Chương 38: Hy vọng lần này sẽ không nhầm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Gia... nghe tôi giải thích..." Mèo kêu rên khản cổ, không dám vùng vẫy vì sợ móng vuốt làm xước da Lâm Gia, chọc Lâm Gia điên hơn. "Sự việc là thế này..."

Mèo nhận được cuộc gọi từ khách hàng đầu tiên, khách hàng thể hiện thành ý, sẵn sàng trả tiền đặt cọc. Nhưng lần này mèo thông minh hơn, nó nhớ mang máng khi chuyển khoản giữa các tài khoản, hệ thống sẽ tiến hành xác nhận thông tin tài khoản người nhận với người chuyển khoản, đảm bảo thông tin chuyển khoản là chính xác.

Mà việc xác nhận tài khoản nhận tiền có thể sẽ làm lộ thông tin cá nhân của người nhận.

Mèo đã sống chung với Lâm Gia một khoảng thời gian, ngay cả số điện thoại Lâm Gia để trên diễn đàn cũng là số của mèo, chứng tỏ Lâm Gia không muốn lộ thông tin của mình.

Vì vậy mèo không đồng ý, nhưng nó muốn giúp Lâm Gia kiếm tiền.

CPU của mèo sắp cháy đến nơi mới nghĩ ra một cách, nó đề nghị khách hàng thanh toán bằng cá linh. Tại thế giới đáy biển, người giàu không nhất thiết phải đổi toàn bộ cá linh thành tiền, vì nếu số tiền trong tài khoản đã đủ dùng, họ thường lười đi đổi. Cá linh chất lượng cao trong suốt đẹp đẽ, có thể làm đồ trang trí trong nhà. Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra*, đúng là thú vui của kẻ có tiền.

Vừa khéo vị khách hàng này có cá linh chưa đổi, nên đạt thành giao dịch. Khách hàng đồng ý đặt cá linh ở một nơi làm tiền đặt cọc, sau khi mèo lấy được cá linh, mèo sẽ sắp xếp người đến nhà khách hàng nấu một bữa cơm.

Mèo có lưu số điện thoại người mẹ trong đồng hồ điện thoại của nó. Kết thúc cuộc gọi với khách hàng, mèo gọi ngay cho người mẹ.

Dì Trương tiếp điện thoại, vui vẻ đồng ý.

Sau khi nhờ người khác chăm hộ con gái, dì Trương liền đến chỗ gửi tiền cọc.

Quả thật có một ít vụn cá linh, nếu đem đi đổi có thể được khoảng 1 vạn.

Sau đấy dì Trương đến nhà khách hàng, ở khu phố số sáu thế giới đáy biển.

Mèo nghĩ tới nghĩ lui, khách hàng hào phóng trả tiền đặt cọc, mọi việc quá suôn sẻ khiến nó lo lắng khách hàng có âm mưu khác, cũng lo lắng cho an toàn của dì Trương. Cuối cùng mèo quyết định đi theo. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì nó có thể giúp đỡ, hoặc ít nhất là gọi người khác đến giúp.

Nghĩ vậy, mèo mở cửa, rời khỏi phòng.

Với chỉ số thông minh của mèo, nó không nghĩ đến việc khách sạn có camera giám sát, mọi hành động của nó đều bị ghi lại. Không phải nó cố ý không sử dụng thang máy, mà vì sợ thang máy không có sóng điện thoại. Nhỡ dì Trương gặp chuyện, vì không có tín hiệu mà bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu thì toi.

Mèo chọn đi cầu thang thoát hiểm.

Bò xuống tầng 17, mèo mệt đến mức ói mửa. Nhưng nó không dám chậm trễ, chạy đến địa chỉ ở khu phố số sáu mà khách hàng đã gửi.

Khách sạn Gia Lăng nằm ở khu phố số hai, cách rất xa khu vực số sáu, chỉ có thể di chuyển bằng xe buýt. Nhưng vì thiếu hụt ký ức, mèo không nhớ tuyến đường, cũng không thể mở miệng hỏi, đành vất vả cay đắng đi lộn nhiều chuyến mới đến được khu phố số sáu.

Cảm ơn xe buýt vì không thu phí mèo.

Địa chỉ khách hàng là một căn biệt thự đơn lập. Mèo bò lên tường nhìn vào trong, chăm chú quan sát tình hình.

Dì Trương đến sớm hơn mèo. Khi mèo đến, dì Trương đã nấu xong một bàn thức ăn.

Mèo nhìn thấy khách hàng mời dì Trương ngồi ăn cùng, dì Trương từ chối vài lần mới ngồi xuống. Khách hàng là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, nhưng cuộc sống ở thế giới đáy biển khiến cậu ta có thêm chút chết lặng không phù hợp lứa tuổi.

Mãi đến khi dì Trương gắp một đũa thức ăn vào bát của khách hàng, mắt cậu ta đỏ bừng, khóc lóc sướt mướt ăn hết đồ ăn.

Lúc này, đồng hồ điện thoại của mèo reo lên. Dì Trương hỏi mèo thu phí bao nhiêu tiền.

Thật ra mèo cảm thấy nấu một bữa cơm kiếm được một vạn quá là không tồi, nhưng số tiền này chắc chắn không thể lọt vào mắt Lâm Gia. Theo lời Lâm Gia, nhu cầu của khách hàng không phải bữa ăn này, mà là giá trị cảm xúc.

Mèo quyết đoán há miệng: "Ba vạn."

Trong lúc mèo lo lắng chú ý đến động tĩnh trong nhà, xem khách hàng có chịu trả thù lao không, nó bị bắt tại chỗ.

Một cái vợt lưới ụp xuống đầu nó. Nó chưa kịp chửi thề đã bị nhét vào lồng sắt.

Mèo thấy đồng phục của đội tuần tra, vội nuốt mấy cậu thô tục vào bụng.

"Sau đó thì cậu biết rồi đấy..."

Mèo khổ quá à. Nó cảm thấy mình oan ức, bị Lâm Gia hiểu lầm. Nó làm vậy là vì ai? Vì Lâm Gia. Thế mà bây giờ Lâm Gia muốn bóp chết nó!

Đinh linh linh...

Đồng hồ điện thoại của mèo reo lên.

Lâm Gia liếc mèo một cái, thả nó ra.

Là dì Trương gọi điện thoại đến. Mèo ho vài tiếng rồi yếu ớt bắt máy.

Dì Trương không biết mình đang nói chuyện với mèo, nói: "Cậu Lâm, tôi về đến nhà rồi."

Mèo: "Ừm, ừm."

Dì Trương: "Khách hàng đã chuyển tiền cho tôi, tổng cộng là năm vạn bao gồm cả tiền đặt cọc. Tôi sẽ chuyển cho cậu, tài khoản của cậu là...?"

Mèo ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, Lâm Gia gật đầu.

Mèo đọc số tài khoản của Lâm Gia cho dì Trương, dì lập tức chuyển tiền.

Mèo nghe thấy điện thoại Lâm Gia phát ra tiếng 'tinh', là thông báo tiền đã đến tài khoản. Nhưng Lâm Gia không kiểm tra mà ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính, không biết làm cái gì.

Dì Trương nói: "À đúng rồi cậu Lâm, khách hàng muốn hợp tác lâu dài, tôi đã bảo cậu ấy liên hệ với cậu."

Mèo: "Được."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, mèo nhảy lên bàn, hỏi Lâm Gia nhận được bao nhiêu tiền.

Lâm Gia ném điện thoại cho mèo, mèo kiểm tra: "Chuyển toàn bộ năm vạn!"

Dì Trương không lấy một đồng thù lao. Thậm chí trên đường về nhà, dì còn đi đổi cá linh, gửi số tiền đó cùng số tiền khách trả.

Lâm Gia chẳng tỏ vẻ gì, ngón tay đặt trên bàn phím gõ gõ.

Mèo cẩn thận hỏi Lâm Gia: "Không... không cho dì Trương chút thù lao sao?"

Lâm Gia: "Không."

Mèo: "."

Đúng là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc.

Lâm Gia ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết của mèo, rồi nhìn lớp lông quanh cổ mèo xẹp lép... kiệt tác của cậu.

Mèo hiểu lầm, Lâm Gia giải thích: "Nếu dì ấy không trả lại ân tình, dì ấy sẽ mãi mãi mắc nợ tôi, làm gì cũng không thẳng lưng được."

Mèo ngơ ngác: "Ồ, ra vậy."

Nhìn Lâm Gia tiếp tục gõ bàn phím, mèo hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Lâm Gia: "Phát triển dịch vụ mới."

Mèo hứng thú: "Là gì thế?"

Mèo ngó màn hình máy tính, thấy Lâm Gia đang đăng bài trên diễn đàn đáy biển. Tiêu đề bài đăng: "Vuốt ve mèo, mèo ngoan, có nhu cầu vui lòng liên hệ số điện thoại 184XXXXXXXX."

Mèo: "..."

Nó cũng bị Lâm Gia xoay như chong chóng.

Nghĩ về những lần bị Lâm Gia dùng làm công cụ an ủi tinh thần, mèo lên tiếng: "Cũng không phải là không thể, nhưng tôi có ba điều kiện."

Lâm Gia không thèm nhìn mèo: "Cửa ở đằng kia."

Mèo: "."

Mèo thương lượng: "Hai điều kiện."

Lâm Gia: "Cút ra ngoài nhớ đóng cửa."

Mèo: "Một... chỉ một thôi..."

Nhưng khuôn mặt Lâm Gia lạnh te không hề động đậy, mèo nịnh nọt: "Một yêu cầu thôi, chỉ một."

Lâm Gia: "Nói."

Mèo chửi thầm. Lâm Gia chắc chắn biết nó muốn nói gì, nhưng cứ bắt nó tự nói ra.

Vì nhận nhầm người, nhận nhầm phó trưởng Trần khiến Lâm Gia mất cá linh, mèo hơi ngượng ngùng: "Giúp tôi tìm bản thể."

Lâm Gia không đáp. Mèo cẩn thận chạm vuốt vào tay áo Lâm Gia: "Lần này không phải mò kim đáy bể, tôi tìm được ứng cử viên rồi."

Lâm Gia hỏi: "Bên cạnh Phó trường Trần có hai người đàn ông, sao không phải là Diêm Tự?"

Mèo trả lời rất hiển nhiên: "Tôi cực ghét Diêm Tự, bản thể của tôi sao có thể là Diêm Tự."

Mèo không nói dối, nó thật sự rất ghét Diêm Tự, ngay từ lần đầu gặp nhau đã thấy không thoải mái, sau vài lần tiếp xúc càng làm nó chán ghét Diêm Tự.

Lâm Gia ngẩng đầu nhìn mèo: "Ghét Diêm Tự? Ghét đến mức nào?"

Mèo: "Cực kỳ ghét, cực kỳ phản cảm, nhìn thấy anh ta là khó chịu."

Có trời mới biết thế quái nào mèo chịu đựng được cảm giác tiêu cực và làm mấy hành động yêu thích với Diêm Tự.

Ừm... giờ càng ghét hơn.

Thấy Lâm Gia cúi đầu suy nghĩ, mèo giơ vuốt chạm vào cậu: "Cậu đồng ý không?"

Lâm Gia không trực tiếp trả lời, mà nói: "Khi nào có cơ hội rồi nói."

Cậu nói "có cơ hội" chứ không phải "tìm cơ hội". Trong tầng mây D2481, Lâm Gia nhìn ra phó trưởng Trần muốn lấy mạng cậu. Tìm cơ hội xác nhận người bên cạnh phó trưởng Trần có phải là mèo hay không là một việc mạo hiểm, không tương xứng với lợi ích. Lâm Gia không làm những giao dịch rủi ro cao lợi ích thấp.

Tốt nhất là chờ đợi cơ hội.

Cơ hội khi nào đến thì Lâm Gia không quan tâm lắm. Trong khoảng thời gian này không phải là cậu không có việc gì để làm.

Dịch vụ trung gian của cậu hiện chỉ có hai nguồn thu nhập là nấu ăn và vuốt mèo, Lâm Gia cần tìm thêm nhân lực.

Ai ngờ chưa kịp tìm được nhân lực ổn định, cơ hội đã tới cửa.

Cá linh của Lâm Gia đổi được một trăm hai mươi vạn, anh Chu còn gửi thêm mười nghìn cho cậu. Có lẽ nghe Tiếu Dao và Tiểu Điềm kể về chuyện xảy ra trong Bụng cá, biết Tiếu Dao không đóng góp được gì, nếu không có Lâm Gia thì Tiếu Dao đã chết trong Bụng cá, nên anh Chu gửi Lâm Gia một tin nhắn dài. Nửa đầu khen ngợi Lâm Gia, nửa sau kể khổ, nói rằng có hơn hai mươi người trong đoàn thể cần phải nuôi, mong Lâm Gia không vì tiền nong mà không hài lòng hoặc có ác cảm với hắn và đội Đao Nhọn.

Tin nhắn là mèo đọc cho Lâm Gia nghe. Lâm Gia chỉ phản ứng một câu: "Hừ."

Mèo thấy hơi xấu hổ. Anh Chu đã kéo phó trưởng Trần vào tầng mây D2481, cũng chia cho Lâm Gia 1/3 cá linh. Lâm Gia đang chế nhạo mèo, ngầm chê mèo ngu ngốc, nhận nhầm người, gây thiệt hại lớn như vậy.

Mèo không dám nói gì, đúng lúc đó đồng hồ điện thoại đổ chuông, có khách hàng gọi đến hỏi giá vuốt ve mèo.

Để chứng tỏ mình đang nỗ lực kiếm tiền cho Lâm Gia, mèo cố tình bật loa ngoài.

Khách hàng hỏi: "Loại mèo gì?"

Mèo đáp: "Mèo nhà."

Khách hàng: "Ý tôi là giống gì."

Mèo: "Mèo đen."

Khách hàng: "... Thôi, có ảnh không?"

Mèo: "Để tôi gửi ảnh."

Phải nói là mèo ngày càng thành thạo sử dụng đồng hồ điện thoại, gửi ảnh selfie mà mình đã chuẩn bị sẵn cho khách hàng.

Mèo: "Nhận được chưa?"

Khách hàng: "Mèo đen à? Còn con nào khác không? Trông nó hơi đen đủi, sờ cũng không đã cho lắm."

Mèo giận tím mặt: "Không có! Chỉ có một con này thôi!"

Khách hàng: "Thôi được, giá cả thế nào?"

Mèo: "Mười nghìn một giờ."

Khách hàng: "Để tôi suy nghĩ thêm."

Kinh doanh không thành còn bị ghét bỏ, mèo rất buồn. Nhưng nghĩ lại, nó không phải mèo thật, bị ghét bỏ không phải nó mà là mèo của Lâm Gia.

Nghĩ vậy, mèo thấy dễ chịu hơn hẳn.

Mèo cúp máy, buồn bã hỏi Lâm Gia: "Lâm Gia, cậu nói xem rốt cuộc tôi trông như thế nào..."

Lâm Gia: "Cậu không biết thì sao tôi biết được."

Mèo định nói thêm gì đó thì Lâm Gia ấn mặt mèo xuống. Lúc này mèo mới nhận ra câu này của Lâm Gia không phải trả lời nó, mà đang trả lời cuộc gọi. Mèo lập tức câm miệng.

Lâm Gia đứng lên, đứng cạnh cửa kính lớn sát đất, quan sát thế giới đáy biển.

Phong cảnh thế giới đáy biển mang một vẻ đẹp đặc biệt. Lâm Gia đứng ở vị trí cao, cảnh sắc khác hẳn mỗi lần cậu nhìn xuống từ văn phòng. Ở thế giới thực, con người tự do đi lại giữa các tòa nhà, nhưng tại thế giới đáy biển thì không. Những bóng người nhỏ bé thể hiện sự hoảng loạn, con người ở thế giới đáy biển không được tự do, cũng không có bất kỳ sự đảm bảo an toàn nào. Họ ngơ ngác và hèn mọn hơn cả bụi bặm.

Bị kéo vào thành phố không yên bình nơi thế giới đáy biển chẳng khác gì cát sỏi rơi vào sóng lớn, bị nuốt chửng không một tiếng động. Không một tòa nhà cao tầng nào có thể là nơi trú ẩn cho họ. Họ lang thang khắp nơi, sống trong cảnh không biết ngày mai ra sao.

Ngón tay thon dài của Lâm Gia cầm điện thoại, giọng điệu bình tĩnh. Cậu không thương hại bất kỳ ai, bởi vì cậu cũng là thành viên của thế giới đáy biển. Nhưng cậu không thấy mình đáng thương: "Các cậu đang ở đâu?"

"Ừ, tôi sẽ đến."

Sau khi cúp máy, mèo chú ý thấy Lâm Gia xoa xoa ngón tay. Nó không khỏi lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Gia liếc mèo, một lúc sau mới mở miệng: "Hy vọng lần này mày không nhận nhầm."

*Nguyên văn là "Người thì thiếu thốn nghèo khổ, người thì dư thừa không biết làm gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro