Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phô mai và sữa milo.

Nếu không thì hắn hỏi Lục Văn Tông một chút?

Tô Bạch đang do dự có nên gọi điện thoại hay không thì chuông cửa phòng đột nhiên vang lên.

Hắn kinh ngạc đi ra mở cửa thì thấy Lục Văn Tông xụ mặt đứng ở cửa, trong tay còn xách theo hòm thuốc.

Tô Bạch sửng sốt một giây ngay sau đó phản ứng lại, trong lòng hắn hiện ra ấm áp.

Tránh đường ra cho Lục Văn Tông cầm hòm thuốc vào nhà "Nơi nào đau?"

Tô Bạch lần này không nói dối mà là thành thật nói "Đầu gối chân trái đầu."

Lục Văn Tông gật đầu, làm Tô Bạch ngồi vào trên giường, chính mình thì ngồi xổm trước mặt hắn.

Tư thế này làm Tô Bạch tương đối ngượng ngùng "Để tôi tự làm đi."

Lục Văn Tông không trả lời, duỗi tay kéo quần ngủ Tô Bạch lên, lộ ra trắng chân trắng nõn cùng đầu gối mượt mà.

Nhưng mà giờ phút này đầu gối bầm tím một mảng, ở trên làn da trắng nõn phá lệ ghê người.

Lục Văn Tông chau mày.

Ngay cả Tô Bạch nhìn đến một mảng bầm tím lớn như vậy cũng đều có điểm ngốc, rõ ràng vừa rồi còn không có nghiêm trọng như vậy.

"Không có việc gì, là do làn da của tôi không tốt, dù chỉ bị thương rất nhỏ cũng đều bầm, kỳ thật không đau."

Môi mỏng Lục Văn Tông mân khẩn, cúi đầu cầm lấy miên bổng dính nước thuốc bôi lên đầu gối Tô Bạch.

Cảm giác lạnh căm căm lan tràn đến đầu gối, Tô Bạch bị lạnh theo bản năng rụt lại một chút, động tác Lục Văn Tông lập tức dừng lại.

"Rất đau sao?" Hắn ngẩng đầu hỏi Tô Bạch.

Góc độ này nhìn xuống hắn làm Tô Bạch cảm thấy Lục Văn Tông khó được không có lạnh lùng như ngày thường, thậm chí còn có điểm nhu hòa.

Tô Bạch lắc đầu "Chỉ là có điểm lạnh, không đau."

Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, liền châm chước hỏi Lục Văn Tông "Khi anh vào phòng có nói gì cùng Chiêu Hi hay không? Tôi xem cô ta vốn dĩ nghĩ ra được tìm ta."

Giọng nói Tô Bạch vừa rơi xuống cảm thấy không đúng, như thế nào cảm giác giống chất vấn hắn giống nhau, đặc biệt hiện tại đối phương còn tự mình đem thuốc đến bôi cho hắn.

Vì thế hắn vội vàng nhuyễn thanh giải thích " Ý của tôi là cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi cô ta."

Lục Văn Tông cúi đầu bôi thuốc, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tô Bạch cả kinh, thật đúng là Lục Văn Tông đem Chiêu Hi đuổi đi?

"Vì cái gì?" Tô Bạch có điểm không thể tin tưởng.

Lục Văn Tông ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, rõ ràng hắn là ngẩng đầu nhìn Tô Bạch, giờ phút này lại cực cụ xâm lược cảm, giống như một con ngủ đông dã thú, nùng liệt chiếm hữu dục làm người thở không nổi.

Hắn tiếng nói mất tiếng, mang theo nào đó nói không rõ cảm xúc.

"Tôi sẽ không để cho người khác chạm vào em."

Tô Bạch hoảng hốt nhìn thẳng hắn, trong lòng nổi lên cảm động.

Lục Văn Tông thật sự giống như một người anh trai, yên lặng mà bảo hộ hắn.

Tô Bạch nhấp nhấp môi, nhịn không được duỗi tay ôm lấy Lục Văn Tông, chui đầu vào vai cổ hắn vai rầu rĩ nói "Anh thật tốt."

Lục Văn Tông sửng sốt, sau đó ôm người sát vào trong lòng ngực, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

"Còn đau nơi nào nữa không?"

Tô Bạch ngoan ngoãn nói "Tôi cảm giác xương sườn cũng đau một chút, còn có bàng(?) vai trái."

Lục Văn Tông gật đầu, ngay sau đó bỗng nhiên đứng dậy, thân thể cao lớn tiến gần đến Tô Bạch.

"Nằm xuống."

Tô Bạch còn đắm chìm trong cảm động, nằm xuống mặc hắn đùa nghịch.

Vốn dĩ Tô Bạch liền lớn lên nộn, giờ phút này càng có loại cảm giác tay trói gà không chặt, cố tình ngũ quan hắn lại cực kỳ xinh đẹp làm người khác rất muốn đem hắn khi dễ đến phát khóc.

Nhìn Tô Bạch không hề phòng bị mà nằm ở trên giường, đôi mắt Lục Văn Tông sâu thẳm vô cùng, hắn tiến đến duỗi tay ra xốc góc áo Tô Bạch.

Áo ngủ màu đen bị kéo lên mọi, da thịt tuyết trắng bằng ra ở trước mắt, vòng eo tinh tế non mềm phảng phất chỉ cần véo một cái liền đứt.

Lục Văn Tông liễm mục, khắc chế xúc động cầm toàn bộ quần áo bái rớt(?), chỉ xốc lên một góc để lộ ra bên xương sườn trái.

Mặt trên có hơi bầm, bất quá không có nghiêm trọng như trên đùi.

Hắn nguyên bản cao lớn, giờ phút này từ trên cao nhìn xuống Tô Bạch càng mang đến cho người khác cảm giác áp bách rất mạnh, nếu không phải Tô Bạch biết người này tốt bằng không sẽ cảm thấy chính mình chuẩn bị bị đánh.

Lục Văn Tông duỗi tay ra sờ lên vết bầm, trên tay truyền đến cảm giác bóng loáng tinh tế, như là tơ lụa tốt nhất.

"Hiện tại còn đau không?"

Tay Lục Văn Tông thực nóng, Tô Bạch mới vừa tắm rửa xong nên trên người vốn dĩ lạnh, tức khắc có loại cảm giác bị năng.(nóng?)

Hơn nữa Tô Bạch dễ dàng bị ngứa, bị sờ một chút nhất thời run run lên.

"Không đau."

Tô Bạch lắc đầu, bởi vì đang nằm nên sợi tóc mềm mại không khỏi hơi loạn, lại nhếch lên vài sợi.

Lục Văn Tông không nói chuyện, ánh mắt thâm trầm ngừng ở trên người Tô Bạch vài giây, mới cầm lấy nước thuốc bôi lên cho hắn.

Trường hợp tức khắc có chút an tĩnh, chỉ là ngẫu nhiên truyền đến thanh âm hơi tê do Tô Bạch hít hà.

Nước thuốc là màu đỏ, xong khi bôi thuốc xong thì giống như từng đóa hoa màu đỏ tươi, yêu diễm chậm rãi nở rộ trên vòng eo trắng nõn, hình ảnh cực đoan hoa lệ.

Lục Văn Tông bình tĩnh nhìn một hồi lâu, cũng không có buông quần áo Tô Bạch, mà đi cởi nút thắt trên cổ áo Tô Bạch.

Tô Bạch đối với việc này không có ý kiến, nước thuốc phải chậm rãi mới khô, miễn cho cọ dơ áo ngủ.

Có ba nút thắt ở cổ áo, sau khi cởi ra liền lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, Lục Văn Tông đem cổ áo kéo xuống, lộ ra nửa đầu vai tròn trịa tuyết trắng

Bấy giờ quần áo Tô Bạch nửa cởi nửa che nửa lộ, quần áo bên trái chỉ có thể che khuất trước ngực, cực kỳ giống dụ hoặc mị ma.

Độ ẩm trong không khí dần dần lên cao.

Đáy mắt Lục Văn Tông gắt gao cố áp xuống cảm xúc nào đó, môi mỏng mân khẩn lại thoa thuốc cho Tô Bạch, động tác lần này của hắn thực mau, vài cái liền lưu loát đem nước thuốc bôi xong.

Lục Văn Tông không hề nhìn nhiều, đứng dậy thu thập hòm thuốc, thanh âm khàn khàn "Nước thuốc để lại cho cậu, nhớ rõ mỗi ngày phải bôi lên"

Lục Văn Tông nói xong liền nhanh rời đi.

Phía sau truyền đến thanh âm cảm thán nhảy nhót của Tô Bạch "Anh cũng thật tốt! Cảm ơn!"

Bước chân Lục Văn Tông hơi dừng lại, khóe miệng kéo lên rất nhỏ thực khó phát hiện.

Chờ Lục Văn Tông đi rồi, Tô Bạch vẫn nằm nguyên ở trên giường một lúc, hắn sờ sờ cảm giác trên eo mới dám ngồi dậy.

Hắn xốc lên quần áo lên nhìn thoáng qua sau đó nhịn không được mà sách một tiếng.

Vết hồng một mảng, vết nhạt một mảng, giống người bị đánh.

Bất quá bôi nước thuốc lên có hơi hơi đau đớn nhưng thật ra bao trùm nguyên bản độn đau, cảm giác tốt lên không ít.

Sáng sớm hôm sau Tô Bạch đến đoàn phim hoá trang, hôm nay vẫn là tố nhan, ăn mặc một thân áo lót thuần màu đen, hai màu trắng đen cực đoan mang đến sự tương phản mãnh liệt.

Hắn từ phòng hóa trang lảo đảo lắc lư ra tới, cảm giác phim trường có điểm xôn xao.

Nhìn theo nơi phát ra xôn xao, đôi mắt Tô Bạch lập tức sáng lên.

Cách đó không xa vài nhân viên công tác vây quanh một đứa bé lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, đứa trẻ này mặc áo gấm mang giày thêu hổ con, giống như búp bê sứ tinh xảo.

Đứa trẻ này sắm vai đệ đệ Cung Thành Trụ, cũng là một tiểu quỷ hút máu.

Tô Bạch vốn dĩ nhan khống, thấy cậu bé đáng yêu như vậy liền muốn tới gần nhìn xem.

Vì thế hắn bước nhanh đi qua, người chung quanh  thấy hắn lại đây liền vui tươi hớn hở nhường đường cho Tô Bạch.

Đứa trẻ này nhìn bất quá ba bốn tuổi, bị Giang Đồng Nhan hiền từ ôm vào trong ngực chơi đùa, một chút cũng không sợ người lạ.

Nhưng mà Tô Bạch lớn lên diễm, ngũ quan đều là góc nhọn, cậu bé có điểm sợ hắn, đôi mắt mở thực to không dám qua đi.

Nhân viên công tác khác thấy thế đều thực kinh ngạc, không nghĩ tới vẫn một người luôn được hoan nghênh như Tô Bạch cư nhiên con nít không yêu thích.

Giang Đồng Nhan tươi cười đem đứa bé đưa cho Tô Bạch, Tô Bạch ôm đứa bé mềm như bông vào lòng, tức khắc nhịn không được cười đưa tay sờ sờ mặt cậu bé.

Đứa bé thấy Tô Bạch tươi cười, cảm thấy hắn không dọa người nên ôm cổ Tô Bạch không buông tay, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.

Lúc này Tô Bạch nhìn thấy Lục Văn Tông cũng đi ra, cao hứng đem đứa trẻ ôm đến trước mặt hắn.

Lục Văn Tông ăn mặc một thân bạch, xem nhẹ khí chất lương bạc của hắn, rất giống một vị công tử mặt như quan ngọc phiên phiên giai.(?)

Thấy Tô Bạch ôm đứa trẻ lại đây, đôi mắt Lục Văn Tông híp lại, ánh mắt không tốt.

Nhưng mà đứa trẻ này cũng kỳ quái, nhìn thấy con người Lục Văn Tông lạnh như băng ngược lại muốn thò lại gần, Tô Bạch kinh ngạc,  Lục Văn Tông cư nhiên được lòng con nít, hắn đem đứa trẻ đang tò mò đưa qua cho Lục Văn Tông.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tô Bạch, Lục Văn Tông tối mặt tiếp nhận, giữ nách đứa trẻ xách ở trong tay, xem tư thế tùy thời có thể đem đứa trẻ này ném văng ra ngoài.

Nhưng dù vậy cậu bé vẫn luôn nhìn mặt Lục Văn Tông cười đến ngây ngô.

Tô Bạch không nghĩ tới đứa bé này cư nhiên thích Lục Văn Tông, Tô Bạch sờ sờ mặt cậu bé "Em ấy diễn vai đệ đệ của anh, có phải siêu cấp đáng yêu hay không?"

Lục Văn Tông trơ mắt nhìn Tô Bạch sờ mặt người khác mặt, ánh mắt lãnh có thể đông chết người.

"Xấu."

Hắn nói xong còn không quên đem cậu bé xách đến một bên, không cho Tô Bạch chạm vào cậu bé.

Tô Bạch: "......"

Ngoài miệng nói không đáng yêu, trên tay lại quý trọng không muốn để hắn chạm vào, đây là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, thì ra Lộ Thần là thanh niên biệt nữu.

Không nghĩ tới Lộ Thần từ trước đến nay thành thục ổn trọng cư nhiên lại có một mặt như vậy, Tô Bạch cảm thấy chơi thực vui, càng muốn đến gần, lại sờ soạng mặt cậu bé một chút.

Cậu bé bị sờ đến cười khanh khách, thò lại gần muốn hôn Tô Bạch một ngụm.

Ánh mắt Lục Văn Tông đen kịt, thấy thế không thể nhịn được nữa đem mà đưa cậu bé cho người bên cạnh, nắm chặt tay Tô Bạch kéo đi.

Tô Bạch bị tư thế này của hắn sợ ngây người, chờ đi vào góc Lục Văn Tông mới buông tay Tô Bạch ra "Vết bầm khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn nhiều" Thì ra nguyên lai là vì việc này a, Tô Bạch lại lần nữa cảm kích nói "Cảm ơn anh."

Lục Văn Tông không hề trả lời, chỉ là cúi đầu xem di động.

Không biết vì cái gì, Tô Bạch tổng cảm thấy hắn sinh khí.

Nhưng vì sao lại tức giận? Lộ Thần cư nhiên sẽ giận dỗi?

Tô Bạch nghĩ đến bộ dáng vừa rồi, tức khắc hiểu rõ.

"Xin lỗi, tôi không biết anh ghét con nít" Tô Bạch cảm thấy khẳng định là vì hắn đem cậu bé đưa cho Lục Văn Tông nên làm hắn không cao hứng, thói ở sạch của hắn cũng thực nghiêm trọng hẳn là có điểm ghét bỏ.

Lục Văn Tông nhíu mày, nhìn hắn không nói chuyện.

Tô Bạch cảm thấy đối phương vẫn chưa nguôi giận, nghĩ đến hắn đối với chính mình tốt như vậy mà chính mình cư nhiên lại chọc hắn không cao hứng, trong lòng Tô Bạch áy náy.

Vì thế hắn thử tính kéo tay Lục Văn Tông lại ôm Lục Văn Tông một chút, dính vào trên người hắn, ngửa đầu phóng mềm thanh âm "Anh đừng nóng giận, tôi về sau không bao giờ như vậy nữa"

Ngữ khí nhão nhão dính dính, như con nít chơi xấu người lớn.

Tô Bạch từ nhỏ nếu phạm sai lầm liền cùng người nhà như vậy, hắn thật sự xem Lục Văn Tông trở thành người lớn thực thân cận mà cùng hắn nhận sai.

Người trong lòng ngực gắt gao ôm eo hắn, ngọt muốn mệnh, tức khắc mọi sự tức giận của Lục Văn Tông đều bay sạch sẽ.

Hắn bất đắc dĩ sờ sờ đầu Tô Bạch, thanh âm khó được mà phóng mềm "Không giận em."

Thấy Lục Văn Tông như vậy Tô Bạch liền biết hắn đã nguôi giận, hơi hơi thả lỏng chuẩn bị từ thoát ra khỏi người Lục Văn Tông nhưng lại nhìn thấy Giang Đồng Nhan đứng cách đó không xa mà thạch hoá.

Giang Đồng Nhan ôm đứa trẻ đứng ở đầu ngõ, mắt cô nàng mở to hai mắt mà nhìn, còn không quên gắt gao che lại đôi mắt cậu bé.

Thấy Tô Bạch đột nhiên nhìn qua, cô nàng mở to hai mắt nhìn liên thanh nói "Tôi cái gì cũng chưa thấy! Các anh cứ tiếp tục!"

Nói xong cô nàng cũng đã ức chế không được nữa mà điên cuồng giơ lên khóe miệng, xoay người liền chạy, rất giống như phía sau có quỷ truy bắt.

Nguyên bản không có sự tình gì, nhưng cô nàng làm như vậy khiến cho Tô Bạch đột nhiên có điểm thẹn thùng.

Hắn ấp úng buông eo Lục Văn Tông ra, vành tai hắn không nhịn được mà đỏ lên.

Mong Giang Đồng Nhan ngàn vạn đừng hiểu lầm.

Ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tông, Lục Văn Tông thoạt nhìn chút nào cũng không thèm để ý Giang Đồng Nhan, vẫn như cũ đứng thẳng ở tại chỗ.

Tô Bạch đột nhiên cảm thấy không thẹn thùng nữa, vốn dĩ không có chuyện gì, nam sinh ôm nhau một chút cũng rất bình thường đều là Giang Đồng Nhan tự bổ não quá mức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro