Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là thân thể thanh niên mà anh vô cùng yêu thích, giống như không biết mệt, nháo như nào cũng không đủ.

Thích cậu, có thể nuông chiều cậu ấy bất cứ cách nào anh muốn, tùy tâm tình cảu cậu, mặc cậu tra tấn, phía dưới thân tây trang lăn lộn đến không còn hình dạng, Thương Vũ Hiền mềm mại một mảnh hỗn độn nằm ở trên giường, hơi thở thoi thóp mà tiếp nhận trừng phạt nho nhỏ của thanh niên, sau đó cả người vô lực nằm trên người cậu, trầm thấp mà xin tha.

Tham Lãng, một thân âu phục giày da, quỳ gối bên giường, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình với nụ cười trong đôi mắt đào hoa, nhìn người yêu của mình dần dần thay đổi từ lạnh lùng, trắng trẻo sang hồng hào, nhìn anh thì thầm với chính mình "Có yêu tôi không", thì thầm đáp "yêu anh" hết lần này đến lần khác.

Khi Thương Vũ Hiền vừa mở mắt, đã nghe thấy phía xa có chuyển động, cửa phòng tắm không đóng, có tiếng nước nhàn nhạt.

Bộ đồ âu phục cao cấp bị hai người lăn lộn không thành dạng, bộ đồ thanh niên cởi ra được treo trên giá áo khoác, Thương Vũ Hiền vùi mặt đỏ bừng vào chăn, nghe thấy tiếng bước chân của thanh niên tới gần.

Tham Lãng từ trong phòng tắm đi ra, khẽ nói nhỏ đánh thức anh, "Nước nóng đã chuẩn bị xong." Thấy người yêu ngượng ngùng, cậu chỉ cười rồi cúi xuống ôm lấy anh.

Thích anh, khí lực trên người làm sao cũng dùng mãi không hết, người yêu phong thái nhẹ nhàng, kiêu ngạo, không phải loại mềm yếu có thể ôm vào lòng, nhưng thanh niên như nào cũng ôm không đủ.

Thương Vũ Hiền vòng tay qua cổ cậu, "Em trước khi có nói, chỉ ôm một lần."

"Thật sao?" Cơ cánh tay của thanh niên siết chặt, ôm lấy anh sải bước đi vào phòng tắm.

"Cũng đã thề và hứa."

"Đã ký hợp đồng chưa?"

"..."

"Thừa dịp tôi còn trẻ, có thể ôm một ngày nhiều một ngày. Khi không ôm được anh, tôi sẽ cũng anh phơi nắng trong khu vườn nhỏ"

"Được."

Đây là cơ thể tuyệt vời mà cậu ấy vô cùng yêu thích, nó giống như men sứ trắng, như thế nào cũng yêu không đủ.

Thấy anh thực sự mệt mỏi, Tham Lãng đứng bên ngoài bồn tắm tắm rửa sạch sẽ cho anh trước, thân hình trung niên cân đối, trắng trẻo, thon thả, có dấu vết do thanh niên yêu, trên cổ cũng đặc biệt có vết răng hết sức mê hoặc.

Thương Vũ Hiền bị nháo đến tàn nhẫn, mềm nhũn dựa vào thành bồn tắm, mặc cho cậu dùng nước ấm đùa nghịch, biết cậu là vì chuyện vừa rồi nháo anh - không phải cậu khó chịu, chỉ là phỏng vấn bị anh âm thầm nhìn trộm, bạn nhỏ ước chừng là cảm thấy được mất mặt mũi, bất đắc dĩ cũng đành tùy cậu.

Tham Lãng xác thực cảm thấy xấu hổ, những câu hỏi phỏng vấn mà cậu trả lời không khác gì một lời tỏ tình trực diện, nếu ngay từ đầu đã đoán được Thương Vũ Hiền ở gần đến như vậy, e rằng cậu sẽ không thể nói được những lời hùng hồn như vậy, mặc dù đó là sự thật, nhưng xác thật có một chút xấu hổ.

Tham Lãng cuối cùng cũng trừng phạt xong mới biết mình đã hết buồn bực, người yêu của cậu không mảnh áo che thân bị lăn lộn đến rối tinh rối mù, mà cậu lại đứng bên giường trong bộ quần áo chỉnh tề, đến cả cổ tay áo cũng không nhăn, hình ảnh đó không phải là một bóng ma bình thường.

Thấy anh tinh thần tốt hơn, Tham Lãng thấp giọng nói chuyện phiếm với anh, giống như lúc trước, lảm nhảm lải nhải, không chê phiền phức, nói sau này công việc đi vào quỹ đạo, cậu sẽ không nhìn chằm chằm chế độ ăn uống của anh cả ngày, bảo Thương Vũ Hiền mặc nhiều hơn, áo gió công sở quá mỏng, mùa xuân lạnh và dễ bị cảm lạnh nhất; cậu dặn anh ăn nhiều một chút, một quả táo và một quả trứng mỗi ngày là cần thiết, và không được uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác khi thức khuya ...

Mặc dù Thương Vũ Hiền không có đáp lại, nhưng anh rất cẩn thận nghe, một đôi mắt phiếm hồng nhìn chăm chú thanh niên, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Cằn nhằn những chuyện vụn vặt nửa ngày, Tham Lãng ngước mắt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người yêu, cậu chợt khựng lại.

Không hiểu sao cậu lại nhớ về quá khứ.

Cậu trước đây đã từng cằn nhằn Hứa Duệ như thế này, Tham Lãng biết đối phương có bao nhiêu không kiên nhẫn.

Tham Lãng đột nhiên luống cuống: "Cái kia, tôi ... tôi có phải hay không... lại nói lảm nhảm..."

Cảm nhận được tâm trạng của thanh niên thay đổi, Thương Vũ Hiền nhíu mày, từ trong nước đứng lên, đưa cổ tay cọ sườn mặt cậu: "Làm sao vậy?"

Tham Lãng nhỏ giọng lại nghiêm túc: "Lão Thương, tôi quen cằn nhằn. Ở nhà chỉ có người già, ông ngoại lại không nghe lời, nếu sau này anh chê tôi phiền, hãy kịp thời nhắc nhở, tôi sẽ chú ý..."

"Đừng nói nhảm," Thương Vũ Hiền nhìn cậu chằm chằm, "Tôi thích nghe, mặc kệ em nói cái gì, tôi đều thích, có thể nghe cả đời."

"Thực sự?"

"Thực sự"

"Thề?"

"Ký hợp đồng."

Lúc này anh mới cảm thấy an tâm, thanh niên mím môi cười, rũ mắt xuống cho cậu gội đầu, thấy một sợi tóc bạc trắng sau đầu người yêu, cậu lặng lẽ chôn chặt.

Sau khi tắm cho người yêu xong, Tham Lãng mới tiến vào nằm xuống bể sục, cảm giác mệt mỏi mới bắt đầu xuất hiện.

Thương Vũ Hiền đi ra trước, quấn một chiếc khăn tắm, một tay lau tóc, một tay nhanh chóng xem qua WeChat, nhìn thấy tin nhắn mới nhất của Tiểu Phương, anh nhanh chóng thay một bộ đồ tây trang trong phòng thay đồ, nói với thanh niên trong phòng tắm "Tôi đi làm ", đóng cửa phòng ngủ và đến khu vực văn phòng của phòng tổng thống.

*

Bên ngoài dãy phòng tổng thống trên tầng 66 của Hằng Thương.

Tiểu Phương đứng ở hành lang với vẻ mặt tê liệt, nhìn về phía nam nhân Hoa kiều bên cạnh: "Lawrence tiên sinh, Thương tổng mời ngài vào."

"Cuối cùng thì anh ấy cũng đồng ý gặp tôi?" Lawrence lau mồ hôi trên trán.

Tiểu Phương gật đầu và mở cửa.

Thương Vũ Hiền bưng cafe đứng ở trước cửa sổ cao sát đất, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài: "Buổi trưa tốt lành."

"Trời ơi", Lawrence bước vào văn phòng của Thương Vũ Hiền, "Tôi nhớ lần cuối cùng chúng ta chia tay ở Hoa Kỳ, là ba năm trước!"

Thương Vũ Hiền trầm mặc nhìn quang cảnh đường phố xa xăm: "Cậu mất trí nhớ sao? Tôi nhớ nửa năm qua, cơ hồ mỗi tháng cứ mấy ngày ngươi đều đến Hằng Thương, không có đặc điểm của người Ý là thích đến muộn."

"Thương tổng, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng," Lawrence ngồi trên ghế sô pha, "Quỹ của chúng ta thực sự không kiên trì nổi, ngài biết không?"

"Đương nhiên," Thương Vũ Hiền quay đầu lại cười, "Cho nên, cậu nhìn thấy ta."

Lawrence, Giám đốc điều hành của Hằng Thương Thế Kỷ ở Ý, đã trở thành nhà giao dịch chứng khoán nổi tiếng nhất ở tuổi 20, kiểm soát sự lên xuống của thị trường chứng khoán, biến chỉ số lên một tỷ, và xuất hiện trên trang bìa của Tuần báo TIME, là người trung thực, lý trí và nghiêm túc, tỉ mỉ, ít khi cười.

Lawrence và Thương Vũ Hiền cổ lỗ sĩ đã duy trì mối quan hệ hợp tác trong mười năm, năm đó chính Thương Vũ Hiền chủ động tìm đến hắn.

Nhiều người trong giới tài chính biết rằng vào năm khủng hoảng tài chính, có một thương nhân hàng đầu trên thế giới gặp phải "Waterloo", thua hai tay trống trơn, lại trong một cuộc chiến khác, với sự giúp đỡ của một người đàn ông trẻ tuổi, đã kiếm được lợi nhuận. 700%!

—— là Thương Vũ Hiền, anh luôn một lời trúng đích.

Kết quả Thương Vũ Hiền ba lần đến thăm nhà tranh, nhưng Lawrence lại ôm máy tính trong hai tháng đóng cửa không gặp.

Hai mươi năm sừng sừng không ngã, bàn tay vàng đang đứng ở thời kỳ quan trọng, làm sao có thể lãng phí thời gian cho một người lạ thậm chí còn không biết chuyên viên chứng khoán là gì?

Cuối cùng, bất chấp sự ngăn cản của người hầu, Thương Vũ Hiền đã đột nhập vào nhà hắn, giật máy tính xách tay của hắn và ném hợp đồng lao động lên bàn làm việc. Lawrence giận dữ đập bàn và nói bằng tiếng Trung sứt sẹo "Ngươi có biết nghề nghiệp của ta là gì không?"

Lawrence sẽ luôn nhớ rằng vào thời điểm đó, Thương Vũ Hiền hai bảy, hai tám tuổi chỉ cười và nhẹ nhàng nói: "Chuyên viên giao dịch chứng khoán, không có gì khác, trăm hay không bằng tay quen".

——Âu Dương Tu, "Người bán dầu", tôi cũng không có gì, chỉ quen thuộc.

"Ngươi có biết chuyên viên giao dịch chứng khoán nắm giữ bao nhiêu tiền không?"

"Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là ngươi kiếm được nhiều tiền nhất chỉ với số tiền ít nhất."

Trán của Lawrence rỉ ra mồ hôi, nhìn vào máy tính bị ngắt điện, nhìn bản hợp đồng trên bàn, nhìn vào mắt của Thương Vũ Hiền.

Lúc đó là cuối năm, sắp thanh lý quỹ, hắn chưa bao giờ lỗ nặng như vậy! Có lẽ đã đến lúc từ bỏ tôn nghiêm thay đổi sự nghiệp. Việc làm với mức lương cao cộng với cổ tức cuối năm của Hằng Thương Thế Kỷ sẽ không khiến một nhà ba người của hắn chết đói, phải không?

"Nếu tôi dùng nó để giúp ngươi kiếm gấp đôi, thì ngươi sẽ ký hợp đồng hai năm với tôi," Đầu ngón tay của Thương Vũ Hiền lướt trên máy tính xách tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, "Nếu kiếm được gấp ba lần, chính là ba năm, cứ thế suy ra v.v. Tôi dự đoán rằng tôi sẽ làm cho quỹ của ngươi sinh lời 700% và trong một tuần, khách hàng của bạn sẽ kiếm được ít nhất 500 nghìn đô la ... "

Thượng Vũ Hiền nghiêng người về phía Lawrence, cẩn thận nói: "Vì vậy, với tư cách là Giám đốc điều hành của Hằng Thương Thế Kỷ, nhắc nhở ngươi, Lawrence tổng tài, cho ngươi một tuần, lập tức đi chi nhánh ở Y làm việc"

Bằng cách này, Lawrence được cứu trở về, dựa theo các điều kiện đã thỏa thuận, Hằng Thương thuê Lawrence làm cố vấn kế hoạch tài chính của Hằng Thương, hai người hợp tác thành lập quỹ cá nhân "Lawrence". Lawrence ở trên sân khấu, Thương Vũ Hiền là đằng sau hậu trường.

Lần này, dưới ảnh hưởng của chiến tranh thương mại, các quỹ cá nhân gặp phải một vấn đề.

Đã bốn năm tháng trôi qua, tháng nào Lawrence cũng bay đến cầu kiến Thương tổng, thế nhưng Thương Vũ Hiền vẫn luôn giả bộ ngớ ngẩn, hoặc là từ chối không gặp, hoặc là cười trái nhìn phải mà nói hắn, Lawrence bắt đầu bất an, lẽ nào anh ta từ bỏ?

Không nghĩ tới hôm nay Thương Vũ Hiền sẽ gặp mặt mình.

Lawrence ngơ ngác, ngồi trên ghế sô pha nhìn Thương Vũ Hiền mở máy tính.

"Trong ba tháng qua, tôi đã chú ý đến công ty mạng lưới truyền thông có tên AroG này."

Thương Vũ Hiền di chuyển máy tính và quay màn hình về phía Lawrence, là biểu đồ đường K của AroG, đường K hàng ngày, đường K hàng tuần, đường K hàng tháng... Là một chuyên viên giao dịch chứng khoán chuyên nghiệp, Lawrence liếc mắt một cái là có thể phân tích ra chuyển động của cố phiếu này cho ngày giao dịch tiếp theo.

"Tôi đồng ý với cậu ba tháng trước. Ngày hôm đó, khối lượng giao dịch cực đại của nó đạt 70 triệu đô la Mỹ, mà trước đó một ngày mới 11 vạn đô la Mỹ". Thương Vũ Hiền nghiêng đầu lộ ý cười, "Tết Âm lịch tôi lại cậu một lần, lúc này cổ phiếu giá từ 4 đô la kéo đến 6 đôla".

Lawrence nhận ra, hóa ra mỗi khi Thương Vũ Hiền đồng ý gặp mình thực hiện hành động là lúc cổ phiếu này chuyển động.

"Thương tổng, ngài đang cố giải thích điều gì vậy?" Lawrence lắc đầu "Thành thật mà nói, tôi không lạc quan về cổ phiếu này".

Thương Vũ Hiền đứng dậy và đi về phía phòng ngủ: "Tôi nghĩ nó sẽ sớm tăng lên tới $ 16-18."

Lawrence bán tín bán nghi, hai mươi tuổi đã trở thành một chuyên viên giao dịch cổ phiếu hàng đầu, làm sao không nhìn thấy một cổ phiếu tiềm năng?

"Thương tổng..."

"Ngày mai gặp"

*

Tuần sau, Thương Vũ Hiền giao cho Tiểu Phương thuê hai người trong gia đình, một mặt giúp cửa hàng tạp hóa quản lý việc kinh doanh, một mặt phụ trách giao hàng cho trường mẫu giáo.

Thương Vũ Hiền đưa ông ngoại và con gái đến biệt thự suối nước nóng, Lawrence cũng tạm trú ở đây.

Vừa lúc đứa trẻ không phải đến lớp mẫu giáo trong kỳ nghỉ lễ của nhà trẻ, thời điểm Tham Lãng chính thức đi làm chính là ngày Đường Đường bắt đầu đi học.

Chỉ chờ hôm sau thức đêm nhìn chăm chú biểu đồ giao dịch.

Lão gia tử và đứa trẻ ở tại tầng hai, Tham Lãng và Thương Vũ hiền ở tại tầng một, còn Lawrence ở trong phòng dành cho khách.

"Lần này nguy hiểm lắm hả?" Tham Lãng xoa xoa huyệt thái dương của người yêu "Nhất định phải thức khuya sao?

Thương Vũ Hiền lười biếng dựa vào bên cạnh cậu, hôn lên khóe môi thanh niên: "Loại tình cảnh này đã quen rồi."

Mười rưỡi đêm, Lawrence đang ngồi trước máy tính trong phòng khách và không tự chủ được mà chú ý đến cổ phiếu này, giá cổ phiếu của AroG đột ngột tăng vọt từ $ 2 lên $ 4, sau đó nhanh chóng giảm trở lại mức $ 3 .

Lawrence hơi bối rối và lao ra hành lang, bởi vì quá kích động mà không gõ cửa.

Sau đó nhìn thấy dáng vẻ của Thương tổng bị thanh niên xoa nắn đến đỏ bừng.

Lawrence: "..."

Thương Vũ Hiền nheo lại đôi mắt buồn ngủ: "Đây là tín hiệu trước khi tăng vọt."

Nếu mua vào thời điểm này, nó sẽ là một mức giá tốt $ 3,3.

Lawrence quay người định rời đi, thì Thương Vũ Hiền từ phía sau lẩm bẩm: "Ăn khuya ăn tôm luộc nhé?"

Cái gì? Tôm luộc?

Tham Lãng cười khẽ: "Mách anh một mẹo: sau khi tôm chín, hãy ngâm chúng vào nước đá một lúc."

Đây là cái gì thần tiên yêu nhau, lúc này đây, hai vị đại thần cư nhiên cùng nhau thảo luận vấn đề "ăn" sao?

Lawrence chết lặng ở cửa một lúc.

Tham Lãng đứng dậy đi tắm.

Thương Vũ Hiền chống người dựa vào đầu giường: "Sáng sớm sẽ giảm xuống 2,1 đô, đến lúc đó lại nói."

Lawrence: "... Ừm."

"Bảo bối nhi, lại đây chà lưng cho tôi."

"Được."

Đây thực sự là một trận chiến chứng khoán, không phải là một tuần trăng mật?

Cứ như vậy, "Tôm luộc" đã trở thành bài kiểm tra tình bạn giữa Lawrence và Tham Lãng. Người đàn ông Hoa kiều gốc Ý này đã ăn cơm do người tình của Thương tổng làm, còn tự tay nấu cho hắn một bàn tôm luộc.

Trong phòng khách nửa đêm, Lawrence ngồi ở bàn làm việc chăm chú nhìn máy tính, còn Thương Vũ Hiền ở trên sô pha, lười biếng nằm trong vòng tay của thanh niên, đối với xu hướng chứng khoán, hai người mà ngay cả hỏi cũng không có hỏi.

Bốn giờ sáng, Thương Vũ Hiền đột nhiên trở mình trong tay Tham Lãng, khàn giọng nói: "Bao nhiêu."

Tham Lãng cúi đầu hôn anh: "Đúng như anh dự đoán."

Sau khi bán được 3.000 lô AroG, nó thực sự giảm xuống còn 2,1 đô la. Thương Vũ Hiền nheo mắt, ngón tay gõ nhanh vào bàn phím và mơ hồ nói: "Lawrence, cậu có biết 'gió' trong binh pháp Nhật Bản không: nhanh chóng quyết định, thật nhanh như gió."

Tham Lãng pha ba ly cà phê đưa qua: "Nước ta cũng có câu: thiên hạ võ công, duy khoái bất phá." *

* Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá: có công thiên hạ, chỉ riêng tốc độ nhanh là không thể phá giải(theo gg)

Thành giao.

*

Sau đó vào thứ bảy, sàn chứng khoán đóng cửa hai ngày.

Thương Vũ Hiền và Tham Lãng một bên sống trong thế giới hai người, một bên mang theo con gái cùng lão gia tử chơi đủ hai ngày, Lawrence ngây ngốc ngâm mình bên trong suối nước nóng, mệt đến không muốn yêu.

Ngày hôm sau mở cửa, cổ phiếu AroG tăng lên 3 đô la ...

Ngày thứ ba giới hạn, đã giảm xuống còn 2,5 đô la ...

Sau đó, nó xuống dốc trong suốt quãng đường ...

Vì vậy, Lawrence bắt đầu lo lắng, đứng ngồi không yên.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, hắn đối với cổ phiếu này đều không có xem trọng.

Nhưng tại thời điểm này, Thương Vũ Hiền vẫn ở mức giá 4 đô la, anh ta đã ăn thêm một ít...

Sau bữa tối, khi Lawrence và Thương Vũ Hiền đang cụng ly, nghiêm túc mà cau chặt lông mấy, hắn nói "Thương tổng, đêm nay bắt đầu phiên giao dịch chỉ cần không lỗ tiền, tôi sẽ đem cổ phiếu này vứt đi! Ngươi biết, chúng ta không còn tiền... "

"Bắt đầu phiên giao dịch sẽ tăng vọt," đáp lời chính là Tham Lãng, cậu gắp cho Thương Vũ Hiền một miếng thịt bò, đôi mắt hoa đào nhếch lên, "Ngươi sẽ không cam lòng bán."

Thương Vũ Hiền mỉm cười dùng bữa, nghiêng đầu hỏi cậu: "Học được bao nhiêu?"

Tham LÃng cho người yêu một cái hôn: "Một chút."

Lawrence: "..."

Đậu má, hai vị đại thần đó có phải đang dùng toàn bộ tài sản của lão tử để học cách buôn bán cổ phiếu sao?

Mười một giờ đêm, khối lượng giao dịch của AroG tăng lên rất nhiều, giá cổ phiếu tăng vọt!

Kể từ ngày hôm nay, vẻ mệt mỏi không hề xuất hiện trên khuôn mặt của Thương Vũ Hiền, anh ngồi trước máy tính cả đêm, giá cổ phiếu mỗi lần tăng lên một đô la Mỹ đều mua vào một ít, bán ra một chút, mua vào một ít, bán ra một chút... Vẫn luôn mua được với giá hơn 8 đôla.

Đôi khi Thương Vũ hiền không thể chịu nổi nữa, Tham Lãng thao tác giúp anh, từ 2,1 đôla mua được 8 đô la, mua lên không mua xuống ...

Khi Lawrence đứng bên cạnh Thương Vũ Hiền, khiếp sợ mà nói, "Ngươi điên rồi!!!"

"Không phải tôi điên, là tôi khiến thị trường chứng khoán điên", Thương Vũ Hiền mỉm cười: "Hành động nhanh như gió, trạng thái tĩnh lặng như rừng cây, công kích dữ dội như lửa, và phòng thủ vững như núi - Lawrence, ngươi là cố vấn quyết sách tài chính của Hằng Thương, có nên hay không nghiên cứu một chút binh pháp Trung Quốc? "

Bốn giờ sáng hôm nay.

Lawrence nhớ rằng, lúc đó Thương Vũ Hiền dự đoán, AroG sẽ tăng lên 16-18 đô la Mỹ. Hiện giờ, khối lượng giao dịch giảm dần và ổn định, giá cổ phiếu đã vượt qua mức giá lý tưởng.

Lawrence nghĩ rằng Thương Vũ Hiền sẽ thu tay lại.

Nhưng, Thương Vũ Hiền vẫn luôn đối mặt với máy tính mà không có ý định vứt bỏ, với cây bút anh hùng trên tay, không ngừng vẽ một cái gì đó trên giấy ...

Sau khi đặt một chiếc bánh pizza, Lawrence cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, hắn biết rằng bản chất của một nhà kinh doanh luôn là "tinh luyện tâm trí".

Tham Lãng cũng nhận ra điều gì đó không ổn: "Khối lượng giao dịch rõ ràng là bất thường, tôi cho rằng có lẽ ai đó cũng cùng chơi với chúng ta."

Thương Vũ Hiền cười tủm tỉm: "Vậy không phải thật tốt sao?"

Lawrence giật mình, chẳng lẽ bọn họ còn tính toán ...

Tham Lãng: "Vậy giá cổ phiếu sẽ còn đạt mức cao mới?"

Thương Vũ Hiền: "Thông minh."

Trời ơi! Hai người này điên rồi!

Lawrence lao đến giật máy tính, phải biết rằng, chuyên viên giao dịch chứng khoán chỉ là một giao dịch viên chuyên nghiệp, chỉ là bàn tay vàng mà thôi, không phải là một kẻ hoang tưởng, làm sao có thể lấy quỹ chính mình quản lý làm chuyện hoang đường?

Lúc này, Tham Lãng vươn cánh tay ra ngăn cản.

"Tin tưởng anh ấy." Nụ cười của thanh niên trong nháy mắt nở rộ, đôi mắt đào hoa sáng rực, "Việc ngươi cần làm bây giờ, chính là đợi thị trường mới và thời cơ tốt nhất đến, anh ấy có thể cho ngươi có được tất cả những gì mình muốn."

Gần năm giờ sáng, sắp đóng cửa.

Giá cổ phiếu của AroG, nửa giờ trước khi đóng cửa, bất ngờ tăng lên mức cao 19 đô la!

Một đường thẳng hướng lên đáng kinh ngạc!

Lawrence hít vào một ngụm khí lạnh!

Khóe môi Thương Vũ Hiền nhếch lên, anh thản nhiên nhấp vào mini game chơi cờ trên màn hình, cầm quân đen lên như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu chơi cờ với máy tính.

"Đặt ở đây." Tham Lãng chỉ chỉ vào màn hình.

"Xem cờ không nói." Thương Vũ Hiền nói.

"Ờ." Sau đó thanh niên liền im lặng, chọc chọc ngón tay lên màn hình, trong khi nam nhân đặt quân cờ theo theo vị trí vết đen mà anh ta chọc.

Lawrence: "..."

Che tâm.

Ngàn chờ vạn đợi chính là giờ khắc này, nhưng hai người này cư nhiên chơi chờ năm quân?

"Bình tĩnh." Cuối cùng một con tồn tại bốn ba liên tiếp, thắng cờ trong nháy mắt, Thương Vũ Hiền quay đầu đi, "Cho chúng tôi một phút, ăn mừng một chút"

Lawrence che ngực buồn tẻ và gật đầu.

Hai nam nhân vì thắng máy tính một ván cờ năm quân, mà hôn nhau trong một phút—

Giá cổ phiếu của AroG tăng vọt lên 19,5 đô la!

Đôi mắt của Thương Vũ Hiền dịu đi, nói với thanh niên, "Đi thôi."

Tham Lãng nở nụ cười, bước đến máy tính, gõ nhanh bàn phím, gõ lệnh "bán"!

Màn hình máy tính cuối cùng cũng cho thấy cuộc "bán ra" của anh ta đã được thực hiện ở mức 19,50 đô la.

Trái tim lơ lửng của Lawrence nặng nề mà rơi xuống - tất nhiên, không phải vì hai người cuối cùng đã dừng trò chơi, mà bởi vì Thương Vũ Hiền thực sự giống một người biết dự đoán ...

Trong vài phút tiếp theo, giá cổ phiếu của AroG như chơi ma thuật, sau khi lên đến điểm cao nhất, nó ngay lập tức quay đầu giảm ...

Giảm điên cuồng-

Giảm-

Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến việc ba người đã rút lui.

Thanh niên đóng máy tính, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của Thương Vũ Hiền: "Bảo bối nhi, ngày mai có thể hay không có người nhảy lầu?"

Thương Vũ Hiền đáp lại nụ hôn của cậu: "Cho nên mấy năm nay, tôi không kinh doanh cổ phiếu nữa, Big A cũng không thèm đụng tới."

Đúng vậy, loại người này không thể trêu vào, Lawrence kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hai ngươi thân mật một chỗ, cổ họng khô khan, một câu cũng không thể nói ra được..."

Lại qua một ngày, Lawrence rời khỏi biệt thự suối nước nóng, trước khi lên đường, hắn nói với hai người đang dán mắt vào nhau, "Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, tôi không muốn đến nữa!"

Sau khi về nước, Lawrence lại bị người ta nhắc đến một lần nữa, hắn kiếm được rất nhiều tiền cho bản thân và vô số khách hàng, với sự đầu tư của các khách hàng mới, quỹ cá nhân "Lawrence" do Thương Vũ Hiền bí mật điều hành đã tăng lên từ 20 triệu đôla từ nửa năm trước cao lên đến 90 triệu đô la ...

*

Cả gia đình bốn người đã chơi trong biệt thự suối nước nóng trong một tuần, chuyện quỹ giải quyết xong, hai người đưa ông ngoại về tiệm tạp hóa, Thương Vũ Hiền cùng lão gia tử nói chuyện thảo luận, dự định khi thời tiết ấm hơn, đem cửa hàng trang trí thành siêu thị nhỏ, thuê hai quản lý hỗ trợ, lão gia tử đến Long Đình ở một thời gian.

"Con giá bây giờ không có người chăm sóc, ông ngoài, xin nhờ ngài."

——Làm sao lão gia tử có thể từ chối với lý do như vậy?

Vào ngày Đường Đường bắt đầu đi học, Tham Lãng chính thức đi làm, cậu nhất định yêu cầu Thương Vũ Hiền phải ngủ bù vào buổi sáng, tiện đường đưa con đến trường vào sáng sớm.

Xe còn cách trường mầm non quốc tế Cambridge một đoạn, nhìn thấy một tiểu đoàn tử đang đứng ở ven đường.

Tham Lãng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: "Gia Gia?" Quay đầu lại nhìn về phía Đường Đường, "Bảo bối, có phải là Gia Gia không?

Đường Đường nhìn qua cửa sổ xe, "Dạ."

Tham Lãng cảm thấy được tự tin, xe đi lên phía trước một chút đi đến bên cạnh Ninh Nhu Gia: "Này, tiểu mỹ nhân, sao lại đứng ở ven đường?"

Ninh Nhu Gia phát hiện có người đang dừng xe bên cạnh, lúc đầu là giật mình, sau nhìn thấy Tham Lãng ló đầu ra ngoài cửa kính xe, đôi mắt sáng lên, xem xét nửa ngày, mới lẩm bẩm nói:

"Đại ca ca... Là ... anh đang nói chuyện với em sao? Mommy nói ... không thể có bạn trai quá sớm ..."

Tham Lãng: "..."

Gia Gia: "Đại ca ca muốn rủ ta đi chơi?"

Hoàn toàn không phải!

Tham Lãng: "Cái kia, mommy đâu, sao lại đứng bên lề đường? Rất nguy hiểm, biết không?"

Gia Gia: "Mommy đi đỗ xe"

Thì ra là như thế này, tự tay ném đứa trẻ ở bên đường là chuyện cậu tuyệt đối không làm được, cậu cũng không thể cứ thế bế con của người khác lên xe của mình, vì vậy Tham Lãng đội một cái mũ nhỏ cho Đường Đường và hạ cửa sổ xe ghế sau xuống, để hai đứa trẻ trò chuyện một lúc.

Khi mẹ của Ninh Nhu Gia quay lại, tất cả những gì bà nhìn thấy là hai tiểu đoàn tử một trên xe một bên đường trò chuyện rôn rả.

Đưa con gái đến trước cổng trường mầm non.

Tham Lãng lái xe thẳng đến Hằng Thương, sẵn sàng bắt đầu một ngày tươi đẹp trong ngày đầu khởi nghiệp.

Mà ngày đó, đối với bạn nhỏ Thương Đường Đường mà nói, cũng không tốt đẹp như vậy.

*

Lúc đầu, đó chỉ là lời của Ninh Nhu Gia trong lớp sinh hoạt.

"Đại ca ca là bạn trai của tôi, sau này lớn lên, tôi muốn gả cho Đại ca ca"

"!!!"

Thượng Đường Đường lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh.

Khi tiểu loli kia nghe Gia Gia nói lời này, đều lộ ra vẻ bất mãn căm hận, cho rằng đại ca ca ngày thường cười với mình, dịu dàng nói chuyện với mình.

* 小萝莉 : tiểu loli, chỉ các cô gái dễ thương. Từ đi mượn nên t ko biết dịch sao cho sát nghĩa, nên đành để vậy.

"Ta lần trước ngã xuống, đại ca ca ôm lấy ta đây"

"Đại ca cho ta ăn đồ ăn vặt, tay anh ấy thật đẹp!"

"Chỉ có cùng nhau ngủ mới có thể gả cho anh ấy?"

"Tôi đã ngủ trong vòng tay của đại ca ca!"

Vì vậy, các bạn nữ trong lớp Hướng Dương đều tranh giành bạn trai trong suốt buổi sáng.

Đường Đường không vui, xen vào vài chữ "không phải, không phải", lại bị tiểu loli cao hứng đẩy sang một bên, ngây ngốc nhìn một hồi, sau đó lẳng lặng ngồi ở trong góc nhỏ, tự mình cúi đầu xuống.

Là trưởng nhóm của các bạn nam, Ứng Giai Lân gần đây đã học được một thủ thuật mới, đó là nắm đấm cối xay gió.

So với kỹ năng củaUltraman - cánh tay đặt chéo "bíp bíp bíp", nắm đấm cối xay gió có giá trị thực tế hơn. Hai cánh tay kéo thành vòng tròn phía trước cơ thể một lúc, càng nhanh càng tốt, đến chỗ không còn manh giáp, không ai có thể lấy lại được.

Các cậu bé đánh thành một đoàn, không biết làm sao đã đánh tới bên cạnh Đường Đường.

Bọn trẻ chơi quá điên cuồng, Đường Đường không biết bị ai đánh ở trên mặt, tức khắc bật khóc.

Tiểu đoàn tử so với trước đây rộng rãi hơn nhiều, nhưng vẫn không thích chơi với con trai, khóc một hồi rồi trốn đi, nhóm tiểu loli chỉ lo so "Đại ca ca thích ai", không ai để ý Đường Đường bị đánh trúng.

Ứng Giai Lân là người đầu tiên phát hiện ra Đường Đường đang khóc, vì vậy cậu bé đã ngừng chiến đấu và chạy lại để hỏi cô bé có chuyện gì, Đường Đường lau nước mắt, cũng không để ý cậu bé, Ứng Giai Lân dỗ một hồi, tiểu đoàn tử dứt khoát quay mặt vào tường không nói một lời.

Một trong số các cậu bé bắt đầu cười nhạo với Ứng Giai Lân: "Ngươi thích cô bé?"

"Ứng Giai Lân thích Đường Đường a a a a a"

Một câu nói này liền bùng nổ, thật đáng xấu hổ, đối với người lãnh đạo đại quân Ultraman quả thực quá sỉ nhục, cậu bé năm tuổi cảm thấy chính mình nhất định phải phản kháng.

"Điều làm ta phiền nhất chính là cậu ấy, khóc khóc khóc!!!" Ứng Giai Lân hét lên với khuôn mặt đỏ bừng, để tỏ ra nhất quán với lời nói và việc làm của mình, cậu bé vươn tay đẩy vai Đường Đường,

Thực ra, cú đẩy không quá mạnh, Đường Đường cũng không có cảm giác gì, quay đầu lại bĩu môi với Ứng Giai Lân.

"Lần trước Trương Lâm chơi trò chơi, cậu ấy đã ôm Đường Đường, cậu ấy cũng thích Đường Đường."

"Ta không có, ta vô tình đụng phải! Ta không thích cô ấy!"

Lâm Lâm trừng hai mắt, đi phía sau Đường Đường đẩy cô bé.

Tiểu bánh bao ngồi dưới đất bị đẩy ngã sấp xuóngo, lúc này còn hơi sững sờ.

Đột nhiên, một đám đông các cậu bé khi không bắt nạt Đường Đường, lại thích Đường Đường, gần như không có cho tiểu đoàn tử thời gian để khóc. Sau Ứng Giai Lân, cũng không biết ai đã bắt đầu, các cậu bé từng người qua xô đẩy cô bé.

Đường Đường đứng dậy muốn chạy, nhưng đã bị cậu bé phía sau đuổi kịp, kéo cánh tay kéo cô bé lại, ôm lấy cô bé, chạy được hai bước thì bị cậu nhóc phía sau túm lấy bím tóc, làm cô bé ngã xuống.

Các cậu bé giữ chặt bím tóc của Đường Đường, vây quanh tiểu đoàn tử với vẻ mặt đắc ý, chạy, xem cô bé chạy hướng nào, cô bé chạy liền bị bắt lại, một lần lại một lần bắt.

"Bắt lấy, mang đi!"

Các cậu bé như tìm được kho báu, tất cả cùng nhau ôm tiểu đoàn tử nhấn giữ, không biết ai đã ra lệnh, các cậu bé cùng nhau nâng cô bé lên và đi đến căn cứ của Ultraman.

"Lục Tây Thành cũng thích Đường Đường, lần trước cậu ấy đã chạm vào tay Đường Đường!"

"Vớ vẩn, ta không có," Lục Tây Thành có chút cuống lên, cậu bé là đứa đẹp trai nhất lớp, cao nhất lớp, lại có làn da trắng, "Ta với Ứng Giai Lân giống nhau, cậu ấy là phiền nhất! "

Các cậu bé cả ngày chính là đánh chơi, cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn, lúc này có cảm giác vinh dự tập thể, nhất trí chiến đấu một mục tiêu, vì vậy Lục Tây Thành vọt tới bên cạnh Đường Đường, học Ứng Giai Lân đẩy Đường Đường một cái.

Gần đây thói quen chơi máy xay gió quyền, trên tay không nhẹ cũng không nặng, lần này đuổi tới Đường Đường quay đầu lại, tát trực tiếp lên mặt, chảy máu mũi, khóc lớn một tiếng

Tiếng khóc thét này khiến các cậu bé sợ hãi phải nhanh chóng lùi về sau thật xa, Ứng Giai Lân, vẫn luôn chưa hề nhúng tay vào, đã hoảng sợ và không biết phải làm gì trong cơn hoảng loạn.

Lục Tây Thành cũng sợ ngây người, không ngờ đánh Đường Đường chảy máu, hoảng sợ ngây người, Ninh Nhu Gia mang theo tiểu loli xông tới, đẩy Lục Tây Thành té ngã lộn nhào.

Ngay khi Lục Tây Thành muốn đứng lên giải thích, Ninh Nhu Gia lại đi tới đẩy cậu bé ra, cô bé nhìn chằm chằm vào cậu bé rồi mím chặt môi, đợi Lục Tây Thành đứng lên lần nữa, nhóm tiểu loli sẽ lại đẩy tiếp.

Lục Tây Thành gấp đến độ hét lên: "Ngươi lại tới, ta sẽ đánh ngươi!"

"Ngươi tới đây! Đánh con gái, không biết xấu hổ! Đường Đường chảy máu rồi, có phải là ngươi đánh không?"

Các cô gái nhỏ luôn đoàn kết với nhau, một nhóm lớn chạy tới và xô đẩy các tiểu loli đó: "Các người đang làm gì vậy? Tại sao các người lại bắt nạt mọi người?"

Các tiểu loli lập tức hét lên một tiếng, cái gì cũng không nghe thấy: không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!

Ứng Giai Lân đã sớm sợ ngây người, không nghĩ mọi chuyện lại thành như thế này, chặn cũng không ngăn được, quay người chạy ra ngoài tìm cô giáo Tiểu Trương.

Cô giáo Tiểu Trương mới ra ngoài được một lúc, chạy trở về đã thấy mặt tiểu đàon tử đầy máu, cô sợ đến mức suýt ngã nhào, vội vàng cầm máu mũi cho đứa trẻ, cô giáo từ lớp bên cạnh cũng đến.

Sau đó, cô giáo Khổng chạy đến và hỏi Ninh Nhu Gia chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại có một cuộc đánh nhau.

Ninh Nhu Gia nói rằng các bạn con trai bắt nạt Đường Đường, không phải một người mà cùng nhau bắt nạt.

Cô giáo Khổng rất tức giận: "Bắt nạt như nào?"

Ninh Nhu Gia nhớ lại: "Đẩy cô ấy, kéo bím tóc của cô ấy, đẩy ngã cô ấy, trèo lên người cô ấy, ôm cô ấy, hôn cô ấy, kéo tay cô ấy, và bẻ chân cô ấy!"

Cô giáo Khổng sắp phát điên, chỉ vào mấy cô gái nhỏ không nói nên lời, "Máu này, ai làm?"

Các cô gái nhỏ không nói lời nào, nhìn về phía Lục Tây Thành.

Lục Tây Thành sợ đến mức khóc lên, "Ta không cố ý!"

Chủ nhiệm nhớ tới cha mẹ Lục Tây Thành đều từng là người của xã hội, chẳng trách đứa trẻ lại dã man như vậy.

"Con sâu làm rầu nồi canh, Lục Tây Thành, đi với ta, Tiểu Trương, báo cho cha mẹ của cậu bé", chủ nhiệm bước ra khỏi cửa phòng học, dừng lại, nói nhỏ với cô giáo Tiểu Trương, "Gọi điện thoại cho Tham Lãng."

*

Vào giữa trưa, một chiếc BMW phi nước đại xuống Đại lộ Hoa hồng.

Tham Lãng đậu xe bên đường trường mẫu giáo, còn chưa tìm được chỗ đậu, liền ném xe chạy về phía cổng.

Thở hổn hển chạy lên lầu hai, dựa vào khung cửa nhìn vào phòng học, đôi mắt tiểu đoàn tử đã sưng thành quả nho tím, đang ngồi trên đùi cô giáo Tiểu Trương, mơ màng sắp ngủ, trong lỗ mũi nhét khăn giấy.

"Đại ca ca!" Ninh Nhu Gia nhìn thấy Tham Lãng, chạy tới ôm lấy chân cậu, "Sao anh lại tới đây?

Khi loli nhỏ nhìn thấy đại ca ca, đôi mắt sáng lên, tất cả đều vây quanh cậu.

Tiểu đoàn tử mơ mơ màng màng nhìn anh, sắc mặt tối sầm lại, đột nhiên khóc lớn: "Ba ba, a, a, a, các ngươi buôn ba ba ta ra!"

Nhóm tiểu loli: "?????????"

Tham Lãng cũng sắp phát điên, né tránh đám trẻ con, chạy tới ôm con gái.

Cô giáo Tiểu Trương mặt đầy hổ thẹn, hiển nhiên cô ấy cũng vừa khóc: "Cha mẹ của Lục Tây Thành cũng ở đây, trong văn phòng chủ nhiệm."

Tham Lãng bước ra cửa với đứa trẻ trong tay: "Thương Vũ Hiền đang họp."

Cô giáo Tiểu Trương gật đầu, cô ấy đã nghe Đường Đường nói qua vài lần về chuyện của Tham Lãng và Thương Vũ Hiền, ít nhiều cũng đoán được một chút, mà người lớn không nói cho cô biết, cũng không tiện hỏi. Không hiểu vì sao, khi biết được tính hướng của Tham Lãng, cô không những không buồn mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Đối với một chàng trai tốt như Tham Lãng, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu với bất kỳ người phụ nữ nào chiếm tiện nghi, còn với nam nhân... ừm ...

Cô giáo Tiểu Trương trầm giọng nói: "Ba ba của Lục Tây Thành không đơn giản, trước khi khai chậm diêu, xã hội thượng hỗn khai...."

Tham Lãng xoay người giao đứa nhỏ cho cô: "Chuyện này trước tiên đừng nói anh ta, tôi tự mình giải quyết."

Khi đến cửa phòng chủ nhiệm trên lầu bốn, Tham Lãng đẩy cửa vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ đối diện bàn làm việc, đi thẳng về phía hắn ta.

Không chờ đối phương phản ứng lại, cậu đã túm lấy cổ áo người đàn ông và nói: "Đi ra với tôi!"

Lục ba ba cũng là kẻ lưu manh, nắm lấy tay Tham Lãng bẻ ra: "Không phải chỉ vì vô tình đánh nhau sao, tôi sẽ đưa các ngươi đến bệnh viện! Tôi sẽ phải trả tiền thuốc men cho ngươi là được?" "

"Đậu má!" Tham Lãng thu tay lại đấm hắn, "Ngươi đáng giá bao nhiêu, bao nhiêu tiền có thể giết ngươi? Bao tiền ta cũng trả được!

Hai giáo viên trong phòng chủ nhiệm sợ đến mức vội vàng chạy nhanh lại can ngăn, Tham Lãng chân dài, vóc dáng gầy gò, khỏe mạnh, hai giáo viên cố ý ở lại phòng làm việc cũng không kéo được.

Lục ba ba: "Vậy thì ngươi muốn gì, gọi cảnh sát đến bắt ta?"

Chủ nhiệm: "Không thể đánh người, đây là nhà trẻ, ngàn vạn lần không thể động thủ..."

Tham Lãng bị hai cô giáo một bên ôm eo, một bên khoác tay, chỉ vào ba ba lưu manh kia: "Được, cùng ta đi ra ngoài giải quyết!"

Không thể đánh nhau, làm gương xấu cho con cái, cũng không thể gọi cảnh sát, cơn giận này làm sao giải tỏa.

Vì vậy mới có cảnh tượng như vậy.

Con đường mới được xây dựng dẫn đến phía đông của đường hầm liên hoa sơn vẫn chưa chính thức mở cửa, bán kính năm trăm mét không có một bóng người.

Chiếc BMW của Tham Lãng đậu ở đầu phía bắc đại lộ, trong khi ba lưu manh lái chiếc Mazda ở đầu nam của đại lộ.

Chicken.Race

Cả hai cùng nổ máy, nhấn ga rồi lao thẳng về phía nhau, trước khi hai xe va chạm, ai lùi hoặc tránh trước, sẽ thua, người thua phải quỳ xuống xin lỗi, bằng không một lần đánh một lần.

Ba lưu manh cười nhạo và nhấn ga.

Chiếc BMW phi nước đại.

Tham Lãng hai mắt đỏ bừng.

Càng ngày càng gần, chiếc BMW không có dấu hiệu hãm phanh.

Mắt thấy sắp va chạm

Chết tiệt, người cầm lái này thực sự đang tìm cái chết!

Không phải vì đứa nhỏ đánh nhau mà chảy máu mũi sao?

Ba Lục đánh tay lái trong gang tấc để tránh chiếc BMW tông trực diện.

Do quán tính, Tham Lãng không phanh được xe, chiếc xe trượt ra nằm ngang giữa con đường, mở cửa bước xuống xe, trên tay cầm bình chữa cháy ô tô lao thẳng vào buồng lái chiếc xe Mazda, đập vỡ kính xe. .

"Đậu má, ngươi bị điên à? Đường Đường là con gái ngươi sao?"

Kính vỡ tan tành.

"Ngươi xuống mau, ta nói cho ngươi biết."

Với cánh tay của mình trong cửa kính ô tô bị vỡ, Tham Lang mở cửa xe Mazda, kéo người đàn ông họ Lục ra ngoài, đánh nhau với người đàn ông họ Lục một hồi, người kia đánh cũng không đánh lại, quỳ xuống dưới chân miệng mắng mỏ.

Con người xã hội có cái hay của con người xã hội, chính là tuân theo những quy luật của xã hội.

"Ta nói lại lần nữa, sau này lo quản con của ngươi."

"Cái kia ... chi phí y tế..."

"Không cần."

"Tôi kêu Lục Phi Hạo, ngươi có thể nha anh em, trước đây ở đâu lưu manh, sau này có gì thì WeChat, tôi sẽ che chở ngươi..."

"Cút đi, đừng đi theo ta..."

......

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro