Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo diễn Thân nói đừng cử động, Tô Bạch đành phải duy trì tư thế nguyên bản, bất quá có thể mở to mắt.

Bị cảm giác nam tính tràn ngập xâm lược cùng thể trọng của hắn, Tô Bạch bị đè ở dưới thân cũng không dễ chịu, làm người nhịn không được dâng lên cảnh giác mãnh liệt.

Hắn có điểm sợ hãi, cố tình ánh mắt Lục Văn Tông vẫn luôn chăm chú vào trên người hắn, tầm mắt hắn tựa hồ như lửa.

Cái kỹ thuật diễn này Tô Bạch thật sự bội phục.

Hắn hơi hơi hít thở, thừa dịp đạo diễn Thân điều chỉnh máy móc, muốn thử dời đi lực chú ý.

"Mẹ tôi thực thích anh, đến lúc anh đến nhà tôi bà ấy khả năng sẽ có điểm lải nhải."

"Ừ"

Vốn dĩ tiếng nói Lục Văn Tông giờ phút này càng ách, như là đang khắc chế gì đó.

Tô Bạch nhìn bộ dạng Lục Văn Tông căng chặt, cảm giác hắn hẳn là không tốt lắm.

Lục Văn Tông vì không để đè nặng hắn, vẫn luôn chống thân thể treo ở trên người hắn, còn muốn điều chỉnh tư thế không cho màn ảnh quay được thân thể hắn, phỏng chừng rất mệt.

Tô Bạch vô pháp có động tác lớn, chỉ có thể xoa bóp vai cổ cho hắn, ý đồ làm hắn dễ chịu hơn.

Ánh mắt Lục Văn Tông chợt nhìn thẳng Tô Bạch, giống như lang sói làm cho người ta sợ hãi, mang đến nguy hiểm nào đó khó có thể miêu tả.

"Đừng nhúc nhích."

Thanh âm gần như nghiến răng nghiến lợi.

Tô Bạch còn tưởng rằng khiến hắn đau, vội vàng buông tay "Xin lỗi, anh đừng nóng giận."

Lục Văn Tông đem cái trán một lần nữa để ở trước ngực Tô Bạch, thật mạnh thở hổn hển, ngay sau đó nhẹ nhàng nhéo eo Tô Bạch "Tôi không sinh khí."

Vốn dĩ cả người Tô Bạch đều ngứa, bị hắn niết một cái nhịn không được mà run run, càng không dám chọc hắn.

Đạo diễn Thân bên kia thực mau đã chuẩn bị tốt, "Văn Tông có thể hôn Tiểu Tô vài cái thích hợp, cụ thể ra sao thì chính cậu phát huy là được."

Màn ảnh quay đến, Tô Bạch một lần nữa nhắm mắt lại ngửa đầu, đôi mắt nhìn không thấy, lực chú ý vốn có lại lần nữa tập trung lên thân thể, hắn không biết Lục Văn Tông sẽ phát huy như thế nào, dây thần kinh trong đầu đều căng thẳng.

Hô hấp bỏng từ ngực lan tràn hướng về phía trước, Tô Bạch giống như là con cá nằm ở trên thớt gỗ mặc người khác xâu xé, chỉ có thể thật cẩn thận cầu nguyện hắn nhẹ nhàng.

Màn ảnh chỉ có thể chụp đến mặt cùng hình dáng thân thể mơ hồ của hai người, nhưng Lục Văn Tông vẫn là chuyên nghiệp hôn xuống.

Cảm xúc mềm mại xuất hiện đầu tiên ở cổ, tùy theo mà đến chính là tinh mịn hôn(?), một đường đi xuống hầu kết mẫn cảm.

Cảm giác thực ngứa không ngừng truyền đến, đôi tay Tô Bạch càng thêm thoát lực, khó có thể thừa nhận mà ngẩng đầu lên, giữa mày nhíu chặt.

Không khí dần dần nhiễm sắc khí, mỹ nhân khó tự giữ, không duyên cớ sinh ra vài phần làm cảm giác bị làm nhục.

Lục Văn Tông giương mắt liền thấy một màn như vậy, ngọn lửa áp ở nơi đáy mắt nảy lên, Lục Văn Tông từ trong chăn ngồi dậy.

Hắn chính diện đối mặt với mặt Tô Bạch, đồng thời đầu ngón tay vô ý thức cọ qua điểm nào đó.

"Ưm" Thân thể trong nháy mắt như có điện lưu xuyên qua, kịch liệt kích thích làm Tô Bạch đột nhiên run rẩy lên, giọng nói nhịn không được hừ ra tiếng.

Giây tiếp theo môi đỏ liền bị gắt gao hôn lấy, không ngừng bị đoạt lấy dưỡng khí.

Cảm giác khó có thể miêu tả tràn ngập toàn thân, trong giây lát phảng phất như Tô Bạch trở về trong giấc mộng kia, rõ ràng đại não thực khẩn trương, muốn cùng đạo diễn Thân nói tạm dừng để nghỉ ngơi, nhưng thân thể lại khó có thể khống chế mà hưởng thụ đón ý nói hùa.

Hai luồng suy nghĩ đấu tranh, đầu ngón tay mảnh khảnh của Tô Bạch nắm chặt lại buông ra, cuối cùng vô lực rũ ở trên vai Lục Văn Tông, tùy ý để đối phương ở trên người mình tàn sát bừa bãi.

Thanh la yêu dã, ở nơi mà màn ảnh quay không đến, ngọc thể nở rộ ra vô biên diễm sắc.

Không biết hôn bao lâu, chờ đạo diễn Thân kêu ngừng, Tô Bạch đã mềm quán nằm ở trên giường không động đậy, khóe mắt đều bị hôn đến ra nước mắt.

Đạo diễn Thân vừa lòng xem lại đoạn kia, Lục Văn Tông đem chăn hướng về phía trước kéo che khuất thân thể Tô Bạch, hắn từ trên giường xuống dưới, lại cúi người thay Tô Bạch dịch góc chăn.

Cảm nhận được Lục Văn Tông chiếu cố, sợi tóc Tô Bạch hơi loạn, hàm chứa nước mắt lễ phép nói lời cảm tạ.

Động tác Lục Văn Tông hơi dừng, thay Tô Bạch đem một sợi ngạch phát sửa sang lại hảo.

"Khá hơn chút nào không?"

Tô Bạch ngẩng đầu, môi mỏng Lục Văn Tông hồng giống máu, đánh vỡ bầu không khí cấm dục, như là đọa nhập phàm trần trích tiên.

Tô Bạch hoạt động tay chân, ách giọng nói nói "Khá hơn nhiều."

Đạo diễn Thân thấy trong mắt Tô Bạch ươn ướt, vội vàng nói "Hảo, thừa dịp có nước mắt nhanh chóng quay thêm một đoạn"

Tiếp theo cái màn ảnh chỉ có Tô Bạch chính mình, Đạo diễn Thân bảo hắn đem ống quần kéo lên, lộ ra cẳng chân tinh tế thẳng tắp.

Tô Bạch vẫn duy trì tư thế nằm xuống, nửa che nửa lộ, lộ ra bả vai tuyết trắng cùng cẳng chân.

Chính thức bắt đầu quay.

Triều Thanh vô thần nhìn về phía đỉnh đầu xà ngang, vành mắt chậm rãi đỏ.

Cung Thành Trụ mỗi ngày đều phải đi ra ngoài một chuyến, tuy rằng hắn không nói nhưng Triều Thanh biết hắn là đi săn thức ăn.

Săn nhân loại.

Mặc dù không giết người, nhưng mỗi khi đến lúc này đều lại một lần nhắc nhở Triều Thanh rằng đối phương không phải người, hai người không có kết quả tốt.

Quỷ hút máu thọ mệnh dài lâu, hắn chẳng qua là sinh mệnh ngắn ngủi như khách qua đường, chờ khi hắn chết Cung Thành Trụ còn sẽ cùng người khác ở bên nhau.

Huống chi hắn vẫn là bát tự cực âm, không thể biết được ngày đó liền sẽ đột tử.

Trong đầu khó có thể ức chế sinh ra loại ý tưởng bi quan, nhưng hắn cái gì cũng đều làm không được, Triều Thanh mân khẩn môi, nỗ lực đem nước mắt nghẹn trở về.

"Cắt" Đạo diễn Thân cảm thấy không sai biệt lắm "Vất vả cho hai cậu"

Tô Bạch đứng dậy muốn mặc quần áo, kết quả hắn mới vừa cố sức ngồi dậy, trước mắt liền rơi xuống một đạo bóng ma.

Ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy trong tay Lục Văn Tông cầm theo áo lông vũ, đem Tô Bạch gắt gao che khuất không cho những người khác xem.

Tô Bạch há miệng thở dốc, ấp úng nói "Cảm ơn."

Lục Văn Tông gật đầu, ánh mắt vẫn luôn ngừng ở trên người hắn.

Thật ra Tô Bạch không sợ để cho Lục Văn Tông nhìn thấy, chỉ là cảm thấy ánh mắt của hắn đen kịt có điểm dọa người.

Cúi đầu yên lặng mặc quần áo, thân thể tinh tế trắng tinh ở trước mắt đong đưa, ánh mắt Lục Văn Tông ám ám, dời đi tầm mắt.

Cùng lúc đó, Giang Đồng Nhan buồn bực ngồi ở trên giường khách sạn.

Buổi sáng người công ty đối địch rải rác lời đồn, nơi nơi phát thông tin nói cô nàng thời còn đi học không học vấn, không nghề nghiệp còn ăn hiếp bạn học, công ty của cô nàng phải làm lớn tiếng mới làm sáng tỏ chuyện này.

Nhưng mà bịa đặt tin đồn thì dễ dàng còn bác bỏ tin đồn thì lại khó, duyên của cô nàng cùng người qua đường khó có thể tránh cho giảm xuống.

Mặc dù hiện tại người đối địch còn đang không ngừng đào bới tư liệu trước kia của cô nàng, chưa từ bỏ ý định tìm ra lịch sử đen tối của cô nàng.

Giang Đồng Nhan thanh thanh bạch bạch, tuy rằng không sợ, nhưng nhìn thấy những lời bôi nhọ đó vẫn sinh ra cảm giác suy sút.

Buông di động không muốn nhìn lại, cô nàng tắm rửa sau đó đắp mặt nạ, ý đồ làm tâm tình chính mình tốt lên.

Nhưng mà không bao lâu, người đại diện đột nhiên gọi đến, thanh âm khó nén ý mừng "Đồng Nhan! Cái này hảo xử lí, acc clone douban của cô bị đào ra rồi."

Giang Đồng Nhan ngồi dậy, sợ tới mức mặt nạ đều rớt.

Acc clone douban!!!Cái đó không phải cô nàng dùng để tự thả bay chính mình(làm điều mình mong muốn) sao? Đào ra được!

Quá sốt ruột, cô nàng căn bản không chú ý đến âm thanh ý cười của người đại diện, nhanh chóng lấy di động ra xem.

Giờ phút này Weibo douban náo nhiệt như ăn tết, acc clone Giang Đồng Nhan hoàn toàn phát hỏa, thậm chí trực tiếp hỏa ra vòng, không đếm được các fans cùng người qua đường mộ danh lại đây xem, sau đó vô cùng chấn động rời đi, một đường sang siêu thoại cp Thần Nhan.

Bình thường minh tinh quay ngựa(?), đa phần đều là ở trên acc clone phát một ít năng lượng phụ, nhưng mà acc clone này của Giang Đồng Nhan tương đương có ý tứ, tuyệt đại đa số đều là cô nàng hoa si hằng ngày.

Điều khiến cho mọi người hoàn toàn oanh động chính là cô nàng giả danh thành nhân viên công tác phát tin nóng.

Mỗi một tin phát ra đều tương đương có ý tứ, nội dung là Giang Đồng Nhan phát ra tin nóng nói quan hệ của Tô Bạch cùng Lục Văn Tông siêu tốt, tết Nguyên Đán ở bên nhau, thậm chí trả lời người khác rằng chính miệng cô nàng hỏi Tô Bạch.

Mà tin thứ hai liền càng thêm kính bạo, như là bậc lửa châm ngòi, hoàn toàn kíp nổ giới fan.

Các fan hoàn toàn điên cuồng! Giang Đồng Nhan tự mình dùng acc clone nói Tô Bạch cùng Lục Văn Tông ở phim trường ấp ấp ôm ôm, kia còn có thể là giả?

【 ngọa tào kinh thiên đại xoay ngược lại! Lúc trước lời của cái lâu chủ này ta còn không tin! Cư nhiên thật mẹ nó là đoàn phim, cư nhiên là Giang Đồng Nhan! A a a ta muốn chết! 】

【 ta hiện tại đều ngốc rồi, Lộ Thần cùng Tô Bạch sẽ không thật là một đôi đi! Này cũng quá chuỳ(?)! Tay ta đều có điểm run. 】

【 khái chết ta!!! Chính Giang Đồng Nhan hỏi Tô Bạch, Tô Bạch chính miệng nói hai người cùng nhau ăn Nguyên Đán! Cô ấy còn nói hai người ái muội! Một đường khái đường quần chúng nói có thể có giả? Nhanh chóng kết hôn cho ta! Ấn ở phim trường dùng sức hôn! 】

【 ông trời ơi! Khó có thể tưởng tượng Lộ Thần đi qua nhà người khác ăn Nguyên Đán, trong lén lút cùng người khác ấp ấp ôm ôm! Ta muốn xem điện ảnh a! 】

【 ha ha ha cười chết, đối Giang Đồng Nhan người qua đường hắc chuyển phấn, trong lén lút hoàn toàn chính là một nữ nhân khái đường! Ta đối nàng có lự kính. 】

【 Giang Đồng Nhan là gia tốc lớn phấn đấu cp Thần Nhan! Ai cũng không thể hắc cô ấy! 】

Bởi vì tin tức quá mức kính bạo, 【 Acc clone Giang Đồng Nhan khái đường(phát đường) 】 trực tiếp hàng không hot search đệ nhất, cp Thần Nhan có liên quan lại lần nữa lửa lớn một phen.

Hơn nữa lần này là thật hay không thì vô luận hai người có ái muội giống như cô nàng hình dung như vậy hay không thì quan hệ tốt đều ván đã đóng thuyền.

Các fan thiếu chút nữa khái ôn, ngay cả những người qua đường nguyên bản không khái cp đều sợ ngây người, sôi nổi chạy tới siêu thoại cp Thần Nhan xem náo nhiệt, ngay sau đó đã bị che trời lấp đất mà mua đồ đồng nghiệp hoảng đến hoa mắt, nhịn không được mà động thủ điên cuồng săn đồ.(tóm lại chính là mua đồ liên quan đến Tô Bạch cùng Lục Văn Tông do fan cp làm ý)

Vô luận có phải fans hay không thì nhìn thấy những món đồ đẹp đó liền nhịn không được cảm khái, giá trị nhan sắc của hai người này thực không thể nghi ngờ là hai núi lớn trong giới giải trí, nếu bọn họ thật sự ở bên nhau thì hình ảnh sẽ đẹp thành cái dạng gì?

Ngắn ngủn một buổi sáng, liền hấp dẫn vô số người qua đường gia nhập hàng ngũ cp, tàn nhẫn vòng một đại sóng phấn.

Bởi vì chuyện này fan CP Thần Nhan đều cảm kích Giang Đồng Nhan, đem cô nàng coi như người một nhà, tự giác thay cô nàng phản hắc, có số lượng máu gà khổng lồ như thế hậu thuẫn hỗ trợ, danh tiếng của Giang Đồng Nhan hoàn toàn nghịch chuyển.

Công ty thấy thế đại hỉ, nhân cơ hội cho Giang Đồng Nhan lộng cái giới giải trí một đường ăn dưa quần chúng nhân thiết(?), trong lúc nhất thời cô nàng nhờ họa được phúc, lửa lớn một phen.

Nhưng mà Giang Đồng Nhan cũng không rảnh mà lo chính mình nổi hay không nổi, cô nàng xấu hổ không được, tưởng tượng đến quay ngựa(?) cả người đều không được tự nhiên.

Xong rồi, nếu Tô Bạch cùng Lộ Thần thấy khẳng định thực tức giận.

Cô nàng nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tự mình gọi điện thoại nói lời xin lỗi tương đối có thành ý hơn.

Đánh giá bên kia đã quay phim xong, đối mặt với Lộ Thần cô nàng có điểm nhút nhát, vì thế gọi điện cho Tô Bạch trước.

Tô Bạch đang ở mặc áo lông vũ, nhìn thấy Giang Đồng Nhan gọi điện đến thì cho sửng sốt một chút.

"Alo?"

Giang Đồng Nhan cắn chặt răng, một hơi đem sự tình buổi sáng nói ra, sau đó không ngừng xin lỗi, xấu hổ đến thanh âm đều phát run.

Lượng tin tức này quá lớn, Tô Bạch nghe đến ngẩn người.

Bất quá hắn không cảm thấy có cái gì, hắn đã sớm biết Giang Đồng Nhan chèo cp hai người bọn họ, cô nàng làm bộ nhân viên công tác để phát tin nóng tuy rằng có điểm làm cho người ta không nói được lời nào, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Chính là có một chút khả nghi, hai người bọn họ như thế nào lại ấp ấp ôm ôm a? Ái muội liền càng không có, Giang Đồng Nhan miêu tả quá khoa trương.

Cái hiểu lầm này nhưng lớn, nhưng Tô Bạch thật ra không sinh khí, chính là sợ Lục Văn Tông không cao hứng.

Nghe ngữ khí Giang Đồng Nhan thiếu chút nữa muốn khóc, Tô Bạch cảm thấy nếu là để cô nàng gọi cho Lục Văn Tông, khả năng thật sự sẽ bị dọa khóc.

Nghĩ nghĩ, Tô Bạch vẫn là quyết định chính mình nói cho hắn chuyện này.

An ủi vài câu sau đó treo điện thoại, Tô Bạch tìm kiếm tìm từ nên như thế nào mở miệng.

Thấy Tô Bạch muốn nói lại thôi đứng ở một bên nhìn hắn, Lục Văn Tông hỏi "Làm sao vậy?"

Lục Văn Tông thoạt nhìn tương đương lãnh, màu áo khoác đen không chút cẩu thả mặc ở trên người, khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Rõ ràng chỉ là chuyển đạt một chút lời nói, nhưng nhìn đến bộ dáng của hắn, thế nhưng Tô Bạch cảm thấy có điểm nói không nên lời.

Mím môi, Tô Bạch đem chuyện này nói, còn không quên thêm một câu "Yêu cầu để công ty ra mặt áp xuống không?"

Lục Văn Tông từ trước đến nay không có tai tiếng gì, nếu nói lúc trước fan CP hai người còn có thể tính fans hạt khái, lần này chính là nháo đến có điểm lớn, không ít người thật sự hoài nghi bọn họ có cái gì đó.

Động tác Lục Văn Tông hơi ngừng, đột nhiên hỏi Tô Bạch.

"Em sinh khí sao?"

Tô Bạch sửng sốt, không nghĩ tới Lục Văn Tông sẽ hỏi hắn "Không a, tôi không sao cả, chính là sợ anh không cao hứng."

Đôi mắt Lục Văn Tông vẫn luôn ngừng ở trên mặt Tô Bạch, xác nhận hắn thật sự không bởi vì việc này mà tâm sinh khúc mắc thì khóe miệng nhịn không được kiều kiều.

"Tôi không sinh khí, thuận theo tự nhiên là được."

Đối cái này trả lời Tô Bạch tương đương ngoài ý muốn, bất quá ngẫm lại cũng đúng, bọn họ đang đóng phim điện ảnh, coi như là tuyên truyền miễn phí cho điện ảnh.

Buổi chiều suất diễn yêu cầu ở bên ngoài quay, hai người từng người một lần nữa thay đổi quần áo, Tô Bạch lại lần nữa mặc vào một thân thuần trắng đại mao, bên trong xuyên phi thường ấm, choàng thêm mũ lên đứng ở trên nền tuyết, phảng phất cả người đều dung nhập vào băng thiên tuyết địa.

Lục Văn Tông mặc một kiện trường bào hắc đế cẩm văn, thoạt nhìn tương đương nghiêm túc.

Bối cảnh là có hạ nhân ở hậu viện phát hiện một thi thể trong đống tuyết, hai người vội vàng đi xem.

Trong lòng Triều Thanh nôn nóng, chỉ hy vọng chuyện này cùng quỷ hút máu không có quan hệ.

Đoàn người đi vào hậu viện, trên nền tuyết nằm thẳng một khối thi thể nữ, quần áo cũ nát nhìn mới bất quá mười mấy tuổi, chỗ cổ có hai cái lỗ.

Nhìn thấy hai cái lỗ trên cổ thi thể, trái tim Triều Thanh trực tiếp lạnh nửa thanh.

Cung Thành Trụ nhíu mày đi qua đi nhìn kỹ một chút, ngay sau đó mày khẩn ninh.

Hắn đi trở về bên người Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Quỷ hút máu giết."

Người chết không phải người trong phủ, cho nên chỉ có thể là quỷ hút máu ở bên ngoài giết chết sau đó ném vào trong phủ.

Này tính cái gì? Là cảnh cáo hắn không được chiếm lãnh địa đối phương? Hay là máu Triều Thanh đã bị phát hiện, đối phương muốn cùng hắn nói chuyện?

Cung Thành Trụ để cho người báo quan, đem thi thể tiễn đi, chính mình đưa Triều Thanh về phòng ngủ.

Triều Thanh dọc theo đường đi đều phi thường trầm mặc, chờ trở lại phòng ngủ Cung Thành Trụ phát hiện cảm xúc hắn không đúng.

"Làm sao vậy?" Cung Thành Trụ ngồi đối diện Triều Thanh, ôn thanh hỏi hắn.

Triều Thanh hơi hơi hút khí "Có phải máu của ta phát hiện hay không? Lúc trước ta thích tra án, cùng không ít bị quỷ hút máu hút khô thi thể đánh quá giao tế, trong đó liền có hoạt thi, ta cũng thường xuyên đổ máu."

"Chưa chắc" Cung Thành Trụ an ủi hắn "Khả năng đơn thuần là bởi vì ta hút huyết trên lãnh địa của quỷ hút máu khác, bọn họ thử ta."

"Yên tâm, chờ buổi tối ta đi gặp mặt bọn họ liền sẽ biết."

Triều Thanh tổng cảm thấy hoảng hốt, tay không tự giác nắm chặt chén trà.

"Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận."

Giọng nói hắn rơi xuống, bỗng nhiên sinh ra một cổ cảm giác vô lực.

Cung Thành Trụ rõ ràng có thể ở thành Trường Bình  tiếp tục làm hầu gia tôn quý, hiện tại lại vì hắn mà chạy đông chạy tây, còn phải tùy thời phòng ngừa bại lộ, sợ hãi những quỷ hút máu khác đuổi giết.

Mà hắn giống một phế nhân, cái gì cũng làm không được, hạnh phúc trước mắt giống như là phù dung sớm nở tối tàn, tựa hồ tùy thời đều sẽ kết thúc.

Triều Thanh suy nghĩ đã lâu, đột nhiên nói "Có biện pháp gì có thể thoát thể chất của người có bát tự cực âm không?"

Cung Thành Trụ khó được do dự.

Duy nhất biện pháp chính là đem Triều Thanh biến thành quỷ hút máu, như vậy không phải lo lắng đuổi giết lại có thể có được thọ mệnh dài lâu, hai người có thể vẫn luôn ở bên nhau.

Nhưng Cung Thành Trụ hiểu biết Triều Thanh, cho dù đối phương không nói, hắn cũng có thể biết Triều Thanh có bao nhiêu thống hận đối với những quỷ hút máu giết người, như vậy ghét cái ác như kẻ thù người, nếu có một ngày cũng không thể không đi uống máu người khác, với hắn mà nói quá tàn nhẫn

...
Mỗi lần có đoạn của mấy thím buông dưa trên mạng là tôi bất lực thực sự, còn những ngôn ngữ mạng bên TQ được đưa vào truyện tôi cũng bất lực không thể edit được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro