Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 8: Cả hai đều vì thế thân.

Theo thông lệ của quán cà phê, cuối tuần thời gian làm việc của nghệ sĩ dương cầm kéo dài đến 5 giờ chiều. Mà Lâm Tiệm Tây thường sẽ đàn thêm một lúc nữa, chờ cho giờ cao điểm của nhà ăn nhỏ bên cạnh qua, lại chậm rì rì đi qua ăn cơm chiều.

Nhưng hôm nay, chuông năm giờ vừa vang lên, thanh niên lập tức hưng phấn đứng dậy chuẩn bị tan tầm, thậm chí ngay cả ca khúc trên tay cũng qua loa kết thúc, hoàn toàn là một bộ gấp không chờ nỗi.

"Tiểu Lâm nhóc hôm nay thoạt nhìn rất vui vẻ, là hẹn hò sao?" Kevin nhân viên pha chế trong quán, một bên vừa hỏi chuyện phiếm một bên thuần thục bưng cốc kéo hoa.

Lâm Tiệm Tây nghe xong, mặt đỏ thẵm, xua xua tay liên tục phủ nhận.

"Không có, không tính là hẹn hò, chỉ là đi giúp một người bạn đang gặp khó khăn."

Kevin nhất thời liền hiểu rõ mà nở một nụ cười.

Vội vàng đi tới hỗ trợ thôi mà đã gấp thành như vậy, lại một mặt xuân tâm nhộn nhạo, còn nói đó không phải một cuộc hen hò.

Anh là người từng trãi, biết thanh niên da mặt mỏng, cũng không đi đâm thủng, đặt ly cà phê xuống nhàn nhạt cảm khái: "Tuổi trẻ thật tốt, cố gắng chơi thật vui vẻ nga."

"....Vâng" Lâm Tiệm Tây cong cong khóe miệng, thẹn thùng cười.

*

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Hẹn với Lộ Văn Phong là năm giờ rưỡi gặp nhau tại tiệm bánh, Lâm Tiệm Tây bắt taxi đến đó, may là đường không bị tắt nghẽn, tài xế liền đi đường tắt đến, đến địa điểm sớm hơn vài phút.

Hiện nhân viên trong tiệm đã được tuyển dụng và đang trong giai đoạn thử vận hành. Thời điểm cậu đẩy cửa kính ra, quản lý cửa hàng khí thế ngút trời đang hướng dẫn mọi người thảo luận kế hoạch khai trương chính thức, xác nhận mùa này tung ra sản phẩm mới, bầu không khí cụec kỳ náo nhiệt.

"Làm phiền một chút, học trưởng Văn Phong có ở đây không?" Lâm Tiệm Tây từ phía sau cửa thò ra một đầu lông xù, rất lễ phép mà dò hỏi.

Cậu tới đây không ít lần, mọi người trong tiệm đối với cậu rất quen thuộc, bởi vậy lập tức có người trả lời cậu: "Ở sau bếp ấy, chắc còn đang trang trí bánh ngọt."

"Cảm ơn nha." Lâm Tiệm Tây đối với hắn nở nụ cười, dựa theo đường trong ký ức, ngựa quen đường cũ[?] mà đi tới sau bếp.

Kết quả tay cậu vừa chạm vào tay nắm cửa, chỉ nghe "Lạch cạnh" một tiếng, cánh cửa kia liền tự động mở ra.

Đột nhiên không kịp phòng bị, động tĩnh này cả kinh cậu khiến cậu loạng choạng, nhưng mới lùi lại được non nửa bước, vai đã được một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp đỡ lấy.

"Cẩn thận!"

Lâm Tiệm Tây mượn lực ổn định thân thể sau đó theo bản năng mà ngẩng đầu, điều cậu nhìn thấy đầu tiên là nụ cười ôn hòa của thanh niên ôn nhuận.

Anh ta có vóc người rất cao cùng mặt mày thanh tuyển, nguyên bản đứng ở nơi đó sẽ có khí thế bức người, nhưng bởi vì ở đáy mắt hiện ra gợn sóng nhu hòa, ngược lại sẽ không cho ngươi chút cảm giác ngột ngạt nào, đúng là bộ dáng quân tử khiêm tốn.

Lộ Văn Phong.

Quả nhiên là người cũng như tên, nghe như gió xuân.

"Xin lỗi Tiểu Tây, mở cửa quá nhanh đã hù đến em." Trong thanh âm của Lộ Văn Phong mang theo áy náy mơ hồ, khi nói chuyện ngữ khí cũng thập phần ôn nhu, "Sao em đến sớm thế?"

"Sớm?" Lâm Tiệm Tây thần sắc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mặt đồng hồ, có chút buồn bực phản bác: "Hiện tại là năm giờ rưỡi, chính xác là thời gian mà chúng ta đã hẹn."

"Nhưng anh thấy em gần đây rất bận rộn, lúc thường cũng không có thời gian trả lời tin nhắn, hôm nay đều làm tốt chuẩn bị em tới muộn, không ngờ lại cho anh một kinh hỉ."

Trong lời nói của Lộ Văn Phong còn mang theo ý cười, thần sắc trong mắt đầy chân thành, giống như vì cậu đến đúng giờ hẹn mà cao hứng, trong giọng nói rõ ràng không có nửa phần trách cứ, có thể gãi đúng chỗ ngứa mà gợi lên nhân tâm áy náy.

Lâm Tiệm Tây nheo mắt, hóa ra là ở đây chờ.

Xem ra mấy ngày nay tận lực lãnh đãi, ngược lại cũng có hiệu quả rõ ràng, người này hiển nhiên đã bắt đầu cảm thấy có chút không quen.

Cậu cười thầm trong lòng, trên mặt lại giả vờ như không biết, không chút cao hứng dẹt dẹt miệng, "Học trưởng, dù em có bận thế nào, cũng sẽ không đến muộn buổi hẹn với anh."

Khi đang nói chuyện, dường như là bởi vì chiếc nơ trên cổ thắt quá chặt, Lâm Tiệm Tây không tự chủ được xoa cổ áo, tùy ý mà kéo kéo, lộ ra trên cổ càng thêm nhiều da thịt.

Lộ Văn Phong rất nhanh để ý đến động tác nhỏ này, ánh mắt nhìn theo ngón tay trắng nõn của thanh niên trượt xuống toàn thân cậu, sau đó chính là sững sờ.

"Em một thân này là..."

Lúc này hắn mới phát hiện, Lâm Tiệm Tây hôm nay ăn mặc đặc biệt chỉnh tề, một thân áo sơ mi trắng như tuyết thêm vào chiếc quần tây thuần đen, còn cố ý đeo nơ tinh xảo, lúc không nói lời nào, lại hiện ra sự quỷ khí lúc thường không có.

"Ồ đây là yêu cầu về trang phục nghệ sĩ dương cầm của quán cà phê." Lâm Tiệm Tây theo tầm mắt hắn nhìn xuống vừa vặn thấy, có chút ngượng ngùng giải thích: "Em tan tầm lúc năm giờ, thời gian quá gấp, không kịp thay."

"Nghệ sĩ dương cầm?" Lộ Văn Phong nhíu mày lại, "Em tìm một công việc bán thời gian mới khi nào?"

"Đã được một khoảng thời gian, dù sao học kỳ này tiết học ít, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà.[?]"

Thanh niên cười khan một tiếng, ánh mắt laj chớp đến nhanh chóng, kết quả một lúc sau liền nghiêng nửa thân người sang, lén lén lút lút che miệng ngáp một cái.

Lộ Văn Phong không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng này vừa nhìn cũng biết là đang nói dối.

Lâm Tiệm Tây xuất thân nghèo khó, lòng tự trọng lại cường[¡], luôn luôn không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác. Bây giờ đi làm nhiều việc như vậy, nhất định là kiếm tiền chó phí sinh hoạt, hoặc là sớm một chút trả hết nợ cho vay tiền học tập.

Hắn thấy khóe mắt thanh niên vì buồn ngủ mà hơi đỏ lên, còn có nước mắt lấp lóe dưới đáy mắt, trong lòng không khỏi sinh ra chút áy náy.

"Em bận như vậy, trận này khẳng định là mệt muốn chết rồi, anh còn kêu em đến hỗ trợ, thật sự là có chút băn khoăn."

Không nghĩ tới Lâm Tiệm Tây trái lại chẳng có chút để ý nào mà nở nụ cười, "Này có là cái gì, hơn nữa có thể giúp học trưởng một tay, trong lòng em cũng đã rất vui rồi, cái này gọi là làm việc và nghỉ ngơi kết hợp."

Rõ ràng đã làm việc cả ngày, nhưng thanh niên vẫn một bộ dáng tinh lực dồi dào, còn chà xát tay tràn đầy phấn khởi hỏi: "Hiện tại ở đây có việc gì em có thể làm không?"

Thấy thế, Lộ Văn Phong không nhịn được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu.

"Hôm nay không có việc gì, em tan tầm giờ chắc chưa có gì vào bụng, hay là trước tiên ăn một chút gì đi."

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Hắn không nói lời nào liền mang người rời khỏi bếp sau, trực tiếp kéo đến phòng riêng ở khúc quanh bên ngoài.

Không gian nơi này không nhỏ, Lộ Văn Phong thường ở nơi này nghỉ ngơi, trên bàn tràn đầy điểm tâm cùng đồ uống, nhìn thấy Lâm Tiệm Tây trợn tròn mắt.

"Oa! Nhưng thứ này đều do học trưởng chuẩn bị sao?"

Cậu như bay nhào tới như một con mèo nhỏ, nhìn đông nhìn tây một cái, không biết nên ăn cái nào trước mới tốt.

"Những đồ uống này đều được đặt ở bên ngoài, nhưng điểm tâm đều là tự anh làm." Lộ Văn Phong không nhanh không chậm mở bao bì tinh mỹ ra, lộ ra bánh mì cùng đủ loại bánh ngọt thơm nức, trong không khí ngập tràn hương bơ ngọt xi xì.

Bánh nướng nhân đậu đỏ---- món bánh Lâm Du thích ăn nhất.

Trà sữa áo nhĩ lan hi vọng đế không đường---- đồ uống chỉ định mỗi ngày của Lâm Du.

Bánh tử mễ bộc lộ---- điểm tâm ngọt trà chiều mà Lâm Du thích nhất.

Này được tính là cái gì?

Từng bước từng bước chế tạo ra một chuyên chúc thế thân sao?

Lâm Tiệm Tây mặt không đổi sắc cầm lấy một cái bánh nướng[?] khinh khẽ cắn xuống, cúi đầu trong nháy mắt, trong mắt chợt lóe lên tia lãnh ý.

Lộ Văn Phong tự nhiên mà không biết thanh niên trước mắt đã nhìn thấu tâm tư của mình, mắt đầy ý cười nói: "Thật ra đây là những hương vị mà anh thích nhất, nhưng nghĩ chúng ta rất có ăn ý, liền chuẩn bị tương tự cho em."

Anh ta săn sóc đâm ống hút vào ly trà sữa, nhẹ nhàng đẩy một cái, đưa đến bên miệng căng phồng như tiểu hamster học đệ trước mắt, "Không biết em cảm thấy hương vị như thế nào?"

Ngữ khí tràn đầy mông đợi.

Làm sao mà một tiểu học đệ đơn độc tinh khiết mới biết yêu lại từ chối lòng tốt của học trưởng, có cùng khẩu vị với mình chứ? 

Cho nên cho dù Lâm Tiệm Tây chẳng hề yêu thích vị bột đậu đỏ, thậm chí trong miệng khó khăn nuốt xuống một miếng bánh, nhưng khi nghe câu nói này, lập tức liền cầm ly trà sữa uống một hớp lớn.

Sau đó híp mắt cười nói: "Ăn cực kỳ ngon, trà sữa cùng điểm tâm đều là hương vị mà em rất thích, cảm ơn học trưởng!"

"Vậy lần sau anh sẽ làm cho em." Lộ Văn Phong hài lòng nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu lại quyến luyến chậm rãi rơi xuống lông mày cùng đôi mắt thanh niên giống như người kia, trong lòng một mảnh mềm mại.

Lâm Tiệm Tây cũng cong cong mắt, bên trong lóe lên ánh sáng, như vàng trăng khuyết.

Lộ Văn Phong đối với Lâm Du ngược lại có một một mối tình thắm thiết, lúc thường tùy tiện gọi đến không nói, tìm một cái lốp dự phòng còn hận không thể làm cho cậu cùng người trong lòng từ tướng mạo đến khẩu vị đều giống nhau y như đúc, thuận tiện để hắn thấy người nhớ người.

Cho nên làm sao để giáo huấn người như vậy[?], đau thấu tâm can đây?

Kia đại khái chính là gậy ông đập lưng ông.

Lâm Tiệm Tây một bên uống trà sữa một bên chuyên chú nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, càng nhìn càng cảm thấy mặt mày anh ta anh tuấn sâu sắc cùng người nào đó có chút giống nhau.

Là người nào đây?

Cậu ở trong ký ức như mò kim đáy bể mà tìm tòi trong chốc lát, rốt cuộc ánh mắt sáng lên, nhớ lại người đó là ai---

Thịnh Minh Phong.

Ngoại trừ một đầu mà vàng mang tính biểu trưng, ngũ quan hai người bọn họ thực ra có mấy phần giống nhau, chỉ có điều bởi vì tính cách tuyệt nhiên bất đồng, hai người một người nhìn qua càng tùy ý trương dương, một người càng ôn hòa nội liễm.

Tốt lắm, chính là hắn ta.

Lâm Tiệm Tây hơi nhếch khóe môi lên, nhìn về phía Lộ Văn Phong ánh mắt cũng từ từ trở nên quyến luyến, lại tựa hồ xuyên qua anh thấy một người nào khác.

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, mỗi người mang một ý xấu riêng.

Lốp xe dự phòng thế thân loại chuyện như này, đại lão thay phiên nhau làm một lần, theo như yêu cầu mỗi bên, như thế mới công bằng.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây: Chuẩn bị bắt đầu tập thẻ búp bê rỗng ruột.

Về sau cố định mỗi ngày 0 giờ đăng nha.

Editor có lời muốn nói:

Chương này ngắn hơn mấy chương trước nên edit nhanh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro