Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau tuần lễ vàng của Lễ hội mùa xuân, sự nghiệp đầy sóng gió, các sinh viên mới tốt nghiệp đã sẵn sàng để chiến đấu.

Tháng hai, mùa tuyển dụng đến rồi.

Phía dưới là sinh viên tuyển dụng trong buổi họp, giám đốc điều hành tập đoàn Hằng Thương Thế Kỷ Thương Vũ Hiền phát biểu:

"Bảy năm trước, công cụ tìm kiếm vì "2012" đã thiết kế hiệu ứng sụp đổ, nhấn enter và trang web bị hỏng. Khủng hoảng tài chính, chiến tranh kinh doanh, mọi người rơi vào tình trạng hoảng loạn về kỹ thuật số.

"Tuy nhiên, sự thật chứng minh, những lời tiên tri của người Maya không đáng tin cậy, vừa mới kết thúc tận thế, thế giới đã quay trở lại bầu không khí khói lửa của lễ hội kỹ thuật số, bằng vào một cái lại một cái số liệu thần thoại kinh người, các kỷ lục liên tục được đổi mới.

"Năm nay, mặt trời mọc như thường lệ, cùng với đó, là các đấu sĩ sừng sững như thường lệ.

"Xã hội này không phải cha mẹ của bạn, sẽ không kiên nhẫn chờ bạn chuẩn bị chiến trường còn hỏi bạn có đói không.

"Giống như cách đây hai nghìn năm, tại đấu trường La Mã phía nam Venezia, các hoàng đế, giám mục và quý tộc chiếm những chiếc ghế hàng đầu, chiêm ngưỡng tám nghìn con thú chiến đấu trên đấu trường trong 100 ngày—

"Những con thú đói được thả ra khỏi vòng tròn, đôi mắt trừng trừng, miệng há to, lao vào đám đồng loại bê bết máu đang nằm dưới chân chúng, cho đến khi đem đồng loại xé nát thành từng mảnh, chỉ có cố gắng chiến đấu mứi có thể may mắn sống sót.

"Tôi là Thương Vũ Hiền, tôi mong rằng bạn chính là người sống sót."

*đoạn phát biểu của Thương tổng sao mà khó hiểu quá. Dịch sao cũng ko thoát ý được.

*

Bảy giờ sáng, trong phòng khách lầu một của biệt thự Long Đình số 11, trên TV LCD trên tường dán ba chữ lớn "Tivi", đoạn phim thông báo tuyển dụng của hội chợ việc làm lớn nhất năm nay đang chiếu.

Hiện tại, thẻ có chữ Hán có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà, trên đồ gia dụng, bộ đồ ăn và đồ trang trí nhà cửa, Đường Đường đang trong giai đoạn nhận biết chữ và tích lũy từ vựng ở lứa tuổi mầm non, Tham Lãng không chút hàm hồ mà chế tác một đống thẻ chữ.

Một bữa sáng nóng hổi và bổ dưỡng đã có trên bàn.

Tham Lãng đem tiểu đoàn tử ôm lên chiếc ghế ăn cho trẻ em, đưa cho cô bé một chiếc bánh trứng và tươi cười hỏi: "Bảo bối nhi, con có thấy ba ba trên tivi  không?"

Tiểu đoàn tử giơ muỗng nhỏ quyết liệt gật đầu, đung đưa quả cầu nhung trắng buộc trên tóc đuôi ngựa rồi nhoẻn miệng cười: "Thấy khiêu khích, khi các cô chú nói chuyện thì mặt tươi như hoa, chỉ có ba ba là nghiêm mặt, chỉ là... khiêu khích thật đáng sợ ... "

Sau khi Tham Lãng rót sữa, không khỏi rời mắt khỏi tivi, không nhịn được cười: "Có gì đáng sợ, trong lòng khán giả anh ấy là người đẹp trai nhất."

Khi Thương Vũ Hiền đi xuống lầu, anh đã nghe thấy một cuộc trò chuyện như vậy.

Người yêu và đứa trẻ đang ngồi dưới ánh nắng ban mai, chỗ trống bên cạnh là của riêng anh, bữa sáng thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn ăn, không khí gia đình đầm ấm khiến anh cảm thấy hạnh phúc ngay từ sáng sớm.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiểu đoàn tử thân thể cứng đờ, vội vàng cúi đầu im lặng.

Tham Lãng quay đầu lại cười: "Anh trở về nhà ngủ rất ngon sao?"

Thương Vũ Hiền đeo cà vạt, bước tới bàn ăn và trao cho cậu một nụ hôn: "Em dậy sớm quá." Cũng không biết là đau lòng người yêu dậy sớm chuẩn bị bữa ăn, hay là phàn nàn đối phương không ngủ muộn cùng với anh.

Đường Đường ăn xong trước, lại uống một ly sữa lớn, chạy tới trước lò sưởi trang trí chơi đùa.

Bữa sáng của Thương Vũ Hiền luôn là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, salad rau quá lạnh, bánh mì cũng không nóng và không đủ dinh dưỡng, Tham Lãng không muốn anh ăn những món đó ngay khi vừa thức dậy, gần đây cậu nấu súp cho anh theo một cách khác, thi thoảng qua đêm ở đây, dậy sớm một tiếng để đi hấp bánh bao nhỏ và nấu cháo dinh dưỡng cho hai ba con.

Tham Lãng rót cà phê cho anh: "Ngày hôm qua anh họp, tôi đến nhà trẻ giao hàng, nhân tiện đón Đường Đường. Cô giáo Tiểu Trương nói với tôi một chuyện, tôi cảm thấy có thể lớn cũng có thể nhỏ"

Thương Vũ Hiền để điện thoại di động đang xem tin tức xuống: "Làm sao vậy? Cáo trạng?"

Tham Lãng xoa xoa mặt: "Tại hoạt động xếp gỗ trên lớp, Đường Đường biểu hiện..."

"Xếp gỗ?" Thương Vũ Hiền tự hỏi, tin tưởng tràn đầy mà nói, "Con bé rất giỏi về đồ chơi Lego, vì vậy chơi xếp gỗ cũng không phải là vấn đề."

Tham Lãng nghiêm túc: "Những đứa trẻ khác xếp gỗ những ngôi nhà nhỏ và những con vật nhỏ. Con chúng ta sắp xếp các khối gỗ thành một loạt, đẩy chúng, và nói với mọi người: Từ mò, ta dán rồi"

Thương Vũ Hiền: "???"

"Tôi lúc đó thật xấu hổ," Tham Lãng khẽ cắn răng, nhỏ giọng lầm bầm "bị lão già thối dẫn dắt..."

Thương Vũ Hiền phá lên cười.

"Anh còn cười? 'Ba tuổi xem lão' biết chưa, đây là đại sự, xem ra nhà chúng ta chính thức chuẩn bị bàn ăn thuyết giáo," Tham Lãng lầm bầm như vậy hạ quyết tâm, nghiêm mặt, sửa lại một chút biểu tình, quay lại và gọi:

"Đường Đường, lại đây."

 "Dạ?"

Đường Đường quay đầu lại và ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ, tại sao sắc mặt Đại ca ca lại nghiêm trọng như vậy? Tình huống này khá hiếm gặp, tiểu đoàn tử ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tròng mắt di chuyển, ngập ngừng nói:

"Em... Em, hơi bận ..."

Thương Vũ Hiền lạnh lùng nói: "Đang bận cái gì, người lớn gọi con, tới đây nói chuyện."

Đường Đường: "..."

Tiểu đoàn tử đứng dậy đi tới bên này, bước nhỏ cọ cọ vào bàn ăn.

 "Đại ca ca......"

Tham Lãng sắp xếp ngôn ngữ và đi thẳng vào vấn đề: "Đường Đường, em về sau không thể lại tìm ông cố cùng nhau chơi"

Tiểu đoàn tử sững sờ: "Sao, sao vậy? Ông cố đã xảy ra chuyện gì?"

"Ông cố không sao," Tham Lãng nói với vẻ mặt nghiêm nghị, "Nhưng ông cố quá ham chơi, không chăm chỉ học hành và không phải là một cậu bé ngoan. Sau này ta không muốn em tìm ông cố chơi nữa."

Tiểu đoàn tử chớp chớp mắt: "Vậy thì, Đường Đường, có phải là một cô bé ngoan không?"

Tham Lãng không chút nghĩ ngợi, gật đầu nói: "Đương nhiên Đường Đường là một cô bé ngoan."

Tiểu đoàn tử thở phào nhẹ nhõm "Vậy là tốt rồi, ông cố có thể tới chơi với em".

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền luôn tỏ ra tôn trọng việc giáo dục con cái của người yêu, cố nén cười và tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại.

Tham Lãng nhẫn nhịn, sắc mặt nghiêm túc: "Thương Ngôn Diệp, ta đang nói chuyện với em rất nghiêm túc, em không được tranh luận."

Tiểu đoàn tử: "???"

Đôi mắt nhỏ nhanh chóng nhìn về phía Tham Lãng, liền thấy biểu hiện của đại ca ca không đúng, sao hôm nay đại ca ca còn đáng sợ hơn ba?

Tiểu đoàn tử hoảng sợ, nếu người bên kia là bố mình, cô ấy sẽ dùng cách "khóc trước nếu con làm sai", nhưng đại ca ca ngày thường đối với mình như vậy ôn nhu, hai người ở bên nhau vẫn luôn là "Ha ha ha", đã phản xạ có điều kiện, một chốc một lát cũng khóc không được ...

Phản ứng tiếp theo xuất hiện trong đầu nhỏ là "bắt đầu biểu diễn", và bốn lựa chọn đột nhiên xuất hiện:

-A: Giả vờ đáng thương.

-B: Hôn anh ấy.

-C: Dỗ dành anh ấy.

-D: Làm cảm động anh ấy.

Chọn tất cả!

Tham Lãng mặt vô cảm: "Ta cũng sẽ không để ông cố chơi với em..."

"Đại ca ca" Tiểu đoàn tử ngắt lời cậu, cúi đầu rũ mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đường Đường, có rất ít bằng hữu, chỉ có mỗi Gia Gia."

Tham Lãng: "??????"

Đang nói đến ông cố, tại sao lại nhảy đến Gia Gia?

Chờ đã, Gia Gia, Ninh Nhu Gia, lớp trưởng của lớp Hướng Dương, đứa nhỏ đáng thương bị mẹ mắng cả ngày?

Cô bé đột nhiên nói rằng cô bé có ít bạn bè. Đây là loại kịch bản gì, một chiến thuật vòng vo?

Cộng thêm điềm đạm đáng yêu, tranh thủ đồng tình, khổ nhục kế?

Trong lúc Tham Lãng đang ngẩn ngơ, Đường Đường đã cọ vào chân anh, cẩn thận trèo lên, "Em nghĩ, Gia Gia, cô ấy rất hạnh phúc."

"Tại sao?" Tham Lãng không biết tại sao, vô thức duỗi tay ra để ổn định cô bé rồi để tiểu đoàn tử ngồi trên đùi mình.

"Gia Gia có mami."

"???"

Biểu hiện của Tham Lãng thay đổi, cậu quay đầu lại nhìn người yêu của mình, và phát hiện ra rằng Thương Vũ Hiền cũng đang kinh ngạc nhìn sang.

Tham Lãng nắm lấy khuôn mặt của đứa trẻ: "Đường Đường, em nói cái gì?"

Tiểu đoàn tử bĩu môi: "Gia Gia...... Cô ấy luôn nói với con về mẹ của cô ấy... Khi cô ấy gọi mẹ, liền mami mami.."

Tham Lãng: "..."

Tham Lãng đầu óc choáng váng.

Sắc mặt của Thương Vũ Hiền không tốt lắm.

Nhớ mẹ?

Vì những đứa trẻ khác có mẹ?

Đường Đường thì thầm: "Đường Đường cũng có một con Mimi. Lần trước đến lượt em làm trưởng nhóm chăn nuôi và chịu trách nhiệm cho mèo con ăn, em đặt tên cho một con mèo con là Mimi."

Tham Lãng cười khổ: "Thật là nghe hay..."

"Em cũng đặt tên ghế sofa trong nhà là sofa mi, cái này là chén nhỏ mi" Tiểu đoàn tử nói xong quay người vòng tay qua cổ Tham Lãng, áp vào tai cậu thì thầm, "Còn có Đại ca ca, là Daddy*."

* đoạn này Đường Đường gọi là 爸咪. Tiếng anh cộng tiếng trung. =))

Tham Lãng hai mắt đầy hoa: "??????"

Tiểu đoàn tử hôn cậu một cái thật mạnh.

Tham Lãng sững sờ, quên cả thở, thẳng đến cảm thấy hít thở không thông: "Em, em nói cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhẹ xoa xoa mặt của cậu: "Daddy"

Thanh niên hai mắt mờ mịt: "Cái, cái gì, nào có.... nào có cái tên như vậy, đó là cái gì..."

Tiểu đoàn tử lo lắng: "Mami là mẹ, và daddy là ba ba nha."

Tham Lãng nghẹn họng: "..."

"Nhưng mà, em đã có ba ba rồi," tiểu đoàn tử ôm chặt cổ của cậu, "Đại ca ca yêu em nhất, là ba nhỏ của Đường Đường, Đường Đường thích nhất đại ca trêu ... Cho, cho nên, đại ca ca đừng tức giận? Đường Đường hôn anh, Đường Đường không cố ý làm anh tức giận ... "

Tham Lãng hô hấp không đều: "..."

Hai mươi lăm năm qua, chưa từng có giây phút nào khiến cậu cảm động hơn, cảm thấy ngón tay đang run lên, giơ cánh tay ôm chặt tiểu đoàn tử, không cho bọn nhỏ nhìn thấy vẻ mặt của cậu, thanh niên khàn giọng nói. giọng nói, "Một lần nữa, em vừa gọi cho ta là gì?"

Tiểu đoàn tử rụt cổ, cẩn thận gọi cậu: "Ba nhỏ?"

Thanh niên hai mắt đỏ hoe: "Cái gì?"

Tiểu đoàn tử nói to hơn một chút, "Ba ba."

"Không nghe thấy"

"Ba! Ba! Có nghe thấy không? Ba - ba—"

"... ..."

Sắc mặt cực thịnh không kìm được nữa, vùi đầu vào bờ vai nhỏ bé của đứa nhỏ, đờ đẫn đáp: "... Ừm."

Tiểu đoàn tử xoa xoa đầu: "Vậy thì, đại ca ca, anh không tức giận Đường Đường?"

Tham Lãng vùi mặt lắc đầu: "Ừm, không tức giận, đại ca ca làm sao có thể tức giận bảo bối."

Thương Vũ Hiền cũng có chút hoảng thần, nhìn chằm chằm hai người mình yêu nhất, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Biết cho đi và biết ơn.

Không sớm thì muộn, cũng sẽ nhận được hồi đáp từ người thân của mình.

Sáng sớm, thanh niên khóc lên với đứa con trên tay.

Quỷ nhỏ.

Hoàn toàn không có suy nghĩ về một bàn ăn thuyết giáo.

Chỉ muốn thương cô bé, yêu cô bé, bảo vệ cô bé, nắm tay cô bé, cõng cô bé, ôm cô bé, không cho cô bé phải chịu bất kỳ khó khăn nào trên đời, nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé hạnh phúc, cho đến khi nhắm mắt lại vào một ngày nào đó.

Muốn trao cả thế giới cho cô bé.

Con gái tôi.

*

8 giờ 30 phút sáng, hai người đàn ông bước ra từ phòng thay đồ.

Một người ăn mặc lịch sự, mặc vest và đi giày da; một thanh niên tuấn kiệt, quần áo chỉnh tể. Trong hành lang trên tầng ba của Long Đình, hai người nhìn nhau một lúc, cả hai đều mang theo nụ cười trong mắt.

Tham Lãng diện một thân âu phục cao cấp, eo nhỏ, chân dài, kiểu chiết eo được giới trẻ ưa chuộng.

"Khá đẹp trai," Thương Vũ Hiền tiến lên cúi người, cẩn thận sửa sang lại cà vạt cho cậu "Tôi sẽ đợi em ở Hằng Thương, Tham Lãng, chúc em thành công."

"Nhận lời tốt lành của anh," Tham Lãng ném chìa khóa xe, bước xuống lầu, quay đầu giương cằm nhìn về phía người yêu, "Thương tổng, gặp lại sau."

Thương Vũ Hiền đứng trên bậc thềm và nhìn bóng lưng thanh niên biến mất ở góc cầu thang.

Cậu từ chối sự sắp đặt của người yêu, tham gia hội nghị tuyển dụng của Hằng Thương, và nhận thông báo phỏng vấn vào mùa xuân năm nay. Cậu không cần bất kỳ sự trợ giúp và gợi ý nào về các câu hỏi phỏng vấn, Tham Lãng đã bước vào trạm đầu tiên của sự nghiệp.

Không vì bất cứ điều gì khác, tận dụng tuổi trẻ, thử thách một lần, trong tương lai nhớ lại, sẽ có chút đề tài nói chuyện

Đây là sự kiên trì duy nhất của thanh niên.

*

Chúc Trọng đã tốt nghiệp đại học được ba năm, năm nay 26 tuổi, cao 1m72 và nặng 190 cân (khoảng 95kg), là một người yêu thích công nghệ thông tin điển hình. Khi còn học đại học, đã bắt đầu làm một trang web hoạt hình nhỏ. Sau đó, bản quyền của trang web quá nghiêm ngặt, trang web thất bại, gặm nhấm một năm, trước mắt chỉ có thể đi làm.

Vì hình tượng không tốt của mình, đã thất bại nhiều lần trong các cuộc phỏng vấn, không ngờ lại nhận được thông báo phỏng vấn từ Hằng Thương vào mùa xuân năm nay, đó là một bất ngờ lớn.

Một trong mười tòa nhà mang tính bước ngoặt trong thành phố: Hằng Thương Thế Kỷ.

Dưới ánh nắng chói chang, sảnh mua sắm dát vàng sáu mươi sáu tầng, có quảng trường đài phun nước ở phía trước và sân trong sang trọng ở phía sau.

Chúc Trọng đi theo đám đông ra khỏi ga tàu điện ngầm, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đứng trước cổng Hằng Thương, ngước nhìn kim tự tháp khổng lồ này.

Một nhân viên bảo vệ chạy về phía y.

Xa xa, nhân viên bảo vệ ra hiệu y tránh qua một bên, Chúc Trọng quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh da trời ở phía sau, người trong xe hạ cửa kính xe, mỉm cười nhìn y.

Người này cũng quá đẹp trai đi?

Chúc Trọng nhanh chóng bước sang một bên.

"Cảm ơn."

Giọng người đó cũng rất êm tai.

Tiếng máy rú lên, chiếc xe thể thao không vào bãi đậu xe ngầm mà đi thẳng vào chỗ đậu xe cho nhân viên.

Lúc này Chúc Trọng mới để ý thấy, cả hai bên quảng trường đài phun nước Hằng Thương, bãi đậu xe đầy những xe hơi sang trọng, chạy BMW ở đây cũng không có gì lạ, Ferrari có thể làm được hai bàn mạt chược, mà nơi gần nhất với y,  có một chiếc Lamborghini mui trần màu hồng, bên cạnh là một chiếc Land Rover, đối diện là một chiếc Hummer lớn mạnh mẽ.

Giới thượng lưu và những người giàu có từ khắp nơi trong thành phố tập trung về đây, một bên là làm việc và một bên là chi tiêu, có vẻ như lời đồn thổi phóng đại này không phải là không có căn cứ.

Chúc Trọng bước vào thang máy nội bộ dành cho nhân viên của Hằng Thương, ngạc nhiên khi thấy thanh niên lái chiếc BMW ấn nút lên tầng trong thang máy đông đúc, nở một nụ cười thích hợp.

"Anh định đi tầng nào?" Tham Lãng bấm xong tầng của mình.

Tham Lãng có chút chột dạ, "Tầng sáu mươi tư."

"Giống nhau."

"Cảm ơn."

Tầng sáu mươi tư là phòng tổ chức nhân sự, lần này có rất nhiều người phỏng vấn nên toàn bộ tầng này dùng để tiếp người đến phỏng vấn.

Tham Lãng ra khỏi thang máy, đối diện với một bức tranh cung điện to lớn, quay đầu lại thì thấy người đàn ông mập mạp phía sau cũng ra khỏi thang máy.

Một người đàn ông ưu tú đi tới và khéo léo mà dừng bước bọn họ: "Xin lỗi, hai vị..."

"Phỏng vấn." Tham Lãng nói.

Người đàn ông nhỏ mập giọng nói: "Tôi cũng ... đến đây để phỏng vấn ..."

Người đàn ông ưu tú giang hai tay ra làm động tác "Mời" với bọn họ, "Buổi phỏng vấn còn chưa bắt đầu, hai vị bên này, mời."

Vừa bước được hai bước, dưới chân liền cảm thấy có khác lạ, như được lát bằng thủy tinh, Tham Lãng kỳ quái bước lên, đi lên phía trước hai bước, nhìn kỹ lại, liền thấy một con cá rồng rất lớn đang bơi ở dưới chân của mình.

Cậu sợ đến mức tránh sang một bên và va vào người đàn ông nhỏ béo.

Người đàn ông nhỏ mập cũng giật mình, hai người kinh ngạc không biết sàn phòng nhân sự Hằng Thương hóa ra là thủy tinh trong suốt.

Dưới chân là dòng nước trong vắt và vô số loài cá nhiệt đới đầy màu sắc và đắt tiền. Phẩm vị của Hằng Thương cũng thật độc đáo. Con cá rồng vàng vừa rồi nặng chừng ba kg. Giá thị trường là mười tám vạn nhân dân tệ, đắt hơn cả vàng. Làm sao có thể giữ nó dưới chân được chân của mình?

Không phải Thương Vũ Hiền sợ nước sao?

Tham Lãng cau mày đứng đó nhìn đàn cá lớn lướt qua.

Người đàn ông ưu tú dừng lại, quay người lại, dường như ý thức được sự khó hiểu giữa hai người: "Chủ tịch của chúng tôi là người thích hoa, chim, cá và côn trùng. Tầng này từng là văn phòng của chủ tịch."

Cha của Thương Vũ Hiền, nhớ đến con cá vô địch mà cậu đã ăn lúc trước, nghe nói Thương lão gia tử bắt nó bằng tay, quả là có lý.

Người đàn ông nhỏ béo giẫm lên tấm kính, hai chân run rẩy, cổ chân trở nên yếu ớt, giống như bị choáng váng nghiêm trọng, y nắm chặt lấy cánh tay của Tham Lãng.

"Không sao đâu, ngươi mới nặng bao nhiêu, dẫm lên cũng không vỡ." Tham Lãng sải bước đi về phía trước.

Người đàn ông mập nhỏ cúi đầu đi theo câụ: "Ừm, tôi cũng tới đây phỏng vấn, tôi tên Chúc Trọng..."

Tên này cũng ... nghĩa bóng.

Tham Lãng nhanh chóng nhìn y cười, "Xin chào, ta tên là Tham Lãng, cùng nhau đi?"

"Ừm." Chúc Trọng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đi theo người đàn ông ưu tú vào bên trong.

Buổi phỏng vấn sắp bắt đầu, toàn bộ tầng sáu mươi tư đều rất đông, nhìn xung quanh đều thấy thanh niên mặc vest chỉnh tề, hành lang và khu vực nghỉ ngơi đều chật cứng thanh niên chờ phỏng vấn.

Tìm được chỗ ít người ngồi, Chúc Trọng nói nhỏ: "Nghe nói theo quy định của Hằng Thương, quản lý và giám đốc điều hành cấp cao đều do chủ tịch tự mình tuyển chọn."

"Thương... tổng đích thân?" Tham Lãng chớp chớp mắt, "Làm sao có khả năng, quá tốn sức."

"Em gái tôi làm nghề hướng dẫn mua sắm ở tầng dưới, có một tin tức ngầm, nói là sảnh phỏng vấn ở tầng 64, thường không bao giờ để mọi người đến gần. Nghe nói trong phòng có thể có camera giám sát, Thương tổng làm việc ở lầu chóp, nghe đâu có thể xem toàn bộ hiện trường phỏng vấn . "

Tham Lãng: "..."

Chúc Trọng: "Tôi chỉ có thể là một kỹ thuật, anh phỏng vấn vị trí gì?"

Tham Lãng: "Phòng thư ký."

Chúc Trọng: "???? Cái gì?"

Tham Lãng vẻ mặt ủ rũ nói: "Chính là tổng thể nói tới địa phương có nhiều bí mật."

Chúc Trọng bối rối một hồi, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tham lãng hồi lâu, "Anh có thân hình tốt như vậy, vóc dáng chuẩn, phỏng vấn nhất định sẽ thành công."

Tham Lãng mỉm cười: "Tôi cũng chúc anh thuận lợi."

Lúc này, một vị cao lãnh nữ sĩ hơn bốn mươi tuổi đi tới, cầm lấy điện thoại di động do người bên cạnh giao cho, qua loa nói: "Tôi là người phụ trách, Thẩm Tường Vi, phỏng vấn bắt đầu, vui lòng dựa theo số thứ tự nhận được khi nhận được thông báo."

Hằng Thương tuyển nhân viên mới mỗi năm một lần, phỏng vấn kéo dài ba ngày, nhân viên mới không có kỳ thực tập, trực tiếp ký hợp đồng ba năm, đãi ngộ nhân viên khá tốt, cũng đặc biệt rất khó vào. .

Không rõ trước đây chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần này không phải là một cuộc phỏng vấn đơn lẻ mà là một nhóm 5 người. Chúc Trọng và Tham Lãng ở hàng sau, mà Tham Lãng so với y còn ở phía sau. Vận may của cậu không tốt lắm, hình như là nhóm cuối cùng.

Trật tự trong hành lang đã được chấn chỉnh bởi những đàn anh ưu tú, và Thẩm Tường Vi đã dẫn đầu nhóm năm người đầu tiên vào trước.

Những người còn lại đều trầm mặc, hiển nhiên ai cũng rất căng thẳng, rất coi trọng cuộc phỏng vấn này, mong rằng sau khi nhóm đầu tiên đi ra, có thể cho bọn họ một số mẹo cho buổi phỏng vấn.

Số lượng tuyển dụng có hạn, và tỷ lệ loại bỏ hơn 80%.

Nếu phía trước được tuyển dụng đủ, xếp hạng cuối cùng, Tham Lãng, chẳng phải chưa chiến đã bại sao?

"Tham Lãng, nhớ một câu chuyện., có một thanh niên xếp cuối cùng trong một cuộc phỏng vấn. Cậu ấy đã bí mật đưa cho lãnh đạo một mảnh giấy nhỏ nhắn rằng 'Thưa ngài, xin đừng vội đưa ra quyết định trước khi gặp tôi", vì vậy lãnh đạo đã đọc tờ giấy, hết sức cảm thấy hứng thứ, chờ gặp cậu ấy, sau đó đã tuyển dụng cậu ấy."

Tham Lãng xoa xoa trán, "Anh có tin hay không, anh bây giờ âm thầm làm một động tác nhỏ, sẽ bị vệ sĩ áo đen không biết từ đâu xuất hiện giết chết?"

Chúc Trọng: "??????"

Chờ không đến ba phút đồng hồ, năm người đó đi ra.

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất nhanh, người đầu tiên bước ra là một cô gái, có lẽ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, vừa bước ra cô ấy đã bật khóc, như là làm hỏng hết mọi thứ.

Sau đó người đẹp thứ hai bước ra ôm chầm lấy người bạn cùng phòng đầy phấn khích, cô ấy nói rằng hỏi rất nhiều câu thông thường và yêu cầu cô ấy giới thiệu về bản thân, câu cuối cùng là "Ý kiến không nhất trí với cấp trên, bạn sẽ làm gì?" Không cần suy nghĩ, anh thẳng thắn đáp: "Nghe lãnh đạo sắp xếp và kiên quyết phục tùng ý kiến ​​của cấp trên".

Vâng, vâng lời.

Thuộc hạ ngoan ngoãn, đây là tác phong của một kẻ si tình.

Ba người còn lại cũng trả lời một số câu hỏi thông thường nhưng đều bị loại.

Bên ngoài cửa gỗ của sảnh phỏng vấn, đám thanh niên vây quanh hai cô gái đậu phỏng vấn như đang kiểm tra đáp án sau kỳ thi cuối cấp của học sinh cấp hai.

Ngay cả Tham Lãng cũng không nhịn được cùng Chúc Trọng bên cạnh nghe một hồi.

"... Bên trong thật lớn, thực trống trải, cái gì cũng không có, giống như... phòng khiêu vũ trong trường đại học, chỉ có một cái bàn dài bằng gỗ gụ kê, trên có một cái máy tính xách tay, hai nam hai nữ, tổng cộng là bốn người". Người đẹp kia nói.

Chúc Trọng nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Có thấy camera giám sát?"

Người đẹp: "Hả? Tôi không có gặp, đúng vậy, tôi cũng nghe tiền bối nói phỏng vấn Hằng Thương rất biến thái, Thương tổng tự mình phỏng vấn, có phải hay không là tin tức không chính xác?"

Chúc Trọng im lặng: "Trong trường hợp này, tất nhiên, là dùng camera mini."

Khi mọi người tôi một lời ngươi một tiếng, nhóm thứ hai đã được đưa vào hội trường phỏng vấn.

Tham Lãng nghĩ nghĩ, nếu chỉ trả lời câu hỏi kiểu đó thì cậu vẫn khá tự tin, dù sao trước đó Ứng Hùng, giám đốc của Nha Nha, đã gửi cho cậu một đống câu hỏi phỏng vấn, tất cả đều là các câu hỏi khi ông phụ trách tuyển dụng.

Nhóm thứ hai thậm chí còn thấp hơn, và chỉ còn lại một người, một cô bé với dáng vẻ trẻ con và bộ ngực lớn.

Chỉ hỏi cô ấy một câu "Em thấy thế mạnh của mình là gì?" Cô trả lời: "Trẻ trung, xinh đẹp, chịu khó và ham học hỏi".

Tham Lãng lập tức rùng mình, khẩu vị của Hằng Thương thực sự luôn thay đổi.

Thời gian chờ đợi lâu.

......

......

......


Lời editor: Chương này khá là ngắn luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro