Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phô mai và sữa milo.

Thấy được biểu tình Cung Thành Trụ, Triều Thanh còn không rõ cái gì nữa chứ.

Trái tim đột nhiên rơi vào vực sâu, hắn dùng câu khẳng định "Là biến thành quỷ hút máu đúng không."

"Đúng vậy."

"Chỉ có duy nhất biện pháp này thôi sao?"

Cung Thành Trụ thậm chí không dám nhìn đôi mắt Triều Thanh, gian nan gật đầu "Chỉ có như vậy mới có thể đem máu toàn thân hoàn toàn thay đổi."

Một tia may mắn cuối cùng cũng biến mất, Triều Thanh không nói chuyện, cũng không có biểu tình gì, chỉ là tay nắm chén trà chậm rãi dùng sức.

Cung Thành Trụ nhìn đến bộ dáng của hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, so với cao hứng có thể luôn luôn cùng Triều Thanh ở bên nhau thì hắn càng đau lòng rất nhiều.

Hắn đột nhiên tiến lên ôm chặt Triều Thanh "Đừng miễn cưỡng, theo tâm ý chính mình là được."

Triều Thanh nhắm mắt, thanh âm khinh phiêu phiêu "Ân, cái nghi thức này khi nào mới có thể tiến hành?"

"Ba ngày sau, đêm trăng tròn mới được."

"Ta đã biết."

"Cắt" Cảnh quay này kết thúc, kế tiếp là Tô Bạch đơn độc quay diễn.

Sắc trời đã bắt đầu đen, Tô Bạch quay phim một ngày nên có điểm mỏi mệt, hắn bọc áo lông vũ ngồi ở trên ghế, chờ đợi một hồi nữa sẽ diễn đêm.

Lúc này Lục Văn Tông ngồi vào bên cạnh Tô Bạch, lạnh nhạt nhìn kịch bản trong tay.

Tô Bạch có điểm kinh ngạc "Anh không trở về khách sạn sao?"

"Không trở về" Thanh âm Lục Văn Tông lãnh ngạnh "Một hồi nữa phân đoạn diễn của em rất nguy hiểm."

Biểu tình Tô Bạch khẽ nhúc nhích "Hôm nay anh đã rất mệt, vẫn nên trở về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Sườn mặt Lục Văn Tông thoạt nhìn thực kiên nghị, hắn không nói nhưng cũng không hề có ý tứ rời đi.

Tô Bạch cười, nhịn không được lôi kéo tay hắn, nhuyễn thanh nói "Anh cũng thật tốt."

Tay Tô Bạch có điểm lạnh, Lục Văn Tông nắm chắc tay hắn ở trong lòng bàn tay, cho hắn ấm ấm áp.

Nhìn mu bàn tay chỉ mang theo sắc màu lạnh, Tô Bạch gắt gao nắm trở lại, nhịn không được lại lần nữa cảm thán hắn lớn lên thật là đẹp mắt.

Tay như vậy mới hẳn là tay đàn ông nên có, cốt nhục cân xứng đốt ngón tay rõ ràng, chỉ xem chỉ tay này liền cảm thấy hắn lớn lên toàn thân từ trên xuống dưới cũng nhất định rất đẹp.

Tô Bạch mím môi, áp lực cảm xúc vẫn luôn giấu dưới đáy lặng lẽ dâng lên.

Nguyên bản hắn chỉ là nhịn không được muốn nhìn chằm chằm mặt Lục Văn Tông, tò mò thân thể đối phương nhưng cũng chỉ là thuần túy muốn biết chính mình có phải cong hay không.

Nhưng hiện tại loại tò mò này tựa hồ mang theo cảm xúc khác......

Không được, Tô Bạch cảm thấy cái ý niệm này quá khinh nhờn, nỗ lực đem nó loại trừ ra khỏi trong đầu.

Đạo diễn Thân một bên bận việc thấy một màn như vậy, nhịn không được nhếch miệng.

Người trẻ tuổi hiện tại ông ta thật là không hiểu.

Dư quang gửi người quay phim một cái ánh mắt, người quay phim liền lục đục đi đến bên bọn họ.

Tô Bạch còn cùng Lục Văn Tông nắm tay, dư quang nhìn thấy người quay phim đi đến đây, bên cạnh còn có nhân viên công tác cầm microphone cùng kịch bản, chuẩn bị lại đây phỏng vấn.

Nhìn thấy cái trận thế này, Tô Bạch nhớ tới trên mạng đều truyền hai người bọn họ ái muội, hiện tại tư thế bọn họ khả năng không tốt lắm.

Nhưng mà người quay phim đều đã trông thấy, nếu thu hồi lại tay thì có điểm giấu đầu lòi đuôi, nhưng không thu trở về mà nắm trả lời phỏng vấn thì còn quái quái.

Hắn nhịn không được quay đầu, liền thấy Lục Văn Tông cũng ngẩng đầu nhìn camera, tay lại không có ý tứ buông ra.

Trong lòng Tô Bạch đại định, quả nhiên vẫn là Lộ Thần gặp qua việc đời có kinh nghiệm, theo hắn là tương đối hảo.

Lúc này nhân viên công tác Tiểu Vương đã cười tủm tỉm đi tới "Xin hỏi có thể phỏng vấn hai vị được không?"

Hắn ta có chút khẩn trương, hắn lại không phải người chủ trì chuyên nghiệp, hắn ta chỉ là trợ lý đạo diễn, đạo diễn Thân thấy tài ăn nói của hắn không tồi mới để cho hắn lại đây phỏng vấn vài câu, tuy là hắn ngày thường biết ăn nói, giờ phút này nhìn thấy hai vị đại minh tinh ngồi ở trước mắt cũng nhịn không được mà khẩn trương.

Thấy hai người gật đầu, Tiểu Vương nhẹ nhàng thở ra hỏi Tô Bạch "Cậu hiện tại có mệt không ? Cậu vừa mới làm cái gì vậy?"

Ánh mắt Tiểu Vương tận lực không nhìn về phía Lục Văn Tông, Lục ảnh đế thoạt nhìn quá lương bạc, nếu không phải còn đang che tay với Tô Bạch, hắn quả thực như là cái tượng điêu khắc, tựa hồ hoàn toàn không có cảm tình nhân loại.

Hơn nữa mấy ngày này ở đoàn phim, mọi người đối với Lục Văn Tông cũng nhiều ít hiểu biết, một chút cũng là người dễ bất bình thời nay(?), thực lười phải nghe người khác nói vô nghĩa, đối với người như vậy phỏng vấn Tiểu Vương sợ bị dỗi, đành phải hỏi người tương đối dễ chung sống là Tô Bạch trước.

Tô Bạch không phải thực thích tiếp nhận phỏng vấn, trả lời cũng đơn giản lCòn có thể không mệt sao, một hồi nữa tôi có đêm diễn, hiện tại đang đọc lời kịch."

Tiểu Vương lại nhìn về phía Lục Văn Tông, thấy hai mắt hắn hẹp dài nhìn qua, thanh âm Tiểu Vương đều có điểm lơ mơ "Vậy Lục lão sư giờ phút này đang làm cái gì vậy?"

"Chờ hắn."

Kích thích như vậy sao? Tiểu Vương sửng sốt, hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tô Bạch cũng có chút ngốc, không nghĩ tới Lục Văn Tông nói trực tiếp như vậy.

Vì thế Tô Bạch hoà giải nói "Lục lão sư ngày thường thực chiếu cố hậu bối, một hồi nữa cảnh diễn của tôi có điểm nguy hiểm nên anh ấy ở lại để hỗ trợ chỉ đạo."

Lộ Thần? Chiếu cố hậu bối?

Tiểu Vương nhìn về phía tay bọn họ nắm chặt, đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm giác bản thân là người dẫn chương trình tình lữ.

Kỳ quái, hai người này cư nhiên như thế khó trách fans CP khái thành như vậy.

Hắn ta nuốt xuống nước miếng, dựa theo kịch bản, đồng thời hỏi hai người nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Lục Văn Tông "Các vị cảm thấy đối phương như thế nào?"

Tô Bạch không hề nghĩ ngợi liền nói "Tôi cảm thấy Lục lão sư thực chiếu cố người khác, lòng thiện lương lại nhiệt tình."

Nghe thấy đánh giá lẫn nhau nhân viên công tác chung quanh sôi nổi nhìn về phía bên này, vẻ mặt Tiểu Vương cũng bị chấn động "Ách, xin hỏi Lục lão sư cảm thấy Tô Bạch là người như thế nào?"

Tô Bạch có chút khẩn trương nhìn về phía Lục Văn Tông, hắn thường xuyên khen Lục Văn Tông là người tốt, nhưng chưa từng nghe qua Lục Văn Tông cảm thấy hắn như thế nào.

Tầm mắt Lục Văn Tông ngừng ở trên mặt Tô Bạch, trong mắt nhiều vài phần dân cư khí "Tính cách nhiệt tình, đáng yêu."

Nói xong khóe miệng hắn kiều kiều "Lớn lên rất đẹp."

Trường hợp trong nháy mắt yên tĩnh.

Tiểu Vương há miệng thở dốc, microphone thiếu chút nữa rớt.

Nếu nói Tô Bạch đánh giá Lục Văn Tông như vậy thì còn miễn cưỡng xem như khách sáo đối với tiền bối, Lục Văn Tông đánh giá Tô Bạch thật sự có điểm giống như là đang khen bạn gái.

Nếu không phải hắn ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe, ai có thể tưởng tượng được Lộ Thần có một ngày sẽ khen một người nam nhân như vậy!

Tô Bạch không biết ý tưởng của mọi người, giờ phút này tâm tình có điểm nhảy nhót, chính hắn cảm thấy Lục Văn Tông lớn lên soái, không nghĩ tới Lục Văn Tông cũng nghĩ hắn như vậy.

Lấy nhan sắc ra để khen thưởng thì tương đương tốt.

Tiểu Vương đầy mặt không bình tĩnh mang theo người quay phim rời đi, mà nhân viên công tác chung quanh một bên bận việc một bên khó có thể ức chế kích động trong lòng.

Ngọa tào bọn họ sẽ không thật sự ở bên nhau đi!

Đám người vừa đi, Tô Bạch nhéo nhéo tay Lục Văn Tông, hướng về phía hắn nhỏ giọng nói "Cảm ơn anh khen tôi"

Tô Bạch vui sướng cong lên khóe miệng, đôi mắt thiển sắc như là ánh sáng sáng ngời nhất, làm người khác muốn vĩnh viễn bảo hộ, cố tình môi Tô Bạch bị hôn đến hồng hồng, lại làm người khác rất muốn khi dễ hắn.

Lục Văn Tông nhìn chằm chằm hắn nhìn một lát, đột nhiên giơ tay sờ soạng khuôn mặt Tô Bạch "Lời tôi nói chính là thiệt tình."

Tô Bạch bị hắn sờ mà ngẩn người, nghĩ thầm Lục Văn Tông cũng xem hắn là em trai hay không? Hành động này rõ ràng giống như đang sờ tiểu hài tử.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, Tô Bạch cảm thấy chờ đến khi bọn họ quay xong, có thể kết bài làm anh em.

Đến nỗi Lục Văn Tông nói hắn là lời nói thiệt tình, Tô Bạch tự nhiên là tin, Lộ Thần không có khả năng nói dối.

Không một hồi, bên kia đạo diễn Thân đã chuẩn bị gần xong, kêu Tô Bạch cởi ra áo lông vũ, ăn mặc áo lót, không trang điểm mà ngồi ở trên giường.

Bởi vì cảnh này là hắn diễn nội tâm cho nên màn ảnh quay rất gần, chú trọng vẻ mặt của hắn.

Cung Thành Trụ đi ra ngoài tìm quỷ hút máu kia nói chuyện, một mình Triều Thanh ngồi ở trên giường tẩm điện, môi mân khẩn.

Hắn từ nhỏ liền ghét cái ác như kẻ thù, mộng tưởng sau khi lớn lên có thể giúp đỡ chính nghĩa, tìm được quỷ hút máu giết người trong thành Trường Bình.

Nhưng hắn gặp được Cung Thành Trụ, vị này đại biểu cho thế lực quỷ hút máu đêm tối, mặc khác lại là một đạo ánh sáng chiếu sáng lên sinh mệnh của hắn, làm hắn cảm thấy nhân sinh xa xa không ngừng trước kia đơn điệu như vậy.

Cùng Cung Thành Trụ ở bên nhau, Cung Thành Trụ cơ hồ vứt bỏ hết thảy, phản bội lễ giáo, phản bội tín ngưỡng, hiện giờ còn muốn phản bội thân phận người cùng loại sao?

Triều Thanh cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, ấm áp, có máu lưu động.

Trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.

Diễn đến nơi đây, Tô Bạch đột nhiên không biết nên diễn tiếp tục như thế nào nữa.

Kịch bản viết hắn đã suy nghĩ thông suốt, quyết định biến thành quỷ hút máu, chính là khuôn mặt nên biểu hiện như thế nào? Đột nhiên thoải mái sao?

Tô Bạch không động đậy, có nghĩ thầm hỏi Lục Văn Tông một chút, nhưng mà đạo diễn Thân không kêu ngừng, hắn liền đành phải tiếp tục diễn.

Ngẩng đầu, hắn đối với màn ảnh lộ ra biểu tình mê mang.

Giây tiếp theo, tầm mắt liền không thể tránh được mà bị một người hấp dẫn.

Lục Văn Tông đứng ở trong đám người, ánh sáng tối tăm che khuất nữa bên mặt hắn, da trắng lãnh môi mỏng, cực kỳ giống quỷ hút máu ẩn núp trong đêm tối.

Cảm nhận được ánh mắt Tô Bạch, Lục Văn Tông nhấc lên mí mắt nhìn hắn, mặt mày nhiễm một mạt nhu hòa.

Tô Bạch không tự giác cong lên khóe miệng.

Một màn này ở trong mắt đạo diễn Thân chính là Triều Thanh xuyên thấu qua màn ảnh nhìn về nơi xa xôi nào đó, phảng phất thấy được người yêu của mình, theo bản năng lộ ra nụ cười, cuối cùng làm ra quyết định này.

Đạo diễn Thân suy tư một hồi, cảm thấy diễn như vậy cũng đúng.

Ông ta kêu cắt, tỏ vẻ cảnh này đã qua.

Tô Bạch phản ứng lại thì có điểm ngốc, này liền qua? Hắn biết đạo diễn Thân quay phim điện ảnh nhưng đối với kỹ thuật diễn yêu cầu vẫn luôn không cao, nhưng mà hiện tại cũng quá tùy tiện.

Bất quá nếu đạo diễn đã nói có thể, hắn không có gì để nói, thực mau lực chú ý của Tô Bạch liền chuyển dời đến cảnh tiếp theo.

Kịch bản viết Triều Thanh đã sớm bị chủ nhân hoạt thi hoài nghi, chẳng qua ngại Cung Thành Trụ ở bên cạnh nên không dám xuống tay.

Hiện giờ nhìn thấy Cung Thành Trụ đi gặp quỷ hút máu trong tiểu thành địa phương, liền nhân cơ hội đem Triều Thanh lưu tại tẩm điện bắt đi.

Màn ảnh vừa chuyển, Triều Thanh cũng đã bị che khuất đôi mắt tiến vào địa lao.

Đạo diễn Thân làm người chuẩn bị bố trí địa lao, Tô Bạch không tự giác đi đến bên cạnh Lục Văn Tông.

Hắn nhấp môi "Tôi có chút khẩn trương."

Tô Bạch sợ tối, tưởng tượng đến đôi mắt bị bịt kín sau đó tiến vào trong phòng đen nhánh, mặc dù biết chung quanh có rất nhiều người nhưng hắn vẫn thấy sợ.

Lục Văn Tông xoay bả vai Tô Bạch khiến hắn nhìn thẳng chính mình, đôi mắt Lục Văn Tông cuồn cuộn như biển sao như là có thể đem người hít vào trong.

Ngữ tốc Lục Văn Tông rất chậm, lại vô cớ cho người ta cảm giác yên ổn "Không quan hệ, tôi sẽ luôn nhìn em."

Tô Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Lục Văn Tông, chỉ cảm thấy hắn giống như núi lớn trầm ổn mà đáng tin cậy, có hắn hứa hẹn, trong lòng Tô Bạch khẩn trương cùng bất an đều tan rất nhiều.

"Cảm ơn."

Lục Văn Tông không buông ra bờ vai Tô Bạch, nửa ôm nửa ôm đem người vòng ở trong ngực.

Mỗi lần Tô Bạch dựa gần Lục Văn Tông đều rất có cảm giác an toàn, ngoan ngoãn nép ở trước ngực Lục Văn Tông, nếu không phải ở chung quanh có quá nhiều người hắn thậm chí muốn ôm lấy eo đối phương, tựa như ôm búp bê vải vậy.

Người chung quanh bận rộn rất nhiều, nhưng bọn họ luôn theo bản năng nhìn về phía hai người sau đó khóe miệng ức chế không được mà giơ lên.

Hai đại soái ca không coi ai ra gì ấp ấp ôm ôm, đẹp như trong truyện tranh, các cô nàng đều có sức mà làm việc.

Đoàn người di chuyển đến phòng bên cạnh, cái phòng kia được đạo diễn Thân trang hoàng thành bộ dạng của địa lao, đen tối cũ nát, tường cao thoạt nhìn thực áp lực, mặt trên mang theo vết máu vĩnh viễn cũng không xoá tan được.

Bởi vì trang hoàng thành địa lao băng, cho nên nhân viên công tác không ngừng bận rộn vận chuyển một sọt băng ra ra vào vào, càng lúc càng có hàn khí ập vào mặt.

Tô Bạch theo bản năng nắm chặt tay Lục Văn Tông, cả người kề sát hắn.

Lục Văn Tông cau mày nhìn những khối băng đó.

Lúc này đạo diễn Thân đi đến, đầu tiên là kinh dị với tư thế thân mật của hai người, ngay sau đó nghiêm mặt nói "Tiểu Tô a, cảnh quay kế tiếp cậu cố gắng chịu đựng, chúng ta tranh thủ một chút."

Tô Bạch gật đầu, lúc này Triều Thanh đã ngất đi rồi, hắn không cần kỹ thuật diễn nào hết, chỉ cần cái diễn viên khác đừng kéo chân sau là được.

Địa lao không lớn, thực mau tràn lan đầy một mét thâm khối băng, phi thường không dễ đi.

Tô Bạch chỉ ăn mặc đơn lót đơn bạc, cảm thấy té ngã khẳng định sẽ rất đau, hắn đang muốn cẩn thận đi vào trong liền bị Lục Văn Tông trực tiếp chặn ngang bế lên.

Chung quanh tức khắc vang lên thanh âm hít sâu hết đợt này đến đợt khác, ngay cả đạo diễn Thân đều cảm thấy kinh ngạc, hai người này giống như từ khi quay cảnh trên giường về sau liền phá lệ thân mật.

Xem ra da thịt tiếp xúc thật sự có thể làm người biến thục.

Giờ phút này Tô Bạch đã không công phu quản bọn họ, trong lòng đều là những khối băng trước mắt.

Hắn vốn dĩ cho rằng chính mình thật sự phải ngồi ở trong đống băng nửa ngày, nhưng mà chờ Lục Văn Tông đi đến chính giữa Tô Bạch mới biết được có huyền cơ(?)

Khối băng trung gian vây quanh một cái rương trong suốt rất cao, trong rương đặt một cái ghế nhỏ.

Tô Bạch thật cẩn thận ngồi vào trong rương, nhân viên công tác chung quanh hỗ trợ dùng tấm kính dày   đóng lại, ngay sau đó ở mặt trên phủ kín khối băng.

Vừa nhìn thấy thì giống như cả người Tô Bạch chôn ở khối băng.

Đôi tay cùng hai chân đều bị vây ở trong rương không động đậy, chỉ có đầu cùng vai cổ lộ ở bên ngoài.

Nhân viên công tác khác đều đi ra ngoài, đem cửa cùng đèn tắt đi, chỉ còn lại có ánh nến trên tường đen tối, có vẻ càng thêm âm trầm.

Cũng may Lục Văn Tông còn chưa đi, Tô Bạch có điểm bất an ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ cảm thấy Lục Văn Tông cao lớn giống người khổng lồ.

Lục Văn Tông ngồi xổm xuống bên người Tô Bạch, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, cảm thấy không thoải mái liền kêu tôi"

Tô Bạch dùng sức gật đầu.

Lục Văn Tông lấy ra miếng vải đen che khuất đôi mắt Tô Bạch, ở gáy hắn thắt lại vải đen.

Miếng vải đen che mắt, càng khiến da thịt Tô Bạch thêm tuyết trắng trong sáng, mặt mày bị che khuất nhưng ngũ quan vẫn diễm lệ, càng thấy rõ đôi môi đỏ thẳm vì bị hôn, như là trái cây đẹp mê người.

Thân thể bị trói buộc, trước mắt một mảnh đen nhánh, Tô Bạch ngửi thấy được hương khí lạnh ráo nhàn nhạt.

Giây tiếp theo, giống như có thứ gì vuốt ve môi dưới hắn, lực độ không nhẹ không nặng, cảm giác tê ngứa từ vị trí bị chạm truyền đến.

Sau đó Tô Bạch nghe thấy được tiếng bước chân rời đi.

Tô Bạch kinh ngạc há miệng thở dốc, cảm giác ấm áp như cũ dừng lại ở trên cánh môi, xúc cảm mang đến hình như là ngón cái.

Có lẽ là ngoài miệng hắn có vết bẩn nên Lục Văn Tông mới giúp đỡ lau đi một chút......

Tô Bạch nghĩ an ủi chính mình như vậy, nhưng cái lý do này thật sự quá tái nhợt, mặc dù thần kinh thô như hắn cũng khó mà tin được.

Trái tim ở lồng ngực nhảy càng lúc càng nhanh, thanh âm thùng thùng không ngừng đập thần kinh hắn, đại não hắn kêu loạn, kinh ngạc vì hành động của Văn Tông nhưng ngược lại không sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro