Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm cũ đã qua, năm mới hai mươi tám.

Trời hừng sáng, mùi thịt thơm thoang thoảng xa xa ngoài cửa tiệm tạp hóa.

Khác với những năm trước, năm nay, Tham Lãng sắm sửa rất nhiều đồ Tết, phải chuẩn bị bữa cơm bảy ngày cho hai gia đình, tất bật với các nguyên liệu cho ngày Tết, phải đến tối qua cậu mới thu thập thỏa đáng tất cả các loại hàng khô, thịt bò cừu thịt lợn có thể được hầm.

Lúc này, một chiếc chảo gas kiểu cũ đặt trước cửa quán, thanh niên chân dài, tay cầm một cái đầu heo to tướng đang nướng trên bếp lửa, đốt sạch sẽ lông heo, nướng đến mỡ vàng ươm, thu hút ông già bà già đi qua trầm trồ.

"Lãng ca nhi, cái này để làm gì?"

"Bông tuyết ép thịt."

"Những tập tục cũ này sắp bị lãng quên."

"Ông ngoại tôi rất thích cái này."

"Lão Tham thực là có phúc a, trong gia đình chúng tôi, ông nội Cố gia khi còn trẻ cũng làm cái này. Bây giờ ông ấy không thể làm được và con gái ông ấy không thể dựa vào nó. Ngay cả khi ông ấy ăn sủi cảo, ông ấy phải quay lại nhà mẹ nó để lấy nó ".

"À cảm tình tốt a, đến lúc đó ta sẽ gửi cho ngài, để cho ông nội Cố nếm thử."

"Không không, không cần, không cần, đứa nhỏ này..."

"Vậy không được, nhất định phải làm cho ông nội Cố đánh giá tay nghề thủ công của tôi."

"Lãng ca nhi, nồi nước lạnh, xem tay có bị đông không, trở về nhà cắt đi!"

"Khí gas này không tốt, nhà bếp bốc mùi khói. Ông ngoại chịu không nổi."

Đồ nguội bên ngoài cũng có bán cái này, nhưng sợ không sạch sẽ, ngâm máu lau chùi là đồ cẩn thận lắm.

Sau khi nướng, rửa sạch, cắt miếng, ninh trong ba giờ, trộn với hạt óc chó và tỏi lát, dùng gạc trắng bọc lại, dùng đá lớn đề bên trên, trải qua một đêm liền có thể bắt đầu hình thành, đông lạnh lúc sau liền có thể thái để lên bàn

Bên trong hầm thịt, bên ngoài dầu mỡ bị đè ép ra ngoài, thịt săn chắc hơn, nhân óc chó và những lát tỏi làm tăng độ giòn và mùi thơm của tỏi, thịt không nhiều dầu mỡ, mỏng và béo khiến người ăn đã miệng.

Làm bữa sáng cho ông ngoại xong, cậu vội vàng đến công ty xử lý những việc cuối cùng trước khi từ chức.

Trên thực tế, hai ngày trước, Thương Vũ Hiền đã chào hỏi Mạnh tổng, và Tham Lãng cũng đã giải thích tình huống cho cô ấy. Mạnh tổng là người thấu tình đạt lý. Cô ấy chúc mừng Tham Lãng gia nhập Hằng Thương và đồng thời rất xem trọng sự phát triển của cậu.

Nhưng các muội tử Nha Nha Đồng Thú không thể tiếp thu nổi việc từ chức của tiểu ca ca và họ không cao hứng.

Vừa bước ra khỏi thang máy tầng 22, cô gái ngồi quầy lễ tân lộ rõ ​​vẻ mặt như đưa đám.

"Tham ca, anh thật sự không làm ở đây nữa sao?"

"Đãi ngộ của chúng ta rất tốt. Có phải có người đào anh? Ta cùng bọn họ không đội trời chung!"

"Hằng Thương đào, nghe nói..."

Tham Lãng: "..."

Một đường và sự suy đoán của các muội tử, đi đến văn phòng của ông chủ.

Trên thực tế, chúng tôi đã nói chuyện với Mạnh tổng trước đây, và cả hai đã đạt được thống nhất về kế hoạch hợp tác trong tương lai.

Đúng, hợp tác.

Vài ngày trước, Tham Lãng đưa đề nghị từ chức với Mạnh tổng, cho rằng Mạnh tổng đối với cậu rất thất vọng, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại đồng ý.

"Tôi đã chào hỏi Thương tổng của cậu," Mạnh Lộ Lộ vô cùng thích cậu thanh niên Tham Lãng này, khoe khoang mà nói: "Cho dù cậu không làm việc ở Nha Nha, cậu vẫn là một phần của Nha Nha, đây là một hợp đồng bán thời gian đặc biệt, cậu nên ký nó. "

Tham Lãng biết chuyện này, cho nên mùa xuân đi công tác ở Hằng Thương, không nằm ngoài dự đoán chính là thay Mạnh tổng quan sát kỹ càng một chút các đại lý Nha Nha.

Mạnh tổng không chỉ chúc phúc cho cậu mà giống như dì của mình không chê phiền lụy mà dặn dò Tham Lãng đi công ty lớn công tác những việc cần chú ý, đem tiền lương cùng phần trăm hoa hồng quyết toán xong, cuối cùng còn đưa cho cậu một phong bì lớn màu đỏ, nói rằng đó là thưởng cuối năm cho nhân viên xuất sắc.

Tất nhiên, Mạnh Lộ Lộ không ngờ rằng những hành động tử tế nhỏ nhặt này, đổi lấy chính là Tham Lãng vì Nha Nha lấy về một hợp đồng kinh doanh cuối cùng.

Hợp đồng của Hằng Thương Thế Kỷ.

Khi đấu thầu cửa hàng, liên tục bị đánh bại, và đó là một hợp đồng lớn mà nó không có được trong ba năm liên tiếp.

Đó là sự đãi ngộ cao nhất đối với các thương hiệu nội địa tầm trung - toàn bộ một dãy quầy trong khu vực sản phẩm dành cho trẻ em trên tầng hai của đại siêu thị Hằng Thương và một cửa hàng lớn ở vị trí đẹp nhất trong khu vực dành cho bà bầu và em bé ở tầng 36 với giá thấp nhất.

Với sự thúc đẩy của Tham Lãng, cửa hàng lớn nhất của Nha Nha Đồng Thú cuối cùng cũng được khai trương, trực tiếp mở rộng không gian của Nha Nha. Trong cuộc họp, Mạnh Lộ Lộ suýt nữa muốn khóc, các muội tử đối với Tham Lãng tiểu ca ca lâm hành đại lễ kinh hỉ không thôi.

Đi đến phòng marketing và bàn giao công việc cho quản lý Ứng, từ Nha Nha ra tới, ngồi vào ghế lái, sờ vào túi, mới nhận ra mình quên mang theo điện thoại, cùng Thương Vũ Hiền ước định đến nhà anh vào buổi chiều, thời gian còn sớm, liền mang những món quà năm mới muốn tặng cho vợ chồng Minh Hiên, đến thẳng nhà của nam diễn viên.

Vợ chồng Minh Hiên vừa mới lau bụi xong, lúc này đang ở phòng khách đang làm vằn thắn.

Tham Lãng phụ trách cán bột và trò chuyện với hai vợ chồng về những chuyện phát sinh gần đây. Cậu đề cập ngắn gọn đến kế hoạch tìm Minh Hiên của Hằng Ảnh để đóng vai chính trong siêu phẩm của năm mới. Sau khi hỏi thêm, cậu nói ngắn gọn về cuộc sống tình yêu của mình.

"Mẹ của Đường Đường dò hỏi đứa trẻ ... Loại chuyện này thực sự không thể giải quyết được", chị dâu Minh phân tích cuộc điện thoại giữa Thương Vũ Hiền và Tạ Nhã Cầm về đứa trẻ, "Em cũng có thể nói chuyện với Thương Vũ Hiền, nhưng kết quả có thể là, anh ấy giải thích" chỉ nói về trẻ con, không có cảm xúc gì khác ", thực tế có thể là như vậy, em không thể vô lý, quá không phóng khoáng, em chỉ có thể cười cho qua đi? Như vậy, nếu họ liên hệ lần sau nữa, em sẽ không cảm thấy bế tắc trong lòng sao? "

"Việc này có chuyện gì đáng nói, xem ra em đang làm phiền không lý do".

Tham Lãng cũng có chút bất đắc dĩ.

Hoặc là thẳng thắn nói với Thương Vũ Hiền cảm giác của cậu, đó chính là ám chỉ việc anh không nghe điện thoại của vợ cũ;

Hoặc nói với Thương Vũ Hiền rằng anh không cần phải tránh cậu khi gọi điện thoại, kết quả là Thương Vũ Hiền biết rõ người yêu không cao hứng, còn muốn biệt nữu mà trò chuyện với vợ cũ trước mặt người yêu.

Hoặc dứt khoát nói dối và nói rằng anh có thể liên lạc với vợ cũ, cậu rõ ràng hiểu được cậu không có gì cần lo lắng.

Nói chuyện không có ích gì.

Công khai hào phóng, bí mật bức bách.

"Chỉ có thể dựa vào thời gian, hai người ở bên nhau thời gian quá ngắn." Minh Hiên ngáp một cái, "Em cũng có thể trực tiếp nói cho y biết, lần sau không cần phải tránh mặt, về vấn đề trưởng thành và giáo dục của Đường Đường, em cũng có quyền lên tiếng, cũng tham gia vào các cuộc trò chuyện của cha mẹ là được rồi".

Tham Lãng suy nghĩ một chút: "Em ngược lại thật ra nguyện ý, nhưng không biết mẹ của Đường Đường nghĩ như thế nào".

Chị dâu Minh cổ quái nở nụ cười: "Nếu cô ấy thực sự quan tâm đến trẻ con, cô ấy sẽ sẵn sàng trò chuyện tán gẫu với em. Dù sao sau này là em chiếu cố chăm lo cho chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của Đường Đường, chỉ sợ cô ấy có dụng ý khác và lợi dụng đứa trẻ như một cái cớ".

Tham Lãng im lặng một lúc, cậu cảm thấy phải nghĩ cách mềm mỏng để giải quyết.

Buổi sáng mở họp, Thương Vũ Hiền quay về chỗ lão gia tử đón Đường Đường.

Thương Vũ Hiền là con lúc tuổi già, vợ chồng già gần bảy mươi, Thương lão gia tử đang chơi với chậu hoa cây cảnh trong nhà kính, mẹ Thương khi còn trẻ là một cán bộ của đoàn nghệ thuật, là một người phụ nữ nghiêm túc và đức hạnh, thân là thương gia tông phụ, chăm lo cho một gia đình lớn như vậy, cũng là có chút thủ đoạn.

Kỳ nghỉ đông, Thương gia tiểu bối tới không ít, tiểu đoàn tử cùng tiểu đường ca chơi rất vui, khi nhìn thấy Thương Vũ Hiền bước vào cửa, lúc đầu có chút lo lắng, cũng không thích về nhà và đối mặt với cha mình.

Đang ăn cơm trưa nghe ba ba nói nhỏ, nói Đại ca ca chiều qua nhà, tiểu đoàn tử mừng rỡ, vội vàng lau rửa bát nhỏ rồi chân ngắn chạy về phòng mình và tự mình thay quần áo, thậm chí mang cả mũ, vội vàng chạy ra phòng khách.

"Ba ba, chúng ta đi nhanh đi!"

Thương Vũ Hiền đang ngồi trên ghế sofa tiếp thu dạy bảo từ mẹ mình.

Đúng, dạy bảo, hận không thể ghi nhớ các quy tắc gia đình một lần nữa.

Chính dưới sự kỷ luật nghiêm khắc và sự giáo dục ưu tú của mẹ Thương, Thương Vũ Hiền đã trở thành như ngày hôm nay. Ánh mắt anh dịu dàng với mọi người, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, bất kể là ai, anh đều duy trì một khoảng cách thận trọng.

Ngay khi đang nói về kế hoạch cuộc sống của mình trong năm tới, khi thấy con gái thay quần áo lại đây, một bên chạy một bên tranh cãi đòi về nhà ngay lập tức, anh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được giải thoát.

Đường Đường không quan tâm người lớn đang làm gì, vội vàng chào ông nội bà nội và chạy ra khỏi nhà trước mặt ba ba.

Tưởng được nhìn thấy Đại ca ca.

Tiểu đoàn tử đứng đợi bên cạnh xe, hét lên "Ba ba, nhanh lên đi" rồi dậm chân vội vàng.

Mẹ Thương tiễn con trai ra cửa: "Đứa nhỏ này, có việc gì mà vội ..."

Thương Vũ Hiền quay lại và nói: "Mẹ, bữa tiệc giao thừa năm nay, cả hai chú đều đến nhà bồi mẹ và bố, Đường Đường và con sẽ không quay lại ăn. Ban ngày lúc không có người, con sẽ mang một người bạn đến, cho ngài đi chúc tết".

Mẹ Thương nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy con trai vội vàng bước thẳng tới chiếc Bentley.

Thấy xe rời đi, mẹ Thương đi đến nhà kính.

Đối hoa hoa thảo thảo bên kia nói: "Lão nhân, không xong rồi, con trai chúng ta ... có phải là ... đang tìm người, anh cùng Tiểu Phương hỏi thăm một chút?"

Thương lão gia tử vùi mình trong đám cây tươi tốt, từ trong hoa nhìn lên, liếc mắt nhìn vợ: "Hỏi thăm cái gì, chuyện của bọn trẻ chúng ta dính líu đến làm gì, đây là không tôn trọng quyền riêng tư!"

"Ân, chuyện riêng tư?" Mẹ Thương đầu tiên là xấu hổ, sau đó nghiêm mặt, "Còn có chuyện riêng tư gì? Mới ly hôn được một tháng, liền người ta đưa về nhà. Hình như là thật."

Thương lão gia tử nhịn không được cười: "Như vậy không tốt sao, chẳng lẽ bà muốn con trai bà  sống độc thân cả đời sao?"

Mẹ Thương xoa xoa trán lo lắng: "Tôi là sợ con trai sẽ bị người ta lừa dối, những cô gái nhỏ đó bây giờ quá quái dị, năm đó nếu không phải mối quan hệ tốt của ông với lão gia họ Tạ, tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này, đều nói thấp cưới cao gả... Tôi thà tìm một cô con dâu bình thường còn hơn, cũng không cần nó kiếm nhiều tiền hơn, có thể chăm lo cho con trai tôi ... Hiện tại thì ổn rồi .. . "

"Vậy thì tìm bảo mẫu cho nó đi" Thương lão gia tử cao lớn trở lại bàn cà phê, ngồi bên cạnh vợ thở dài "Một cây làm chẳng nên non, lão bà không có nhà, một người đàn ông xa lạ không thể đối phó với mọi người, và chuyện của Nhã Cầm, con trai bà không có một chút sai? Nếu nó yêu vợ và quan tâm một chút, nó sẽ không đến nỗi... "

"Con trai tôi có cái gì sai?" Mẹ Thương đứng dậy bỏ đi, quay lại nhìn lão gia tử "Ông không quan tâm, nó không phải con của ông à?

Thương lão gia tử giơ tay đầu hàng: "Hàng hàng hàng..."

Long Đình Thế Kỷ.

Hôm qua, Tham Lãng nói rằng cậu sẽ trở lại vào lúc 2 giờ chiều nay, buổi trưa muốn đi một chuyến đến nhà Minh Hiên.

Lúc này trời vừa tới giữa trưa, vườn Đông một mảnh yên tĩnh.

Đột nhiên--

"A a a a a đại ngốc, ba ba là một đại ngốc !!!"

Tiếng khóc của tiểu đoàn tử phát ra từ biệt thự 11.

Sau khi nghe Tham Lãng nói rằng phòng làm việc u ám và ẩm thấp, Thương Vũ Hiền gần đây vẫn luôn làm việc trong phòng ngủ chính, và khi nghe thấy tiếng khóc của tiểu đoàn tử, anh vội vã chạy ra hành lang và theo âm thanh đó đến phòng vệ sinh.

Chỉ nhìn thấy Thương Đường Đường trần truồng ngồi trên bồn cầu mở toang ... Ừm, phải nói là bạn nhỏ một mông rơi vào bồn cầu.

* đoạn này là ba lớn ko hạ nắp bồn cầu xuống, làm tiểu đoàn tử ngồi vào bị lọt xuống bồn cầu.

Thương Vũ Hiền hoảng sợ.

Nhớ tới Tham Lãng đã nhiều lần nhắc nhở anh rằng trong gia đình có phụ nữ, đặc biệt là trẻ em và đàn ông phải nhớ đặt bệ xí sau khi đi vệ sinh.

Anh vội vàng đi tới và bế đứa nhỏ đang đá loạn chân ở bồn cầu đi ra ngoài.

Trong phòng tắm của phòng ngủ chính, Thương Vũ Hiền luống cuống tay chân mà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho đứa nhỏ, một bên lắng nghe âm thanh kỳ diệu.

" A a a a a..... Đại ca ca không bao giờ hôn con nữa.... Quả thực hôi quá a a a... Con không bao giờ muốn đi nhà vệ sinh nữa.... a a a a Có phải không đã biến thành ba ba ?

Thương Vũ Hiền: "..."

Đặt Đường Đường đặt ở trên giường ngồi xong, Thương Vũ Hiền cảm thấy ngón tay cũng sắp muốn chuột rút, cuối cùng cũng buộc cho đứa nhỏ cái tóc đuôi ngựa, nghiêm mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Không sao đâu."

"Cảm ơn ba ba!" Tiểu Đường Đường nhỏ giọng cảm ơn, trong lòng vẫn còn chút khẩn trương, dù sao đứa nhỏ cũng hiểu như nào là đủ, dù sao ba cũng không phải là đại ca, tóc đuôi ngựa cũng đã rất ổn rồi, nên bé ngoan ngoãn dịch đến bên giường và tự mình xuống đất.

Đôi chân nhỏ bước trên sàn và cúi nhìn tìm kiếm chiếc dép nhỏ.

Cô bé quay lại...

Vẫn còn đó một lọn tóc vương vãi sau lưng, khiêu khích như nhánh cây bên ngoài chiếc dây buộc tóc, một cái đầu thương mao thương đâm.

Thương Vũ Hiền nhắm mắt trốn tránh, thái dương đau nhói.

Mang đôi dép nhỏ vào, thấy sắc mặt ba ba không tốt, Đường Đường thì thào: "Ba ba làm sao vậy?"

"Không có việc gì" Thương Vũ Hiền hỏi, "Ở nhà ông nội những ngày này, bài tập nghỉ đông viết nhiều hay ít".

Đường Đường: "..."

Ba ba:"......"

Đường Đường kinh ngạc nhìn Thương Vũ Hiền, đôi mắt to của cô bé như ầng ậng nước, sắp rơi xuống.

Thương Vũ Hiền không dỗ cũng không hỏi, ôn nhu nhìn con gái, nhưng ánh mắt đó thật sự dọa người.

Hai người nhìn nhau một hồi.

Đường Đường chớp chớp mắt, vội vàng bước ra khỏi cửa, ngay lúc Thương Vũ Hiền nghĩ cô bé sẽ tự giác mà đi làm bài tập, thì lại nghe thấy cô bé nói: "Tôi vẫn còn một nửa bồn cầu mới làm xong."

Thương Vũ Hiền: "..."

Chống lại ánh mắt lạnh lùng như mũi tên của ba ba, tiểu đoàn tử kiễng chân lên mở cửa như thể đang chạy trốn.

Thương Vũ Hiền lạnh lùng nói: "Trong phòng này ta có phòng vệ sinh."

Đường Đường giật mình: "Không! Không, không không, không được, phòng tắm đó, nửa đêm sẽ phát ra tiếng động lạ."

Thương Vũ Hiền: "??????"

Đường Đường cũng không quay đầu lại, vặn khóa cửa rời đi: "Ba ba và đại ca đang ở bên trong, hai người không nghe thấy sao?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Đứng ở trung tâm phòng ngủ chính đợi một hồi, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan không ít, Thương Vũ Hiền trở lại sô pha ngồi xuống, bắt chước trạng thái của mẹ Thương giáo dục con trai, lõm bõm ra dáng một người cha nghiêm khắc. Anh nghĩ, đợi đứa nhỏ trở về, hảo hảo mà nói cô bé, dù sao cũng là con gái, vẫn là dụ dỗ giáo dục đi.

Nghe nói đứa nhỏ vào phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới đi ra, đôi dép nhỏ lê trên gạch lát nền ở hành lang, chậm rãi bước tới đây, sau đó đi qua phòng ngủ chính như không có chuyện gì xảy ra, đi xuống lầu... xuống lầu...

Ừm, giống như người không có việc gì, đi xuống lầu.

Thương Vũ Hiền ngồi ngay ngắn ở trên sô pha: "..."

Đây chỉ đơn giản là thử nghiệm của cuộc sống!

Thương tổng choáng váng dựa vào tường.

Bỗng nhiên đứng dậy, đi ra cửa, xuống lầu, phòng khách không có người, liền có tiếng động từ phòng bếp tới.

Thương Vũ Hiền sắc mặt tối sầm, chứng đau đầu muốn nổi giận, đi đến mở cửa phòng bếp, thấy đứa nhỏ quay lưng về phía anh, tiểu đoàn tử mở cửa tủ lạnh.

Tay nắm thành quyền, đặt lên khóe môi, Thương Vũ Hiền ho khan một tiếng: "Thương Ngôn Diệp, ta vừa rồi hỏi con về bài tập nghỉ đông của con..."

Chưa kịp dứt lời, tiểu đoàn tử sợ hãi giật mình.

Bang --

Một tiếng giòn tan, một bình sữa thủy tinh vừa lấy ra từ tủ lạnh trượt khỏi bàn tay nhỏ bé.

Linh hồn đằng sau nó, ác quỷ, hoàn toàn là phản ứng của ác quỷ đằng sau nó.

"Cẩn thận !!" Thương Vũ Hiền bật thốt lên quát khẽ!

Chiếc cốc thủy tinh cao vỡ tan, sữa trắng chảy khắp mặt đất, tiểu đoàn tử ngồi sụp xuống, hoảng loạn nghiêng đầu nhìn về phía ba ba, sợ hãi đến mức đầu óc đầy suy nghĩ "nếu làm sai thì phải khóc trước", nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng khóc thì nước mắt đã tuôn ra trước.

Thương Vũ Hiền cũng bị âm thanh làm cho hoảng sợ, anh chỉ lo lắng vì sợ đứa nhỏ sẽ bị thương.

Làm sao đứa nhỏ biết được tâm lý của người cha, cô bé chỉ biết rằng mình đã làm chuyện sai, ba ba rất tức giận và quát mắng cô bé, rất dữ dội.

Vừa khóc vừa run rẩy, cô bé ngồi xổm trên mặt đất, duỗi tay muốn nhặt những mảnh vở thủy tinh.

Thương Vũ Hiền vội vàng chạy tới, tóm lấy tay cô bé, cô bé ôm gối ngồi xổm, càng khóc lớn hơn.

Giọng điệu quá dữ dội, hẳn là dọa cô bé sợ hãi rồi đi?

Ngay khi Thương Vũ Hiền đang định nói gì đó, tiểu đoàn tử đột nhiên nâng vai lên, sau đó là một tiếng kêu kinh thiên động địa.

"Ah ah ah Ang ... Đại ca ca, anh ở đâu ... Trong nhà không có đại ca ... Chẳng lẽ đại ca không bao giờ tới nữa ... Ba ba tức giận ta khi đại ca, hức hức, không có ở nhà ... ... ah, về sau ta nên làm gì bây giờ? Trời ơi ... ah, ah ... "

Thương Vũ Hiền: "..."

Cầm lấy tay nhỏ của tiểu đoàn tử, may mà không bị đứt tay.

Thương Vũ Hiền cảm thấy mình sắp gục ngã.

Căn nhà là một mớ hỗn độn.

Vớ của trẻ em vứt trên ghế sô pha, sàn nhà đầy những xếp gỗ, cốc cà phê trên bàn cà phê chưa rửa ...

Thương Vũ Hiền yếu ớt mà nhỏ giọng: "Đừng khóc ... Ta đã nói, đừng khóc, ba ba sẽ lau cho con".

Đường Đường ngẩng đầu: "Ba ... Con, con làm vỡ sữa ... Con không cố ý ... Ba ba đừng đánh con..."

Lúc này, tâm trí của nam nhân chỉ toàn là bi tình của hai cha con tội nghiệp sống nương tựa vào nhau trong bộ phim truyền hình.

Thương Vũ Hiền cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ, ngồi xổm xuống: "Ba không trách con, ba không trách con, ba không trách con, cũng không mắng con, cũng không có đánh con, chỉ cần dọn dẹp trên mặt đất một chút thôi, con làm sao muốn khóc a? "

Tiểu bánh bao: "Ba ba, không, không tức giận sao?"

Thương Vũ Hiền: "Ba ba không tức giận."

Ngay sau đó, tiếng khóc đột nhiên ngừng lại.

Tiếng khóc thét của tiểu đoàn tử đột nhiên biến mất, cô bé lau mặt và quan sát biểu tình của Thương Vũ Hiền.

Nghiêm túc nhìn một hồi, bước qua thân thể đang ngồi chồm hổm của Thương Vũ Hiền, đi về phía trước:

"Ồ, vậy là tốt rồi, vậy con lên lầu đây".

Thương Vũ Hiền: "..."

Suýt nữa không ngồi xổm nổi, choáng váng mà chống đỡ lên mặt đất.

"Ba ba, nhanh lên, dọn dẹp sàn nhà đi, nếu không, đại ca ca tới, nhìn nhà thế này không đẹp mắt, đại ca ca sẽ nói chúng ta ... Không cho đại ca dọn dẹp, quét tước trong nhà, quá mệt mỏi, con thay đại ca ca, cảm ơn ba ba"

Thương Vũ Hiền: "..."

Bằng cách này, sau khi dọn sạch sữa trong bếp, Thương Vũ Hiền đuổi đứa nhỏ vào phòng ngủ.

Không bao giờ chơi cái gì chính sách dụ dỗ nữa, trực tiếp ôm tiểu đoàn tử, đi đến phòng học của cô bé, đặt nó trước bàn học nhỏ, bất kỳ phản kháng nào cũng sẽ bị từ chối, bị từ chối!

Thương Vũ Hiền quát khẽ: "Mau làm bài tập cho kỳ nghỉ đông. Ngày mốt là đêm giao thừa, rốt cuộc con viết được nhiều hay ít?"

Tiểu đoàn tử ngồi trên ghế nhỏ một lúc không nhúc nhích, Thương Vũ Hiền để mặc cô bé cọ cọ ngồi trên sô pha trước cửa sổ cao sát đất, nhìn chằm chằm cô bé một lúc.

Cuối cùng, lấy hết can đảm, tiểu đoàn tử yếu ớt thì thầm:

"A... Ba ba...."

Lời nói lảm nhảm mở đầu khiến Thương Vũ Hiền mất hơn nửa kiên nhẫn.

Tiểu đoàn tử: "Ba ba ..."

Thương Vũ Hiền: "Lấy lại nước mắt, người lớn hỏi con, trực tiếp trả lời, không cần biểu diễn."

Tiểu đoàn tử nấc lên: "..."

Thương Vũ Hiền lẳng lặng mà chờ đứa nhỏ sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Tiểu đoàn tử ủy khuất: "Cái kia, ba ba nói ... bài tập ... là cái gì?"

Thương Vũ Hiền ngất đi: "???"

Tiểu đoàn tử gãi gãi đầu: "Con suy nghĩ một chút, nhưng là không nhớ ra."

Thương Vũ Hiền thực sự vô cùng tức giận, hai tay xoa xoa quanh người, tiểu đoàn tử rụt cổ khi nhìn thấy điều này, tưởng rằng ba ba mình định lấy gì đó đánh mình, cuối cùng Thương Vũ Hiền cầm lấy điện thoại từ trên bàn trà.

Vừa định gọi điện cho Tham Lãng, đột nhiên dừng lại, suy nghĩ miên man, mở WeChat, thấy Trương lão sư từ lớp Tiểu học Hướng Dương, bấm vào khung tin nhắn, lạnh giọng nói:

"Mười cuốn nhật ký đồ họa, một bức vẽ bằng bút chì màu, một bài học hát, một bản sao Thiên Tử Ca bằng chữ viết nhỏ, một bản toán tiếng trung và bài tập tiếng Anh về kỳ nghĩ đông, có nhớ không?"

"......Aaaaa!!"

Tiểu đoàn tử bừng tỉnh mà há to miệng, ấn trán, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Dường như trong đầu nhỏ bé đó đang ngược dòng thời gian, đã hoàn toàn quên mất rồi sao?

Tổng tài bản cắt thuở nhỏ thành tích ưu dị, con gái của anh dĩ nhiên đem bài tập nghỉ đông quên hết rồi? Thật sự bỏ đi những lời mà phụ thân giải thích trở thành gió thoảng bên tai ném ra sau đầu?

Thương Vũ Hiền cố nén lửa giận: "Nhìn trời làm gì? Trên trần nhà có bài tập rơi xuống sao?"

Tiểu đoàn tử lộ vẻ khiếp sợ: "Xong rồi, làm sao bây giờ, con không có viết, quên mất, ha ha."

Tại sao một đứa nhỏ không làm bài tập về nhà có thể nói "quên" mà không đỏ mặt và tim không đập, mặt khác lúc sau cái kia "Ha ha" là cái gì?

Thương Vũ Hiền đứng dậy khỏi ghế sô pha, tiến lên đem ghế đến ngồi bên cạnh cô bé, xoa xoa trán của đứa nhỏ, ánh mắt như hòa mà cười cười.

Đường Đường ngước nhìn anh, cả người run lập cập.

Một giờ sau.

Bàn tay nhỏ bé cầm bút chì của tiểu đoàn tử run lên, liếc mắt nhìn ba ba: "... Ba ba..."

"Con đã vào nhà vệ sinh hai lần và uống một hộp sữa sô cô la", Thương Vũ Hiền nghiêng người sang một bên, lật xem cuốn tiểu thuyết gốc tiếng Anh, "Lần này con muốn làm gì?"

Tiểu đoàn tử ngồi thẳng dậy: "Ba ba, con phải gọi điện thoại cho đại ca ca, nói tối nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt."

Thương Vũ Hiền kìm nén, khẽ cười: "Con cho rằng sườn xào chua ngọt còn quan trọng hơn bài tập sao?"

"Vâng! Sườn xào rất quan trọng!" Tiểu đoàn tử trịnh trọng gật đầu.

"Con, con". Tại sao con gái tôi là một người thích ăn uống? Thương Vũ Hiền tức giận giơ tay lên, ngón trỏ chỉ vào mũi của đứa nhỏ, giống như đứa trẻ mẫu giáo cãi nhau, nói: "Nói bậy, sườn xào mới không quan trọng!"

Tiểu đoàn tử ngẩn ngơ.

Thương Vũ Hiền cũng ngây ngẩn cả người, tức giận đến tột cùng.

Không thể tiếp tục cãi lý với đứa trẻ, rủ mắt tiếp tục đọc sách,

Một lúc sau.

"Ba ba, nếu không nói cho đại ca ca biết, tối nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt... Con sẽ ăn món sườn xào mà đại ca ca mua lần trước ăn luôn... Đó là món mà đại ca ca thích ăn. Nói như vậy, Đại ca ca phải cùng ba ba ăn cỏ, hẳn sẽ ủy khuất, tủi thân và về sau không bao giờ cùng chúng ta ăn cơm nữa ... Rồi nếu ở nhà không có đồ ăn, ba ba lại ra quán ăn, mỗi ngày đều đi ăn ngoài, ừm, cái gì, xã giao, ngày nào cũng về nhà rất muộn, đại ca ca sẽ nói với ba ba, buồn, cãi nhau với ba ba... Đại ca ca sẽ khóc, giống mẹ, muốn cùng ba ba ly hôn... không bao giờ quay lại nữa..."

"..."

Bên trong thư phòng nhỏ cực kỳ yên tĩnh.

"?????????"

Thương Vũ Hiền: "..."

Chờ đã, tại sao anh và Tham Lãng lại ăn cỏ cùng nhau?

Rau, rau sao?

Lúc này Thương tổng rất bình tĩnh, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.

Nhưng trong lòng đã nổi sóng chập trùng.

Suy nghĩ kỹ một chút, đứa nhỏ này nói, thế nhưng một chút logic sai lầm cũng không có?

Còn không phải là chỉ muốn ăn sườn xào chua ngọt sao?

Tại sao đứa nhỏ này lại như thế này? Tương lai sẽ thành cái dạng gì?

Thương tổng rõ ràng mà thấy cuốn sách dày cộp trên tay rơi trên bàn cà phê.

Tiểu đoàn tử lo lắng sốt ruột: "Ba ba, con nghĩ, chúng ta gọi điện đại ca ca đi."

Thương Vũ Hiền hòa hoãn lại, vô lực khoát tay áo một cái, cầm điện thoại di động bấm số.

Gọi mãi không thấy ai trả lời.

Gọi tiếp nhưng vẫn không ai trả lời, anh liếc nhìn thời gian lúc đó đã là một giờ rưỡi, cậu nói sẽ có mặt lúc hai giờ.

Bạn nhỏ không thích đặt rung, nói quá phí điện, có phải bên ngoài ồn ào quá nên không nghe được tiếng chuông điện thoại?

Thương Vũ Hiền đứng dậy đi ra cửa: "Tập viết ô vuông trước đừng viết, con vẽ tranh trước đi, không được lười biếng, ba ra cửa đón cậu ấy."

Đôi mắt tiểu đoàn tử đầy ý cười: "Được ạ!"

Thời gian đã hẹn là hai giờ chiều, bây giờ đã là một giờ rưỡi.

Trong phòng khách, kim giây trên tường tích tắc tích tắc từng vòng.

Ba mươi ba. Ba mươi lăm. Một giờ bốn mươi.

Nếu có một cuộc hẹn với ai đó, tại sao lại không đến cuộc hẹn sớm hơn 20 phút?

Đi Nha Nha bàn giao công việc, một buổi sáng còn chưa đủ thời gian sao? Đã gần hai giờ chiều mà cậu vẫn chưa về nhà?

Thương Vũ Hiền đứng dậy khỏi ghế sofa và thực hiện hai động tác quay người tại chỗ.

Anh nhớ lần cuối cùng vào lúc nửa đêm, về nhà muộn một tiếng đồng hồ.

Thì ra là loại tâm trạng này, có lẽ thanh niên còn lo lắng hơn bây giờ.

Thương Vũ Hiền đang mặc bộ quần áo ở nhà đi lên lầu, lấy áo khoác xuống mặc vào, sau đó đi xuống lầu, đi dép lê ra khỏi nhà.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sân, nhìn ra con đường trước nhà.

Chỉ có mười gia đình ở đông uyển Long Đình, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có hàng xóm qua lại.

Kim giây điên cuồng trên chiếc đồng hồ không vì anh động đậy.

Một giờ bốn mươi lăm, Thương Vũ Hiền lâm vào lo lắng, gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai trả lời, cả người run lên, ngồi trên chiếc ghế gỗ mà Tham Lãng yêu thích, lặng lẽ nhìn về phía cuối đường.

"Có một cách."

Thương Vũ Hiền lấy điện thoại di động ra và chuyển sang WeChat của Lệ Uy Dương.

[Thương Vũ Hiền: Lão Lệ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cái này có rảnh không? ]

Đợi khoảng hai phút thì có tin nhắn phản hồi.

[Lệ Uy Dương: À, có chuyện gì vậy? ]

[Thương Vũ Hiền: Cậu có biết số điện thoại di động của Minh Hiên không? ]

Sau một phút chờ đợi, điện thoại rung lên và Thương Vũ Hiền bấm trả lời.

[Lệ Uy Dương: Đó là ảnh đế? Anh tìm anh ấy làm gì, đóng phim? ]

[Thương Vũ Hiền: Đừng lo lắng nhiều, cậu có biết số điện thoại của anh ấy không? ]

Đợi một hồi cũng không có động tĩnh gì, Thương Vũ Hiền lặp lại câu hỏi:

[Thương Vũ Hiền: Hỏi cậu đó, cậu có biết số điện thoại của Minh Hiên không? ]

[Lệ Uy Dương: Tôi biết. ]

[Thương Vũ Hiền: Cho tôi biết số của anh ấy, được không? ]

[Lệ Uy Dương: Được. ]

[Thương Vũ Hiền: Vậy cậu có thể gửi nó đến WeChat. ]

[Lệ Uy Dương: Không thành vấn đề. ]

[Thương Vũ Hiền: Cậu có thể gửi nó ngay bây giờ không? ]

[Lệ Uy Dương: Được. ]

Thương Vũ Hiền: "..."

Phát điên.

Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, anh bấm điện thoại di động của Lệ Uy Dương.

Không đợi người kia trả lời.

Thương Vũ Hiền: "Họ Lệ, mau đưa cho tôi số điện thoại di động của Minh Hiên!"

Lệ Uy Dương: "Đậu má, lớn tiếng như vậy? Hôm nay tinh thần không tồi a, ngũ lôi oanh đỉnh"

Ngũ lôi ... Oanh đỉnh...

Lệ Uy Dương: "Vừa rồi em xem qua cũng không tìm thấy số điện thoại di động của Minh Hiên, cũng không có WeChat."

Thương Vũ Hiền: "Vậy cậu còn nói biết?"

Lệ Uy Dương: "Tôi tưởng rằng tôi đã biết."

Thương Vũ Hiền: "..."

Không nói hai lời, cắt đứt điện thoại.

Nhìn vào thời gian, bây giờ là 1:55 chiều.

Nếu dám lỡ hẹn, anh nhất định sẽ đem bạn nhỏ đá thành bánh nếp.

Thương Vũ Hiền đi tới cổng sân, kiễng chân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phương xa cực điểm.

Gửi sóng ý nghĩ về con đường xa xăm.

"... xuất hiện - xuất hiện - xuất hiện - xuất hiện ..."

"A! Có rồi!"

Xa xa, anh nhìn thấy một chiếc BMW màu xanh đang rẽ vào một góc cua, tốc độ không nhanh, đã phóng xe qua đây.

"Là cậu... Không sai, chính là... Còn biết trở về..."

Thương Vũ Hiền sững sờ một hồi, tay chân luống cuống sửa sang lại quần áo, làm động tác nhấc bước, chuẩn bị đi ra ngoài sân ngăn cản, bắt lấy cậu, sau đó nghiêm khắc nói với cậu, hẹn hò với ai đó nên trước ít nhất năm phút, nào đó đúng giờ vậy...

Nghĩ đến đây, Thương Vũ Hiền trầm mặc cúi đầu nhìn bộ dạng ăn mặc ở nhà, tóc có chút loạn, trên chân còn đi một đôi dép bông ...

Thương đại tổng tài giống như chó con muốn tè xoay xoay tại chỗ vài vòng.

Nhanh chóng xoay người chạy vào trong.

Dép lê bị đá vào bụi hoa, nhảy nhảy trở lại nhặt, chân trần chạy vào nhà.

Anh đi thẳng lên phòng làm việc nhỏ trên lầu hai, thở hổn hển, ngồi bên cạnh tiểu đoàn tử, nhìn chằm chằm vào vở ghi chép hàng ngày của cô bé với vẻ mặt nghiêm nghị.

Tiểu đoàn tử lộ vẻ sợ hãi: "?????????"

Thương Vũ Hiền lạnh lùng nói: "Con nhìn cái gì?"

Tiểu đoàn tử: "Đại, đại ca ca ... đâu?"

Thương Vũ Hiền: "Ta không biết, ai quản cậu ta, ta chỉ vừa đi thư phòng."

Tiểu đoàn tử: "..."

Chính là, cô bé bò ở cửa sổ nhìn thấy ba ba ở dưới lầu tới đây.

Đúng lúc này, từ sân trước truyền đến tiếng xe, đi thẳng vào gara.

Thương Vũ Hiền đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhìn chung quanh chiếc bàn nhỏ lộn xộn, lấy ra một cây bút chì trong hộp bút chì của tiểu đoàn tử, cầm lấy tập phác thảo của đứa nhỏ, cúi đầu vẽ.

Hít thở sâu.

Ung dung thong thả vẽ vời.

Nghe thấy tiếng đóng cửa ở tầng dưới, vừa đi lên cầu thang, lười nhấc chân mà kéo lê dép lê.

Xoẹt... xoẹt...

Thanh niên dừng lại, cửa phòng ngủ chính vang lên: "Lão Thương? Đại bảo bối nhi, tiểu bảo bối nhi, tôi về rồi, còn quên mang điện thoại-"

Không có ai ở nhà?

Tham Lãng đi ra, đứng ở cửa phòng ngủ chính một hồi, sau đi thẳng đến phòng làm việc nhỏ.

Thương Vũ Hiền cúi đầu, tiểu đoàn tử liền cứng đờ.

Lúc này, tiếng dép lê càng lúc càng gần, cửa phòng làm việc mở ra một khe hở nhỏ, thanh niên đẩy cửa ra sau, thò đầu vào thăm dò.

Thanh niên bước vào phòng cười rạng rỡ: "Thì ra là ở đây!"

Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống: "Sao em không nghe điện thoại?"

Tham Lãng vô cùng phiền muộn: "Giữa trưa mới phát hiện quên cầm điện thoại, anh làm sao vậy?"

Thương Vũ Hiền xụ mặt, chuyên tâm vẽ tranh, nếu để ý vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh: "Dạy bạn nhỏ vẽ tranh".

Tham Lãng có hứng thú, vừa cởi áo khoác vừa cười: "Hô! Còn có thể vẽ tranh?"

"Hừ hừ."

"Nào, để tôi nhìn xem."

Chỉ thấy ký họa trên tờ giấy trắng....

Một cục đen xì, một cái hình tròn...

Tham Lãng ngẩn ngơ: "Đây là cái gì, mặt trời đen?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tiểu đoàn tử thấy vẻ mặt của ba ba không ổn nên đứng dậy chạy ra khỏi cửa: "Ba ba giận rồi!"

Tham Lãng: "..."

Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, Tham Lãng ngồi trên ghế của đứa nhỏ, duỗi tay ôm cổ Thương Vũ Hiền, nghiêng đầu đánh giá sắc mặt của lão bảo bối nhi, cẩn thận hỏi: "Cái kia, tôi không biết nhiều về nghệ thuật, xin giải thích một chút, anh đang vẽ cái gì? "

Thương Vũ Hiền ngoảnh mặt đi: "Phác thảo, không phải mặt trời."

Tham Lãng nâng cằm hôn lên khóe môi anh, hai người trao nhau nụ hôn ướt át.

Thanh niên hôn lên đáy mắt: "Giỏi quá, tinh tế thời đại? Quan sát vũ trụ? Có phải là ... lỗ sâu không?"

Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: "Ta vẽ rong biển."

Tham Lãng: "???"

Thương Vũ Hiền: "Là canh rong biển yêu thích của em, rong biển đó."

Tham Lãng cứng đờ: "... Rong biển..."

Thương Vũ Hiền nghiêm túc: "Đó là canh rong biển đóng túi thức ăn nhanh ở tầng ba của Hằng Thương."

Tham Lãng vô lực: "... Món ăn..."

Vòng tròn đen lớn dưới mắt anh ta là ... một bức phác thảo của rong biển.

Thanh niên suy yếu mà đứng dậy, áp trán vào ngực người đàn ông.

Hảo, hảo hình ảnh...

Cậu phải làm sao đây, có nên tiếp tục khen hay không, không thể mở miệng được.

Tài năng hội họa của Đường Đường rốt cuộc là từ đâu tới?

Thương Vũ Hiền xoa xoa mặt cậu: "Có chuyện gì?"

Tham Lãng run run khóe miệng: "..."

Nên nói gì bây giờ, không cần đả kích sự nhiệt tình hội họa của đại thúc, đại thúc sẽ bị đả kích.

Đừng im lặng.

Nam nhân cần được động viên và khen ngợi!

Tham Lãng: "Uh, lão Thương, cái đó, ừm, Đường Đường ... bút chì có còn không?"

Thương Vũ Hiền: "Còn có rất nhiều, tôi lấy cho em."

Tham Lãng: "Ồ, không cần, tôi chỉ hỏi thôi, tôi tưởng anh đều dùng để vẽ tảo tía ... A! Thật tuyệt vời! Đồ vật chuẩn bị thật đầy đủ, anh đã bỏ ra rất nhiều cho gia đình này."

Thương Vũ Hiền: "??????"

Vì vậy, tối hôm đó, mùi canh rong biển thoang thoảng từ biệt thự số 11. Tất nhiên, còn có món sườn xào chua ngọt yêu thích của Đường Đường, và món sườn lợn rán yêu thích của thanh niên.

Thương Vũ Hiền vẫn như cũ ăn mỗi rau và uống hết một bát canh rong biển.

...

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro