Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Bạch xem xong Weibo sau đó lại cần mẫn cầm lấy kịch bản.

Nhưng mà nhìn đến phân đoạn diễn vào ngày mai, cho dù hắn chỉ đọc lời kịch bản cũng có điểm xấu hổ.

Miệng đối miệng uy dược? Đây là cái cốt truyện gì vậy a.

Tô Bạch rất muốn phun tào đạo diễn Thân chọn kịch bản công lực.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Bạch cọ tới cọ lui ra cửa hoá trang, bối cảnh là tối hôm qua bởi vì có tuyết lớn khiến cho Triều Thanh cảm lạnh, hắn ở trong nhà không ra cửa cho nên hôm nay Tô Bạch vẫn là tố nhan ra kính(? không trang điểm ???) , khó được dịp lại xuyên quần áo màu trắng, càng khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm tuấn tiếu như ngọc.

Bối cảnh vẫn là phòng Triều Thanh, Tô Bạch quen cửa quen nẻo ngồi vào bên cạnh cửa sổ xem kịch bản.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trên người hắn, Tô Bạch có một mặt khí chất thiên chân, đồng thời trên người hắn xuyên quần áo trắng cho nên nhìn hắn càng thêm sạch sẽ, ngũ quan rồi lại tự mang khó có thể ma diệt yêu diễm(?), thoạt nhìn vừa thuần lại tươi đẹp.

Khi Lục Văn Tông tiến vào liền nhìn thấy một màn này bước chân hắn hơi dừng lại, ánh mắt bất động thanh sắc ngừng ở trên người Tô Bạch.

Tô Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tông, hôm nay Lục Văn Tông mặc một bộ áo gấm màu đen, làn da tái nhợt đến cơ hồ bệnh trạng, bả vai thực khoan mang đến cảm giác áp bách cực cường, giống như vai ác không dễ chọc vào, vốn trong phòng không lớn hắn vừa tiến vào liền trông thấy phòng càng nhỏ hơn.

"Buổi sáng tốt lành!" Tiếng nói Tô Bạch mát lạnh vang lên ở trong phòng.

Lục Văn Tông hướng hắn gật đầu, lúc này đạo diễn Thân cũng bước vào, thoạt nhìn tâm tình tương đối tốt.

Cái hot search ngày hôm qua quả thực miễn phí tuyên truyền phim giúp bọn họ, hơn nữa đa phần là do fans tự phát tuyên truyền, ngay cả oficial cùng Weibo của phim fans đều bạo trướng một đợt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tiết kiệm một một khoản phí tuyên truyền.

Quả nhiên lúc trước ông ta lớn mật mời hai người bọn họ diễn chung là đúng, vô luận có diễn được hay không chỉ bằng lưu lương fans của hai người mang đến thì phòng bán vé đều sẽ không kém.

Thấy bọn họ đều ở đây, đạo diễn Thân vui tươi hớn hở bắt đầu giảng diễn.

"Đoạn diễn này Triều Thanh bị phong hàn không muốn uống thuốc, Tiểu Tô cậu đem đoạn này tùy hứng biểu hiện ra ngoài."

Tô Bạch gật đầu, cái khác không nói, vẻ mặt tuỳ hứng của Triều Thanh hắn có thể bản sắc biểu diễn.

"Văn Tông, đoạn này biểu hiện nhất định phải bá đạo cường thế."

Nói xong đạo diễn Thân lại thử nói " Đoạn hôm nay không tốt lắm để diễn, thật sự không được thì có thể dùng diễn viên đóng thế, bất quá hai người các cậu hôn thì cũng đã hôn rồi hẳn là sẽ không ngại"

Lục Văn Tông lắc đầu, tỏ vẻ không ngại.

Đạo diễn Thân đầy mặt vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Tô Bạch "Tiểu Tô, cậu thì sao?"

Tô Bạch thật ra muốn dùng diễn viên đóng thế, nhưng mà đạo diễn Thân nói như vậy rồi hắn còn có thể nói cái gì nữa......

Vì thế hắn đành phải nhỏ giọng nói "Không ngại."

Thấy hai người phối hợp như vậy, đạo diễn Thân vui tươi hớn hở đi chuẩn bị.

Tô Bạch nghĩ đến Lục Văn Tông đã là ảnh đế còn có thể chuyên nghiệp như vậy hắn cũng nên học hỏi, không thể tùy hứng.

Vì thế hắn chậm rãi thả lỏng, ý đồ muốn nhập vai vào kịch bản.

Thực mau chính thức bắt đầu quay.

Triều Thanh ngồi ở mép giường đọc sách, đến một cái liếc mắt nhìn về phía chén thuốc bên cạnh đều không cho.

Gã sai vặt bên cạnh có điểm bất đắc dĩ "Thiếu gia, thuốc rất nhanh sẽ nguội."

"Không có việc gì, ngươi trước đi ra ngoài đi, một hồi ta sẽ uống." Triều Thanh nói có lệ vài câu, căn bản không tính toán uống.

Gã sai vặt bất đắc dĩ nhưng cũng biết tính tình Triều Thanh đành phải rời đi.

Đám người vừa đi, sách trong tay Triều Thanh bỗng nhiên bị người khác cướp mất.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Cung Thành Trụ dù bận rộn vẫn ung dung đứng ở sau lưng hắn, tùy ý lật sách.

Triều Thanh không tự giác giơ lên tươi cười "Ngươi đến từ bao giờ?"

"Từ thời điểm ngươi nói đợi lát nữa sẽ uống dược." Cung Thành Trụ nói xong khẽ liếc mắt nhìn Triều Thanh một cái, sau đó đem sách thả lại trên bàn "Hiện tại có thể uống chưa?"

Tươi cười trên mặt Triều Thanh dần dần biến mất, biến thành buồn bực.

"Nga" Triều Thanh bất đắc dĩ bưng chén thuốc lên, bị mùi cay đắng xông vào mũi, mặt Tô Bạch đều đã nhăn lại.

Trước màn ảnh, đạo diễn Thân vừa lòng nhìn Tô Bạch, Tô Bạch nghiền ngẫm thực đúng chỗ, sự ghét bỏ trên mặt thực gãi đúng chỗ ngứa.

Tô Bạch ngửi một chút, không đoán được đạo diễn Thân rốt cuộc dùng thứ gì để chế tạo nước thuốc, hình như là trộn một đống đồ hỗn hợp lại với nhau.

Biểu tình ghét bỏ trên mặt càng nghiêm trọng.

Nín thở đổ vào miệng nhỏ, hương vị trong miệng kỳ kỳ quái quái, nhưng quỷ dị cũng không khó uống.

Hắn làm bộ biểu tình khó có thể chịu đựng được mà nuốt xuống.

"Hảo khổ" Tô Bạch hơi hơi nhíu mày, theo bản năng liếm môi.

Đầu lưỡi phấn nộn ở giữa môi răng chợt lóe rồi biến mất, làn da tuyết trắng trong sáng, giờ phút này lông mi hắn buông xuống, đẹp đến làm cho tim người run lên.

Lục Văn Tông như đang suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm môi Tô Bạch "Ta cũng nếm thử."

Nói xong hắn liền ngồi bên người Tô Bạch, bưng chén thuốc lên ngửa đầu uống một ngụm, mặt nghiêng tuấn mỹ vô trù, hầu kết gợi cảm muốn mệnh.

Trái tim Tô Bạch nhảy thình thịch, khẩn trương nhìn Lục Văn Tông, ngay sau đó thân thể Lục Văn Tông áp tới trực tiếp đem Tô Bạch để ở cửa sổ, môi mỏng khắc ở trên môi Tô Bạch.

Tô Bạch lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ngay sau đó môi liền bị khẽ hôn nghiền sát, đầu tiên là hương vị của nước thuốc ngay sau đó là vị nhàn nhạt ngọt lành, vừa mềm vừa ngọt, triền miên thực cốt.

Cùng Lục Văn Tông hôn môi cảm giác thực thoải mái, đặc biệt đối phương lớn lên thật sự đẹp, kỹ thuật hôn cũng tốt.

Tô Bạch không tự giác có chút mê muội, khép lại mí mắt nghiêm túc hôn đáp trả Lục Văn Tông.

Nhưng mà giây tiếp theo, hắn cảm giác được đầu lưỡi đối phương ở trên môi hắn khẽ liếm một chút.

Như điện lưu xuyên qua cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, mặt Tô Bạch trong nháy mắt bạo hồng, cả người hoàn toàn hoá đá.

"Dừng" Đạo diễn Thân nhìn màn ảnh nói "Tiểu Tô a, cậu phải phản ứng mới được chứ"

Tô Bạch kinh ngạc mở mắt ra, khoảng cách Lục Văn Tông cùng hắn cực gần, bóng của lông mi chiếu lên trên mũi cao thẳng, càng làm cho làn da vừa trắng lại lãnh, đặc biệt như mê hoặc người.

Rõ ràng là diện mạo cấm dục đến mức tận cùng, giờ phút này lại tản ra mãnh liệt hormone.

Thấy biểu tình Lục Văn Tông không có khác thường, Tô Bạch cảm thấy Lục Văn Tông khẳng định đã nghiền ngẫm phân đoạn trong kịch bản lần này rất kĩ, hẳn là diễn như vậy mới đúng, chính bản thân Tô Bạch vẫn là đại kinh tiểu quái(?), đạo diễn Thân cũng chưa nói cái gì.

Hắn hẳn là phối hợp tốt mới được.

Yên lặng ở trong lòng làm tốt xây dựng, lại bắt đầu quay một lần nữa.

Lục Văn Tông lại lần nữa đè ép đến, ấn lại gáy Tô Bạch mà hôn, hai người môi răng tương giao giống như đang nhấm nháp nhất thạch trái cây mềm mịn, hình ảnh kiều diễm vạn phần.

Tô Bạch cảm giác được đầu lưỡi Lục Văn Tông lại lần nữa chạm vào một chút trên bờ môi của hắn, mềm mại năng năng, nơi hắn liếm quá thực ngứa thực ma, cũng không làm người chán ghét.

Hai cánh tay Tô Bạch quấn lên cổ Lục Văn Tông, đuôi mắt hẹp dài thượng chọn trầm mê hôn đáp lại Lục Văn Tông, khóe mắt đuôi lông mày phong tình vạn chủng, đẹp đến rối tinh rối mù, cực kỳ giống họa loạn thế nhân hồ yêu.

Một màn này đủ để nhiếp hồn, làm hô hấp Lục Văn Tông chợt thô nặng hắn dùng sức gia tăng nụ hôn này.

Tô Bạch học bộ dạng vừa rồi của Lục Văn Tông nhẹ nhàng vươn ra đầu lưỡi, cũng liếm một chút lên môi đối phương.

Lục Văn Tông bị hắn liếm khó được ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt hắn trong nháy mắt trào ra gần như điên cuồng xâm lược cùng dục vọng chiếm hữu.

Hắn không hề khắc chế mà tận tình hôn đáp trả, thế công mưa rền gió dữ làm Tô Bạch tức khắc chống đỡ không được, đại não trống rỗng, đến cuối cùng cơ hồ như bị hắn đè lại hung hăng khi dễ một hồi, đôi mắt Tô Bạch đều đỏ một vòng, trông đáng thương không thôi.

Thấy hai người càng ngày càng quá phận, đạo diễn Thân thật sự kinh ngạc, vốn định kêu cắt lại phát hiện hiệu quả tốt ngoài ý muốn cũng liền thuận theo bọn họ.

Thật lâu sau, hai người rời môi.

Tô Bạch đã bị hôn đến ngốc, phiếm mắt ươn ướt nước mắt, cả người thoát lực bị Lục Văn Tông kéo vào trong lòng ngực, hô hấp hắn hơi loạn thoạt nhìn phá lệ sắc khí.

Tuy là như thế, Tô Bạch cũng nỗ lực nói lời kịch, giọng nói đều có điểm ách "Đúng rồi, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?"

Lục Văn Tông ôm sát người vào trong lòng ngực, nhìn môi Tô Bạch phiếm hồng sau đó như là mới nhớ tới cái gì mà nghiêm mặt nói "Trong thành lại có người bị quỷ hút máu giết."

"Cái gì? Ta muốn đi xem được không?" Tô Bạch lộ ra biểu tình kinh ngạc, vốn dĩ muốn ngồi dậy, nhưng thật sự không sức lực hắn đành phải ngửa đầu nhìn Lục Văn Tông.

"Hảo, buổi chiều ta cùng ngươi cùng đi."

Đạo diễn Thân vừa lòng gật đầu "Hảo, đoạn này các cậu phát huy phi thường hảo!"

Ông ta cảm thán hai người ăn ý, rõ ràng tính cách một chút cũng không giống nhưng quan hệ cư nhiên tốt như vậy, khi đóng phim phản ứng của hai người cũng thực diệu.

Tô Bạch rốt cuộc thở phào một hơi, thấy Lục Văn Tông vẫn còn ôm hắn phỏng chừng nghĩ hắn không còn sức lực mà vẫn luôn đỡ hắn.

Trong lòng cảm tạ, hắn thoát khỏi lồng ngực Lục Văn Tông lại nghĩ đến biểu hiện cố gắng vừa nãy của chính mình vừa thì vành tai tức khắc đỏ.

Hắn cảm thấy chính mình ở trước mặt Lục Văn Tông mặt mũi đều đã ném đi hết, cái xấu gì cũng đều bị Lục Văn Tông thấy được......

May mắn rằng con người của Lục Văn Tông tốt, đổi thành người khác phỏng chừng sẽ cười nhạo hắn.

Nhưng mặc dù như vậy trong lòng Tô Bạch cũng xấu hổ, giữa trưa thời điểm hắn cùng Lục Văn Tông cùng nhau ăn cơm, Tô Bạch dị thường trầm mặc, khó được khi không blah blah nói chuyện mà vùi đầu ăn cơm.

Biểu hiện kỳ quái của hắn làm Lục Văn Tông ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Chờ cơm nước xong, Lục Văn Tông buông đũa, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.

"Có tâm sự?"

Tô Bạch ngoài ý muốn mà nhìn Lục Văn Tông, không nghĩ tới Lục Văn Tông cư nhiên nhìn ra tâm tình hắn không tốt, thậm chí còn chủ động quan tâm hắn.

Trong lòng có điểm cảm động, Tô Bạch nhỏ giọng hỏi hắn "Kỹ thuật diễn của tôi có kéo chân sau hay không?"

Nghĩ đến biểu hiện vô dụng của chính mình vừa rồi, hôn đến không có sức lực, may mắn đạo diễn Thân không kêu ngừng bằng không phiền toái Lục Văn Tông phải quay lại một lần nữa.

Lục Văn Tông nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt nói "Cậu hẳn nên đi tra bình quân số lần NG của một diễn viên thì sẽ bình tĩnh lại một chút."

Không biết vì cái gì rõ ràng câu này không tính là an ủi đồng thời câu này cũng không quá xuôi tai nhưng biểu tình vừa rồi của Tô Bạch đã biến mất.

Thần sắc hắn buông lỏng, cũng đúng, hắn xác thật so với ảnh đế thực rất kém, nhưng so với cùng những người khác hắn cũng không tính là kém.

Mọi người cơm nước xong liền chuẩn bị tiếp tục diễn tiếp phân cảnh sau, bối cảnh là thành Trường Bình lại một lần nữa phát hiện người chết bị hút khô, hai người đi kiểm tra thi thể.

Thi thể phát sinh ở thành Bắc, địa phương nơi đó tương đối hẻo lánh bần cùng, đám người Tô Bạch cùng nhau tiến vào một ngôi nhà cửa cũ nát, chuẩn bị quay diễn ở đây.

Nhưng mà lúc này đạo diễn Thân lại đưa đến một người nữ giả nam trang đến, dọc theo đường đi dung mạo của cô ta hấp dẫn tầm mắt vô số nhân viên công tác, nơi nơi đều kinh ngạc đến ngây người, trong không khí có thể nghe thấy âm thanh hít sâu.

Trời à! Cô ấy cũng quá xinh đẹp đi! Giả thành nam trang cũng không tổn hao gì đến nhan sắc của cô ấy!

Chờ tới khi cô ta đứng yên ở trước mặt hai người, Tô Bạch liền kinh ngạc đến hơi hơi mở to đôi mắt.

Chiêu Hi như thế nào sẽ đến đây! Là vì hắn hay là vì Lục Văn Tông?

Hắn theo bản năng nhìn Lục Văn Tông, biểu tình Lục Văn Tông tương đối lương bạc, khí chất lãnh có thể đông chết người.

Tô Bạch hậu tri hậu giác nhớ tới Lục Văn Tông cũng là một trong số lượng không nhiều lắm có thể chống đỡ được hào quang của nữ chủ, lúc trước nữ chủ muốn xin chữ kí của hắn, Lục Văn Tông không hề kí cho.

Lúc này Tô Bạch mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên có loại cảm giác cùng Lục Văn Tông đứng chung một trận chiến tuyến.

Đạo diễn Thân đem Chiêu Hi lãnh lại đây, cười tủm tỉm đối với hai người nói "Chiêu Hi là khách mời của đoàn phim chúng ta, cô ấy vào vai nữ giả nam trang ngỗ tác(?) kia"

Chiêu Hi thoạt nhìn tương đối có lễ phép "Lộ ca hảo, Tô ca hảo."

Trong lòng Tô Bạch kinh nghi bất định, trên mặt lại lễ phép khẽ gật đầu, Lục Văn Tông tắc lý cũng chưa lý cô ta, ánh mắt cũng chưa nhìn về phía cô ta lần nào.

Chiêu Hi thấy thế vẫn có chút khẩn trương.

Trong khoảng thời gian này cô ta tích lũy không ít mạch người, mới biết được Lục Văn Tông người này có bao nhiêu khủng bố, ý tưởng trong lòng đối với hắn đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có kiêng kị.

Tuyệt đối không thể ở ngay trước mặt hắn mà thông đồng với Tô Bạch, phải tìm được cơ hội cùng Tô Bạch đơn độc ở chung.

Một bên đạo diễn Thân thật ra phi thường vui mừng nhìn một màn này, giới giải trí đẹp nhất ba người hiện tại bọn họ đều ở đây, phía dưới trận này diễn nhan giá trị thật đúng là lợi hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro