói với họ rằng mình từng chơi Vĩnh Hằng Bí Cảnh trước đây.

Ban đầu vốn dĩ định nói nhưng rồi cứ bận rộn mãi, cuối cùng lại quên mất.

Cậu có chút áy náy nói: "Chúng ta tập trung vào trận đấu trước đã, đánh xong tớ sẽ giải thích với mọi người sau."

"Được! Cứ tập trung thi đấu đã!" Triệu Trạch Tu là người đầu tiên đáp lời, "Tớ lên đường trên trước đây."

Bây giờ không phải lúc để bàn luận về điều đó, điều quan trọng là phải giành chiến thắng trong trận đấu này.

Mặc dù Cần Nặc đang chiếm ưu thế ở đường giữa nhưng tình hình ở đường trên và đường dưới lại không mấy khả quan.

Đường trên tạm thời đang giữ thế cân bằng 50-50 với đối thủ, nhưng ở đường dưới, Diệp Triều đang bị ADC của đối phương áp đảo, có khả năng không lâu nữa sẽ phải bỏ trụ một đường dưới.

Tuy nhiên lúc này Cần Nặc và Triệu Trạch Tu không thể đến giúp được vì họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là hạ gục Hắc Ám Tuần Du Giả.

Dựa trên những quan sát trước đó về hành tung của Tuần Du Giả Hắc Ám, con quái tinh anh này có thể đang ở khu rừng trên của đội họ. Một khi Tuần Du Giả Hắc Ám bị đối thủ cướp được, phần trên khu rừng của họ sẽ bị lộ trong tầm nhìn của đối phương. Lúc đó Diệp Triều sẽ gặp khó trong việc tiếp tục phát triển, đồng thời không gian hoạt động của người đi rừng Triệu Trạch Tu cũng sẽ bị thu hẹp.

Nếu đường trên và rừng đã sụp đổ, với tình hình hiện tại, việc giành chiến thắng trong trận đấu sẽ trở nên rất khó khăn.

Không thể để Tuần Du Giả Hắc Ám rơi vào tay đối thủ, họ phải ra tay trước.

Cần Nặc đẩy nhanh một đợt lính, vừa tiến về khu vực rừng trên vừa nói với đường dưới: "Anh Hi, Lý Minh, hai người cố gắng cầm cự một chút, tớ sẽ tới giúp ngay."

"Không thành vấn đề, ít nhất thì chúng tớ cũng đảm bảo đợt này sẽ không mất trụ." Yến Hi điều khiển tướng lùi lại một chút, bắt đầu kiểm soát lính về phía mình.

Lúc này, Triệu Trạch Tu điều khiển Vua Xác Sống và phát hiện ra bóng dáng của Tuần Du Giả Hắc Ám.

Cần Nặc thấy vậy cũng điều khiển Tam Túc Kim Ô tiến đến hỗ trợ.

Người đi rừng đối phương vừa mới hồi sinh, người chơi đường giữa cũng chưa trở lại đường, đây chính là thời điểm thích hợp để tiêu diệt Tuần Du Giả Hắc Ám.

Diệp Triều thấy thế, cũng định điều khiển Ảnh Sát đến hỗ trợ nhưng bị Cần Nặc ngăn lại: "Cậu đừng đến đây, nếu cậu đến thì họ sẽ biết chúng ta đang tiêu diệt Tuần Du Giả Hắc Ám?? Không thể để họ biết chính xác nơi chúng ta tiêu diệt con quái này."

Khi quái vật tinh anh bị giết, hệ thống sẽ thông báo cho tất cả người chơi nhưng hệ thống sẽ không chỉ ra chính xác địa điểm mà con quái bị giết.

Chỉ cần che giấu được điểm này, đối phương sẽ không biết khu vực nào trong rừng của mình bị lộ tầm nhìn trong một phút. Như vậy đội của họ sẽ có lợi thế lớn hơn trong các hành động tiếp theo.

"Chỉ hai người các cậu thôi có ổn không?" Diệp Triều hiểu ý của Cần Nặc nhưng Tuần Du Giả Hắc Ám không phải là một con quái tinh anh đơn giản. Lượng sát thương và máu của nó rất lớn, không rõ liệu hai người họ có thể đánh bại được nó hay không.

"Ổn mà."

Mọi người đều bị màn thể hiện trước đó của Cần Nặc thuyết phục và câu trả lời của cậu giống như một liều thuốc trấn an. Không chỉ Diệp Triều mà cả những người khác cũng không còn nghi ngờ gì.

Không chần chừ phân vân thêm nữa, Vua Xác Sống và Tam Túc Kim Ô bắt đầu tấn công Tuần Du Giả Hắc Ám.

Con quái vật Tuần Du Giả Hắc Ám to lớn khi nhìn thấy hai người lập tức vung xích sắt tấn công.

Cần Nặc bảo Triệu Trạch Tu vòng ra phía sau Tuần Du Giả Hắc Ám để canh vị trí tốt rồi dồn sát thương, trong khi cậu lợi dụng tốc độ và kỹ năng Di Hình Hoán Vị của Tam Túc Kim Ô để kéo Tuần Du Giả Hắc Ám chạy vòng quanh.

Chẳng mấy chốc, con quái vật tinh anh khổng lồ này đã bị hai người họ tiêu diệt.

[Vua Xác Sống, Tam Túc Kim Ô (Đội xanh) đã tiêu diệt Tuần Du Giả Hắc Ám.]
[Đội xanh đã giành được tầm nhìn khu rừng.]

Ngay khi Tuần Du Giả Hắc Ám ngã xuống, bản đồ của khu rừng trên đội đỏ sáng lên, những khu vực trước đó còn bị phủ bởi sương mù đã dần hiện rõ ra.

"Được rồi!"

Triệu Trạch Tu vừa định khen ngợi thao tác của Cần Nặc thì lại phát hiện ra rằng Cần Nặc đã kéo Tuần Du Giả Hắc Ám đến nửa rừng trên của đối phương trước rồi mới giết nó.

Triệu Trạch Tu không thể không bái phục sự táo bạo của Cần Nặc. Vì nếu lúc đó họ mà chạm mặt jungler đối phương thì Tuần Du Giả Hắc Ám không chỉ có thể bị cướp mất, mà họ còn có thể bị đối phương hợp lực tiêu diệt.

Nhưng ngay lập tức, cậu cũng hiểu được tại sao Cần Nặc lại dám làm vậy.

Vừa rồi, khi người đi rừng bên kia đi gank Tam Túc Kim Ô ở đường giữa, hắn đã xuất phát từ nửa rừng trên, chứng tỏ lúc đó hắn đã vừa dọn sạch khu rừng trên. Hiện giờ, quái rừng ở nửa rừng dưới đã hồi sinh nên sau khi hồi sinh người đi rừng của đối phương chắc chắn sẽ ưu tiên dọn sạch quái ở khu vực đó.

Nói cách khác, hiện tại phần rừng trên của đối phương đang rất an toàn.

Khi hành động Cần Nặc không chỉ nghĩ đến những chi tiết này mà còn tính toán cả bước đi tiếp theo, đây chắc chắn không phải là tư duy chiến thuật của một người chơi mới hay một người chơi ở tầng thấp của Tháp Danh Dự.

Giống như bản thân Triệu Trạch Tu, cậu hiểu được những điều này nhưng khi thực chiến lại không thể chú ý đến mọi thứ một cách toàn diện như vậy.

Triệu Trạch Tu có thể chắc chắn rằng Cần Nặc thực sự là một đại thần vô cùng mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro