Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khi Thương lão phu nhân bước ra khỏi thang máy, Tiểu Viên mở to mắt đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thương lão phu nhân ăn mặc thời trang như vậy, một chiếc áo khoác len có cổ lông hai bên, kiểu Âu Mỹ kén người mặc, một chiếc váy dài với phần đế sáng màu, đôi bốt ngắn cao gót nhỏ nhắn, và tóc xoăn gợn sóng lớn. Đeo kính râm, dáng người cao, nước da trắng, trang điểm một chút và tô son, trông khá ổn.

Đây vẫn là lão phu nhân sáu mươi tám tuổi sao?

Trước đây, Thương lão phu nhân thường đến Hằng Thương để gặp con trai, mặc áo sơ mi màu đất và quần tây, tóc dài buộc lại phía sau, tuy rằng trên người cũng đều là tên tuổi lớn, nhưng cũng chẳng khác gì mấy lão phu nhân ở nhà ra ngoài mua rau.

Phụ nữ là vậy, sau khi ăn mặc cẩn thận, cả người sảng khoái, cái giá cũng nâng lên.

Mấy chục năm sự nghiệp của con dâu giàu có cũng không vô ích, Thương lão phu nhân toát ra khí chất tự tin của một tiểu thư quyền quý từ trong xương cốt, bước vào đại sảnh Hằng Thương, so với mấy bạch cốt tinh ở nơi làm việc cũng không thua kém bao nhiêu, quả thực là yêu nữ thích hàng hiệu (The Devil Wear Prada).

Tiểu Viên sốt sắng mà run run một chút, Thương lão phu nhân vốn là nghiêm túc, nhưng cũng không có chút khí chất nào, trước đây cô từng nghĩ đến sự kiêu ngạo của Thương tổng từ đâu ra, nhưng bây giờ xem ra gen di truyền không phải là cái tên hư danh.

Gõ cửa phòng làm việc, vừa mở miệng liền mất đi tư thái ma nữ, nhẹ giọng nói: "Nhi tử, là mẹ đây."

Ngoài miệng nói như vậy, cửa vừa mở, mẹ Thương liền bước tới, đi ngang qua Thương Vũ Hiền mở cửa cho bà, đi thẳng tới chỗ thanh niên chân dài.

"Chào dì." Tham Lãng vô thức nâng cánh tay lên, "Sao ngài không gọi điện thoại? Cháu sẽ lái xe đến đón ngài."

"Ta cùng mấy lão tỷ muội đi làm tóc, đây là lần đầu ta làm xoăn lọn to nên liền muốn khoe với các ngươi." Mẹ Thương tự nhiên khoác tay thanh niên rồi hai người vừa trò chuyện vừa cười, đi về phía phòng khách "Thế nào, quần áo ngươi chọn, ta mặc, có đẹp không?"

Cặp mất đào hoa cong cong lên: "Đẹp lắm, đặc biệt đặc biệt đẹp, về sau ngài mặc như vậy, ngài muốn cái gì, cháu sẽ đi mua"

Thương Vũ Hiền đứng ở cửa: "..."

Anh lặng lẽ bước đến quầy bar nhỏ và pha trà cho mẹ và người yêu.

"... Ta đã tìm người xử lý rồi, ngươi không cần lo lắng chuyện trên mạng."

Nói đến chuyện Tham Lãng bị tung lên mạng, biểu cảm của mẹ Thương không được phong phú cho lắm, có thể từ ánh mắt nhìn ra tâm trạng của bà không được tốt.

"Vốn dĩ ta không nghĩ ngợi nhiều, ta không muốn nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi của các ngươi. Hơn nữa, Tiểu Vũ vốn có thể giải quyết. Thế nhưng, bạo lực mạng thực sự quá phận và quá đáng sợ, ngay cả ông ngoại ngươi cũng bị chụp ảnh, còn bị châm chọc chửi bới, một lão nhân gia mang theo cháu trai nuôi nấng dễ dàng sao? Bọn họ làm như vậy, cũng không sợ giảm thọ sao ".

Tham Lãng ánh mắt ảm đạm: "Cháu thấy rồi, ông ngoại dùng điện thoại cổ lỗ, ông ấy còn không biết chuyện này."

Mẹ Thương vỗ vỗ mu bàn tay của thanh niên, "Mục đích hôm nay ta ra ngoài chính là thế này, vừa mới hỏi lão tỷ muội, nhờ lão gia nhà bà ấy làm sạch những tin đồn, nhân tiện để hài hòa trên quy mô lớn. Nếu tin đồn trực tuyến được chuyển tiếp hơn 500 lần, có thể cấu thành tội vu khống, nhất định phải đưa ra cảnh cáo, nếu nghiêm trọng, trát hầu tòa sẽ được đưa ra, lão gia nhà bà ấy phụ trách điều đó."

Tham Lãng vẫn luôn nghiêm túc nghe trưởng bối nói chuyện, khi nói đến "Ông ngoại" liền không khỏi nghẹn họng, nhưng cậu cười nói: "Cảm ơn bác gái."

Thương Vũ Hiền nghịch ngợm bộ ấm trà, cau mày, khóe miệng hơi trầm xuống, ánh mắt lóe lên sắc bén, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cả ba trò chuyện một lúc.

Mẹ Thương uống hai chén trà, nhìn thời gian, nắm tay Tham Lãng: "Đi thôi, đón Đường Đường, sau đó chúng ta xuống lầu đi mua sắm."

Tham Lãng cười khan: "??? Cái đó, mẹ Thương, cháu còn chưa tan làm..."

Mẹ Thương quay đầu trừng mắt nhìn con trai: "Còn phải đợi tan sở? Buổi tối còn phải làm gì nữa? Bây giờ là ba giờ."

Thương Vũ Hiền sắc mặt không chút biểu cảm: "Không được, là nhân viên của Hằng Thương, ai cũng không thể làm đặc biệt."

Mẹ Thương nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, "Không phải là việc của nhân viên Hằng Thương là tiếp đãi phu nhân chủ tịch đến công ty thị sát sao, Thương Vũ Hiền tổng tài?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "..."

Vì thế, Tham Lãng đi đón Đường Đường, hai người mang theo đứa bé, bồi lãnh đạo đi thị sát.

*

Gương ma thuật, gương ma thuật, trong sảnh mua sắm có tên là "Hằng Thương Thế Kỷ", âm thanh êm tai nhất là gì?

Đó là âm thanh của giày cao gót nhỏ nhắn đụng vào đá hoa cương trên sàn nhà; phát ra giống như âm chùy thiên đường tạo ra âm thanh blué, là âm thanh ma sát của chiếc nhẫn kim cương năm carat cào qua một chiếc túi mua sắm; là hai tay trống trơn mà xoay người với âm thanh dịu dàng trìu mến của sự tức giận dành cho anh chàng cu li đẹp trai...

*thề là đoạn này xoắn não quá, dịch ko sao thoát nghĩa được. mn đọc thấy lấn cấn thì bỏ qua nha, cũng ko ảnh hưởng lắm đến mạch chuyện, đại khái là cảm giác của người giàu đi mua sắm mà có người đi theo xách túi. M ko giàu nên không hiểu được cái âm thanh đó =))

Bước ra khỏi thang máy trên tầng 30 của Hằng Thương.

Tham Lãng đi phía trước với tiểu đoàn tử trong tay.

Mẹ Thương và Thương Vũ Hiền đi theo phía sau, nhìn thấy thanh niên đang trêu chọc đứa bé, liền liếc nhìn sang bên cạnh, khéo léo duỗi tay, hướng gian hàng mẫu chăm sóc tay lấy một gói.

Tham Lãng xé mở gói nhỏ, bôi một chút lên mu bàn tay của đứa trẻ: "Thơm không? Thích không?"

Tiểu đoàn tử nhíu mày: "Mùi thật kỳ lạ."

Tham Lãng: "Còn cái này?"

Tiểu đoàn tử: "Cũng được."

Tham Lãng: "Cái này?"

Tiểu đoàn tử: "Rất thơm."

Cậu nhanh chóng thu thập một số gói dùng thử lớn gồm dầu gội, kem dưỡng da, sữa tắm ... vv thích hợp cho trẻ sơ sinh, sau khi xoay người, tất cả đều nhét vào túi áo khoác của Thương Vũ Hiền.

"Về nhà thử từng cái một, so sánh, quyết định xem thích cái nào, chúng ta mua cái đó," Tham Lãng cười với mẹ Thương, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Ở đằng xa, nghe thấy tiếng thanh niên thì thầm với tiểu đoàn tử: "Không thể giống như kiểu trước đây, để ba ba mua một đống bình to bình nhỏ, sau đó vì không thích mùi liền ném đi, bảo bối lãng phí là không dễ thương. "

Tiểu đoàn tử ngượng ngùng ôm lấy cổ Tham Lãng, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào cổ thanh niên: "Con biết rồi, sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Với khuôn mặt nghiêm túc và nụ cười trong mắt, mẹ Thương liếc nhìn con trai mình.

Tham Lãng cùng tiểu đoàn tử chọn một đống gói dùng thử miễn phí, chỉ mua loại dầu gội mà Thương Vũ Hiền thường dùng, còn mua một món đồ tắm thông dụng cho mẹ Thương.

Bốn người đến khu vực dành cho bà bầu và trẻ sơ sinh ở tầng ba mươi sáu.

Thời điểm này rất đông khách, đặc biệt gần thang máy, Nha Nha Đồng Thú còn chưa trang trí xong, các nhãn hàng khác đang giảm giá theo mùa đẩy mạnh tiêu thụ, trước cửa bày la liệt giá quần áo, nhiều mẹ bỉm sữa cùng các dì đang chọn quần áo.

Mơ hồ nghe thấy từ đám đông bên trong truyền đến—

"Màu này chỉ còn dư lại một cái sao?"

"Ta đến lấy trước!" Nắm lấy ống tay áo kia.

"Vừa rồi mấy cái kia ta đều nhường ngươi!"

"..."

Mọi việc như thế.

Thương Vũ Hiền dừng lại, trong tiềm thức muốn xoay người đi đường khác, nhưng lại bị Tham Lãng nắm lấy cánh tay: "Đứng ở chỗ này chờ chúng ta."

"Đi chỗ khác?" Chỉ là muốn tranh thủ một chút.

"Không phải nói tốt sao?" Tham Lãng và tiểu đoàn tử cùng nhau cười với anh, "Đây là lần đầu tiên cùng nhau đi mua sắm."

Vì vậy, chiều nay, trên tầng của thương hiệu đồ dùng cho mẹ và bé Hằng Thương, nơi bắt mắt nhất trong khu giảm giá, có một người đàn ông đẹp trai và một lão phu nhân thời thượng.

Tham Lãng ôm tiểu đoàn tử, trước mặt đủ mọi quần áo trẻ em sặc sỡ, chọn một ít đồ chống mài mòn, chất đống tất cả lên người Thương Vũ Hiền, "Nhìn xem, lát nữa sẽ chọn từng cái một sau."

Thương Vũ Hiền nhíu mày, mơ hồ nghe thấy giọng nói của người hướng dẫn mua sắm.

"Thương tổng..."

"Chủ tịch phu nhân..."

"Trời ơi, Thương tổng bồi lão phu nhân đi mua sắm..."

Tham Lãng vỗ về đứa trẻ đang phấn khích trong vòng tay và tới tới lui lui giằng co mấy lần.

Tham Lãng hào hứng chạy tới, mang theo túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm "Tôi mua quần áo của gia đình, một nhà ba người, kiểu dáng thể thao, tôi muốn hai bộ của ba, giảm giá 50%, có phải là ưu đãi không?"

Thương Vũ Hiền do dự một chút, sau đó đột nhiên mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Một, một nhà, ba người," nghĩ đến trang phục đồ đôi mà anh mặc ở Dương Thành, anh lại nhìn mẹ Thương, ho nhẹ lấy tay che lại khóe môi., "Không cần..."

Tham Lãng cười như không cười: "Anh không mặc?"

Thương Vũ Hiền mở miệng: "Quá nổi bật..."

Tiểu đoàn tử nhẹ nhàng rì rầm một tiếng, "Làm sao bây giờ?"

"Ba ba không muốn mặc cùng chúng ta, muốn tôn trọng ý kiến của ba," Tham Lãng cũng không ép buộc, hào phóng gật đầu, xoay người rời đi, "Được, vậy tôi gửi lại một bộ, Đường Đường và tôi sẽ cùng nhau mặc nó vậy. "

"Ai, ai nói tôi không mặc, không cần tôn trọng", Thương Vũ Hiền đỏ mặt, giật túi nói: "Không phải là trang phục của gia đình sao? Làm sao có thể không có tôi, đương nhiên muốn."

Tham Lãng dừng lại, đưa lưng về phía người yêu, hai vai run lên, tiểu đoàn tử vòng tay ôm cổ đại ca ca một trận vui mừng,

Khi đến chiếc ghế dài nơi khách hàng nghỉ ngơi, không có ai xung quanh, hai người đàn ông luống cuống tay chân phân loại một đống túi đồ, mẹ Thương vẫn luôn lặng lẽ quan sát sự tương tác của một nhà ba người.

Hai người cha.

Thực sự có thể tạo thành một gia đình sao, Tham Lãng còn trẻ như vậy...

Tuy nhiên, bầu không khí giữa bọn họ thực sự không tồi.

Mẹ Thương chớp chớp mắt, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "Tham Lãng, ngươi mua nhiều đồ rẻ như vậy, để cháu gái của ta mặc hàng giảm giá sao?"

Đột nhiên một câu không kịp chuẩn bị

Tham Lãng ngẩn người một hồi, trong lúc nhất thời không biết nguyên do: "Mẹ Thương ... Đường Đường nói, ở trường mẫu giáo thường xuyên làm bẩn quần áo, làm hỏng đồ, con bé cảm thấy buồn và đáng tiếc... "

Mẹ Thương: "Dù là mua lại cửa hiệu đó, chúng tôi cũng có thể mua được".

Tham Lãng: "..."

Tiểu đoàn tử bối rối nhìn chăm chú bà nội có vẻ mặt nghiêm nghị, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ bé quay đi trốn vào cổ đại ca ca.

Thương Vũ Hiền ngạc nhiên nhìn mẹ mình, người từ trước đến nay luôn kính lão thương nghèo.

Tham Lãng quay người lại, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú mẹ Thương.

Mẹ Thương cũng nhìn chăm chú cậu: "Con trai nên được nuôi dạy nghèo và nghiêm khắc, con gái nên được nuôi dạy giàu có và chiều chuộng – con bé là tiểu bối quý giá nhất của Thương gia chúng tôi, không phải là phụ, vì ngươi muốn làm cha của Đường Đường, biết điều này không? "

Tham Lãng rũ mắt xuống gật đầu: "... Dạ, cháu biết,"

Mẹ Thương mặt vô biểu tình: "Vì cái gì khắc nghiệt với con bé như vậy? Tương lai chi tiêu nuôi dưỡng cháu gái, ta cho ngươi một số tiền lớn ...."

"Bác gái!"

Tham Lãng ngắt lời anh.

Nụ cười vẫn luôn thường trực trong đôi mắt hoa đào đã không còn, khi khuôn mặt phồn hoa kia mất đi nụ cười, thanh niên trở nên độc đoán, trong mắt chỉ còn lại một màu đen không đáy.

"Cháu không biết ngài tại sao đột nhiên làm khó dễ cháu, mẹ Thương," Tham Lãng cúi đầu rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Nhà của ngài... thực sự rất tốt, có thể nói là gia đình giàu có ... Đường Đường, tương lại cũng là cô gái hào môn... Mà cháu chỉ là một người nghèo mà thôi ... "

Nói đến đây, ánh mắt của mẹ Thương nhất thời thay đổi, bà cho rằng mình đã nói quá nặng lời nhiều khiến thanh niên cảm thấy tự ti.

Sắc mặt Thương Vũ Hiền cực kỳ khó coi, giơ tay nắm lấy cánh tay của Tham Lãng, mắt đỏ lên nhìn về phía mẹ Thương: "Mẹ!"

"Ta đang hỏi Tham Lãng, để cậu ấy nói." Mẹ Thương không lùi bước.

Tham Lãng im lặng: "..."

Ngay khi Thương Vũ Hiền tự hỏi liệu người yêu của mình có cảm thấy lúng túng và quay người bỏ đi không——

Tham Lãng đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt mẹ Thương.

"Mẹ Thương, giá trị của con người không giống nhau. Có người cho rằng trên đời chỉ có tiền là quan trọng nhất. Có người cho thứ gì quý mới là tốt nhất. Có người ăn dưa muối cùng chan canh cũng có thể ăn đủ no. Có người thì tiết kiệm và chi tiêu tiền lương của họ vào việc quan trọng mới có thể cười, một người quyên góp thêm tiền tiêu vặt của họ để những người tị nạn thiên tai mới có thể an tâm mà ngủ— "

Thanh niên ôm chặt tiểu đàon tử đang run rẩy, tiến lên hai bước, đứng trước mặt mẹ Thương, không chút do dự nhìn thẳng vào bà.

Cậu nói nhẹ nhàng:

"Cháu hiểu những gì ngài đang nói. Cháu cũng không phản đối "Phú dưỡng nữ", cháu cũng có thể cưng chiều cô bé, nuông chiều cô bé, cho cô bé mọi thứ cô bé muốn - trên thực tế, cô bé quả thật có một nền tảng gia đình vững chắc, ba của cô bé, ông nội, bà nội và họ hàng đều rất giàu có. Những gì cô bé dùng mỗi quý là những gì người bình thường tiêu trong một năm—

"Mặc dù vậy, mẹ Thương, cháu hy vọng rằng từ nhỏ con bé sẽ biết rằng một món hàng hai nghìn tệ trong trung tâm thương mại, khi nó được giảm giá, có thể chỉ được bán với giá năm trăm tệ, cũng giống như vậy khi bạn cầm đồ gì đó trên tay, siêu thị bán hai tệ, nhà hàng năm sao bán bảy mươi nhân dân tệ, gấp nhiều lần, giá trị của một món đồ tùy thuộc vào vị trí của nó— "

Nói rồi, Tham Lãng đem một chiếc quần bò chống mài mòn trong túi giũ ra, cười so với đứa nhỏ:

"Cháu hy vọng rằng cháu có thể cho cô bé biết từ khi còn nhỏ rằng cuộc sống không hề dễ dàng trên đời và cô bé không có quyền phung phí số tiền mà ba cô bé đã cho cô bé; cháu hy vọng rằng cô bé sẽ biết cách trân trọng cuộc sống hiện tại và học cách trân trọng những gì cô bé có được ngay từ khi còn nhỏ.

"Đường Đường đặc biệt thích những bộ quần áo giảm giá và giá rẻ này. Trẻ con bây giờ không có khái niệm tiền bạc, chúng chỉ biết cái gì tốt, cái gì chúng thích và cái gì phù hợp với chúng.

"Cháu mong rằng cháu có thể bồi dưỡng cô ấy có được một đôi mắt tinh anh, chân thành, không cường quyền, xem núi là núi, xem nước là nước, nhìn thấy chân, thiện, mỹ, và nhìn thấy những gì cô bé thực sự thích, mà không phải một mực mà dùng tiền tài đi cân nhắc, không quản cái gì đều hướng tiền làm chuẩn. "

Thanh niên dừng lại một chút, vì nói quá nhiều có chút nghẹt thở nên cậu hít một hơi thật sâu.

Khuôn mặt của mẹ Thương không có biểu tình gì, bà bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của thanh niên, trước dáng vẻ nghiêm nghị của cậu khi cậu nói ra suy nghĩ của mình.

"Cho nên, mẹ Thương, trong tương lai, cháu cũng sẽ như ngày hôm nay mà làm như vậy" Tham Lãng nắm thật chặt tay đứa nhỏ, khó khăn nói "Có thể ngài sẽ cho rằng đây là suy nghĩ của một tiểu công tử, cháu quả thật không phải xuất thân phú quý gì, nếu vì điều này mà ngài không thích cháu, cháu ... "

"Tiểu Lãng, không phải con trai ta chưa từng nói với cậu sao," mẹ Thương đột nhiên ngắt lời cậu, "ta cũng là người bình thường, và nhà mẹ đẻ của ta trước kia là bán tất."

Tham Lãng: "??????"

Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Thương bỗng nhiên dịu đi, tựa hồ vừa rồi quá mệt mỏi, bà thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn con trai, sau đó nhìn người mà con trai yêu thương thật sâu, gật đầu nói: "Con nói rất hay, quả nhiên không nhìn lầm ngươi, "

Tham Lãng cảm thấy kinh hãi: "Mẹ Thương..."

Mẹ Thương: "Con đã nhận quà sửa miệng của ta, còn gọi ta là mẹ Thương?"

Tham Lãng cả người cứng đờ: "..."

Mẹ Thương nghiêng đầu: "Sao, một người lớn tuổi như ta không xứng làm mẹ cậu?"

Thanh niên tưởng mình nghe nhầm, trong lòng luống cuống, mũi chua xót, hoảng loạn nhìn Thương Vũ Hiền, thấy người yêu gật đầu với mình, trên mặt nở nụ cười, sau đó nhìn về phía tiểu đoàn tử đang cười tủm tỉm, sau đó chuyển ánh mắt sang khuôn mặt hiền hậu của mẹ Thương.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Mười lăm năm hay mười sáu năm?

Hai chữ đó chỉ có thể là suy nghĩ trong lòng.

Thanh niên lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu thở gấp hai hơi, nhìn vào mặt lão phu nhân, lúng túng nói:

"... Mẹ, khụ, mẹ..."

Giọng nói nhỏ đến mức chỉ có chính cậu mới có thể nghe rõ.

Gương mặt vốn luôn không có biểu tình gì của mẹ Thương lại nở một nụ cười khó có thể nhìn thấy: "Ừm, lấy đồ đi, các con, theo mẹ đi."

Nói xong xoay người, bước chân thoải mái đi về phía thang máy.

Tham Lãng ngơ ngác: "Đi, đi đâu vậy..."

Mẹ Thương đeo kính râm vào, cũng không nhìn lại: "Phụ nữ cao hứng, đương nhiên là đi mua sắm."

Hai ông bố và một em bé: "..."

*

Vì vậy, xuất hiện một bức tranh như này.

Một ông chủ đẹp trai không bao giờ đến trung tâm mua sắm của riêng mình, mang theo vô số túi hàng, và một thanh niên chân dài và thân hình đẹp trai như một ngôi sao lưu lướng, ôm một tiểu đoàn tử dễ thương, đi theo sau chủ tịch phu nhân, ừm, lãnh đạo thị sát công việc.

Cả gia đình 4 người ghé thăm các cửa hàng lớn ở sảnh mua sắm, mẹ Thương mua quần áo và đồng hồ cho hai cậu con trai, lúc quẹt thẻ đôi mắt chớp mắt cũng không chớp mắt.

Các cô gái hướng dẫn mua sắm che trái tim sắp phát điên lên của họ.

Cái gì gọi là trời đất tạo nên, cái gì là quần anh tụ hội? Quả nhiên, khi giới tính nhất trí đi cùng một chỗ thì mới thu hút được sự chú ý của mọi người!

Ở điểm dừng chân cuối cùng, mẹ Thương không vào một cửa hàng như Armani nữa mà chọn một cửa hàng tư nhân cũ kỹ với lối trang trí lỗi thời, ở vị trí ít nổi bật nhất trên tầng 43 của Hằng Thương.

"Thương phu nhân." Người nói là một ông thợ may già đeo kính đọc sách.

"Lão La," mẹ Thương mỉm cười chào hỏi, "Tôi muốn mua một bộ đồ cho con trai nhỏ của tôi một bộ âu phục mặc thường ngay, và cũng may một bộ thích hợp để đi dự tiệc từ thiện."

Thương Vũ Hiền lịch sự gật đầu: "Chú La."

Người thợ may già có mái tóc bạc trắng nhưng trông rất có sức sống, ông ta lấy kính đọc sách xuống, liếc mắt gật đầu với Thương Vũ Hiền, sau đó nhìn chăm chú Tham Lãng đang ôm tiểu đoàn tử một hồi.

Tham Lãng cũng được người yêu sắp xếp may một bộ đồ riêng vào tháng trước, nhưng thật ra cậu thích mặc đồ may sẵn ở tủ kính hơn. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức đến tiệm để gặp người thợ may một cách trang trọng như vậy.

La lão tiên sinh nhìn từ trên xuống dưới Tham Lãng với ánh mắt ngưỡng mộ, tay cầm một chiếc thước dây da cũ kỹ đã ố vàng, ân cần nói: "Nào đến đây, để tôi đo một chút."

Tham Lãng đưa Đường Đường đang ngái ngủ cho người yêu, có chút ngại ngùng nhìn về phía mẹ Thương.

Mẹ Thương gật đầu và nói: "Đi đi, La lão luôn là một nghệ nhân nổi tiếng của Ý. Ông ấy biết những gì phù hợp với con."

Tham Lãng đi đến phía dưới ánh đèn, người thợ may già chậm rãi đo nhiều số liệu khác nhau trên cơ thể cậu.

Người thợ may lớn tuổi cầm lấy thước dây và cười hiền: "Tiểu tử trông rất gầy, nhưng thân hình rất cường tráng và tỷ lệ cơ thể rất tốt. Cậu phải mặc một bộ vest siết eo rất đẹp mắt, mang theo thắt lưng cũng rất đẹp. "

Sau khi mẹ Thương tự mình chọn bốn chiếc khuy măng sét vàng ròng cho Tham Lãng, người thợ may già nhìn lại người mẫu phía sau: "Đồ may sẵn, tôi giới thiệu bộ này, mặc dù nó là tác phẩm tâm đắc của tôi năm ngoái, nhưng vì tỷ lệ của thân hình yêu cầu quá cao, tôi vẫn luôn không có ra tay. Nếu Thương phu nhân không ngại, có thể đi xem thử. Nếu thấy phù hợp, tôi rất nguyện ý đưa cho cậu ấy. "

Mẹ Thương vui mừng khôn xiết: "Chuyện này..."

"Mời." Người thợ may già cởi bộ âu phục từ trên người mẫu xuống, đưa cho Tham Lãng "Phòng thay đồ ở bên trong."

Sau khi Tham Lãng bước vào phòng thay đồ, mẹ Thương và lão thợ may liếc nhìn nhau một cái: "Con trai nhỏ."

"La bá," Thương Vũ Hiền nhìn về phía phòng thay đồ và giới thiệu, "Người yêu của con."

Lão La đeo kính đọc sách, bình tĩnh nhìn vẻ mặt người đàn ông, khàn giọng nói: "Chúc ngươi hạnh phúc."

Thương Vũ Hiền cảm ơn lão nhân, ngồi trên sô pha đợi người yêu thay quần áo, thỉnh thoảng lại nghe được đoạn đối thoại giữa mẹ và ông ấy.

Ông ấy là mối tình đầu của mẹ anh, năm đó không để màng mọi thứ mà ra nước ngoài, khi trở về đã ở tuổi trung niên, người con gái ông yêu đã gả vào hào môn, mà ông vẫn lẻ bóng một mình.

Thương Vũ Hiền nghĩ rằng nếu đổi lại là mình, anh sẽ không bao giờ vì tiền đồ mà tử bỏ hạnh phúc.

Khi Tham Lãng từ phòng thay đồ đi tra, mọi người có mặt ở đó đều có chút thất thần.

Thanh niên bối rối đứng dưới ánh đèn, "Thế nào?"

Tiểu đoàn tử đôi mắt sáng lên: "Đẹp lắm!"

Người thợ may già và mẹ Thương lộ ra vẻ hài lòng.

Nam nhân vừa tỉnh lại từ cơn mê, từ trên sô pha đứng dậy đi đến bên cạnh thanh niên, không để ý tới ánh mắt của hai vị trưởng lão và nhi tử bên cạnh, giơ tay vuốt ve sau đầu thanh niên khiến cậu hơi cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng áp lên tai cậu, nhỏ giọng nói: "A.perfect.ten."

Không phải "so.beautiful" cũng không phải "so.charming".

Đối với tổng tài của Hằng Thương, người luôn nghiêm khắc trong mọi việc và có những yêu cầu khắt khe đối với người khác và bản thân, kết quả hoàn hảo là một lời khen ngợi tuyệt vời.

Mẹ Thương nhất quyết không cho Tham Lãng thay bộ đồ này ra, dứt khoát lấy đôi giày da mới mua đưa cho thanh niên, thấy khá hợp với bộ quần áo mới này, để cậu thay nó.

Vì thế các hướng dẫn mua sắm bùng nổ một lần nữa, và lần này Hằng Thương hoàn toàn bùng nổ.

Hằng Thương Thế Kỷ như vậy xuất hiện một bức ảnh ngoạn mục khiến người nhìn hít một hơi——

Thương tổng vẫn quý phái và đẹp trai như mọi khi, mặc một bộ vest đen được cắt may cẩn thận, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một chút xanh lam đậm. Với một chiếc áo sơ mi màu xám ánh kim và cà vạt cùng màu với bộ vest, mười phần khí phách đi trên quảng trường ở Hằng Thương, anh hơi quay đầu lại, dường như đang chăm chú nhìn thanh niên bên cạnh.

Thanh niên cũng mặc vest và đi giày da, mái tóc được vén lên cao để lộ vầng trán nhẵn nhụi, trông chững chạc và lịch lãm. Cậu dáng người cao gầy thon chắc, gò má đường nét sạch sẽ và tinh xảo. Bộ đồ siết eo càng làm nổi bật dáng người, phần trên làm thon dài vòng eo, chiếc quần tây cực kỳ mảnh mai hiển nhiên càng tôn lên đường nét của đôi chân.

Bao nhiêu cô gái hướng dẫn viên mua sắm dõi theo hai người đi ngang qua, cho đến khi họ bị đánh thức từ trong thất thần bởi khách hàng phía sau.

Trái tim tràn ngập năm ký tự lớn: Ôi chao, mẹ tôi ơi!

Về ngoại hình của mình, Tham Lãng dường như vẫn không thèm để ý, cậu đón lấy tiểu đoàn tử từ tay mẹ Thương, vừa trêu chọc đứa bé vừa cười nói gì đó với người yêu. Thương Vũ Hiền chăm chú nghe cậu nói nhẹ nhàng cười ôn hòa, nhưng khi nhóm phụ nữ nhìn chăm chú vào thanh niên, anh lặng lẽ đưa tay ra móc lấy ngón út của thanh niên.

Cảm thấy người yêu không yên tâm, thanh niên quay sang dùng tay trái nắm lấy tay người yêu, hai người cúi đầu cụp mắt xì xào bàn tán, thanh niên cười nâng cằm lên, lôi kéo người yêu, ôm tiểu đoàn tử, gọi mẹ Thương mua mua mua nhanh lên.

Rất nhiều người đã chụp lại cảnh này.

Có thể trong tương lai không xa, những bức ảnh này sẽ trở thành bằng chứng cho mối quan hệ giữa sao Sâm và sao Thương, vô số người sẽ chợt nhận ra rằng cả hai đã hứa hẹn bên nhau trọn đời từ khi ấy.

Chỉ có thời gian mới có thể cho câu trả lời.

*

Lại lên lầu ba mua rất nhiều đồ ăn, ra khỏi Hằng Thương, lên xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Thương Vũ Hiền nhìn cảnh vệ lái ba chiếc xe Wolkswagen Phaeton đi rồi mới chui vào một chiếc khác.

Trên xe, mẹ Thương ngồi ghế sau với tiểu đàon tử trên tay, nói rằng muốn mời các con đi ăn tối, sau đó lại đưa bà về nhà.

Thương Vũ Hiền nhanh chóng liếc nhìn thanh niên một cái, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.

"Cái kia ... Mẹ," Tham Lãng ngồi ở ghế phụ, nhỏ giọng nói, "Tối nay ở lại Long Đình đi, con nấu cơm cho người ăn."

Mẹ Thương sững sờ một hồi, bà chưa từng qua đêm ở nhà con trai, ngập ngừng nói: "Cái này, không ..."

"Bà nội! Ở lại nhà con đi, cùng con cùng nhau ngủ!" Tiểu đoàn tử bắt đầu bán manh chơi xấu, chợt nhớ tới cái gì, quơ quơ lấy cặp sách nhỏ, lấy ra một chiếc điện thoại di động xinh đẹp, đàng hoàng nói: "Con phải gọi điện cho ông nội, nói đêm nay bà nội sẽ không về nhà, bà ơi, số điện thoại là bao nhiêu? "

Đúng vậy, còn phải giải thích cho ba Thương, nếu như nói mẹ ở lại nhà trai, ba cũng tới đây thì làm sao bây giờ?

Tham Lãng căng thẳng quay đầu nhìn lại mẹ Thương ở ghế sau.

Mẹ Thương nhìn thấy ánh mắt mong đợi cùng lo lắng của thanh niên, trong lòng bỗng nhiên nghĩ thông suốt, "Được rồi, hôm nay mẹ cũng sẽ về nhà con trai để hưởng phúc".

"Thật tuyệt!" Tiểu đoàn tử vui mừng.

Tham Lãng cũng cao hứng: "Tối nay muốn ăn gì?"

Tiểu đoàn tử: "Sườn xào chua ngọt!"

Tài xế Thương không ăn đồ ngọt: "..."

Mẹ Thương suy nghĩ một lúc: "Nghe theo đứa trẻ."

Tiểu đoàn tử: "Trứng bọc cơm chiên!"

Tài xế Thương không ăn cà chua: "..."

Tham Lãng cố nén cười nhìn vẻ mặt của người yêu: "Ăn gì?"

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng nói: "Nghe em."

Cặp mắt đào hoa ý cười dần dần trở nên sâu đậm: "Như vậy không được, anh là đầu trong nhà, anh nói đi."

Thương Vũ Hiền dùng khóe mắt trừng cậu liếc một cái, không biết là ai cả ngày đem "Ta là chủ gia đình" treo ở ngoài miệng.

Mẹ Thương nhìn hai con trai đánh lời nói sắc bén, đột nhiên hỏi: "Đường Đường, ai là đầu trong nhà?"

Tiểu đoàn tử ngơ ngác, cũng không biết nhớ tới cái gì, mở to hai mắt nói: "Ba, ba ba là đầu, đặc biệt lúc tức giận, quá dọa người..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Nói cách khác, con trai tìm được người tình nhỏ hơn mình mười hai tuổi, còn đem người nhà ăn đến gắt gao, làm bạn nhỏ ở nhà một chút địa vị cũng không có?

Khuôn mặt mẹ Thương trầm xuống: "Làm sao có chuyện đó được, chuyện oan ức con dâu, đây không phải là phong cách của Thương gia!"

Tham Lãng dở khóc dở cười mà quay đầu lại: "Mẹ..."

Mẹ Thương: "Gọi mẹ cũng vô ích, con không cần phải nói tốt cho nó. Việc duy trì gia đình ổn định là điều vô cùng quan trọng. Ngoài làm việc kiếm tiền, nó còn có thể đóng góp gì cho gia đình? Hận không thể bám rễ lớn lên ở trong công ty, làm sao có thể để nó làm chủ gia đình? "

Tiểu đoàn tử nghe lời đoán ý, thấy vẻ mặt của bà nội có vẻ tức giận, vội vội vàng vàng trợn tròn mắt: "Cái đó ... Bà nội ... thật ra... thật ra là..."

Mẹ Thương nghiêm mặt nhìn cháu gái: "Thật ra cái gì?"

"Thực ra," Đường Đường nín nửa ngày, thì thào nói, "Nhà chúng con, ừm... đúng, ba ba là đầu, nhưng ..." Đứa trẻ quay đầu lại, "Đại ca ca là cái cổ, vâng, cổ làm đầu chuyển hướng nào, đầu liền chuyển hướng đó"

Mẹ Thương: "..."

Hai người đàn ông: "..."

*

Cũng không biết sự chú ý kiểu cũ đến từ đâu, Đại Huy chạy xe đến Long Đình Thế Kỷ. Mẹ Thương yêu cầu dừng xe và đưa cho nhân viên bảo vệ Trương Đại Tráng một phong bao đỏ, nói là lần đầu tiên gặp nhau, điềm lành trước cửa.

Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của sếp lớn, Trương Đại Tráng cầm lấy phong bao đỏ, đứng thẳng trong tư thế quân nhân, chào.

Trong biệt thự số 11, Đại Huy đậu xe trong ga ra, một gia đình bốn người bước vào cửa.

Mẹ Thương chỉ đến đây một lần vào ngày cưới của Thương Vũ Hiền, sau đó, Tạ Nhã Cầm thời điểm ở cữ cũng chưa từng tới, hào môn quý nữ tương đối lập dị, không muốn kỳ ở cữ gặp người ngoài, dứt khoát ôm con gái dọn tới nhà mẹ đẻ, ở cữ xong liền đem con gái vứt bỏ, bay đi nước Mỹ. Con trai quanh năm bốn mùa sống ở công ty và ít khi về nhà.

Nhìn căn biệt thự đồ sộ, có thể tưởng tưởng đến những năm tháng đó con trai cùng vợ trước ly thân, phòng ở trống rỗng nên có biết bao nhiêu quạnh quẽ.

Nhưng hiện tại có vẻ như ...

Chà, ngôi nhà rất sống động, cả trực quan lẫn thính giác.

Ngay khi bước vào, phòng khách ở tầng một tràn ngập những tấm thẻ chữ Hán và những bức tranh giả đầy màu sắc của các họa sĩ nổi tiếng. Chúng được thiết kế đặc biệt để Đường Đường xem và chơi, cũng như trau dồi khả năng đánh giá; TV trên tường nhiều lần phát tiếng Anh của trẻ em, được thiết kế đặc biệt để Đường Đường nghe và chơi, trau dồi môi trường ngôn ngữ.

Trời không còn sớm, Tham Lãng cũng không coi mẹ Thương là người ngoài, chào hỏi một câu, cũng không nghỉ lấy hơi, cùng Thương Vũ Hiền lên lầu thay quần áo, tính toán đi vào bếp thu thập nguyên liệu nấu ăn.

Hai người vào phòng ngủ chính.

Căng thẳng cả một buổi trưa, tâm trạng mới xem như dịu xuống một ít.

Quần áo ở nhà vứt trên giường, thanh niên đứng bên giường cởi bỏ bộ đồ chói mắt, chiếc áo sơ mi rơi khỏi người, lộ ra thân hình gầy gò khỏe mạnh.

Thương Vũ Hiền ở sau lưng vòng tay ôm eo cậu, lướt nhẹ môi qua gáy thanh niên: "Em thật ghê gớm."

Tham Lãng quay đầu cười với anh: "Thương tổng đang khen tôi?"

Thương Vũ Hiền xoay người cậu lại, đặt tay ra sau đầu và chủ động hôn cậu: "Tôi cảm thấy em là món quà tuyệt vời nhất của Thượng đế dành cho tôi và con gái."

Cùng người yêu trao nhau nụ hôn sâu: "Bảo bối nhi, tôi mới biết anh còn có thể  nói những lời yêu thương, tán tỉnh như thế này?

Thương Vũ Hiền cắn vành tai của cậu: "Khi tình yêu nồng đậm, tán tỉnh là chuyện đương nhiên."

Tham Lãng thở dốc, vòng tay ôm eo anh thật chặt, đem người yêu ôm vào trong lòng, thản nhiên trêu chọc: "Còn lời tâm tình gì nữa, cùng nhau nói đi, tôi thích ứng một chút, sợ sau đó chịu đựng không được. "

Thương Vũ Hiền vòng tay qua cổ cậu, thì thầm vào tai thanh niên: "Tôi chờ mong được ghi tên em vào hộ khẩu, sau đó trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, cho em hạnh phúc."

Tham Lãng: "..."

Thanh niên đã nghe rất nhiều lời nói yêu đương, nhưng không có lời nào khiến cậu cảm thấy hứng thú hơn lần này, Tham Lãng rõ ràng cảm giác được nhịp tim của mình tăng nhanh, miệng khô khốc, trước mắt người yêu khiến cậu nghĩ .. .

Nghĩ......

Không đợi suy nghĩ cẩn thẩn, liền nghe thấy một tiếng hét chói tai từ hành lang truyền tới—

"Bà nội !!! ah ah ah Đại ca ca, ba ba ..."

Tham Lãng và Thương Vũ Hiền hai mắt sợ hãi nhìn nhau, ngẫu nhiên cầm quần áo mặc vào rồi chạy ra cửa.

Theo tiếng kêu của tiểu đoàn tử, chạy nhanh vào phòng tắm ở cuối hành lang, và thấy tiểu đoàn tử đang ngồi trong chậu nhỏ với cặp mông trần, bên trong nước ấm đã tràn ra.

Hai nam nhân: "??????"

Mẹ Thương mới từ dưới lầu chạy lên, trên tay cầm một nửa củ khoai tây, nhìn thấy hai đứa con trai của mình đang ngây ngốc đứng ở cửa phòng tắm.

Một người mặc quần pỵjamas bằng vải bông màu xanh và áo lụa tơ tằm màu đen;

Một người mặc quần pyjama lụa màu đen và áo sơ mi vải cotton màu xanh lam.

Mẹ Thương nhàn nhạt rời tầm mắt đi chỗ khác: "Cách mặc phổ biến của năm nay à?"

Hai người im lặng mà thay quần áo, Thương Vũ Hiền liền hỏi: "Đường Đường làm sao vậy?"

Mẹ Thương lo lắng: "Lẽ nào các con mỗi ngày không có rửa mông cho con bé?"

Thương Vũ Hiền cúi đầu nói: "Rửa, vậy cũng không cần ngâm như thế này..."

Ngay sau đó, một loạt tiếng hét vang lên—

"Bà nội ah Ang, người đi đâu ah ah ah, người muốn ngâm con thành kim chi a, ah ah ah ah con cảm thấy con rất mặn..."

Hai nam nhân: "??????"

Mẹ Thương vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ôi, mẹ thấy con bé có chút ngứa ngáy khó chịu, lúc này mới vừa đầu xuân mà, chuyện gì xảy ra? Mẹ bắt con bé ngồi ngâm nước muối."

Tham Lãng: "..."

Tham Lãng vội vàng tiến lên, bế đứa nhỏ ra khỏi chậu ôm ra, vội vàng cầm vòi hoa sen lên, dùng nước ấm xả sạch cho đứa nhỉ: "Mẹ, ở nhà có phấn rôm và thuốc đặc trị chống rôm sảy.. . phương pháp này đối với đứa nhỏ không tốt, không thể chữa khỏi, cũng không khoa học ... "

Mẹ Thương trừng mắt nhìn cậu, quay người bước ra khỏi phòng tắm: "Cái gì không khoa học, ta biết rồi, bọn trẻ các ngươi chăm con, cùng lão nhân chúng ta không giống nhau, cha mẹ trẻ ngày nay chú ý nuôi dạy con cái một cách khoa học, cả ngày ở trên mạng dạo các diễn đàn nuôi dạy con cái. "

Để tránh xung đột, Tham Lãng nhanh chóng đáp lại: "Ngài nói rất đúng."

Mẹ Thương nâng cằm tự đắc: "Đương nhiên là con không biết phải không? con phải tin tưởng mẹ, Tiểu Vũ từ nhỏ đã ngồi như thế này rồi, người ta nói có mười nam thì chín trĩ, hắn không có chứ? "

Thương Vũ Hiền: "!!!!!!"

Tham Lãng: "..."

Mẹ Thương: "Thất thần làm gì, ta đi phòng bếp, các con cũng nhanh xuống nhà nấu cơm và trò chuyện cùng nhau."

Tham Lãng: "Vâng!"

Con thực sự cám ơn ngài mẹ vợ, xin cúi đầu cung tiễn thái hậu nương nương.

......

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro