Chương 33 (Tu khóa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này, Tham Lãng đang ngồi ở bàn hội nghị trong căn phòng nhỏ màu đen, chỗ ngồi bên cạnh ghế chủ tịch.

Trong phòng họp là quản lý cấp cao của truyền thông Hằng Ảnh.

Nhiều năm trước, Hằng Ảnh khởi đầu là một xưởng phim nhỏ, chủ nhân là một đạo diễn tốt nghiệp trường điện ảnh, tên là Lý Lý. Năm đó sơ sinh mao độc, táng gia bại sản, làm phim văn học, bị phá sản. Lý Lý cũng cứng đầu, ngày mưa đứng ở cổng Hằng Thương chặn Thương Vũ Hiền, vừa mở miệng đòi tiền, tiền, tiền, đưa tiền cho tôi, tôi có lý tưởng, ngài đầu tư cho tôi, tôi sẽ kiếm cho ngài 2 tỷ, tiền, cho tôi phần nhỏ trong thẻ của ngài, phú hào đại ba ba!

Sau đó, Lý Lý nghiền ngẫm nửa tháng, cuối cùng có được khoản tiền đầu tiên từ Thương tổng, và hãng phim cũng có doanh thu.

Hai năm sau, Lý Lý lại tạo nên cú hit với sự đầu tư của Thương Vũ Hiền, với vốn đầu tư 200 triệu nhân dân tệ và đạt doanh thu phòng vé 2,6 tỷ nhân dân tệ, chính là Minh Hiên cầm ảnh đế bộ phim kia, phòng làm việc mới có đại khởi sắc, Lý Lý cũng có tiền. Thế nhưng, hắn vốn là phú quý lại làm chuyện kỳ quái, cứng đầu cứng cổ mà tìm được Thương Vũ Hiền, vừa khóc vừa lau nước mắt, lúc này hắn không cần đồ vật, hắn muốn đưa đồ vật, yêu cầu Thương Vũ Hiền thu mua chính mình, thu mua tôi đi, đại tổng tài ba ba!

Lý Lý khóc thét: "Thương tổng, Thương lão đệ, hãng phim mỗi ngày một khó hơn, có nhiều nghiệp vụ như vậy, tôi sắp điên rồi, tôi chỉ có thể làm phim thôi, hoàn toàn không phải việc của công ty quản lý. Tôi thực sự không phải loại đó, cầu xin ngài, ngài quản lý công ty tốt như vậy, chính ngài đã cho nuôi cái xưởng nhỏ của chúng tôi bằng phân và nước tiểu, ngài không thể bỏ qua nó! "

Thương Vũ Hiền: "..."

Kể từ đó, studio nhỏ đã trở thành một công ty truyền thông trực thuộc Hằng Thương Thế Kỷ, được gọi là truyền thông Hằng Ảnh, và có quan hệ hợp tác chặt chẽ với Music Network, Literature Network và các nhà xuất bản.

Người trong cuộc cho rằng Lý Lý là nhất, là đồ ngốc, ông chủ không thích hợp, đi làm em trai, nghệ sĩ không học hành, không nghiêm túc, chạy đi cùng gian thương thông đồng.

Nhưng trên thực tế, anh ta có thực sự là trẻ con miệng còn hôi mùi sữa sao?

Trong ý tưởng kỳ quái của Lý Lý, không phải Thương Vũ Hiền thu mua hắn, mà là hắn thuê miễn phí một đại tổng tài.

Lý Lý, đạo diễn kiêm tổng giám đốc hiện tại của truyền thông Hằng Ảnh, còn đâu vẫn là quá khứ nhọc nhằn tang tóc? Giờ đây, hắn sống tốt, sinh hoạt dễ chịu, tai to mặt lớn, hơn nữa tài chính sung túc, liền làm một vài bộ phim thú vị, doanh thu phòng vé không tồi, dựa vào một cái cây lớn để tận hưởng bóng râm, ôm chân có thịt ăn, đi theo Thương tổng kiếm tiền. Giá trị hiện tại của Lý Lý, nhưng là một ngàn lần của tiểu trong suốt.

Không sai, vào đầu năm mới, Lý Lý mặc trang bị bạo chúa địa phương, dẫn theo một lượng lớn thuộc hạ của mình đến phòng tối Hằng Thương mở một cuộc họp, nói cách khác, chính là chờ Thương tổng bỏ tiền.

Vẫn luôn đợi đến bụng kêu lên ùng ục, thức ăn đã sớm được đưa đến, cũng chẳng ai dám ăn.

Đùa thôi, nếu ông chủ không đến thì ai dám động đũa trước?

Sau khi đợi bốn mươi lăm phút, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh gì đó.

Đầu tiên là Tiểu Phuơng cùng Tiểu Viên bước vào cửa, ngay sau đó, Thương Vũ Hiền bước vào cửa, đẹp trai như mọi khi, trong bộ vest và giày da, với một phong thái lịch thiệp.

Sau đó, anh dừng lại ở cửa, nghiêng người như thể đang đợi ai đó.

Ngay sau đó, một thanh niên chân dài bước vào.

Nhìn bộ dạng đẹp đẽ, giống như một đại minh tinh, làm trong ngành truyền thông nhiều năm cũng có thể đoán được, hẳn là diễn viên được sử dụng vào vai hào kiệt của năm mới?

Không phải Thương tổng không bao giờ nhồi tiền cho các diễn viên vào đoàn sao?

Thanh niên vào cửa, cùng Thương tổng ánh mắt ôn nhu nhìn nhau một hồi.

Thương Vũ Hiền duỗi tay một cách lịch thiệp và làm một cử chỉ "mời", Tham Lãng cũng không nhăn nhó, lễ phép lịch sự gật đầu với mọi người có mặt, đi đến trước mặt Thương Vũ Hiền, thoải mái đi hướng lối đi nhỏ, và chống lại sự soi mói của công chúng như lễ rửa tội.

Thanh niên bước chân không không chân, đi tới ghế chủ tịch, ngồi vào bên phải Thương Vũ Hiền.

Ừm, ngồi xuống ...

Tất cả mọi người: "????"

Thanh niên kia thực sự ngồi bên cạnh Thương tổng, hơn nữa là bên tay phải, phải biết rằng Thương tổng không bao giờ thích ở gần mọi người, nhất là trong các cuộc họp, ngoại trừ Tiểu Phương và Tiểu Viên ngồi sau anh nửa mét, hàng ghế thứ nhất bên trái và bên phải của anh luôn để trống, thứ nhất là anh tránh cho người khác xem được một số thông tin mật, thứ hai là mọi người cũng không thích ở gần con rắn độc lớn như vậy.

Cũng giống như hai vị tể tướng của triều đình thời xưa, vị trí thứ nhất bên tay phải của hoàng đế là người đứng đầu trăm quan, trên dưới vạn người.

Lúc này, Tham Lãng ngồi ở bên phải Thương Vũ Hiền, kinh ngạc cúi đầu nhìn "Tiệc sủi cảo" trước mặt.

Tiểu Phương đã giới thiệu chi tiết cho cậu từng món một, loạt trà tối cổ điển của Ngự Yến Lâu, sủi cảo sò khô, sủi cảo bào ngư, sủi cảo hải sâm, sủi cảo gạch cua ...

Có sáu cái sủi cảo trong một cái lồng, ăn một cái lồng tương đương với ăn một bao gạo.

"Tôi chỉ ... muốn ăn một vài ... trứng gà rau hẹ ... Tam tiên nhân ..."

Tham Lãng yếu ớt mấp máy môi.

Vẻ mặt biểu tình bị hành hạ

Tiểu Phương sa sầm mặt: "Ông chủ không ăn rau hẹ, sẽ có mùi vị."

Tham Lãng: "Nấm hương thịt heo cũng được."

Tiểu Phương: "Ông chủ không thích ăn thịt lợn, không sạch sẽ, hơn nữa có tính axit, không tốt cho sức khỏe."

Mẹ nó?

Anh ăn những món tôi làm trước đây, và anh cũng ăn rất nhiều thịt lợn, và anh cũng chưa nói cái gì không sạch sẽ nha.

Giống anh hàng ngày thức khuya như vậy, cuộc sống sinh hoạt thất thường, còn kén ăn, như thế nào sống lâu trăm tuổi?

So với Đường Đường cũng không bằng.

Bàn tay đang cầm đũa của Tham Lãng run lên.

Ăn xong mấy cái sủi cảo phú quý này, sau này cậu còn có thể ăn món cải thảo do chính mình làm sao?

Từ thanh đạm trở thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở nên thanh đạm mới là khó.

Sớm muộn gì đại thúc cũng sẽ chà bóng những đức tính truyền thống của cậu.

Lúc này Thương Vũ Hiền một thân tây trang ngồi xuống, Tham Lãng rối rắm nhìn anh một cái, sau đó giương mắt nhìn mọi người xung quanh.

Trong phòng họp có một thanh niên lạ mặt, và giới tinh hoa không hẹn mà cùng đánh giá cậu, với đôi mắt sắc bén và tò mò xen lẫn suy đoán kỳ quái.

Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiểu ca ca đẹp trai, thậm chí còn bỏ qua món ăn thơm phức trên tay.

Tham Lãng không được tự nhiên mà cười cười.

Thương Vũ Hiền không biểu tình, đặt một bàn tay lên vai cậu, ra hiệu cậu muốn ăn gì thì ăn, Tham Lãng chớp chớp mắt, bất an mà cầm lấy đôi đũa.

Ánh mắt quái dị của mọi người nhanh chóng biến mất, trước bàn hội nghị, giới tinh hoa dường như đã quen từ lâu, gió cuốn mây tan mà ăn khuya, Thương Vũ Hiền cùng các tinh anh ăn uống cùng nhau,

Tham Lãng phát hiện ra rằng Thương Nghiêu chỉ húp một bát cháo trắng nhạt.

Vì vậy, cậu tiện tay gắp một chiếc sủi cảo và nhanh chóng cho vào bát cháo của anh.

Tham Lãng: "Ăn chút đồ ăn đi, đại nam nhân làm sao có thể húp cháo được."

Nhỏ giọng lẩm bẩm xong, chột dạ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, sợ bị mọi người thấy cậu gắp đồ ăn cho đại tổng tài.

Thương Vũ Hiền cúi đầu ngơ ngác, sau đó cắn một miếng nhỏ.

Các tinh linh xương trắng trò chuyện trong khi ăn, và ăn đồ mang về từ Pizza Hut.

Tham Lãng thất thần nhìn hướng đối diện một hồi.

Đôi mắt cậu dần đảo qua và rơi vào chiếc bánh pizza trong tay một người. Sau khi nhìn hắn cắn một miếng, có một đoạn pho mát mozzarella kéo dài, hình ảnh kia, quá, quá, quá....

Uh, ưu tú và sành ăn.

Tham Lãng nuốt nước miếng một cái.

Không, đừng làm thế này, đừng nhìn chằm chằm vào miệng người khác, cậu không phải là một tiểu đoàn tử, cậu là một người lớn.

Mắng thầm trong bụng, bỗng nhiên cảm thấy bên người lạnh buốt.

Tham Lãng sửng sốt: "Làm sao vậy?"

"Ăn cơm cũng không thành thật sao?"

Thương Vũ Hiền nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cậu thất thần.

Thanh niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, qua khóe mắt nhìn thấy một chén canh nhỏ trong vắt trước mặt.

Nước súp nhẹ và thanh, trong vắt, không có một chút mỡ.

Trong nước súp trong veo là một khối trái tim bắp cải trắng như ngọc.

Hoặc cải thảo phù hợp với dạ dày của người bình thường hơn ...

Sủi cảo gạch cua, súp vi cá mập hay gì đó, vẫn là thôi đi.

Thương Vũ hiền xem thần sắc của cậu, ngừng ăn và liếc nhìn Tiểu Phương.

Tiểu Phương hiểu ý, vội vàng bưng một chén canh khác tới, nói nhỏ: "Ông chủ rất thích món canh này, chọn bắp cải tươi nhất, lấy phần lòng non ở giữa, ngài cũng có thể thử xem."

Tham Lãng ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy, chúng ta bình thường vẫn là ăn cải thảo luộc."

Vì vậy, cầm muỗng nhỏ liền nếm thử một miếng.

Nước canh trong veo nuốt xuống, cả người run lên.

Đậu má?

Câu hỏi đầu tiên trong đầu của những người trẻ giỏi nấu ăn là: tại sao nó lại ngon như vậy?

Ngay sau đó, nghe thấy bạch cốt tinh ở phía đối diện nói một câu: "Hảo ánh mắt, đó là món canh chính trong bữa tiệc quốc yến, gà mái, vịt, móng giò hun khói, xương sườn, sò điệp khô và các loại thực phẩm tươi sống khác điều chế mà thành, nước canh cực phẩm, nó giống như nước, nên được gọi là: Cải trắng luộc".

Tham Lãng: "?????"

Tham Lãng thấy rõ thìa nhỏ trong tay rơi vào trong nồi canh.

Đây đâu phải là uống cải trắng luộc, đây là uống bạch kim a.

Bạch cốt tinh che miệng cười: "Tôi là biên tập thực đơn, Chu tổng lý cũng rất thích món canh cải trắng đó."

* 白骨精: từ này mình ko biết dịch sao nữa. trong bản QT dịch là Bạch cốt tinh. 

Tham Lãng: "..."

Tổng lý bàn tiệc?

Quả thực không có cách nào khiến người ta ăn cơm thật ngon.

Thực sự nhớ khoảng thời gian cậu từng làm thịt cừu nướng và ăn đồ cay trong cửa hàng tạp hóa của cậu.

"Ăn của em đi, đừng để ý tới bọn hắn". Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng nói, đặt một cái sủi cảo vào đĩa, "Còn cần tôi uy sao?"

"... Không, không cần."

Tham Lãng suy yếu mà vùi đầu ăn.

Mười sáu bàn hội nghị dài lộn xộn, mọi người vừa ăn vừa thảo luận, ngoài đồ ăn trên bàn còn có loại tư liệu này, phía trước Tham Lãng đặc biệt hỗn loạn, đầy sủi cảo, ngoài ra còn có các tài liệu, điện ảnh và số liệu của Thương Vũ Hiền.

Tham Lãng dựng tai lắng nghe, nhận thấy không khí cuộc họp có chút áp lực, chỉ còn lại tiếng ăn cơm.

Thương Vũ Hiền ung dung thong thả oán một hồi.

Nghe thấy tiếng ai đó nghẹn ngào.

Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của Thương Vũ Hiền truyền đến ——

"" Cá mập trắng lớn ở Biển sâu" ?"

Mỗi một câu nói, Thương Vũ Hiền đều dừng lại một chút và đặt kịch bản một phần lại một phần lên bàn.

"" Huyết sắc quỷ đồng "?"

Mỗi lần đặt bản thảo, anh đều nhìn người phụ trách.

"" Khu vực hạn chế số 51 ... Côn trùng đột biến máu xanh "?"

Nghe đến đó.

Thanh niên cúi đầu nhìn lọ dầu ớt mù tạt trong đĩa nhỏ của mình .

Tham Lãng: "..."

Sau đó, cậu nhìn thấy rõ ràng cái sủi cảo nhồi sò điệp và tôm khô bị cắn làm đôi, da xanh, rỉ nước xanh, rơi ra khỏi miệng.

Con tôm rơi trên cây cải ngựa.

Máu xanh ... côn trùng đột biến ...

Cậu nuốt nuốt nước miếng.

Thương Vũ Hiền cũng rất tức giận, cầm lấy rượu đỏ trên bàn lên, uống một ngụm lớn, trên mặt không chút biểu cảm nhìn xung quanh những người trong bàn hội nghị.

Rõ ràng là đại thúc lại nổi cơn tam bành.

Lần này là công sự.

Thương Vũ Hiền sắc mặt lạnh đi, tựa lưng vào ghế, ấn chặt thái dương, đột nhiên hỏi: "Chúng ta đang thảo luận cái quái gì vậy, đem những thứ đồ này đến Hằng Thương đòi tiền, coi tôi là đại phú gia?"

Người bên cạnh lên tinh thần, "Ồ, chúng ta đang thảo luận về chủ đề 'Tâm linh phản nghịch', quỹ bản quyền điện ảnh và truyền hình năm sau, tác giả của chúng ta đã sắp xong."

Thương Vũ Hiền: "Tâm linh phản nghịch? Không phải là bánh chưng, cương thi, virus và bọ phản công sao?"

Tất cả mọi người: "..."

Đột nhiên, Thương Vũ Hiền uống cạn ly rượu vang đỏ và chọn một cuốn kịch bản.

Bang một tiếng, tàn nhẫn ném nó vào giữa bàn hội nghị!

Mọi người sợ hãi ngồi dậy.

"Đây là kịch bản chất lượng cao mà các ngươi đã chọn lọc kỹ lưỡng trong nửa năm. Các ngươi bỏ ra mười triệu để mua những thứ này? Cái tôi muốn là tâm lý hồi hộp, không phải ma quỷ máu me bạo lực, làm lâu như vậy, vẫn không hiểu ? "

"Nhưng mà......"

Lý Lý vẻ mặt khó xử.

"Ông chủ, bộ phim cá mập mới ra mắt ở Hollywood có phản hồi tốt. Bây giờ hồi hộp không còn thịnh hành trên thị trường nữa. Phong thủy, hồ ly tinh, chỉ những người có bộ não mới có thể, vẫn là phim truyền hình đại IP tương đối tốt, và giá còn rẻ ... "

Thương Vũ Hiền: "Lão Lý, ngươi là đạo diễn điện ảnh. Tôi nhớ rõ ngươi không phải người chạy theo đám đông."

Lý Lý: "Ông chủ, có thể được quần chính yêu thích chính là tốt."

Hai người giằng co không thôi.

"Bộ đầu tiên của năm mới nhất định phải lên màn ảnh rộng," Thương Vũ Hiền ngoảnh mặt đi, liếc nhìn Tham Lãng, giọng nói đột nhiên nhẹ nhàng, thì thào nói: "Em cho rằng Minh Hiên có thể bắt được hồ ly tinh, hay là bắt bọ?"

Tham Lãng: "???"

Hóa ra là anh định để Minh Hiên ca ca đóng vai chính?

Mọi người đều cúi đầu không nói.

Căn phòng nhỏ màu đen chìm vào im lặng đến rợn người.

"Nam nhân của nàng" này, tôi đã đọc vài trang và nghĩ rằng nó khá hay, nhưng là..." Lý Lý lấy ra một phần bản thảo từ trên bàn và tiếp tục nói: "Đó là một cuốn tiểu thuyết do một người bạn giới thiệu cách đây không lâu, một cuốn tiểu thuyết tác phẩm của người mới, hành văn nghèo nàn, nhưng cốt truyện không tệ. "

Thương Vũ Hiền hòa hoãn cảm xúc, "Nói một chút".

"Câu chuyện kể về một người đàn ông nghi ngờ vị hôn thê của mình ngoại tình ..."

Nói đến đây, Lý Lý sợ tới mức run run, nghĩ đến việc Thương Vũ Hiền ly hôn, dư quang nhìn sắc mặt đối phương, cũng không có gì không vui, nói tiếp:

"Vợ sắp cưới của nam chính có bồ bên ngoài, nhiều lần đêm không về, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì thế hắn lên kế hoạch sát hại cô vào đêm Giáng sinh.

"Trong vụ giết người được tính toán trước, hắn cực kỳ dịu dàng và ân cần với vị hôn thê của mình, ở trên giường so với trước càng nhiệt tình...

"Đây là trọng điểm của cuốn sách, toàn bộ quá trình giết người đã được định trước của nam chính, miêu tả tâm lý bóng tối và tuyệt vọng, thật tuyệt vời.

"Tuy nhiên, vào đêm Giáng sinh, vợ sắp cưới của hắn bất ngờ thay đổi ý định và hứa sẽ kết hôn với hắn, nói rằng cô ấy rất suy sụp nên đã làm chuyện có lỗi. Cô ấy nghĩ hắn sẽ không yêu cô ấy nữa nhưng sau đó cô ấy mới biết rằng hắn đã thay đổi trở lại như lúc trước, yêu cô rất nhiều, cô cảm thấy rất hạnh phúc và hi vọng sẽ sớm kết hôn và trở thành vợ của hắn.

"Nam nhân đã khóc khi nghe lời xin lỗi của vị hôn thê. Hắn đã tha thứ cho cô ấy, gác lại kế hoạch giết người sau lưng và đồng ý với đề nghị của cô ấy."

Sau khi kết thúc dàn ý của câu chuyện.

Lý Lý nhìn Thương Vũ Hiền đang im lặng, nói tiếp: "Bố cục của cốt truyện rất hợp lý, mở đầu liền viết làm sao dự mưu giết người, ném một quả bom hẹn giờ."

Thương Vũ Hiền không trả lời, như thể anh không có ý định nghiên cứu tác phẩm này nữa.

Các thành viên trong tổ biên kịch viết nhìn nhau và nói nhỏ:

"Loại này quay không tốt, liệu có bị cấm không?"

"Tâm lý hồi hộp, cái này mánh khóe không tồi."

"Đánh bóng sát mép bàn?"

"Một bộ phim hài với sự hài hước đen tối cũng sẽ hiệu quả"

"Kết thúc cũng là HE, khá tốt"

Một lúc sau, mọi người dần dần ngừng bàn luận, thấy Thương tổng có vẻ lơ đễnh.

Ánh mắt Thương Vũ Hiền rơi vào thanh niên bên cạnh.

Từ khóe mắt, Tham Lãng nhìn thấy nam nhân bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, một hồi mới cầm đũa lên, mới chậm rãi quay đầu nhìn anh.

Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm, đầu ong ong lên vì đau, tức giận đến mức uống một hơi cạn ly rượu đỏ, tác dụng chậm liền tới, dùng lòng bàn tay ấn lên trán, cổ họng bỏng rát, đôi mắt sưng đỏ mơ hồ.

Rõ ràng là trong một cuộc họp, tại sao đại thúc lại uống rượu?

Tham Lãng nghĩ nghĩ, đứng thẳng vai, đặt đũa xuống.

Thương Vũ Hiền khẽ cau mày, cậu nói muốn ăn bánh bao, kết quả bạn nhỏ lại chỉ ăn hai cái.

"Lại đây." Thương Vũ Hiền giơ tay rút ra hai chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau dầu mỡ trên môi cậu, trầm mặc nhìn cậu, "Sao lại ngẩn người, ăn cơm cũng không nghiêm túc".

"Nghiêm, nghiêm túc, tôi không không nghiêm túc a".

Không nghiêm túc chính là anh đi.

Anh đang thượng triều, vạn tuế, không nên như vậy ...

Yêu cơ không muốn tham dự triều chính.

Hôn quân!

Tham Lãng sửng sốt, nhìn sắc mặt của Thương Vũ Hiền, thấy trong hơi thở có mùi rượu, khóe mắt liếc nhìn cái ly rỗng trên bàn, lại nhìn sắc mặt anh, thấp giọng lo lắng hỏi: "Mở cuộc họp còn uống rượu? Làm sao vậy?

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng: "Đau đầu".

Rượu làm tê liệt dây thần kinh?

Không thể không mở cuộc họp, đại thúc thực sự là không thể kiên trì được mới uống rượu?

Nhớ tới lần trước trong xe, tình cảnh lúc sau Thương Vũ Hiền say rượu.

Quấn lấy cậu, chạm vào cậu, thở hổn hển dưới thân cậu, ôm cậu ở nhiều tư thế khác nhau ...

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thương Vũ Hiền, những hình ảnh đó hiện lên trong đầu, Tham Lãng đột nhiên tránh ánh mắt của anh, không quay đầu lại nhìn anh.

Thương Vũ Hiền phát hiện khuôn mặt của bạn nhỏ từ từ leo lên một tia ...

Đó là cái biểu tình gì?

Anh tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tôi không có việc gì, em không cần lo lắng, đã quen rồi."

Tiếp theo, hành động của thanh niên khiến Thương Vũ Hiền không thể tin được—

Tham Lãng chậm rãi đứng lên, trước mắt mọi người đi tới trước người Thương Vũ Hiền, một cánh tay choàng qua người anh, lòng bàn tay áp vào tay vịn của ghế bên cạnh.

Quay lưng về mọi người, thanh niên cúi xuống, giọng nói lạnh lùng, khoé môi cong lên dưới tai, nhỏ giọng nói: "Trung niên anh đánh đổi mạng sống của mình lấy tiền, khi già lại đánh đổi tiền lấy mạng sống? "

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Còn nữa, sau này đừng uống rượu trước mặt người ngoài, tôi không thích, nhớ không?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Từ góc độ phía sau, rõ ràng đây là "cảnh hôn mượn cảnh" hoàn hảo nhất, giới tinh hoa có mặt sững sờ nhìn hai người bọn họ, sau đó liền nhìn nhau vài giây.

Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Không bằng, em nói một chút, cái nhìn của em."

Tham Lãng đứng thẳng người, trầm mặc nhìn anh: "Anh nghĩ như thế nào?"

Thương Vũ Hiền: "Nếu người yêu của em ngoại tình, em có tha thứ cho hắn không?"

Tham Lãng: "?????"

Nhìn vào đôi mắt như hồ sâu của Thương Vũ Hiền.

Hai người nhìn nhau rất lâu.

Tham Lãng nghiêm túc: "Không bao giờ tha thứ."

Trong mắt Thương Vũ Hiền hiện lên ý cười, ngón tay di chuyển trên mặt bàn, đầu ngón tay chậm rãi leo lên ngón áp út của thanh niên, vuốt nhẹ ngón tay cậu, sau đó nhẹ nhàng đoạt lấy đôi đũa trong tay Tham Lãng, gắp một cái sủi cảo đưa cho lên môi cậu.

Như thể để dụ cậu bằng thức ăn.

Giọng nói của Thương Vũ Hiền như có ma thuật: "Nếu hắn thay đổi ý định, cầu xin em, dỗ dành em, cho em một chiếc xe nổi tiếng, cho em một ngôi nhà, xin lỗi em và cầu hôn em, em có cảm động tha thứ cho hắn không?"

Tham Lãng ngập ngừng mở miệng cắn một miếng nhỏ thức ăn anh đang đưa tới.

Nhai chậm rãi, nhìn sâu vào mắt đại thúc.

Sau khi cậu nhai nó một cách chậm rãi.

Tham Lãng cười với anh: "Không bao giờ, không, tha thứ, tha thứ."

Chẳng hạn như Hứa Duệ.

Thương Vũ Hiền đè ép từng bước: "Em sẽ khóc lóc rời bỏ hắn?"

Tham Lãng không chút do dự: "Tôi sẽ cười trả thù hắn và cho hắn như tôi, sống không bằng chết".

Nếu ngoại tình là anh.

Trong phòng họp im ắng.

Bỗng nhiên với một tiếng cười trầm thấp, Thương Vũ Hiền đặt chiếc đũa vào tay cậu với ánh mắt dịu dàng: "Lại ăn hai cái nữa."

Tham Lãng: "..."

Cậu che lại ngực.

Tâm mệt mỏi quá a.

Thương Vũ Hiền xoay người trở lại ghế ông chủ: "Các ngươi nghe được, đó là điều khán giả muốn. Nếu không muốn phòng vé ảm đạm, hãy thông báo với tác giả để thay đổi đề cương."

Thương Vũ Hiền nhìn mọi người có mặt xung quanh.

Mọi người ngồi thẳng lưng.

"Câu chuyện về tên cặn bã và con đĩ vừa rồi chỉ thích hợp với chuyện tình lãng mạn đô thị, nhưng điều tôi muốn xem sau này là chuyện gì xảy ra." Thương Vũ Hiền nhìn thanh niên, giọng nói chậm rãi và vững vàng: "Tham Lãng, em cảm thấy được, cặp đôi đó, điều gì sẽ xảy ra sau này? "

Tham Lãng: "..."

Thanh niên cau mày và suy nghĩ một lúc, đôi mắt cậu nhìn vào tay và khuôn mặt của Thương Vũ Hiền, sau đó cậu do dự lên tiếng--

"Sau khi vị hôn thê của nam nhân lừa dối và ăn năn, hắn cũng không bị cảm động, cũng không khóc đồng ý lời cầu hôn của cô - anh ta mỉm cười và đồng ý kết hôn với cô ấy, nhưng đêm trước ngày cưới, vị hôn thê của hắn biến mất, nam nhân cho rằng vị hôn thê với người đàn ông mà cô ấy ngoại tình gặp mặt.

"Kể từ đó, khi nam nhân nhìn thấy ai đó đều hỏi: 'Anh có thấy vợ sắp cưới của tôi bị người đàn ông đó bắt cóc ở đâu không', mọi người đều thông cảm cho hắn, và cảnh sát cảm thấy áy náy vì không tìm thấy người phụ nữ mất tích.

"Sau đó, hắn luôn nhận được những lá thư đe dọa, nghi từ người đàn ông của vị hôn thê. Hắn bắt đầu tham gia điều tra vụ án và hợp tác với cảnh sát để tìm ra vị hôn thê và người đàn ông mà cô ấy ngoại tình.

"Mãi cho đến một ngày, hắn phát hiện có điều gì đó đáng ngờ trong bức thư đe dọa. Theo manh mối, hắn tìm thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ. Khi nhìn thấy thi thể hư hỏng của vị hôn thê, hắn cay đắng nhớ ra rằng 'Người đàn ông của cô ấy' thực sự là chính mình.

"Sự thật là, vào đêm trước ngày cưới, hắn đã tự tay giết chết vị hôn thê lừa dối của mình, phân xác rồi giấu trong một căn nhà gỗ ở ngoại ô. Sau đó, hắn sợ hãi đến mức suy nhược thần kinh, và bắt đầu tự thôi miên mình để trở thành một người đàn ông khác, viết những lá thư đe dọa chính mình, gửi qua bưu điện đến nhà mình...

"Cuối cùng, ngay cả bản thân hắn cũng tin rằng thủ phạm thực sự là người đàn ông ngoại tình với vợ sắp cưới của mình, và bản thân hắn vẫn luôn là nạn nhân."

* đoạn kịch bản này giống phim "cô nàng mất tích (gone girl). Xem xoắn não luôn.

Tất cả mọi người: "..."

Chiếc bánh pizza của giới tinh hoa tuột khỏi tay họ.

Nát tan... thi thể....

Cúi đầu nuốt nước miếng.

Trong đĩa giấy, miếng thịt chiên vẫn còn nhỏ dầu.

Kìm nén mạnh mẽ ý muốn lật bàn.

Tâm lý rít gào một tiếng: Trời ơi, bữa này không cách nào ăn được nữa!

Là một đạo diễn dám làm phim sau khi phá sản, Lý Lý hưng phấn đến phát run, vỗ bàn đứng dậy: "Bắt đầu chính là vị hôn thê biến mất, nam nhân nhận được một thư uy hiếp?"

Tham Lãng suy nghĩ một chút, hiện ra trước mặt bộ dạng Minh Hiên, trang điểm hơi hốc hác, thần kinh một chút, tuy rằng yêu cầu về kỹ năng diễn xuất hơi cao nhưng Minh Hiên là một đại ảnh đế rất đáng tin cậy nên cậu gật đầu nói: "Đúng vậy, nam chính, vẫn luôn bị đe dọa, tinh thần hoảng hốt, phối hợp với cảnh sát để tìm vợ, cuộc điều tra và tìm kiếm vẫn tiếp tục, cuối cùng bí ẩn cũng được hé lộ, phần tâm lý hồi hộp nên xuất sắc, tốt nhất không có cẩu huyết, phỏng chừng sẽ không bị cấm".

Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Chủ yếu là hồi hộp, hồi tưởng kỹ thuật và xen kẽ, liên hệ với tác giả để sửa lại bản thảo, và mua bản quyền, các ngươi cùng đi, liên hệ với Minh Hiên, để anh ấy sắp xếp lịch trình, năm sau khai máy."

Lý Lý nắm chặt tay: "Được!"

Thương tổng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, thực sự tham gia thảo luận kịch bản sao?

Hơn nữa còn là cốt truyện ngoại tình...

Anh xem trọng Minh Hiên?

Nếu hoàn thành tốt, đây là bộ phim có thể đoạt giải, Minh Hiên đã có hai cái ảnh đế, muốn lấy thêm cái thứ ba, quả thực là bị một khối bánh to có nhân đập phải.

Thương Vũ Hiền ánh mắt khẽ động, nhìn Tham Lãng bên cạnh: "Em yêu thích truyện này?"

Tham Lãng cau mày: "Không một chút nào."

Thương Vũ Hiền vuốt ve tóc của cậu: "Em bịa ra chuyện này..."

Cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm người yêu trước mặt: "Đồ ăn của mọi người sắp nguội rồi."

Thương Vũ Hiền ánh mắt mờ mịt nhìn cậu, hướng bên cạnh vẫy vẫy tay: "Các ngươi ăn tiếp đi."

Hai người nhìn nhau trìu mến, quan tâm đến chúng ta làm gì?

Đừng tiếp tục chuyện "cơm" nữa được không.

Nhìn miếng thịt trong đĩa, đầy đầu toàn là thi thể nát vụn.

Những người tinh anh như đi vào cõi thần tiên trở về, lấy khăn giấy ra và bắt đầu lau miệng, vội vàng thu thập thức ăn thừa trên bàn.

Thương Vũ Hiền cảm cảm say, liếc mắt nhìn thanh niên, lại nhìn giới tinh hoa xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Lí Lý: "Về sau cái này, Tham Lãng sẽ thay tôi chủ trì, có chuyện gì cứ nói với cậu ấy."

Lý Lý sững sờ: "?????"

Thanh niên này rốt cuộc là địa vị gì, không phải là diễn viên muốn đem tiền đoàn sao?

Lý Lý: "Nhưng cậu ấy..."

Thương Vũ Hiền chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt tụ lại: "Tôi nói, Tham Lãng phụ trách Hằng Ảnh, cậu ấy sẽ báo cáo với tôi."

Lý Lý: "... Ừm."

Ánh mắt của giới tinh anh rơi vào trên mặt Thương Vũ Hiền.

Tham Lãng cũng nhìn anh.

Đại thúc trông thật hấp dẫn sau khi uống rượu.

Nhìn tiểu yêu tinh kia, hai mắt đều dán vào đại tổng tài, ngay khi tin Thương tổng ly hôn, bao nhiêu phụ nữ trong công ty đều nhìn chằm chằm vào anh?

Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Tham Lãng cúi xuống, ghé sát chóp mũi Thương Vũ Hiền, nhẹ giọng nói: "Đã gần chín giờ rồi, Thương tổng, anh buồn ngủ chưa?"

Thương Vũ Hiền sắc mặt đỏ bừng, men say càng thêm nồng đậm, không khỏi cúi đầu lui về phía sau, "Không, không buồn ngủ."

Giới tinh hoa đột nhiên dường như hiểu ra điều gì đó.

Nháy mắt đã hiểu.

Đột nhiên, họ đứng dậy và nói rằng họ muốn về trước, sau đó họ lần lượt đi ra ngoài.

Khi bọn họ đi gần hết, Tham Lãng đứng dậy, vẻ mềm mại trên mặt cũng biến mất.

Cậu cụp mắt im lặng nhìn người yêu đang ngồi trong bàn hội nghị.

Không có lời nào trong một thời gian dài.

Hai người yên lặng mà giằng co trong chốc lát.

Thương Vũ Hiền cẩn thận ngẩng đầu nhìn cậu, nhưng trên mặt thanh niên nhìn không ra một tia cảm xúc.

"Ông chủ, tôi đi trước!"

Âm thanh này phá vỡ sự im lặng.

Cả hai cùng lúc nhìn lên.

Lý Lý hướng bên này sải bước đi, tùy tiện đánh giá cậu, tự quen thuộc nói: "Tham Lãng đúng không, soái khí, có cơ hội cùng nhau đóng phim a?"

Thương Vũ Hiền nhướng mắt: "Cậu ấy là người của ta."

"Người của ông chủ là người một nhà", Lý Lý trầm tư một hồi, nhớ tới lúc trước không tìm được diễn viên thích hợp: "Đáng tiếc cậu ấy đẹp trai như vậy, có cảnh cần anh đẹp trai, cậu có thể giúp tôi được không?"

Tham Lãng cười bất đắc dĩ: "Được."

Lý Lý xoay người đi ra cửa: "Ông chủ, cùng đi sao?"

Thương Vũ Hiền: "Ừm".

Đột nhiên, vai của Thương Vũ Hiền căng thẳng.

Tay của Tham Lãng đè lên vai anh, đẩy anh ngồi xuống ghế.

Lực đạo vừa ôn nhu vừa bá đạo, không chút nào xen vào chỗ trống, khiến anh không thể động đậy.

"Ta có chuyện muốn nói với anh ấy."

Tham Lãng hơi nheo mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì uống rượu của anh, đôi mắt đào hoa càng lúc càng sâu.

Lý Lý cẩu thả đã quen rồi, cũng không phát hiện giữa hai người có gì không ổn, nhìn đồng hồ một chút, một bên quay đầu lại nói: "Vậy tôi đi trước!"

Tham Lãng cũng không thèm nhìn hắn, kéo khóe môi dưới: "Tạm biệt."

Ngay sau đó trong phòng họp chỉ còn lại hai người.

Tham Lãng vòng tay qua eo kéo nam nhân lại gần.

Thư ký đang chuẩn bị thu dọn bàn làm việc nhìn qua đây, kinh ngạc cúi đầu, lui ra ngoài.

Tham Lãng ôm chặt lấy anh, dùng đầu ngón tay nâng cằm anh lên, "Tôi hỏi anh, ai cho phép anh đau đầu lại uống rượu?"

Thương Vũ Hiền cau mày: "Thói quen"

Tham Lãng thở dài: "Anh thật không nghe lời, tương lai sau này anh sẽ sống như thế nào?"

Thương Vũ Hiền hoảng sợ ngẩng đầu nhìn cậu.

Tham Lãng: "Anh rốt cuộc muốn để lại tôi cùng Đường Đường, cô nhi cùng quả phụ sống nương tựa lẫn nhau sao?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thanh niên cúi đầu nói, đột nhiên đặt lên môi anh, dùng sức cạy mở hàm răng, khơi gợi từng hương vị rượu trong miệng.

Vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo anh.

Thanh niên hôn đến cuồng nhiệt, lực đạo ngày càng gấp gáp, hống hách muốn ghìm nát anh.

Thương Vũ Hiền cố gắng đẩy cậu ra.

Những nụ hôn sâu và nóng bỏng của thanh niên liên tục xâm chiếm môi nam nhân, hận không thể trút bỏ mọi cảm xúc đang kìm nén xuống.

Trong lúc giằng co, cổ áo sơ mi của Thương Vũ Hiền bị xé toạc, một cơn ớn lạnh ập vào cổ, anh bật thốt kêu tên Tham Lãng ra để ngăn cản thì lập tức bị thanh niên này cắn vào cổ.

Mơ hồ nghe được thanh niên vùi ở cổ nói: "Anh thích tôi đối xử với anh như thế này sao?"

Thương Vũ Hiền: "Ừm..."

Tham Lãng: "Ừm là cái quái gì, nói tiếng người."

Thương Vũ Hiền nép vào trong cánh tay cậu run rẩy: "Phòng họp, đừng đánh mất chừng mực."

"Thương tổng quan tâm đến chừng mực của tôi?" Tham Lãng cắn cắn vành tai anh "Đừng lo lắng, tôi... rất có... chừng mực..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Bạn nhỏ, cậu như vậy, fan của cậu có biết không?

Trong lúc thất thần, thân mình Thương Vũ Hiền đột nhiên rời khỏi ghế.

"Làm như vậy sẽ khiến anh thích hơn". Cặp mắt đào hoa dần dần trở nên dịu lại, dễ dàng đỡ anh đứng dậy rồi đưa anh đi về phía cửa.

Thương Vũ Hiền sững sờ nắm lấy cánh tay của cậu, lại bị cậu đỡ đi về phía trước, có chút vô lực mà lẩm bẩm: "Mau thả tôi ra, tôi rất đau đầu."

Sau khi ở chung với Tham Lãng một thời gian dài, sẽ thấy rõ rằng thanh niên tự nhiên miễn nhiễm với các chiến thuật như giãy giụa, chống đối, từ chối và ép buộc.

Vì vậy anh quay đầu mở to hai mắt, nhìn lên chiếc cằm xinh đẹp, đổi thành giọng điệu thương lượng: "Tham Lãng, không cần đỡ tôi, tôi tự đi được."

Tham Lãng bỏ ngoài tai lời nói của anh, vòng tay ôm chặt lấy người anh.

Cơn đau ở thắt lưng và đầu choáng váng khiến bụng của Thương Vũ Hiền náo loạn, cơn đau đầu ngược lại cũng thuyên giảm rất nhiều ...

Có người đi ngang qua hành lang dẫn đến thang máy, Thương Vũ Hiền vùi mặt vào trong lồng ngực Tham Lãng, đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay của thanh niên vô tình hay cố ý đang gãi cổ anh.

Thương Vũ Hiền thân thể giật nảy, giãy dụa muốn tránh khỏi cậu: "Đừng đụng lung tung..."

Tham Lãng trầm mặc nhìn anh, khóe miệng giật giật: "Khắp người anh, có cái nào chưa từng chạm qua?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Nếu anh lại lộn xộn, tôi sẽ ném anh xuống lầu. "

Thương Vũ Hiền: "Tốt nhất bất quá, cứ việc vứt bỏ ta đi."

Tham Lãng: "Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ chặn miệng anh trước toàn thể công ty."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thanh niên nhướng mày và bước lên với một nụ cười.

Hằng Thương tầng trên cùng.

... Cảm giác chính mình đã được đưa vào một nơi mềm mại.

Dần dần mất đi ý thức.

Thật lâu sau.

"Này, lão Thương, tỉnh tỉnh".

Thanh niên đang gọi anh ta.

Thương Vũ Hiền tỉnh dậy sau cơn mê và đã ở trong phòng ngủ.

"Tắm rửa rồi ngủ tiếp" Thanh niên trước mặt nheo lại đôi mắt đào hoa, nghiêng đầu nhìn anh "Anh đã uống rượu nên không thể ngâm nước nóng, phải tắm nước ấm ở buồng tắm vòi sen".

"Ừm."

Những cơn nóng bừng bừng thực sự khiến men say dâng lên, khiến anh rất khó chịu.

Người ta nói rằng nếu uống rượu và tắm, sẽ chết người.

Thương Vũ Hiền đứng dưới vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp hơn, nước ấm từ trên đỉnh đầu đổ xuống, thần trí đang phát sốt của anh cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Đơn giản tắm rửa sạch.

Vừa mở cửa phòng tắm định bước ra, điện thoại trên bồn rửa mặt vang lên.

Nghĩ rằng đó là lão gia tử hoặc Đường Đường, tiện tay liền trả lời điện thoại.

Đầu bên kia im lặng một lúc.

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười: "Anh quả nhiên còn chưa ngủ."

Thanh âm này...

"Nhã Cầm?" Thương Vũ Hiền ngẩn người, "Sao lại muộn như vậy."

Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của Tạ Nhã Cầm sau khi trở về Mỹ.

Tạ Nhã Cầm: "Ngày đầu năm mới, tôi muốn nói lời chúc mừng năm mới đến anh và Đường Đường".

Đầu ngón tay nắm tay nắm cửa thu trở lại, Thương Vũ Hiền đứng ở trong phòng tắm: "Cảm ơn, Đường Đường không có ở bên cạnh, là ở cùng ông nội."

Tạ Nhã Cầm dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi tôi đi, anh có nhớ tôi không?"

Thương Vũ Hiền cười tủm tỉm: "Nhớ cô."

Tạ Nhã Cầm: "Tôi sắp đi làm sau năm mới, vì vậy tôi sẽ không thường xuyên gọi điện thoại, dần dần, Đường Đường có quên tôi không?"

Thương Vũ Hiền cười: "Sẽ không quên."

Cả hai trò chuyện một lúc về Đường Đường.

Trong khi nói chuyện, Thương Vũ Hiền mở cửa phòng tắm và đụng phải một cái ngực.

Thương Vũ Hiền: "..."

Anh ngạc nhiên ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đào hoa phủ sương đen của Tham Lãng.

Thanh niên vẻ mặt ảm đạm, cũng không biết cậu đã đứng ở ngoài cửa bao lâu.

Trong thực tế, chỉ mười phút trước.

Căn phòng yên tĩnh.

Tham Lãng thay bộ đồ ngủ do Tiểu Phương đưa tới, uống một hơi cạn ly rượu vang đỏ, ngồi trên sô pha một lúc, nhưng không thấy Thương Vũ Hiền bước ra từ phòng tắm.

Cậu bước đến cửa phòng tắm, định gõ cửa thì nghe thấy tiếng khóa cửa "cạch cạch".

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở mỏng manh.

Tiếng cười của anh nhẹ nhàng và nhợt nhạt từ khe cửa truyền tới.

Tham Lãng sững sờ ở cửa, nhận ra anh đang nghe điện thoại, trong giọng điệu có chút vui mừng.

Cho dù như vậy, lúc đó trong lòng cậu vẫn có tia may mắn, khi biết bọn họ vừa rồi đang nói đến Đường Đường.

Dù đã ly hôn nhưng dù sao đó cũng là kết tinh của hai vợ chồng.

Trong nháy mắt đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó đã đâm vào tim mình một cách nặng nề.

Mùi vị này thật không dễ chịu.

Người yêu của cậu, và con của người khác.

Khi quyết định tỏ tình với Thương Vũ Hiền, cậu biết rằng mình phải đối mặt với điều này.

Không thể nói mẹ không được tiếp xúc với máu thịt của mình, tiếp xúc với đứa trẻ thì sẽ tiếp xúc với cha.

Tái hôn chắc chắn là không thể.

Hãy làm quen với nó và bạn sẽ ổn thôi.

Tham Lãng rất thích tiểu Đường Đường.

Vì vậy vẫn luôn nghĩ rằng chính mình sẽ không quan tâm đến những điều này.

Kết quả......

Sau đó, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, trán của Thương Vũ Hiền đập vào ngực anh.

Tham Lãng thấy rõ khi Thương Vũ Hiền đang nói chuyện điện thoại, trong mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng vô hạn, nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy cậu, tất cả sự dịu dàng trong mắt anh đột nhiên bị thay thế bằng hoảng sợ cùng cảnh giác.

Thương Vũ Hiền thậm chí kinh ngạc, theo bản năng, hoảng loạn, mà kéo điện thoại ra khỏi tai, anh còn không có chào hỏi, cúp điện thoại, đưa tay ra sau, lùi lại một bước.

Cơ hồ một giây đồng hồ cũng không xuy xét.

Cơ thể không biết nói dối, anh nói chuyện với vợ cũ, theo bản năng mà trốn tránh cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, tai của Tham Lãng ù đi.

Thương Vũ Hiền chậm rãi nâng mắt lên nói gì đó với thanh niên, giọng nói trầm thấp dễ chịu ban đầu biến thành bất an lẩm bẩm: "Em ... Em tắm rửa đi, tôi đi ngủ..."

Thực lòng mà nói, lần này Thương Vũ Hiền thực sự rất căng thẳng, nếu là lần trước, anh nhất định có thể làm được như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nói cho thanh niên biết vợ cũ gọi đến để chào hỏi, nhưng hiện tại, anh thật sự không muốn để cho Tham Lãng biết về chuyện này.

Không muốn để cho bạn nhỏ giận dữ, ăn dấm và khổ não.

Hai người quen nhau được hơn một tháng, nền tảng tình cảm không quá vững chắc, không muốn bị những yếu tố khác làm xáo trộn.

Quên rằng chỉ lùi một bước cũng chẳng ích gì, quên rằng bạn nhỏ luôn cười với anh có tính cách tốt, nhưng lại quá coi trọng mối quan hệ này và có tính chiếm hữu cao.

"Tham..."

Không đợi anh gọi.

Tham Lãng hơi mỉm cười, bàn tay đang nắm chặt phía sau dần dần buông lỏng, cậu đột nhiên đưa cánh tay ra, vòng tay qua eo Thương Vũ Hiền, đem anh ôm ngang.

Thương Vũ Hiền không khỏi kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy hai chân rời khỏi mặt đất, Tham Lãng ôm có chút mất công tốn sức, đi tới giường lớn, hất tay đem anh ném lên, chính mình cũng ngã lên.

Hai nam nhân rơi vào một mớ hỗn độn.

Thương Vũ Hiền lấy lại tinh thần, thấy thanh niên đang cúi xuống trước anh.

Không kịp chống cự.

Tham Lãng hai tay chặn lại hai vai của anh, hơi thở lướt qua khóe môi của anh.

Thương Vũ Hiền trong lòng hoảng sợ bình ổn lại cảm xúc: "Đợi đã."

Bị thanh niên đè xuống, anh cũng không giãy dụa chống cự cũng không đưa tay ra, câu đầu tiên là thương lượng nói "Đợi đã".

Không còn cách nào, cùng cậu ở chung một thời gian, anh phát hiện ra tính khí của cậu, Thương Vũ Hiền khẽ nhìn cậu, tim đập thình thịch và lồng ngực phập phồng dữ dội.

Năm giây, mười giây, mười lăm giây tiếp theo ...

Trong phút ngắn ngủi này, mặc dù cả hai đều không nói, nhưng với trực giác nhạy bén, Thương Vũ Hiền cho rằng lần này bạn nhỏ thực sự bị chọc giận.

Cho dù là bá đạo điên cuồng chiếm hữu, vẫn dịu dàng ôn nhu nhẹ như nước, anh chấp nhận mọi kiểu thân mật của thanh niên, cũng chỉ kém bước cuối cùng. Hai người ăn ở với nhau được một tháng rồi, dù sao cũng đã thỏa thuận miệng từ trước, không ai chủ động tiến thêm một bước.

Lúc này Thương Vũ Hiền thậm chí làm rất tốt công tác xây dựng tâm lý, thuyết phục chính mình "tùy cậu đi", mới từ từ nhắm mắt lại.

Tham Lãng toàn thân phát run, thân trên áp vào trong ngực của anh, môi kề sát vào vành tai của anh, thanh âm lạnh đến mức kinh người: "Mở mắt ra nhìn tôi."

Thương Vũ Hiền nhanh chóng mở mắt ra và đối diện với đôi mắt đào hoa đó.

Cậu giống như một con báo.

Đó là ánh mắt của một con thú săn mồi hoặc kiếm ăn, với một tia tàn bạo, Thương Vũ Hiền cảm thấy mình đang bị theo dõi, nghiền ngẫm động thái tiếp theo của con báo nhỏ, cũng không nhúc nhích.

Thanh niên không cho anh cơ hội chạy thoát, đột nhiên cúi người, ôm anh trong vòng tay...

Nam nhân cũng không giãy giụa.

Trái lại, sự hiếu chiến của thanh niên ngừng lại một chút.

Tham Lãng cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, hôn lên sau tai anh: "Đại thúc, chú cảm thấy, chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào?"

"Em nói đi", Thương Vũ Hiền nhìn cậu, chờ cơ hội giơ hai tay chống đỡ tại ngực cậu: "Chúng ta là quan hệ như thế nào?"

Tham Lãng hai mắt mơ hồ, hai má nhẹ nhàng cọ cọ mặt của anh: "Có hay không phát sinh quan hệ, chúng ta có liên quan à?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Cặp mắt đào hoa bắt đầu bối rối: "Anh... có phải hay không, rất yêu tôi?"

Tai của Thương Vũ Hiền vang lên ong ong, thật sự dành thời gian suy nghĩ một chút: "Ừm".

Hơn nữa còn nghiêm túc gật gật đầu.

Hoàn toàn không ý thức được, hiện tại thời đại này, ngay cả thanh niên cũng không suy nghĩ nghiêm túc về những câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Ngoài nụ cười, ánh mắt Tham Lãng rất nghiêm túc: "Anh thật sự yêu tôi sao? Anh nghĩ kỹ?"

Thương Vũ Hiền nhìn cậu chăm chú: "Đúng vậy".

Sau khi Thương Vũ Hiền đáp lời, anh vẫn không nhúc nhích, nằm ngay đơ dưới thân cậu, mặc cậu hôn nhẹ lên cổ anh, để môi cậu di chuyển đến khóe miệng.

Tham Lãng không chú ý tới —

Nam nhân ở dưới thân, hai tay nắm chặt, gắt gao mà nắm thành quyền.

Sự bất an của người yêu nhỏ bắt nguồn từ đâu?

Sự lo lắng của tôi đến từ đâu?

Thương Vũ Hiền vẫn còn phân vân về mối quan hệ này.

Tham Lãng hôn nhẹ và chậm rãi khiến cơ thể nam nhân trải qua một sự thay đổi một cách chưa từng có, nhiệt độ cơ thể tăng lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Khi bị thanh niên hôn lên khóe môi run rẩy của anh, Thương Vũ Hiền vẫn không giãy dụa mà thân thể lại kịch liệt run rẩy, đột nhiên từ trong miệng truyền ra những lời rất dịu dàng ——

Anh nói: "Tham Lãng, tôi chuẩn bị xong rồi, đến ôm tôi."

Điều này làm cho thanh niên hưng hăng mà ngây ngẩn cả người, cậu chống người lên, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt anh. Nam nhân sau khi nói xong, tựa như dùng hêt sức lực, bắt đầu hô hấp không đều, một chút mà phát run, nhắm mắt lại như đang chờ hành quyết.

Người ta nói đại gia đình chỉ có ba đời mới dưỡng được phú ông, nhưng dưỡng không ra một thân sĩ.

Lão bảo bối nhi của cậu đã bị tổn thương rất nhiều.

Tham Lãng cười nhạt, đưa tay lên nắm cằm anh, nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi"

Đột nhiên ôm thật chặt anh, cúi xuống hôn lên môi anh.

Không phải lần đầu tiên anh bị thanh niên bắt nạt, nhưng lần này lại đặc biệt khẩn trương, được ôm vào trong vòng tay mỏng manh của cậu, hơi thở của thanh niên phả khắp cơ thể, khẩn trương đến mức nắm lấy chăn lụa bên cạnh anh bằng những ngón tay của mình, và nhỏ giọng run rẩy:

"... Tham Lãng, tôi, không, không quá biết..."

"Tốt hơn là không nên." Thanh niên cười nhẹ, dịu dàng ôn nhu nhìn khóe mắt phiếm hồng của anh, đem lời anh nói ra nuốt vào trong miệng.

Phòng bị của Thương Vũ Hiền đều bị đánh bại, anh cảm nhận được đầu lưỡi của thanh niên áp vào đôi môi đang cắn chặt của mình, hôn nhẹ, dụ dỗ hai tay đang nắm ga trải giường của anh buông lỏng ra, vươn ra ôm lấy cậu.

Hai người cởi quần áo.

Hmm, thật là thô bạo.

Một cách vội vàng, thô bạo, xé rách, cởi quần áo của người kia.

Tắt đèn chùm sáng.

Chỉ lưu lại một chiếc đèn ngủ có tông màu ấm.

Vô tình chạm phải những thay đổi trên cơ thể của Tham Lãng, Thương Vũ Hiền cứng đờ cả người, cánh tay sợ hãi thu lại, càng thêm run rẩy, không biết đặt tay ở đâu, hoảng sợ nắm lấy vai cậu, bị hôn đến hít thở không thông mà giãy giụa lên.

Giống như một cậu bé không có kinh nghiệm trong thế giới, hoàn toàn không biết phải làm thế nào để làm loại việc này.

Cũng hoàn toàn không trải qua đại não: "Tôi... Tôi là lần đầu tiên..."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Với một chút khẩn cầu và lo lắng, hai người đồng loạt sủng sốt ngay khi vừa dứt lời.

Tham Lãng cong lên khóe môi, hôn lên vành tai của anh: "Cám ơn lần đầu tiên của anh, ban đầu tôi bấm ngón tay tính toán liền biết."

Thương Vũ Hiền: "..."

"Đồ vật cần chuẩn bị đâu?"

"Cái gì?"

"Đồ dùng phu phu"

"Ừm?"

"..."

"???"

Thanh niên cảm thấy mình sắp nổ tung, ở bên tai nam nhân nói nhỏ một tiếng, Thương Vũ Hiền mới hiểu những thứ đó là gì, đỏ mặt quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi...... có thể...."

Thanh niên hai tay đặt ở bên hông, cắn môi đỏ mọng, thở hổn hển hôn lên đáy mắt anh: "Không được, sẽ đau."

Đã là nam nhân trung niên thế nhưng không rành chuyện phòng the, nói ra ai sẽ tin?

Thương Vũ Hiền ngây thơ mờ mịt, bị cậu làm cho cảm thấy kỳ quái, khó nhịn mà không tìm được lối ra, tay cũng không làm được gì, tiềm thức che chở chính mình, chống đỡ thanh niên phủ trên thân thể mình.

Tham Lãng cắn chặt cánh môi run rẩy, đưa hai tay đặt ở dưới thân anh, đột nhiên nâng anh lên!

"Tham Lãng!"

Thương Vũ Hiền kinh hãi đến biến sắc.

Vùng vẫy, chống cự, nức nở, né tránh, xô đẩy.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mấy ngày trước cũng đã lén bổ túc phim ảnh, vẫn là hoàn toàn không tự chủ được mà khước từ, trong lòng hoảng sợ, thậm chí còn chuẩn bị đủ cho cơn đau ập đến.

"Đừng lộn xộn". Giọng nói khàn khàn của thanh niên vang lên bên tai: "Mở mắt ra nhìn tôi."

Thương Vũ Hiền chần chờ một hồi, mở mắt ra, trước mắt mờ mịt là đôi mắt đào hoa như sương của thanh niên, mang theo nụ cười quyến rũ.

Thanh niên đang nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú khiến anh ngẩn người chỉ cách cậu một tấc, khuôn mặt Thương Vũ Hiền đột nhiên nóng lên, môi khẽ động, khóe mắt có chút phiếm hồng.

Sức hấp dẫn tuyệt vời.

Khoảnh khắc cơ thể trỗi dậy, nam nhân quá gợi cảm khiến Tham Lãng thực sự không kiềm chế được.

Lúc đầu cậu chỉ nghĩ hi sinh đứa em năm ngón như trước, hai người sẽ cùng nhau thả ra, không ngờ lão bảo bối nhi lại mẫn cảm như vậy. Thương Vũ Hiền da trắng nõn nà, lúc này toàn thân nhuộm hồng, vóc người cân đối, mảnh mai, bức tranh đó quá đẹp.

Cậu không khỏi thở hổn hển, khiêu khích môi nam nhân: "Đại thúc, mượn dùng một chút?"

Những câu thoại quá quen thuộc.

Thương Vũ Hiền hai mắt mờ mịt: "???"

Tham Lãng nhỏ giọng bên tai anh: "Tôi không vào", như thế lẩm bẩm, hôn lên cổ anh, càng ngày càng cảm giác được người yêu căng thẳng, cậu trầm giọng nói: "

"Thương đại tổng tài, cho tôi mượn cái đùi của anh."

"???"

Trước hành động của thanh niên, Thương Vũ Hiền phát ra tiếng rên rỉ không thể chịu đựng được khi cảm nhận được điều gì đó.

Trước đây, Tham Lãng bị người tình 7 năm cho rằng là tính lãnh đạm, bất cần và không quan tâm đến suy nghĩ của bạn trai; thì bây giờ Tham Lãng, tại vì tính kích động mà khổ não, đồng thời nghĩ trăm phương ngàn kế kìm nén sự nhiệt tình của mình và cố gắng làm hài lòng người yêu của cậu.

Tham Lãng nhếch lên khóe môi hôn lên khóe mắt của anh, Thương Vũ Hiền căng thẳng thân mình, kinh ngạc mở to hai mắt.

Thương Vũ Hiền vừa xấu hổ vừa tức giận: "!! Em! Em quả thực..."

Cặp mắt đào hoa trìu mến: "Ủy khuất anh rồi, tôi trước tiên hưởng dụng."

"..."

"Thì ra ôm đùi trên Weibo là có ý tứ này."

"..."

"Đây là cuộc sống của anh sau này. Lúc đi làm, dành hết sức lực và tập trung làm việc giúp anh , khi tan sở, dùng đủ loại tư thế để tập trung làm anh."

"..."

Đồ khốn nạn.

Nam nhân mặt đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt nhìn bạn nhỏ của mình, môi khẽ nhếch: "... Hỗn, hỗn đản... Em lại... Lại nói lung tung, tôi sẽ giết em..."

Tham Lãng cong môi nở nụ cười, xoa trụ anh: "Lớn tiếng chút"

Thương Vũ Hiền: "!!!!!!"

Thương Vũ Hiền bị mài đến đau đớn, anh cảm thấy vô cùng khó chịu, loại cảm giác khó chịu này chưa từng có, toàn thân nóng ran, thậm chí run rẩy nức nở mà lên tiếng.

Tham Lãng mỉm cười nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh, cúi người cẩn thận ôm người yêu vào lòng, nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ và vai anh, hôn lên cổ anh.

Thừa nhận đi, đại thúc làm cậu phát điên.

Thanh niên hơi thở nóng rực, liếm trụ vành tai anh, ám ách mà nhỏ giọng hống.

"..."

Nghẹn họng, ôm chặt lấy anh.

Tắt đèn.

Đêm khuya.

Giọng nói của Tham Lãng bối rối, dỗ dành tâm can bảo bối, nhịp tim cuồng bạo kề sát anh, thanh niên cụp mắt xuống, thở hổn hển không tự chủ được mà hôn lên đôi mắt đỏ hoe của anh.

Trong bóng tối, cậu nhìn chăm chú vào anh.

Cả hai người đều không biết trong mắt họ có bao nhiêu tình yêu.

Vào ban đêm, Thương Vũ Hiền đã thức dậy một lần.

Tham Lãng ở bên cạnh anh chưa từng ngủ ngon, vì sợ anh khó chịu: "Nghe lời, ngủ một lát nữa đi."

"Đừng ôm tôi... Khó chịu, tôi muốn đi giường bên kia".

"Là sao?"

"Ừm."

"Đi thôi".

Tham Lãng đưa tay lên xoa xương cổ của anh, Thương Vũ Hiền trốn tránh, dịch gối đầu qua giường bên kia, hận không thể tránh xa con báo nhỏ.

Trong bóng tối, thanh niên muốn nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của anh.

Hàng mi dài chớp chớp che mất đôi mắt hoa đào, tràn đầy ý cười ôn nhu.

Trong 10 phút nữa.

Tham Lãng trong lòng đếm ngược.

Bốn, ba, hai ...

Thương Vũ Hiền thân thể trở mình lăn lộn, mê man dựa vào người cậu, vùi mặt vào giữa tai và cổ cậu, hai tay mò mẫm ôm lấy eo cậu, như mộng du mà tìm một tư thế thoải mái, mới ngừng động đậy.

Thương Vũ Hiền nép vào vòng tay câụ.

Thanh niên vòng tay qua người anh và nhắm mắt lại.

Cả đời quá ngắn.

...

...

...

Tác giả có điều muốn nói:...

Thương Thương: "Tôi chuẩn bị xong".

Tham Tham: "Chuẩn bị kỹ càng có ích lợi gì, phu phu trang bị đâu? Tôi không muốn để cho anh bị thương, lão bảo bối nhi".

Thương Thương: "Em thật sự thương tôi."

Một giờ sau.

Tham Tham: "A.. a... a... Thì ra đây là ... Ôm! Đai! Chân!"

Thương Thương: "Mài hỏng da, ta bị thương".

Tham Tham: "Bé thật dịu dàng."

...

...

...

Tác giả ngu ngốc: "Ngươi tại sao không đi mua, mới hơn mười giờ, bên ngoài cái gì cũng có thể mua được!"

Tham Tham: "Tôi đã cởi sạch quần áo, nhất thời không muốn rời người yêu."

Tác giả ngu ngốc: "Dẹp đi đi, ngươi chỉ là muốn thử đủ loại tư thế, tới lúc sau tay liền không thể thử cái này!"

Tham Tham: "Ngươi, ngươi im đi! Loại sự tình này ... Người không cần nói ra"

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro