Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong buổi tiệc kết thúc năm học, các Gryffindor vui vẻ ôm Cúp Nhà, đây là nhờ công lao to lớn của Harry ở phương diện Quidditch.

Đối với việc này, học sinh của các nhà khác cũng không quá quan tâm, đặc biệt là các Slytherin. Có lẽ vì quan hệ của Draco và nhóm Harry lúc này cũng không tệ lắm, một vài người trong Slytherin cũng bắt đầu thử chung sống hoà bình với Gryffindor, nhưng điều này cũng không đại diện cho việc họ sẽ thích cái màu đỏ vàng chói mắt trong đại sảnh hôm nay.

Trên thực tế, ngay cả Draco ngồi bên dãy bàn Slytherin cũng không hài lòng mà trừng mắt nhìn Ron, giống như Ron mới người bắt được trái Snitch trong trận Quidditch mà không phải là Harry vậy.

Phản ứng của sư tử nhỏ tóc đỏ với việc này giống như một con cún nhỏ bị thất sủng, vẻ mặt buồn bã ủ rũ, liên tục hỏi Harry xem liệu Draco có vì chuyện Cúp Nhà mà tuyệt giao với họ hay không, kết quả là Hermione không nhịn được mà lấy một cuốn sách đập vào đầu Ron, mới khiến cậu ta tỉnh táo lại ôm đầu rên rỉ.

Vì thế, Draco lại lập tức chuyển mục tiêu, mang vẻ mặt cảnh cáo mà trừng Hermione. Nhưng cô nàng phủ thuỷ Hermione Granger của Gryffindor sẽ không vì bị một Slytherin trừng mắt mà từ bỏ, cô nàng kiêu ngạo mà vẫy vẫy tóc, lấy cho mình một miếng thịt bò nướng.

Harry trợn mắt há hốc miệng nhìn quyển sách mà Hermione nhét vào túi xách, độ dày của quyển sách kia có thể so sánh với quyển Từ Điển Bách Khoa Toàn Thư của Muggle, lại nhìn qua cái gáy của Ron, đã nổi lên một cục u lớn.

Sư tử nhỏ mắt xanh đồng tình nhìn bạn tốt của mình, vẫy vẫy lông, yên lặng lấy cho mình một muỗng súp gà.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tâm tình của nhóm Gryffindor đều cực kỳ tốt, đến cả Ron cũng vui vẻ cười nói ăn uống với bạn bè mà vứt Draco và cục u trên đầu qua một bên.

Sự bất mãn của quý tộc bạch kim nhỏ dường như muốn tràn ngập cả bàn dài của Slytherin, ngay cả Pansy cũng không tự giác mà kéo ghế tránh xa Draco một chút. Nữ vương nhỏ của Slytherin buồn bực nhìn dáng vẻ tức giận nhìn chăm chăm về phía Weasley của Draco, không biết đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao nhìn Draco vậy mà lại có vài phần oán giận.

Pansy luôn kiêu ngạo không nghĩ rằng là do mình khẽ run một chút, cảm thấy việc hai từ oán hận này xuất hiện trên người Draco đúng là việc khiến người khác cực kỳ khó tin, kết quả vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Granger của Gryffindor cũng đúng lúc nhìn qua.

Có lẽ là do trên mặt Pansy vẫn còn lưu lại biểu tình hoang mang, Hermione dựa vào khả năng hiểu rõ người khác của mình mà ra hiệu với Pansy, chỉ chỉ về phía Ron rồi lại chỉ về Draco, làm ra một động tác nhỏ.

Sắc mặt của Công chúa nhỏ từ bé đã sống trong nhung lụa của Slytherin lập tức trở nên tái nhợt, nĩa ăn trong tay rơi xuống bàn phát ra âm thanh "đông" một cái, đây là điều không thường nhìn thấy trên bàn dài Slytherin, vì thế tất cả mọi người trên bàn đều kinh ngạc nhìn về phía Pansy. Nhưng Pansy lại không rảnh để quản nhiều như vậy, cô khó có thể tin mà nhìn về phía Draco, đôi mắt trừng lớn như cú mèo nhìn trong bóng tối vậy.

"Làm sao vậy?" Draco đang vừa ăn cơm vừa trừng mắt nhìn Ron cũng cảm thấy không đúng, quay đầu hỏi.

Pansy hơi hé miệng như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc đầu, không nói gì cả.

Draco nhướng mày, nhưng cũng không truy vấn, quay mặt lại tao nhã cắt thịt bò trong đĩa, trong chốc lát lại không nhịn được mà nhìn về phía bàn dài Gryffindor. Ron ăn bánh quy biến hình do đôi song đưa, biến thành một con chim màu đỏ đuổi theo các anh trai của mình, các Gryffindor vừa vây xem vừa cười to. Draco hơi nheo mắt, quyết định bản thân không hề thích việc tên Ron Weasley tóc đỏ này không đề phòng mà biến hình trước mặt những người khác, mà lại hoàn toàn không suy xét đến việc những người đó đúng lúc là anh em của Ron.

Bánh quy cũng đã đến lúc hết tác dụng, Ron "Bụp" một tiếng biến trở lại, đỏ mặt đuổi theo đôi song sinh mà đánh, Harry nhân lúc Fred chạy qua chỗ mình quyết định giúp đỡ bạn tốt một phen, vì thế dùng đũa phép chĩa về phía Fred ếm cho cậu ta một thần chú ngứa. Ron cùng những người khác trong Gryffindor nhìn Fred đang vò đầu bứt tai mà không ngừng cười ha ha, cho đến khi Hermione không thể nhìn được nữa mà dùng một cái Surgito*. Fred cười lớn đi đến chỗ Harry, cù lét cậu, Ron vừa cười vừa chạy đến giải cứu Harry.

[*Surgito: thần chú hoá giải thần chú khác]

Ánh mắt Draco chậm rãi trở nên dịu dàng, khóe miệng cong lên, rốt cuộc cũng cúi đầu tập trung ăn bữa tối của mình.

Draco vẫn luôn nhìn trộm Ron, lại không biết Pansy cũng đang chăm chú nhìn cậu. Cô nàng Slytherin nhìn thấy biểu tình trên mặt Draco, cúi thấp đầu, dùng dao nĩa khều thịt gà trong đĩa, không cho bất cứ ai có cơ hội nhìn thấy khóe mắt mình đang đỏ lên.

Blaise Zabini ngồi đối diện cô không thể không thở dài, thân sĩ mà theo lời yêu cầu của Daphne ngồi bên cạnh, đưa lọ tiêu cho cô.

So với các Slytherin đang mang đầy tâm sự, thì phần lớn các Gryffindor đều đang vui vẻ trong ngày cuối cùng của năm học. Ngay cả Percy luôn nghiêm túc cũng mang vẻ mặt hưng phấn lôi kéo bạn gái cùng nhau tưởng tượng về tương lai — Cậu ta vượt qua kỳ thi N.E.W.T.S với kết quả cao nhất, còn nhận được thư mời đi phỏng vấn của Bộ Pháp Thuật, đang nghĩ ngợi đến chuyện phát triển tương lai ở Bộ Pháp Thuật.

Harry nhấp miệng nhìn Percy, Fred và George bên cạnh đi đến.

"Ôi, Harry nhỏ bé của chúng ta." George nói.

"Anh hùng nhỏ của Gryffindor." Fred nói.

"Tại sao em.." George nói.

"Tại sao em lại nghiêm túc nhìn Percy như vậy?" Fred tiếp tục nói.

"Không lẽ?!" Fred lui về bên phải một chút, nói.

"Em thích bạn gái của Percy?!" Hai người cùng tiến lên nói bên tai Harry, sau đó vừa cười vừa xoay người bỏ chạy trước khi Harry đen mặt muốn đánh người .

Harry đứng tại chỗ nhìn đôi song sinh vừa chạy vừa nhét bánh quy biến hình cho Percy, lần này bọn họ còn lấy được nhiều giấy chứng nhận O.W.L.S hơn đời trước, ngay cả Ron cũng nói mẹ của bọn họ sẽ rất hài lòng, bởi vậy hôm nay hai người kia mới nhìn có vẻ cao hứng như vậy, từ trên bàn ăn đến phòng sinh hoạt chung, đều lấy mấy trò đùa dai ra chơi, chọc cho mọi người thoải mái cười lớn một trận, cho đến tận khuya mọi người mới quay về ký túc xá nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trên tàu tốc hành Hogwarts, Harry, Ron cùng Hermione không thể không cống hiến hết tất cả đồ ăn vặt của bọn họ để an ủi người bạn Slytherin có ' tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng', tuy rằng Harry và Hermione đều nghĩ rằng Draco cũng không mấy để ý đến cái Cúp Nhà đó, nhưng Ron lại có vẻ thật sự tin chuyện tâm hồn của Draco bị tổn thương, không ngừng xoay quanh đối phương, giống như Draco sẽ thật sự tức giận mà không chịu làm bạn với họ nữa.

Đối với việc này Harry cảm thấy cực kỳ hụt hẫng, dù sao thì Ron cũng chưa bao giờ đối xử với cậu tốt như vậy. Sư tử nhỏ mắt xanh bĩu môi, chui vào một góc giận dỗi, vì thế Draco, Ron và Hermione lại không thể không tìm cách dỗ người bạn Kẻ Được Chọn của mình.

Cuối cùng, sau khi mọi người đều đã vui vẻ, đã có người nhận ra tàu tốc hành Hogwarts đã sắp đến ga, vì thế đành phải bàn luận ngắn gọn về kỳ nghỉ hè năm nay, sau đó từng ngừng không thể không kéo vali đi tìm người nhà của mình.

Harry vẫn sẽ phải về nhà Dursley, nhưng bây giờ đến đón cậu cũng không phải là dượng Vernon. Sirius quyết đoán gánh vác vấn đề này để hoàn thành trách nhiệm của một người cha đỡ đầu, đứng ở sân ga đầy người chờ con đỡ đầu của mình, sau đó rời đi. Đương nhiên, với Sirius thì cái gọi là rời đi cũng không phải là thật sự, Animagus trẻ tuổi không hề kiên dè mà nói cho con đỡ đầu biết, hiện tại toàn bộ chó hoàng xung quanh đường

Privet Drive đều là đàn em của chú, nếu đám Muggle đó dám động đến một ngón tay của Harry, thì chúng cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể đi lại một cách an toàn trên đường Privet Drive.

Mà vận xui của nhà Dursley không chỉ là bị cả loài chó chán ghét, đến khi Harry cùng Sirius bước vào cửa nhà Dursley, cậu mới phát hiện trên người Dudley lại một lần nữa mọc ra một cái đuôi heo, mà gương mặt của dì Petunia và dượng Vernon một thì đỏ bừng một thì tím ngắt, cùng nhau đứng đó mang bộ dạng tức giận mà nhìn về phía cậu, buồn cười giống hệt như một củ cà rốt và một trái cà tím được đặt cạnh nhau vậy.

Cái này đến cả Sirius cũng cảm thấy ngạc nhiên, phải biết rằng, tuy chú ra lệnh cho tất cả chó bới hết đất trong vườn nhà số 4 đường Privet Drive để giải quyết vấn đề về nhu cầu sinh lý, nhưng chú cũng không thật sự động tay động chân đến một đầu ngón tay của những Muggle này a.

"Thằng nhóc kia, là mày giở trò quỷ đúng không?! Tốt nhất mày nên làm tất cả trở về như cũ, nếu không, mày sẽ biết hậu quả là gì. Từ đầu tao đã biết là không nên nhận nuôi thằng nhóc đáng chết như mày, kể từ lúc bước vào ngôi nhà này mày luôn mang đến phiền toái, đúng là giống hệt hai người ba mẹ vô liêm sỉ của mày." Nhìn thấy Harry cùng một người đàn ông xa lạ bước vào, dượng Vernon tức giận gào thét, gương mặt tròn quay của ông ta tím tím đen đen, nhìn có vẻ vừa buồn cười vừa ngu xuẩn.

Sirius đen mặt rút đũa phép, Harry nhanh tay lẹ mắt mà nhào đến ôm chặt chú, Dudley dường như hét lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất của cậu ta mà "vèo" một cái chạy lên lầu trốn mất.

"Sirius, bình tĩnh, Sirius, chú không thể vì bọn họ mà mà vi phạm luật lệ bảo hộ Muggle." Harry ôm lấy cánh tay trái của Sirius nói, cậu không muốn cha đỡ đầu của mình sẽ vì dượng Vernon mà lại một lần nữa bị ném vào Azkaban ôn chuyện với lũ Giám Ngục. Nhưng muốn thuyết phục một Sirius tính tình không tốt lại rất cố chấp lại là một nan đề, Harry vừa dùng đầu chặn lại Sirius vừa nghĩ.

"Tên này là ai? Ai cho phép mày mang hắn vào nhà của tao?! Bọn tao, bọn tao là đều là người đứng đắn!" Giọng của Dượng Vernon quả thật lớn đến mức sắp làm vỡ cả ấm trà trên bàn.

Harry cố nén xúc động muốn ném cho ông ta một thần chú Langlock mà tiếp tục dồn hết sự chú ý vào cha đỡ đầu của mình.

Nhưng Sirius lại không nổi trận lôi đình như trong suy nghĩ của Harry, trên thực tế, mọi chuyện lại ngược lại, tộc trưởng Black thậm chí còn bình tĩnh thu lại đũa phép.

Sirius lấy ra phong thái quý tộc mà chú rất ít khi sử dụng, dưới ánh mắt hoang mang của mọi người, mỉm cười, mở miệng tự giới thiệu bản thân.

"Chào ngài Vernon Dursley, tôi là Sirius Black, cha đỡ đầu của Harry, cũng là bạn của James và Lily. Đối với sự chăm sóc của ngài với Harry trong nhiều năm qua, cùng sự không thăm hỏi thường xuyên của James và Lily, tôi rất cảm kích. Như vậy, đây là tạ lễ của tôi, xin ngài nhận lấy." Sirius nói, sau đó hung hăng đấm một cái vào mắt phải của dượng Vernon.

Vì thế trên gương mặt tím đen của dượng Vernon trong nháy mắt có thêm một vết bầm quanh mắt phải, ông ta nổi giận muốn phản kích, kết quả bị Sirius đấm một đấm vào bụng, phải lùi về phía sau ngoan ngoãn rúc trên sofa.

"Vernon!" Dì Petunia hét chói tai chạy về phía chồng của mình, sau đó ngẩng đầu như muốn nói gì đó nhưng Sirius lại không cho bà ta bất cứ cơ hội nào.

"Mùa hè này Harry sẽ ở lại đây một tháng, nếu tôi biết được thằng bé bị các người ức hiếp khi ở đây, các người sẽ biết được hậu quả của việc đó! Mặt khác, đây xem như là sinh hoạt phí của Harry." Sirius lạnh lùng nói, đồng thời ném lên bàn một tờ Séc ( còn gọi là chi phiếu).

Dượng Vernon và dì Petunia có vẻ đã bị Sirius dọa sợ, hơn nửa ngày mới nhào đến xem tờ Séc kia.

"Harry, chú nghĩ bọn họ hẳn sẽ không làm ức hiếp cháu nữa. Nhưng nếu cháu gặp phiền toái gì thì cứ đến cái lều ở đầu phố tìm chú." Sirius vẻ mặt hưng phấn chạy về bên cạnh Harry, cúi người nói nhỏ với Harry, vẻ mặt tươi cười lúc này khác một trời một vực với gương mặt lúc này.

Harry thăm dò mà nhìn nhìn, sự chú ý của nhóm Dursley vẫn đặt trên tấm Séc kia, không hề phát hiện ra chuyện ở bên này.

"Chuyện tấm Séc kia là sao vậy? Thật sự có thể đổi được sao?" Harry cũng nhỏ giọng hỏi Sirius.

"Ừ, là ý của Remus. Cậu ấy nói cho dù như thế nào đi nữa thì nhà Dursley cũng giúp nuôi nấng cháu nhiều năm như vậy, ít nhất cũng phải trả tiền sinh hoạt phí cho bọn họ, nhưng cậu ấy cũng đề nghị với chú rằng trước khi đưa tiền phải hù doạ bọn một chút. Sao nào? Chú làm không tệ đúng không?" Sirius mang vẻ mặt chờ mong mở to hai mắt.

Quả nhiên là chủ ý của Remus, cậu biết cha đỡ đầu của mình sẽ không bao giờ có mấy ý tưởng kín đáo như vậy. Harry phải cố gắng mất nửa ngày mới không thật sự vỗ vỗ đầu Sirius mà khen chú ấy thật ngoan.

"Được rồi, Harry, chú cũng phải đi rồi, chờ đến cuối tháng chú sẽ đến đón cháu." Sirius đứng thẳng người lớn tiếng nói, đồng thời giống như một người cha đỡ đầu mà vỗ vỗ đầu Harry.

Nhóm Dursley vẫn đang nghiên cứu tấm Séc kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

"Đợi một chút." Petunia cao giọng nói, "Trước khi đi ông phải làm chúng tôi trở lại bình thường!"

"Thật xin lỗi, thưa bà, tôi sẽ gặp rắc rối nếu sử dụng pháp thuật với Muggle, các người vẫn nên chờ nó từ từ khôi phục như trước đi." Sirius nhướng mày giả cười như một Slytherin, sau đó lại cực kỳ Gryffindor mà tiêu sái xoay người rời đi.

Đương nhiên, trước khi đi chú ấy cũng không quên vẫy tay tạm biệt Harry.

Harry dưới gương mặt tím hồng và tím đen của dì Petunia và dượng Vernon lén cười trộm kéo hành lý đi về căn phòng trên tầng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro