Chương 9: Em trai vừa đi, đã buông thả bản thân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phong Linh

Lâm Thiên Tây nhìn tấm gương.

Quả nhiên trên trán nổi một cục u, sưng lên.

Cậu thở dài, xé băng cá nhân dán đè lên.

Thật là, không đánh nhau nhưng ngày nào cũng bị thương, mẹ nó cái số gì vậy nè, còn ngã xuống trước mặt tên họ Tông nào đó, mất mặt!

Vừa bắt đầu rửa tay thì có thông báo tới, sau khi Vương Tiếu đưa cậu đến nhà thì đi, bây giờ gọi điện thoại tới, cậu vừa vào nhà vệ sinh đã trực tiếp bật loa ngoài rồi thả xuống một bên.

Vương Tiếu Nói: "Tây ca, em đón anh về, anh không thể nói cho em biết tại sao anh lại ở sân bay không?"

Lâm Thiên Tây: "Đừng hỏi."

"Không phải, vậy không có khả năng anh tự chạy tới đó được, có phải anh đi với ai không?"

"Đừng hỏi." Lâm Thiên Tây dọa cậu ta: "Còn hỏi nữa sẽ trở mặt!"

"Được rồi." Vương Tiếu đành phải đầu hàng, giọng điệu thay đổi, đề nghị nói: "Dù sao cũng đã đến giờ này rồi, nếu không đừng ngủ nữa, chúng ta tìm quán nét chơi, em gọi điện thoại cho Tiết Thịnh Tôn Khải."

"Không đi." Lâm Thiên Tây nói: "Tôi muốn đi học."

"..." Đầu bên kia như bị đánh một quyền, không phát ra âm thanh gì.

"Lần sau sẽ trả tiền xăng cho cậu." Lâm Thiên Tây cầm lấy điện thoại.

Thành thị nhỏ không có sân bay, cậu bị Tông Thành đưa đến một sân bay kế bên thành phố, tuy cách đây không xa, nhưng đối với moto cũ của Vương Tiếu xem như xa, dù đi đường tắt thì vừa đi vừa về cũng hơi quá sức, đến mức chạy đến giờ này, chưa tới hai tiếng nữa là trời sẽ sáng lên.

Thật ra không phải lần đầu cậu về nhà vào giờ này. Trước đây đều như vậy, hầu như cậu đều ở bên ngoài lăn lộn suốt một đêm, quay về là ngả đầu ra ngủ.

Có lẽ lần này ngủ ở sân bay đủ rồi, bây giờ cậu vô cùng tỉnh táo.

Tốn năm phút đồng hồ để tắm rửa cho mát mẻ, Lâm Thiên Tây nằm dài trên giường, cầm điện thoại di động, nhìn lại mười mấy số điện thoại lạ do Tần Nhất Đông gọi tới.

Nếu là trước đây, có chuyện gì cũng có thể nói một câu với Tần Nhất Đông, nhưng bây giờ, chuyện của Tần Nhất Đông, không thể nói với ai.

Cậu lại nhìn chằm chằm màn hình hai giây, giật giật khóe miệng, giật tấm chăn che kín đầu.

Một lúc sau càng cố gắng chợp mắt một lúc, khi mở mắt ra trời đã sáng trưng, trong phòng khách truyền đến âm thanh đứt quãng.

Lâm Thiên Tây đứng lên, kéo cửa phòng ra, nhìn thấy mẹ cậu đang ở trong phòng khách gọi điện thoại, bà mặc một chiếc váy dài rộng rãi, xõa tóc, trang điểm nhẹ.

"Dậy rồi, ừm..." Giọng điệu Lâm Tuệ Lệ rất mềm mại, mặt dán vào điện thoại di động: "Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về... Không cần, không cần đón em đi làm, người ta sẽ nói ra nói vào..."

Cúp điện thoại, bà cầm túi xách đi tới trước cửa, lúc quay đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tây đứng trước cửa phòng, đứng lại.

"Về tối hôm qua?" Sắc mặt bà lạnh nhạt hỏi.

Bỗng nhiên Lâm Thiên Tây cảm thấy hơi nhói lòng, thật ra không có chuyện gì cả, nhưng giống như vết thương lần trước, trời xui đất khiến, ở trong mắt mẹ cậu chính là cậu có vấn đề.

"Ừm." Cậu cũng không nói gì, đáp một tiếng rồi quay về phòng, trước khi đóng cửa lại bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào điện thoại trong tay bà: "Lần này được bao lâu rồi?"

Ánh mắt Lâm Tuệ Lệ lóe lên, giọng điệu vẫn không nóng không lạnh: "Là do dì Lý ở cửa hàng tiện lợi giới thiệu, được một tuần rồi, cứ tìm hiểu một thời gian xem."

"À." Lâm Thiên Tây gật đầu, lúc đóng cửa phòng lại nghĩ, thảo nào trước đó bà không ở nhà.

Trước khi về già đều giống như vậy, mẹ cậu là một người phụ nữ độc thân, tìm người yêu cũng không có gì.

Đơn giản là đi tìm, lại tiếp tục tìm thôi.

...

Trong phòng học, chỉ còn một phút nữa sẽ bắt đầu lớp đọc sách buổi sáng.

Trương Nhậm nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, vừa cắn bánh rán vừa nói với Đinh Kiệt đang ngồi vắt chân lên chơi game ở bên kia: "Tao đoán hôm nay chắc chắn Lâm Thiên Tây sẽ không đến."

Đinh Kiệt chơi trò đánh bom trong điện thoại: "Đã nói là cậu ta giả vờ không được đâu, còn tỏ thái độ với tao nữa."

Giọng điệu thất vọng, thì nghe được âm thanh của Lâm Thiên Tây: "Nói tao cái gì đấy?"

Trương Nhậm vừa nghiêng đầu, suýt chút nữa bánh rán đã rơi trên mặt đất.

Lâm Thiên Tây lại đạp lên tiếng chuông thông báo, bàn tay ôm lấy cặp sách, đi xuống bàn của mình.

Trương Nhậm kịp phản ứng lại, cậu đã từng nói đừng ném rác lên bàn cậu, đành phải quay đầu tìm giấy lau bàn cho cậu: "Khinh thường mày rồi, không ngờ Tây ca nói được làm được, sau này thật sự không được ăn cái gì trên bàn mày rồi."

"Lâm Thiên Tây, cậu dùng cái này đi." Một nữ sinh ngồi phía trước đưa khăn lau, là Đào Tuyết người lần trước cho cậu mượn khăn lau, nói chuyện rất nhỏ nhẹ.

Trương Nhậm "chậc chậc" hai tiếng, nhận lấy khăn lau.

Lâm Thiên Tây nói với Đào Tuyết một tiếng "cảm ơn", rồi đứng bên cạnh ôm tay nhìn mấy người Trương Nhậm lau bàn, bỗng nhiên cảm thấy bên ngoài cửa sổ có người đi ngang qua, liếc mắt một cái, nhìn thấy đầu tóc ngắn quen thuộc.

Tông Thành đeo cặp một bên vai, đi trễ hơn cả cậu, như nhận ra điều gì cũng quay đầu lại.

Hai ánh mắt đụng nhau, sự tích huy hoàng tối qua rõ mồn một ngay trước mắt, vẻ mặt Lâm Thiên Tây không thay đổi dời mắt, cố gắng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khóe mắt nhìn Tông Thành đi thẳng về lớp 9 phía trước.

Đinh Kiệt ở bên cạnh mắng vài câu: "Cái thằng nhát cáy!" Vừa chống cùi chỏ lên người Lâm Thiên Tây: "Thấy không, hôm nay ông đây sẽ làm hắn một trận!"

Lâm Thiên Tây ngại phiền trả lại cho cậu ta một cùi chỏ: "Cút, ai thèm quản mày, đừng làm ở trước mặt ông đây là được."

Nói xong quăng cặp sách xuống bàn, ngồi xuống.

Suýt chút nữa Đinh Kiệt bị cùi chỏ của cậu đập ngã lăn ra, hơi mơ màng: "Đệt?"

Tông Thành bước vào phòng học, Khương Hạo đang ở hàng ghế trước chờ hắn, vẫy vẫy tay với hắn, lại chỉ chỉ cái bàn: "Cậu thật xui xẻo, mới tới đã bị Đinh đồ đần để mắt đến?"

Trên bàn có vài cuốn sách bị ném loạn, trên mặt còn có dấu giày, bên cạnh mặt bàn cũng bị người ta dùng dao nhỏ khắc bảy tám chữ xiên xiên vẹo vẹo: Sợ, nhát.

"Hôm nay khi tôi vừa vào lớp thì thấy Đinh Kiệt khắc đấy, khắc xong thì bỏ chạy." Khương Hạo nói.

Tông Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngồi xuống hỏi: "Cậu ta rất khó chơi?"

"Hả?" Khương Hạo nghĩ một hồi: "Cậu ta là một tên ngu đần, thường xuyên ghen tức, kiếm chuyện khắp nơi vì lớp trưởng lớp chúng ta, rất đáng ghét."

"Được." Tông Thành tiện tay cầm quyển sách, che đi mấy chữ kia.

Khương Hạo tò mò: "Được là sao?"

Tông Thành nói: "Ý là tôi sẽ xử lý."

Khương Hạo bị giọng điệu hời hợt của hắn làm cho sững sờ, bỗng nhiên cười: "Đã hiểu, nhìn cậu chắc là không ít lần bị làm phiền như vậy, chắc chắn có rất nhiều em gái theo đuổi cậu, có kinh nghiệm đối phó với tình địch, tôi ghen tị quá."

"Không có." Tối hôm qua Tông Thành tiễn người đi xong thì đã muộn, lúc quay về ngủ không được ngon, nói chuyện có vẻ thờ ơ, không biết đang trả lời vế nào của cậu ta.

Lớp trưởng Lưu Tâm Du đang đi kiểm tra mọi người bước tới, gọi hắn một tiếng: "Tông Thành, việc Đinh Kiệt làm mình đã biết, lớp tám chạy tới phá hư đồ của lớp chín, cậu không cần phải để ý đến, mình sẽ nói với thầy giáo."

Khương Hạo cười nói: "Tạm biệt lớp trưởng, nếu cậu ra mặt chẳng phải càng khiến Tông Thành bị gây khó khăn à, dù sao cậu cũng đừng nhúng tay vào."

Lưu Tâm Du đỏ mặt, quay đầu đi về chỗ ngồi.

Tông Thành nhìn Khương Hạo một chút, người sau hiểu ý ra dấu tay "ok", ý là "Cản lại cho cậu, tự mình xử lý nha", sau đó quay đầu lại đọc sách.

Tông Thành ngồi mấy giây, đứng dậy ra khỏi phòng học.

"Xùy... này!" Bỗng nhiên Trương Nhậm phát ra âm thanh kỳ lạ.

Lâm Thiên Tây liếc xéo một cái, cậu ta chỉ Đinh Kiệt, ý là đang gọi Đinh Kiệt.

"Đinh Kiệt! Nhìn bên ngoài!" Trương Nhậm lại gọi.

Lâm Thiên Tây cũng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa sau.

Cậu không nhịn được nhìn thêm một lần, đây là làm gì?

Tông Thành đứng ở đằng kia, một tay đút túi quần, nhìn cậu một cái, vừa nhìn về phía Đinh Kiệt đang ngồi bên trái cậu.

"Đệt? Tên nhát cáy còn dám tới tìm tao hả." Đinh Kiệt đứng lên đá chiếc ghế rồi đi ra ngoài.

Tông Thành nhìn cậu ta vừa đi ra đã động tay động chân, quay người đi dọc theo hành lang.

"Lâm Thiên Tây, nên nói hai người bọn họ thế nào?" Diễn viên tướng thanh Trương Nhậm tìm được tiết mục mới, rất phấn khích.

Lâm Thiên Tây nói: "Ngu xuẩn."

"Đúng không, tao cũng cảm thấy vậy, nào có ai chủ động dâng tận miệng."

"Tao nói Đinh Kiệt."

Trương Nhậm sững sờ.

"Lâm Thiên Tây." Lớp trưởng Chương Hiểu Giang vừa từ bên ngoài bước vào phòng học, kêu một tiếng.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu.

Khi Chương Hiểu Giang đối mặt với ánh mắt của cậu giọng nói không tự chủ được nhỏ lại: "Thầy giáo... dạy toán gọi cậu qua."

Lâm Thiên Tây đứng lên, không biết có phải Từ Tiến cảm thấy lần trước đuổi cậu vẫn chưa đủ, lại muốn làm gì cậu nữa.

Văn phòng ở hành lang đối diện, Lâm Thiên Tây đi được một nửa, nghe được một đống âm thanh kỳ lạ, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.

Nhìn qua, cậu lại nhìn về văn phòng đối diện, dưới chân chuyển hướng, đi về phía nhà vệ sinh.

Vẫn chưa tan học, trong nhà vệ sinh yên tĩnh, chỉ vang lên âm thanh đế giày ma sát với gạch men sứ.

Các phòng vệ sinh trống không, bỗng nhiên một căn phòng vang lên một tiếng "bụp", giống như có người đá một cước, sau đó vang lên tiếng "Ô ô" hừ hừ.

Lâm Thiên Tây nghe được âm thanh này đương nhiên biết đang có chuyện gì xảy ra, đi qua, liếc nhìn người đang đứng ở ngoài cửa căn phòng cuối cùng —

Cánh tay Tông Thành chống lên cánh cửa, đôi chân dài đặt ở cạnh cửa, cùi đầu lướt điện thoại.

Phát hiện ra có người, hắn ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm điếu thuốc.

Lâm Thiên Tây nhíu mày, nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ kém không huýt sáo một tiếng.

Được đấy, em trai vừa đi đã buông thả bản thân?

Vẻ mặt Tông Thành không biểu cảm, giống như không có chuyện gì xảy ra, tầm mắt lạnh nhạt trong sương khói.

Mặt hắn như vậy, dáng người như vậy, dáng vẻ ngậm điếu thuốc thờ ơ không quan tâm đến chuyện gì, bỗng nhiên có gì đó khó nói lên lời.

"Lâm Thiên Tây!" Có thể bây giờ Từ Tiến không đợi được nữa, đang gọi.

Lâm Thiên Tây cong miệng cười với Tông Thành, quay đầu lại, không hề nói gì, im lặng bước vào, rồi lại im lặng bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro