Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Bạch phát sầu nhìn mắt Lục Văn Tông, hắn không biết nên làm như thế nào mới không lưu lại dấu vết chiếm tiện nghi người khác.

Nhưng mà xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, Tô Bạch còn đang ngẩn người, không kịp phòng ngừa trong nháy mắt mất đi cân bằng, mắt thấy đầu sắp đụng phải vào vách tường xe thì bị Lục Văn Tông một phen ôm trở về, ôm vòng ở trong ngực

Tô Bạch nhân thể ngồi ở trên đùi Lục Văn Tông, đôi tay vòng lấy cổ hắn.

Cổ tay áo to rộng trượt xuống dưới, lộ ra da thịt cánh tay trắng nõn, mặt trên phù nhàn nhạt hồng nhạt, không duyên không cớ nhiều vài phần sắc khí.

Lục Văn Tông bị Tô Bạch khó được chủ động làm cho ngẩn ra một lát, ánh mắt ngay sau đó ngừng ở trên cánh tay Tô Bạch.

Ánh mắt hắn biến thâm, đôi tay dùng sức chế trụ eo Tô Bạch, làm thân thể hai người kề sát.

Hình ảnh tức khắc trở nên ái muội.

Tô Bạch gần gũi nhìn chằm chằm mặt Lục Văn Tông, trước kia hắn chỉ là đơn thuần hâm mộ thưởng thức, nhưng lần này lại cảm thấy nơi nào không giống nhau.

Rất muốn duỗi tay đi sờ.

Vâng theo tâm ý, Tô Bạch cẩn thận sờ sờ lông mày Lục Văn Tông, luôn có fans khen hắn mày kiếm mắt sáng, trước kia Tô Bạch không quá chú ý, hôm nay nhìn kỹ xác thật đẹp.

Lục Văn Tông nâng lên mí mắt xem hắn, không có ngăn cản động tác hắn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp Tô Bạch cứng lại, bởi vì chột dạ hắn di dời ánh mắt, nghiêng đầu dán mặt lên mặt Lục Văn Tông cọ xuống, có loại cảm giác bên tai cọ xát.

Cùng với Lục Văn Tông bản nhân băng sơn giống nhau khí chất bất đồng, mặt hắn lại hoạt lại mềm còn hương hương, một khắc da thịt tiếp xúc kia, độ ẩm lẫn nhau không hề giữ lại mà truyền lại lại đây.

Bất quá Tô Bạch thiệt tình cảm thấy chính mình không phải cong, hắn cũng không thích thân thể nam nhân, nếu Lục Văn Tông là nữ sinh liền càng tốt, khẳng định là tuyệt thế đại mĩ nữ.

Nghĩ vậy, khoé miệng Tô Bạch nhịn không được mà nhếch lên, lại ở trên mặt hắn hôn một cái, mặt mày phi dương.

Trong thùng xe tối tăm nhưng lại không tổn hao gì nhan sắc xinh đẹp của Tô Bạch, ngũ quan tươi đẹp trương dương, mắt đuôi nhọn phiếm hồng, lưu chuyển gian cực độ dụ hoặc.

Ánh mắt Lục Văn Tông bỗng dưng thâm trầm, không hề nhẫn nại xoay người đem Tô Bạch ấn ở trên giường, ngay sau đó áp sát đến muốn hôn.

Không gian trong thùng xe hẹp hòi hiện tại liền bị thân thể Văn Tông cực cụ áp bách, giờ phút này khi Lục Văn Tông trên cao nhìn xuống nhìn hắn, làm Tô Bạch trong nháy mắt trở mắt về cái giấc mộng tối hôm qua kia.

Hắn tức khắc có điểm hoảng loạn, nhưng mà nụ hôn của Lục Văn Tông rơi xuống, lại không giống sự xâm lược như trong mộng, ngược lại thực ôn nhu, khắc chế nùng liệt **, ở trên môi Tô Bạch nhẹ nhàng nghiền ma thêm liếm, cơ hồ muốn đem hắn dung nhập cốt tủy.

Nụ hôn này rất dài, rõ ràng cũng không dùng sức lại phá lệ ma người, đem nhân tâm thẹn thùng mâu thuẫn tất cả ma rớt, làm người chậm rãi luân hãm, rơi vào tận tình hưởng thụ mộng đẹp.

Tô Bạch bị hôn đến từng trận say xe, cả người như là bị thiêu.

Cả phòng kiều diễm.

Thật lâu sau rời môi, Tô Bạch môi đỏ tươi ướt át, trong mắt lập loè nước mắt, giống một đóa trái cây dính đầy sương sớm bị bắt ngắt lấy, muốn lột ra vỏ ngoài để nhấm nháp điềm mỹ của hắn.

Tô Bạch hối hận trêu chọc Lục Văn Tông.

Lục Văn Tông bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cúi người, ở bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non.

"Ta yêu ngươi."

Thanh âm kia trong giây lát thức nhẹ lướt qua, bên tai Tô Bạch tràn ngập tiếng tim đập quá nhanh của chính mình, choáng váng không nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng mạc danh cảm thấy quen tai.

Giống như cảnhcuối cùng trong mơ, hắn cũng nghe thấy Lục Văn Tông ôm hắn nói những lời này, chính là hắn nói cái gì?

Không chờ Tô Bạch nghĩ ra được, Lục Văn Tông liền đem Tô Bạch một lần nữa ôm lại trên đùi chính mình, đè nén xuống cảm xúc chính mình Lục Văn Tông sửa sang lại quần áo cùng tóc hỗn độn của hắn.

"Cắt, phi thường hảo." Đạo diễn Thân tương đương vừa lòng, mỗi lần hai người phát huy đều có thể mang cho ông ta kinh hỉ.

"Một hồi chúng ta cùng đi đến rừng cây, Văn Tông Tiểu Tô hai người các cậu ngồi một chiếc xe được không?"

Hai người gật đầu.

Chuẩn bị xuống xe ngựa, chiếc xe ngựa này rất cao, phía dưới cũng không ghế.

Tô Bạch bị hôn môi đến trên người không có sức lực, thầm hận thân thể của mình, hắn cẩn thận đỡ vách tường bên cạnh xe, phỏng chừng thời điểm đi xuống chân sẽ bị chấn một chút.

Nhưng mà không đợi hắn xuống xe, Lục Văn Tông liền xoay người, duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng ngực mang xuống dưới.

Tay Lục Văn Tông thực ổn, như là một toà núi non trầm ổn, làm người khác chút nào cũng không lo lắng sẽ suy sụp hạ.

"Cảm ơn"

Mà bên nhân viên công tác bên cạnh xe ngựa khiếp sợ nhìn một màn này.

Độ cao như vậy, đồng thời đều là người trẻ tuổi, cần phải ôm xuống xe sao?

Không biết còn tưởng rằng bọn họ vừa rồi là đang đóng phim, Lộ Thần từ khi nào lại chiếu cố người như vậy?

Hai vị đương sự hoàn toàn không cảm thấy có việc gì, từ trên xe ngựa xuống dưới liền cùng nhau đi lên xe phụ cận.

Trên xe trừ bỏ tài xế cũng chỉ có bọn họ, thực mau đoàn phim chỉnh đốn xong xuôi để đến địa phương khác, đội xe con chính thức xuất phát.

Tô Bạch nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua nhanh, đột nhiên nhỏ giọng nói "Tối hôm qua tôi thật không nói mớ gì sao?"

Trong mộng kích thích quá lớn, hắn nhớ rõ chính mình thật sự nhịn không được hừ ra tiếng, cuối cùng còn không có tiền đồ mà khóc, sau đó bị Lục Văn Tông hôn, ôm hắn dỗ nửa ngày.(theo nguyên cv là "bị Lục Văn Tông thân, mang ôm hống nữa ngày" thực ra câu này tôi chả hiểu cho lắm, rất muốn để nguyên nhưng vẫn edit để xem thử bản thân có sai hay không, nếu sai thì mn nhắc tôi một tiếng tôi sẽ sửa lại)

Tô Bạch cảm thấy trong mộng kịch liệt như vậy, rất có khả năng hắn sẽ nói mớ.

Lục Văn Tông hỏi lại hắn "Em mơ thấy mộng gì? Vì cái gì lo lắng mình nói mớ như vậy?"

Hắn khí chất lạnh thấu xương, như là cao lãnh chi hoa, không chấp nhận được nửa phần khinh nhờn.

Lỗ tai Tô Bạch chậm rãi đỏ.

Người bị hại trong mơ chính miệng hỏi hắn mơ thấy cái gì, Tô Bạch chột dạ không thôi, thật vô pháp nói dối, đành phải nói một phần thật.

"Chính là uống nhiều quá, ở trong mộng...... Khóc."

Tô Bạch nói xong liền khẩn trương nhìn Lục Văn Tông.

Nhưng mà làm hắn kinh ngạc chính là, Lục Văn Tông không những không chê cười hắn, ngược lại sờ sờ đầu của hắn "Tôi ngủ rất sớm, cái gì cũng chưa nghe thấy."

Tô Bạch rốt cuộc nhẹ nhàng xuống, hắn tin tưởng Lục Văn Tông sẽ không nói dối.

Địa phương muốn đến cách nơi này rất xa, buổi sáng hắn không có tâm tình nên cũng chưa ăn cơm, tối hôm qua còn chưa ngủ đủ, hiện tại hắn bắt đầu say xe, bụng cũng đói đến không được.

Hắn phiên phiên chính mình trong bao mặt không ăn, đành phải nhắm mắt lại ý đồ ngủ một giấc.

Nhưng mà dạ dày trống rỗng khó chịu lợi hại, mày Tô Bạch nhíu chặt, như thế nào cũng ngủ không được.

Sau một lúc lâu, hắn nghe được bên tai có thanh âm hộp nhựa vang lên, khoang mũi ngửi thấy được một cổ hương thơm đồ ăn thực đạm.

Tô Bạch trợn mắt, kinh ngạc nhìn thấy trong tầm tay chính mình có một cái sandwich, bên cạnh còn có một lọ sữa.

Quay đầu nhìn Lục Văn Tông, liền thấy Lục Văn Tông đang cúi đầu xem di động, nửa cái ánh mắt cũng chưa phân lại đây, cao lãnh đến không được.

Khóe miệng Tô Bạch nhịn không được lộ ra tươi cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hắn cũng làm bộ không nhìn Lục Văn Tông, giống mô giống dạng(?) đôi tay đặt ở trước ngực cầu nguyện.

"Lộ Thần vĩ đại, cảm tạ ngài ban cho đồ ăn, tín đồ sẽ hảo hảo hưởng dụng tuyệt không lãng phí."

Tô Bạch cầu nguyện giống mô giống dạng(?), tương đương thành kính.

Lục Văn Tông như cũ không nhìn hắn, nhưng khóe miệng lại hơi gợi lên, dưới ánh mặt trời lạnh lẽo trên người đều vơi một chút.

Qua hơn một giờ mọi người mới đến, đồng ruộng cùng rừng cây giao giới khu vực dân cư thưa thớt, mặt đất tuyết dày, dẫm xuống kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Liếc mắt một cái nhìn lại băng thiên tuyết địa(băng tuyết ngập trời), đến ánh nắng cũng đều nhiễm lạnh lẽo.

Bởi vì bên này quá lãnh, quay phim phải nhanh chóng kết thúc lên chụp, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đem máy móc ra, an bài tốt diễn viên quần chúng, tràng diễn tiếp theo chính thức bắt đầu quay.

Tiểu thành cách thành Trường Bình không tính là gần, trung gian chỉ có thể ở địa phương hoang tàn vắng vẻ tạm thời nghỉ chân.

Xe ngựa ngừng ở trong rừng cây, Triều Thanh cùng Cung Thành Trụ đi xuống xe, đôi mắt Triều Thanh liền sáng.

Cảnh quan thiên nhiên mênh mông bát ngát như vậy ở thành Trường Bình không thấy được, hắn thích nhất loại trời đất trắng tinh thuần tịnh này.

Tô Bạch cũng thích màu trắng, cho nên trong mắt vui sướng thực thiệt tình thực lòng, hắn chạy mau vài bước rời khỏi rừng cây, trước mắt là bình nguyên rộng lớn thuần trắng, mỗi một chân đều hãm sâu trong nền tuyết.

"Thực đẹp a!" Tô Bạch nhịn không được cảm thán, vui sướng xoay người.

Lục Văn Tông đứng ở tuyết tùng hạ, lạnh như trích tiên.

Ý cười trên khoé miệng Tô Bạch không tự giác mở rộng, đáy mắt kinh diễm như thế nào cũng che dấu không được.

"Thật sự hảo mỹ." Hắn lại lần nữa cảm thán.

Nhìn đoạn này, đạo diễn Thân không khỏi được gật đầu, lời kịch tiếp theo không có, nhưng ông ta cảm thấy Tiểu Tô phát huy phi thường hảo.

Màn ảnh dần dần kéo xa, tuyết trắng xóa, hai người đứng đối nhau, có loại mênh mông bầu không khí.

"Hảo, phi thường hảo." Phân đoạn này kết thúc.

Kịch bản kế tiếp là Cung Thành Trụ nổi lửa lên, nướng thịt gà cho Triều Thanh, đoàn phim thực mau liền xơi ra một khoảng đất trống, bếp lò đen nhánh ở trong trời đất tuyết trắng tương đương thấy được.

Bởi vì đoạn này cần thật sự ăn thịt gà, cho nên gà đã chín, thậm chí trước đó đạo diễn Thân còn giữ ấm, hiện tại vẫn ấp áp như cũ, hai người ngồi đối diện với nhau.

Giờ phút này giá nổi lên đống lửa, Tô Bạch ngồi ở trên tảng đá nhìn Lục Văn Tông gà nướng.

Tay áo Lục Văn Tông vén lên, lộ ra đoạn cánh tay tái nhợt, mạch máu màu lam nhạt phía dưới làm hắn thoạt nhìn có chút trong sáng, giống như một tòa băng tuyết đúc thành tượng thần, trong xương cốt mang theo lương bạc.

Đống lửa cháy to, trong không khí phiêu đãng hương thơm gà nướng, vì hắn mang đến vài phần pháo hoa khí, như là thần tiên lây dính phàm trần, mạc danh sinh ra vài phần ý vị khinh nhờn.

Tô Bạch tay chống mặt ngồi ở đối diện hắn, nếu không phải đang quay phim hắn sẽ thực sự không muốn Lục Văn Tông nướng, người đẹp như vậy không cần làm những việc nặng này.

Phát ngốc, bất quá hắn còn chưa quên nói lời kịch, ngữ khí tương đương tò mò "Ngươi ngày thường vèo một chút liền đến phòng ta, vì cái gì lần này không mang theo ta trực tiếp thuấn di?"

Trên tay Lục Văn Tông chuyển động cây xuyên gà nướng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giải thích nói: "Người thường bị mang theo cùng nhau thuấn di không phải chuyện tốt, đối với thân thể thật không tốt, đặc biệt ngươi vẫn luôn uống dược."

Tô Bạch nghe được giải thích không nói gì, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn hắn.

Đột nhiên hắn đem cục đá dọn qua một bên, chính mình ngồi ở bên người Lục Văn Tông, cả người rúc vào trong lòng ngực Lục Văn Tông.

Kịch bản không có đoạn này, đạo diễn Thân cũng không kêu ngừng, Tô Bạch liền lớn mật vươn tay xoay người ôm lấy eo Lục Văn Tông.

Trong không khí thực lạnh, nhưng trên người Lục Văn Tông phi thường ấm, giống cái bếp lò nóng hầm hập.

Đem mặt chôn ở ngực đối phương, mặt cũng ấm áp không ít, thanh âm hắn rầu rĩ nói "Ngươi thật tốt."

Không biết sao lại thế này, hắn rõ ràng chỉ là thích mặt Lục Văn Tông, lại mạc danh muốn cùng gần thân thế hắn một chút.

Trên mặt truyền đến cảm xúc mềm dẻo tương đương hảo, Tô Bạch chưa thấy qua thân thể Lục Văn Tông, bất quá hắn suy đoán hẳn là khá xinh đẹp.

Hẳn là so với dáng người chính mình khá hơn nhiều.

Tô Bạch nhắm mắt lại, lặng lẽ ở trên eo hắn nhéo một phen.

Xúc cảm bạo hảo.

Hắn có thể cảm giác được Lục Văn Tông thân thể đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó banh chết khẩn, cơ bắp cả người đều biến ngạnh.

Tô Bạch nghĩ chính mình ăn đậu hủ quá quang minh chính đại, đối phương phỏng chừng là có điểm bài xích, yên lặng buông mạnh tay tân thành thật ôm trở về.

Cũng may cánh tay Lục Văn Tông thon dài, cho dù người trong lòng ngực không thành thật cũng có thừa lực gà nướng, chỉ là rũ xuống mi mắt, khắc chế cảm xúc nơi đáy mắt.

Gà vốn dĩ đã chín, lại nướng tiếp nên già rồi, Lục Văn Tông thấy không sai biệt lắm liền bẻ đùi gà đưa cho Tô Bạch.

Tô Bạch vẫn là lần đầu tiên dưới tình huống như vậy mà ăn đùi gà, mới mẻ đến không được, vui sướng tiếp nhận đùi gà.

Lục Văn Tông còn chưa có ăn, mà cúi đầu nhìn  người trong lòng ngực cắn một ngụm, gương mặt phình phình.

Tô Bạch cho rằng ăn sẽ không ngon, không nghĩ tới mỹ vị tương đương, phần da ngoài tiêu hương xốp giòn bên trong tươi mới ngon miệng.

...
P/s: Chương này ngắn vậy chứ khó edit thấy mồ, chương trước dài nhưng dễ edit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro