Chính văn (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cù Diệc không biết mình trở lại biệt trang bằng cách nào, làm xong, y lăn ra hôn mê, bất tỉnh nhân sự, mở mắt đã thấy nằm trên giường lớn chạm trổ hoa văn.  

Bên cạnh không có bất kỳ ai, là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nhớ tới từng trận kịch liệt vui vẻ kia, y hiện tại trong lòng vẫn vòn sợ hãi, còn thật mất mặt chính là, thân là một nam tử, nhưng lại mạnh mẽ bị nam tử khác làm đến ngất đi..... Chuyện này cũng quá...... quá......

Y còn chưa nghĩ ra nguyên do, Quý Cẩn Du đã đẩy cửa bước vào:

"Tỉnh rồi?" Quý Cẩn Du trước xxx thoải mái, tâm tình rất tốt, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng ôn nhu.

Cù Diệc vừa tỉnh ngủ, còn có chút mơ màng, hơi giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, mới gật gật đầu. 

Mỹ nhân vừa tỉnh ngủ, là một bức tranh động lòng người. Tóc đen thật dài xõa xuống, có chút lăng loạn, lại có một vẻ đẹp đặc biệt, vạt áo màu trắng hơi mở rộng, lộ ra lồng ngực như bạch ngọc, mặt trên còn giữ hồng ngân ám muội sau trận hoan ái, cực kỳ mê người.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Cù Diệc hiện ra một loạt trạng thái ngây ngốc, đôi mắt ướt nhẹp, như động vật nhỏ lạc đường về nhà nào đó, thật sự đáng yêu cực kỳ.

"Sau này chúng ta sẽ ở đây." Quý Cẩn Du nhìn y vẫn là một bộ ngơ ngác, không khỏi bật cười, cuối cùng nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt y. 

Cù Diệc bị hắn nhéo một hồi, có chút tỉnh táo, né tránh móng vuốt sói của hắn.

"Cái gì? Ngươi vẫn luôn ở nơi này sao?" Cù Diệc rất thắc mắc, từ lâu đã muốn hỏi "Ngươi vì sao không ở Quý gia? Ngươi không phải rất được sủng ái à?" Câu nói này, y nghĩ là vẫn không nên nói ra.

Quý Cẩn Du sắc mặt lạnh một chút, như nhớ tới chuyện không vui gì đó, ngữ khí cũng khó chịu lên:

"Ta căn bản đều ở nơi này, ta là người mắc bệnh ương tử mà, không ở nơi này nghỉ ngơi thì ở đâu?" Nói xong hắn kéo lên một nụ cười mỉa mai, không biết đang cười nhạo ai. 
Cù Diệc có chút không biết làm sao, bệnh ương tử? Bộ dạng hắn thế này, có chỗ nào giống bệnh ương tử? Cái chỗ thân thể đã lĩnh hội qua "lợi hại" của hắn, hiện tại vẫn còn đau đó, lẽ nào đây là ảo giác à? 

"Được rồi, ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta sẽ ở đây, không có chuyện gì sẽ không vào thành, đến lúc dùng bữa rồi, chúng ta đi thôi." Quý Cẩn Du nói rồi đi về phía cửa.

Cù Diệc không biết tại sao trong lòng lại có một loại oan ức không nói được, y là người ngoài ư? Sao cái gì cũng không nói cho y? Trong chuyện này rõ ràng có vấn đề, không thể nói sao? Y nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, ở cửa trước chỗ Quý Cẩn Du vừa đi khỏi, mở miệng hỏi:

"Này...... Không không không...... Cẩn Du, ngươi có thể nói tỉ mỉ hơn một chút với ta mà!" Y sau này cũng muốn ở căn nhà này sinh sống có được không? Hai mắt tối thui vậy sao thấy(*)?

(*)hai mắt tối thui vậy sao thấy: ý kiểu ẻm không hiểu chuyện gì sao yên tâm mà sống

Nguyên bản thanh âm trong trẻo của y vì kêu gào quá độ mà trở nên hơi khàn khàn, vừa tỉnh ngủ, mềm mại, không giống đang hỏi người, mà giống làm nũng, tiếng nói kia mang theo câu tử, Quý Cẩn Du liền bị câu mất hồn phách.

"Sao vậy? Ngươi không muốn ở cùng người bị bệnh ương tử như ta ở nông thôn chịu khổ sao?" Quý Cẩn Du cố ý xuyên tạc ý của y, đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống. 

Cù Diệc đương nhiên rất tức giận, người này sao có thể nghĩ y như thế chứ? Hắn nói y ghét bỏ hắn sao? Y là người như vậy à? 

"Ta...... Ta không có!" Giọng y hơi cao một chút, lại trở thành khàn khàn mềm yếu, thân thể vô lực cũng để lộ thanh âm yếu ớt, căn bản không hề có sức thuyết phục. 
"Hửm? Ngươi thật không có?" Quý Cẩn Du lặng yên không một tiếng động hai tay chống lên ván giường, chậm rãi tới gần Cù Diệc, đột nhiên hôn trộm một cái!

Cù Diệc che mặt kinh ngạc nhìn hắn, phản ứng lại cũng có chút tức giận, mình còn vắt óc giải thích mà hắn lại không hiểu, chắc chắn người này trong đầu chỉ chứa việc kia thôi! Ánh mắt hắn nhìn mình, đã có chút không ổn rồi. 

Quý Cẩn Du kéo nội bào y ra hướng về lồng ngực trắng men, dáng vẻ vừa được thương yêu rất thích hợp để thương yêu một lần nữa.

"Ngươi tốt nhất đừng ghét bỏ ta, bởi vì...... Ta thích ngươi đó."

Sau câu nói đó, một nụ hôn vừa vặn rơi xuống điểm thù du có chút sưng đỏ, hơi hơi hàm hồ, làm cho Cù Diệc kịch liệt thở dốc một hồi.

"Ngươi...... Ngươi lừa người...... Ngươi chính là làm ta...... A......"

Quý Cẩn Du bất mãn cắn vào đầu nhũ vẫn cảm của y, hóa ra kẻ ngốc này nghĩ mình nói thích y là vì muốn lên giường cùng y? Cái này không đúng nha.

"Ngươi tự là gì?" Quý Cẩn Du không hề trưng triệu hỏi.

Cù Diệc nâng gáy bị động tiếp nhận nụ hôn:

"Thận Chi......"

"Tên rất hay." Quý Cẩn Du ghé vào lỗ tai y trầm thấp nở nụ cười, lại khiến Cù Diệc run rẩy một hồi, thân thể y lại bắt đầu dâng lên một loại tình triều xa lạ, Quý Cẩn Du thế nhưng ngừng lại.

"Như vậy đi, Thận Chi, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta từ đầu tới cuối chỉ biết, người ta muốn thành thân, là ngươi, ta thật sự yêu ngươi." Quý Cẩn Du vô cùng chắc chắn thật lòng nhìn y, Cù Diệc chưa từng thấy vẻ trịnh trọng đó ở hắn.

Cù Diệc không biết tại sao, ở trong mắt hắn, khẽ gật đầu một cái, tuy rằng y cái gì cũng không biết.

Quý Cẩn Du có chút bất đắc dĩ, tên ngốc này không nhớ gì, cũng thật không dễ chịu, nhắc nhở y:

"Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, chúng ta ở trước Di Hồng Lâu, gặp mặt."

Cù Diệc càng thêm ngơ ngác, Di Hồng Lâu? Y hình như chưa đi qua chỗ đó nhỉ?

Quý Cẩn Du nhìn y vẫn là dáng vẻ không nhớ ra:

"Vậy thời điểm ngươi đi xem hoa đăng, không phải ở trên đường gặp một con ma men hay sao?" Tên ngốc nghếch này xem ra không biết Di Hồng Lâu ở chỗ nào, phỏng chừng chỉ là đi ngang qua mà thôi, còn không chú ý đến cảnh vật xung quang.

Cù Diệc nhíu nhíu mày, con ma men? Hình như thật sự có. Ngày đó trên đường hồi phủ sau khi xem hoa đăng, y đụng phải một người đầy mùi rượu, mặt đỏ hết lên, còn không ngừng ngã vào trong lồng ngực y, y không biết làm sao, chỉ còn cách làm người tốt đưa hắn đến khách trọ, còn tốt bụng giúp hắn thanh toán bạc.  

Trời quá tối, y thấy không rõ mặt người kia, có điều nhìn trang phục, chắc là một công tử thế gia. Người kia uống say, cũng không nói lời nào, cứ dựa vào người y, vẻ mặt lúc ẩn lúc hiện, có chút tuyệt vọng, nói vậy hẳn là một người đang đau khổ. 

Khi đó y không biết tại sao, lại bị vẻ mặt này của hắn lay động, tâm đột nhiên đau đớn một hồi, nói với hắn một câu, cũng chẳng quan tâm hắn trong trạng thái hiện tại có nghe hiểu không:

"Đừng sợ, chyện gì cũng sẽ qua." Ngoại trừ câu này, y chẳng biết an ủi sao nữa. 

Người kia hẳn là nghe thấy lời y nói, ở trong lồng ngực y ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn y, sau đó triệt để say ngất ngây ngã vào ngực y!

Hóa ra là hắn! Cù Diệc lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ngày đó, Quý Cẩn Du tâm tình không tốt, đi Di Hồng Viện mua rượu, vốn định ở đó tìm cô nương qua đêm, ngày tốt lại có mỹ cảnh, đúng vào ngày hội, thích hợp một lần xuân tiêu, chỉ là đến cuối, mỹ nhân trong ngực, hắn lại cảm thấy ngu ngốc vô vị, thế là một thân lảo đảo ra cửa.

Hắn thật sự có chút say rồi, không nhận rõ đông tây nam bắc, cả người đều hoảng hoảng hốt hốt, không biết mình rốt cuộc muốn hướng đi về phương nào. Rất xa nhìn thấy một tiểu công tử mặc áo trắng anh tuấn, muốn chọc ghẹo trêu đùa y, hắn bất chấp tất cả, liền chơi xấu ngã vào người y.

Người kia hoang mang hoảng loạn, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại đẩy không ra, không thể làm gì khác là ôm hắn, dáng vẻ không thể làm gì, nhưng rất nhẹ dạ không đành lòng bỏ lại hắn. Cuối cùng lại không biết vì cái gì nói với hắn một câu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mặt y, mơ mơ hồ hồ, ánh đèn hoa đăng chiếu lên, hắn hơi động lòng, sau đó liền triệt để say ngất ngây, mắt hắn tối sầm lại nghĩ có chút tiếc nuối.

Thời điểm tỉnh lại, hắn nằm trong một khách trọ không biết tên. 

Cuối cùng, đương nhiên là hắn dùng gian kế đem người nắm tới tay.

Cù Diệc thật sự không nghĩ tới giữa y và Quý Cẩn Du còn có chuyện này, hôm nay y muốn biết gì thì cũng đã rõ, mọi nghi vấn toàn bộ ném ra sau đầu:

"Ngươi và Quý gia, đến cùng là có chuyện gì?" 

Quý Cẩn Du biết y muốn hỏi cái này từ lâu, chỉ là hắn không có tâm tình muốn thẳng thắn, vì để mình vui lên một chút, hắn quyết định trêu đùa Cù Diệc một phen:

"Ta vừa bày tỏ cõi lòng với ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu, ngươi trả lời ta ta mới nói."

Cù Diệc mặt thoắt cái liền đỏ, chậm chạp, nói không ra lời. Y thích Quý Cẩn Du sao? Y không biết, y chưa bao giờ nghĩ có thể cùng Quý tiểu thiếu gia chân chính ở cùng nhau, nhưng không hiểu sao bọn họ lại chính là ở cùng nhau, trên thực tế, có thích hay không, y vẫn chưa rõ.

Quý Cẩn Du nhìn dáng vẻ y tỉnh tỉnh mê mê, trong lòng cực kỳ yêu, thở dài một hơi, đem những chuyện xưa xửa xừa xưa chôn sâu trong lòng êm tai nói:

"Mẹ ta, chỉ là đối tác làm ăn ở Giang Nam của Quý lão gia, được ông mang về nạp thiếp, Quý phu nhân tịnh không phải mẫu thân thân sinh ra ta. Bà hay ghen tuông, vì thế Quý lão gia chỉ có thể lặng lẽ chăm sóc mẫu thân ta ở bên ngoài, mẹ của ta, lúc sinh ta thì khó sản tạ thế, Quý lão gia thấy đáng thương mới đem ta về Quý phủ. Vì sĩ diện Quý gia, không nói ta là thiếp sinh, ghi vào danh nghĩa của Quý phu nhân. Mỗi năm cứ thế trôi qua, bà sợ ta sẽ tranh giành gia sản Quý gia với con mình, cho nên nói với người ngoài ta mắc bệnh ương tử, bộ dạng như vậy không thể liên quan tới sản nghiệp Quý gia, tâm Quý lão gia hổ thẹn, ngầm thừa nhận cách làm của bà. Bà còn chê ta chướng mắt, trên danh nghĩa đi dưỡng bệnh, đuổi ta tới nơi này, đại thể chính là như vậy." 

Sau khi nói đến đây, Quý Cẩn Du lại không nhịn được toát ra từng tia cười khổ, hắn bị người khinh thường, Cù Diệc không thể tin được, cũng không dám tưởng tượng, nói vậy hắn thường ngày ở Quý phủ, cũng trải qua vô vàn gian khổ nhỉ? 

"Thậm chí ngươi, cũng là ta cầu cha ta, chúng ta vừa bắt đầu liền biết, Cù gia sẽ không gả nữ nhi bảo bối của bọn họ cho ta, lúc đó bà mối ám chỉ, kỳ thực là ngươi. Quý lão gia cùng mẹ ngươi đều biết chuyện này, ngươi gả cho ta xong, chuyện làm ăn giữa hai nhà tiến thêm một bước hợp tác lui tới, chỉ có lợi chứ không có hại, thế nên Cù phủ rất nhanh đáp ứng hôn sự này."

Để cưới được Cù Diệc, hắn còn làm rất nhiều việc khác, tỷ như quỳ gối trước cửa phòng Quý lão gia một ngày một đêm, còn đáp ứng Quý phu nhân vĩnh viễn không về lại Quý gia. 

Có điều những thứ này đều là hắn cam tâm tình nguyện, Quý gia, thực sự chẳng có cái gì khiến hắn lưu luyến, hắn nên rời khỏi chỗ đó, bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

"Mặc dù nói, ngươi là thế thân gả cho ta, nhưng ta chân chính yêu ngươi, muốn cùng ngươi chung sống một đời, nếu ngươi hiện tại còn chưa yêu ta, cũng không cần vội, con đường đến chân trời kia, chúng ta có thể từ từ đi."

"Ngươi đồng ý theo ta, cả đời đợi ở chỗ này, chung sống cùng nhau đến già chứ?"

Cù Diệc thất thần, không biết trả lời như thế nào.

Nhưng bất luận có nguyện ý hay không, đời này của y, chỉ có thể vĩnh viễn cùng Quý Cẩn Du quấn lấy nhau. 

---Chính văn hoàn---

Còn 3 phiên ngoại nữa nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro