Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 15: Làm ngài đau sao?

Ngón tay trắng thon dài linh hoạt của Lâm Tiệm Tây búng nhẹ, cái thanh côn sắt kia nặng nề rơi vào lòng bàn tay cậu, phảng phất giống như ống xốp, ngoan ngoãn để cậu thao tác.

Mái tóc quăn màu trà trên trán cậu nhẹ nhàng bay theo gió đêm, lộ ra mặt mày tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn nhìn đẹp đẽ lại vô hại nhưng lại không một ai dám khinh thường. Bởi vì khi ngước lên, trong cặp mắt trong trẻo kia phảng phất như ẩn chứa một lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn chém vào mỗi ngưòi ở đây.

Tên đàn ông dẫn đầu bị nhìn cho tê cả da đầu, không tự chủ mà co rúm lại, còn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Mấy tên vệ sĩ bên cạnh anh ta trông có vẻ rất trầm ổn, nhưng trên thực tế ở trong lòng đã sớm kêu khổ thấu trời.

Kiều tổng, lúc ngài bảo chúng tôi làm chuyện xấu này, chưa từng nói tên nhóc này biết đánh nhau!

Hai bên giằng co, dưới bầu không không khí càng thêm quỷ dị, nhưng ngay lúc này, một tên vệ sĩ áo đen trong đó như đã nhận được chỉ thị nào đó, lại đột nhiên tấn công, giơ cây côn sắt lên hướng về phía Lâm Tiệm Tây mà vung tới.

Lâm Tiệm cũng cảm nhận được một luồng gió mạnh phá nát không khí đang đến[?], cơ thể nhanh chóng đang muốn tránh đi, kết quả Kiều Mặc Xuyên đột ngột chen vào giữa hai người, chặn lại cú đánh này.

Trong lúc chiến đấu, cánh tay phải mạnh mẽ vững chắc của Kiều Mặc Xuyên bắt được nấm đấm của đối phương, nhưng đồng thời cánh tay trái vì không kịp chuâtn bị liền bị một gậy đấnh trúng, đụng vào da thịt, hắn ta nhất thời thay đổi sắc mặt phát ra một tiếng rên rĩ!

Ồ hiểu rồi, đây là kế anh hùng cứu mỹ nhân không thành, liền chuyển sang khổ nhục kế?

Không hổ là bụi hoa lưu luyến nhiều năm Kiều đại thiếu, co được dãn được, ngược lại phản ứng cũng thật nhanh, dù là người thông minh cũng phải chào thua.

Lâm Tiệm Tây trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên với hắn ta, trên mặt lại vừa đúng lúc mà toát ra vẻ lo lắng, lập tức bước nhanh tới giải vây, vung cây côn lên liền khiến tên đàn ông áo đen trên mặt mang theo sự tàn nhẫn bị đánh lui.

Thấy thế, tên đàn ông trước đó đã lên tiếng khiêu khích âm thầm trao đổi ánh mắt với mấy tên xung quanh.

"Lần này coi như tên nhóc nhà ngươi may mắn, lần sau thì coi chừng bọn tao."

Anh ta tận chức tận trách mà buông lời cay nghiệt, sau đó mang theo đàn em quay đầu tời đi, rất nhanh liền biến mất ở một mảng trong bóng tối.

Vì trên đường nhỏ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ đi của hai người chồng chéo lên nhau, lại cùng ẩn hiện trong gió.

Một lát sau, Lâm Tiệm Tây dường như mới hoàn hồn từ trong bién cố khó hiểu vừa rồi, lập tức quay đầu nhìn người đàn ông bẻn cạnh mình, trong mắt lộ ra rõ vẻ quan tâm.

"Kiều tiên sinh, tay của ngài thế nào rồi?"

Kiều Mặc Xuyên liếc mắt nhìn cậu một cái, "Cậu cảm thấy như thế nào?"

Hắn nhấc cánh tay trái vô lực lên quơ quơ, sắc mặt ở dưới ánh đền có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua lại thực sự có mấy phần nghiêm trọng.

Lâm Tiệm Tây mím mím môi, vẻ mặt nghiêm túc đề nghị: "Vậy phải nhanh nhanh đi bệnh viện thôi."

"Không đi!" Kiều Mặc Xuyên hừ nhẹ một tiếng từ chối, "Một người đàn ông thực thụ chỉ vì chút vết thương này mà đi bệnh viện, người như vậy tôi cũng không ném nổi.[?]"

"Vậy tôi sẽ lái xe thay ngài, đưa ngài về nhà nghỉ ngơi."

"Đưa tôi về nhà?" Kiều Mặc Xuyên nghe vậy liền không vui, ngoài cười ngưng trong không cười nhếch khóe miệng lên, cười nhạt nói: "Lâm Tiệm Tây, nói như thế nào tôi cũng là vì cứu cậu nên mới bị thương, lẽ nào cậu không định chịu trách nhiệm sao?"

Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu thanh niên rốt cục mất hết sự kiên nhẫn, giữa hai lông mày cũng toát ra một chút bất đắc dĩ, "Vậy đến cùng ngài muốn như thế nào?"

"Đến nhà cậu đi, cậu xử lí cho tôi."

Kiều Mặc Xuyên nói câu này hết sức nhanh chóng, như thể sớm đã ghi nhớ rất nhiều lần trong đầu, trong cặp mắt đào hoa liêm diễm lóe lên ý cười, hiện ra ở trong màn đêm đặc biệt say lòng người.

"... Ngài đừng được voi đòi tiên." Lâm Tiệm Tây rũ mắt xuống, không quá tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác.

"Xít---" Kiều Mặc Xuyên lập tức che vết thương lại, bắt đầu làm bộ thống khổ lấy hơi.

Lâm Tiệm Tây: "..."

*

Xe dừng lại ở bên ngoài chỗ ở của Lâm Tiệm Tây, hai người sóng vai nhau đi lên lầu, đi tới cửa, nhưng Lâm Tiệm Tây dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười khan một tiếng: "Thật xin lỗi, ngài có thể chờ ở ngoài cửa một lát được không? Tôi đi vào thu dọn một chút."

Cậu ấp a ấp úng, sắc mặt cũng hơi ủng hồng, lộ ra sự quẫn bách khó gặp.

Kiều Mặc Xuyên nháy mắt liền hiểu.

Sống một mình, thường bận rộn với việc làm cùng việc học, trong phòng khó tránh khỏi có chút bừa bộn, có người đến đương nhiên phải dọn dẹp lại một chút.

Nhưng Lâm Tiệm Tây thật sự bắt đầu quan tâm tới cảm nhận của mình, đây là một dấu hiệu tốt.

Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, tâm tình tốt mà gật đầu: "Được, tôi sẽ đợi ở chỗ này."

Lâm Tiệm Tây nở một nụ cười khách khí với hắn ta, quay đầu đi vào phòng, vết ửng hồng trên mặt trong nháy mắt liền biến mất, vẻ mặt cũng nhân chóng bình tĩnh lại.

Việc đưa Kiều Mặc Xuyên trở về ngày hôm nay là tương kế tựu kế, nằm ngoài kế hoạch ban đầu mà cậu đã đề ra. Nhưng nếu đã mang người về, nhất định phải làm gì đó để tiến triển, vì kế hoạch kế tiếp chính là giật dây bắc cầu!

Trong kịch bản có đề cập tới, sau khi Kiều Mặc Xuyên tan tầm, những nơi tối thường hay lưu đến ngoại trừ quán bar ra, thì chính là trường đua nổi tiền ở Yên Thành.

Ánh mắt Lâm Tiệm Tây lóe lên, lấy ra mô hình mà cậu đã mua trước đó trong ngăn kéo đặt ở đầu giường, sau đó lấy tạp chí xe hơi cùng sách lý thuyết lái xe, xếp chúng lại với nhau một cách rất tùy ý, lộ ra một cái bìa bắt mắt.

Dừng một chút, cậu lại lấy ra một xấp tài liệu dày cộm đã được in ấn, mở ra vài tờ, toàn bộ rối như tơ vò chất đống ở trên bàn, lúc này mới đi ra mở cửa.

"Mời vào."

Kiều Mặc Xuyên lập tức nhấc chân đi vào, thuận thế không dấu vết quan sát một vòng, phát hiện nơi này so với tưởng tượng của hắn ta còn nhỏ hẹp hơn, quả thực liếc mắt một cái đã có thể thấy điểm cuối.

"Ngồi đi."

Lâm Tiệm Tây tay trái cầm hộp thuốc màu xanh nhạt, tay phải cầm một túi chườm đá, phần tóc mái dài che khuất đi khuôn mặt, không nhìn rõ được sắc mặt.

"Chuyên nghiệp như vậy?" Kiều Mặc Xuyên khẽ nhướng mày, rất biết điều mà ngồ xuống ghế, giơ cao cánh tay trái bị thương của mình lên, hếch cằm, bày ra tư thế mười phần Đại thiếu gia.

Lâm Tiệm Tây mặt vô cảm liếc mắt dò xét hắn ta, người đàn ông cây ngay không sợ chết đứng lếc mắt nhìn lại, thậm chí nụ cười trên mặt hắn ta cũng có mấy phần vô lại, khiến người ta không khỏi nghiến răng.

Lâm Tiệm Tây không còn cách nào, đành phải nhận mệnh ngồi xuống trước mặt Kiều Mặc Xuyên, sau đó nhẹ nhàng mở khuy tay áo của hắn rồi cuốn lên, để lộ ra cánh tay vạm vỡ, phía trên có những đốm xanh rõ ràng, xung quanh còn có một vòng tròn hồng nhạt.

"Hình như là bị tụ máu bầm rồi, ngày mai rất có thể sẽ sưng lên." Ánh mắt cậu lập tức trở nên nghiêm túc, "Trước tiên tôi giúp ngài chườm túi đá, bôi thêm chút dầu hoạt tính, dù có muốn hay không cũng phải đến bệnh viện."

"Sao có thể nghiêm trọng như vậy được, đây chính là huân chương anh hùng đ--- Xít!" Kiều Mặc Xuyên ngoài miệng còn không đúng đắn mà trêu đùa, kết quả khi túi đá được chườm lên, nhất thời bị cóng hít vào một ngụm khí lạnh.

"Làm ngài đau sao?" Động tác trên tay Lâm Tiệm Tây không khỏi dừng một chút, lập tức nhẹ giọng động viên: "Tôi sẽ cố nhẹ nhàng nhất có thể, ngài chị đựng một chút."

Kiều Mặc Xuyên trong giây lát đã sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiệm Tây dùng thái độ ôn nhu như thế đối xử với hắn.

Giáo dục tinh anh của Kiều gia rất nghiêm khắc, Kiều Mặc Xuyên nhìn thì có vẻ bất cần đời, thực ra cũng không phải loại Đại thiếu gia yêu kiều, từ nhỏ đến lớn không có cái khổ nào mà chưa từng trải qua, vì vậy chút đau đớn trên cánh tay ấy căn bản không tính là gì.

Nhưng khi sự kĩh thích lạnh lẽo qua đi, ngón tay dính dầu dược nhẹ nhàng bôi lên, loại cảm xúc mềm mại ấm ấp kia, lập tức trên da hắn sinh ra một loại tê dại, thậm chí còn loan ra tới toàn thân, khiến trái tim hắn đập loạn nhịp.

"Kiều tiên sinh." Giọng nói nhàn nhạt của thanh niên đột nhiên vang lên bên tai, giọng nói rất mềm rất nhẹ, cho nên dù chỉ là xưng hô khách sáo, cũng tự nhiên trở nên lưu luyến.

"Hả?"

Kiều Mặc Xuyên đáp lại một tiếng, đối diện với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Lâm Tiệm Tây.

Con mắt của cậu rất tròn, nhưng khi cụp xuống một nửa, sẽ toát ra sự câu nhân quyến rũ. Lông mi dài khẽ nhúc nhích, bóng tối rơi xuống dưới mắt, mang theo một loại xinh đẹp chấn động cả hồn phách.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp thanh thiển cùng hương thơm nơi cần cổ của cậu thanh niên, cũng vì đó mà sản sinh thêm cảm giác giác nóng nảy và liên tưởng.[?]

Bầu không khí quá tốt rồi, tốt đến mức Kiều Mặc Xuyên cảm thấy hắn ta như đầu độc chính mình, thậm chí khẩn trương muốn làm cái gì đó, hầu kết lăn lên lăn xuống, vừa định mở miệng, kết quả câu nói tiếp theo lạnh lùng truyền đến.

"Ngài ra lệnh cho quản lí Lý chăm sóc một mình tôi, có đặc quyền được tan làm sớm, như vậy hoàn toàn ảnh hưởng tới công việc bình thường của tôi."

Lại là giọng điệu quen thuộc đó, giải quyết việc riêng xong hoàn toàn không lưu lại một chút tình cảm cá nhân nào, như thể không thể cờ đợi được nữa mà rạch ra ranh giới với mình, như thể sự dịu dàng ban nãy chỉ là ảo giác của hắn.

Sắc mặt Kiều Mặc Xuyên trầm xuống, chỉ cảm thấy trong lòng cảm thấy buồn bực lập tức dâng lên.

Lâm Tiệm Tây dường như chưa nhận ra, một mình tiếp tục nói: "Ngài và bạn của ngài đến Lam Đậm ăn chơi, luôn để tôi tiếp những đơn hàng lớn như vậy, mặc dù là xuất phát từ lòng tốt nhưng thực ra lại mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức."

Kiều Mặc Xuyên mím môi, nhưng vẵn cố nến sự không hài lòng không nói gì.

"Đặc biệt là những tình huống như hôm nay, đột nhiên ngài lao ra, còn vì tôi mà bị thương, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an."

Lời cậu vừa nói, trực tiếp khơi dậy toàn bộ lửa giận mà người đàn ông đã dồn nén đến giờ, cánh tay phải buông thỏng bên cạnh đột nhiên siết chặt lại.

"Còn có..."

Còn có? Vậy mà vẫn chưa kết thúc sao?

Kiều Mặc Xuyên giận dữ cười, tên nhóc này phảng phất một bộ dạng nghiêm túc liệt kê mười đại tội lớn nhất của mình, đúng là thấy quỷ mà!

Từ trước tới nay chưa có ai không biết điều như vậy từ chối hắn hết lần này đến lần khác, ngay cả Lâm Du cũng chưa từng.

Tên Lâm Tiệm Tây này dựa vào cái gì? Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến tên này vừa lòng?

Sắc mặt Kiều Mặc Xuyên âm trầm đến đáng sợ, không thể nhịn được mà nhíu mày đang muốn bộc phát, kết quả một khắc sau liền nghe được---

"Thực sự rất cảm ơn ngài." Ngữ khí đột nhiên nhu hòa, phảng phất như gió xuân khẽ thổi qua, ôn nhu đến khó tin.

"...Cái gì?" Tâm trạng Kiều Mặc Xuyên lập tức từ tức giận chuyển sang nghi hoặc, bước ngoặc thực sự rất lớn, nhất thời có chút mờ mịt, biểu cảm trên mặt hiện ra rất là buồn cười.

"Là việc của cô nhi viện, mẹ viện trưởng đã nói cho tôi biết." Lâm Tiệm Tây giải thích: "Bà ấy nói có một vị Kiều tiên sinh tốt bụng không chỉ cung cấp tiền, còn cho cái bạn nhỏ rất nhiều sách, chúng rất vui."

Lời khích lệ mang theo sau một loạt lời chỉ trích, nó đến một cách đột ngột không kịp chuẩn bị, lập tức ập đến khiến Kiều Mặc Xuyên có chút choáng váng, chỉ cảm thấy tâm tình của mình giống như tàu lượn siêu tốc vậy lên voi xuống chó.

Hắn còn chút giận dữ chưa tan, bắt đầu ngữ khí không được tốt mà tranh cãi: "Làm sao cậu biết đó là tôi? Trên đời này không chỉ có một mình tôi là họ Kiều."

Lông mi Lâm Tiệm Tây khẽ nhúc nhích, biết lúc này đã đến lúc phải dỗ dành rồi.

Vĩnh viễn sẽ không chiếm được nếu cứ bối rối như thế, tát một bạt tai sau đó lại cho một trái táo khô, đối với người yêu thích kiểu theo đuổi kích thích đầy thách thức như Kiều Mặc Xuyên, là hiệu quả nhất.

"Đương nhiên trên đời này không ít người họ Kiều---" Đầu ngón tay mát lạnh của cậu lặng lẽ di chuyển đến vết tụ máu bầm trên cánh tay người đàn ông, thoáng dùng sức một cái, liền gây ra một trận đau nhói.

Kiều Mặc Xuyên hơi cau mày, theo bản năng mà ngườc mắt lên, vừa vặn nhìn thấy khóe môi đang hơi nhấc lên của cậu thanh niên, cả đôi mắt đang cong lên kia.

Bởi vì lúc thường luôn chỉ có một bộ dáng lạnh như băng không coi ai ra gì, nụ cười này lại có sự tương phản rất lớn, trông phá lệ động lòng người, thật giống như tuyết trên đỉnh núi nháy mắt một cái liền tan chảy, ẩn chứa trong đó là một nụ hoa trong chốc lát tỏa ra ánh sáng chói mắt.

"Nhưng vị Kiều tiên sinh tốt bụng lại thích đi giúp đỡ người khác, tôi chỉ biết mỗi ngài thôi."

Đồng tử Kiều Mặc Xuyên co rụt lại, sau đó tim lại bắt đầu đập dồn dập, lập tức sửng sờ tại chỗ.

___________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Mặc Xuyên che ngực: "Tiểu yêu tinh pjieefn phức này!"

Lâm • Evelyn • Tiệm Tây: "Nếu như đang theo đuổi sự kích thích, thì hãy theo dõi tới cùng nào."

Editor có lời muốn nói:

Vì tui không muốn truyện của tui edit lại bị reup ở nơi khác được, nhưng nếu đăng chương thông báo xong cập nhập sẽ có mấy bạn không xem được phati xóa đi thêm lại truyện, nên có lẽ sau chương này tui sẽ tạo ra một cái group ẩn trên fb nhưng tui sẽ không đăng thường xuyên trên group đâu, khi nào tui nổi hứng hoặc mấy chương gần cuối thì đăng lên trên đó.

(Phải tạo group trên fb vì tui không biết tạo trang wp nên mấy bà thông cảm cho tui nha.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro