Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- 3. Chương 3:  Em Nguyện Ý

Edit:  Bella
.
.
.

Nguyễn Dụ ra khỏi quán cà phê, liền nhìn thấy Lâm nữ sĩ vẫn luôn chờ ở cửa.

Thực hiển nhiên, Lâm nữ sĩ là không yên lòng cậu, cho nên theo tới.

“A Dụ.” Lâm nữ sĩ tiến lên, vẻ mặt lo lắng.

Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Hạ Lâm kia cư nhiên lại như vậy không phải là người, cư nhiên mang theo vị hôn thê tới.

“Mẹ, con không có việc gì.” Nguyễn Dụ cười đến tái nhợt, nhìn không khác gì cái xác không hồn.

“Mẹ, con cảm thấy, lúc này đây, con hẳn là có thể buông tay rồi.”

“Mẹ, đưa con quay lại chỗ kia đi.”

“A Dụ.” Lâm nữ sĩ nhìn trạng thái này của cậu, có chút không yên lòng, “Không bằng con ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, mẹ có thể...”

“Không cần đâu mẹ.” Nguyễn Dụ lắc đầu.

Nói xong, cậu cũng không đợi Lâm nữ sĩ, liền chính mình hướng địa phương kia đi đến.

Lâm nữ sĩ không lay chuyển được cậu, cuối cùng vẫn là đem cậu tặng trở về.

Hồ Tra thật ra còn không nghĩ tới Nguyễn Dụ sẽ nhanh như vậy trở về, hơn nữa dựa vào trạng thái này của cậu, tựa như là bị cái gì kích thích.

“Lâm nữ sĩ, thân là bác sĩ tâm lý của Nguyễn tiên sinh, tôi nghĩ là tôi hoàn toàn có quyền được biết Nguyễn tiên sinh ở bên ngoài đã xảy ra cái gì.”

“Này…… Không cần thiết đi.” Lâm nữ sĩ có chút không muốn nói. Nàng cũng không muốn chuyện của con trai nàng bị quá nhiều người biết.

“Lâm nữ sĩ, làm gia trưởng, chị hẳn là nên vô điều kiện phối hợp với chúng tôi mới đúng. Chị biết đó, tâm lý người bệnh vốn không phải điều gì dễ dàng, nếu đến lúc đó bởi vì chị giấu giếm, người bệnh xuất hiện vấn đề tâm lý gì, chị hay tôi đều chịu không nổi trách nhiệm đâu.”

Hồ Tra ăn nói đường hoàng, trong lúc nhất thời, Lâm nữ sĩ có chút lưỡng lự.

Hồ Tra nhìn ra được nàng dao động, tiếp tục khuyên. “Lâm nữ sĩ, chị nhất định phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi. Chúng tôi khẳng định sẽ không hại người bệnh.”

Chần chờ một lát, Lâm nữ sĩ vẫn là đem mọi chuyện nói thẳng ra.

Tựa như Nguyễn Dụ chính mình nói, có lẽ lúc này đây, cậu liền thật sự buông xuống, do đó sẽ chữa khỏi bệnh đồng tính của cậu.

Nghe Lâm nữ sĩ nói xong, Hồ Tra thoáng suy tư một lát, hắn cảm thấy lúc này đây, Nguyễn Dụ này là một khối xương cứng, hắn rốt cuộc cũng có thể bắt tới rồi.

Mẹ nó, không ai có thể ở trong tay hắn kiên trì đến nửa năm, Nguyễn Dụ cư nhiên mạnh miệng một năm, quả thực là đạp đổ bảng hiệu của hắn.

“Chị nói đối phương tặng thiệp mời cùng ảnh chụp, không biết chị có mang ảnh chụp theo không?”

“Mang theo.” Lâm nữ sĩ từ trong túi lấy ra tờ thiệp mời, cùng ảnh chụp giao cho hắn, “Cậu muốn cái này làm gì?”

Hồ Tra không trả lời, chỉ nhìn ảnh chụp, cười đến vẻ mặt chắc chắn, “Yên tâm đi Lâm nữ sĩ, tôi dám cam đoan, chờ lần gặp mặt tiếp theo, tôi nhất định trả cho chị một đứa con trai hoàn toàn bình thường. ”

Lâm nữ sĩ tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng nàng càng muốn có một đứa con trai khỏe mạnh. “Vậy phiền mọi người.”

“Không sao cả, đây là việc mà chúng tôi nên làm.”

Bên kia, Nguyễn Dụ bị nhân viên y tế đưa tới căn phòng cũ.

Căn phòng nhỏ hẹp, tứ phía đều là bạch tường, cửa sổ duy nhất cũng bị phong kín. Chờ cậu đi vào xong, người nọ “Bang” một tiếng khóa lại cửa, ngay sau đó liền đóng luôn nguồn điện.

Trong phòng lập tức lâm vào hắc ám, thực yên lặng mà hắc ám. Đây là địa phương Nguyễn Dụ đã từng rất sợ hãi, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy đã không sao rồi.

Chậm rãi bò lên chiếc giường duy nhất, Nguyễn Dụ nằm xuống, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc đen như mực.

Cậu cảm thấy nơi này tựa như một cái hắc động, tựa như muốn đem cả người cậu đều hút vào. Cậu không có ai để dựa vào, không có ai bảo vệ, thế giới trống rỗng, chỉ có cậu một mình.

Không biết qua bao lâu, cậu cuối cùng lại nghe được thanh âm.

Thanh âm mở khóa, thanh âm mở cửa, cùng với thanh âm bọn họ nói chuyện.

“Mang đi.”

Địa điểm như cũ là quen thuộc, máy móc quen thuộc, toàn bộ lưu trình về sau đều không thể không quen thuộc hơn, Nguyễn Dụ bị ép tới đầu óc mơ hồ, lại tiếp tục bị trói vào ghế.

Hồ Tra đi tới, cười đến thực vui vẻ, bởi vì hắn vừa mới trị hết bệnh cho một thiếu niên. ..

“Cậu nói cậu là sao đây hả? Con gái không thích, cố tình đi thích người đồng giới làm gì?” Nói đoạn, hắn đem bức ảnh kia đưa tới trước mắt Nguyễn Dụ. “Cậu nhìn xem, đàn ông con trai cuối cùng vẫn là sẽ cùng với con gái thành gia lập thất không phải sao?”

“Đưa ảnh chụp cho tôi.” Nguyễn Dụ như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ cầm tới ảnh kết hôn của Hạ Lâm, con ngươi mở lớn, khóe mắt cơ hồ muốn nứt ra mà rống lớn một tiếng.

“Ai nha, rốt cuộc cũng có điểm phản ứng.” Thấy Nguyễn Dụ như vậy, Hồ Tra dị thường hưng phấn. So với Nguyễn Dụ khi trước dầu muối không ăn, hiển nhiên hắn càng thêm thích phản ứng hiện tại của cậu hơn.

Một người tâm lý càng kịch liệt, liền càng dễ dàng bị công lược.

“Tới, nhìn bức ảnh này, nói cho tôi biết, cậu còn thích hắn sao?”

“……” Đầu của Nguyễn Dụ bị cố định, chỉ có thể vô pháp nhìn xem ảnh chụp, nhưng cậu lại phát hiện, chẳng sợ trên ảnh chụp là Hạ Lâm đang ôm một người khác, hơn nữa lại là nữ nhân, cậu cũng vẫn là vô pháp nói ra chữ “Không”.

“Tiện nhân.” Hồ Tra thấy cậu không nói lời nào, mắng to một câu, ngay sau đó ra lệnh cho người đứng bên cạnh máy móc. “Phóng điện.”

“Hiện tại, cậu còn thích nam nhân sao?”

“Đúng vậy.”

“Tăng lớn điện lực……”

“Còn thích hắn sao?”

“Thích.”

“…… Lại thêm.”

“Cậu không ghê tởm sao, thích nam nhân không ghê tởm sao, a!”

“Ha hả…… Không……”

Toàn bộ thao tác xuống dưới, trừ bỏ Hồ Tra tức giận đến dậm chân, sự tình cũng không có nửa phần biến hóa.

“A!” Hắn cười lạnh một tiếng, cặp mắt lộ ra tia âm độc, ngay sau đó đi đến một bên, đẩy lại đây một món đồ.

Thứ này đối với Nguyễn Dụ cũng không xa lạ gì, đây là đồ mà bọn họ dùng để truyền phát ...gv, những cái đó không có hạn sử dụng, biến thái đến buồn nôn, cậu đã thấy qua, thậm chí chỉ cần không có một chút phản ứng gì, bọn họ liền sẽ phóng điện.

Nhưng cậu không sao cả.

“Yên tâm, hôm nay sẽ cho cậu xem thứ hay ho.” Hồ Tra tựa hồ nhìn thấu tâm của Nguyễn Dụ, tà mị cười, ngay sau đó ngón tay ở mặt trên nhẹ điểm, một tiếng kêu quái dị liền tràn ra màn hình.

Nguyễn Dụ sửng sốt, trên màn hình cư nhiên là……

“Thấy chưa?” Hồ Tra lại lần nữa kéo lấy tóc của cậu. “ Thời điểm cậu ở chỗ này chịu khổ, bọn họ chính là như vậy, xem đi, bọn họ là cỡ nào hưởng thụ.”

Phía trước là gv ghê tởm, Nguyễn Dụ cảm thấy chuyện giường chiếu cũng rất bình thường, nhưng lúc này đây, trên màn hình kia là hình ảnh một nam một nữ đang giao triền, Nguyễn Dụ chỉ cảm thấy buồn nôn không thôi, váng đầu hoa mắt.

“Xem a, bọn họ chính là như vậy, lúc lên lúc xuống, không phải nói nữ nhân mang thai sao, ân, như vậy chuyện này khẳng định là làm không ít lần đi, không phản ứng sao, phóng điện, phóng điện làm cậu ta ngạnh lên.”

“Ha ha ha, đẹp không, a, nói cho tôi biết, đẹp không ……”

Trong căn phòng trống trải, tràn ngập âm thanh điện lưu, nam nhân cuồng loạn gào rống lên, cùng với thanh âm khó nghe trên màn hình. Nguyễn Dụ rốt cuộc nhịn không được, liên tục nôn khan khiến mắt cậu đều là nước mắt, dạ dày trống không như bị người đào bới, nôn tới mức cả mật đều phải nhổ ra.

Nhưng dù vậy, Hồ Tra vẫn không muốn buông tha cho Nguyễn Dụ. “Xem xong rồi, tới, lại đổi một bộ, chúng ta chậm rãi thưởng thức, khi nào cậu thay đổi, khi đó liền tính xong.”

“Xem, cái này thật đa dạng, bọn họ khẳng định đã chơi qua.”

“Cậu có thể thử tưởng tượng hai người trên màn hình kia là hai người trên ảnh chụp này, thế nào, có phải hay không càng thêm kích thích.”

“Ọe……”

“Vẫn còn cứng đầu sao, cậu không phải là vừa nhìn thấy nam nhân này liền có phản ứng sao, tới a, tiếp tục...”

“Tăng điện lực, tăng điện lực.”

Hồ Tra tựa hồ là điên rồi, không ngừng tra tấn không ngừng kích thích, thẳng đến khi Nguyễn Dụ một thân mồ hôi lạnh, hấp hối.

“Mẹ nó cái tiện loại, đều như vậy rồi còn không chịu thay đổi.” Hồ Tra tức muốn hộc máu phi một tiếng, nguyên bản còn lời thề son sắt gì nữa đâu, cư nhiên lại không thu hoạch được gì.

Nhưng hắn cũng biết, Nguyễn Dụ hiện tại đã tới cực hạn rồi, nếu lại tiếp tục, khẳng định sẽ chết.

“Kéo đi đi, mẹ nó tiện loại, lãng phí tinh lực của lão tử.”

“Có thể đưa bức ảnh kia cho tôi được không?” Nguyễn Dụ bị người kéo đi, lúc đi qua Hồ Tra, cậu thấp giọng mở miệng.

“Có thể.” Hồ Tra nam đem ảnh chụp ném cho cậu, Nguyễn Dụ một thân mồ hôi lạnh, ảnh chụp trực tiếp dán ở trên người cậu. “Như thế nào, muốn tự thưởng hương vị giường chiếu sao?”

Nguyễn Dụ không đáp lời, bị nhân viên y tế một đường kéo đi.

Sau khi trở lại phòng, cả người Nguyễn Dụ không có lấy một chút sức lực nào. Mắt thấy cửa lại bị đóng lại, cậu lại lần nữa mở miệng. “Có thể hỏi một chút, hiện tại là giờ nào không ?”

“12 giờ.” Người nọ không kiên nhẫn nói.

“12 giờ, nhanh như vậy……” Nguyễn Dụ bị ném xuống đất, khắp người đau đến căn bản không động đậy nổi. Cậu chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn cửa sổ bị phong kín kia, trước mắt tựa hồ như thấy được hôn lễ long trọng được tổ chức ở trong giáo đường kia .

“Nguyễn Dụ tiên sinh, con có nguyện ý gả cho Hạ Lâm tiên sinh, vô luận bần cùng hay là phú quý, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều nguyện ý chiếu cố anh ấy, tôn trọng anh ấy, cùng anh ấy bên nhau cả đời không?”

“Con nguyện ý.”

“Hạ Lâm tiên sinh, con có nguyện ý về sau vô luận là bần cùng hay là phú quý, bệnh tật hay là khỏe mạnh, đều sẽ chiếu cố Nguyễn Dụ tiên sinh, tôn trọng cậu ấy, cùng cậu ấy bên nhau cả đời không?”

“Cầu mà không được.”

Từ khi nào, bọn họ cũng sẽ có một cái kết có hậu ,kích động đến khó có thể tự giữ, trao cho nhau lời thề trang trọng.

Hạ Lâm. Hạ Lâm. Anh như thế nào liền nuốt lời?

Nguyễn Dụ nhìn đến một nam một nữ cười đến thật hạnh phúc trên ảnh chụp kia, cậu biết, lời thề lãng mạn này, Hạ Lâm chung quy sẽ ở một cái trường hợp trang trọng, nói với một người khác, cũng tuyên cáo cho toàn thế giới biết.

Mà cậu, có lẽ liền thật sự giống như lời hắn nói, chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng cùng nhất thời hứng khởi.

Một năm phân chia, liền đủ để đánh hồi nguyên hình.

“Chính là Hạ Lâm, vì cái gì người tới trước là anh, đi trước, cũng là anh ?” Nguyễn Dụ duỗi tay chạm lên khuôn mặt tân lang soái khí trên ảnh chụp, một giọt lệ từ khóe mắt xẹt qua.

Người nọ nói cậu là tiện nhân, cậu tưởng, cậu thật đúng là. ..

Rõ ràng Hạ Lâm đã không cần cậu, vì cái gì chính mình vẫn là vô pháp nói ra câu không thích kia. Rõ ràng Hạ Lâm đều sẽ cưới người khác, vì cái gì vẫn là không thể buông tay.

Có lẽ Hạ Lâm nói đúng, chấp nhất như cậu, một ngày nào đó, cậu sẽ bị sự bướng bỉnh của chính mình phản phệ.

Chính là Hạ Lâm, anh vì cái gì không nói cho em biết, anh chính là kiểu người tồi tệ kia.?

Nếu nói như vậy, em lúc ấy, liền không cần như vậy thích anh.

Thật sự đau quá……

“Ha hả a……” Nguyễn Dụ vừa cười vừa khóc, trong căn phòng trống trải, thanh âm của cậu là như vậy áp lực, lại như là thoải mái.

Cậu bỗng nhiên, liền không có dũng khí tiếp tục kiên trì nữa.

Nguyễn Dụ nhìn bức ảnh kia, tùy ý để nước mắt phủ tầm nhìn, hồi lâu, cậu rốt cuộc cũng động đậy.

Nguyễn Dụ cầm bức ảnh kia, chậm rãi xẹt qua động mạch nơi cổ tay, tức khắc huyết rơi như mưa.

Còn nhớ rõ trước kia, Hạ Lâm nhìn thấy một cái tin tức, nói là một nữ sinh thọc cho bạn trai vài đao, cuối cùng chỉ bị xử nhẹ vì vết thương nhẹ. Sau đó hắn liền đùa giỡn nói, về sau tuyệt đối không thể chọn học y, miễn cho chính mình bị chọc thành cái tổ ong còn không có chỗ để nói lí lẽ.

Chính là Hạ Lâm, yêu anh nhiều như vậy, em lại như thế nào hạ thủ được đây?

Màu đỏ tươi thấm vào bốn phía, giống như một đóa hoa hồng dã nở dưới thân của Nguyễn Dụ, trong nhất thời, cậu giống như thấy được cảnh tượng năm ấy, cảnh tượng Hạ Lâm lần đầu tiên tỏ tình với cậu.

“Nguyễn Dụ, anh thích em, em có thể làm bạn trai của anh không? ”

Sau cơn mưa trời lại sáng, khuôn mặt hắn là như vậy soái khí tuấn lãng, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, ngay cả phong cảnh cũng đều ôn nhu vài phần.

“Tôi không thích anh, cũng không thích con trai. ” Khi đó cậu lạnh mặt, đối với thông báo của người con trai trước mắt chỉ cảm thấy thật hoang đường.

Nào có chuyện con trai thích con trai, này thật nhiều kỳ quái a.

Nhưng đối với sự cự tuyệt của cậu, Hạ Lâm cũng chẳng si nhê gì, ngược lại vẫn cứ xán lạn cười, hoàn toàn có thể đem so với ánh mặt trời sau cơn mưa. “Không sao hết, anh thích em,, hơn nữa anh sẽ luôn luôn thích em, anh sẽ theo đuổi em, thẳng đến khi em cũng thích anh mới thôi. Anh nhất định có thể thành công”

Bá đạo non nớt những ngôn ngữ lại rất chắc chắn, cũng không biết ở một khắc kia, đã lay động đến tiếng lòng ai.

Cho nên Hạ Lâm, em hiện tại thích anh, anh vì cái gì liền không cần em nữa?

Bên tai tựa hồ vang lên khúc quân hành thần thánh trong giáo đường, Nguyễn Dụ biết, là người tới đón cậu. Nguyễn Dụ chậm rãi nhắm lại mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười hạnh phúc.

Hạ Lâm, có thể ở trong mộng gả cho anh, em kỳ thật cũng thực hạnh phúc.

...............
( toàn văn xong )

Tác giả có lời muốn nói : Lại một cái tiểu phim ngắn kết thúc lạp, thích tiểu đồng bọn cấp cái phân cất chứa một chút đi, cũng có thể cất chứa tác giả, ta sẽ liên tục kể chuyện xưa cho các ngươi nghe nga……

Cúi chào, hạ bổn thấy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro