Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suối nước nóng Xiatang rất nổi tiếng, xung quanh biệt thự có rất nhiều khách sạn suối nước nóng nơi một gia đình bốn người đến chơi, ban đêm không có sân rồng yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng huyên thuyên của khách ở khách sạn ở phía xa.

Thanh âm nhẹ khiến Thương Vũ Hiền trở mình, Tham Lãng đã sớm tỉnh lại, thời gian trên điện thoại hiện lên hai giờ sáng.

Một nửa chiếc giường đôi trống không, người tình đang ngủ trong tay cậu dựa vào vai cậu, nằm trên ngực cậu, nửa người thanh niên bị anh đè lên, cánh tay dang ra vô thức buông xuống dưới cổ cậu.

Ngay sau khi cánh tay đỡ căng cứng, cảm giác ngứa ran không thể chịu nổi.

Thương Vũ Hiền ngủ rất say, chăn bông lụa không còn sợi tơ, hai mắt còn sưng đỏ, khẽ nép vào lòng Tham Lãng, hai tay đặt ở trên người thanh niên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà khẽ giật một cái.

Tham Lãng di chuyển đầu ngón tay, giơ cánh tay ôm lấy anh, nhẹ giọng dỗ anh đổi tư thế, hỏi anh uống nước không, có muốn đi vệ sinh không. Thương Vũ Hiền lắc đầu lẩm bẩm trong giấc ngủ, hơi nóng phả vào mặt thanh niên, cọ cọ cằm lên vai anh.

Như thể đã tìm được một chiếc gối ấm áp, Thương Vũ Hiền quấn lấy cậu.

Đồ ngủ của hai người từ lâu đã bị vứt bỏ, trên đầu giường, trên mặt đất đều bị ném.

Sau khi xoa dầu, xoa bóp cho anh, anh ồn ào đến tận nửa đêm, cũng không biết thực sự thoải mái hay thật sự mệt mỏi, Thương Vũ Hiền choáng váng lại choáng váng, mãi đến khi Tham Lãng ôm anh đi tắm rửa sạch sẽ, anh cũng không tỉnh lại.

Sau khi yêu thanh niên, nam nhân trung niên số lần mất ngủ ngày càng ít hơn.

Anh bị suy nhược thần kinh từ nhiều năm nay, lúc nào cũng ngủ nhẹ, mơ nhiều hơn, khó đi vào giấc ngủ hơn, thuốc an thần được coi là an toàn nhưng việc lệ thuộc quá mạnh đã gây tổn thương rất lớn đến dây thần kinh não bộ.

Mấy ngày nay thanh niên ở bên cạnh, anh làm sao ngủ cũng không rõ ràng, bị thân thể thanh niên dán chặt, bị cậu dằn vặt, bị cậu dày vò, sau đó ôm, ôm eo, móc lấy chân, nhắm mắt, dễ dàng ngủ thiếp đi.

Còn Tham Lãng, người luôn ngủ ngon, ngủ ngon và không bị lay chuyển, lại bắt đầu dễ dàng thức dậy vào ban đêm hơn, dù cho người yêu bên cạnh có một chút động tĩnh, có lúc anh bất an mà xoay người, giật mình mơ màng hoặc ho khan, Tham Lãng đều sẽ đột nhiên tỉnh giấc.

Có lần anh đau đầu phát tác, cậu một bên vừa xoa xoa chỗ đau, một bên vừa nhìn anh từ từ chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi sắc trời ngoài cửa sổ mờ sáng.

Có lần anh thức dậy vào ban đêm và thấy thanh niên không có ở bên cạnh, giống như một đứa trẻ lạc, vội vàng gọi tên của cậu.

Khi thích cậu ấy, hận không thể đem cậu thả ở trong lòng bàn tay mà nâng niu.

Thương Vũ Hiền là một người đàn ông mạnh mẽ, Tham Lãng biết điều đó, và cậu cũng biết rằng người yêu của cậu bắt đầu phụ thuộc vào cậu.

Nhớ tới thời điểm trước kia trêu chọc anh.

"Trong tương lai khi có cơ hội gặp người yêu của anh, người có thể trọn đời bên anh, xin hãy cho tôi gặp và để tôi được đích thân tôn vinh người ấy."

Tham Lãng nhịn không được bất cười, vươn tay với lấy điện thoại trên bàn đầu giường, ở chế độ im lặng, đèn báo liên tục nhấp nháy, trên WeChat có tin nhắn mới.

Từ ngày đầu tiên của năm mới đến đêm qua, mỗi ngày một tin:

[Jingba: Ngươi biết người của Thương gia? Ngươi và Thương Vũ Hiền quan hệ rất tốt? ]

[Jingba: Tại sao ảnh của ngươi vẫn còn trên Internet? Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng hãy giữ thái độ bình tĩnh và đừng làm ầm ĩ lên sao? ]

[Jingba: Còn quay quảng cáo? ]

[Jingba: Con trai, nếu con thiếu tiền, hãy nói với ta, nếu con muốn đến Bắc Kinh, ta sẽ thu xếp một công việc cho con, độ sâu của ngành giải trí không thích hợp với con. ]

[Jingba: Chuyện gì đã xảy ra với ngươi và Thương Vũ Hiền? Lộn xộn trên Weibo là gì? ]

[Jingba: Ngày đầu tiên như thế nào lại không chúc tết? Nhìn thấy thì đáp lời]

Ừm, Jingba*.

* 京巴: đoạn này là tên của ông bố Tham Lãng. Nhưng m ko biết dịch sao nên để tạm pinyin.

Tên đầy đủ là "ông bố ở Bắc Kinh chỉ quan tâm đến tính mạng mà không quan tâm".

Tham Lãng nhìn qua hai lần, trong mũi nhẹ nhàng phát ra thanh âm cười nhạo, tùy tiện bấm vào Weibo, không ngoài dự liệu mà mắc kẹt.

Nhất bạo là bức ảnh chụp Thương tổng và tiểu võng hồng trên phố, Tham Lãng đang ôm Đường Đường và Thương Vũ Hiền mở cửa xe cho cậu. Hai người đàn ông mặc áo khoác giống nhau và Đường Đường mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu trắng, trông giống như một nhà ba người.

Hẳn là ngày hôm sau sau khi từ Dương Thành trở về, tiểu đoàn tử muốn ăn KFC, Tham Lãng bế cô bé đi mua, lúc trở về tay xách đồ nên Thương Vũ Hiền xuống xe mở cửa cho cậu.

Dĩ nhiên một chút cũng không nhận ra được có người chụp trộm.

Người đăng trên Weibo được gọi là "sói ăn cỏ", nhưng nhìn những bài mà hắn đăng trước đây, hẳn là cộng tác viên của Hằng Thương, và hắn không hề nhắm mục tiêu ác ý đến bất kỳ ai trong những bài đăng sau này, có thực sự như lời hắn nói không: "đăng một hình, mọi người tự quyết định"?

"Tham Thương bạn tốt, cả hai cùng bế con, cùng nhau đi chơi, ăn uống và chơi đùa." Chuyện này không có gì mới trên Weibo.

Mới mẻ chính là Tết Âm Lịch trong lúc quảng cáo.

Người đầu tiên đăng bài trên Weibo là con gái lớn của một nam diễn viên. Là một fan vạn năm của Tham Lãng, cô ấy luôn là một fan trông nhóm. Khi Minh Hiên nói rằng chú của cô ấy đã quay một quảng cáo, cô ấy liền đem tin nói cho các bằng hữu. Sau đó đã tìm thấy phiên bản đầy đủ của quảng cáo Nha Nha và đăng nó trên Weibo.

Bây giờ liền bùng nổ.

Đó chính là lễ hội mùa xuân 1, Nha Nha Đồng Thú là thương hiệu nổi tiếng dành cho phụ nữ và trẻ em!

Vì vậy bóc phốt.

Một tiểu võng hồng ôm chân Hằng Thương bá tổng, đại diện cho một thương hiệu lớn trong nước và phát sóng trên kênh quốc gia, là giới tính vặn vẹo, hay là không có đạo đức?

Tham Lãng không quan tâm người khác nói gì, cậu chỉ phát một bao lì xì cho những người hâm mộ và những người hâm mộ sắt đá đã và đang chiến đấu trên tiền tuyến.

Mấy năm nay, Tham Lãng không phụ lòng người hâm mộ, tuy không phải là ngôi sao nhưng cậu luôn không quên dành sự quan tâm cho người hâm mộ khi nhân duyên tốt, cứ ba ngày lại rút một phong bao đỏ, cứ như vậy dựa trên tần suất tìm kiếm phổ biến. Thường thời điểm đó, những người hâm mộ đánh nhau trên tiền tuyến bị xịt hơi nhiều, thậm chí còn bị những anti-fan chửi bới, đó có thể coi là "tiền an ủi" do Tham Lãng gửi về.

Sau đó lại tùy tay phát ra rút thăm trúng thưởng, động viên người hâm mộ chúc phúc cho "Nha Nha Đồng Thú", và giải thưởng là "Gói quà tặng năm mới trị giá 2888 nhân dân tệ của Nha Nha Đồng Thú", tag Nha Nha Đồng Thú.

Quay quảng cáo Nha Nha, ôm bá tổng và con gái lên hot search, lúc này không rèn sắt khi còn nóng, còn đợi khi nào, xào xào xào, Mạnh Lộ Lộ biết nên làm như thế nào.

Rốt cuộc cũng xem xong chuyện trên mạng.

Khi đặt điện thoại trên bàn, nó đã vô tình va vào mặt kính.

Leng keng một tiếng.

Âm thanh yếu ớt này khiến người tình trong vòng tay cậu chợt bừng tỉnh.

Thực sự đột nhiên, Thương Vũ Hiền mở mắt ra, ánh mắt lơ đãng nhìn lên sườn mặt của Tham Lãng.

Tham Lãng ném điện thoại đi, xoay người ôm lấy anh: "Tiếng cốc nước, đánh thức anh?"

Nghe thấy giọng nói của thanh niên, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, khẽ "Ừm" một tiếng, Thương Vũ Hiền khẽ động, cái trán hướng cổ cậu cọ cọ, lỗ tai giấu vào tóc cậu, tay thuận theo eo cậu hướng mò lên trên, chân theo sát liền quấn tới.

Tham Lang thản nhiên nắm lấy ngón tay anh đang sờ loạn, như có như không mà nắn bóp.

Bàn tay của nam nhân được chăm rất tốt, không giống như những người chú trung niên có đốt ngón tay lớn, ngón tay của anh mảnh mai và mềm mại, thậm chí cả móng tay của anh cũng mịn màng không có đường ngang dọc.

Nhớ đến chính cậu sau khi rời khỏi phát sóng trực tiếp, đã từng chụp ảnh nấu ăn và đăng lên Weibo, không để lộ mặt mà chỉ có một đôi bàn tay, người hâm mộ nói đùa rằng đôi tay đó có thể khiến người ta mang thai.

Tham Lãng nhìn tay của Thương Vũ Hiền.

Cả hai tay của nam nhân đều cực kỳ đẹp.

Tham Lãng mở lòng bàn tay, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, ôn nhu nói: "Đại bảo bối, ngủ rồi sao?"

Cái mũi bị tóc của anh làm cho có chút ngứa, Tham Lãng ngẩng đầu, nâng cằm né tránh, Thương Vũ Hiền vùi vào cái cổ trắng nõn hơi nhếch lên của cậu, mím môi lẩm bẩm "đừng nháo tôi", ngón tay bị cậu xoa bóp đến phát đau, không kìm được mà vươn tay đẩy cậu ra.

Đẩy một lần nữa, hai người họ sẽ rơi xuống đất cùng nhau.

Tham Lãng sờ soạng bàn tay của anh, thì thào nói: "Tôi không nhớ rõ đã nhìn thấy ở đâu - nam nhân ăn ở tao nhã sẽ không lỗ mãng, nam nhân có ngón tay xinh đẹp sẽ không thành thật. Anh nói xem, chúng ta có thể hay không đối với nhau không thành thật?" "

Trong phòng thiếu ánh sáng, Thương Vũ Hiền thì thào nói: "Làm sao sẽ chứ?"

"Thật sự?"

"Ở bên ngoài ngươi lừa ta gạt, đã đủ mệt mỏi, về nhà đâu còn tinh lực nghĩ một đằng nói một nẻo".

"Anh có hay không, đối với tôi nghĩ một đằng nói một nẻo?"

"..."

"Tại sao không nói chuyện? Bị tôi đoán trúng"

"Có."

Thương Vũ Hiền vùi mặt vào cổ thanh niên.

Thanh niên hoảng sợ: "Cái gì?"

Thương Vũ Hiền ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm của cậu: "Tôi nói, có, tôi có đối với em nghĩ một đằng nói một nẻo".

Tham Lãng chớp chớp mắt, có chút không dám tin tưởng, đồng thời khó có thể tiếp thu: "Vậy, ví dụ như?"

"Ví dụ như," Thương Vũ Hiền cắn môi, "Tôi yêu em nhiều hơn những gì tôi nói"

Tham Lãng: "..."

Hai rưỡi sáng, ánh đèn tường nhẹ nhàng, Thương Vũ Hiền trong giấc ngủ bị đánh thức, nép vào vòng tay của Tham Lãng, khi sự tự chủ giảm đến mức nhất định liền trêu chọc cậu.

Để mặc cho cậu cắn, hôn lại cậu, thanh niên vòng tay ôm anh, nhìn đến nửa bên kia giường đôi bị bỏ trống, đơn giản lăn qua, bế anh lên rồi cùng mình di chuyển vào trong.

Thương Vũ Hiền khẽ rên rỉ khi bị cậu quấy rầy, bất đắc dĩ sẽ lẩm bẩm khi bị cậu quấy rầy khi ngủ say, cảm thấy khó chịu khi thân thể bị thao túng, lại bị di chuyển từ một nơi ấm áp đến một nơi khác.

Biệt thự không có điều hòa trung tâm, nhiệt độ sưởi sàn cũng không tốt lắm, chăn điện cũng không có, chỗ ấm áp dưới thân cũng không còn, lúc này, nằm ở chỗ ga trải giường đó lạnh lẽo, giống như một con thú đổi tổ, cũng không biết cơn tức từ đâu, đang nửa mơ nửa tỉnh cũng không im lặng được nữa, mơ mơ màng màng rầm rì.

Tham Lãng nhẹ nhàng dỗ dành anh một hồi, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì, đành duỗi cánh tay tê dại ra cho anh làm gối, quay lại ôm anh vào lòng.

Thương Vũ Hiền mò ​​mẫm vòng eo của cậu, ưỡn mũi đến bên dưới lỗ tai thanh niên, giữa cổ cậu cọ nhẹ môi.

Cái chạm nhẹ vào cổ cậu khiến cả người Tham Lãng cứng đờ.

Qua một lúc không chịu nổi nữa, cậu khẽ nhúc nhích, cánh tay nâng lưng, lòng bàn tay nâng đỡ sau đầu của anh, nâng đầu anh hơi ngẩng lên, Tham Lãng nghiêng đầu, đôi môi đặt lên cổ anh nhẹ nhàng hôn.

Đem anh hôn đến đỏ tím.

"Đau..." Thương Vũ Hiền dần dần cảm thấy khó chịu trong giấc ngủ say, cổ đau đớn vì lực hút của cậu, anh buồn ngủ không còn minh bạch, một hồi tỉnh một hồi ngủ thiếp đi, đưa tay để nắm lấy cổ tay của cậu, tay lại bị cậu bắt lấy.

Thanh niên khẽ cắn hầu kết của anh, trầm thấp cười: "Anh trêu chọc xong liền không quan tâm?"

"Không được..." Thương Vũ Hiền hoàn toàn vô lực, cúi đầu trốn tránh cậu, rầm rì đẩy cậu, há miệng gặm nhấm vành tai, tinh tế mà cầu xin.

Cặp mắt đào hoa mơ hồ nhìn bộ dạng sa sầm của anh, khóe môi cọ vào mũi anh, cố gắng hết sức kiềm chế tiếng thở dốc của mình: "Anh không muốn?"

Đôi mắt Thương Vũ Hiền vẫn đang nhắm nghiền mê man, như thể anh đã ngủ quên lần nữa.

Yên lặng trong một thời gian dài.

Anh thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tưởng... Nghĩ đến..."

Tham Lãng hơi sửng sốt.

Cậu kéo ra tầm mắt nhìn vào mặt anh.

Anh mấp máy môi, giọng nói của anh không phát ra, nhưng khẩu hình lại quá rõ ràng.

Đột nhiên.

Lòng bàn tay của thanh niên ôm lấy sau đầu anh.

Dùng sức mút lấy môi anh, dây dưa lưỡi với anh, siết chặt anh trước mặt, điều chỉnh cơ thể anh, thật sâu chiếm lấy khoang miệng anh, sức lực trên tay càng lúc càng nặng.

Cơ thể nam nhân mềm đi vì cọ xát đêm đó nhanh chóng bị nhuộm đỏ bởi trò chơi của thanh niên.

Thương Vũ Hiền khẽ ậm ừ, bị cậu xoa nắn đến phát đau, thần trí rốt cuộc cũng thanh tỉnh một ít, chút sức lực đẩy ngực cậu cũng không có, đứt quãng mà xin tha: "... Khó chịu... Đau... Đừng nháo tôi..."

Cố tình không manh áo che thân, người yêu nằm trong ngực, khẽ thở hổn hển, thanh niên làm sao có thể nhịn được?

Tham Lãng ôm chặt anh không cho anh giãy giụa, vùi đầu vào cổ anh thở dốc, hận không thể xoa anh nát vụn.

Không biết cậu đang suy nghĩ gì, cũng không biết trải qua bao lâu, tay Tham Lãng đột nhiên đưa lên mặt Thương Vũ Hiền, véo nhẹ cằm anh.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Ngay bây giờ, cho tôi, được không?"

Thương Vũ Hiền: "???"

Bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc.

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng sự thẳng thắn của thanh niên vẫn khiến anh kinh ngạc, thấp giọng nói: "Cái, cái gì?"

Tham Lãng đặt môi lên môi anh: "Tôi nói, tôi muốn ngủ với anh."

Thương Vũ Hiền: "..."

Anh có chút sửng sốt, người trẻ tuổi chính là tràn đầy khí lực, anh lầm bầm nói: "Còn, còn tưởng? Chúng ta đêm nay đã ... đã... Đủ rồi, cậu tỉnh lại một chút..."

Xoa bóp quá nhiều?

Năm ngón tay đệ đệ gần đây đặc biệt bận rộn.

Cả hai lăn lộn cả một đêm và thực sự như trút được lửa, nhưng ở một góc độ khác, ngược lại càng phát hỏa hơn.

Tham Lãng buồn bực một hồi, sau đó cười nói: "Tôi rất tỉnh táo."

Thanh niên cúi người ôm lấy anh muốn tránh đi, trên môi thở dốc: "Tôi tỉnh táo nói cho anh biết, sau khi gặp anh, tôi luôn muốn cùng anh ngủ, ngủ với anh, ngủ cùng anh. Hơn nữa, ngày đêm không ngơi nghỉ cũng sẽ không bao giờ mệt mỏi. "

Thương Vũ Hiền: "..."

Một quý ông quý tộc được tán tỉnh từ bao giờ?

Tiểu bằng hữu có phải bị ám bởi một hồn ma lãng mạn nào đó không?

Điều này khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cậu... làm sao có thể, nói như vậy... biến thái..."

Tham Lãng hôn lên đôi môi run rẩy của anh: "Quan hệ giữa người với người là chuyện đương nhiên. Tôi chính là muốn cùng anh ngủ. Anh muốn tôi nói thế nào?"

Thương Vũ Hiền đưa tay chống đỡ ngực, cảm giác được cơ thể thanh niên nóng rực, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng:

"Ví dụ ... hiển nhiên, tinh tế ... như ... Ừm, để nhận ra những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa cộng sản ... để đoàn kết và hợp tác, cùng nhau để tạo ra công nghệ cao ... để tạo ra năng suất, để thực hiên lý tưởng tuyệt vời của ... đôi bên cùng có lợi... "

Tham Lãng sững sờ: "..."

Toàn thân đông cứng.

Dần dần mà.

Trong đôi mắt đào hoa hiện lên một tia mơ hồ.

Môi thanh niên ghé sát vào tai anh.

Giọng nói quyến rũ truyền vào tai Thương Vũ Hiền, thanh niên thì thầm:

"Xin Thương tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ... xác định... phương hướng chính là phát triển kinh tế, làm sâu sắc hơn... cải cách, đầu tư thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều... tài chính, giải bớt thị trường... thu hẹp kinh tế... thúc đẩy hàng trăm triệu vốn, trong toàn bộ tập đoàn của anh... lưu động... "

Thương Vũ Hiền: "..."

Tán tỉnh.

Sắc mặt cực thịnh để sát vào anh, chóp mũi quét khóe môi, Tham Lãng nhẹ giọng nói: "Có thể xin Thương tổng đồng ý?"

Tán tỉnh quá.

Thương Vũ Hiền thở hổn hển, trước mắt vẫn là mơ mơ hồ hồ: "Đề án... thời gian, không, không thích hợp, yêu cầu... hậu kiểm."

Tham Lãng mút mạnh môi anh, lần này nặng hơn một chút, trong miệng còn có vị máu: "Thương tổng, tôi cảm thấy, thích hợp hay không... Chúng ta trước thử một chút trước. Tự ngài... giám sát đốc thúc"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng cúi người đi xuống.

Không cho anh bất kỳ khoảng trống nào để thở.

Làn sóng cảm xúc chưa từng có đã hút nam nhân vào vòng xoáy, đánh tan ý thức và nuốt chửng lý trí của anh.

Thanh niên lòng bàn tay nóng lên, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, đem anh nằm ngửa ở trên giường.

Cậu nghiêng người chèn ép tới.

"Tham Lãng... Tôi hiện tại... Còn không được..."

Thượng Vũ Hiền đêm nay đúng là bị cậu trêu hỏng, anh hoảng sợ trốn tránh, tiếng rên rỉ van xin của anh giằng co trái tim thanh niên, khiến anh tan vào vòng xoáy ái tình.

Khuôn mặt cực thịnh chậm rãi hướng xuống, vùi vào cổ của nam nhân, Tham Lãng cắn vào vành tai của anh: "Chỉ là thử xem."

Thương Vũ Hiền nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đỏ bừng: "Thử? Thử..."

Như cảm giác được anh cho phép, Tham Lăng hít sâu, lướt môi lên mắt anh: "Dù sao ... anh cũng là lần đầu tiên... phải học..."

Thương Vũ Hiền mở mắt ra: "..."

Đôi mắt đỏ hoe, anh nhìn chằm chằm cậu một lúc, cố gắng nhìn rõ thanh niên trước mặt.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của người yêu, cơ thể thanh niên nóng bừng một cách kỳ lạ, cảm giác khô khốc, trong bảy năm yêu nhau, cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế này.

Yêu anh ấy.

Yêu sâu sắc.

Đôi môi hôn xuống đáy mắt anh chợt dời đi.

Tham Lãng ngẩng đầu, nặng nề mút lấy cổ anh, vừa rồi vẫn mềm mại như nước, nhưng trong phút chốc đã biến thành một con báo, dưới môi xuất hiện một vết đỏ như hồng ấn, in trên chiếc cổ trắng nõn của nam nhân.

Trước đánh dấu.

Thanh niên dường như đặc biệt thích để lại dấu vết trên cổ anh, hôn anh thật sâu, dùng đầu lưỡi trêu chọc toàn thân anh.

Không có bất kỳ đồ dùng phu phu nào, liền lấy tinh dầu từ trên bàn.

Thương Vũ Hiền cảm thấy được từng đợt lạnh lẽo, bất an mà trốn cậu.

Tham Lãng choàng một tay ôm người yêu đang bối rối: "Đừng nhúc nhích, cứ giao cho tôi, nếu không sẽ rất đau."

......

Thở hổn hển.

......

"Có thể."

Một cơn gió đêm thổi qua, cửa sổ không đóng phát ra âm thanh nhẹ nhàng, màn cửa sổ cũng bị thổi nhẹ.

Đầu của Thương Vũ Hiền ở trên đầu giường, nặng nề mà đụng phải một chút!

Nam nhân khó nhịn mà phát ra âm thanh.

"Vì cái gì trốn?" Thanh niên trên trán đổ mồ hôi.

Tham Lãng nhẹ nhàng cắn bờ môi anh, hai tay ôm lấy anh, lại một lần chậm rãi cúi người...

Một âm thanh nặng nề vang lên!

Tiếng va chạm của đầu giường gỗ.

Thương Vũ Hiền rên rỉ với một cơn đau đầu.

Tham Lãng đau lòng ôm chầm lấy anh, nhìn thấy trên người người yêu đã nổi lên vài vết đỏ vì sự giãy dụa ban đầu.

Sự căng thẳng tột độ khiến Thương Vũ Hiền choáng váng, bối rối chống đỡ lấy thân thể người thanh niên, tự giác chậm rãi dịch xuống, cho đến khi chạm đến đáy giường đôi.

"Sợ sao?" mắt đào hoa mỉm cười nhìn anh, cằm nhẹ nhàng cọ vào mắt Thương Vũ Hiền, trong chăn chạm vào cơ thể nóng bỏng của anh.

Thương Vũ Hiền quay đầu đi, chóp tai cùng khóe mắt đỏ lên: "Không có."

Tham Lãng nhìn chằm chằm vào đôi mắt như cổ quái của anh, cười đầy ẩn ý, ​​lại cẩn thận ôm anh vào lòng.

Kỳ thực từ phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Tham Lãng không thích tư thế đó.

Cơn gió đêm xuân lành lạnh thổi từ màn cửa sổ được vén lên và thổi vào hai nam nhân nóng bỏng trên giường.

Thanh niên trìu mến nhìn người yêu, đột nhiên gắt gao mà hôn anh, công tác chuẩn bị làm thực đầy đủ, vì cái gì lại không được?

Thương Vũ Hiền thở không ra hơi, đành phải trốn tránh môi của cậu, nhưng Tham Lãng đã ôm chặt anh vào lòng như sợ anh sẽ biến mất đột ngột, chậm rãi, chậm rãi nghiêng người về phía anh ...

Ầm--

Lại một lần nữa!

- Va chạm.

Ù tai, Thương Vũ Hiền giơ tay, đè lại đỉnh đầu đầu giường: "Không sao, lại đây."

Không phải là "Chờ đã" cũng không phải "Không được".

Giọng khàn khàn và đôi mắt đỏ hoe, anh nói với cậu: Không sao, lại đây.

"Tham Lãng, ôm tôi một cái."

"Được."

Không ngờ lần đầu tiên của hai người lại khó khăn như vậy.

Thanh niên ôm lấy anh, lồng ngực hơi cúi xuống, cậu thở bình tĩnh, khắc chế thần trí, giữ lấy anh, nhưng không liều lĩnh, cằm cậu xoa nhẹ khóe mắt anh, nhìn thấy người yêu khóe miệng run lên vì sợ hãi, nhìn vào đôi mắt ướt át, nhìn chằm chằm anh thật lâu, "Tôi yêu anh," cậu thì thầm vào tai anh: "Tôi muốn anh, muốn chiếm hữu anh, muốn có được anh, Thương Vũ Hiền, đừng trốn tránh tôi."

"..."

Anh ngẩng đầu không cho thanh niên nhìn thấy, cả người khó chịu run lên.

Một lúc sao

Cậu nghẹn ngào: "Anh nhắm mắt lại".

Tham Lãng ôm chặt thân thể lạnh lẽo, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, không khỏi đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đó là lần đầu tiên nam nhân trung niên rơi nước mắt vì căng thẳng, oan ức, oán giận, không biết làm sao mà rơi lệ.

Đại não chưa bao giờ không kiểm soát được, đau lòng anh, đau lòng vô cùng, loại đau lòng này càng làm cho thanh niên càng thêm mất kiểm soát.

Tham Lãng hôn lên đôi môi đang run rẩy của anh, di chuyển thân thể về phía trước, dùng sức một chút, cậu thậm chí cảm thấy đau đớn tê dại, cảm giác được nhịp đập của người yêu truyền từ cơ thể sang cậu, từ cơ thể đến trái tim, xông vào huyết mạch bên trong.

Một chút

Thực sự chỉ một chút.

Thương Vũ Hiền nhíu mày thật chặt, kêu lên một tiếng đau đớn, giọng nói khàn khàn mềm mại, nhìn khuôn mặt vô cùng thịnh vượng của người yêu trong bóng tối, anh duỗi tay ra, ôm chặt lấy cậu.

"Tham Lăng..."

"... Đau, đau? Có phải rất đau?"

Đêm nay khẳng định không thể ngủ, lãnh thổ lại bị tay nhân tình làm loạn đến quân tâm đại loạn, hiện tại quân lính lại tan rã.

Tất nhiên là rất đau.

Không có đồ dùng phu phu, chẳng có cái gì cả.

Đau đến mức cả người như muốn vỡ tung.

Mà cơ thể lại thấy hư không, phảng phất đang chờ đợi được ái nhân nhiều một chút lấp đầy.

Thời điểm yêu cậu, hy vọng cậu vui vẻ và thành đạt, chỉ cần cậu yêu thích là được, như thế nào cũng có thể.

Thương Vũ Hiền lãnh đạm và tự cao, ngay cả khi còn trẻ, cũng không nhiệt tình với loại chuyện này, cũng không phải một hai phải cấm dục hoặc như thế nào, từ trước đến nay lãnh tình, nhạt nhẽo quen rồi.

Khi anh choáng váng mở mắt ra nhìn thanh niên trước mặt, trong mắt dần hiện lên một tia mê man.

Chuyện gì đã xảy ra với chính anh, dục vọng tham lam của thế gian đang trào dâng trong tâm trí, mù quáng đắm chìm trong vòng tay của người yêu.

Khó chịu như vậy, cũng điên cuồng lên muốn làm loại chuyện này với cậu.

Cho rằng sáng sủa sạch sẽ, đạm bạc lãnh tĩnh, liền sẽ không sinh bệnh, hiện tại bản thân nhất định là bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.

Thương Vũ Hiền vòng tay qua cổ cậu "Không sao, tôi cảm thấy rất tốt"

Nhẹ giọng trả lời như vậy, cũng không quay đầu lại tránh khỏi tầm mắt của thanh niên, toàn thân nhuộm hồng, cũng không che giấu được.

Tham Lãng cúi người ôm lấy anh.

Mới bắt đầu mà thôi, không có chuẩn bị bôi trơn, tuổi tác là một vấn đề, tâm lý thẳng nam cũng là một vấn đề, thân thể không người lái cũng là một vấn đề, chỉ có thể đè nén dục hỏa của cơ thể mà thử nghiệm từng chút một chút.

Muốn giải tỏa khó khăn.

Đối với thanh niên quả thực là một loại tra tấn.

Miệng cậu bắt lấy khóe môi anh, hôn nhẹ, an ủi anh, ngập ngừng, từng chút một, nhẹ nhàng mà muốn anh.

Tham Lãng chịu đựng: "Như vậy, vẫn được chứ?"

"..."

"Hiện tại thì sao?"

"..."

Hơi thở của Thương Vũ Hiền càng ngày càng chật chội, ánh mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Bỗng nhiên cảm thấy người yêu dưới thân cả người run rẩy.

Cho là người yêu quá đau, cậu đau lòng đến không chịu được, Tham Lãng hốt hoảng ôm lấy anh, "Không tới, không tới, là do tôi quá vội vàng", môi hoảng loạn hôn lên mặt anh, hôn lên mắt anh và thì thầm: "Lần sau sẽ chuẩn bị đồ vật ..."

Lời còn chưa dứt, cơ thể cậu đã nóng bừng lên.

Tham Lãng: "??????"

Thương Vũ Hiền: "..."

Phòng ngủ yên lặng một lúc.

Đậu má?

Giây?

Đại bảo bối nhi có phải hay không quá hư?

Tham Lãng: "... Cái kia... Bảo bối ... Anh ..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Mắt đào hoa trợn to mắt mang theo ý cười, Tham Lãng nghiêng người cúi đầu, cắn một miếng vào môi anh, nhẹ nhàng hút lên, hơi dùng sức liền nếm được mùi máu tanh: "Nhạy cảm như vậy sao? Tôi còn chưa chính thức bắt đầu." . "

Thương Vũ Hiền khóe miệng run rẩy: "..."

Thanh niên mỉm cười với người tình rơi vào cơn mê.

Thừa nhận, thân thể người yêu quá mềm mại, tiếng nấc nghẹn của anh khiến cậu phát điên.

Đôi môi nóng bỏng của cậu liếm lên vành tai Thương Nghiêu, Tham Lãng nhỏ giọng dỗ dành: "Bảo bối nhi, biểu hiện của anh, khiến tôi cảm thấy được mình rất cường đại, rất có tôn nghiêm, tràn đầy tự tin."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền thực sự rất mệt mỏi, cả đêm bị người yêu làm chết đi sống lại, ra không biết bao lần?

Không thể trách cậu không kiểm soát được.

Nhưng điều này đối với nam nhân mà nói cũng quá ...

Thanh niên hôn lên đáy mắt của anh: "Còn tới sao?"

Anh ướt át nhìn cậu, nghẹn ngào một tiếng: "Hận chết ngươi."

Tham Lãng run lập cập: "..."

Tham Lãng: "!!!!!!"

Bị một tiếng này của người yêu kích thích.

Nằm dưới hầu hạ chính là người nào, ngày thường trên mặt không có biểu tình gì, giọng điệu vô cùng lãnh đạm và thâm độc, Thương Vũ Hiền, bá tổng của Hằng Thương, khi nào lại nói với giọng điệu như vậy?

Cậu dùng tay làm anh choáng váng.

Anh dùng một tiếng gọi làm mềm cậu.

Đây là một mớ hỗn độn hoàn toàn.

Hai quân giao chiến, bố trí đội hình, vừa mới đối mặt đánh, vẫn chưa đại sát tứ phương, thâm nhập vào trong lòng địch, một bên bỏ áo giáp, một bên hạ cờ, trận chiến kết thúc, kết quả là, hai bên thua cuộc, hai bên đều bại trận.

Sau đó, một làn sóng ấm áp bùng nổ với một động lực mạnh mẽ.

Thương Vũ Hiền ôm chặt lấy cậu, rên rỉ, sóng nhiệt xông thẳng lên đỉnh đầu trước nay chưa từng có mà làm cho anh khóc nức nở hôn mê bất tỉnh.

Tham Lãng: "..."

Thanh niên thở gấp gáp, vô lực nằm trên người của người yêu, cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của anh.

Người yêu có biết anh đẹp như thế nào trên giường không?

Cậu sững sờ hồi lâu.

Lại tới nữa rồi?

Hỏng mất mà cúi đầu nhìn chính mình.

Tham Lãng: "..."

Đột nhiên đứng dậy, rời khỏi giường và đi vào phòng tắm.

Lần đầu tiên không có  đem người yêu tắm rửa trước tiên.

Thương Vũ Hiền dần dần tỉnh táo lại, từ trong chăn phục hồi tinh thần, theo bản năng nhìn tấm lưng trần của người yêu.

"Tham Lãng..."

Cửa phòng tắm đóng sầm lại.

Hơi nóng bao trùm trong phòng tắm.

Dưới vòi hoa sen, Tham Lãng khẽ nhắm mắt lại.

Dòng nước suối nóng hổi chạy dọc theo gò má tuấn tú, lướt qua những đường cơ tuyệt mỹ, chảy dài xuống vùng eo thon nhỏ.

Cậu dồn dập mà thở gấp.

Đây là lần đầu tiên cậu ở trên giường trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại còn chưa bắt đầu chính thức đua xe.

Nhưng điều đó không ngăn cản tuổi trẻ thịnh khí của cậu ấy.

Một làn sóng chưa lắng xuống thì một làn sóng khác lại ập đến.

Không biết nó đã xảy ra bao lâu.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng tắm.

Bên kia cửa, Thương Vũ Hiền lẩm bẩm nói: "Tham Lãng, em sao vậy, đi ra để tôi ôm em..."

Cứ như vậy nhỏ giọng nói.

Cậu hừ nhẹ một tiếng.

Bên hông nóng lên.

Lần thứ hai bị đánh tơi bời, tối tinh rối mù.

......

......

......

Tác giả có chuyện muốn nói: ——

Tham Lãng: "Làm cái tình yêu xấu hổ"

Thương Vũ Hiền: "Đây là lần đầu tiên, tôi không có kỹ năng, xin hãy cho tôi lời khuyên thêm."

Tác giả ngu ngốc: "Ta thống khổ a, a a a a a, tiếp theo phải làm sao đây, có cần sửa xe..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro