chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai sau khi Thương Vũ trở về từ Quỳnh Đảo, anh nhận được một gói bưu phẩm được gửi từ chỗ cha của Dịch Nam. Sau khi mở ra, những thứ trong đó khiến mặt Thương Vũ tái đi, đó chính là hồ sơ phạm tội của Thương Vũ trước khi anh thành lập Hải Vũ, và những chứng cứ này đủ để Thương Vũ ăn hơn trăm viên đạn. Ngoài ra, cùng với những tư liệu được gửi đến còn có một cuộn băng, Thương Vũ bỏ nó vào đầu máy, ngón trỏ run rẩy ấn lên nút Play hai lần rồi mới ấn xuống hẳn. Cuộn băng chạy một cách chậm chạp nhưng ổn định, giọng nói trong trẻo hấp dẫn của Dịch Nam vang lên:

“Thương Vũ, em là Dịch Nam. Trước giờ em vẫn luôn muốn thú nhận với anh một chuyện, nhưng lại không biết làm sao để mở lời, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho anh biết. Chỉ khi anh không ở trước mặt em, em mới có thể nói ra những lời này, vả lại em nghĩ, dùng phương thức này nói với anh cũng có thể cho hai ta một quãng thời gian để suy nghĩ kĩ lại.

Điều em muốn nói là … kì thật … em là một cảnh sát, nói chính xác hơn là một gián điệp. Em biết kẻ anh hận nhất chính là những tên gián điệp, bởi vì anh nói tiểu Hải là do bọn chúng hại chết, thế nhưng nếu tiểu Hải không tham gia vận chuyển ma túy thì làm sao lại chết? Thứ hại chết cậu ấy là độc phẩm! (dừng khoảng vài giây) Em ở Hải Vũ đã hai năm rồi, trong hai năm này em đã thu thập được không ít tư liệu, thậm chí bao gồm cả hồ sơ anh mua bán ma túy từ bảy năm trước, em biết em nên đem những thứ này giao cho Hoàng đội trưởng, nhưng em thật sự không muốn đưa anh vào tù, không muốn nhìn thấy anh bị xử bắn. Anh thường nói một người vừa mới ra trường không trải sự đời như em thật quá ấu trĩ, quá đơn thuần. Xem ra đã bị cái miệng quạ của anh nói trúng rồi. Lúc ở bên anh, em cứ luôn quên mất bản thân vẫn là một cảnh sát, cũng không biết kể từ lúc nào, em lại hồ đồ đến nỗi … thích anh. Em biết những việc mà bây giờ tập đoàn Hải Vũ làm đều là việc làm ăn chân chính, anh cũng không làm những việc vi pháp nữa. Sau khi xác nhận được tin này em đã vui mừng suốt một tháng, lúc nào cũng âm thầm mừng rỡ. Thế nhưng Hoàng đội trưởng và Lý cục trưởng hình như không mấy tin tưởng chuyện này, từ trong thái độ của họ em cảm giác được lòng trung thành của em đang bị cục cảnh sát hoài nghi (than thở). Bọn họ hoài nghi cũng đúng thôi, em quả thật không xứng đáng với chức phận cảnh sát của mình (dừng vài giây). Ngày tới chính là ngày em cùng anh đi Quỳnh Đảo, em sẽ giao một đĩa mềm có liên quan đến công ty và sổ sách nội bộ cho Hoàng đội trưởng, tuy trong đó bao gồm cả bí mật kinh doanh nhưng chí ít có thể chứng thực Hải Vũ là công ty làm ăn chân chính, em nghĩ như thế là có lợi cho anh. Hơn nữa những bí mật kinh doanh này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, cho nên sẽ không gây nên tổn thất kinh tế cho Hải Vũ. Còn hồ sơ mua bán ma túy trước kia của anh, em sẽ kêu cha em trả lại cho anh, cuộn băng này em cũng sẽ giao lại cho cha, bảo ông vào hôm ba mươi đem cuộn băng cùng tư liệu tất cả gửi đến đây. Vậy thì đợi sau khi anh trở về từ Quỳnh Đảo sẽ vừa kịp lúc nhận được nó.

Em biết hành động của mình đã phản bội lại lòng trung thành và chính nghĩa mà một cảnh sát phải có, nhưng em thật không muốn đưa một người đã làm lại từ đầu như anh đến tuyệt lộ …… (trầm mặc) cứ coi như đây là chút ích kỉ của em đi.

Em biết anh ghét nhất là gián điệp, cho nên em tính ở lại Quỳnh Đảo thêm vài ngày, nếu như sau khi nghe xong cuộn băng này anh vẫn còn có thể chấp nhận em thì hãy gọi điện cho em, nếu như không thể chấp nhận thì xin anh đừng gọi, em không muốn tận tai nghe thấy anh nói lời chia tay.

Xong rồi, tất cả những tư liệu em thu thập được đều đã hoàn trả cho anh hết rồi, hi vọng sau khi nhận được anh có thể xử lý thích đáng. Cũng hi vọng những thứ này có thể nhắc nhở anh vạn lần đừng đạp lên vết xe cũ, đừng làm lại nghề đó nữa.

Ừm, còn có một chuyện nữa, em đã viết xong đơn từ chức, trước khi đi Quỳnh Đảo, em sẽ đem nó cùng với đĩa mềm giao cho Hoàng đội trưởng. Em thật sự không xứng làm một vị cảnh sát. Nói đến đây thôi, cha em ở bên ngoài kêu em ra đánh cờ tướng với ông rồi. Em sẽ ở Quỳnh Đảo đợi một tuần, đợi điện thoại của anh kêu em về nhà (cười).

Đúng rồi, lúc em không ở bên anh, anh hút thuốc ít thôi! Bác sĩ Hàn nói anh mà không cai thuốc nữa thì chứng tức ngực, hồi hộp sẽ nặng thêm đấy.

(Sau khoảng nữa phút) Đồ khốn! Nhớ mau mau gọi điện cho em đấy!”

Sau câu nói ấy là một sự im lặng lạ thường, cho đến ba phút sau vẫn không có âm thanh gì. ngay lúc Thương Vũ cho rằng cuộn băng đã hết, ba tiếng “Em yêu anh” phát ra từ đầu máy một cách rõ ràng.

Thương Vũ ngồi nghệt ra trong phòng của tổng giám đốc, nghe tiếng sè sè phát ra từ cuộn băng. Rồi một lúc sau, cô thư kí bên ngoài nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá, xô đẩy. Lẫn với tiếng đổ vỡ ấy, phát ra từ phòng tổng giám đốc …… là tiếng khóc không thể đè nén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam