Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 2. Chương 2: Tuổi Trẻ Ngông Cuồng Cùng Nhất Thời Hứng Khởi

Edit : Bella
.
.
.

Nguyễn Dụ ở nhà sống cũng không yên ổn, bởi vì loại địa phương kia, cậu ở ban đêm liên tục phải tỉnh giấc, bốn phía an tĩnh sẽ làm cậu cảm thấy sợ hãi, đây vốn dĩ là nhà của cậu, sẽ không có người đột nhiên xông tới cưỡng chế ép cậu thế này thế kia, cũng sẽ không có người dùng điện giật cậu, càng sẽ không cưỡng chế tẩy não cậu, nói với cậu đồng tính luyến ái có bao nhiêu ghê tởm.

“Hạ Lâm, em rất nhớ anh.” Nguyễn Dụ đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, tựa như đang ở trong lòng ngực của Hạ Lâm.

Cậu cưỡng chế chính mình không được nghĩ tới trương thiệp mời cùng với ảnh chụp kia, tựa hồ như vậy, cậu cùng với Hạ Lâm liền như trước đây, tốt đẹp.

Trời sáng.

Nguyễn Dụ rời giường, rửa mặt xong liền mặc vào bộ quần áo mới mua kia, lại cẩn thận sửa sang lại đầu tóc, cái trán trơn bóng lộ ra, giống như được trang điểm, chỉ là làn da của cậu kém thật nhiều.

Sớm biết vậy liền đắp cái mặt nạ, cũng không biết Hạ Lâm có thể hay không sẽ ghét bỏ cậu.

Lâm nữ sĩ xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng đứng ở trong phòng khách, trong nháy mắt này, nàng tựa hồ như được trở về tới một năm trước, thời điểm Nguyễn Dụ sau khi rời giường liền ở trong phòng khách xem điện thoại.

“A Dụ.” Lâm nữ sĩ nhẹ nhàng gọi một tiếng, Nguyễn Dụ nghe được thanh âm liền quay đầu lại, khuôn mặt gầy yếu, khiến hốc mắt nàng nóng lên.

“Như thế nào dậy sớm như vậy, không ngủ thêm một lát sao?.”

“Ngủ không được.” Nguyễn Dụ đứng lên, “Mẹ……”

Muốn nói lại thôi, nhưng cậu muốn nói cái gì, Lâm nữ sĩ đều rõ ràng.

“Điện thoại của con đã hỏng rồi, đây là điện thoại mới, bên trong...”

“Cảm ơn mẹ.” Lâm nữ sĩ lời còn chưa dứt, Nguyễn Dụ liền một phen cầm đi di động trong tay nàng.

Di động là loại mới, là mẫu mã Nguyễn Dụ thích nhất, hiện tại đã đổi mới với nhiều phiên bản, nhưng Nguyễn Dụ căn bản là không có nhìn lấy một cái, đơn giản mở ra di động, ấn xuống dãy số mà cậu đã nhớ kỹ trong lòng. ..

“……” Một trận rung, điện thoại đã gọi đi, Nguyễn Dụ không khỏi bắt đầu khẩn trương, cậu đi đến ban công, ngón tay nắm chặt lấy góc áo, đợi hồi lâu……

“Alô ——”

Thanh âm quen thuộc vang tới, nháy mắt làm cho Nguyễn Dụ tim đập không ngừng, kích động đến có chút nói không ra lời.

“Alô, ai vậy?” Bên kia, Hạ Lâm lạnh giọng nói, hắn nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ.

“Ai thế? Nếu không nói gì, tôi ...”

“Hạ Lâm, là em.” Nguyễn Dụ chần chờ đã lâu, rốt cuộc cũng tìm về được thanh âm của chính mình.

Điện thoại bên kia là một trận an tĩnh, ngay sau đó truyền tới thanh âm của Hạ Lâm. “Nguyễn Dụ?”

“Đúng vậy, là em.” Hắn quả nhiên không có quên cậu, Nguyễn Dụ tươi sáng cười, trong lòng như là buông xuống được tảng đá lớn. “Hạ Lâm, em muốn gặp anh.”

“……”

Đối diện lại là một trận tĩnh âm, tiếng hít thở rất nhỏ, Nguyễn Dụ biết Hạ Lâm đang phân vân.  ..

“Làm sao vậy, không tiện sao?” Nguyễn Dụ thật cẩn thận hỏi.

“Không có.” Hạ Lâm nhìn vị hôn thê đã chuẩn bị xong.  “Như vậy đi, giữa trưa 12 giờ, ở đại quảng trường, gặp nhau ở quán cà phê cậu thích nhất kia đi. ”

“Được.” Nguyễn Dụ cười đến thoải mái. “Hạ Lâm ...”

“Tút…… Tút……”

Nguyễn Dụ vẫn chưa nói xong, đối phương đã thẳng tay cắt đứt cuộc gọi .

……

Chẳng sợ Nguyễn Dụ lại trì độn, bởi vì cậu cũng minh bạch được, Hạ Lâm đã khác ngày trước rồi.

Cậu cơ hồ có thể dự kiến, lần này gặp mặt, đến tột cùng là cái ý nghĩa gì.

Nguyễn Dụ ở ban công, cách khá xa, Lâm nữ sĩ vẫn không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ là nhìn thân ảnh cô đơn của Nguyễn Dụ, nàng cũng có thể đoán được đại khái.

Cũng là, hắn sẽ kết hôn, còn có thể có cái gì lời hay đâu.

“A Dụ.” Lâm nữ sĩ đi lên phía trước, duỗi tay xoa bờ vai của cậu, lại bị xương cốt nhô lên kia cộm đến chua xót.

“Mẹ, anh ấy nói giữa trưa 12 giờ, ở quán cà phê mà con thích nhất.” Nguyễn Dụ kéo kéo khóe miệng. Chính là vì cái gì, cậu liền một chút vui vẻ đều không dậy nổi. Thậm chí, cậu đã muốn lui ý.

Có phải hay không chỉ cần cậu không đi, sự tình cậu sợ hãi liền vĩnh viễn đều sẽ không phát sinh.

“Nếu không, giữa trưa mẹ đưa con đi.” Lâm nữ sĩ nhìn ra cậu muốn lùi bước.

“Không cần.” Nguyễn Dụ lắc đầu.

Nên tới đều sẽ tới, cậu không nghĩ sẽ muốn Lâm nữ sĩ nhìn sự kiên trì cuối cùng của cậu biến thành một hồi chê cười, kia quá khó coi.

Lâm nữ sĩ nhìn sự chua xót trên mặt con trai, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Rõ ràng nàng cùng lão Nguyễn đều không phải là người si tình, như thế nào liền sinh ra một kẻ si tình?.

*

Giữa trưa 11 giờ 50, Nguyễn Dụ đúng giờ tới quán cà phê kia.

Quán cà phê vẫn là bộ dáng cũ, trang hoàng phong cách cổ phong, âm nhạc mang giai hưởng cổ phong, tựa hồ liền ngay cả nhân viên cửa hàng, đều vẫn là gương mặt quen thuộc.

“Cậu đã lâu không có đến đây rồi nhỉ? Như thế nào, vẫn như cũ chứ? .”

“Không được,” Nguyễn Dụ nhẹ nhàng lắc đầu, “Chờ một lát đi, có người đang tới.”

“Biết rồi. Biết rồi.” Nhân viên cửa hàng cười cười, rốt cuộc trước kia, cậu đã từng cùng một nam nhân lại đây uống cà phê, cử chỉ thân mật, vừa thấy chính là một đôi.

“Ân.” Nguyễn Dụ chua xót mà kéo kéo khóe miệng, đối với ám chỉ của nhân viên cửa hàng, cậu tựa như không nhìn thấy.

12 giờ điểm, chuông gió trước cửa đúng giờ rung lên, cửa tiệm cà phê bị người từ bên ngoài đẩy vào. Nguyễn Dụ quay đầu lại, thấy được nam nhân đang đi tới, gương mặt lập tức bừng bừng phấn chấn.

Hắn vẫn là bộ dáng soát khí kia, tóc ngắn lưu loát sơ về phía sau, mặt mày cương nghị nam tính, sống mũi cao kia tựa như ngọn núi cao ngất, làm cho cậu mỗi khi cùng hắn ân ái đều nhịn không được đi vuốt ve nó, yêu thích không buông tay.

Có lẽ là ánh mắt của cậu quá mức mãnh liệt, Hạ Lâm cũng thấy được cậu. Chỉ là ánh mắt của hắn khi dừng trên người Nguyễn Dụ, lại bình tĩnh như nước, cũng không có nhiệt liệt chân thành đến tâm hoảng quang mang như ngày xưa.

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Dụ thậm chí không biết nên nói cái gì, liền như vậy mắt trông mong mà nhìn Hạ Lâm đi tới, ngồi ở đối diện cậu.

“Đã lâu không gặp.” Hạ Lâm nói, vẻ mặt tĩnh lặng như bờ.

“Ừ.” Nguyễn Dụ cảm thấy cổ họng có chút đắng, khiến cậu phát không ra thanh âm, càng không biết nên như thế nào cùng nam nhân khí tràng cường đại trước mắt này nói chuyện.

“Anh uống cái gì, em vẫn chưa gọi đâu...” Do dự nửa ngày, Nguyễn Dụ chỉ phun ra được mấy chữ này.

“Không cần.” Hạ Lâm lãnh đạm nói. “Hôn thê của tôi lập tức liền tới đây, tôi không có nhiều thời gian đâu.”

“……” Nguyễn Dụ không biết nên nói cái gì.

Trong lòng như bị cục đá đè sâu, khiến cậu có chút khó thở, hô hấp đều trở nên thực khó khăn.

“Cậu gầy đi nhiều rồi?!” Hạ Lâm giương mắt nhìn. “Không khí nước ngoài tệ đến vậy sao?”

“Em không có.”

Nguyễn Dụ muốn giải thích, nhưng hiển nhiên, Hạ Lâm cũng hoàn toàn không muốn nghe cậu giải thích, mặt lạnh tang, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, “Không có cái gì? Vẫn là, cậu học y, xuất ngoại đào tạo sâu xác thật sự là lựa chọn tốt nhất, tôi không trách cậu. ”

“Hạ Lâm, em không có xuất ngoại, em chỉ là ——” Nguyễn Dụ rất muốn nói, này hết thảy, đều là Lâm nữ sĩ nói dối, cậu không có xuất ngoại, cậu là bị bắt tới địa phương kia, cậu không có vứt bỏ tình cảm của bọn họ.

Nhưng ánh mắt của Hạ Lâm chỉ toàn là đạm mạc, khiến cậu tiến thoái lưỡng nan, không biết rốt cuộc có nên hay không giải thích.

“Kỳ thật là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.” Hạ Lâm đột nhiên nói.

“Cảm ơn em cái gì?” Thanh âm Nguyễn Dụ nghẹn ngào đến mơ hồ nghe không thấy.

“Cảm ơn vì cậu đã rời đi, khiến cho tôi nhìn thấy rõ tâm của mình. ”

Tuy rằng là ba phải thế nào cũng được một câu, nhưng Nguyễn Dụ vẫn biết hắn có ý tứ gì. Đặc biệt là, cậu nhìn thấy được ở ngón áp út của Hạ Lâm là một chiếc nhẫn rực rỡ lấp lánh.

Từ khi nào mà, người này từng nói với cậu, phải thân thủ thiết kế một quả nhẫn, mang lên tay cậu, khóa cậu lại cả đời.

Nhưng hiện tại, chiếc nhẫn trên tay hắn kia, muốn tuyên bố chủ quyền gì đây ?

“Chiếc nhẫn?”

“À, đây là nhẫn kết hôn của tôi. Sau khi cậu rời đi tôi mới biết được, nguyên lai tôi vẫn là thích con gái.”

“Thích con gái?” Mặt mày Nguyễn Dụ hơi hơi nhăn lại.

Lời này của hắn là có ý tứ gì.

Thanh âm Nguyễn Dụ đều là run rẩy. “Chúng ta đây…… Tính là cái gì?”

Em đây tính là cái gì?

Chúng ta yêu nhau 5 năm này thì tính là cái gì?

“Chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng cùng nhất thời hứng khởi mà thôi, chung quy không thể coi là thật được.”

Tuổi trẻ ngông cuồng?

Nhất thời hứng khởi?

Nguyễn Dụ không tin được, những lời này là từ miệng Hạ Lâm phát ra, ở trên giường hắn sẽ hống cậu nói lời thô tục, sẽ nói yêu cậu.  ...

Vậy mà...

Hắn liền như vậy dùng hai cái từ, tổng kết ân ái 5 năm của bọn họ?

Rõ ràng là hắn đuổi theo cậu trước?

Rõ ràng là hắn mỗi ngày hỏi han ân cần, cẩn thận tỉ mỉ.

Nguyễn Dụ nhớ tới thời điểm gian khổ lúc bọn họ cùng nhau vượt qua cao tam, khả năng học tập của Hạ Lâm so với cậu tốt hơn nhiều, vì để có thể cùng hắn học chung một trường đại học, cậu mỗi ngày đều là thức khuya dậy sớm học bài, giải đề, cho dù sinh bệnh phát sốt, nhưng vẫn kiên trì đi đến trường học.

Một lần kia, nếu không phải Lâm nữ sĩ phát hiện sớm, khả năng cậu liền thiêu thành choáng váng.

Ở dưới sự trợ giúp của Hạ Lâm, chính là không phụ lòng người, cậu cuối cùng cũng thành công bắt được thư thông báo trúng tuyển giống với hắn, cùng hắn nắm tay bước vào một trường đại học.

Sinh hoạt Đại học luôn là tự do, Hạ Lâm học ngành thiết kế, ngành cậu học lại là lâm sàng y học, hai người ở đại học nói chuyện một năm “Đất khách luyến”, khai giảng lần hai, hai người liền hoả tốc dọn tới căn phòng thuê bên ngoài.

Căn phòng thuê đơn giản kia, chứa tải quá nhiều ký ức của bọn họ. Nó chứng kiến quá trình ngọt ngào của bọn họ, chứng kiến quá trình bọn họ khắc khẩu, càng chứng kiến qua vô số lần bọn họ phiên vân phúc vũ, linh thịt giao hợp.

Nguyễn Dụ cảm thấy, nếu lúc ấy bọn họ có thể lưu tại nơi nào đó phát triển, có lẽ, cậu cùng với Hạ Lâm vẫn là sẽ hạnh phúc như cũ, là một đôi người yêu đồng tính hạnh phúc.

Nhưng cố tình Hạ Lâm lại nói, cậu tưởng đi đến một nơi xa, nhưng mẹ cậu vẫn còn ở chỗ này, cậu không yên lòng.

Nguyễn Dụ lúc ấy rất lo lắng, chỉ cần trở về, Lâm nữ sĩ sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện sự tình của bọn họ, lấy tính cách của Lâm nữ sĩ, nàng nhất định sẽ không đồng ý.

Cậu còn nhớ rõ lúc ấy Hạ Lâm kéo lấy tay cậu, vẻ mặt ôn nhu thật kiên định mà nói.

“Mặc kệ con đường phía trước là cỡ nào gian nan, dù cho mẹ em sẽ như thế nào ngăn trở, a Dụ, đời này, anh chỉ thích em, cũng sẽ chỉ cưới một mình em.”

Hạ Lâm, vậy anh hiện tại, vì cái gì liền không cần em nữa?

Chúng ta đến chia tay chính thức đều không có, gặp lại, anh cư nhiên liền muốn kết hôn với người khác.?

Nguyễn Dụ bỗng nhiên cảm thấy thực sự là châm chọc, cậu cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng hắn. “Hạ Lâm, anh thật sự cảm thấy như vậy sao?”

“Cậu lựa chọn xuất ngoại du học, tôi lựa chọn cưới vợ sinh con, chúng ta, cũng coi như là không ai nợ ai đi.”

Nói xong, hắn như là nhìn thấy cái gì, vẻ mặt cao hứng hướng cửa vẫy vẫy tay, “Mẹ, Điền Điền, ở chỗ này.”

Ngay sau đó hắn liền đứng lên, ngữ khí đạm nhiên. “Thiệp mời tôi đã gửi cho cậu rồi, cậu nếu là muốn đến, tôi đều rất hoan nghênh, tôi còn có việc, đi trước.”

Nguyễn Dụ cứ như vậy nhìn Hạ Lâm rời đi, đi khỏi tầm mắt của cậu, sau đó cao hứng chạy về phía một cô gái.

Nguyễn Dụ nhìn thấy bọn họ một nhà ba người cười đến thực vui vẻ, còn nhìn thấy, bụng của cô gái kia hơi hơi phồng lên, tựa hồ là mang thai.

“A.” Nguyễn Dụ che mặt khẽ cười một tiếng, không chỉ là đang cười Hạ Lâm mà chính xác vẫn là cười chính mình.

Thật lâu sau, Nguyễn Dụ với nước mắt chảy dài lẩm bẩm nói.

“Hạ Lâm, chúc anh hạnh phúc.”






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro