Chương 31: Đứa bé hư 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mèo dựa hai chân trước vào tường, hai chân sau chống đất, dang rộng ngang vai rồi hạ thấp xuống, tạo thành một tư thế buồn cười.

(Nôm na là đứng úp mặt vô tường kết hợp đứng tấn :v )

Mèo lười biếng muốn áp bụng vào tường thì nghe thấy tiếng cười lạnh từ phía sau. Nó giật mình hết hồn, cố gắng đứng vững, sợ chọc giận Lâm Gia sẽ không chỉ bị phạt đứng mà ngay cả mạng cũng không còn.

Lâm Gia ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nặng nề nhìn con mèo quay lưng về phía mình, không ngừng vuốt ve lòng bàn tay.

Cậu không trực tiếp chứng kiến cảnh mèo và phó trưởng Trần giằng co, mọi chuyện giữa mèo và phó trưởng Trần đều do mèo kể lại, có sót chi tiết nào khác hay không, Lâm Gia không rõ.

Cậu không thể xác định mèo có để lộ sơ hở nào không, cũng không biết phó trưởng Trần nhìn nhận mèo như thế nào. Điều duy nhất cậu chắc chắn là phó trưởng Trần biết mèo và cậu cùng một phe.

Nếu mèo đã bị phát hiện, hoặc trong tương lai bị bắt, với đầu óc của nó chắc chắn sẽ không biết giữ mồm giữ miệng, như đổ một rổ đậu 'ào ào' tiết lộ hết mọi thứ.

Mà cậu, người cùng phe với con mèo, không thể nào giữ mình được nữa. Tất nhiên Lâm Gia không thể giết mèo lúc này, điều đó chỉ làm phó trưởng Trần chú ý hơn.

Hừ.

Một thương nhân tính toán cẩn thận cuối cùng lại thua dưới tay một con mèo, bị buộc phải đứng cùng chiến tuyến với nó, quá nhục.

Mèo không biết Lâm Gia đang nghĩ gì, nó quay đầu lại, thở hổn hển cầu xin: "Lâm Gia..."

Không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng khi liếc thấy khuôn mặt cương nghị tuyệt tình của Lâm Gia, mèo lại thẳng đầu lên. Chân nó run rẩy như thể giây tiếp theo sẽ biến thành cánh quạt và bay lên bất cứ lúc nào.

Lúc này cửa bị gõ nhẹ, giọng của Tiếu Dao: "Anh Gia."

Lâm Gia mở cửa cho hắn. Tiếu Dao có một đống lời muốn nói, chui đầu vào phòng, nhìn thấy mèo đứng tấn thì ngẩn người: "Chuyện gì vậy? Tôi có bị hoa mắt hả? Sao tôi thấy Bánh Mì Gối đang đứng tấn."

Lâm Gia nhạt nhẽo: "Đang tập thể lực."

Tiếu Dao cảm thấy thú vị: "Mèo cũng cần tập thể lực à?"

Lâm Gia: "Ừ."

Hy vọng khi gặp nguy hiểm, mèo không kêu la kỳ lạ làm đối thủ đớ người mà có thể chạy trốn nhanh lẹ. Nếu như vậy, cậu có thể an tâm hơn một chút.

Không muốn nói nhiều về con mèo ngu, Lâm Gia hỏi Tiếu Dao: "Cặp vợ chồng đó đã xuất hiện chưa?"

Tiếu Dao lắc đầu: "Cặp vợ chồng vẫn chưa xuất hiện."

Hôm qua sau khi hỏi người cá, viện trưởng rất nhanh xuất hiện trước mặt mọi người, n. Nhưng hôm nay cặp vợ chồng này mãi không thấy đâu.

Vì họ không xuất hiện, đám người chờ đợi cứ mãi lo lắng.

Tiếu Dao đến tìm Lâm Gia, muốn xem cậu có tính toán gì không. Đợi chờ trong vô vọng khiến mọi người cảm thấy bất an, nhất là khi người cá đang biến đổi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.

Mỗi phút mỗi giây tiêu tốn đều là sinh mạng của bọn họ.

Nhưng vừa mới bị Diêm Tự bóng gió nói mình không có não, Tiếu Dao nửa ngày mở miệng không nổi. Hắn ấp úng một lúc lâu, hy vọng Lâm Gia chủ động nói gì đó, nhưng lại bị cậu lườm nguýt.

Cái liếc mắt khiến Tiếu Dao chột dạ như bị lãnh đạo bắt quả tang làm việc riêng trong giờ làm việc.

Lâm Gia nâng tay lên, cúi nhìn đồng hồ: "Canh mèo, để nó tập thêm nửa tiếng."

Mèo nghe mà muốn ngất xỉu. Tiếu Dao ngẩn ra: "À, được."

Lâm Gia bước đến cửa, lúc này Tiếu Dao mới tỉnh người: "Anh Gia?"

Lâm Gia nói ngắn gọn: "Tôi đi tìm đồ."

Tiếu Dao không hỏi chi tiết, chỉ gật đầu: "Cẩn thận nhé."

Trước khi rời phòng, Lâm Gia nhìn mèo, mèo lập tức đứng ngay ngắn, không dám lười biếng. Sau đó cậu mới rời phòng, không dừng lại ở hành lang mà đi thẳng đến phòng hồ sơ.

Cậu vào Bụng cá D2481 chủ yếu là để bù đắp thiếu hụt tài chính và giúp mèo dung hợp. Bây giờ mèo đã nhận nhầm người, cần phải tốc chiến tốc thắng.

Lúc trước cùng Diêm Tự lên tầng cao nhất, Lâm Gia đoán mật khẩu là '2003' vì so với các con số khác, dãy số này có ý nghĩa hơn: Niên đại.

Bây giờ cậu đi đến phòng hồ sơ để tìm tài liệu liên quan đến '2003'.

Lúc này mọi người đều đang đợi cặp vợ chồng kia xuất hiện, phòng hồ sơ không chen chúc như lần trước. Lâm Gia có thể nhàn nhã tìm kiếm thứ mình muốn.

Phòng hồ sơ đã bị lục tung, tài liệu rải rác khắp nơi.

Lâm Gia nhớ rằng trong phòng hồ sơ có tài liệu về nhân viên viện phúc lợi, nhưng số lượng rất nhiều, hơn nữa khi đó Bụng cá mới mở, họ không có đầu mối để sắp xếp.

Cậu trực tiếp đến chỗ đặt tài liệu nhân viên, lấy một chồng tài liệu dày.

Bây giờ cậu đã có manh mối, bé gái, 2003, 2010.

Dù đã có manh mối, Lâm Gia vẫn lọc ra được một sấp dày tài liệu nhân viên phù hợp. Nhìn sấp tài liệu, biểu cảm của cậu vẫn như thường. Cậu vốn không mong tìm ra tài liệu của cô bé một cách dễ dàng.

Cốc cốc cốc.

Có người gõ cửa, Tiếu Dao ôm con mèo bốn chân run lẩy bẩy, nhỏ giọng gọi: "Anh Gia."

Hiểu cặp vợ chồng đã xuất hiện, Lâm Gia gấp tài liệu trong tay. Đúng lúc Tiếu Dao mặc áo có mũ, Lâm Gia bước đến bên hắn, đưa tay kéo mũ, nhét tài liệu vào đó.

Tiếu Dao không dám lên tiếng.

Lâm Gia hỏi: "Người đâu?"

Tiếu Dao đáp: "Chắc là ở phòng tiếp khách."

Lâm Gia nhìn hắn: "Chắc?"

Tiếu Dao gật đầu: "Viện trưởng lại xuất hiện, bảo chúng ta tập trung ở phòng tiếp khách."

Lời viện trưởng không dám không nghe, Tiếu Dao lập tức đi tìm Lâm Gia, mèo cũng nhân cơ hội thoát khỏi hình phạt thể xác.

Khi Lâm Gia và Tiếu Dao đến phòng tiếp khách, mọi người đã đứng thành một hàng ngay ngắn.

Trước khi đi vào, Lâm Gia nhấc con mèo từ trong lòng Tiếu Dao, thả nó xuống đất.

Mèo từng làm một việc ngu ngốc, không dám tái phạm, liền lén lút chuồn đi.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, viện trưởng nhìn qua, không hài lòng nói: "Hai đứa chạy đi đâu, sao giờ mới đến."

Lâm Gia không giải thích, chỉ nói: "Con xin lỗi."

Viện trưởng có ấn tượng rất tốt với Lâm Gia, chưa kể cậu nhanh chóng xin lỗi. Sắc mặt viện trưởng khá hơn, ngay cả Tiếu Dao cũng tránh bị phạt.

Viện trưởng nói: "Mau đứng vào, đừng để người ta đợi lâu."

Tiếu Dao vội vã: "Vâng, vâng, vâng."

Trong lúc Tiếu Dao nói, Lâm Gia đã bước đến đứng cạnh hàng người.

Diêm Tự ở bên cạnh hơi nghiêng mắt nhìn Lâm Gia, rồi nhìn Tiếu Dao chậm một bước đứng bên cạnh Lâm Gia.

Lâm Gia giữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm, trong lòng thầm bực bội. Đến muộn không có lựa chọn, chỉ có thể đứng cạnh Diêm Tự, thêm Tiếu Dao cũng không có mắt.

Bực thì bực, Lâm Gia vẫn tập trung chú ý vào cặp vợ chồng.

Trong phòng tiếp khách, cặp vợ chồng trong ảnh đã xuất hiện. Họ ngồi trên ghế sofa đối diện với mọi người, mỉm cười nhìn họ.

Dù cặp vợ chồng này ăn mặc đoan chính, khí chất giản dị, nhưng vì là NPC được người cá cụ thể hóa, mọi người đều rất căng thẳng, đặc biệt là khi họ đứng thành một hàng. Mục đích của viện trưởng quá rõ ràng – họ là những món hàng nằm trên kệ chờ người ta lựa chọn.

Viện trưởng vui vẻ nói: "Đây là chú Vương và cô Vương, họ sẽ dẫn một bé cưng từ viện phúc lợi Nghi Nhạc về nhà."

Mọi người không ai lên tiếng. Họ không phải trẻ mồ côi ở Nghi Nhạc thật, cũng không mong chờ cha mẹ mới sẽ mang họ đi. Ai biết số phận sẽ ra sao nếu bị mang đi?

Thấy những 'đứa trẻ' đều im lặng, viện trưởng nổi giận, nhưng vì cặp vợ chồng vẫn ở đây, bà không thể nổi nóng, đành ngượng ngùng tìm cớ: "Xin lỗi, mấy đứa trẻ này hơi ngại."

Cặp vợ chồng tỏ ý thông cảm: "Không sao, không sao."

Tuy cặp vợ chồng không để ý đến sự rụt rè của 'lũ trẻ', viện trưởng vẫn không vui, nói: "Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, không phải đã học hát rồi à? Mau hát cho chú Vương cô Vương nghe."

Thấy sắc mặt viện trưởng càng ngày càng xấu, mọi người không dám chần chừ, nhưng cũng không dám là người đầu tiên, liền nhìn về phía Diêm Tự.

Lâm Gia vốn chỉ giả vờ hát để qua mặt, tất nhiên không thể là người đầu tiên hát. Nhà tư bản dối trá, người khác toát ra hy vọng có người làm mẫu cho mình, nhưng Lâm Gia thì không. Biểu cảm của cậu rất điềm nhiên, thậm chí không liếc nhìn Diêm Tự.

Dù cậu không nhìn Diêm Tự, nhưng cậu biết Diêm Tự sẽ không từ chối. Từ khi vào Bụng cá, Diêm Tự liên tục hành động dò đường thay cho phó trưởng Trần.

Lâm Gia từng nghĩ, nếu mèo là phó trưởng Trần, có thuộc hạ trung thành như Diêm Tự thì thật may mắn. Là ông chủ, ngoài tiền bạc, thứ mong muốn nhất là nhân tài.

Đúng như dự đoán, Diêm Tự không phản kháng, mở miệng định hát, viện trưởng lại nói: "Hát cùng nhau."

Nói rồi, viện trưởng chọn một bài hát.

Có lẽ vì lý do 'luật không xử phạt số đông', mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Bài hát mà viện trưởng chọn không khó, là một bài đồng dao quen thuộc. Không biết ai bắt đầu, tất cả cùng nhau hát.

Mười một người trưởng thành, trong phòng tiếp khách viện phúc lợi, đứng đối diện người nhận nuôi, cùng nhau hát đồng dao.

Cảnh tượng kỳ cục không nói nên lời.

Một khúc hát kết thúc, trên mặt mọi người lần lượt xuất hiện biểu cảm mất tự nhiên. Chưa đợi mọi người bình tĩnh lại, cặp vợ chồng kia lên tiếng.

"Hát rất hay." Họ vỗ tay tán thưởng mọi người, sau đó giơ tay chỉ vào một người trong số họ, "Bạn nhỏ này có muốn ở lại trò chuyện cùng chúng tôi không?"

Viện trưởng chưa kịp nhìn rõ cặp vợ chồng chỉ vào ai, vội vàng nói: "Tất nhiên."

Sau đó bà ta mới nhìn theo hướng ngón tay cặp vợ chồng, trên mặt hiện chút tiếc nuối.

Dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng một bát nước vẫn không thể đổ đều. Về mặt cá nhân, viện trưởng hy vọng người được chọn là Lâm Gia. Bà thích đứa trẻ trầm tĩnh, thông minh và ngoan ngoãn này.

Người bị chỉ định là một người cũ, thuộc nhóm Trương Khoai Tây. Mặt hắn ta lập tức tái nhợt, bước lùi lại muốn tránh khỏi ngón tay của cặp vợ chồng.

Nhưng Trương Khoai Tây bên cạnh giữ chặt hắn ta, lạnh lùng đe dọa: "Đừng xằng bậy."

"Tôi..." Hắn ta mở miệng muốn phản bác.

Trương Khoai Tây lại nói: "Được chọn chưa chắc phải chết, cậu quên hai người trước chết như thế nào?"

Bị viện trưởng giết chết.

Và bây giờ, viện trưởng đang nhìn chằm chằm hắn ta.

Hắn ta không nói thành lời. Viện trưởng đặt tay lên vai hắn ta, thay đổi sắc mặt thành nụ cười, tự ý thay hắn ta trả lời: "Tất nhiên là bạn nhỏ này muốn rồi, sao lại không muốn chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro