Phiên ngoại 1: Ôn tuyền(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*)ôn tuyền: suối nước nóng

Quý gia sản nghiệp lớn, giàu nứt đố đổ vách, cho Quý Cẩn Du dưỡng bệnh trên thực tế là để hắn ở biệt trang này, rộng đến lạ kỳ, còn có ôn tuyền, Cù Diệc biết nơi này có ôn tuyền xong, sướng đến phát rồ luôn, hứng thú bừng bừng đêm đó hùng hùng hổ hổ chạy tới ôn tuyền, mà Quý Cẩn Du sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế.

Cái ao này xây dựng vô cùng lớn, chắc là biệt trang Quý Cẩn Du ở là nơi chuyên dụng của Quý gia để nghỉ dưỡng. Ôn tuyền cuồn cuộn không ngừng chảy ra, còn có mùi lưu huỳnh kỳ quái, Cù Diệc thoát hết y phục, nước suối có nhiệt độ đủ ấm lướt qua da thịt, giội rửa đi một thân bụi bẩn cùng mệt mỏi, bên trong sương mù mịt mờ, hấp hơi mọi vật đến toát mồ hôi.

Cù Diệc dựa lưng vào vách đá, thoải mái nhắm hai mắt lại, nha hoàn còn đặt rượu và trái cây trên bờ. 

Nơi này thoải mái như thế, Quý Cẩn Du không muốn quay về Quý gia, chuyện này phi thường có đạo lý, nơi này cái gì cũng có, ngày tháng sống ở đây chỉ có hưởng thụ, Cù Diệc thích ý thở dài một hơi, chỉ là, y không biết thích ý ngày hôm nay lập tức dừng lại ở đó. 

Quý Cẩn Du chẳng biết đứng bên cạnh ao từ lúc nào, cũng không biết đã nhìn bao lâu, bỗng nhiên lên tiếng: 

"Đang suy nghĩ cái gì vậy? Hử? Còn thở dài?" 

Cù Diệc bị hắn họa sợ đến tâm suýt chút nữa nhảy ra ngoài, người này đến cùng là bước vào lúc nào, y tại sao ngay cả một chút cảm giác cũng không có? Quý Cẩn Du với ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn khóa trên người Cù Diệc, trọng điểm đảo qua lồng ngực bạch ngọc và hai điểm thù du mê người, quả thực muốn nuốt sống y ngay tắp lự, ánh mắt kia nóng đến mức Cù Diệc không chịu được đưa hai tay ôm vai mình, ý đồ che lấp chút gì đó, như là cười nhạo.  

Quý Cẩn Du cố ý, ở ngay trước mặt y, đến mắt cũng không chớp, đôi mắt vững vàng tập trung lên người y, như tập trung rình con mồi, từng chút từng chút, chậm rãi cởi quần áo cởi. Thân thể hắn rắn chắc, so với Cù Diệc rõ ràng cường tráng hơn nhiều, nam tử trưởng thành cường tráng, bắp thịt cũng sẽ không bành trướng quá đáng, hết thảy đều có vẻ vừa đủ. Vóc người Quý Cẩn Du, ừm, hết sức đẹp, so với y gầy gò, thực sự là không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, Cù Diệc có chút ước ao, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, gian nan di dời tầm mắt, Quý Cẩn Du chú ý tới y e thẹn ngượng ngùng, cố ý, thoải mái để thân thể trần truồng, nhảy xuống ao, nhanh chân hướng về phía Cù Diệc, trên đường tạo nên một mảnh bọt nước, Cù Diệc chỉ cảm thấy một trận áp lực nguy hiểm đang tới gần, không tự chủ lùi về sau một bước. 

Chỉ là Cù Diệc không thể lui được nữa, dựa lưng lên vách đá, mím mím môi, không nói lời nào.

Quý Cẩn Du rất vô tội tới gần y, ngồi ở bên cạnh: 

"Sao vậy, ta muốn gội đầu cho ngươi một chút, không muốn à?" 

Y không phải mới biết Quý Cẩn Du ngày một ngày hai, biết hành động lần này của hắn tuyệt đối không phải chỉ tắm ôm tuyền thôi, chỉ là y không nghĩ tới, người này cư nhiên muốn hầu hạ mình gội đầu. 

Quý Cẩn Du cũng không chờ y từ chối, cứng rắn đem đầu y hạ thấp xuống, ngón tay thon dài linh hoạt xuyên qua tóc, cẩn thận xoa bóp da đầu, động tác không thông thạo lắm, nghĩ đến là lần thứ nhất làm việc này, thỉnh thoảng còn làm y đau, nhưng lại cố hết sức ôn nhu, Cù Diệc cảm thấy mình có thể miễn cưỡng nhịn đau.

Cứ như mới vừa một khắc trôi qua, đã gội xong, Quý Cẩn Du cởi tóc ra:

"Xong rồi, đến ngươi giúp ta."

Cù Diệc vừa nghĩ thầm ta sẽ không để ngươi giúp ta, nhưng chung quy, vẫn muốn Quý Cẩn Du đối với y như vậy, nên giúp hắn gội đầu, cảm giác động tác của mình gần giống Quý Cẩn Du, chính y cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, Quý Cẩn Du không lên tiếng kêu đau, hiển nhiên cũng là chừa cho y chút mặt mũi. 

(Hai vợ chồng lần đầu làm chuyênn ấy = ̄ω ̄=)

Gội đầu xong, Quý Cẩn Du đoán được tâm tư của y, nói:

"Sau này chúng ta làm nhiều là quen thôi."

Ai muốn cùng ngươi làm nhiều chứ.

Gội đầu cho nhau xong, bầu không khí có chút vi diệu, hai người trần truồng loã thể thẳng thắn đối diện với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng Cù Diệc vẫn cảm thấy không quen, cảm giác ôn tuyền càng ngày càng nóng, khiến cho y cả người nóng bức, đặc biệt ánh mắt Quý Cẩn Du, so với nước ôn tuyền còn nóng hơn.

Tóc dài của Cù Diệc xoã hết xuống, ướt nhẹp, trông càng đen bóng, rơi tán loạn trên lưng. Gò má cùng thân thể đều vì nước ôn tuyền mà hơi đỏ lên, hiện ra màu hồng nhạt mê người, như hoa đào mùa xuân chớm nở. Khuôn mặt nhỏ thanh tú ở trong sương mù có chút mông lung, nhưng đôi mắt ướt át lại đặc biệt có thần, đôi môi chu sa vô cùng bắt mắt, dụ người đến hái.

"Không bằng, chúng ta tới làm chút việc thú vị đi?" Quý Cẩn Du uống một hớp rượu, cười đến ôn nhu, nói với Cù Diệc.

Chuyện thú vị? Cù Diệc lập tức cảnh giác nhìn Quý Cẩn Du, bất quá y chưa kịp nói gì, Quý Cẩn Du đã động, hắn thực sự nhịn không được, vừa vào cửa nhìn thấy dáng vẻ Cù Diệc như thế, hắn đã muốn làm.

Quý Cẩn Du dùng lực giữ lấy hai vai Cù Diệc, kéo y về phía mình, che ngợp trời hôn xuống, rơi xuống trán y, chóp mũi, đôi môi, cằm, một đường uốn lượn xuống phía dưới, phác họa một đạo dấu vết kiều diễm, dừng lại ở xương quai xanh, nhẵn nhụi gặm cắn, lưu lại từng đạo hồng ngân ám muội, Cù Diệc không khỏi hít vào một ngụm khí.

Hai người ở trong sương mù mịt mờ của ôn tuyền, bớt đi bước cởi quần áo, Quý Cẩn Du chậm rãi kích thích dục vọng, đưa tay nắm lấy ngọc hành phấn hồng mà thanh tú đối lập với mình, di động lên xuống không ngừng, nhẹ nhàng xoa nắn, hai viên nang túi kia cũng được chăm sóc vô cùng cẩn thận, không nơi nào của Cù Diệc là đối thủ của hắn, hô hấp cấp tốc tăng lên, rất nhanh dưới sự chăm sóc của hắn bắn ra, bạch trọc dung vào trong nước, rất nhanh tiêu tan không thấy, nhưng cảnh tượng kia, cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cù Diệc vốn bởi vì nước suối ấm áp mà mặt có vẻ phấn hồng, lại bởi vì dục vọng được phóng thích, còn chưa thích ứng với tình hình, thẹn thùng càng thêm một tầng, mặt trắng mịn hiện ra một màu đỏ chín rục, khoé mắt cũng đỏ lên, ánh mắt mê mang, miệng hơi mở ra, hiện lên vẻ trầm ngâm khi vừa phóng thích lại hơi thất thần.

Quý Cẩn Du vốn còn muốn làm phần chuẩn bị, nhưng mà Cù Diệc thực sự quá mê người, hắn nhẫn không được, trực tiếp tiến vào chủ đề chính. 

Nhờ có sóng nước, ngón tay hắn tiến vào vô cùng thuận lợi, không cần trơn, rất nhanh có thể tới tới lui lui, linh hoạt ra vào, Cù Diệc cắn răng, đầu tựa trên bả vai hắn, nhịn xuống cảm giác kỳ quái từ bộ phận bí ẩn bị dị vật xâm lấn cùng sóng nước ấm áp tràn vào.

Từ khi bọn họ kết hôn đến nay, thời gian không ngắn, nếu nói Cù Diệc đối với Quý Cẩn Du không có tí xíu cảm giác nào, đó là không thể. Quý Cẩn Du cao to, anh tuấn, phần lớn thời gian đều ôn nhu săn sóc, xấu xa, nhưng lại không khiến người chán ghét, trái lại vừa đúng, hoà hoãn bầu không khí.

Hai người bọn họ độc lập ở tại nơi biệt trang này, gần như tách biệt hoàn toàn với thế gian, trừ bọn họ ra, ngay cả hạ nhân duy trì sinh hoạt hàng ngày, cũng không nhiều, chỉ vừa đủ. Những hạ nhân này xem ra không phải đến từ Quý phủ, thái độ của họ đối với hai người, so với Quý phủ, hoàn toàn khác nhau. Bọn họ một mực cung kính, không vượt qua quy củ chút nào, việc gì nên nói hay không nên nói, việc gì đến lượt nhìn hay không đến lượt nhìn, vô cùng có chừng mực.

Nơi này tuy không sánh được với Quý phủ to lớn, nhưng cũng đủ cho hai người họ dung thân. Cù Diệc ở đây sinh sống có thể nói là vô cùng thư thái, tự do hết mực, không có ai ràng buộc y, không cần chú ý tới những chuyện phức tạp đáng ghét kia, muốn chơi lúc nào thì chơi, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, căn bản không cần tuân thủ những giáo điều cứng nhắc. Ban ngày, hai người ở thư phòng cho hết thời gian, Cù Diệc xem chút sách vở, pha một ly trà nhạt, chờ một lúc đã đến giữa trưa, hai người đều yên lặng ở thư phòng ai làm việc nấy, tình cờ hai người nhìn nhau nở nụ cười, Cù Diệc là loại cầm sắt ngự chi, không ai không có thiện cảm.

Không nói ra được động lòng khi nào, nhưng đến hiện giờ, có thể là lúc y còn chưa rõ, tâm đã sớm phình trướng, tất cả chỉ có một mình Quý Cẩn Du, hoặc là, từ đêm tân hôn, câu 'Ta yêu ngươi' vang lên, bản thân liền một bước luân hãm, động lòng mà không tự biết, ngày tháng như nước chảy, cứ như vậy dần dần từ trần.

"Này cũng có thể thất thần, là ta không dùng sức nặng?" Quý Cẩn Du bám vào lỗ tai Cù Diệc bắt đầu bất mãn, âm thanh khàn khàn tinh nghịch tiến vào lỗ tai y, thân thể Cù Diệc mẫn cảm run lên một hồi, tâm tư lập tức kéo về hiện tại.

Quý Cẩn Du cười khẽ, quả nhiên lỗ tai thực sự là tử huyệt của y! Quý Cẩn Du đặt Cù Diệc trên vách đá, ôn nhu tiến vào, một hồi lại một hồi, lực cản của nước cũng hòa tan theo cường độ động tác của hắn, hắn giống như trêu đùa gây phiền phiền nhiễu nhiễu, chậm rãi đỉnh vào, chậm rãi rút ra, chính là không cho thoải mái, mài đến lòng Cù Diệc ngứa ngáy.

Làm như vậy một hồi, Cù Diệc cũng có vẻ thực tủy biết vị, lần này, làm cứ chậm chậm như vậy, sao có thể đùa thế chứ, cảm giác trống rỗng từ huyệt khẩu truyền đến, người bên trên vẫn còn ý xấu trêu đùa y! Cuối cùng Cù Diệc không chịu nổi, thấp giọng yêu cầu:

"Ngươi nhanh lên một chút......" Thanh âm kiều mị, hận không thể khiến người ta thao chết! Quý Cẩn Du vẫn còn bất mãn y vừa thất thần, cho dù nghĩ đến phát điên ý muốn mạnh mẽ thao y, vẫn cố mạnh miệng:

"Vậy ngươi cầu ta đi, cầu ta thao ngươi, được chứ?"

Cù Diệc bị tiếng nói dâm dục của hắn kích thích, huyệt khẩu từng trận có rút, giữ lại cái kia của Quý Cẩn Du không cho ra ngoài, Quý Cẩn Du sắp không giữ nổi mình nữa, đưa tay bốp một cái vỗ mông thịt mềm mềm, tạo nên một mảng bọt nước nho nhỏ.

"Ngươi không ngoan nha, không cầu ta, ta sẽ không thỏa mãn ngươi."

Mông thịt Cù Diệc trắng như tuyết bị người đánh một cái như vậy, tuy rằng không đau, nhưng xấu hổ đến chết rồi, người này dám chỉnh y như thế! Huyệt khẩu trống rỗng cùng ngứa ngáy khiến y cả người như nhũn ra, có thể cảm nhận được dịch ruột non không ngừng chảy ra từ phía sau, y sắp không nhịn được nữa! 

Cù Diệc nhẫn nhịn xấu hổ, mang theo giọng điệu bị bắt nạt khóc nức nở, nhỏ giọng ở bên tai Quý Cẩn Du cầu xin tha thứ:

"Ta cầu ngươi...... A......" Lời nói mềm mại của y vừa dứt, Quý Cẩn Du liền mạnh mẽ thao lấy một hồi, sau đó lại ngừng lại.

"Cầu ta cái gì đây? Ta không biết nha." Quý Cẩn Du ý đồ xấu ở bên tai của y thổi khí, giả vờ không rõ, còn không ngừng kích thích thần kinh sắp dứt của Cù Diệc.

"Ta cầu ngươi, cầu ngươi thao ta...... A... Ha......"

Dáng dấp như vậy còn có thể nhịn được, thì không phải nam nhân, Quý Cẩn Du đem Cù Diệc xoay chuyển phương hướng, quay lưng y lại, đặt y trên vách đá, bắt đầu dứt khoát hẳn hoi, mạnh mẽ thoải mái thao, đem nhiệt tình vừa tích góp, lập tức toàn bộ phóng thích, trong nháy mắt, bên trong ôn tuyền chỉ còn tiếng thân thể và chạm mà phát sinh âm thanh dâm mị.

Bọn họ đứng lên, độ cao của ao rất vừa vặn, Cù Diệc là nửa người trên nghiêng về phía trước, cái tư thế này tịnh không hiếu động, Quý Cẩn Du kéo Cù Diệc ra khỏi nước, để Cù Diệc lưng đối diện với mình, đặt y nằm sấp quỳ trên mặt đất tiếp tục thao. Từ góc độ của Quý Cẩn Du nhìn xuống, lưng Cù Diệc trắng như tuyết liếc mắt một cái là rõ mồn một, tóc đen ướt át khuynh tán trên đó, chói mắt mà mê hoặc, tư thế này eo bày ra một đường cong tươi đẹp. Thân thể y tuy rằng gầy gò, nhưng ở mông thịt lại đầy đặn, chổng lên thật cao, rõ ràng như hai cái bánh màn thầu, mê người cực kỳ, Quý Cẩn Du tách chúng ra, đỡ nghiệt căn nộ trướng của mình không thể chờ được nữa chen vào, thời điểm cả cây đi vào hai người đều thoải mái thở hắt ra.

Quý Cẩn Du bắt đầu thỏa mãn Cù Diệc, đại lực đỉnh cả cây vào, lại cấp tốc rút cả cây ra, tuần hoàn đền đáp lại, biết điểm mẫn cảm của y, một hồi lại một hồi, mạnh mẽ đỉnh tại huyệt tâm, chỉ chốc lát sau Cù Diệc liền bị hắn thao đến nước bắn tung tóe, không ngừng phát ra âm thanh nhép nhép nhép, đẩy ra chất nhầy bị đánh nổi màu trắng như bọt biển nhỏ, Cù Diệc quỳ đến sắp ngã, toàn bộ thân thể bắt đầu sụp xuống. Huyệt khẩu nho nhỏ bị thao mở, từ từ biến thành màu đỏ đậm chín rục, lúc nghiệt căn rời đi vù vù khép lại, tham lam níu kéo vật mang cho nó cảm giác cực lạc!

"Ưm...... A...... A...... Ngươi nhẹ chút đi......" Mưa to gió lớn xuyên qua, Cù Diệc dần dần không chịu nổi kịch liệt vui vẻ như này, bị kích thích đến đầu ngón chân cũng cuộn lên, phía sau bắt đầu từng trận co rút, sáp đến Quý Cẩn Du sắp bắn.

"Bảo bối ngoan, ngươi mới vừa rồi còn cầu ta thao ngươi mà, giờ sao lại nói không muốn?" Quý Cẩn Du không để ý tới y xin tha, vẫn làm theo ý mình, đại lực thao y, đem Cù Diệc thân thể va chạm đến không ngừng ngiêng ngả. Cù Diệc không chịu được, nỗ lực bò lên phía trước, muốn chạy trốn sự kiềm hãm của hắn, nhưng bị Quý Cẩn Du kéo chân tụt về sau, cái kia của hắn liền tiến vào càng sâu, Cù Diệc rên lên một tiếng, cuối cùng quỳ không được, cả người triệt để ngã oặt.

Quý Cẩn Du ôm lấy Cù Diệc, mặt đối mặt ngồi, đem hai chân Cù Diệc thon dài tinh tế cặp ở trên eo, cái kia to dài còn lưu lại trên người y, theo động tác đi đi lại lại, từng chút từng chút, chậm rãi chạm đến nơi sâu xa nhất.

"Ta không muốn...... Ngươi nhẹ chút đi...... Chậm một chút đi...... A......" Cù Diệc sợ hãi kẹp chặt hai chân, chỉ lo ngã xuống, Quý Cẩn Du cứ như vậy dán lưng y lên vách tường, con mắt đỏ lên, hừng hực nhìn khuôn mặt thanh tú của Cù Diệc, điên cuồng đỉnh. Tư thế này rất dễ thao đến nơi sâu xa nhất, Cù Diệc chỉ cảm giác cái bụng mình thật giống bị đỉnh đến gióng lên một tảng lớn, đồ vật kia của Quý Cẩn Du đẩy y, cái bụng mỏng manh gần như có thể phác hoạ ra hình dáng thô to của nó.

Cuối cùng không biết phóng thích bao nhiêu lần, thay đổi bao nhiêu tư thế, Cù Diệc lại là không tiền đồ, trước mắt lướt qua một tia sáng trắng, bị thao hôn mê bất tỉnh.

---oOo---

Cuối cùng cũng xong. Hơn 3k chữ lận o(╯□╰)o

Bật mí: PN sau có gương đó 😎 (≧﹏≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro