Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Nhường cho con

Edit: Ếch

Bản thân Lâm Lạc Nhất cũng không quá thoải mái là bao, trình độ đối phương rõ ràng không phải tay mơ, vào lúc Hải Sinh Quang nhúng con rối vào trong nước, lồng ngực cậu như thắt lại, chỉ có thể cắn răng lặng lẽ chịu đựng để giữ bình tĩnh.

Sau khi luyện hồn xong, Lâm Lạc Nhất vớt con rối ra từ trong chén nước, cầm vải trắng lau khô bề ngoài bị ướt, phần mặt gỗ bị thấm tơ máu khiến cho màu sắc trở nên đậm hơn không ít.

Bước thứ hai là Làm phép.

Bước này sẽ quyết định mức độ và loại bùa chú mình muốn sử dụng, cho dù là muốn người kia gặp vận phải may hay va vào vận rủi, trúng giải độc đắc hoặc chết ngắc đột ngột, tất cả đều được thực hiện chỉ trong một suy nghĩ đối với nguyền sư.

Muốn lời nguyền đạt được hiệu quả mạnh mẽ thì cái giá mà nguyền sư phải trả là rất lớn.

Nguyền sư cấp thấp chỉ dám thực hiện một vài nguyền rủa yếu ớt, chẳng hạn như ra đường may mắn va phải mấy anh chị xinh trai đẹp gái, được người khác khen ngợi, hoặc ngược lại xui xẻo thì ăn nhầm đồ mốc, dẫm trúng phân chó khi ra đường linh tinh.

Việc tác dụng của lời nguyền càng mạnh đồng nghĩa với việc độ khó của nó càng lớn, thế nên rất hiếm người dám hạ chú những lời nguyền có hiệu quả tức thì như vậy, nếu làm không cẩn thận dễ mất mạng như chơi.

Trong số tóc, máu, nước bọt cùng đồ dùng cá nhân, Hải Sinh Quang đã lựa chọn tóc của Lâm Lạc Nhất và buộc nó lại bằng sợi chỉ nhỏ ra phía sau con rối.

Mà Lâm Lạc Nhất đầu tiên cầm kéo từ trong giỏ lên, cắt mảnh vải vừa dùng để lau khô ban nãy thành hình dáng một cái áo.

Tiếp theo cậu đeo cái đê bạc lên ngón giữa, xoắn chỉ xỏ kim vá các mảnh vải lại với nhau, cách khâu của cậu rất đặc biệt, tại khe hở của các đường nối chỉ hiện ra một loạt đường may gọn gàng, thường cách một khoảng cậu sẽ đổi cách khâu một lần, cuối cùng đầu sợi chỉ được buộc chặt kéo thật căng, mảnh vải bị vá không một kẽ hở, các mũi khâu bị giấu ở bên trong, nhìn qua không khác gì quần áo bình thường.

(cái đê: dùng để bảo vệ và để đẩy kim khi khâu vá)

Ông già có khuôn mặt hiền hòa mới bênh cậu ban nãy gật gù vuốt râu, từ tốn nhận xét: "Phương pháp khâu hồn. Nhóc con này thật sự biết rất nhiều."

Nghề của ông ta là 'Khâu hồn', ý hiểu như tên, là thợ may thổi hồn vào kim chỉ, thông qua đường kim mũi chỉ để đưa sức mạnh dị thường vào quần áo.

"Ai bảo mẹ cậu ta là con gái thứ hai nhà họ Ngô nổi tiếng với nghề khâu hồn cơ chứ?" Hoàng Bách Thông gãi mũi, "Ông Vương, ông già đến hồ đồ rồi, trận đấu pháp của tổ tiên hai nhà mấy người năm đó ông quên rồi sao, hồi đó biết bao đồng nghiệp hốt hoảng thay."

"Lão đây đương nhiên rõ ràng hơn ai hết." Ông cụ Vương vuốt râu cười nói, "Nhưng rất hiếm người có tài năng bẩm sinh với phương pháp khâu hồn, tất cả đều là do công sức rèn luyện mà thành, càng tập thì càng quen, cậu Lâm này tuy một bên tay bất tiện nhưng vẫn may vá thành thạo, có thể nhìn ra được thằng bé đã phải luyện tập vất vả như nào."

"Ông cụ, ông có nhìn ra cậu ta là đang khâu bùa chú nào không?

"Chú loạn tâm. Là một phương pháp dùng kim có độ khó tầm trung, hiệu quả không mạnh, chỉ có tác dụng làm rối lọan tinh thần đối phương mà thôi."

Âm thanh nói chuyện bên bàn gỗ dần trở nên im lặng, lúc này cuộc đối đầu vẫn còn đang tiếp diễn.

Hải Sinh Quang đổ dầu xương vào chén rồi kéo sợi tơ qua cho nó dính đầy dầu xương mang mùi tanh.

Sau đó cậu ta dùng sợi tơ dính dầu trói con rối lại, đồng thời quấn sợi tơ vào năm ngón tay mình, mở rộng lòng bàn tay và siết lại thật chặt để con rối nhỏ bị mắc kẹt ở giữa.

Tay phải của Lâm Lạc Nhất bắt đầu trở nên mất khống chế, cảm giác như bị dính nước đường vậy, cậu cưỡng ép chống cự lại sức mạnh tà ác, tốc độ dùng kim khâu dần chậm lại, sức lực ở đầu ngón tay nhanh chóng cạn kiệt, đau nhức không thôi, cậu bị ép phải đổi tay, tay trái gốm sứ cầm lấy kim bạc tiếp tục khâu vải.

Tay giả mặc dù không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt, khó mà điều khiển được những đồ vật nhỏ bé.

Hải Sinh Quang nhìn cậu chằm chằm, cuộc trò chuyện với cha mình tối ngày hôm qua cứ hiện lên, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu ta.

"Tiểu Hải, con đã chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai gặp Lâm Lạc Nhất chưa?"

Cha hiếm khi chủ động bước vào phòng cậu ta, trong ký ức hồi còn bé của Hải Sinh Quang, thứ mà hai tay cha thường nâng niu bồng bế là những con rối cầu kỳ, chứ không phải là cậu.

"Có cần đặc biệt chuẩn bị trước gì không ạ?" Hải Sinh Quang ngồi trước mặt bàn, viết viết vẽ vẽ vào trong sổ, "Khổ luyện nhiều năm, hiện tại năng lực nguyền rủa của con cũng chẳng thua kém gì anh Huyền Nhất, có lẽ không yếu kém đến mức ngay cả em trai anh ấy cũng không bằng."

"Đừng nên khinh địch." Cha vỗ vai cậu ta từ phía sau, thở dài nói, "Hôm qua cha nhờ Nhĩ Mộc Lam bói quẻ, quẻ tượng Thiên Lôi Vô Vọng, nói rằng, chim bay lỡ dịp kẹt trong lòng, xoè cánh chẳng thể bay, chỉ nên an phận thủ thường, tham vọng cao xa chỉ chuốc lấy thất bại. Quẻ xấu nhất."

"Cả bác Lâm và anh Huyền Nhất đều đã lần lượt bị giết hại, ghế ngồi chủ tọa của Hiệp hội Tâm Linh càng không thể bị bỏ trống được, việc cha lên thay thế không phải là lẽ đương nhiên sao?"

"Thế nhưng vẫn còn tồn tại một Lâm Lạc Nhất. Không đời nào thằng nhóc đó chịu chắp tay nhường lại vị trí chủ tọa cho cha, nếu không thì nó quá nhu nhược, mà nhà họ Lâm thì không bao giờ sinh ra một đứa trẻ như vậy."

"Từ lúc còn bé Lâm Lạc Nhất đã bị loại trừ khỏi chuyện làm ăn của gia tộc. Hơn nữa cậu ta được gửi đi học bên ngoài và cũng không sống chung với bố mẹ mình, bản thân chỉ là người thường mà thôi. Xin cha đừng quá lo lắng."

"Được vậy đã tốt. Mấy năm này cha vẫn luôn cất giấu một mối nghi trong lòng, không tài nào xóa đi nổi." Hải Đường sờ cằm nhớ lại, "Có một lần gia đình chúng ta nhận một công việc gấp rút là chế tác một bộ rối diễn múa, vị khách hàng đó yêu cầu làm rối múa ba lê, thế nhưng nhà chúng ta lại chỉ từng làm rối hí kịch, không hiểu rõ lắm về mấy điệu nhảy của nước ngoài, vậy nên cha đã đên tìm anh Lâm xin lời khuyên."

"Thế nhưng khi ấy anh Lâm lại đi vắng, chỉ có thể gọi Huyền Nhất tới nhà chúng ta xem thử. Sau khi Lâm Huyền Nhất đến đây, mày mò một lát vẫn không có cách nào tìm ra được cử chỉ phù hợp nhất, thằng bé nói với cha rằng đợi nó trở về thỉnh giáo một vị cao thủ, nhất định tối nay sẽ đưa ra một câu trả lời chắc chắn rồi rời đi."

"Thằng bé đi khoảng một giờ, lúc trở lại thế mà thực sự có câu trả lời quyết đoán, sau khi điều chỉnh, con rối múa ba lê quả nhiên trở nên linh động dị thường, động tác nhảy múa mềm mại tới mức có thể so ngang vũ công thạo nghề."

"Nếu anh Lâm vắng nhà lúc đấy thì chắc chắn không thể nào chỉ điểm cho thằng bé được, vậy rốt cuộc là nó đã xin chỉ dẫn của ai?"

Hải Sinh Quang đặt bút xuống, mày nhíu lại: "Ý của cha là, Lâm Huyền Nhất có khả năng đã về nhà xin lời khuyên của cậu em trai nhỏ hơn mình những mười tuổi kia? Hoang đường."

"Trong suốt mấy năm vừa rồi cha đã tìm kiếm mọi khả năng hợp lý, sau khi loại trừ từng cái một cũng chỉ còn lại lý do này. Nếu như suy đoán của cha là thật thì chúng ta sẽ cần phải đề phòng trước."

Hải Sinh Quang cúi thấp đầu: "Nếu cậu ta thật sự giỏi hơn thì việc con chịu thua không phải là lẽ đương nhiên sao?"

"Tuyệt đối không được. Anh Lâm qua đời, Huyền Nhất mất sớm, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta tiếp quản Hiệp hội Tâm Linh."

"Chẳng lẽ cha quan tâm danh lợi đến vậy ư?"

"Con không hiểu, việc trở thành người đứng đứng đầu của Hiệp hội Tâm Linh không chỉ nhận được sự tôn kính, ngưỡng mộ của mọi tầng lớp mà còn có thể lấy được chìa khóa mở kho báu của Hiệp hội, nơi cất giấu những bảo vật hiếm lạ được tổ tiên các gia tộc truyền lại. Cha già rồi, tay nghề làm rối ma khó mà tiến bộ nổi, chỉ có thể dựa vào những nguyên liệu quý giá hơn để níu giữ hy vọng mà thôi, đây chính là tâm nguyện của cha."

"Nên là, cầm lấy cái này." Hải Đường lấy ra một phong bì cũ ố vàng từ trong ống tay áo, "Đây là một lá thư mượn mạng, bên trên đã đồng ý nhận lấy mười năm tuổi thọ góp nhặt của tổ tiên nhà họ Hải chúng ta. Cha sẽ kiểm tra năng lực của nó trước, nếu con lực bất tòng tâm thì hãy dùng lá thư mượn mạng này làm bùa chú, ép nó phải nhận thua."

Hải Đường đặt phong thư bùa màu vàng lên bàn của con mình rồi phất tay áo rời đi.

——

Phía sau bàn gỗ tử đàn, Hải Sinh Quang nắm chắc con rối, đầu ngón tay kéo căng sợi tơ, sợi tơ thấm dầu lọt vào tay cậu ta như sợi thép sắc bén cứng cáp, ghìm chặt vào trong cơ thể con rối, sợi tơ xuyên gỗ, máu đỏ rỉ ra tựa như vết thương trên thân thể con người.

Nguyền rủa mà cậu ta tạo ra đã có tác dụng, ngực Lâm Lạc Nhất ứ lại, mặt mày tái xanh, thậm chí ho ra cả một búng máu thâm đen, cậu vội vàng cầm vải che miệng lại, lau sạch khóe môi, mệt mỏi cười khổ: "Anh lợi hại như vậy mà cũng bị anh tôi đánh bại à? Một món hời béo bở như vậy, lẽ nào anh nhường anh ấy?"

"... Cái gì..." Hải Sinh Quang không hiểu cậu ta đang có ý gì. Người này đang chế nhạo Huyền Nhất, truyền thuyết của Hiệp hội, thiên tài làm rối ma nguyền rủa, năng lực thiên phú trăm năm mới gặp một lần?

Không thể nào, cậu ta rõ ràng là đang phô trương thanh thế.

Mạch máu dưới gáy Lâm Lạc Nhất như muốn nổ tung, tuy cậu đã đổi tay cầm kim nhưng tay trái lại bất tiện, mấy lần khâu chỉ cậu toàn phải quấn sợi sang đầu ngón tay bên phải khiến kim đâm vào làm chảy máu, cậu chỉ có thể liên tục ngậm đầu ngón tay, tránh cho máu của mình dính lên con rối, tình thế vô cùng khốn đốn và ngặt nghèo.

Hải Sinh Quang nhìn ra sự miễn cưỡng của cậu, thở dài cảm thán: "Trời cao đố kỵ anh tài, hóa ra lại đau đớn thê thảm như kia. Cho dù cậu có tài giỏi đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nhà họ Lâm đã diệt vong, bản thân thì nửa tàn nửa tật. Thân là một người làm rối ma nguyền rủa lại mất đi một cánh tay, không phải là rất đáng thương hay sao?"

Lâm Lạc Nhất thở hổn hển hỏi: "Vậy anh muốn thêm nữa không?"

"Cậu muốn làm gì?"

"Đấu thêm một lời nguyền nữa, người thua sẽ phải gánh hộ đối phương một kiếp nạn định mệnh, anh dám không...? Nếu không dám thì coi như là chịu thua, thấy sao? Bây giờ anh đi nói với cha mình, năng lực của anh không bằng tôi, cam tâm thua cuộc."

Hải Sinh Quang cứ ngỡ là bản thân nghe nhầm, hiện tại rõ ràng Lâm Lạc Nhất đã bị dồn vào bước đường cùng, sao lại có thể ngông cuồng tới độ dám đặt ra một vụ cá cược như vậy.

"Cậu điên rồi, kết cục bại trận đã được định đoạt, cậu dựa vào đâu mà muốn đọ sức với tôi?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi thật đáng thương? Tôi nói tôi chấp anh một cánh tay cũng chắc chắn hơn được nửa chiêu, tin không?"

Giọng nói đứt quãng của Lâm Lạc Nhất tựa như hòn đá nhỏ bỏ vào giếng sâu, không ngừng khiêu khích gợn sóng hiếu thắng trong lòng Hải Sinh Quang.

"Có gì mà không dám." Hải Sinh Quang đáp.

Hai người đồng thời đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm đối thủ của mình, cả hai đều lấy một cây nến trắng từ trên kệ xuống rồi đặt nó vào trong chén máu loãng, cúi người châm nến trong bát của người kia.

Ngọn lửa bốc cháy chiếu sáng khuôn mặt hai người, ánh lửa u ám lập lòe đầy quỷ dị.

Cuộc đấu dần trở nên nảy lửa hơn, cả hai đều phớt lờ quy tắc bắt đầu so tài, phó hội trưởng Hải lúc này siết chặt nan quạt, muốn nhắc nhở con mình không được để bị tâm cảnh dối lừa, nhưng sau một giây suy nghĩ thì ông ta đã bình tĩnh lại.

Lâm Lạc Nhất đột nhiên cắn đứt đầu sợi chỉ, mặc áo vải vừa khâu lên người rối rồi thắt nút cổ áo lại, cậu cầm một cây kim bạc đâm thẳng vào vị trí trái tim con rối khiến cho cái áo càng thêm cố định, ép chặt vào thân rối.

Hải Sinh Quang cảm thấy ngực mình đau quặn lên, khâu hồn vải trắng thành áo liệm, lại còn dùng phương pháp châm huyệt định xác, âm mưu độc ác của Lâm Lạc Nhất bấy giờ mới dần dần lộ ra, vật liệu cậu chọn mặc dù thông thường nhưng lời nguyền sử dụng lại cực kỳ độc ác, coi mình như xác chết biến thành xác sống để đối phó.

"Cậu học được thứ pháp thuật tà ác này từ chỗ nào?" Hải Sinh Quang chất vấn, "Nghề này của chúng ta kiêng kỵ nhất là bị các loại tà thần dị giáo làm ô nhiễm, báo ứng đã ứng nghiệm trên người cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn còn u mê không chịu tỉnh hay sao?"

"Vì cha không chịu dạy tôi nên anh trách việc tôi phải tự đi tìm đọc sách cổ à? Đều là lỗi của ông ấy cả." Lâm Lạc Nhất nhún vai cười lạnh, "Hối hận cũng đã muộn rồi." Cậu hếch cằm, nến trắng trong chén vẫn còn đang cháy, cậu tự tay đốt ngọn nến dính máu loãng của mình bằng mỡ cá rồi đưa cho đối phương, cũng đồng nghĩa với việc hoán đổi số kiếp cho nhau vì ban nãy cả hai đều đã thiết lập lời hứa gánh thay người kia một kiếp định mệnh, muốn lật ngược ván cờ này cũng không phải là chuyện bất khả thi.

"Đã lầm đường lạc lối còn muốn hất mặt tự cao, cậu đúng là đồ không thể nói lý." Phong thư bùa mượn mạng vẫn còn giấu trong tay áo của Hải Sinh Quang, cậu ta vốn không muốn dùng đến chút nào.

Cân nhắc một lúc lâu, cậu ta mím môi đọc thầm câu thần chú ghi trên lá thư bùa đó.

Bước thứ ba của quá trình nguyền rủa, Kích hoạt lời nguyền. Xác định cái giá phải trả và kích hoạt nó.

Người Giấy Trương đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: "Tiểu Hải! Dừng lại! Không được phép làm tổn thương đến tính mạng người khác!" Tiếng nói thô ráp vang vọng khắp căn phòng.

Hải Sinh Quang giật mạnh sợi tơ trói quanh người con rối, mạch máu trên mu bàn tay cầm sợi tơ nổi lên hiện màu xanh tím.

Anh ta mượn mười mười năm tuổi thọ trên lá thư bùa, thực hiện lời nguyền đoạt mạng Thiên La Võng, ý định làm Lâm Lạc Nhất chia năm xẻ bảy chết ngay tại chỗ.

"Xin cậu hãy nhận thua... Coi như tôi cầu xin cậu, nhanh lên." Hải Sinh Quang cắn răng bức bách nói.

Bả vai Lâm Lạc Nhất run run, nhìn kỹ lại thì thấy cậu đang cười, điệu cười dần dần to hơn.

Cậu nhặt sợi chỉ đỏ mà mình vừa chọn lên, quấn nó quanh người con rối.

Lâm Lạc Nhất lấy đầu ngón tay dính máu vạch lên mặt mình vài đường ngang dọc, cậu lấy mặt dây chuyền chìa khóa đeo ở cổ ra, dùng sức ấn vào gáy mình ấn vặn thật mạnh.

Máu thịt bị dây cót bằng bạc vặn chuyển, hai mắt Lâm Lạc Nhất đột nhiên mất đi tiêu cự, sau khi ngẩng đầu lên đồng tử cậu đã bị một màu xanh như nấm mốc ăn mòn, tóc tai tán loạn, toàn thân tỏa ra một loại năng lượng hắc ám đầy điên cuồng, giống như hoàn toàn biến thành người khác.

Tôn bà bà nhận ra cậu đang triển khai hành vi trông giống xuất mã bèn cuống quít đứng dậy nhìn quanh trước mặt: "Đứa nhóc này đã mời bề trên nào vậy?!"

Sợi chỉ đỏ trong tay Lâm Lạc Nhất dần dần biến thành màu vàng kim, nó tựa như có sự sống riêng mà vươn ra quấn lấy cả cổ tay cậu lẫn Hải Sinh Quang, nối hai người lại với nhau, ở chính giữa là con rối bị áo liệm màu trắng bọc lại, lộ ra gương mặt mơ hồ.

Hải Sinh Quang không cam lòng để cậu xoay chuyển thế cục như vậy, hạ quyết tâm khai triển chú thuật đoạt mạng.

Lại nghe thấy một tiếng hét đầy đau đớn vang lên bên tai, là cha đang gào thét: "Tiểu Hải! Dừng lại! Không được kích hoạt! Con sẽ chết!"

Hải Sinh Quang bừng tỉnh, nhìn thấy nụ cười quái dị của Lâm Lạc Nhất, cậu dùng tay trái giơ cao dao khắc, dí xuống một nhát vào lòng bàn tay phải, vết thương từ từ rỉ ra thành một vệt máu dài.

Đồng thời Hải Sinh Quang cũng cảm thấy tay phải của mình đau nhói, cậu ta cúi xuống nhìn, một vệt máu y hệt chẳng biết đã xuất hiện trong lòng bàn tay từ khi nào.

"Hiến mệnh đồng quy..."

(Hy sinh tính mạng sống chết cùng nhau)

Đối với nguyền sư thì đây là lời nguyền ác độc có hiệu quả tức thì khó thực hiện nhất, toàn bộ sinh linh bị quấn vào sợi chỉ vàng đều sẽ phải gánh chịu toàn bộ tổn thương đau đớn cùng nhau, cá chết lưới rách.

Lúc này tám vị quản sự đều đã đứng dậy, phó hội trưởng Hải và Người Giấy Trương liều lĩnh chạy tới chỗ bàn tròn nhưng lại bị ngăn cản bởi một gốc mộc đằng rắn chắc.

Fanta vẫn ngồi trên ghế, nghiêng người dựa vào một bên tay vịn: "Bài khảo sát còn chưa xong mà, sao lại muốn nhúng tay vào cuộc so tài của đám trẻ thế này? Nếu sợ thì có thể nhận thua."

Giọng nói của hắn trầm ổn đều đặn, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh.

"Để bọn nó dừng lại trước đã, thắng bại sẽ quyết sau!"

"Không, chịu thua trước đi." Fanta ngồi ngay ngắn tại chỗ, không cho phép bất cứ một sự nhập nhằng, mập mờ nào.

"Được, được! Nhanh bảo bọn nó dừng lại đi!"

Nhóm quản sự đè lên người Hải Sinh Quang kéo cậu ta ra khỏi bàn gỗ tử đàn, Fanta hóa ra một nhánh cây mây cuốn lấy tay trái đang nắm chặt dao khắc của Lâm Lạc Nhất để cậu cách nào không cựa quậy được.

"Khá lắm." Hoàng Bách Thông quay đầu thì thầm với Viên Minh Hạo: "Tôi đã nói rồi mà, cái nghề nguyền sư này mạng không cứng thì đừng nhúng tay làm, hai người họ thế mà xém tẩu hỏa nhập ma, suýt thì toi đời."

"Có thể ngồi được trong cái phòng này mạng còn chưa đủ cứng hả." Viên Minh Hạo cất chiếc lưỡi hái cán dài vào trong ngực, "Hù ma quá thể, tí thì chết người."

Fanta đứng dậy khỏi ghế đến kiểm tra xem Lâm Lạc Nhất còn sống không, hắn sờ từ mặt xuống cổ, chạm vào cả chiếc chìa khóa bằng bạc cắm ở bên gáy cậu, chiếc khóa vẫn đang cắm chặt vào sâu trong da thịt.

Đang định rút nó ra hộ cậu thì Lâm Lạc Nhất túm được tay của hắn, đôi mắt trống rỗng hệt như một đứa ngốc.

Fanta nhất quyết rút dây cót bằng bạc ra ngoài, máu nóng từ vết thương ở gáy phun ra như súng nước áp suất cao, bắn tung tóe lên nửa bên mặt Fanta.

Lâm Lạc Nhất giống một con rối mất đi dây cót, gục đầu xuống liền không thể cử động.

Fanta lấy tay che đi vết thương trên gáy của cậu, từ lòng bàn tay mọc ra một đống tơ mỏng màu xanh lá, không rõ là chồi non giống cây gì, chúng lan rộng ra giúp cầm máu và khâu miệng vết thương lại.

Lúc này Lâm Lạc Nhất mới thanh tỉnh hơn chút, cậu miễn cưỡng giơ tay lên, cầm một tờ giấy vàng rồi viết chú hận xuống, cậu cắt một lọn tóc của mình rồi đem nến ra đốt, sau đó cậu lấy máu loãng của mình và các vật phẩm thi triển lời nguyền khác đem đốt chung.

Đây là chú hối hận, nghĩa là hủy bỏ lời nguyền, nguyền sư sẽ phải tự mình hủy bỏ lời nguyền vừa thực hiện, nếu không chủ động hủy bỏ, đến khi bị đối phương tìm ra cách phá giải lời nguyền thì sẽ bản thân nguyền sư sẽ bị phản phệ sức mạnh.

Ở phía bên kia Hải Sinh Quang cũng đang thực hiện chú hối hận, phá hủy vật phẩm.

"Đấu xong rồi, cháu đi vệ sinh chút ha. Mọi người cứ việc chấm điểm đi, lát trở lại cháu sẽ nghe kết quả." Lâm Lạc Nhất đứng dậy tựa như không có chuyện gì, nghênh ngang vênh váo bước ra khỏi cửa.

Có rất nhiều hội viên của Hiệp hội Tâm Linh đang tụ tập bên ngoài cánh cửa, các thầy bói toán và thầy bói quẻ tay ôm kiếm gỗ đào linh tinh đều vây quanh tường ngồi hóng chuyện, thấy Lâm Lạc Nhất đi ra, bọn họ liền nhao nhao ngồi thẳng dậy nhường đường cho cậu.

"Nghỉ ngơi giữa trận, đi vệ sinh một lát, cho qua nào, cho qua nào." Lâm Lạc Nhất chào hỏi mọi người, đi vào toilet một cách nhẹ nhõm.

Fanta ngồi một lúc không thấy cậu quay lại bèn đứng dậy đi toilet xem thử.

Cạnh bồn rửa tay dính đầy nước nhưng xung quanh lại không có ai cả, hắn lần lượt đẩy cửa từng gian WC để tìm người, tới phòng cuối cùng thì cũng tìm được cậu.

Lâm Lạc Nhất ngồi xổm một bên cạnh mép bồn cầu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, cậu dựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi thở dốc, vì vừa mới rửa mặt nên tóc tai, lông mi lẫn chóp mũi đều đọng nước.

"Hợp tác cùng người khác không phải nên trao đổi chiến lược với nhau trước hay sao? Ta cứ nghĩ là cậu nắm chắc tâm lý rồi, không ngờ cậu lại xém chết." Fanta kéo cậu dậy, Lâm Lạc Nhất tựa như con búp bê không xương, không đứng vững nổi.

"Đó chính là chiến lược, nếu như đánh không lại thì em sẽ nằm vật ra đất lừa bịp bọn họ."

"..."

"Úi chà." Lâm Lạc Nhất cuối cùng cũng gian nan ngồi được lên nắp bồn cầu, tóc đen lòa xòa rủ xuống tán loạn trên vai che khuất khuôn mặt cậu.

"Giúp em... Giúp em xử lý một chút, em không muốn lát nữa phải gặp bọn họ mà bản thân lại chật vật như này..."

"Cậu thật sự coi mình là cậu chủ đấy à? Đã đến mức này rồi mà còn muốn ăn diện nữa." Fanta triệu hồi một dây leo, nó biến thành cành trúc giúp Tiểu Lâm chỉnh trang lại mái tóc rối bù của mình, "Nhìn phản ứng của bọn họ, đoán chừng thủ đoạn mà cậu vừa dùng vượt xa phạm vi nguyền rủa của một nguyền sư làm rối ma, chẳng phải cậu nói điều cấm kị nhất khi làm nghề này là nếu không có năng lượng thì thanh máu sẽ bị hao tổn hay sao?"

"Em có năng lượng." Lâm Lạc Nhất mập mờ trả lời, cúi đầu ngoan ngoãn chờ hắn buộc tóc cho mình, thấp giọng nói, "Mới đi được mấy bước thôi mà chân em đã đau muốn chết rồi, chân giả này cứng quá, giảm giá một chút đi."

"Ta sẽ tặng cho cậu một phiếu giảm giá năm tệ, lần sau đặt hàng có thể dùng." Fanta ngồi xổm xuống, kéo quần dài của Tiểu Lâm lên để lộ ra khớp nối hình tròn của chân giả chỗ đầu gối, "Để ta xem nào, chẳng lẽ là do bản vẽ của cậu có vấn đề."

Hai người chen chúc nhau trong gian WC bé nhỏ, Lâm Lạc Nhất cúi đầu nhìn, một bên mặt hắn dính đầy máu của cậu, cậu đưa tay lên lau nhưng vết máu đã khô, chỉ có thể xoa nhẹ bằng ngón cái, sau khi cậu cẩn thận lau sạch đống máu mới phát hiện Fanta đang giương mắt nhìn mình chằm chằm.

"Xin, xin lỗi, trước đây em đã định nói rồi, làn da của anh siêu bóng loáng, giống miếng bánh ga tô nhân hạt dẻ chứa 0% hàm lượng đường vậy." Hỏng bét, không biết nói vậy có mạo phạm người ta quá không, Lâm Lạc Nhất cuống quít tìm chủ đề nói chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý của hắn, "Để em nhìn chỉ tay xem tướng cho anh nhé."

Fanta hừ lạnh đưa một tay ra, lòng bàn tay hướng lên, để xem tên nhóc lửa đảo này còn có thể bày ra được trò cười nào nữa đây.

Lâm Lạc Nhất nâng tay Fanta lên, đối với những chiếc vân tay không theo quy luật sinh trưởng của loài người mà dần để lộ ra biểu hiện mê mang, cậu hết gãi đầu rồi lại sờ cằm, nhìn vân tay suy nghĩ nửa ngày cuối cùng khó xử đưa ra kết luận:

"Ầy... Quả nhiên là em học nghệ không thạo cho lắm, thế mà em lại cảm thấy anh là một con côn trùng..."

Fanta rút tay lại, kinh ngạc dò xét nhìn cậu, trong mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy