Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 1. Chương 1: Hắn Muốn Kết Hôn

Edit:  Bella
.
.
.

“Nhìn hắn, tôi muốn cậu nhìn hắn.”

Trên ghế, thiếu niên bị xiềng xích cố định, trước ngực, tay chân cùng huyệt thái dương đều là dây điện, một người mặc áo blouse trắng, râu ria xồm xoàm kéo lấy tóc của cậu, cưỡng bách cậu nhìn ảnh chụp trước mặt.

“Nhìn đi, vì một thằng đàn ông, đáng giá sao?”

“Đáng giá.” Nguyễn Dụ hơi hơi mỉm cười, gương mặt tái nhợt ở dưới ánh đèn gần như trong suốt.

Trên ảnh chụp là một người nam nhân trẻ tuổi soái khí, đó là người Nguyễn Dụ yêu, là người cậu đặt ở đầu quả tim.

Nguyễn Dụ nhìn “Bác sĩ”, vẻ mặt bình thản, ngữ khí kiên định, “Tôi chính là yêu anh ấy, tôi không có sai, tôi cũng không có bệnh.”

Người trước mặt hoàn toàn không ngờ tới trường hợp này, Nguyễn Dụ cư nhiên còn có thể cùng hắn tranh luận, tức giận đến mức muốn chửi bậy.

Một năm, suốt một năm này, cậu cư nhiên còn không thèm sửa miệng, cư nhiên còn rất kiên trì, quả thực có tổn hại đến danh hào của hắn.

“Tăng lớn điện áp, tăng lớn ——”

“Lão đại……” Một thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh máy móc có chút không đành lòng, “Nếu như hôm nay lại tăng lớn lực độ, sợ là sẽ xảy ra chuyện.”

“Tôi nói tăng lớn, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Hồ Tra rống lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn không khác gì với kẻ muốn ăn thịt người, thanh niên trẻ tuổi hoảng sợ, vội vàng không xong. ..

“Lão đại.”

Lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một cô gái trẻ tuổi đeo kính mặc áo blouse trắng bước vào. “Lâm nữ sĩ tới, nói muốn gặp người.”

“Không rảnh.”

“Lâm nữ sĩ kiên trì muốn gặp.”

“Biết rồi.” Hồ Tra xua xua tay, hơi có chút không kiên nhẫn.

Thanh niên trẻ tuổi cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng điều chỉnh thấp điện áp, đứng dậy mở trói cho Nguyễn Dụ,...

“Hôm nay tạm tha cho cậu. ” Hồ Tra vỗ vỗ gương mặt của Nguyễn Dụ, đối với người đối diện nói. “Dẫn cậu ta đi rửa mặt một chút, thuận tiện sửa sang lại một phen, đừng để cậu ta xuất hiện với bộ dáng nửa sống nửa chết. ”...

*

Bên trong phòng khách, hai mẹ con đã cách xa nửa năm, lại lần nữa hội tụ.

Lâm nữ sĩ vẫn là bộ dáng cũ, một bộ dáng giỏi giang của người nên có, tóc ngắn xinh đẹp, làn da được bảo dưỡng thích đáng làm nàng thoạt nhìn một chút đều không giống người 50 tuổi.

Trên mặt Nguyễn Dụ đánh phấn chỉnh tề, sự tái nhợt trên mặt thoáng có chút huyết sắc, người bên trong đã xử lý một phen, cứ thế nhìn cậu kiểu gì cũng thật ổn, chỉ là so với trước kia thì gầy hơn một chút, khắp người cũng nhìn không ra tinh thần gì.

“Con gầy đi rồi.” Thấy con trai trở thành bộ dáng này, mắt Lâm nữ sĩ lộ ra sự đau lòng.

Nguyễn Dụ lẳng lặng mà nhìn, cũng không có đáp lời.

Lâm nữ sĩ duỗi tay muốn chạm vào con trai, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh băng kia, lại thu hồi tay.

“A Dụ, con tỉnh lại đi, người kia không thích hợp với con.”

“A.” Nguyễn Dụ cười nhạt một tiếng, “Nếu người tới là để nói những lời này, vậy người có thể đi rồi.”

Nói xong, Nguyễn Dụ liền muốn đứng dậy rời đi.

“A Dụ,” Lâm nữ sĩ nhìn bóng dáng gầy yếu của con trai, rốt cuộc nhịn không nổi, cuồng loạn nói: “Con rốt cuộc là muốn chấp mê bất ngộ tới khi nào.”

Nguyễn Dụ quay đầu, ngữ khí nhàn nhạt, “Trở về đi, về sau cũng đừng tới.”

“Nguyễn Dụ.” Thời điểm  Nguyễn Dụ lướt qua mở cửa muốn rời đi, Lâm nữ sĩ hét lớn một tiếng, “Cậu ta sắp kết hôn rồi, con có thể hay không tỉnh táo lại.”

“……”

Nguyễn Dụ dừng lại động tác, quay lại chỗ Lâm nữ sĩ.

Nguyễn Dụ vẫn luôn cảm thấy Lâm nữ sĩ là một người cường thế, cường ngạch. Như lần nàng biết được người cậu yêu là người đồng giới. Nàng đều có thể không để lộ dấu vết gì, bình tĩnh gọi cậu trở về ăn cơm, sau đó hạ thuốc ở chén cơm của cậu rồi đem cậu đưa tới địa phương này.

Cho nên cậu vẫn không thể tưởng tượng được, sẽ có ngày Lâm nữ sĩ sẽ có thể khiến cậu buông tay, cư nhiên lại có thể biện ra lời nói dối như vậy đến lừa gạt cậu.

“Đừng lừa con.” Nguyễn Dụ cười lạnh, căn bản là không tin lời nàng nói, “Con không có bệnh, con cũng không cần sửa, con chỉ là yêu một người, con không có sai. Người không cần thiết phải lấy loại lời nói này đến lừa gạt con, con không phải đồ ngốc.”

“Ai lừa con!?” Lâm nữ sĩ cũng bị loại thái độ này cấp chọc giận, từ trong túi lấy ra một phần thiệp cưới, ném xuống trên bàn.

“Mẹ không rõ con đến tột cùng là chấp nhất cái gì, cậu ta sẽ kết hôn, con cẩn thận xem đi, xem đi ..” Lâm nữ sĩ hiện tại hoàn toàn đã đánh mất hình tượng của mình.

Ảnh chụp chỉ lộ ra một góc, không biết mặt trên là cái gì, nhưng màu đỏ rực rỡ kia, lại khiến Nguyễn Dụ đau.

Cậu không cầm lấy thiệp mời, chỉ nhìn đôi mắt của Lâm nữ sĩ, ý đồ muốn tìm ra một dấu vết dối trá.

Nhưng thực đáng tiếc, không có.

“Nhìn đi!” Lâm nữ sĩ cười lạnh.

Thiệp mời đỏ rực trên bàn kia tựa như một củ khoai lang nóng đến phỏng tay, Nguyễn Dụ nói với chính mình không cần mở ra, chỉ cần không mở ra, vẫn sẽ còn tốt, nhưng tay lại không nghe sai sử.

[ Giai ngẫu thiên thành, châu liên bích hợp, tân lang Hạ Lâm tiên sinh cùng tân nương Phùng Điền tiểu thư vào ngày  23 tháng 10 cử hành đại hôn. Chân trọng kính mời Nguyễn Dụ tiên sinh đến chứng kiến cùng chúc phúc. ]

23 tháng 10, còn không phải là tới rồi sao?...

Nguyễn Dụ cầm lấy ảnh chụp, trên hình chú rể một thân âu phục màu đen, cô dâu váy cưới xinh đẹp, đứng rúc vào nhau, cười đến thật hạnh phúc.

Nếu nói thiệp mời kia là Lâm nữ sĩ tùy tiện làm ra, vậy ảnh chụp này thì tính là gì?

Nguyễn Dụ không ngốc, cậu biết, ảnh chụp này không phải là giả .

“A Dụ, buông tay đi, trở lại cuộc sống trước đây, được không?” Lâm nữ sĩ thấy bộ dáng ngốc lăng của cậu, cũng là đau lòng không thôi.

Không thể phủ nhận là, Nguyễn Dụ vẫn luôn là một đứa con ngoan, tột cùng là vì cái gì, cố tình cậu lại thích người cùng giới.

Nguyễn Dụ nhìn ảnh chụp kia, đối với lời nói của Lâm nữ sĩ là mắt điếc tai ngơ, thật lâu sau, cậu rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, đuôi mắt đỏ bừng ướt át, cho thấy cảm xúc của cậu hoàn toàn không giống với biểu hiện trấn định bên ngoài.

“Mẹ,” Thanh âm Nguyễn Dụ run rẩy, đây cũng là lần đầu tiên cậu gọi Lâm nữ sĩ là mẹ sau khi bị nhốt vào đây.

“Mẹ, con muốn gặp anh ấy.”

“Con cầu xin mẹ.” Nguyễn Dụ nắm lấy tay của Lâm nữ sĩ.“Phanh” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Mẹ, cầu xin mẹ, cho con gặp anh ấy đi, con cầu xin mẹ.”

“A Dụ.” Nguyễn Dụ như thế này, làm Lâm nữ sĩ vô cùng đau đớn. Kiêu ngạo như cậu, cư nhiên lại vì một người nam nhân như vậy mà cầu xin nàng.

Vì cái gì, cậu liền không thể giống như người cha tuyệt tình kia của cậu, tiêu sái mà buông tay.

“Mẹ, con cầu xin người, con muốn gặp anh ấy.”

“Được rồi.” Lâm nữ sĩ ngẩng đầu nhìn trời, cố nén để nước mắt không rơi xuống, cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Nguyễn Dụ.

Nếu nhìn thấy nam nhân kia rồi, Nguyễn Dụ hẳn là sẽ hết hy vọng đi!

……

“Cái gì, chị muốn cho cậu ta đi ra ngoài.” Hồ Tra nghe được yêu cầu của Lâm nữ sĩ, lập tức cự tuyệt, “Không được không được, hiện tại là thời khắc mấu chốt, như thế nào có thể đi ra ngoài.”

Thấy Lâm nữ sĩ lạnh mặt, hắn lại lập tức xoay hướng. “Lâm nữ sĩ, chị không biết đấy thôi, việc trị liệu này của chúng tôi là theo từng đợt trị liệu, nếu như là trên đường bị đánh vỡ, sẽ phải làm lại từ đầu.”

“Muốn bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ trả.”

“Này không phải là tiền.” Hồ Tra đạt tới mục đích, lập tức bật chế độ diễn xuất, một bộ khó xử mà nói: “Cứ làm theo ý chị đi, dù gì thì hai mẹ con cũng đã lâu không gặp nhau rồi, tôi đây liền phá lệ vậy. ”

“Ầm ầm ầm……

Cửa sắt chịu phong bế một năm rốt cuộc cũng mở ra, Nguyễn Dụ bước theo Lâm nữ sĩ, cảnh quan phồn hoa bên ngoài khiến cậu sinh ra một tia xa lạ cảm giác.

Gương mặt tái nhợt lộ ra sự mờ mịt, bàn tay nắm chặt lấy, cậu có chút sợ hãi.

“Đi thôi, trước tiên đi mua vài bộ quần áo đã.” Sống mũi Lâm nữ sĩ có chút nghẹn, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, không biết việc đưa cậu tới loại địa phương này, đến tột cùng là tốt hay hại.

Lâm nữ sĩ lái xe mang Nguyễn Dụ đi trung tâm thương mại.

Trong trí nhớ của Lâm nữ sĩ, Nguyễn Dụ vẫn luôn là một người rất chuẩn, bất luận là quần áo gì, mặc ở trên người cậu đều như là vì cậu ước lượng mà thành.

Nhưng hiện tại, đã đổi qua vài bộ quần áo, đã là số nhỏ nhất, mặc ở trên người Nguyễn Dụ, đều to rộng giống như áo choàng.

“Quý khách, thực xin lỗi, tiểu soái ca này thật sự là quá gầy, đồ trong tiệm chúng tôi khả năng thật sự không thích hợp với số đo của cậu ấy.”

“Lấy bộ này đi!” Nguyễn Dụ thấy vẻ mặt nhân viên khó xử, đành mở miệng nói.

Xoay chuyển một hồi, Nguyễn Dụ cảm thấy bộ này khá tốt. Vô luận là màu sắc hay là kiểu dáng, đều rất giống với bộ đồ đôi cậu mua cùng Hạ Lâm khi cả hai vừa mới xác định quan hệ kia.

“Mẹ, con muốn bộ này. ” Nguyễn Dụ ngữ khí kiên định mà nói.

“Được.” Lâm nữ sĩ thấy cậu là thật sự thích, cũng không lại chối từ, nhanh chóng đi thanh toán.  ..

Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, trời đã tối rồi, Lâm nữ sĩ nói: “Về nhà trước đi, ngày mai mẹ sẽ giúp con liên hệ với cậu ta, được không?.”

Ánh mắt Lâm nữ sĩ mang theo sự khẩn cầu, cái này làm cho Nguyễn Dụ vô pháp mở miệng cự tuyệt. Tuy rằng, cậu muốn gặp Hạ Lâm tới sắp phát điên luôn rồi.

“Được.”

Nguyễn Dụ theo Lâm nữ sĩ trở về nhà, sáng sớm, hầu gái sau khi nhận được điện thoại của Lâm nữ sĩ, đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn.

Chay mặn đủ kiểu, từ màu sắc đến hương vị đều thập phần mê người, nhưng Nguyễn Dụ lại không có chút nào là muốn ăn cả.

Ở chỗ kia một năm, ăn cơm với cậu mà nói, đã thành một sự gánh vác, cho nên rất nhiều thời điểm, trừ phi là bọn họ cưỡng chế ép cậu ăn cơm, cậu đều là dựa vào dịch dinh dưỡng sống qua ngày.

“Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, đây đều là những món con thích mà, nếm thử xem, xem tay nghề của Lưu tỷ có hay không giảm xuống rồi.” Lâm nữ sĩ vừa nói xong, tay liền gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào cái chén trước mặt Nguyễn Dụ.

Ở dưới ánh mắt mong đợi của Lâm nữ sĩ, Nguyễn Dụ không thể không động đũa, chỉ là miếng thịt vừa bỏ vào trong miệng, giây tiếp theo, cậu liền đứng dậy hướng phòng vệ sinh chạy.

Lâm nữ sĩ hoảng sợ, ngay sau đó nàng liền nghe được thanh âm nôn mửa, cái loại thanh âm này gần như là muốn đem tâm can tì phổi đều nhổ ra.

Lâm nữ sĩ đi lên phía trước, nhìn thấy Nguyễn Dụ cả người quỳ bò ở trên bồn cầu, thân mình run rẩy không thôi, rõ ràng cái gì cũng chưa nhổ ra, nhưng cậu vẫn như cũ lại khó chịu buồn nôn.

Kỳ thật Lâm nữ sĩ cũng biết, đây là biến chứng có được từ chỗ kia, cho nên thời điểm nhìn thấy Nguyễn Dụ trở nên gầy như vậy, nàng kỳ thật cũng không có quá kinh ngạc.

Chính là hiện giờ nhìn thấy cậu khó chịu như vậy, nàng rốt cuộc vẫn là nhịn không được đỏ mắt, tiến lên ngồi xuống trước mặt Nguyễn Dụ ,ôm chầm lấy cậu. “A Dụ, con nghe lời mẹ đi, không cần thích cậu ta có được không?”

“Coi như là mẹ cầu xin con đi, buông tay, có được không?”

Lâm nữ sĩ lệ rơi đầy mặt .

Kỳ thật cho tới nay, nàng đối với Nguyễn Dụ đều không được tốt lắm. Lúc trước ly hôn, nàng tuy rằng tranh được quyền nuôi nấng Nguyễn Dụ, nhưng bởi vì người cha phản bội của Nguyễn Dụ, nàng đem tất cả oán hận đều phát tiết lên người Nguyễn Dụ còn nhỏ, khiến cậu từ một thiếu niên dương quang trở nên không thích nói chuyện nữa.

Sau khi Nguyễn Dụ trưởng thành một chút, nàng lại bận việc công tác, xem nhẹ sự tồn tại của cậu, phần lớn thời điểm, Nguyễn Dụ đều là do bảo mẫu chăm sóc .

Nàng không biết có phải hay không là bởi vì nàng đã không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, khiến cho tâm lý Nguyễn Dụ xảy ra biến hóa, thích người cùng giới.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ có hối hận.

Hối hận không có sớm một chút quan tâm đến cậu, hối hận vì đã lạnh nhạt với cậu, càng hối hận khi đưa cậu đi đến loại địa phương kia, khiến cậu trở thành cái dạng này.

...........
Tác giả có lời muốn nói: Ai hắc, ta lại mang theo tân văn tới rồi, thích bảo tử nhóm điểm cái cất chứa nga, vẫn là phim ngắn, chỉ có tam chương nga ~

Mặt khác, chuyên mục cầu thu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro