Phiên ngoại 2: Thư phòng (có gương)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương! Là gương đó! (*¯︶¯*)

---oOo---

Hôm ấy, sau khi Cù Diệc tỉnh lại, Quý Cẩn Du đã ra ngoài, y chỉ ăn sáng qua loa, vẫn chưa thấy Quý Cẩn Du về, liền chạy tới thư phòng, dự định tiếp tục ở đó tiêu phí thời gian một ngày, chỉ là không có hắn ở bên, bản thân cảm giác thiếu mất cái gì đó, miễn cưỡng nằm nhoài lên thư án, ngay cả sách tiếu lâm(*) cũng không xem lấy một tờ.

(*) sách tiếu lâm: nguyên văn là sách giải trí, nên để tiếu lâm

Ngày hôm nay tiết trời sáng sủa, thật thích hợp ra ngoài du ngoạn, Cù Diệc nhìn ngoài cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.

Quý Cẩn Du không giống Cù Diệc, y chính là không có việc gì làm, nhưng ở cách nơi bọn họ đang sống có một trấn nhỏ -- Lâm thành, hắn còn phải làm ăn kiếm sống, phải ra ngoài đích thân xử lý một số chuyện. Thời điểm những lúc hắn làm những chuyện này không giấu Cù Diệc, sổ sách y cũng được xem, cũng không kiêng kị, thoải mái mặc y nhìn.

Quý Cẩn Du tuy từ nhỏ bị nói là "bệnh ương tử" nhưng thân thể thực sự rất xịn, ở Quý phủ bị mẹ khinh thường, chế nhạo một trận, nên thừa dịp tới biệt trang này dưỡng bệnh, tự mình lén lút, tới Lâm thành phát triển sự nghiệp. Dưỡng viện tại biệt trang ở vị trí hẻo lánh, ở giữa biệt trang và Lâm thành có hai trấn khác, hai bên lộ trình gần như giống nhau.

Vừa mới bắt đầu chỉ là ngồi trong khách trọ bàn chuyện làm ăn, mà hắn từ nhỏ cơ linh, nhiều chủ ý, năng lực cũng đủ, dần dần, phát triển sự nghiệp đến vô cùng thành công, bắt đầu mở các cửa hàng nhỏ, còn bán cả đồ trang điểm, son phấn hay những gì mà nữ tử thích, nguồn vốn rất nhiều, chuyện làm ăn ngày càng lớn, tuy rằng không sánh được với Quý gia, nhưng ở Lâm trấn cũng được coi là hạng nhất, hơn nữa chuyện làm ăn của hắn cũng không ngừng lớn mạnh, nghĩ đến tương lai không xa, sẽ càng phát triển hơn nữa.

Quý gia đối với những hành động mờ ám của hắn không để tâm, cũng chẳng đi theo dõi, từng người trong trang, đều là hắn mua lúc đi làm ăn, không phải người Quý phủ. Đại nương đối với chuyện này cầu cũng không được, hận không thể cấp tiền cho hạ nhân của hắn tự lập môn hộ, Quý gia có rất nhiều tiền mà. Bây giờ hắn và Quý gia đoạn tuyệt quan hệ, Quý lão gia tử đem khế đất biệt trang cho hắn, hắn cũng không từ chối, khi còn bé nửa thời gian đều trải qua ở đó, so với Quý gia, nói đó giống chính gia của hắn còn hợp lý hơn, hắn đối với nơi đó mới có cảm tình.

Kỳ thực, hắn thật sự không thèm khát những cái thứ gọi là gia sản Quý gia kia, hắn như bây giờ rất tốt rồi, không có tâm tư quản chuyện khác, rõ ràng là Quý phu nhân bọn họ nghĩ quá nhiều, thế nhưng dáng vẻ hiện tại là tốt nhất, hai bên nước sông không phạm nước giếng.

Quý Cẩn Du về đến nhà, đã qua buổi trưa, hỏi Cù Diệc đâu, nha hoàn nói:

"Cù thiếu gia tỉnh dậy thì dùng đồ ăn sáng, xong đi về phía thư phòng, vừa mới ăn điểm tâm, nói là không đói bụng, không cần ai ở cạnh."

Phất phất tay bảo nha hoàn lui xuống, hắn tự mình đến thư phòng tìm Cù Diệc.

Cù Diệc tối hôm qua bị dằn vặt đến rất muộn, thân thể quá mệt mỏi, một cách tẻ nhạt, nằm nhoài trên thư án ngủ, thời điểm Quý Cẩn Du đẩy cửa đi vào, y vẫn đang ngủ say.

Quý Cẩn Du nhìn mặt y, tâm xao động như kỳ tích, liền ôn nhu cúi xuống, lay thân thể y một cái, sợ y ngủ ở đây không thoải mái, muốn ôm về phòng ngủ, nhưng ai biết y vậy mà đã tỉnh.

Lúc Cù Diệc tỉnh lại có chút tỉnh tỉnh mê mê, nhưng rất nhanh nhìn rõ người trước mặt là Quý Cẩn Du, ngáp một cái, chậm rãi xoay người nói hàm hồ không rõ:

"Ngươi về rồi."

"Ừm, ta đã về." Quý Cẩn Du mỉm cười nhìn Cù Diệc, nhìn dáng vẻ y ngây thơ lười biếng, tâm không khỏi hơi động.

"Lần sau có thể mang ta ra ngoài cùng được không?" Cũng không phải Cù Diệc buồn chán, mà là y nhớ Quý Cẩn Du quá, mặc kệ là phương diện gì, y đều muốn, đương nhiên, quan trọng nhất chính là, y muốn luôn ở bên cạnh Quý Cẩn Du, nếu như không có chuyện gì làm, hắn sẽ không lo không có người tán gẫu.

Quý Cẩn Du: "Vậy ngươi lại cầu ta, không cầu ta ta không dẫn ngươi đi!"

Cù Diệc trợn mắt lên, đầy mặt khó mà tin nổi, lại cầu? Lần cầu trước đó là..... Thời điểm không thể miêu tả, Cù Diệc mới không thèm cầu hắn mang mình ra ngoài, nghe vậy lập tức ngậm miệng, trừng Quý Cẩn Du một chút, không muốn để ý đến hắn đang nghĩ tới một tràng kịch liệt kia, khuôn mặt trắng nõn nhỏ bé hơi ửng hồng, bất luận làm qua bao nhiêu lần, Cù Diệc đối với chuyện này, da mặt mỏng vẫn là không ngăn được hoảng sợ.

Thân thể Cù Diệc tuyệt không thể tả, được Quý Cẩn Du khai phá yêu thương xong, càng ngày càng tỏa ra thần thái câu nhân kiều mị, hầu như mỗi đêm Quý Cẩn Du đều muốn lôi kéo y làm một hồi. Thời điểm y vừa trừng Quý Cẩn Du, khóe mắt hơi chọn lên, bễ nghễ kiêu ngạo, vẫn chỉ là dáng vẻ như một con hồ ly tinh, hồ ly mà chuyên đi hút tinh khí nam nhân ấy.

Quý Cẩn Du không biết ở thư phòng chính kinh như vậy, tại sao mình mới bị Cù Diệc trừng một chút, phía dưới liền cứng đến nỗi đau đớn, có trách thì trách Cù Diệc quá câu nhân, khiến hắn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể động dục. Vừa vặn, hắn gần nhất muốn chuyển sang nơi khác mới mẻ một chút, Cù Diệc đây là dâng tới cửa, không cần thì phí.

Cù Diệc: Chính là ngươi sắc, còn trách ta?

Cù Diệc hôm nay mặc bộ quần áo màu xanh lục, thanh tú lại kiên cường như cây trúc non nớt, chính kinh thanh tân nhỉ, làm người ta nhìn thấy đã muốn mạnh mẽ lột quần áo ra thao chết, hơn nữa thư phòng là chỗ Cù Diệc thích đợi nhất, không biết làm ở đây, y có thể hay không càng kích thích thêm, phản ứng càng lớn một chút nhỉ.

Quý Cẩn Du dẹp giấy và bút trên thư án qua một bên, để trống một khoảng lớn, đưa tay ôm Cù Diệc từ trên ghế đi, bắt đầu cởi y phục của y.

Cù Diệc rất khiếp sợ, không biết vừa còn nói chuyện bình thường, sao một giây sau liền trở thành cảnh tượng dâm đãng. Cù Diệc gian nan đẩy hắn ra, phản ứng có chút kích động:

"Không nên ở chỗ này!"

Y hầu như mỗi ngày đều tới thư phòng đọc sách, ở đây khiến y ngại ngùng lắm đó nha! Hơn nữa, nơi này là thư phòng, bản thân từ tiểu học đã học đạo Khổng Mạnh, sao có thể không biết lễ nghĩa liêm sỉ như vậy chứ? Ban ngày tuyên dâm thì thôi đi, lại còn ở nơi như thế này, y thật sự là, không thể tiếp nhận nổi!

Quý Cẩn Du trong tâm nghĩ, chính là ở chỗ này mới kích thích nha, ngươi mới giáp càng chặt hơn, bên trong mới càng ẩm ướt càng nóng hơn. Động tác hắn cứng rắn cởi quần áo Cù Diệc, nhưng trên mặt vẫn là ôn nhu an ủi nói:

"Không cần quan tâm nhiều nha bảo bối ngoan, ta sẽ không làm đau ngươi, ta bảo đảm ngươi sẽ rất thoải mái."

Cù Diệc: ! Đồ vô lại ta lo lắng không phải cái này!

Nhưng y không có khí lực lớn bằng Quý Cẩn Du, tránh thoát không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vạt áo mình bị vô tình mở ra, lồng ngực xích lõa rất nhanh loã lồ, Quý Cẩn Du nhẹ nhàng ngậm một bên thù du, bắt đầu chậm rãi liếm láp rồi khẽ cắn lên, đầu lưỡi linh hoạt liếm từng cái qua nhũ hạt, còn khẽ cắn nhũ đầu mấy lần, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của Quý Cẩn Du khiến Cù Diệc hai chân mềm nhũn, phân ra một tay chậm rãi xoa nắn, Cù Diệc vừa đau lại thoải mái, sắp không chống đỡ nổi nữa ngẩng đầu thở dốc. Quý Cẩn Du so với Cù Diệc còn hiểu rõ thân thể y hơn, biết làm sao đối xử với y, mới có thể kích thích ham muốn, nhược hóa sự phản kháng của y.

Thời điểm miệng cùng tay thả ra, hai bên thù bị đùa bỡn đến sưng đỏ không thể tả, so với bình thường đầy đặn lớn hơn gấp đôi, trong đó có một bên dính đầy nước bọt, ẩm ướt, màu đỏ sẫm, xem ra sắc tình dâm mỹ cực kỳ, Quý Cẩn Du rời đi mang theo một đạo không khí nhỏ bé, lướt qua đầu nhũ, lành lạnh, Cù Diệc nổi hết da gà mụn nhọt.

Cù Diệc ngồi ở trên thư án, cao hơn Quý Cẩn Du một điểm, có thể thấy rõ trên mặt Quý Cẩn Du mang theo vẻ si mê, vùi đầu nơi lồng ngực y, liếm cắn lồng ngực trắng men, thỉnh thoảng hôn một chút cắn một chút hai tiểu nụ hoa chín rục, cảnh tượng cùng xúc cảm ấy, thực sự là không tả được tình sắc.

Phía sau Quý Cẩn Du là một giá sách to, mặt trên xếp đầy thư tịch, ở nơi như thế này làm chuyện như vậy, cũng thật là đại đại kích thích đến Cù Diệc, quét tới độ liêm sỉ của Cù Diệc.

"Cẩn Du...... A..... Ha...... Chúng ta..... Chúng ta quay về phòng ngủ đi có được hay không...... Ta tùy ngươi làm...... A..... Ta cái gì cũng nghe lời ngươi...... A...... Có được hay không......." Cù Diệc nước mắt đều chảy ra, ôm lấy đầu Quý Cẩn Du, mang theo tiếng khóc nức nở cùng rên rỉ không khống chế được, cầu khẩn nói.

Quý Cẩn Du lần thứ hai đại lực cắn lên hai viên thù du đỏ kia, ngậm nó trong miệng, dùng đầu lưỡi hầu hạ y, mơ hồ không rõ nói:

"Ở đây...... Ngươi cũng tùy ta làm mà." Quả nhiên, ở đây Cù Diệc phản ứng càng thêm mê người, hắn mới không trở về phòng ngủ đâu!

Cù Diệc biết nếu đã đến mức này, Quý Cẩn Du hôm nay sẽ không thể bỏ qua cho y, chỉ là không biết hắn hôm nay phát điên cái gì, sống chết cũng không buông tha hai viên nho nhỏ trước ngực y, còn nỗ lực hút mấy lần, Cù Diệc chỉ cảm thấy hồn cũng bị hắn hút đến không còn. Cuối cùng Quý Cẩn Du liếm liếm khoé miệng, thực sự là cảm giác có chút ngọt, hắn kề sát lỗ tai Cù Diệc, tiếng nó khàn khàn trêu đùa:

"Ngươi sẽ không, có sữa chứ? Rất ngọt nha, nương tử, ngươi hôm nay cho vi phu uống sữa được không?"

Cù Diệc bị hắn nói tới xấu hổ không thể tả, đưa tay che miệng hắn, lăng mạ nói:

"Ngươi...... Ngươi đồ vô lại!"

Quý Cẩn Du lè lưỡi tình sắc liếm lòng bàn tay Cù Diệc một hồi, y rất nhanh cả kinh thả tay ra, Quý Cẩn Du lại lần nữa vùi đầu vào lồng ngực Cù Diệc, thực sự như trẻ con bú sữa, một hồi một hồi hút hai viên nhũ đầu, thay phiên hút, chụt chụt vang vọng, cuối cùng lại sưng to lên một phen, áng chừng kích cỡ tương đương nữ tử, mới buông tha chúng, Cù Diệc trong lúc hoảng hốt cũng cảm giác mình thật sự có sữa.

Toàn bộ lồng ngực trắng men của Cù Diệc đều dính đầy nước bọt sáng lấp lánh, phủ kín dấu răng cùng dấu hôn hồng hồng.

Quý Cẩn Du chưa hề thoát hết hoàn toàn quần áo Cù Diệc, chỉ mở ra lồng ngực, hiện tại từ từ cởi quần y, rơi xuống đến mắt cá chân, đem chân cùng mông y kéo xuống, đặt ở bàn, chỉ còn eo nằm thẳng trên án thư cống đỡ lấy toàn bộ thân thể. Một đôi bàn tay to lớn, ở eo y xoa xoa, mang theo một trận điện lưu tình sắc, cuối cùng đại lực xoa bóp mông thịt trắng trắng đầy đặn, tạo thành đủ loại hình dạng thỏa mãn, cho đến đỏ lên, sau đó cầm lấy một cây bút chưa dùng, dò vào bên trong mật huyệt của y.

Xem ra lần sau phải đặt dầu bôi trơn ở chỗ này mới được, Quý Cẩn Du cảm giác mình tính sai.

Cù Diệc bị kích thích làm cho lưng muốn cong lên, cảm giác Quý Cẩn Du nhét vào vật gì đó, sau khi suy nghĩ biết rõ đó là vật gì, mặt càng đỏ lựng lên, hai chân ở trên không bắt đầu lộn xộn, không muốn phối hợp với Quý Cẩn Du, hắn nhìn y thực sự phản ứng kịch liệt, đành phải thôi.

Lúc cái bút kia đi ra, tử trướng khổng lồ của Quý Cẩn Du liền thay thế nó, đỉnh tiến vào, không có mở rộng cùng bôi trơn, tự nhiên có chút khô sáp gian nan, nhưng Quý Cẩn Du vẫn hung hăng đỉnh vào, trái lại mang theo xúc cảm không giống nhau, càng đau, nhưng thời điểm cả cây đi vào lại càng thoải mái hơn.

Quý Cẩn Du nắm lấy bắp đùi Cù Diệc, liền bắt đầu đại lực đỉnh, đỉnh đến cái tủ sách cũng rung động, lắc lư, kinh nghiệm lâu năm chinh chiến huyệt khẩu đã tự động phân bố dịch ruột non, rất nhanh ướt át, tiến vào có thể dễ dàng hơn, trong thư phòng rất nhanh vang lên tiếng thân thể va chạm kịch liệt. Ở trong hoàn cảnh xấu hổ như thế, thần kinh Cù Diệc khẩn banh, phía sau phía trước đều là chăm chú, vẫn nhìn theo Quý Cẩn Du, tê hết cả da đầu, sắp không trụ được nữa! Nhưng mà Quý Cẩn Du vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ.

Ở phía chếch bên trong thư phòng chỗ bình phong, có bày một tấm gương đồng, lấy đồng làm kính, có thể nhìn khá rõ. Quý Cẩn Du liền giữ nguyên tư thế kết hợp, ôm lấy Cù Diệc, mang y tới trước gương đồng, dụ dỗ y nhìn vào trong gương, Cù Diệc liều chết không theo, chôn đầu ở phần gáy Quý Cẩn Du, chính là không chịu ngẩng đầu.

Không có cách nào khác, Quý Cẩn Du chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, nghiêng đầu tiến công lỗ tai của y, liếm láp vành tai mẫn cảm, thậm chí đem đầu lưỡi hướng vào bên trong lỗ tai, động phần đầu lưỡi, lỗ tai Cù Diệc là nơi tối mẫn cảm, rất nhanh buông vũ khí đầu hàng, nước mắt mông lung nhìn chính mình trong gương, huyệt khẩu không ngừng từng trận co rút lại, lúc này đến phiên Quý Cẩn Du thoải mái đến da đầu tê dại.

Trong gương đồng có hai người, ám muội quấn quýt nhau, y quần áo lăng loạn, tóc tai rối bời, vạt áo mở rộng, trên người phủ đầy hồng ngân ám muội, trên mặt đỏ ửng ngửa đầu rên rỉ, dáng vẻ kiều mị dâm đãng, căn bản không phải là mình! Hai chân dâm đãng mở lớn, chân dài trắng trẻo vững vàng cặp ở trên người Quý Cẩn Du, khác nào khảm nạm trên người hắn, hai người dường như chính là một thể, tay của mình giữ lấy hắn, như là nắm lấy phù thuyền cuối cùng. Mà Quý Cẩn Du áo mũ chỉnh tề, với y hoàn toàn chính là hai thái cực, Quý Cẩn Du quần áo chỉnh tề, một sợi tóc cũng không loạn, cứ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nếu như quên đi vật cững rắn đâm trong thân thể y, tỏa ra nhiệt độ nóng rực thịt xịn! Quý Cẩn Du hắn thật là cầm thú, mà mình......

Quý Cẩn Du đặt y trước gương đồng, tìm điểm mẫn cảm của y, đại lực thao nơi đó, phát ra từng trận rên rỉ:

"Vừa thấy ngươi trong gương chứ? Thật là đẹp nha, cũng đặc biệt dâm, ngươi nhìn thấy không?"

"Ưm...... A...... Không có....... Ta không..... A......"

"Ngươi biết không? Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi, ta thật muốn thao ngươi chết! Ngươi xem một chút dáng vẻ ngươi hiện tại, không giống đang cầu sao? Cầu người thao." Quý Cẩn Du không ngừng nói lời phóng túng kích thích thần kinh yếu đuối của Cù Diệc.

"A...... A....... Ưm...... Ta không phải..... A..... Ngươi đừng nói......" Cù Diệc bị bắt nạt khóe mắt đỏ lên, nước mắt dâng trào.

"Ngươi chỉ có thể có lão công là ta, chỉ có lão công ta mới có thể thao ngươi!" Quý Cẩn Du nói xong câu đó, bắt đầu mưa to gió lớn nổi lên, từng hồi từng hồi đỉnh sâu vào, thao đến Cù Diệc bắn, bạch trọc màu trắng phun lên trên bụng Quý Cẩn Du.

Mà Quý Cẩn Du cũng rất nhanh giao cho huyệt khẩu tiêu hồn kia của Cù Diệc, từng luồng từng luồng nhiệt lưu phun trào, đạt đến cao trào xong thân thể Cù Diệc run lên, từng trận vui vẻ khiến người ta không chịu nổi khiế thân thể Cù Diệc không ngừng run rẩy, bên trong mật huyệt rót đầy dâm dịch của người nào đó, trướng trướng, xúc cảm mười phân rõ ràng, nước mắt của y bắt đầu lặng lẽ rơi xuống, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, cuối cùng Quý Cẩn Du cũng đau lòng rồi.

Từ đó về sau, Cù Diệc đã ba ngày chưa vào thư phòng, cũng không nói chuyện với Quý Cẩn Du, bất luận hắn dỗ y ra sao, Cù Diệc vẫn lạnh nhạt.

"Ta sau này sẽ không làm ở đó nữa."

Không để ý tới.

"Ta mỗi ngày dẫn ngươi tới Lâm thành chơi nha?"

Vẫn không để ý tới.

"Ta sai rồi, ngươi phạt ta sao cũng được mà."

Không để ý chính là không để ý.

Quý Cẩn Du thỏa mãn xong, cũng rất nhanh ăn quả đắng, thậm chí còn phải lấy lòng phu nhân để bù tội, này là một câu chuyện dài đằng đẵng, không thể đếm hết ngày tháng.

---oOo---

Edit H mà nghe Thanh mị hồ, Cái eo nhỏ, Cặp mông cong cong, Hái hoa tặc, Điệu múa quạt với Bạo cúc, phê lắm ~~ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro