chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỳnh Đảo

Đêm khuya, trên chiếc du truyền sang trọng cực lớn của Thương Vũ, Dịch Nam vừa ăn các món nướng vừa uống soda có bỏ thêm đá, Dịch Nam không có thói quen kén cá chọn canh khi ăn, nhưng với đồ uống thì cậu rất khó chiều. Cậu không thích uống rượu, nhưng vẫn phải uống trong một số trường hợp bắt buộc không thể không uống và Thương Vũ phát hiện ra rằng tửu lượng của cậu không kém; cậu cũng không thích uống mấy thứ như cola hay nước cam ép, nói mấy thứ đó quá ngọt uống không ngon. Bình thường, Dịch Nam chỉ uống soda, hơn nữa cậu còn bỏ thêm muối vào trong ly nước, lý do của cậu ta là khi con người uống một lượng lớn soda thì sẽ làm giảm đi lượng muối trong cơ thể, không có lợi cho sức khỏe, cho nên phải cho thêm tí muối. Mỗi lần Thương Vũ nghe thấy luận điệu này của cậu thì đều cười cậu nói chuyện không có căn cứ.

“Thương Vũ, giúp em lấy thêm ly soda.” Dịch Nam vừa nhai xâu thịt nướng Brazil vừa nói với Thương Vũ, người đang nhìn ra biển, “thịt nướng hôm nay mặn quá.”

Thương Vũ mỉm cười với cậu: “Yên tâm, hôm nay có rất nhiều nước, cho em uống đến không muốn uống mới thôi.”

Lúc Thương Vũ đưa nước cho Dịch Nam, tiểu Lạc cầm la bàn đi đến nói với Thương Vũ: “Gần đến nơi rồi.”

Thương Vũ gật gật đầu, quay lại nói với Dịch Nam: “Em có biết đây là đâu không?”

Nhìn thấy Dịch Nam bối rối lắc đầu, Thương Vũ nói tiếp: “Đây chính là nơi Tiểu Hải chết.”

Dịch Nam biết em trai của Thương Vũ, cũng là người thân duy nhất của anh – Thương Hải đã chết đuối trên biển.

Thương Vũ nhìn mặt biển đen nghịt trong đêm, dùng thanh âm trầm thấp hơi khàn nói: “Gió hôm đó rất lớn, thuyền điều tra buôn lậu ma túy đang đuổi theo phía sau tụi anh, lão Triệu đã bị lựu đạn nổ chết, chỉ còn lại tiểu Hải và anh. Tụi anh đổ toàn bộ ba hòm ma túy xuống biển, từ dưới khoang thuyền tìm được một cái phao cứu sinh, tiểu Hải nói tháng trước nó đã học bơi với A Thăng, giờ đã biết bơi rồi nên kêu anh mau đeo phao cứu sinh vào và trốn đi, lúc anh nhảy xuống biển nó vẫn đang làm động tác chuẩn bị trước khi xuống nước ……” Đôi mắt sáng quắc sắc bén của Thương Vũ đột nhiên chuyển hướng từ mặt biển xa xăm kia về phía Dịch Nam, “thế nhưng …… nó gạt anh. A Thăng căn bản chưa từng dạy nó bơi.”

“Một tuần sau mới tìm thấy thi thể của Tiểu Hải, nó uống rất nhiều nước biển …… nguyên bụng đều là nước, cả người đều là bọt khí …… trương lên, đến nỗi anh không thể nhận ra.”

“Vũ,” Dịch Nam nắm lấy bàn tay bị gió biển thổi đến lạnh ngắt của Thương Vũ, “chuyện đã qua, anh đừng tự trách móc bản thân nữa, kì thật đây đều là do độc phẩm hại ta, hại nhiều người như thế, còn hại chết cả Tiểu Hải. Bây giờ anh đã không còn mua bán ma túy nữa, trong đám anh em sẽ không còn ai giống như tiểu Hải nữa ……”

“Ai nói anh không còn buôn ma túy nữa?” Âm thanh của Thương Vũ theo gió biển thổi đến, cả hai người đều lạnh như nhau.

Hơn nửa ngày trời Dịch Nam mới phản ứng lại, đôi mắt mở to nhìn hắn như không tin được vào điều vừa nghe: “Hải Vũ bây giở không phải đều làm ăn hợp pháp sao ……”

“Mấy tư liệu em có được đều là giả, và mấy mối làm ăn ghi trong đó đương nhiên đều là làm ăn chân chính hợp pháp, anh vẫn phải cám ơn em đã giúp anh thoát khỏi sự nghi ngờ của cục cảnh sát.”

Dịch Nam cúi đầu xuống, có thể là do luồng gió biển lạnh lẽo mà cơ thể cậu khẽ run lên, tay trái của Dịch Nam vốn dĩ đặt trên lan can, giờ đây lại vì nắm chặt lấy lan can mà trắng bệch ra: “Lúc nào?! Kể từ lúc nào mà anh biết em là ……”

“Từ lúc em mới vào Hải Vũ.”

Nghe thấy câu này, mặt Dịch Nam đột nhiên tái đi, cậu trầm mặc một lúc, tiếp đó tự cười bản thân: “Hóa ra anh vẫn luôn lợi dụng tôi, vẫn luôn đóng kịch, lừa dối tôi.”

“Nên nói là lừa dối lẫn nhau.” Thương Vũ rót rượu vào ly thủy tinh, hớp một ngụm rượu nho rồi đính chính lại lời nói của Dịch Nam.

“Em có biết lần đó nhận hàng vì sao tiểu Hải lại chết không?”

“Là do mua bán ma túy hại chết nó, chính là nghề mà đến bây giờ anh vẫn còn làm ……”

“NÓI BẬY!” xoảng một tiếng, chiếc ly bị Thương Vũ ném xuống đất vỡ tan tành, rượu nho giống như máu tươi lan khắp mặt đất, và lúc này mắt Thương Vũ cũng nhuộm lên màu đỏ giống như vậy, “tại vì trong bang có gián điệp trà trộn, đem thời gian cùng địa điểm giao hàng báo với cảnh sát!”

Dịch Nam lúc này mới phát hiện mười mấy anh em phụ trách lèo lái và phục vụ trên thuyền đã vây xung quanh.

“Em có biết sau này tên gián điệp đó ra sao không? Hắn đã tự sát sau khi bị phát hiện, thi thể bị anh ném xuống biển. Sau này anh đã thề rằng, nếu còn để anh phát hiện có gián điệp, tìm được một tên thì ném một tên!”

“Đồ khốn! Thả tôi ra!” Trong cuộc vật lộn Dịch Nam bị năm, sáu tên đánh ngã, bị đè chặt trên boong thuyền. Boxing với karate của Dịch Nam đều vô cùng xuất sắc, bình thường cậu ứng phó từ bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay trong lúc đánh nhau cậu phát hiện hình như sức lực của mình đang dần mất đi.

Cậu nhận ra rằng Thương Vũ đã bỏ thuốc vào ly soda.

“Thương Vũ, tên khốn nạn! Anh ném tôi đi, ném ngay bây giờ đi!”

“Dịch Nam, cậu quá ấu trĩ quá đơn thuần! Cậu tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Nơi đây cách bờ biển không xa, đem một quán quân bơi lội của trường quăng xuống nước, tôi chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Hơn nữa, trước khi xuống nước cậu không cần mấy anh em giúp cậu làm động tác khởi động à?” Không đợi cho Dịch Nam kịp trả lời Thương Vũ đã làm dấu tay, mấy tên đàn em nắm lấy hai chân của Dịch Nam kéo lê cậu đến cạnh hồ bơi trên du tuyền. Dịch Nam nhìn thấy hồ nước kia ban ngày trong xanh đến thế, trong đêm lại ánh lên những tia sáng xanh thẫm.

Một người trung niên tuy không cao nhưng vô cùng lực lưỡng mang một cái máy bơm nước loại nhỏ từ dưới khoang thuyền lên, đây vốn là công cụ dùng để thoát nước trong tình huống khẩn cấp. Người trung niên đó thả một đầu của máy bơm nước vào trong hồ bơi, và đầu ra của máy bơm nước bị cắm vào một ống nhựa thô. Bây giờ Dịch Nam toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, tứ chi của cậu bị đè chặt lên boong thuyền. Có mấy cánh tay không an phận còn nhân lúc này mà trêu chọc cậu, người đàn ông trung niên sau khi bài trí xong cái máy bơm nước thì cầm đầu còn lại của cái ống nhựa đi về phía Dịch Nam.

Dưới sự phản kháng kịch liệt của Dịch Nam cái ống nhựa vẫn bị nhét vào sâu trong cổ họng của cậu. Cậu hiểu Thương Vũ muốn làm gì, cơ thể bị đè chặp trên mặt đất cố sức vùng vẫy. Trong đám hỗn độn, cậu nhìn thấy Thương Vũ lạnh lùng đứng ở một bên, con người hôm qua vẫn còn hôn cậu một cách đắm say giờ đây mặt không cảm xúc, gật đầu nhẹ với tiểu Lạc – người đang khống chế sự tắt mở của cái máy bơm nước.

Một lượng lớn không khí trong ống nhựa bị đẩy vào trong bụng Dịch Nam, tiếp đó là chính dòng nước biển lạnh giá mặn chát dưới áp lực cực lớn điên cuồng chảy vào trong cổ họng của cậu, thuận theo thực quản nhanh chóng trôi tuột xuống bụng, Thương Vũ nhìn thấy cái eo mềm mại thon gọn của Dịch Nam từ từ trương lớn lên. Sự thật là mọi người trên boong thuyền đều có thể thấy rõ tốc độ phồng lên của phần bụng Dịch Nam và lúc này nơi eo Dịch Nam vẫn còn đeo sợi dây nịt da cá sấu do Thương Vũ tặng, siết chặt lấy phần eo đang trướng phồng lên một cách nhanh chóng của cậu.

Nhìn thấy Thương Vũ lại gật đầu vài cái, tiểu Lạc tắt máy bơm nước.

“Mùi vị được không? Không thua gì soda đá thêm muối chứ?” Thương Vũ ngồi trên chiếc ghế bố đặt trên boong thuyền, thị ý những người đang đè Dịch Nam rút cái ống nhựa trong cổ họng cậu ra, kì thật bây giờ dù cho không có người đè xuống thì cậu cũng không đứng lên nổi. Trong giây phút cái ống bị rút ra khỏi cổ họng, Dịch Nam giống như một con cá bụng to mới bị ném lên bờ, trên boong thuyền không ngừng vùng vẫy khuấy động, cậu nôn không ngừng, như cố gắng nôn hết lượng nước trong bụng ra.

“Các Lạp, mày đi giúp cậu ta.”

Sau vài từ đơn giản của Thương Vũ, một gã cao lớn cơ bắp có tướng tá của một vận động viên quyền anh đến cạnh Dịch Nam, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh xuống bụng của Dịch Nam.

Theo sau tiếng thét không thể ức chế, Dịch Nam phun ra vài ngụm máu tươi, tiếp đó huyết dịch tựa như mất khống chế mà chảy ra từ miệng Dịch Nam ……

Thương Vũ cầm lấy tệp tài liệu màu xanh đứng dậy đi đến phía trước Dịch Nam. Đôi môi của Dịch Nam bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi không ngừng chảy ra khẽ động đậy, nhưng cổ họng cậu lại không phát ra bất kì âm thanh nào.

“Vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội.” Thương Vũ đổ hết mọi thứ trong tệp hồ sơ ra trước mặt Dịch Nam, đó là hồ sơ lưu trữ kể từ khi thi vào học viện cảnh sát đến giờ của cậu, trong đó còn lẫn một xấp ảnh, nơi trong ảnh là chỗ hôm trước Dịch Nam đã tới – nhà hàng hải sản Thành Đô, Dịch Nam trong ảnh trịnh trọng bàn giao một cái đĩa mềm và phong bì màu trắng cho Hoàng đội trưởng.

“Những thứ trong cái đĩa mềm đó hoàn toàn có thể chứng minh Hải Vũ làm ăn chân chính hợp pháp, là do tôi cố ý đưa cái đĩa mềm đó cho cậu, mắc công cục cảnh sát ngày nào cũng âm thầm cắn lấy tôi không buông. Thế nhưng …” trong giọng nói của Thương Vũ không có sự hưng phấn đắc ý, chỉ có nổi thống khổ cùng bi thương không thể che giấu. “Thế nhưng tôi ước cậu không đi đến đó, tình nguyện bây giờ Hải Vũ vẫn bị cảnh sát hoài nghi …… Tại sao hôm ấy tôi kéo dài thời gian, giữ cậu lại cho đến khi cách thời gian xuất phát chỉ còn một tiếng mà cậu vẫn muốn đi?! Tại sao?!”

Nhìn những bức ảnh lộn xộn trên mặt đất, Dịch Nam mỉm cười, cậu đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa rồi nhưng ai cũng có thể thấy được cậu quả thật đang cười.

Cũng giống như ném một que diêm đang cháy vào thùng xăng, nụ cười của Dịch Nam đã thổi lên ngọn lửa tức giận của Thương Vũ, hắn cảm thấy Dịch Nam đang cười cợt hắn như một tên hề bị tình yêu lừa dối: “Không được cười! Không được cười!”

Thương Vũ tựa hồ giận đến mất cả lý trí mà quát tháo lũ đàn em: “Khóa miệng nó lại! Bơm nước vào cho tao! Tiếp tục bơm! Không được để xót một giọt nước nào hết.”

Trong lúc vội vã, có người lại nhét cái ống nhựa vào sâu trong cổ họng của Dịch Nam, có người lại khởi động máy bơm nước, có người còn ác ý đem hai điếu thuốc đang cháy nhét vào lỗ mũi của người trước giờ không hút thuốc là Dịch Nam, mùi khói thuốc nồng nặc khiến cậu nghẹt thở xuýt chút nữa là hôn mê, nhưng lại không cách nào ho được. Dịch Nam bị nghẹn đến nỗi mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy có tiếng quát tháo: “Không phải lúc nào mày cũng quản việc hút thuốc của lão đại sao? Lần này cũng để mày thưởng thức vị ngon của nó mới được.” Bọn chúng cười ầm lên một cách tàn nhẫn, cùng với tiếng cười, nước biển chảy vào trong cơ thể Dịch Nam một cách vội vã. Tốc độ dòng chảy lần này nhanh hơn so với lần trước, sức ép cũng lớn hơn so với lần trước, máy bơm nước phát ra tiếng gầm, vận hành với mã lực mạnh nhất ……

Thương Vũ bực tức ngồi trên chiếc ghế bố, rất lâu sau vẫn không kêu ngừng lại.

“Đại ca, nó sắp chịu không nổi rồi.” Tiểu Lạc đứng kế bên nhắc nhở.

Lúc máy bơm nước cuối cùng cũng đã dừng lại, phần bụng của Dịch Nam giống như thai phụ có mang mười tháng. Và sợi dây nịt cậu yêu thích vẫn đang hành hạ cậu. Mắt cậu mở to, nhìn xa xăm về phía bầu trời đen thẳm. Tuy Thương Vũ từng nói không được để xót một giọt nước nào hết, nhưng vẫn có một thứ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt Dịch Nam.

Thương Vũ không cho người đạp vào phần bụng trương lên của Dịch Nam nữa, chỉ là rút cái ống nhựa trong miệng cậu ra, rồi lại dùng một cái còng tay còng hai tay cậu lại ở sau lưng, cuối cùng đẩy cậu xuống vùng biển băng lạnh đến tận xương tủy.

“Là do cậu lừa tôi trước.” Nhìn theo bọt biển nổi lên khi Dịch Nam rơi xuống, Thương Vũ tự nói với chính mình.

Rồi một dòng lệ thuận theo má anh rơi xuống, nhưng đã nhanh chóng bị gió biển thổi khô đi.

“Cho thuyền quay về.” Thương Vũ quay đầu lại dặn dò đám đàn em một câu.

“Tiểu Hải, năm sau anh vẫn sẽ đến thăm em.” Đối mặt với mặt biển đen ngòm, Thương Vũ trong lòng mặc niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam