☆ Chap 2: Thú cưng ☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau nhiều ngày lơ đãng và không có sức sống, Thẩm An Nhiên cuối cùng cũng hoàn toàn chấp nhận bản thân trở thành động vật bậc cao, bởi vì một cái báo cáo không thể giải thích đươc, sau đó biến thành một cún con dễ thương cả thân lông trắng mềm mại thú cưng —— bé Samoyed.

... Còn có một ông chủ rất cao lớn, đẹp trai đi ra ngoài quay đầu có thể đạt tới 200%, nhưng bản chất thật sự của hắn chính là một ông chủ có bệnh rắn tinh cộng thêm chúa tự luyến.

Từ khi chủ nhân rắn tinh có bệnh đem cái ổ của cậu từ phòng khách chuyển sang phòng của hắn, Thẩm An Nhiên đã muốn chọc mù hai mắt của chính mình.

Bởi vì ——

Chủ nhân cuồng tự luyến mỗi ngày đều phải soi gương nửa tiếng, sau đó từ tủ quần áo lấy ra một đống tây trang bắt đầu chậm rãi thử từng bộ... Rất rõ ràng, hơn nữa còn khoa tay múa chân nửa ngày cuối cùng lại chọn bộ đầu tiên lấy ra kia mặc, Thẩm An Nhiên quan sát mấy ngày, không hề ngoại lệ.

Vì thế mỗi lần Thẩm An Nhiên nhìn thấy cảnh này, đều muốn dùng hai cái móng vuốt nhỏ che mắt, cậu cảm thấy người này quả thực rất có bệnh.

Hơn nữa trong mấy ngày ở chung, Thẩm An Nhiên còn phát hiện, người này còn có các loại tật xấu nói không nên lời, ví dụ như cuồng thú cưng, chủ nghĩa hoàn mỹ, hơi sạch sẽ... Rất nhiều, quả thật là cái chủ nhân thích lông đến cực điểm.

Hỏi: Bạn cảm thấy như thế nào về việc chủ nhân tự luyến bệnh rắn tinh?

Đáp: Tôi thực sự không muốn thừa nhận chủ nhân của mình là một tên có bệnh rắn tinh a (... ).

Cũng may, chủ nhân cuồng tự luyến có vẻ rất bận rộn, mỗi ngày cậu được một lão gia gia mang vẻ mặt hiền lành cho ăn, nghe nói là quản gia, nghe thật cao cao đại thượng, Thẩm An Nhiên hâm mộ đến ghen tị... Được rồi, cậu hiện tại cũng không kém gì, giống như một tiểu thiếu gia được hầu hạ, mặc dù, cậu đã biến thành một con thú cưng.

Kỳ thật trong lòng Thẩm An Nhiên rất rối rắm, cậu phát hiện chính mình từ sau khi biến thành thú cưng, nhu cầu đều trở nên thật thấp, cậu thưc sự cảm thấy cuộc sống trong 'Ổ chó' bị cậu làm loạn so với cuộc sống trước kia, còn không bằng hiện tại quá mức nhàn nhã đi.

Hmm, có thể ăn có thể ngủ, còn có thể vô tình nhìn thấy thân hình cường tráng của chủ nhân bệnh rắn tinh... Chảy nước miếng.

Thẩm An Nhiên không biết phải cảm tạ bao nhiêu lần, cái cơ thể mà tên Tấn Giang 003 chết tiệt kia đã sắp xếp cho cậu là một con cún đực, chứ không phải là cái, nếu không cậu nhất định sẽ đi chết lần nữa.

Tuy rằng tuổi thọ của cậu trung bình từ 75 tuổi giảm xuống còn 14 tuổi...

Nhưng mà, chất lượng cuộc sống của cậu đang tăng lên từng ngày a!

Nếu lúc này có cái iPad thì tốt rồi, chậc, theo quan sát của cậu, thế giới mà cậu xuyên qua hẳn vẫn là thế giới của cậu, chẳng qua linh hồn cậu xuyên thành một con cún... Điều này có nghĩa là trang web Tấn Giang vẫn luôn tồn tại, cho dù hiện tại cậu chỉ là một con cún con. Mặc dù hai móng vuốt không có thuận tiện bằng hai tay, nhưng mà đọc truyện vẫn là rất dễ dàng ——

Nằm trên cái đệm mềm mại, lông mao của Thẩm An Nhiên trong vài ngày ngắn ngủn đã bóng mượt, cậu chỉ cần kêu một tiếng, không quá hai phút sau, ông quản gia đã mang đồ ăn tới cho cậu.

Cái loại mà đói bụng có người hầu hạ, khát có người hầu hạ, móng vuốt ngứa cũng có người hầu hạ từng ngày... Thẩm An Nhiên chỉ muốn nói: Thật... Quá ư là tuyệt vời!

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận một sự thật, nhưng Thẩm An Nhiên vẫn phải nói —— Chết tiệt, kiếp trước của cậu còn tệ hơn cả một con chó!

********

Đây là một ngày rất bình thường, chim hót hoa thơm, gió lộng, bầu trời xanh thẳm, gần như không có mây trắng, từ khi xuyên qua trở thành một con cún, Thẩm An Nhiên còn không có ra khỏi phòng, mà hôm nay, cậu lại nhìn chằm chằm vào chủ nhân tự luyến có bệnh rắn tinh tiếp tục thay đổi quần áo trong nửa giờ, đột nhiên phát hiện chính mình bị ôm lên.

Mà chủ nhân bệnh rắn tinh đang ôm chính mình, nghe nói hắn có chút bệnh sạch sẽ!

Nhưng Thẩm An Nhiên cảm thấy căn bản không có khả năng, nhớ ngày đó cậu vừa tỉnh lại, chính mình không phải là liền trực tiếp bổ nhào vào người chủ nhân cắn mấy ngụm sao, cũng không thấy đối phương cau mày, tuy rằng lúc ấy cậu biết trên người chính mình rất thơm.

Thẩm An Nhiên tựa cái đầu nhỏ lên cánh tay Cố Chiêu, đôi mắt đen tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc cằm hoàn mỹ chủ nhân, chảy nước miếng, a a a... a, là một cái thuần gay, Thẩm An Nhiên thề, cậu thật sự chưa từng thấy qua người đàn ông hoàn mỹ như vậy a.

... Chỉ là tính cách rất kỳ lạ.

Quả thực hù chết cún con mất thôi.

Cúi đầu, Thẩm An Nhiên kêu vài tiếng, giống như buồn bực vì sao người đàn ông đẹp trai như vậy lại không phải là Bạch mã hoàng tử.

Cố Chiêu vô cùng hứng thú nhìn cún nhỏ trong lòng mình rên rỉ mấy lần, thanh âm mềm mại, thật dễ chịu, hắn bắt đầu cảm thấy quyết định ngày đó của mình thật tuyệt vời.

Theo logic mà nói, Cố Chiêu có chút ám ảnh về sự sạch sẽ, rất chán ghét việc bị người khác chạm vào, thậm chí bản thân hắn cũng rất ít khi đụng vào những đồ vật khác.

Nhưng có điều kỳ lạ là, bắt đầu từ ngày mưa nhặt được cún con, ôm vào lòng, sự ám ảnh về sự sạch sẽ của Cố Chiêu chưa từng phát tác đối với cún con. Thậm chí thời điểm ban đầu, khi chú cún con bẩn thỉu nhào vào trong lòng, hắn cũng chẳng nhíu mày, cũng không có sinh ra cái ý định muốn đem con vật nhỏ bẩn thỉu trong lòng ném đi.

Chắc hẳn đây là một loại duyên phận.

Dù bạn không tin hay bất kỳ ai khác không tin, nhưng bản thân Cố Chiêu lại tin điều đó —— hắn luôn tin rằng, hắn cùng chú cún nhỏ này có duyên nợ mấy kiếp. Có lẽ kiếp trước bản thân mình vô tình cứu nó, kiếp này hẳn là tới báo ân cùng một loại chắc kiểu vậy.

Hmm... Không thể không nói, Cố Chiêu suy nghĩ rất nhiều.

Tay kia vuốt vuốt đầu cún nhỏ trong lòng, Cố Chiêu cười khẽ một tiếng, nói: "Bánh Bao, hôm nay anh mang em đi gặp chị gái xinh đẹp, nhưng anh phải nhắc nhở em chút nha."

Thẩm An Nhiên lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, hừ, cái gì mà chị gái xinh đẹp, nếu dẫn tôi đi gặp anh đẹp trai, tôi có lẽ còn có chút hứng thú, vì thế lỗ tai run run, khinh thường ậm ừ một tiếng, còn có 'Bánh Bao' đây là cái tên gì? Cậu rõ ràng là một chú Samoyed cao quý và thuần khiết, là một 'Thiên sứ mỉm cười' thuần chủng, cái tên này thật sự làm giảm phong cách của cậu!

Cái tên ngu xuẩn như thế, rõ ràng phải là tên của một con chó Husky cao cấp chứ, nghĩ đến đây, Thẩm An Nhiên lắc lắc đuôi, không muốn để ý đến người đàn ông đang ôm chính mình.

Tuy nhiên, cái tên chủ nhân bệnh rắn tinh này lại muốn nói gì với cậu đây?

Nhìn bánh bao nhỏ ở trên cánh tay bản thân nhưng lại không để ý tới mình, Cố Chiêu cũng không tức giận, dùng sức xoa đầu Thẩm An Nhiên, cười tủm tỉm tiếp tục nói: "Nhớ tránh xa bọn họ một chút a, tuy rằng em không có trở ngại, nhưng chủ nhân của em ghét nhất là bọn họ, bọn họ phiền muốn chết, mùi nước hoa trên người còn rất nồng, rất kinh khủng."

"Hơn nữa bọn họ đều rất chán ghét em, coi em giống như một loại sinh vật nhỏ, cảm thấy không đủ tao nhã. Nếu vậy thì bánh bao nhỏ, em hãy hướng về phía này và hung hăng cắn thật mạnh—— "

Thẩm An Nhiên: "..." Anh có chắc chắn là mình đang nói về chị gái xinh đẹp chứ không phải là mụ phù thuỷ già hay gì đó không?

Thẩm An Nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên, dùng sức đem hai chân sau của mình đặt lên trên cánh tay Cố Chiêu, được rồi, hình như cậu không thể giữ tầm mắt nhìn thẳng, vì thế cậu lại bước thêm vài bước, cuối cùng đôi mắt đen nhỏ của cậu cũng chạm tới đôi mắt giấu kín ôn nhu của chủ nhân nhà mình.

Ai nha, nhìn gần trông còn đẹp hơn QAQ.

Cố Chiêu nhìn cái mặt cún gần trong gang tấc, nhướng mày, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào cái mũi đen nhỏ của cậu, nhìn bộ dáng ngơ ngốc của đối phương, hắn cảm giác cún con đang khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của mình.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nhếch lên, Cố Chiêu nói: "Bánh Bao nhỏ là bị dáng vẻ siêu soái của anh làm cho ngây người sao?" Vừa nói, hắn thả bàn tay đang chỉ vào chóp mũi của Samoyed xuống, sau đó ôm mông chú Samoyed nhỏ, nhấc lên, khoảng cách giữa hai người lại gần thêm một bước.

Cố Chiêu tỏ vẻ rất vừa lòng với biểu tình của chú cún nhỏ nhà mình, cho dù là con lai thì cũng không có cách nào cưỡng lại được vẻ ngoài đẹp trai vô song của hắn a ha ha ha ha.

Nghe vậy, nhìn lại biểu tình trong mắt của người trước mặt, Thẩm An Nhiên trong nháy mắt hoàn hồn, sau đó khinh bỉ nhìn Cố Chiêu, hé miệng, ha ha nửa ngày, đầu lưỡi thè ra, nhìn giống như tỏ vẻ dễ thương, nhưng trong lòng của cậu thực sự nghĩ là: Thật muốn nhổ đầy nước miếng lên mặt anh a, cho anh dám ở trước mặt một chú cún con tự luyến!

—— Suýt chút nữa làm mù mắt cún của tôi rồi, cái tên chủ nhân bệnh rắn tinh ngu ngốc.

Cố Chiêu rất vừa lòng mà nhìn bộ dáng đáng yêu của thú cưng nhà mình, vỗ nhẹ lên cái mông của Samoyed nhỏ, sau đó một lần nữa đem ôm lại vào trong lòng, rồi bước chân ra cửa.

Đi đến gara, Cố Chiêu đem cún nhỏ trong lòng mình đặt trên ghế lái phụ, sau đó đi vòng ra phía trước xe, đi tới phía bên kia mở cửa.

Nói đến, người đàn ông nào mà chả yêu thích xe, ngay cả trạch nam cũng vậy, vì thế, Thẩm An Nhiên sớm đã nhìn đến chiếc xe này, hai mắt đen nhỏ như ánh sao bắt đầu tỏa ánh sáng lấp lánh.

—— Aooooooow, đây không phải là chiếc xe phiên bản giới hạn toàn cầu sao, quá đẹp trai, quá cool ngầu rồi đi, quả thực cao cấp hơn nhiều so với trong ảnh.

Nhưng... Cúi đầu nhìn hai chiếc chân đầy lông của mình, Thẩm An Nhiên lại nằm úp sấp trên ghế —— cậu hiện tại chỉ là một con thú cưng mà thôi QAQ.

Xe chạy trên đường, Thẩm An Nhiên nằm trên ghế, nhưng chỉ nằm úp sấp trong chốc lát, lại vui vẻ bắt đầu dùng sức ở hai chân sau chống đỡ, hai chân trước đầy lông dựa vào cửa kính, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, vẫy đuôi hưng phấn.

Cố Chiêu quay đầu nhìn bộ dáng vui vẻ của thú cưng nhỏ nhà mình, tò mò hỏi, như thể cún con thật sự sẽ trả lời hắn: "Nè, Bánh Bao nhỏ, anh nghe người ta nói mắt cún không nhìn thấy được màu sắc, cho nên trong mắt em thế giới có phải chỉ có hai màu đen và trắng không?"

"Aooooooooow ——" Thế giới trong mắt tôi, ha ha, không phải đen trắng, thứ tôi nhìn thấy là thế giới màu sắc, chủ nhân ngu ngốc, anh làm sao có thể hiểu được trời sinh hệ thống bàn tay vàng?

Quay đầu lại nhìn Cố Chiêu bằng ánh mắt khinh thường, Thẩm An Nhiên quay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.


Tác giả có chuyện muốn nói: nhân tiện, ở đây Thẩm An Nhiên không biết là chính mình xuyên sách a

Editor: Xin phép không dịch phần ps của tác giả và chỉ dịch phần quan trọng! Thân ái <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro