Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Nhớ đến hành động ngửi áo vừa rồi của mình, mặt Tạ Hoài hơi nóng.

Cậu nhìn Giang Tự vài lần, trong lòng thắc mắc tại sao Giang Tự lại khoác áo khoác đồng phục lên người mình, rõ ràng cậu ấy cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay thôi.

Tạ Hoài khẽ nhíu mày, người này không lạnh sao?

Cuối cùng cậu không nhịn được ngồi dậy, chống khuỷu tay trái lên bàn học, tựa đầu vào đó rồi nhìn đối phương với ánh mắt dò hỏi: "Giang Tự, tại sao cậu lại khoác áo khoác của mình lên người tôi?"

Giang Tự nghe vậy thì dừng lại, anh ngừng viết nhìn Tạ Hoài, ánh mắt dời xuống, dừng trên cổ áo của Tạ Hoài, giọng điệu bình tĩnh và chậm rãi: "Sợ cậu lạnh."

Tạ Hoài sững sờ trong giây lát, nhịp tim không thể kiểm soát mà đập nhanh hơn.

Cậu nhìn Giang Tự với vẻ mặt kinh ngạc: "Sợ tôi lạnh?"

"Ừ."

Giang Tự đáp lại với giọng rất nhỏ, sau khi trả lời xong lại quay mặt đi, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Tạ Hoài còn muốn nói gì đó thì thấy giáo viên tiếng Anh cầm sách giáo khoa đi vào, nên cậu nuốt những lời muốn nói vào trong.

Không ngờ mình ngủ cả tiết học cũng không thấy lạnh, hóa ra là vì Giang Tự đã đưa áo khoác đồng phục cho mình.

Tạ Hoài suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ngại ngùng nói lời cảm ơn với Giang Tự: "Cảm ơn."

Nói xong cậu lập tức quay đầu đi, sợ đối phương nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.

Tạ Hoài hơi xấu hổ, cậu không muốn mất mặt trước Giang Tự.

Cho nên cậu không thấy Giang Tự khẽ mỉm cười.

"Không có gì."

Những tiết học sau đó hiếm khi Tạ Hoài không ngủ, viết tất cả những gì cần viết, ghi chép đầy đủ.

Mặc dù thành tích cấp ba của cậu không tốt lắm, nhưng chữ viết của cậu rất đẹp, thỉnh thoảng giáo viên bộ môn đi ngang qua cậu cũng không nhịn được khen vài câu.

Có lẽ vì vậy mà tất cả giáo viên đều có cảm tình với cậu, khi Tạ Hoài ngủ trong lớp cũng không gọi cậu dậy.

Cũng có thể là họ lười quản.

Tạ Hoài từng nghi ngờ liệu có phải ba mẹ cậu đã nhờ nhà trường không, nếu không sao lại cho phép cậu ngủ trong lớp, dù Diêu Văn Tĩnh đã tìm gặp cậu vài lần, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm.

Đến trưa khi tan học, Tạ Hoài mới nhận ra mình đang mặc áo khoác đồng phục của Giang Tự, không chỉ áo khoác đồng phục mà bàn học cậu đang ngồi cũng vốn là chỗ của Giang Tự.

Bây giờ các bạn trong lớp đã đi gần hết, chỉ còn lại cậu và Giang Tự.

Ánh nắng trưa chiếu vào cửa sổ lớp học, phản chiếu ra những tia sáng chói lóa, Giang Tự ngồi trong vùng ánh sáng đó.

Tạ Hoài cởi áo khoác ra đưa cho Giang Tự, hỏi: "Cậu không xuống căn tin hả?"

Giang Tự đứng lên, giơ tay nhận lại áo khoác từ tay Tạ Hoài rồi nhìn về phía bục giảng, liếc qua đồng hồ trên đầu bảng đen, bây giờ đã hết giờ học được mười phút.

Anh khẽ nhướng mày: "Giờ này cậu chắc muốn đi căn tin?"

Tạ Hoài nghĩ một lúc, cảm thấy Giang Tự nói đúng, giờ này đi căn tin không chỉ đông người mà đến lượt họ có khi chỉ còn lại những món ăn thừa, không cần thiết phải đi.

Nhà trường vẫn chưa quy định thời gian biểu mới, cả ba khối đều tan học cùng một lúc, đến căn tin muộn vài phút thì đã không còn chỗ đứng rồi.

Giang Tự nói xong thì lướt qua Tạ Hoài đi về phía cửa lớp.

Khi đến cửa, anh dừng lại, Tạ Hoài thấy anh quay đầu, gương mặt không có biểu cảm ném lại một câu: "Đợi tôi vài phút."

Nhìn bóng lưng Giang Tự biến mất ở cửa lớp, Tạ Hoài không quan tâm, lại ngồi xuống nằm lên bàn.

Bây giờ cậu không buồn ngủ, cũng không thể ngủ, chỉ nghĩ linh tinh, từ khi nào mà Giang Tự quan tâm cậu như vậy?

Thực ra làm bạn cùng bàn với Giang Tự đã một năm, nghĩ kỹ lại, hình như thái độ của Giang Tự với cậu khác với bạn học khác.

Lúc đầu khi Giang Tự đề nghị làm bạn cùng bàn với Tạ Hoài, Tạ Hoài nói không ngạc nhiên là giả, bởi vì cậu nghĩ người học giỏi như Giang Tự, nếu chọn bạn cùng bàn chắc cũng sẽ chọn một người học giỏi, nhưng sẽ không phải là một học sinh kém như cậu.

Nhưng Giang Tự lại chọn cậu.

Giang Tự có một cuốn sổ ghi chép không bao giờ để ai chạm vào, dù thân đến mấy cũng không được, nhưng cậu thì có thể.

Nhưng Tạ Hoài chưa bao giờ mở cuốn sổ đó ra, những thứ thuộc về quyền riêng tư cậu không có hứng thú xem.

Cho nên cậu cũng không biết bên trong viết gì.

Người này trông có vẻ khó gần, với ai cũng tỏ ra không quan tâm, rất khó chịu.

Nhưng Tạ Hoài nhớ sau khi khai giảng lớp 10 không lâu, cậu nhờ Giang Tự gọi mình dậy sau mỗi tiết học, vì cậu có thể ngủ quá say không tỉnh được, dù sao cũng có tiết cậu cần nghe, nếu không sẽ bị điểm không.

Giang Tự không hứa, nhưng sau hôm đó Giang Tự đã gọi cậu dậy mỗi khi tiết học bắt đầu.

Đến bây giờ cũng gần một năm rồi, Giang Tự chưa quên, anh vẫn nhớ.

Tạ Hoài cũng nhớ.

Tạ Hoài biết rõ mình không muốn trốn học, leo tường trốn học với cậu dễ như trở bàn tay, cậu mà muốn trốn thật thì không ai ngăn được.

Chỉ cần cậu chọn thời gian khác hoặc không đến trường, Giang Tự không thể bắt được cậu.

Nhưng cậu vẫn kiên trì mỗi sáng thứ Hai trong tiết tự học chạy ra cổng sau trốn học, rồi gặp người quen ở bức tường đó, sau đó để người đó kéo mình về làm lễ chào cờ.

Suy nghĩ của cậu càng ngày càng sâu, đến khi Giang Tự vào lớp lúc nào cậu cũng không biết.

Đến khi cậu tỉnh táo hẳn, Giang Tự đã đặt đồ trước mặt cậu.

"Hả?"

Tạ Hoài ngẩn người, ngẩng đầu lên, dường như Giang Tự thấy được sự thắc mắc trong ánh mắt cậu, bèn giải thích: "Đồ ăn."

Lúc này Tạ Hoài mới mở hộp ra nhìn, hộp đựng rất tinh tế, trường học không có thứ này, cũng không giống đồ ăn ngoài.

"Mẹ tôi vừa đưa tới, tôi nhờ bà ấy mang thêm một phần." Giang Tự ngồi xuống, đưa cho Tạ Hoài đôi đũa dùng một lần.

"Ồ, cảm ơn," Tạ Hoài vừa nói vừa nhận đũa, cắn môi suy nghĩ một lúc rồi hỏi Giang Tự, "Bao nhiêu tiền?"

Không chỉ vì cậu không muốn nhận đồ của người khác mà không trả tiền, quan trọng là hộp cơm này trông không rẻ.

Giang Tự im lặng một lúc, tay đang bóc bọc nylon của đôi đũa cũng dừng lại.

"Không cần," Giang Tự theo thói quen xoa đầu ngón tay trỏ, rồi không chút biểu cảm đáp, "Không lấy tiền của cậu."

Không lấy tiền của tôi...?

Tạ Hoài biết bây giờ mình nên ăn cơm của mình chứ đừng hỏi nhiều. Nhưng cậu không nhịn được vẫn mở miệng hỏi tiếp: "Tiền của người khác thì cậu lấy?"

Giang Tự nghiêng đầu nhìn Tạ Hoài: "Không có phần của người khác."

Tạ Hoài ngẩn người, ý của cậu ấy là sao?

Người khác không có, nhưng cậu thì có.

Không biết tại sao, sau khi nghe lời Giang Tự nói, tâm trạng của Tạ Hoài vui vẻ hẳn, nhưng lại không muốn thể hiện ra trước mặt Giang Tự nên chỉ có thể cắn đũa mà cười thầm.

Tạ Hoài vừa ăn vừa nghĩ, mẹ Giang Tự nấu ăn rất ngon, trước đây Giang Tự không lừa cậu, hầu như đều là những món cậu thích ăn.

Có vẻ khẩu vị của cậu và Giang Tự giống nhau, đến cả món ăn ưa thích cũng tương tự.

Không biết từ lúc nào, hộp cơm đã thấy đáy.

Giang Tự thấy Tạ Hoài ăn xong, định mang phần của Tạ Hoài đi vứt vào thùng rác ngoài nhưng Tạ Hoài không đồng ý.

"Chân tay tôi còn lành lặn, cậu giúp tôi vứt làm gì? Tôi đi với cậu."

Trên đường, cả hai người không ai mở miệng nói chuyện, Tạ Hoài tự nhận mình là người nói nhiều, nhưng đi với Giang Tự thì không có chủ đề gì để nói.

Nếu cậu học giỏi, có thể nói chuyện học hành với Giang Tự, nhưng cậu lại đứng cuối lớp.

Nhưng lúc này không ai nói chuyện thì cậu lại thấy khó chịu.

Tạ Hoài bước nhanh vài bước đi trước Giang Tự, sau đó quay lại đi ngược, nhìn Giang Tự mà tìm chuyện để nói: "Này, Giang Tự, sao cậu lại tốt với tôi vậy?"

Bóng cây loang lổ trên đồng phục của Tạ Hoài, chàng trai mỉm cười lộ ra hàm răng đều đặn.

Có cần vui đến vậy không?

Ngón tay Giang Tự hơi co lại, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tốt chỗ nào?"

"Cậu đưa đồng phục cho tôi, còn mang cơm cho tôi," Còn một số thứ Tạ Hoài đã không nhớ nữa, "Hơn nữa tôi cảm thấy cậu đối xử với tôi và người khác không giống nhau."

"Chỉ vậy thôi đã là 'tốt' sao?" Nghe Tạ Hoài nói, khóe miệng Giang Tự hơi nhếch lên, anh dừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng tôi đối xử với cậu không giống với người khác."

Tâm lý thích tìm tòi của Tạ Hoài lập tức bị lời Giang Tự khơi lên: "Tại sao?"

Giang Tự không biết tại sao Tạ Hoài có nhiều "tại sao" như vậy, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì tôi..."

Lời còn chưa dứt, biểu cảm của Giang Tự thay đổi.

Trong giây tiếp theo, Tạ Hoài thấy Giang Tự lao về phía mình, ngay sau đó cậu bị Giang Tự kéo vào lòng.

Nhịp tim Tạ Hoài đập mạnh, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

"Xin lỗi xin lỗi!" Cho đến khi một giọng nói căng thẳng vang lên trong tai Tạ Hoài.

Người luôn xin lỗi Tạ Hoài là một học sinh mới, vừa rồi cậu ta đi xe đạp vào từ cửa sau, kết quả dây giày không cẩn thận bị cuốn vào bàn đạp, cúi đầu kéo ra, lúc rẽ không để ý phía trước có người, khi phản ứng lại thì xe đạp đã gần đâm vào không kịp phanh.

Nếu vừa rồi không phải Giang Tự kéo cậu qua, có thể giờ cậu đang trên đường đi đến phòng y tế.

Tạ Hoài dán chặt Giang Tự, sự tiếp xúc gần gũi làm mặt cậu hơi nóng.

"Tôi không cố ý, vừa rồi tôi kéo dây giày nên không nhìn thấy phía trước có người, xin lỗi..." Giọng nói của cậu nam sinh càng lúc càng nhỏ, trông như muốn khóc.

Giang Tự nhíu mày, cảm giác được Tạ Hoài không được tự nhiên, ngón tay hơi dừng lại rồi buông tay đang ôm cậu ra, giọng nói lạnh lùng hỏi cậu nam sinh: "Cậu không biết trong trường không được đi xe đạp?"

"Tôi tưởng chỗ này không có người..." Cậu nam sinh đỏ mặt cúi đầu.

Tạ Hoài lập tức nhận ra cảm xúc của Giang Tự không ổn.

Cậu nhanh chóng kéo Giang Tự lại, dẫn Giang Tự về: "Thôi bỏ đi Giang Tự, thôi đi, chúng ta về lớp."

Giang Tự dừng lại, không nói gì thêm để mặc Tạ Hoài kéo đi.

Về đến lớp, đã có không ít bạn học ăn trưa xong trở về.

Mọi người đều nằm bò ra bàn ngủ.

Cùng với tiếng ve kêu xào xạc bên ngoài cửa sổ, ngủ rất thoải mái.

Tạ Hoài không ngồi chỗ của Giang Tự nữa, cậu ngồi lại chỗ của mình, Giang Tự cụp mắt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tầm mắt Tạ Hoài rơi trên mặt Giang Tự, rồi thử thăm dò hỏi: "Giang Tự, cậu giận hả?"

Giang Tự nói không giận là nói dối, nếu vừa rồi xe đạp đâm vào Tạ Hoài, với tốc độ đó không vào viện là không thể.

Nhưng anh không có tư cách giận.

Anh bình tĩnh đáp: "Không có."

Rõ ràng là có.

Tạ Hoài bĩu môi không nói gì.

"Cậu đừng giận nữa, tôi không sao hết. Với cả, vừa rồi đã có cậu rồi mà." Tạ Hoài đặt tay trái lên bàn học của Giang Tự gõ nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành.

Bị Tạ Hoài nói vậy, tâm trạng của Giang Tự bỗng tốt hơn nhiều.

Anh nói: "Ừ, vậy cậu định báo đáp tôi thế nào?"

"..." Tạ Hoài ngừng lại một giây, "Lấy thân báo đáp?"

Tạ Hoài vốn chỉ đùa, nhưng Giang Tự lại gật đầu thật.

Giang Tự: "Được."

Tạ Hoài: "???"

Ủa khoan, sao Giang Tự có thể nghiêm túc nói ra hai chữ này?

Nhịp tim Tạ Hoài đập nhanh, không khỏi dừng lại: "... Vậy tôi phải cân nhắc đã."

Người ngồi trước nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người không nhịn được quay đầu lại: "Này hai anh lớn, hai người có thể nghĩ cho cảm nhận của tôi chút không?"

Tạ Hoài không hiểu: "Ý cậu là gì?"

"Ờ..." Người ngồi trước chỉnh lại lời nói, đơn giản rõ ràng: "Cậu không thấy cuộc trò chuyện của hai người rất mập mờ, rất giống một đôi hửm?"

Tạ Hoài nghĩ kỹ, hình như hơi giống thật, nhưng cậu và Giang Tự chỉ đang đùa thôi.

Cậu thề, cậu không có ý gì khác với Giang Tự hết.

Tạ Hoài quay lại hừ một tiếng, cầm bút gõ vào tay đối phương đặt trên bàn của mình, đối phương đau, lập tức rút về.

"Đù má, anh Hoài còn đánh tôi?" Đối phương vừa ngạc nhiên vừa uất ức.

"Hách Học Tịch, cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Dám nói tôi và bạn cùng bàn của tôi có quan hệ đó, đúng là xúc phạm tình bạn trong sáng của chúng tôi, đúng không bạn cùng bàn?"

Tạ Hoài vừa nói, tay vừa đặt lên vai Giang Tự.

Giang Tự: "..."

Khi mở miệng, không khí xung quanh dường như giảm vài độ: "Ừ, tình bạn trong sáng."

Hách Học Tịch chạm vào cánh tay cảm thấy ớn lạnh của mình, ủ rũ ngậm miệng lại, quay người không nói thêm nữa.

Tạ Hoài chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với Giang Tự, nhưng quay đầu lại thấy biểu cảm của đối phương đã trở lại như thường ngày, không muốn người lạ đến gần.

Tạ Hoài không đoán được.

"Bạn cùng bàn, cậu lại sao nữa?"

Giang Tự không để ý đến cậu.

"Lớp trưởng?"

Giang Tự lấy ra một quyển sách.

Tạ Hoài lại gọi: "Giang Tự."

Đối phương không có phản ứng.

Tạ Hoài thở dài, kéo áo đồng phục của Giang Tự, khẽ gọi: "Giang Tự Tự."

Giang Tự đang lật sách thì ngừng lại, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn như đang kìm nén gì đó, nhắm mắt lại rồi mở ra, không thể nhìn ra có cảm xúc gì khác.

"Tạ Hoài, cậu muốn làm tôi tức chết hay gì?"

Tạ Hoài nghĩ thầm cuối cùng người này cũng chịu nói chuyện rồi.

"Làm cậu tức chết thì tôi được lợi gì?" Tạ Hoài không nhịn được ngáp một cái, trả lời rất nghiêm túc, "Đi thừa kế vị trí nhất khối của cậu?"

Giang Tự hít sâu một hơi, không hiểu Tạ Hoài nghĩ gì trong đầu.

Anh đợi một lúc, muốn xem Tạ Hoài còn muốn nói gì nhưng đợi mãi mà không thấy Tạ Hoài có động tĩnh.

Giang Tự quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Hoài đã gục trên bàn ngủ rồi.

Khuôn mặt khi ngủ của cậu thiếu niên không có gì thay đổi, bình thản và thu lại sự kiêu ngạo thường ngày, trông khá ngoan.

Tạ Hoài vẫn chưa mặc áo khoác đồng phục vào, Giang Tự cụp mắt, phát hiện áo khoác đồng phục của người này bị cậu tự nhét vào bàn, kéo mãi không ra, Giang Tự nghi ngờ Tạ Hoài cố tình.

Anh bất đắc dĩ, nhưng vẫn cởi áo khoác của mình nhẹ nhàng đặt lên lưng Tạ Hoài.

Tạ Hoài càng rúc đầu vào, cả khuôn mặt bị che trong khuỷu tay.

Giang Tự nhìn chằm chằm vào gáy Tạ Hoài một lúc, cuối cùng lấy ra đề thi lật một trang bắt đầu làm.

Chiều tan học, Tạ Hoài và Giang Tự cùng nhau về nhà, cả hai không ở ký túc xá, dù sao trường cũng khá gần nhà, đi học về nhà đều tiện. Cả hai lại ở cùng một khu nên chỉ cần không có việc gì khác sẽ về chung với nhau.

Bố mẹ của Tạ Hoài bận rộn công việc nên rất ít khi về nhà, nhưng Tạ Hoài phát hiện gần đây bố mẹ cậu về nhà thường xuyên hơn nhiều, còn ở lại lâu hơn trước.

Ví dụ hôm nay cậu vừa về nhà đã thấy Triệu Lỵ bận rộn trong bếp.

"Mẹ?" Tạ Hoài ngạc nhiên, thay giày ở cửa xong thì i về phía cửa bếp, "Sao mẹ về sớm thế?"

Triệu Lỵ quay lại nhìn Tạ Hoài, giọng dịu dàng: "Ừ, mẹ nấu một ít canh cho con, còn làm món con thích ăn."

"Bảo sao con ngửi thấy mùi thơm từ xa." Tạ Hoài cười nói.

Triệu Lỵ tắt bếp, cười khẽ: "Ít nịnh nọt đi, gọi bố con ra ăn cơm."

"Dạ."

Khi các món đã được bày lên bàn, cả nhà ngồi cùng nhau, tuân thủ quy tắc ăn không nói ngủ không kêu, không ai nói gì, nhưng Tạ Hoài khá vui, vì họ rất ít khi có cơ hội ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Ăn xong, Triệu Lỵ hỏi Tạ Hoài ở trường thế nào như thường lệ.

Trong đầu Tạ Hoài đột nhiên hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tự, rồi cười: "Mọi thứ đều ổn, không khác gì trước."

Triệu Lỵ lại lo lắng hỏi: "Tạ Hoài, con có thấy trong người không khỏe ở đâu không?"

Ba Tạ Hoài nhìn Triệu Lỵ rồi lắc đầu.

Triệu Lỵ hiểu ý.

Tạ Hoài không thấy hành động nhỏ của ba mẹ, cậu tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai tay buông thõng trông khá tùy tiện: "Không, con thấy rất ổn."

"Ổn là tốt, ổn là tốt." Triệu Lỵ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tạ Hoài luôn cảm thấy lời của Triệu Lỵ không đúng, nhưng nghĩ có lẽ mình nghĩ quá nhiều, nên không suy nghĩ thêm nữa.

-

Tạ Hoài vừa tắm xong ra khỏi phòng tắm, mở điện thoại thấy tin nhắn của Giang Tự gửi cách đây năm phút.

Giang Tự: Thứ Năm và thứ Sáu thi khảo sát, tôi có tổng kết một vài chỗ, cậu có thể xem khi rảnh, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.

Sau đó là một file, Tạ Hoài mở ra, không mở thì thôi, mở ra thì giật mình.

Bảy môn, tổng số trang hơn bảy trăm, nhiều thế?

Tạ Hoài kinh ngạc một lúc mới nhắn lại cho Giang Tự.

Tạ Hoài: Tất cả đều là cậu tổng kết?

Giang Tự: Ừ, có thể không hoàn chỉnh lắm.

Giang Tự: Trọng tâm nằm ở hơn bốn trăm trang đầu, phần sau cậu có thể chọn mà xem.

Hơn bảy trăm trang mà chưa hoàn chỉnh? Nếu cậu nhớ không nhầm thì bây giờ họ mới lớp mười một thôi mà, đã nhiều thế rồi?

Tạ Hoài cảm thán, lắc đầu, thế giới của học sinh giỏi không phải là thứ mà học sinh kém như cậu có thể hiểu được.

Tạ Hoài: Ừ, cảm ơn cậu.

Gửi xong câu này lại thấy câu này có vẻ thái độ không tốt nên lại gửi thêm một sticker [cúi đầu kính bái đại ca].

Tạ Hoài: Tôi sẽ xem kỹ, bạn cùng bàn yên tâm nhé [chắp tay trước ngực].

Giang Tự: Tốt nhất là vậy.

Thấy tin nhắn của Giang Tự, Tạ Hoài cảm thấy có cảm giác như bị nhìn thấu mọi thứ.

Nhưng nghĩ đến việc đây là từng câu từng chữ mà đối phương đánh ra, là bạn bè, Tạ Hoài không muốn lãng phí tấm lòng của Giang Tự nên đã xem kỹ hơn một giờ.

Kết quả là không kiên trì được bao lâu thì không xem nổi nữa.

Xin lỗi nhé anh bạn.

Cậu âm thầm cúi đầu kính bái Giang Tự.

Có lẽ do học quá mệt, cũng có thể do trước khi ngủ trong đầu toàn là những tổng kết mà Giang Tự gửi, lần đầu tiên Tạ Hoài mơ một giấc mơ... giấc mơ xuân.

"Đù má." Sáng hôm sau thức dậy, Tạ Hoài mở chăn nhìn rồi ngớ người.

"Trong mơ mình đã hôn Giang Tự á?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro