Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Thương Vũ Hiền đến trường, Tham Lãng đang ngồi trong phòng chủ nhiệm với tiểu đoàn tử trên tay.

Triệu chủ nhiệm là một ông chú trung niên, ông ta là người đã mặc áo choàng ma thuật để đánh lừa bọn trẻ trong sự cố ảo thuật gia, kết quả những đứa trẻ kiêu ngạo không coi trọng ông ta.

Lúc này, Triệu chủ nhiệm cảm thấy mình sắp bị hói.

Chưa kể đến việc Thương Vũ Hiền đã tặng một bể bơi nhỏ cho trường mẫu giáo vào năm ngoái, chỉ vì anh ấy không thể xuống nước, cảm ơn nhà trường đã dạy Đường Đường bơi lội, chỉ nói về thân phận của Thương Vũ Hiền, nếu anh ta tuyên bố rằng "Trường mẫu giáo quản lý không tốt, dẫn tới con gái bị thương" vớii lý do này yêu cầu chuyển trường, danh tiếng của trường mầm non Quốc tế Cambridge bị hoa tổn không phải một chút.

Triệu chủ nhiệm nghĩ, chuyện này phải chịu trách nhiệm như thế nào, bồi thường người ta cũng không hiếm lạ, đăng lời xin lỗi công khai trên Weibo, nhưng Tham Lãng không đồng ý, chủ yếu là vì một khi đã công khai thì sẽ có người điều tra nguyên nhân, Đường Đường còn nhỏ như vậy làm sao có khả năng để trẻ em trở thành đối tượng dư luận.

Hiệu trưởng bà bà dẫn Thương Vũ Hiền đến văn phòng, những gì bà nhìn thấy chính là hình ảnh này, Triệu chủ nhiệm vô cùng đáng thương đang đối mặt với Tham Lãng.

Thương Vũ Hiền vội vàng đi tới, mặt không hề cảm xúc, nhìn thấy con gái cùng người yêu bình an vô sự, trái tim treo cao có thể coi như buông xuống.

Mũi của Đường Đường đã sớm không còn chảy máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút vết tích nào, miệng Tham Lãng có chút đỏ lên, cùng ba Lục đánh nhau bị nắm tay cọ bị thương.

Nhắc tới mới nhớ, ba Lục hai mắt đều xanh, đang lăn mắt với lòng trắng trứng trong nhà ăn.

Nhiều người cùng nhau theo dõi camera của lớp học——

Lúc đó là khoảng giữa trưa, người đang quản lý chế độ ăn uống và an toàn của bọn trẻ cùng dì nhà ăn đến nhà ăn để lấy trái cây sau bữa tối.

Gần đây, cảm cúm đầu xuân nghiêm trọng, phát hiện một em bị cảm, đều phải cách ly và thông báo cho phụ huynh, cô giáo Tiểu Trương thấy một em trong lớp mặt đỏ bừng nên sang lớp bên cạnh lấy nhiệt kế đo tai. Đúng lúc lớp Bồ công anh cũng lộn xộn, có hai bé đang khóc, còn một bạn nhỏ bị đau bụng túm chặt quần nên Tiểu Trương đã ra tay giúp.

Trong một vài phút như vậy, đã có một cuộc đổ máu trong lớp Hướng Dương.

Sự việc xảy ra đột ngột, tiểu đoàn tử lần thứ nhất đã trúng nắm đấm không nói lời nào, buồn mà rơi vào giọt nước mắt, dẫn tới giáo viên theo dõi giám sát cũng không để ý lớp Hướng Dương có vấn đề gì, sau này phát triển quá nhanh, trong vòng năm phút, Đường Đường lại chảy máu.

Thực tế, trở thành một giáo viên mầm non thực sự rất vất vả và mệt mỏi.

Đặc biệt là những giáo viên mầm non thật tâm yêu thích trẻ con.

Cô giáo Tiểu Trương là một cô gái tinh tế và nhiệt tình, luôn là một giáo viên mẫu giáo xuất sắc, trong ba năm thực tập cô chưa từng gặp bất cứ vấn đề gì, sự việc này khiến cả người cô suy sụp, tự trách mà không biết đã khóc bao lần, cô cảm thấy mình không xứng đáng là một giáo viên mầm non, cảm thấy rất xin lỗi phụ huynh tiểu đoàn tử, tiểu đoàn tử liền ôm cổ cô nhỏ giọng nói "Không sao đâu không sao đâu" dỗ dành cô, hôn nhẹ cô cũng không có tác dụng.

Thương Vũ Hiền nhận lấy tiểu đoàn tử từ vòng tay của Tham Lãng, ngồi trên ghế sô pha mà không nói lời nào

Trường mẫu giáo quốc tế Cambridge danh tiếng tốt bao nhiêu năm, hiệu trưởng bà bà nổi tiếng yêu trẻ con, Thương Vũ Hiền không muốn làm khó trường. Nếu trước đây, anh ấy bận như vậy, xảy ra chuyện như thế này, thì sẽ có một giải pháp: chuyển trường. Giờ đây, chuyện gia đình cùng con gái giao cho người yêu, anh hoàn toàn tôn trọng ý kiến ​​của Tham Lãng.

"Bà bà, tôi nói như vậy ngài nhất định có thể hiểu rõ, tôi cảm thấy, vấn đề hiện tại cũng không phải là ai phải chịu trách nhiệm, vấn đề là chịu trách nhiệm như thế nào—"

Sự tức giận của Tham Lãng cũng đã giảm đi rất nhiều, trước mắt tình huống vẫn là tập trung vào nguyên nhân trước, "Gia đình chúng tôi không muốn nhắm tới hay trừng phạt đứa trẻ nào, cũng không muốn làm hư hỏng bất cứ ai, chúng tôi đều mong rằng đứa trẻ sẽ được tốt, chúng ta nên suy nghĩ về điều đó, làm thế nào chúng ta có thể giải quyết việc này tốt nhất để bọn trẻ có thể nhận ra lỗi lầm của mình và trưởng thành về thể chất và tinh thần. "

Triệu chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Lãng nói đúng."

Hiệu trưởng bà bà: "Các anh nói có lý. Thay mặt nhà trường, tôi xin cảm ơn sự thông cảm của các anh. Tuy nhiên, không nên coi thường bóng ma tâm lý và tác động của sự việc này đối với bọn trẻ. Đường Đường trước đây quá hướng nội, thật vất vả mới vui vẻ như vậy. Con bé bị bắt nạt ở đây thì nhất định phải lấy lại sự tôn trọng ở đây."

Hiệu trường bà bà nói tới điều này, than thở mà lắc đầu một cái.

"Đặc biệt... những đứa trẻ hùa theo bắt nạt người khác làm tôi nhớ lại những năm chị tôi bị bắt nạt. Những suy nghĩ và hành vi xấu như vậy phải được sửa chữa kịp thời."

*

Cứ như vậy, những bạn nhỏ bắt nạt Thương Đường Đường hôm nay, lớp mẫu giáo hoa Hướng Dương đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp với giáo viên trước giờ tan học.

Còn được gọi là "Họp mặt trao đổi giữa cha mẹ và con cái".

Không chỉ có tài khoản chính thức thông báo, mà cô giáo Tiểu Trương cũng gửi tin nhắn trong nhóm, còn gọi điện cho từng người để giải thích tình hình và mức độ nghiêm trọng của vụ việc, cha mẹ của mỗi đứa trẻ đều phải có mặt.

Giám đốc Nha Nha là ba của Ứng Giai Lân, Ứng Hùng đã nhận được điện thoại từ Tham Lãng trước, đơn giản nói qua vài câu. Khi lão Ứng nghe nói bảo bối thứ hai của y là người đầu tiên gây rắc rối, sau đó dẫn đến sự việc kia, điều đó thật y hoảng sợ, gần như sợ hãi, ngay sau đó liền gọi điện cho vợ Lý Điềm.

Hai vợ chồng Ứng gia cũng không chờ cái gì tan học hay không tan học, vội vã chạy đến trường.

Trong phòng làm việc, nhìn thấy Thương Vũ Hiền và Tham Lãng, không đợi Ứng Hùng kịp nói chuyện, Lý Điềm đã bắt đầu khóc: "Tiểu Tham, Thương tổng, Đại Lân nhà tôi làm sao có thể bắt nạt Tangtang? Thằng bé rất yêu thích Đường Đường, ở nhà suốt ngày nói Đường Đường này, Đường Đường kia, còn nói rằng sau này lớn lên, sẽ lấy Đường Đường làm vợ ... "

Thương Vũ Hiền sắc mặt tối sầm lại: "..."

Ứng Hùng hận không thể bịt miệng vợ mình, áy náy mà xin lỗi Thương Vũ Hiền, bảo đảm sẽ giáo dục con cái thật tốt khi trở về nhà.

Bốn rưỡi chiều, trên hành lang lối vào lớp mẫu giáo Hướng Dương, phụ huynh của các em lần lượt đến, một số phụ huynh của bé trai biết được sự việc còn cầm theo giỏ hoa quả đến an ủi, nhìn thấy Thương Vũ Hiền đều không ngừng xin lỗi.

Các trường quý tộc cũng khá hơn một chút, về cơ bản thì các bậc cha mẹ cũng có đạo lý, tuy cũng có những bậc cha mẹ chiều chuộng con cái một cách mù quáng, nhưng số người "bắt nạt mềm" thì ít mà "sợ cứng" nhiều hơn.

Thương Vũ Hiền ngồi trên ghế ở cửa sau của phòng học nhỏ và trò chuyện với Đường Đường, trong khi Tham Lãng phụ trách đối phó với phụ huynh tới xin lỗi.

Ngay sau khi phụ huynh của cả lớp bọn trẻ đến đủ, phòng học nhỏ ấm áp đã ngồi đầy người.

Nhóm tiểu đoàn tử ngồi cạnh bố mẹ mình, các cô giáo mầm non các lớp khác cũng ngồi hàng sau để rút kinh nghiệm.

Triệu chủ nhiệm đầu tiên cho mọi người xem đoạn phim vào thời điểm đó, và Thương Vũ Hiền ôm tiểu Đường Đường tránh ở ngoài hành lang.

Sau đó, cô giáo Tiểu Trương lần thứ hai giải thích rõ tình huống khi đó, cúi đầu xin lỗi phụ huynh và sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt từ nhà trường.

Tiếp theo là thời gian thảo luận giữa cha mẹ và con cái.

Có một số hùng hài tử động tay động chân, lúc ấy ở cái bầu không khí kia không chú ý tới cái khác, nhưng khi bọn trê nhìn thấy toàn bộ cảnh hỗn loạn trong video giám sát, nhìn thấy biểu hiện dữ tợn của chúng mình, nhìn thấy Đường Đường bé nhỏ tội nghiệp, nhớ lại chính mình cũng bắt nạt Đường Đường, cũng dám tin chính mình đã làm ra chuyện đó.

Đối mặt với sự xấu xí của chính mình.

Nhiều em sợ quá không dám nhìn lại, vừa tránh ánh mắt đã thấy bố mẹ đỏ mặt xấu hổ nhìn mình chằm chằm thì ngay lập tức khóc lên vì sợ hãi.

Lớp học ồn ào, và trong phòng đầy ắp những câu hỏi của phụ huynh, chẳng hạn như:

Tại sao con lại bắt nạt bạn nữ? ! Ah? Mẹ đã dạy con như thế nào?

Con xem con đã làm chuyện gì, chú cảnh sát sẽ bắt con!

Bản lĩnh lớn, kéo tóc của cô bé? Xem ta về nhà trừng trị con như thế nào!

Con đã xin lỗi cô bé chưa? Mặt mũi ta đều bị con làm mất hết!

Ứng Hùng cũng nghiêm khắc phê bình Ứng Giai Lân, trong khi Lý Điềm đã bình tĩnh hơn nhiều. Là phụ nữ, cô ấy am hiểu dỗ dành hơn, nhẹ nhàng hỏi bảo bối thứ hai của mình: "Tại sao lại nói dối, con có thực sự thấy Đường Đường phiền nhất sao? Nếu con ghét cô bé, mẹ sẽ chuyển con đến trường khác, không cho các con chơi chung nữa. "

Ứng Giai Lân nấc lên và vội vàng lắc đầu, vốn đã ngừng khóc, nhưng khi nghe những gì mẹ nói, ngay lập tức bật khóc, "Không phải, không phải ... Con không phiền cô ấy ... Mẹ ... "

Đứa nhỏ chính là như vậy, khi còn bé càng thích cái gì, lại càng phá hư. Cho đến tuổi dậy thì, càng thích bạn khác giới, càng bắt nạt. Đối với họ, có một cô gái yêu cũng giống như có một điểm yếu, rất mất mặt và xấu hổ trước mặt bạn bè.

Lý Điềm trong lòng có cơ sở, bế Ứng Giai Lân lên, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao con lại nói như vậy với bạn gái con thích? Con có biết cô bé buồn như thế nào không? Nếu cô bé không để ý đến con nữa, con sau này không hối hận sao? "

Hai mẹ con nói chuyện phiếm một lúc.

Khi Thương Vũ Hiền trở lại với tiểu đoàn tử trên tay, bước vào từ cửa trước, phòng học nhỏ yên tĩnh, anh đưa Đường Đường cho Tham Lãng, sau đó mặt không biểu tình ngồi trên ghế làm việc của giáo viên.

Hiệu trưởng bà bà đối mặt với đám trẻ bên dưới: "Chúng ta đã từng biểu diễn các vở kịch trên sân khấu trước đây, và cậu bé nào đều phải trở thành hiệp sĩ để bảo vệ công chúa. Ultraman mà các con ngưỡng mộ cũng là một anh hùng bảo vệ loài người – là cậu bé tuyệt vời, các con phải bảo vệ và giúp đỡ những người xung quanh, không được bắt nạt người khác, các con đã luôn rõ chưa? Vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này? "

Phòng học nhỏ im lặng.

Không đợi hiệu trường bà bà sắp xếp nội dụng trao đổi tiếp theo, Ứng Giai Lân bên này liền có động tĩnh.

"Lão sư! Con! Con muốn nói!" Ứng Giai Lân nức nở và giơ tay lên cao.

Chủ nhiệm: "Được, bạn nhỏ Ứng Giai Lân, xin mời nói."

Ứng Giai Lân liếc nhìn Lý Điềm, sau khi được mẹ mình nắm tay khích lệ, cậu bé lấy hết can đảm, đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ, đi đến trước mặt Tham Lãng.

Tiểu đoàn tử vùi trong vòng tay của Tham Lãng, nhìn cậu bé với đôi mắt sưng đỏ.

"Đường Đường, Đại ca ca, xin lỗi!" Ứng Giai Lân cúi đầu và lớn tiếng nói "Con không nên bắt nạt bạn, xô đẩy bạn, và nói với bạn rằng bạn phiền nhất... Ừm, không phải, bạn không phiền con... Ừm..."

Hùng hài tử nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn những cậu bé khác, dứt khoát nhắm mắt và hét lớn:

"Khi các bạn hỏi tôi về điều đó, tôi cảm thấy xấu hổ, vì vậy tôi đã nói sai và nói dối! Trên thế giới ..., tôi thích Đường Đường nhất, bởi vì Đường Đường là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp! Trong tương lai, tôi sẽ cưới bạn ấy làm vợ !!! "

Nói xong, cậu bé hất cằm về phía những cậu bé ngồi đó, rồi chạy về chỗ ngồi, chui vào vòng tay Lý Điềm không lộ mặt.

Tất cả mọi người: "..."

Tiểu đoàn tử ngẩn ngơ, sau đó bật cười, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào cổ Tham Lãng.

Ngay sau đó, ngoại trừ hai người ba ba mặt mũi tối sầm của Đường Đường, tất cả các bậc cha mẹ đều nở nụ cười nhân hậu.

Hiệu trưởng bà bà ho nhẹ rồi quay sang nhìn tiểu đoàn tử: "Đường Đường, ta nhớ con thích làm tổ trưởng tổ chăn nuôi. Nếu một ngày con thấy mèo con của mình bị đám trẻ khác bắt nạt, con có giúp nó không? "

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một chút, nhìn về phía đại ca ca đang ôm mình, được đối phương đáp ứng, gật đầu nói: "Không được bắt nạt! Con sẽ giúp mèo con, nói cho bọn họ biết, không được bắt nạt con mèo con! "

Hiệu trưởng bà bà ân cần hỏi: "Thế thì, lúc con bị các bạn bắt nạt, tại sao con không thể tự mình nói ra lời 'không được bắt nạt' với các bạn?"

Tiểu đoàn tử: "..."

Hiệu trưởng bà bà: "Ta hy vọng rằng những đứa trẻ trong trường mẫu giáo của chúng ta không chỉ có thể giúp đỡ người khác mà còn có thể tự bảo vệ chính mình. Khi những đứa trẻ khác xảy ra xung đột với con, bắt nạt con và nói những điều khiến con buồn, Đường Đường, tại sao con không nói với giáo viên? "

Tiểu đoàn tử bối rối nhìn về hiệu trưởng thì thấy bà bà cũng cười gật đầu với mình.

Đường Đường ngước mắt lên nhìn về phía Ứng Hùng, mím môi cười rồi từ tốn nói: "Bởi vì, con biết, Đại Lân không ghét con. Một lần, khi chúng con đang chơi né bóng, con bị ngã và chân con chảy máu... Ứng Giai Lân đã giúp con, còn đỡ con, đi tìm cô giáo, bạn ấy đã khóc rất nhiều ... "

Ứng Giai Lân đôi mắt đỏ lên: "... Ta, ta không khóc..."

Đường Đường nhìn về phía bên trái phòng học nhỏ: "Lâm Lâm cũng không chán ghét con. Lần trước, tiểu ca ca lớp lớn giẫm lên con mèo con lấm lem bùn đất của con, còn không xin lỗi, Lâm Lâm thấy con khóc, liền cùng tiểu ca ca nói đạo lý, còn bị tiểu ca ca đánh."

Chương Lâm xấu hổ: "Ta không có bị đánh!"

Đường Đường nhìn về phía hai cha con ngồi ở hàng ghế đầu, ba lưu manh với đôi mắt màu tím, còn có Lục Tây Thành ở bên cạnh: "Còn nữa, Lục Tây Thành, cậu ấy thích ăn thịt nhất, nhưng mỗi lần ăn cơm trưa, khi được chỉ định ngồi cạnh con, bạn ấy nói rất dữ dội, hỏi tôi, tại sao con nhỏ như vậy, gầy gò và xấu xí... Sau đó, bạn ấy sẽ cho cin một nửa số thịt trong bát. "

Lục Tây Thành: "... Hừ."

"Đại ca ca nói con biết, người khác tốt với mình, thì phải nhớ đến." Đường Đường trong vòng tay của Tham Lãng ngồi thẳng lên, nhìn về các cậu bé phía trong lớp "Tôi... không có mách cô giáo... bởi vì con biết, mọi người không phải cố ý... Tôi không đau, không còn giận mọi người nữa ... "

Khi tất cả các bậc phụ huynh và giáo viên nghe thấy điều này, họ hơi choáng ngợp, vừa xúc động vừa cảm thấy ấy náy không thể giải thích được.

Không biết vị phụ huynh nào dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay, các phụ huynh đều cười và vỗ tay tán thưởng Đường Đường.

Trong lòng Thương Vũ Hiền có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh nhớ có một đêm, khi anh từ phòng làm việc đi xuống lầu, đẩy cửa phòng ngủ nhỏ của Đường Đường ra, anh nghe người yêu kể chuyện cho con gái mình nghe, và cuối cùng kết luận:

—— Biết biết ơn, biết đối nhân xử thế, biết tha thứ.

Tham Lãng mũi chua xót mà xoa xoa cái trán của tiểu đoàn tử, "Bảo bối ngoan, Đường Đường thực sự là đứa bé ngoan của tôi."

"Ta cũng muốn nói!"

Lục Tây Thành đứng dậy, không đợi sự cho phép của giáo viên, vẻ mặt nghiêm túc sải bước tới trước mặt Đường Đường, nhỏ giọng nói: "Đường Đường, nếu bạn mập hơn, tôi cũng sẽ lấy bạn làm vợ."

Nói xong, cậu bé quay đầu lại liếc nhìn Ứng Giai Lân.

Ứng Giai Lân lập tức nổ tung: "Bạn nói bậy, bạn không phải nói phiền nhất là Đường Đường sao?"

"Hừ hừ," Lục Tây Thành không thèm để ý đến cậu bé, nhìn tiểu đoàn tử, sau đó lại nhìn Tham Lãng, ưỡn ngực nhỏ: "Nhà của anh, đối với Đường Đường có phải không tốt? Để bạn ấy đến nhà của con, nhà của con là mỗi ngày đều ăn thịt. "

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Ứng Giai Lân đột ngột đứng lên, "Đường Đường đừng nghe cậu ấy, bạn đến nhà chúng tôi!"

Lục Tây Thành xoay người rời đi: "Nhà của ta."

Hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau. Mặt khác những cậu bé khác nhìn thấy điều này, và được sự động viên của bố mẹ, chúng bước tới xin lỗi Đường Đường, xếp hàng trước mặt cô bé và từng người một nói:

"Tôi không chán ghét Đường Đường, không nên bắt nạt bạn."

"Tôi chỉ muốn chơi với bạn một lúc."

"Tôi cảm thấy Đường Đường là dễ thương nhất."

Chương Lâm tiến đến trước mặt tiểu đoàn tử và đưa cho cô bé một bức tranh màu nước, Tham Lãng nhìn thoáng qua đã nhận ra bức tranh là một cô bé đang ngồi dưới gốc cây nhỏ và trêu đùa với một chú mèo con, đây không phải Đường Đường sao, vẽ đến giống như đúc.

Chương Lâm nhỏ giọng nói: "Tôi vẽ không giỏi bằng bạn, trong cuộc thi vẽ tranh, tôi cũng xếp sau bạn ... Cho nên ta mới nói bạn phiền nhất, nhưng thật ra không phải vậy... Khóa mỹ thuật lần trước, cảm ơn bạn đã cho tôi mượn một hộp màu nước ... Cái này ... Tôi đã vẽ nó ở nhà trong dịp Tết Nguyên Đán và tặng nó cho bạn ... "

Đường Đường cầm lấy giấy vẽ, khi nhìn thấy chính mình trên bức vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé sáng lên: "A, thật đẹp, Lâm Lâm, bức vẽ đẹp quá!"

"Cám ơn." Nói xong, liền đỏ mặt đi về phía cha mẹ.

......

Cứ như vậy, cuộc họp giao lưu giữa phụ huynh và con cái đã biến thành một cuộc gặp gỡ cảm động.

Các cậu bé khi xem video đã nhận ra lỗi lầm của mình, điều họ ghét nhất là những kẻ xấu trong phim hoạt hình, bản thân họ không muốn trở thành một người như vậy, lầnn lượt từng người đứng lên kiểm điểm một lần.

Nhóm tiểu loli còn lại nói rằng về sau sẽ không chia làm các nhóm nhỏ, mà sẽ chơi cùng nhau.

Hiếm khi các phụ huynh được tụ họp bên nhau, chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái, cuối cùng bố Lục cũng nhận được tài khoản WeChat của Tham Lãng, và trao danh thiếp cho cậu, nói có thời gian tới KTV của y, miễn phí trọn đời.

Tham Lãng cúi đầu nhìn lướt qua danh thiếp, hừ, Lục Phi Hạo này lại là chủ của KTV La Habana, đây không phải là nơi yêu thích của Minh Hiên hay sao?

Bố Lục lại lôi kéo cậu con trai kháu khỉnh của mình, "Nếu không kỷ luật con tốt, con sẽ trở thành một tên lưu manh, cứ đợi con lớn rồi để Cục Công an chăm sóc cho con đi!" Mắng mỏ như thế, y mới gật đầu chào cúi đầu xin lỗi Thương Vũ Hiền, một cái tát vỗ vào gáy của Lục Tây Thành, làm cho cậu bé cúi đầu xin lỗi chú Thương.

Thương Vũ Hiền: "..."

Không khí trong lớp của Hướng Dương rất tốt, cô giáo Tiểu Trương đã khóc suốt buổi chiều, tâm trạng của cô ấy lúc này cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì bây giờ cô ấy không muốn tự nhận lỗi từ chức nữa. Cô cảm thấy mình không thể cứ bỏ việc như thế này là trốn tránh, nếu có sai sót thì cô sẽ sửa chữa, sau này sẽ cố gắng hơn nữa cho công việc và dạy dỗ các bé thật tốt, thật tốt, mới có thể xứng đáng với những bậc cha mẹ đã tin tưởng vào cô ấy.

Hiệu trưởng bà bà vui mừng mà cười, cuối cùng đưa ra tổng kết.

"... Tôi cũng hy vọng rằng các em bé của chúng ta có thể giao tiếp nhiều hơn và hỏi 'tại sao' nhiều hơn khi chúng gặp vấn đề.

"Khi những đứa trẻ khác có mâu thuẫn và xung đột với chính mình, khi chúng không hiểu hoặc không tin tưởng nhau,

"Khi bọn trẻ không để ý tới chính mình, không cùng mình chơi, cũng không cần trốn tránh và khóc một mình, hãy học cách dũng cảm, học cách suy nghĩ và chủ động hỏi: Tại sao?"

*

Vì vậy, có: một "tại sao" bắt đầu khi lên giường

Bắt đầu từ hôm nay, tiểu đoàn tử thích hỏi "tại sao", và Tham Lãng đã mua cho cô bé một vạn câu hỏi vì sao, nhưng vô dụng, cái này không ngăn được một tiểu đoàn tử tò mò khám phá thế giới.

Đây là chuyện sau đó không đề cập tới, bây giờ nói chuyện trước mắt.

*

Sau cuộc họp trao đổi phụ huynh - con cái, Tham Lãng và Thương Vũ Hiền lại quan sát tiểu đoàn tử thêm hai ngày và nhận thấy bạn nhỏ thật sự rất nhanh quên, chuyện lần này không chỉ không có làm các bảo bối mang thù, ngược lại tựa hồ làm cho bọn nhỏ càng thêm đoàn kết và thẳng thắn.

Căn cứ Ultraman và khu Phù thủy nhỏ được hợp nhất thành một nơi, tuyến 38 ở giữa cũng bị hủy bỏ, giờ đây Lớp học nhỏ Hướng Dương hòa thuận vui vẻ mà trước nay chưa từng có.

Tiểu đoàn tử không hiểu sao đã trở thành con cưng của cả nhóm, linh vật của cả lớp, bạn nhỏ nào cũng thích tìm cô bé chơi, thường tranh giành tình cảm của cô bé, ngay cả những đứa trẻ đã quen với việc vẽ vời một mình sẽ không thích nghi với nó trong một thời gian.

Tham Lãng và ông ngoại quay trở lại cửa hàng tạp hóa, cửa hàng tạm đóng cửa và thuê công nhân để trang trí nó.

Trong một tuần học, Tham Lãng dậy từ 5h sáng vừa nấu cơm cho ông ngoại vừa đọc tài liệu, sợ tắc đường nên 6h xuất phát từ vành đai 5 và đến công ty sau 7h để tiếp tục việc học, như một miếng bọt biển hấp thụ kiến ​​thức mới. Tham Lãng học hỏi mọi thứ rất nhanh, và ngay cả Thạch Lỗi Lỗi, giám đốc điều hành bộ phận PR, cũng ngạc nhiên về khả năng học tập của cậu ấy.

Không chỉ vậy, cậu chỉ mất một ngày để đọc thông tin nhân sự và ghi nhớ tên tất cả các đồng nghiệp trong ban thư ký, nhân viên lễ tân đại sảnh, dường như mọi cấp trên đều có thể trò chuyện với cậu.

Phòng thư ký, không hổ danh là "nơi tụ họp của các tiên nữ" trong miệng của Tiểu Viên. Các cô gái ở tầng này quả thực là ... ừm ...

Tóm lại, Tham Lãng tuần này rất bận rộn.

Ngoài việc chính thức tiếp quản công việc của truyền thông Hằng Ảnh cùng các dự án từ thiện, tài trợ mà người yêu lấy danh nghĩa cá nhân thực hiện, Tham Lãng còn có tư liệu cần giải quyết, cậu bận đến mức không có thời gian để gặp người yêu của mình – cậu hiện tại còn không có đủ thời gian để tham dự cuộc họp điều hành công ty do chính Thương Vũ Hiền chủ trì, suy cho cùng muốn vào phòng tối nhận lời mắng mỏ thì cần phải có trình độ

Phòng thư ký tổng hợp tầng 65 có ít đồng nghiệp nam hơn, đối với thanh niên có duyên với các cô gái, không có cách giảng dạy nào ở nơi làm việc hiệu qủa hơn sự giúp đỡ nhiệt tình của các cô gái.

Không đúng, có thể có, chính là hình thức không đúng—

*

Vào giờ nghỉ trưa thứ Sáu, còn một khoảng thời gian trước khi rời công ty.

Trên tầng 65 của phòng thư ký, ở cuối phía đông có một phòng kính rộng khoảng 100 mét vuông, bên trong có ghế sofa massage, TV, máy pha cà phê, bàn bi-a, nhiều đồ ăn nhẹ và đồ uống tự phục vụ, đây là phòng trà bánh, cũng là phòng nghỉ của nhân viên.

Chúc Trọng xuống nhà ăn dưới tầng, Tham Lãng không đi, vì vậy đã nhờ y mang giúp một bát mì thịt bò.

Lúc cậu bưng bát mỳ đi vào phòng trà bánh, bên trọng một người cũng không có, bởi vì sợ mùi quá nồng nên cậu nấp sau chậu cây ở góc xa rồi ăn mì trong khi đọc tài liệu trên iPad.

"Đã đổi rồi, thế nào, nhìn có đẹp không?"

Đột nhiên có người đẩy cửa vào, đó là Lâm Đạt, thư ký phụ trách căn phòng nhỏ màu đen, cô ấy mặc một chiếc váy ren khoét sâu cổ chữ V với một chiếc túi nhỏ trên tay, cô ấy vặn người và dựa vào cửa.

"Chà, nó rất hợp với bạn!" Đó là Lilian từ bộ phận PR trả lời.

Lâm Đạt: "Hahaha, tôi xinh đẹp như vậy, đúng là một kiệt tác."

Tham Lãng: "..."

Trên miệng vẫn còn treo sợi mỳ, thanh niên choáng váng, nhỏ giọng ho khan, nhắc nhở các nàng một chút.

"Tham Lãng ở chỗ này?" Người nói là Thạch Lỗi Lỗi, một phụ nữ trẻ chưa lập gia đình khoảng 30 tuổi, tóc ngắn và có năng lực. Thương Vũ hiền gọi cô là "Bảy cục đá".

"Thạch tổng." Tham Lãng chào hỏi, cúi đầu gắp mì, giả vờ câm điếc.

"Này, Tham Lãng, cậu xem, tôi mặc cái này, nhìn có đẹp không?" Lâm Đạt dẫm lên giày cao gót, uốn éo uốn éo mà đi catwalk.

Hoàn toàn đem phòng nghỉ trở thành sàn diễn?

"......Ừm."

Tham Lãng vùi đầu tiếp tục ăn mì.

"Bởi vì bên ngoài có quá nhiều người, ôi chao, tôi phải làm sao đây, nếu tôi có thể đi lại trong một không gian rộng lớn hơn thì tốt rồi, làm sao bây giờ, tôi không được, tôi khẳng định không được, thật xấu hổ nếu như mặc như này thật sự không tiện đi gặp Thương tổng."

Có ai ép ngươi ăn mặc như cái viền sủi cảo để đi gặp Thương tổng không?

Tham Lãng: "..."

Đau lòng.

Trong phòng trà bánh ngày càng có nhiều đồng nghiệp nữ, Thạch Lỗi Lỗi mỉm cười huýt sáo, Lâm Đạt vặn vẹo người dưới ánh mắt ghen tị của đám phụ nữ.

"Lilian, các ngươi cũng cảm thấy đẹp chứ? Ngươi rất thích bộ váy này?"

"Ừm, đại bài à, thật xinh đẹp, ngươi cứ như công chúa vậy!"

"Ồ hoo hoo hoo hoo..."

Tham Lãng nhất thời bị sặc, tiếng cười đó là của công chúa sao, là của người bán táo đúng hơn?

"Ừm... hình như là..." Thạch Lỗi Lỗi đột nhiên nheo mắt lại, dùng ánh mắt có thể nhìn thấu mọi thứ (khác với ngưỡng mộ) đi qua đi lui trên ngực Lâm Đạt, "Chắc chắn rồi, vòng eo có vẻ lớn hơn, cô không thể nhìn thấy nó trong trang phục đi làm. "

Nói như vậy, Thạch Lỗi Lỗi lại vòng ra sau lưng Lâm Đạt, mở rộng vòng tay, ôm cô từ sau lưng: "Mới một tháng không thẩm định, có phải là lớn hơn không?"

"Cái gì--"

"Lần trước cũng nhau tắm còn không có cảm thấy, Lillian, cô cũng xác định một chút."

"Ừm, được."

Tham Lãng: "..."

Đậu má! ? ! ? ! ?

Phụ nữ ngày thường đều như thế này sao?

Nghĩ về bao nhiêu công sức bỏ ra trong thời gian qua, thật vất vả mới đụng được vào thân thể của người yêu ...

Những người phụ nữ trực tiếp cọ xát nhau?

Hơn nữa một cách rất tự nhiên ...

Phòng trà bánh phút chốc tràn ngập tiếng xì xào, Thạch Lỗi Lỗi và Lilian bị tê liệt trước sự giằng co của Lâm Đạt, họ không hề có ý buông tay mà còn quan sát nghiêm túc hơn.

"Hả? Bạn đang mặc một chiếc áo lót vô hình, cảm giác khác nhau."

"Không ảnh hưởng đến thẩm định, thực sự lớn, đã qua thời kỳ tăng trưởng, phải không?"

"... Ờ ... Ừm ... Nơi đó không cần ..."

Tham Lãng: "..."

Thật là làm cho người ta hỏng mất, ai có thể hiểu được sao?

Tham Lãng ho khan một tiếng, cứng người, ngẩng mặt lên khỏi bát mì, nhìn về phía trước: "Cái kia, thực xin lỗi các chị em, tôi đang ở chỗ này đây."

"Chúng tôi biết."

Thạch Lỗi Lỗi ở sau lưng ôm Lâm Đạt, híp mắt, nhìn chằm chằm Tham Lãng như nhà tiên tri.

Tham Lãng nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn sang bên cạnh: "Nhìn ta làm gì, các ngươi nói chuyện nên chú ý chút, biết rõ có nam nhân ở đây."

"Tham Lãng, Lâm Đạt thực sự lớn hơn, thực sự."

"..."

"Hãy đến đây nhìn xem."

"......Không......"

"Không tin, cậu sờ xem."

"Buông cô ấy ra!"

"Ừm".

Thạch Lỗi Lỗi bất ngờ buông cánh tay đang trói Linda.

Lâm Đạt thả mình trên sô pha, khẽ thở hổn hển, chiếc váy chữ V khoét sâu xộc xệch, giày cao gót nằm bên cạnh, ôm mình mà nước mắt lưng tròng.

Hình ảnh này ...

Làm mù mắt con chó bằng hợp kim titan của ông già!

Tham Lãng cúi xuống nhìn bát mì, vùi đầu thật sâu, ngón tay run rẩy, đầu ngón tay không ngừng hướng trên màn hình Ipad, lật trang, lật, lật, lật trang, lật trang ...

Trong lòng mặc niệm tên người yêu một trăm lần.

Một lúc sau, ba người phụ nữ phá lệ mà yên tĩnh, những người phụ nữ khác trong phòng trà bánh cũng không động tĩnh.

Có tiếng sột soạt, Tham Lãng tiếp tục ăn mì.

"Này, tôi có một tấm hình của Trương tổng. Anh ấy cởi ba cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh, thật gợi cảm."

"Kiểu như nào?" Giọng nói trầm của Thạch Lỗi Lỗi.

Lillian hạ giọng: "Là loại xương quai xanh có thể chứa được một đống tiền, chỉ là ... ừm, các ngươi muốn nhìn một chút không?"

Thạch Lỗi Lỗi: "Ừm. Được."

Tham Lãng nhìn bát mì mà trợn tròn mắt.

Vui lòng đợi ... đợi một chút!

Tình hình bây giờ là cái gì? Tại sao lại đột nhiên bắt đầu thảo luận về Thương Vũ Hiền?

Lillian thì thầm: "Hơn nữa, anh ấy đang mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, các ngươi đoán xem nó màu gì?"

"Âu phục và áo sơ mi của anh ấy có rất nhiều màu... Về áo lót bó sát ... màu xanh nước biển? Màu đỏ tía? Màu xám chì?", Lâm Đạt nghi ngờ nói.

Lilian: "Không đúng."

"Thương tổng rất rất rất thích một màu xanh đậm, loại màu xanh có một chút đen." Thạch Lỗi Lỗi nghi ngờ nói.

——Này này, đừng bàn đến chuyện đại bảo bối của tôi trong phòng trà!

Nhưng Tham Lãng không thể mở miệng ngăn cản cô ấy, họ là bạn thân của nhau, có phải là dùng tư tưởng thuần khiết để giao lưu các chủ đề giữa những người phụ nữ? Giống như khi con trai thích thảo luận về bạn gái của anh trai mình? Đúng vậy, không sai ... Sẽ rất kỳ quái nếu cậu nói "Không được thảo luận về Thương Vũ Hiền"?

Nín thở, cảm thấy có chút hơi thiếu oxy.

Xì xụp, vội vàng ăn mỳ, iPad sắp bị cậu đập vỡ tan tành.

"Không được, không được... vô cùng gợi cảm ... có mùi nam tính ..."

"Màu trắng? Không phải là màu hồng?"

"Bậy bạ, Thương tổng có khả năng mặc màu hồng sao? Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, cho nên màu sắc rất trưởng thành, đáp án sẽ sớm được tiết lộ!"

"Chẳng lẽ là tím gay?"

"Không đúng! Mọi người, chuẩn bị tốt chưa..."

Chờ đã, bạn muốn mọi người chuẩn bị những gì?

Nhắc mới nhớ, những người phụ nữ này thực sự là bạch phú mỹ, Bạch cốt tinh sao? Đối với khái niệm màu sắc rốt cuộc kém như vậy sau? Vì vậy, nhiều từ khóa được gợi ý, thậm chí không ai đoán ra được, rõ ràng là trưởng thành, gợi cảm, nam tính, thể hiện khí chất của tổng tài —— hắc —— sắc —— á——

Tuyệt đối là màu đen!

Người yêu da trắng, đẹp trai, mặc đồ đen là sexy và bí ẩn nhất.

Trăm phần trăm màu đen!

Mọi người phải tin vào trí tuệ của bổn thiếu gia, trên đời này có ai hiểu rõ đại bảo bối của cậu hơn cậu sao?

"... Đồ lót của Thương tổng, câu trả lời là - hãy nhìn vào bức ảnh ..."

Xẹt!!!

Tham Lãng ngẩng đầu lên

"—Câu trả lời là ... đen ..."

"Bingo !! Biết mà, màu đen!"

Vô tình nói ra.

Huh Huh? Ảnh, ảnh, ảnh chụp ... ở đâu? !

Tham Lãng ngẩng đầu lên và nhìn Thạch Lỗi Lỗi và những người khác.

Cách đó không xa, Lâm Đạt đang ngồi trên ghế sô pha trong chiếc váy chữ V khoét sâu, trong khi Thạch Lỗi Lỗi híp mắt nhìn Tham Lãng, bên cạnh là Lilian đang nín cười.

Các tiên nữ khác xung quanh đều che miệng nhìn Tham Lãng.

Từng ánh mắt sắc bén như mũi tên đâm thẳng vào cậu.

Tham Lãng: "???????"

Tại sao tất cả phụ nữ trong phòng trà không có ý tốt đều quay ra nhìn cậu? Khi họ đang nói về những cuộc trò chuyện vừa rồi, cũng đều nhìn chằm chằm vào cậu như vậy?

Tham Lãng sững người ở đó, giữ yên cơ thể, đảo mắt từ bên này sang bên kia.

Phòng trà im lặng trong ba hoặc năm giây, một tiếng "uỳnh" nổ tung.

Thạch Lỗi Lỗi cười hì hì duỗi cánh tay ra, mở hai tay - những người phụ nữ còn lại đem phiếu ăn trông tay đưa tới.

Thư ký: "Nhìn này ... Tham Lãng quả nhiên có hứng thú với áo lót của Thương tổng... Qúa tao khí..."

Phòng quan hệ công chúng: "Ừ, bữa trưa tuần này có chỗ dựa rồi!"

Lâm Đạt quay sang Tham Lãng với biểu cảm "chỉ tiếc mài sắt không nên kim", trong khi những người phụ nữ khác đối mặt với anh với khuôn mặt không có cảm xúc, biểu cảm của họ có thể dùng "Chúa đã từ bỏ em" để hình dung.

"Tham Lãng, cậu rất tò mò về Thương tổng sao?"

"Những gì nói trên Weibo là sự thật đúng không?"

"Này này, cậu và Thương tổng có phải là bạn tốt không?"

"Lâm Đạt xinh đẹp như vậy, cậu còn không thèm nhìn tới, với một tấm ảnh chụp Thương tổng... Cậu lại thật cao hứng... Tham Lãng... Sự thật là gì..."

"Oa oa, thẻ cơm bị mất rồi, Tiểu Lãng, cậu thật là làm cho người ta thất vọng rồi..."

"Không nghĩ tới Tham Tham ... Thực sự có ý đồ không an phận với Thương tổng ..."

Tham Lãng: "..."

Đặt cược vào phản ứng của chính cậu để giành chiến thắng một thẻ cơm?

Đây có phải là cách những tiền bối đối xử với ma mới không?

Nói như vậy, có vẻ như cả tuần nay cậu không có cuộc gặp gỡ tốt với người yêu, không phải là Thương Vũ Hiền đang họp khi cậu tam làm, chính là đối phương tan làm thì chính cậu lại tăng ca, bởi vì quá muộn và tiệm tạp hóa lại quá xa, cả hai chỉ có thể gọi video Wechat, mấy ngày nay đều không có thân mật với nhau một chút.

Thành công vào Hằng Thương làm việc, khoảng cách gần hơn, tầng trên tầng dưới, tại sao lại thấy xa hơn?

Tham Lãng ủ rũ nói: "Tôi ăn xong rồi, tôi đi ra ngoài, tạm biệt."

"Làm tốt lắm, từ hôm nay trở đi, cậu chính là chủ lực nhà ăn của bộ phận quan hệ công chúng chúng ta!" Thạch Lỗi Lỗi vỗ vai Tham Lãng, "Năm tấm hình này là của cậu, tuần này nhóm nữ sinh mời cậu ăn cơm. . "

Tham Lãng: "..."

Cứ như vậy, chiều nay Thạch Lỗi Lỗi thắng lợi trở về, bộ phận quan hệ công chúng đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn.

Thạch tổng rất vui, kết quả thật hài lòng.

Vì chúc mừng Tham Lãng gia nhập đại gia đình phòng thư ký và thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau giữa các đồng nghiệp, một buổi trò chuyện chào mừng đã được tổ chức tại tầng 65.

Còn được gọi là "Siêu cấp lời nói thật lòng đại mạo hiểm".

"Siêu cấp" này có nghĩa là đặt một số câu hỏi nhanh chóng và trả lời mà không cần suy nghĩ, và cuối cùng người thực hiện cuộc đại mạo hiểm sẽ biểu diễn một chương trình, và mọi người có thể xem chương trình và nghỉ ngơi một lúc.

A!

Lúc này, đạo cụ rút thăm trong tay Tham Lãng là được bôi sơn màu đỏ.

Không đợi Tham Lãng kịp định thần lại, đám tiểu yêu tinh bắt đầu la ó.

Tham Lãng sẽ không ca hát nên đành phải lựa chọn lời nói thật lòng.

Tham Lãng đứng trước đám người, nam nữ đồng nghiệp cùng nhau hơn 30 người, vô cùng thích thú ngồi trên sô pha.

Quản lý cơ sở dữ liệu Vương tổng nói, "Ai sẽ hỏi?"

"Không thể để Chúc Trọng hỏi, các cậu có quan hệ tốt, sẽ gian lận." Lilian nói.

Thạch Lỗi Lỗi cao hứng giơ hai tay lên, "Tôi là sếp trực tiếp của cậu ấy, để tôi hỏi."

Không đợi Tham Lãng đồng ý, Thạch Lỗi Lỗi liền hỏi: "Than Lãng, tôi để ý thấy cậu đang đeo một sợi dây chuyền quanh cổ đúng không?"

Tham Lãng lặng lẽ khép áo lại: "Đúng vậy."

Thạch Lỗi Lỗi: "Mối tình đầu của cậu là khi nào?"

Tham Lãng: "Mười tám tuổi."

Thạch Lỗi Lỗi không chút suy nghĩ: "Lần cuối cùng cậu yêu là khi nào?"

Tham Lãng càng cúi đầu thấp hơn: "Lúc này ... Chính tại..."

"Yêu bao nhiêu lần rồi?"

"Hai lần."

"Sợi dây chuyền là bạn gái cậu đưa?"

"Không."

"Cậu đã thích bao nhiêu phụ nữ?"

"... Mẹ và bà tính sao? Hai cái."

"Cậu đã thích bao nhiêu nam nhân?"

"......Hai."

"OOXX đầu tiên của cậu là khi nào?"

"???"

Nó quá riêng tư.

"OOXX đầu tiên của bạn kịch liệt nhất là khi nào?"

"!!!"

Cái này giết cả ngàn nhát dao!

"OOXX khó quên gần đây nhất của cậu là khi nào?"

"!!!!!!"

X, em gái, một cái đầu đầy tinh trùng!

Tham Lãng rốt cục bùng lên ngôn ngữ thô tục trong lòng.

Có tiếng la hét trên ghế sô pha phía trước, và những tiểu yêu tinh bắt đầu che miệng và biến thành những con gà la hét, "Trả lời, trả lời, trả lời, trả lời—"

Tham Lãng cúi đầu xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay tìm hiểu mới biết được "Bảy cục đá" Thạch Lỗi Lỗi mở miệng nhất định không có chuyện đứng đắn.

Ồn ào trong ba phút, và dần dần, ồn ào trở nên nhỏ hơn ...

Dưới sự im lặng của Tham Lãng, toàn bộ đại sảnh bỗng nhiên im lặng.

Tham Lãng nhân cơ hội lấy lòng, nâng cổ của Thạch Lỗi Lỗi nhấc lên, kéo dài, lại thắt một cái nơ bướm, sau đó yếu ớt nói: "Thạch tổng, tôi lựa chọn đại mạo hiểm."

Thạch Lỗi Lỗi cũng thì thào một cách yếu ớt: "Cái kia ... Cậu chỉ ... cho chúng tôi, nói... chuyện cười đi?"

Tham Lãng vô lực: "Tôi không biết kể chuyện cười."

Thạch Lỗi Lỗi: "Cậu không cần phải kể những cậu chuyện thô tục."

"Ai muốn nói về điều đó, đại sắc nữ!" Cậu cáu kỉnh hét lên.

Thạch Lỗi Lỗi yếu ớt che mặt: "Được, vậy cậu ... tùy tiện ... nói cái gì đi..."

Tham Lãng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, tâm trạng buồn bực, Thạch Lỗi Lỗi làm sao trong chớp mắt biết điều như vậy, đại mạo hiểm liền kể chuyện cười, đây không phải phong cách của Thạch tổng, trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên những gì lúc trước đã nói với Đường Đường.

Tham Lãng ngập ngừng nói: "Ta chỉ biết kể chuyện cổ tích, không biết có được hay không."

Thạch Lỗi Lỗi lại gật đầu lia lịa: "Không sao, không sao."

Kỳ quái, nhóm tiểu yêu tinh trước mặt ... có phải là ngồi ... quá thẳng?

Tham Lãng không quan tâm lắm, nói với giọng bị bóp nghẹt một hồi.

Càng nói chuyện, cậu càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt của Thạch Lỗi Lỗi đang mở to, chăm chú nhìn vào ... phía sau của mình (?)

Theo bản năng, Tham Lãng đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Bộ đồ và đôi giày da đủ để làm mù mắt thanh niên bất ngờ lọt vào trong mắt.

Không biết Thương Vũ Hiền đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào? !

Quá mức thân cận.

Tham Lãng sợ tới mức lùi lại ba bước.

Thì ra hiện trường ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng bởi vì Thương tổng tới, không chỉ có khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám lỗ mãng, còn có khuôn mặt tuấn tú không chút tức giận, ngạo nghễ, đủ để khiến quần hùng kinh động, nháy mắt hạ gục hoa thơm cỏ lạ, mọi người đều sững sờ (...).

Đại bảo bối mà lâu rồi không gặp.

"Thương... Thương tổng..."

Có lẽ bởi vì ánh mắt sợ hãi của Tham Lãng quá mức trực tiếp, trên môi Thương Vũ Hiền lộ ra một tia cười, nhưng ánh mắt của anh cũng quá dọa người đi?

Thương Vũ Hiền nhìn vẻ mặt của Tham Lãng, thản nhiên nói: "Làm sao vậy, tiếp tục đi, không phải bữa tiệc chào mừng người mới sao, tôi đang nghe đây."

Tiếp tục?

Người yêu tâm tình không tốt?

Thanh niên cảm thấy sống lưng tóc gáy dựng đứng, vội vàng cúi đầu, "Ừm, nhìn thấy Thương tổng, tôi cảm thấy ... đặc biệt căng thẳng. Nhất thời quên mất mình đang nói gì."

Thương Vũ Hiền: "Thật sao?"

Tham Lãng: "... Phải."

Quả nhiên người yêu giận rồi?

Mấy ngày nay, căn bản cậu không có thời gian đi tìm anh ấy, khả năng với vì chính thức đi làm cho nên có chút chột da, không có chuyện đứng đắn cũng không dám lên lầu, cậu cần phải hẹn để lên tầng 66.

Sau khi Thương Vũ Hiền nói ra hai chữ đó, thật lâu không nói, rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngay khi Tham Lãng định hỏi, Thương Vũ Hiền bỗng nhiên nâng mắt lên, ánh mắt đâm thẳng vào ngón tay trái đeo nhẫn của cậu, lại nhìn về phía cổ cậu, nụ cười càng dịu dàng hơn.

Toàn thân chợt nổi da gà, Tham Lãng có dự cảm không lành, theo bản năng nắm chặt tay lại, đưa tay trái ra sau, lùi lại một bước.

Thương Vũ Hiền chậm rãi đi về phía trước, nhìn chằm chằm cổ thanh niên, khí thế bức đến trước mặt cậu, mỉm cười hỏi: "Tham Lãng, cậu mặc cái loại này sao?"

Tham Lãng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là giật mình: "Đây là vật gì, đây là sợi dây chuyền."

Thương Vũ Hiền đi ngang qua cậu: "Hằng Thương chiếm lĩnh cao cấp, người của ta, trên người tốt nhất không nên xuất hiện đồ vật giá rẻ."

Tham Lãng: "??????"

Giá rẻ?

Tham Lãng cực kỳ khó có thể tin được, đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ: "Này, anh rất giàu có, mà cái này ta cũng tốn không ít tiền, nghiến răng nghiến lợi, hạ quyết tâm, mới mua dây chuyền bạch kim này! "

Thương Vũ Hiền càng cười, "Cậu nói đúng..."

Không đợi Tham Lãng trả lời—

Thương Vũ Hiền quay đầu lại nói: "Cái thứ đồ giá rẻ, không nghiến răng nghiến lợi, không hạ quyết tâm, căn bản không có cách nào mua."

Tham Lãng: "!!!!!!!!!"

Này, cái này, cái này, làm người khác tức hộc máu mới được

Cảm thấy mình thật yếu đuối.

Thương Vũ Hiền nói xong liền đi về phía trước.

Đại bảo bối hôm nay làm sao vậy, anh không phải là người chê nghèo, yêu giàu.

Khoan đã, bởi vì cậu không đeo nhẫn trên tay, mà lại mua một sợi dây chuyền để đeo nhẫn vào cổ, cho nên Thương Vũ Hiền mới tức giận?

Tham Lãng nhìn tay người yêu, chiếc nhẫn vẫn đeo trên tay.

Tham Lãng: emmmmmmm ...

Có vẻ như cậu đã thực sự làm sai điều gì đó.

Một lúc sau.

Nhóm tiểu yêu tinh thì thầm:

"Ông chủ uống nhầm thuốc sao? Các người có chắc là anh ấy đến bữa tiệc đón người mới, mà không phải tới đọc báo?"

"Ai nói nhất định là uống nhầm thuốc? Chẳng lẽ do văn phòng tổng bí của chúng ta đều đẹp, Thương tổng ăn đến ngon ngọt ?"

"Nhưng mà Thạch tổng, Thương tổng không cần làm việc sao, anh ấy vẫn luôn ngồi đây với chúng ta, xem tài chính và kinh tế báo, không phải thật kỳ quái sao?"

"Dông dài!"

Thạch Lỗi Lỗi nghiêm khắc lên án cấp dưới: "Lại dám đem ông chủ treo ngoài miệng lải nhải việc nhà? Các người lúc thường muốn gặp Thương tổng, còn không thấy đâu! Hằng Thương từ trên xuống dưới đều là của anh ấy, người ta có thể đến bất cứ nơi nào họ muốn, tiếp cận bất cứ ai họ muốn "

Giới tinh hoa: "..."

Tham Lãng muốn xen vào và nói với nhóm tiểu yêu tinh rằng từ "đọc báo" không phải là một hành động, mà là một hiện tượng xét về hành vi quốc tế, thực chất đó là một cách ngụy biện ngôn ngữ nhắm vào hoàn cảnh sống của những người giàu có.

Hình ảnh "Thương tổng đang đọc báo" được dùng để nói lên ý nghĩa "Thương tổng rất nhàn rỗi", nhưng "Thương tổng rất nhàn rỗi" không có nghĩa là "Thương tổng không làm việc" ——

Có ai đoán ra được dãy số lớn trong tài khoản của anh ấy thay đổi âm thầm bao nhiêu lần trong hai tiếng anh ấy "đọc báo" không?

Hội trường im lặng.

Thương Vũ Hiền đột nhiên ngẩng đầu: "Sao không nói nữa, không phải là tiệc chào mừng người mới sao?"

Tất cả mọi người: "..."

Chúc Trọng mập mạp ngồi trên sô pha, trực tiếp nháy mắt với Tham Lãng, sợ anh ta làm mất lòng lãnh đạo.

Thương Vũ Hiền liếc mắt nhìn người yêu cười: "Vừa rồi không phải kể chuyện sao? Tham Lãng nói chuyện đến đâu rồi? Tiếp tục đi. Các vị có ý kiến ​​gì không?"

"Không có ý kiến, đương nhiên là không có ý kiến!" Chúc Trọng cười nói, ngây ngô nói: "Chúng ta đều thích nghe, tất cả chúng tôi đều muốn biết chuyện gì xảy ra sao khi người đàn ông cho cô gái ăn ốc ướt từ phía sao" *

* 我们都急着想知道参朗讲的男人把湿漉漉的田螺姑娘从背后给上了之后的事呢: đoạn này mình chịu luôn, ko sao dịch đúng sát nghĩa được.

Tham Lãng: "?????????"

Hắn nói một câu dài như vậy trong một hơi, hắn đến cùng có nhiêu gấp gáp lo lắng?

Tham Lãng hóa đá lần nữa, trong nháy mắt cậu nhận ra, Chúc Trọng đang tàn nhẫn bù lại chút máu còn lại trong thanh máu của mình.

Thương Vũ Hiền sửng sốt một chút, sau đó nhướng mắt nhìn bạn nhỏ: "Cho nó?"

Trong một câu dài như vậy, anh chỉ nghe thấy một động từ như vậy?

Tham Lãng vội vàng giải thích: "Tuyệt đối không có, tuyệt đối không có, thanh thuần khiết bạch, đây là một câu chuyện cổ tích trong sáng và cảm động về các nàng tiên."

Chúc Trọng gãi đầu: "Cô ấy không trần truồng ra khỏi bể sao?"

Hắn đã sử dụng một câu hỏi phủ định kép?

Tham Lãng: "Tôi nói cô gái ốc đồng khỏa thân khi nào?"

Thạch Lỗi Lỗi: "Tiên nữ sau khi biến hình còn mặc quần áo sao? Không phải cậu nói thân thể nàng bị ướt sao?"

Tham Lãng: "... Ừm..."

Không thể bác bỏ!

Lâm Đạt: "Không phải người đàn ông nhón chân sau lưng cô ấy trần truồng và ướt át sao?"

Tham Lãng: "... Vâng."

Lilian nhìn chằm chằm và chớp chớp đôi mắt to: "Sau đó thì sao?"

Tham Lãng: "Sau đó bọn họ hạnh phúc mà bên nhau mãi mãi."

Là một ông bố chuyên nghiệp thường kể chuyện cho tiểu đoàn tử, Tham Lãng không chỉ đi thẳng vào đoạn kết nói HE, mà còn kể câu chuyện một cách có trách nhiệm, "Sau đó trên đường giết một con đỉa tinh linh làm phá vỡ tình hình, rồi họ sinh ra một đứa con trai. "

Chúc Trọng: "Không phải thanh thuần khiết bạch sao?"

Tham Lãng nghiến răng: "Không hẳn tất cả nam nhân, đầu cậu chỉ toàn những thứ cậu nghĩ."

Thạch Lỗi Lỗi giễu cợt: "Làm sao có khả năng, làm sao có thể sinh được con trai nếu không có những thứ đó? Lý Bạch nói: Nam nhân có tinh lực cần vui mừng, chớ để súng vàng chống trăng."

"!!! Cuộc sống phải tràn ngập niềm vui, đừng để lọ vàng úp mặt trăng!"

Tham Lãng hét lên.

Ngay lập tức phát hiện, cùng với phụ nữ ở bên nhau trong một thời gian dài, ngay cả tính cách cũng bị chia cắt.

Ai nói những Bạch cốt tinh ở nơi làm việc đều lạnh lừng? Đó đều là mặt ngoài!

Tham Lãng che ngực, vô lực mà nhìn về phía Thương Vũ Hiền: "Thương tổng, câu chuyện kết thúc."

Thương Vũ Hiền: "Ồ, tôi ngược lại ... cũng có một câu chuyện."

Thương Vũ Hiền đứng dậy, từ trên sô pha đi tới, nghiêng người đứng bên cạnh thanh niên, không nhìn cậu, hơi nhíu mày, nhưng xem biểu tình không phải đang tức giận, "Ta..."

Anh dừng một chút, giọng điệu ấm áp dịu dàng: "Tôi có một con báo nhỏ, tính tình kiêu căng tự mạn, tư chất ngu dốt, cực kỳ khó nuôi, đi ra ngoài đã mấy ngày, vẫn chưa trở lại, cậu nói, nên làm sao cho phải? "

Cặp mắt đào hoa chớp chớp: "Thương tổng, tôi vừa kể một câu chuyện về một cô gái, ngài lại nói chuyện cá nhân ..."

Thương Vũ Hiền: "..."

"Nuôi báo từ khi nào, chúng ta chỉ có mỗi mình con Chiêu Tài." Tham Lãng thì thào nói rồi nhanh chóng nảy ra sáng kiến: "Ôi, cứ trói tên bất nhân đó lại, đừng phụ lòng ý tốt của Thương tổng. "

Thương Vũ Hiền lông mày càng nhíu chặt hơn, có chút không hài lòng liếc mắt nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú trong ánh đèn tao nhã rất đẹp, như thể đường nét do ánh sáng vẽ ra, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.

Tham Lãng nghe lời đoán ý, vội vàng bổ sung:

"Trói lại có điểm không tốt, thế nhưng tôi không thể nghĩ ra ý tưởng hay cho một vấn đề mà ngay cả Thương tổng cũng không giải được - Tôi không giỏi chuyện người và thú, tôi chỉ nghe qua. (Võ Tòng đánh hổ), (Đông Quách tiên sinh) và (Nông phu cùng xà), còn có (Transformers) đây là người máy (...) ngoại từ trói lại, chính là nhốt lại, tôi không thể nghĩ ra nên xử lý như thế nào .. "

"..." Thương Vũ Hiền hít một hơi thật sâu và hơi nâng ngực lên, giống như đang nổi lên tâm tình gì.

Một lúc sau.

Thương Vũ Hiền nhìn về phía Thạch Lỗi Lỗi, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Viên và Tiểu Phương, nhẹ nhàng nói: "Cuộc họp chiều nay hủy bỏ, để Tham Lãng lên tầng gặp tôi."

Nói xong liền đi về phía thang máy.

Tham Lãng: "!!!!!!"

Nhóm tiểu yêu tinh đồng thời mở to mắt ngạc nhiên.

Phòng tối hội nghị bị hủy bỏ, tức là không làm thêm giờ và không bị mắng mỏ?

Tham Lãng cũng kinh ngạc, cậu kinh ngạc bởi vì hai chữ "lên lầu" dọa tới, đại bảo bối thật sự tức giận sao?

- - Chẳng phải vấn đề người và thú vẫn chưa được giải quyết sao?

......

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro