Chương 45 - ngoại truyện: Cuộc sống thường ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu đoàn tử: Cuộc sống thường ngày của một gia đình bốn người chiến loạn mỗi ngày (không ảnh hưởng đến diễn biến của cốt truyện)

So sánh với nhau, chỉ đối với cái nhà này mà nói, thanh niên quả thực giống chủ gia đình hơn.

"Đại ca ca, những cây bút chì màu không thấy đâu, cô giáo nói thứ hai sẽ dùng..."

"Lần trước em lấy nó ở tầng dưới, xem có thứ gì gần lò sưởi không."

"Tiểu Lãng, trong nhà có dầu mè không?"

"Tủ thứ ba phía trên..."

Dì quản gia đã lâu không được mời, Tham Lãng đem phòng ở xử lý đến gọn gàng ngăn nắp. Trước khi đồ đạc trong nhà không nhớ đặt ở chỗ nào, Thương Vũ Hiền sẽ bảo Tiểu Phương mua đồ mới, bây giờ những thứ thường dùng đều có trong tay, mặc dù là trong thời gian ngắn không tìm được, chỉ cần hỏi người yêu, đối phương sẽ nói chính xác vị trí của nó.

Tham Lãng vừa xuống lầu đã thấy mẹ Thương bận rộn trong bếp, vội vàng chạy tới cầm lấy thìa trong tay bà, nói đã đồng ý nấu cơm cho bà ăn, đến nhà con trai hưởng phúc, kiên quyết không cho lão phu nhân động tay động chân.

Trên đường về, đã bàn bạc về các món ăn cho tối nay, mẹ Thương là người gọn gàng, làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, cũng không muốn trở thành lão phật gia ở nhà con trai, mới vừa vào cửa cũng không nghỉ lấy hơi, liền đem nguyên liệu phải dùng nấu cơm chiều rửa sạch sẽ, mấy đứa nhỏ cũng đỡ vất vả.

Tham Lãng thuyết phục một hồi, không thể làm gì khác hơn là đề nghị nói: "Mẹ, ngài chơi với Đường Đường một lát đi, con bé mới lên lớp lớn, gần đây, con bé đang học thành ngữ, lúc con nấu cơm, mình con bé học tập cũng nhàm chán. "

Từ phòng khách vọng ra giọng nói của tiểu đoàn tử đang đọc thành ngữ một cách cứng nhắc.

Tiểu đoàn tử: "Bên xướng bên họa, nhất kiền nhị tịnh, nhất cử lưỡng tiện, giống nhau như đúc..."

* 一唱一和,一干二净,一举两得,一模一样...... câu gốc mà tiểu đoàn tử đọc. câu này ko biết nên dịch sao nên mình vẫn để bản QT.

Là thành ngữ con số

Học thuộc thành ngữ còn tốt hơn là suốt ngày hỏi "tại sao". Kể từ vụ bắt nạt ở trường mẫu giáo lần trước, dưới sự hướng dẫn của hiệu trưởng bà bà, tiểu đoàn tử đã thích hỏi "tại sao", hỏi đến Tham Lãng không ngừng hộc máu.

Mẹ Thương quay đầu nhìn lại tiểu đoàn tử ngồi trước bàn cà phê cắn bút chì, đặt con dao làm bếp trên tay xuống, lau khô ráo tay: "Vậy cũng được, mẹ kèm con bé học tập, vậy khổ cực con. "

Thành thật mà nói, bà chưa bao giờ làm phiền con trai mình, chứ đừng nói đến cậu nhóc Tham Lãng.

Mẹ Thương có chút ngượng ngùng: "Ta tới một chuyến, còn làm con nấu cơm cho ta ăn, làm sau cũng không tiện đến nữa."

Tham Lãng giúp bà cởi tạp dề: "Nhìn ngài nói, nhà ai không ăn cơm tối chứ, coi như ngài không tới, bọn con không phải cũng phải ăn sao? Con thỉnh thoảng không ở đây, ngài tới đây, trong nhà thêm náo nhiệt, Thương Vũ Hiền cùng đứa nhỏ đều cao hứng. "

Mẹ Thương quay đầu nhìn cậu: "Tiểu Vũ đâu? Sao về nhà trốn ở trong phòng không thèm ló đầu ra? Trước đây cũng như thế này?"

"Trong phòng làm việc trên lầu ba," Tham Lãng cười, "Bận việc của công ty nên mang về nhà làm, vừa mới đầu năm cũng khá bận."

Buổi chiều ở buồng tắm dằn vặt hai giờ, anh không vội mới là lạ.

Khi mẹ Thương vào phòng khách, tiểu đoàn tử đang buồn bã nằm trên bàn cà phê làm bài tập, đemđầu bút chì cắn tất cả đều là dấu răng.

Ngồi bên cạnh tiểu đoàn tử, mẹ Thương cầm bài tập về nhà xem một hồi, liền cảm thấy lũ trẻ ngày nay thật sự rất nhiều áp lực, phải học những kiến ​​thức khó như vậy khi chúng mới có năm tuổi, sách Hán ngữ có thơ đường, sách toán học có Olympic toán, tiếng Anh càng giống như thiên thư.

Mẹ Thương thở dài, đứng dậy đi phòng bếp lấy đồ ăn nhẹ trong tủ lạnh ra, Tham Lãng quay lưng về phía bên này không để ý, liền để người lớn bỏ một đống đồ ăn vặt trước mặt tiểu đoàn tử.

Vì thế tiểu đoàn tử ngẩng đầu lên như một con mèo con ngửi thấy mùi cá, vừa thành khẩn vừa sợ hãi nhìn bà nội, hai mắt mở to, không dám tin nhìn chằm chằm bánh pudding cùng nhân kem.

Là đại ca ca tự tay làm điểm tâm!

Không ngọt mà lại ngon như vậy, tiểu đoàn tử chỉ được phép ăn một chút đồ ăn vặt với lượng cố định mỗi ngày, từ khi nào trước bữa ăn lại được đãi ngộ như vậy?

Nhịn không được mà kích động.

Không quản nhiều như vậy, bắt đầu ăn!

Lặng lẽ mà ăn...

Một bên cúi đầu ăn, một bên giương mắt hướng bên kia len lén nhìn.

Phòng bếp lộ thiên không có gì che giấu, chỉ là một dãy tủ ngắn làm vách ngăn, lộ ra bóng dáng phía trên của Tham Lãng.

Có tiếng xào rau và tiếng máy hút mùi.

Sợ đại ca ca phát hiện được có cái gì không thích hợp, tiểu đoàn tử đào một ngụm bánh pudding sô cô la, nhai nhanh chóng, trong miệng tan chảy, lớn tiếng ngân nga: " Bên xướng bên họa, nhất kiền nhị tịnh, nhất cử lưỡng tiện, giống nhau như đúc..." .

Lúc này, Tham Lãng đột nhiên ở trong phòng bếp nói: "Phần này ngươi đã ghi nhớ."

Tiểu đoàn tử suýt nữa bị sặc: "????"

Quá khẩn trương, mới vừa nói cái gì, không nhớ rõ.

Lại nhanh chóng đào một ngụm pudding lớn để an ủi mình, vì sợ bị đại ca phát hiện.

Ăn vụng đồ ăn vặt là chuyện lớn, liền bị phạt đứng!

Không nghĩ tới đại ca còn chưa xong, trên tay vội vàng xào rau, miệng cũng không nhàn rỗi, cùng đứa nhỏ hỗ trợ học hỏi như thường ngày: "Nhất tâm..."

Tiểu đoàn tử nôn một chút, lại nuốt nhân kem trong miệng nuốt xuống: "Một ý!"

Tham Lãng: "Một hô ...

Tiểu đoàn tử: "Bách ứng!"

Tham Lãng: "Một quyển..."

Tiểu đoàn tử: "Chính kinh!"

Đường Đường nhanh chóng đáp lại, vẻ mặt rối rắm, bóp cổ tay không thôi, căn bản cũng không có thời gian để ăn đồ ăn vặt.

Mẹ Thương khuôn mặt nhu hòa, lau mồ hôi trán cho đứa nhỏ, còn phối hợp mà giơ hộp nước trái cây lên, thỉnh thoảng lại nhét ống hút vào miệng đứa nhỏ.

Xào măng và rau xanh xong, bên cạnh canh gà cũng gần xong, Tham Lãng cười nói: "Tiếp theo món sườn xào chua ngọt, làm mấy miếng, phải xem em rồi. "

Tiểu đoàn tử nhanh chóng nuốt xuống đầy miệng đồ ngọt, ngồi thẳng người: "Dạ!"

Tham Lãng gắp sườn ra khỏi nồi nấu: "Vừa thấy..."

Tiểu đoàn tử: "Song điêu!"

Tham Lãng ngẩn người: "... Nhìn thấy."

Tiểu đoàn thử tràn đầy tự tin: "Vừa gặp mà như đã quen!"

"Bảo bối giỏi quá." Những miếng xương sườn được thả vào chảo dầu với tiếng kêu xèo xèo: "Một sớm..."

Tiểu đoàn tử: "Một chiều!"

Khi Thương Vũ Hiền từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy.

Mẹ, người yêu, con gái, còn có khắp phòng khói bếp, cuộc đời như vậy hạnh phúc mỹ mãn.

Giọng của Tham Lãng truyền đến: "Một cỏ..."

Tiểu đoàn tử cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía cầu thang, sợ tới mức ném bánh pudding trong tay sang một bên: "Một mộc."

Tham Lãng không phát hiện động tĩnh phía sau: "Một bại..."

Thương Vũ Hiền nheo mắt quét tới đống đồ ăn vặt lộn xộn trên bàn cà phê, vẻ mặt vô cùng nhu hòa, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đoàn tử vừa ăn vụng không lau miệng.

Cái ánh mắt kia thật là đáng sợ.

Bị ba ba nhìn chằm chằm, tiểu đoàn tử như có gai sau lưng, như chuột lang nhìn thấy con mèo lớn, liền nấc lên một tiếng, "Dạ?"

Tham Lãng xào rau: "Một bại..."

Tiểu đoàn tử mím môi nói lớn: "Nhất bái ... thiên địa!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Mẹ Thương: "..."

Tham Lãng cau mày, đơn giản buông tha: "Thất bại thảm hại, cái này có chút khó, tiếp theo là nhị..."

Tiểu đoàn tử: "Nhị bái cao đường!"

Tham Lãng: "??????"

Đầu nhỏ trống rỗng, nhắm mắt lại, nhanh chóng đáp: "Phu thê đối bái! Đưa vào động... !"

Tham Lãng rùng mình một cái: "Đừng! Đừng đưa! Cái kia động, không thể tùy tiện đưa..."

Tiểu đoàn tử: "??? Tại sao?"

Tham Lãng: "..."

Tiêu Tuấn Tử: "Còn nữa, động phòng là cái gì?"

Tham Lãng quay lưng lại: "... Thần tiên ... Quyến lữ, ừm, động phủ."

Tiểu đoàn tử: "Vì cái gì không thể..."

Thương Vũ Hiền che khóe miệng: "Khụ!"

Nghe thấy giọng nói của người yêu, Tham Lãng xoay người, vẻ mặt đờ đẫn: "Tóc em dạo này có phải mỏng đi không?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Mẹ Thương phá lên cười, đứng dậy tiếp đón các con: "Đến đây, ăn tối!"

Ngay sau đó, trong nhà một mảnh tiếng cười.

*

Vẫn chưa kết thúc, bởi vì trước bữa tối tiểu đoàn tử ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cho nên lúc này cô bé đang ngồi trên ghế cao của bọn trẻ, nhìn một bàn bát đĩa thịnh soạn, lộ ra vẻ mặt nuốt một con rắn, vô cùng buồn bực.

Cuối cùng, chỉ ăn một miếng sườn, đĩa trứng bao cơm chỉ ăn một miếng, trong miệng còn thèm, nhưng bụng không còn chỗ, lại không dám buông bộ đồ ăn, cũng sắp no đến mức khóc lên.

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một hồi: "A, bà nội, rau bó xôi của bà khác với của con."

Mẹ Thương sững sờ nhìn món ăn vừa gắp bằng đũa: "Làm sao vậy?"

Tiểu đoàn tử: "Cải bó xôi của bà nội, sao lại hơn một cái so với con, cái này."

Mẹ Thương không chút suy nghĩ: "Thân cây này chỉ dùng để thụ phấn, sau khi thụ phấn, cải bó xôi bên cạnh mới có thể có hạt giống."

Tiểu đàon tử: "Cải bó xôi bên cạnh không có?"

Mẹ Thương: "Không có."

Tiểu đoàn tử: "Tại sao?"

Mẹ Thương suy nghĩ một chút: "Cái này của ta, là con trai, con trai có, của con là con gái, cho nên không có."

Tiểu đòan tử chớp chớp mắt: "Cải bó xôi con trai, thụ phấn, cùng cải bó xôi con gai, cho nên có bảo bảo cải bó xôi?"

Mẹ Thương nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nam tử thụ phấn cho nữ tử, liền có hạt giống."

Tiểu đoàn tử đắc ý, hai mắt sáng ngời: "Chúng nó ngủ cùng nhau sao?"

Mẹ Thương nghẹn lại, liếc nhìn hai đứa con trai, thong dong mà nói: "Ngủ."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "??????"

Đậu má? ! ? !

Cái thứ vớ vẩn gì thế này.

Lần trước tiểu đoàn tử hỏi tại sao khi ngủ chung lại có em bé, hai người họ đã lừa gạt nửa ngày cũng không giải thích được rõ ràng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là kính nhờ cô giáo Tiểu Trương, cũng không biết trường có hay không giảng những thứ này.

Cùng bà nội hỏi đáp một phen, làm tiểu đoàn tử tựa hồ một thoáng hiểu được điều gì đó huyền bí, cô bé cẩn thận chọn một cây cải bó xôi con gái (...)ăn, sau đó tiếp tục dùng thìa nhỏ chọc vào đĩa trứng chọc cơm với vẻ mặt buồn bã.

Thương Vũ Hiền ngước nhìn cô bé mấy lần đều không có tác dụng, có vẻ như đứa nhỏ đã thực sự ăn no rồi.

Đây là lần đầu tiên mẹ Thương chân chính đến nhà làm khách, vì vậy Thương Vũ Hiền không thể phàn nàn về việc "đừng cho đứa nhỏ ăn đồ ăn vặt linh tinh", vì vậy anh thở dài và nói với con gái: "Được rồi, đừng cậy mạnh, đi xem một bộ phim hoạt hình, sau đó làm bài tập về nhà. "

"Dạ." Tiểu đoàn tử đặt đũa xuống.

Mặc dù không ai chỉ trích cô bé về việc ăn vụng đồ ăn vặt, nhưng cô bé biết rất rõ rằng ba ba đang tức giận và đại ca ca thực sự thất vọng.

Bảo bảo ngay cả thèm ăn cũng không kiềm chế được, không phải là đại ca ca thích một bảo bảo ngoan, đại ca ca tự tay làm đồ ăn vặt cô bé thích nhất, nhưng là chính mình không có ăn....

Đứa trẻ rất có ý thức, ngoan ngoãn thì thầm: "Không xem phim hoạt hình, con đi làm tiếp bài tập", tự động tự giác nhảy ra khỏi ghế, nói một cách kỷ luật: "Con ăn no rồi, đại ca ca , ba ba, bà nội ăn tự nhiên. "

Sau khi được người lớn cho phép, cô bé cúi đầu đi về phía phòng khách.

Đại ca ca vừa nãy nhìn cũng không nhìn cô bé một cái.

Tiểu đoàn tử rất buồn bực, cũng rất tự trách: "..."

Mẹ Thương khen ngợi tay nghề của Tham Lãng, nói rằng nó rất hợp khẩu vị, từ trước đến nay Thương Vũ Hiền người luôn "ăn ít vào buổi tối" cũng thêm nửa bát so với bình thường.

Tham Lãng quay đầu lại mấy lần trong bữa ăn, nhìn tiểu đoàn tử trong phòng khách, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng..

Thương Vũ Hiền nhẹ giọng nói: "Để con bé một mình trong một giờ, đừng để ý tới con bé."

Tham Lãng nhỏ giọng nói: "Anh đây là bạo lực lạnh."

Thương Vũ Hiền lộ ra vẻ mặt chủ trì hội nghị phòng tối: "Làm chuyện sai, không đánh đập, không la mắng, không được nói, lúc nhỏ không tuân theo phép tắc tiểu gia, lớn rồi không tuân thủ phép tắc đại gia, về sau vô pháp vô thiên "

Tham Lãng ngồi thẳng dậy: "Vâng, Thương tổng."

Thương Vũ Hiền: "... Hừ."

Bữa ăn kết thúc lúc sáu giờ rưỡi.

Hai nam nhân đang rửa bát bên bồn rửa.

Tham Lãng nghe điện thoại, tâm trạng không tốt: "Ông ngoại đi lễ rồi, hôm nay sẽ không về", dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Việc tang lễ, đồng nghiệp cũ của ông qua đời, lần trước đi viện điều dưỡng, chúng ta đã gặp lão nhân gia đó, chính là người chống gậy, đã đi rồi ... "

Thương Vũ Hiền cũng hoảng hốt rồi bình tĩnh lại: "Không nghĩ tới, sau này chúng ta cùng nhau chăm sóc ông ngoại, đừng làm cho ông bận tâm cửa hàng, để cho ông chơi cả ngày, nhà ta biết một lão đông y ở Bắc Kinh, để ông ấy sẽ chăm sóc ông ngoại thật tốt, sống đến một trăm tuổi. "

"Ừm." Tham Lãng rũ mắt, "Cảm ơn anh, ừm... Cảm ơn..."

"Cảm ơn cái gì," Thương Vũ Hiền nâng cằm, xoa xoa khuôn mặt của người yêu: "Đường còn dài, sẽ tốt thôi."

Tham Lãng lên lầu lấy máy tính của hai người, mẹ Thương cầm điện thoại di động lại đây.

Trong phòng bếp, Thương Vũ Hiền gọi điện cho ba Thương, mẹ Thương cũng nghe, nói rằng sẽ ở lại qua đêm và trở về vào ngày mai.

Vì vậy, hai mẹ con đã nói chuyện phiếm một lúc về kỷ luật của Đường Đường.

Mẹ Thương vừa lẩm bẩm vừa rửa chén: "Con làm đứa nhỏ sợ hãi, vừa nhắc tới con, thân thể con bé liền run lên, cũng may Tiểu Lãng tính tình tốt, hai người các con có thể trung hòa, nếu không Đường Đường phải gặp bao tội lớn."

Thương Vũ Hiền nghịch máy pha cà phê: "..."

Mẹ Thương đã quen với việc con trai mình động một chút là không lên tiếng: "Đứa nhỏ có sai thì nói, lạnh nhạt với đứa nhỏ có ích gì?"

"Đứa nhỏ làm sao nói, nói nhẹ cũng vô ích, nói nghiêm túc cũng vô dụng, hãy cho con bé một chút thời gian và để con bé tự suy ngẫm bản thân" Thương Vũ Hiền trên mặt không có biểu tình, trong mắt hiện lên một tia rối rắm: "Bây giờ có thể đem con bé dạy dỗ rõ ràng là không tồi."

Mẹ Thương liếc xéo anh một cái, "Mới mẫu giáo không thể dạy? Tương lai con bé vào đại học, đi làm và kiếm bạn trai, các con làm thế nào?"

"Trưởng thành ngược lại dễ dàng," Thương Vũ Hiền bật cười, "Trẻ con ở tuổi này khó dạy bảo nhất, cho đến cuối thời kỳ trưởng thành, chúng là sinh vật đáng sợ nhất trên đời, tò mò tìm hiểu mọi thứ, cả ngày đuổi theo người đặt câu hỏi 'Tại sao', người tức giận đến mức ngứa răng; ham muốn học hỏi, ham muốn khám phá, có động lực, có phá hoại, còn có "Luật bảo vệ trẻ vị thành niên". "

Mẹ Thương: "..."

Thương Vũ Hiền pha hai tách cà phê và pha một ấm trà cho mẹ anh.

Mẹ Thương mang theo ấm trà đi ra ngoài, nhìn lại con trai, "Đó là các con không có trình độ, không phải chỉ dạy con gái học thôi sao, nhảm nhí quá, đùa ai vậy?"

Thương Vũ Hiền nhướng mày: "Vậy thì, tối nay nhờ ngài vậy."

Mẹ Thương trong lòng có dự tính: "Hừ hừ."

*

Khi mẹ ở đây, cũng không trở về phòng ngủ nhàm chán, Thương Vũ Hiền và Tham Lãng lưu lại ở trong phòng khách.

Mỗi người có một chiếc máy tính xách tay, một người ngồi trên ghế sô pha để xem xét hồ sơ kế hoạch của công ty, người còn lại thì ngả mình trên chiếc ghế dài xinh đẹp dưới cây thông Noel để nhấm nháp tư liệu của những năm trước của Hằng Thương.

Tiểu đoàn tử ủ rũ ngóng trông nằm trên bàn cà phê làm bài tập.

Khi biết hai ông bố dùng "bạo lực lạnh" để kỷ luật con mình, mẹ Thương không hài lòng, ngồi bên cạnh Đường Đường và nghiêm mặt nói: "Bố bận việc, bà nội dạy con học".

Tiểu đoàn tử gật đầu: "Ồ."

Hai người đàn ông giao tiếp bằng mắt, trao đổi ánh mắt và nhìn thấy nụ cười trên nỗi đau của người khác trong mắt của đối phương.

Sau một lúc.

Mơ hồ nghe thấy tiểu đoàn tử nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, tại sao con chó con cần ăn trong khi Tiểu Hoa lại không?"

Thương Vũ Hiền theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn về phía hai người kia.

Mẹ Thương hắng giọng cười nói với cái giọng ai cũng nghe thấy: "Hoa cỏ cây trồng đất không cần ăn, chó mẹ đẻ chó con, chó con ăn; mèo mẹ đẻ sinh ra mèo con, mèo con ăn — mọi thứ trên thế giới được sinh ra từ mẹ đều phải ăn. "

Thương Vũ Hiền mỉm cười quay đi chỗ khác, tiếp tục nhìn vào máy vi tính.

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một hồi: "Đúng vậy, mèo con ở nhà trẻ, là tổ tổ Chiêu Tài sinh, cho nên cần ăn."

Mẹ Thương vô cùng tự hào, bà chỉ chỉ mặt Thương Vũ Hiền: "Nhìn xem, đứa nhỏ này thông minh hơn con khi còn nhỏ, hơn nữa còn có thể tìm được lý lẽ, tương lai, sẽ được nhận vào Đại học Shuimu..."

Tiểu đoàn tử: "Nhưng mà bà nội, tại sao con gà mái đẻ trứng mà trứng lại không ăn?"

Mẹ Thương: "...?"

Phốc—

Tham Lãng không nhịn được, một ngụm cà phê phun trên màn hình.

Mẹ Thương mặt mũi tối sầm, hít một hơi thật sâu, lấy ra một cuốn sách đã chuẩn bị cho việc dạy trẻ em từ bên cạnh mình, cuốn sách mười vạn câu hỏi vì sao, "Đây là đại ca ca mua cho con, đã xem xong rồi?"

"Không có," tiểu đoàn tử nhìn thanh niên trước cửa sổ cao sát đất, trầm mặc thì thầm, "Con mới đọc được một nửa, hỏi đại ca ca một câu, anh ấy sẽ không bao giờ nói cho con nữa. . "

"Làm sao vậy, không tìm được đáp án?" Mẹ Thương nói, "Đây là bách khoa toàn thư dành cho trẻ em, về cơ bản vấn đề nào cũng có thể giải quyết được.

Tiểu đoàn tử: "Đại ca cũng nói như vậy, nói rằng quyển sách này rất lợi hại."

Mẹ Thương: "Con nói cái gì, bọn họ còn quá trẻ, cái gì cũng không hiểu, bà nội nói cho con."

Tiểu đoàn tử vui mừng: "Được rồi, được rồi, đã nói về ngựa vằn."

Mẹ Thương: "Ngựa vằn rất đáng yêu, có gì không hiểu?"

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một chút: "Há, bà nội, người nói, ngựa vằn là con ngựa trắng lớn có vằn đen, hay con ngựa đen lớn có vằn vện màu trắng?"

Mẹ Thương: "???? Hả?"

Khụ-

Thương Vũ Hiền uống cà phê bị sặc một cái, cố nén không ngẩng đầu lên.

Tiểu đoàn tử: "Sau đó đại ca ca liền xếp sách lại, bỏ đi không nói một lời, không bao giờ nói cho ta mười vạn câu hỏi vì sao nữa."

Mẹ Thương: "..."

Tiểu đoàn tử thấp giọng nói: "Bà nội, người nói, tại sao..."

"Đừng hỏi!" Thương Vũ Hiền đột ngột ngắt lời đứa nhỏ.

Tiểu đoàn tử sợ tới mức giật mình: "Oa..."

"Nghẹn trở lại và tập trung vào bài tập của con," Thương Vũ Hiền quyết định để lại một chút mặt mũi cho mẹ mình, trầm khuôn mặt nói, "Con khi còn nhỏ, trước nay cũng không hỏi gia gia quá nhiều vấn đề như vậy."

Tiểu đoàn tử cúi đầu viết bài văn với tiếng nấc nghẹn ngào, cả hai người chống lưng của cô bé đều ở trong phòng khách khiến cô bé cảm thấy không đành lòng: "Nếu ... uu ... nếu ba ba ... khi còn nhỏ giống con, hỏi gia gia nhiều vấn đề hơn một chút, hiện tại... lúc con hỏi người, ba ba cũng sẽ không cái gì không trả lời được... "

Tham Lãng: "????"

Thương Vũ Hiền: "!!!!!!"

Đậu má!

Vảy ngược a vảy ngược, Thương tổng không gì không làm được, lại bị con gái khinh thường một hỏi ba không biết?

Mặt của Thương Vũ Hiền tái xanh, anh đưa tay chỉ vào mũi tiểu đoàn tử, suýt chút nữa không đứng dậy được, anh vô thức tìm kiếm trái phải những thứ cầm lên được ở hai bên máy tính.

Ngoại trừ ly cà phê không được, tiểu đoàn tử theo bản năng rụt cổ lại, trong khi Tham Lãng từ trên ghế salon của mỹ nhân đứng dậy, nhanh như một con báo, xông tới nắm lấy cổ tay người yêu, ôm chặt vào lòng, nói thầm cái gì đồng ngôn vô kỵ, đừng so đo cùng con bé.

Mẹ Thương bỗng trở nên bối rối.

Xem này một nhà ba người, động tác điêu luyện đến mức nào, giống như một buổi diễn tập, rõ ràng kiểu "chọc giận ba ba" này không phải ngày một ngày hai.

Nhìn thấy ba ba bị đại ca ca khuất phục, hệ số an toàn tăng cao, không còn nguy hiểm bị đánh nữa, tiểu đoàn tử nhúc nhích cái mũi đang nín thở của mình, sau đó mới thả cổ họng gào khóc lên—

"Woo woo ah ah bà nội ... Ba ba định đánh người, ah ah ah quá sợ hãi... Không trách, hức.... không trách, cô giáo cho nhóm máu của con... được 0 điểm... ba ba con quá dọa người, anh ấy dữ như thế, khẳng định cũng là 0 điểm a a a a a... sau đó nên làm sao vậy, tổ sẽ biến thành mụ phù thủy a a a... "

*mỗi lần edit đoạn Đường Đường khóc là t tụt huyết áp luôn, ngôn ngữ loạn xạ, còn phát âm sai, nên edit cũng ngáo theo luôn.

Tham Lãng và mẹ Thương: "??????"

Thương Vũ Hiền nghiến răng: "Cái gì nhóm máu?"

Mẹ Thương ngơ ngác, cùng con trai liếc mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình không thể tin được.

Vấn đề về nhóm máu, nhưng là vấn đề lớn về huyến thống.

Mẹ Thương vội vàng bế tiểu đoàn tử lên, hốt hoảng nói: "Bảo bảo, con vừa nói cái gì nhóm máu? Nói cho bà nội nghe, chuyện gì vậy?"

"Lần này, lần này.... thế là xong rồi a a a a..... u u u tất cả là lỗi của ba "

Tiểu đoàn tử khóc quá thương tâm đến mức co giật, co giật.

Mẹ Thương lớn tiếng, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiểu đoàn tử bật khóc: "Nhà trẻ lấy máu, trên giấy của con ghi: nhóm máu 0..."

Mẹ Thương che lại ngực: "???"

"A, a, Ang con quá, quá thương tâm ... Con là một đứa trẻ bị 0 điểm ... Ba ba... Ba ba chắc cũng bị 0 điểm, cho nên, hức, cho nên không trả lời được câu hỏi của con, tương lai, con cùng ba ba có khả năng... Phải đi xin ăn rồi, bà nội, con thật sự không cách nào học được, ah ah ah... "

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "..."

Đợi tiểu đoàn tử cuối cùng cũng ngừng khóc, mẹ Thương cũng đem vấn đề về nhóm máu hiểu rõ, thật vất vả mới nói rõ cho đứa nhỏ hiểu.

Hai nam nhân cũng mồ hôi nhễ nhại, chăm con nhỏ ở nhà còn mệt hơn làm thêm giờ.

Tiểu đoàn tử cũng gạt nước mắt, nói nhỏ sự tình với bà nội, tuần trước nhà trẻ đã tiến hành xét nghiệm máu, ngày hôm trước nhận được báo cáo, Thương Vũ Hiền và Tham Lãng tăng ca, Tiểu Phương đi đón đứa nhỏ, báo cáo liền rơi vào tay Đường Đường, bởi vì nhìn thấy "nhóm máu O" sợ đến mức đem báo cáo giấu ở bên trong cặp sách nhỏ.

Miệng Tutu, người học kém nhất trong lớp, đạt điểm A, và con sên ngu ngốc nhận được điểm B, vì vậy khi Đường Đường nhìn thấy mình không có điểm, cô bé hoàn toàn sụp đổ. Khi Thương Vũ Hiền đi làm về vào buổi tối, cô bé không dám nhắc chuyện này với ba mình

Mới bảy giờ tối, mẹ Thương kiệt sức, mệt mỏi ôm tiểu đoàn tử dỗ dành, chỉ cảm thấy mệt hơn leo núi cùng mấy chị em già.

Thương Vũ Hiền sắc mặt dịu đi một chút: "Con sên cái gì, con đặt cho bạn con biệt danh sao?"

Tiểu đoàn tử giật mình, vùi mặt vào trong ngực bà nội: "Không phải con đặt..."

Thương Vũ Hiền sắc mặt lạnh lùng nói: "Như vậy cũng không thể gọi bạn học bằng biệt danh, quá không lễ phép."

Nhìn thấy đứa nhỏ lại sắp khóc, Tham Lãng vội vàng nắm lấy cánh tay Thương Vũ Hiền: "Gọi, có thể gọi, biệt danh chính là nickname... Biệt danh dễ thương có thể khắc sâu tình cảm..."

Mẹ Thương: "Không sai biệt lắm là được rồi, còn như vậy ta liền đem đứa nhó chạy đi!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Nhìn thấy hai người chống lưng lớn tiếng thay mình, tiểu đoàn tử trong lòng có cơ sở, ôm bà nội vẻ mặt ủy khuất: "Bà nội, ba ba thật quá vô lý... Đại ca ca cùng ba ba đều gọi nhau biệt danh. .. "

Tham Lãng: "???"

Mẹ Thương dỗ dành: "Ba ba con từ nhỏ đến lớn, đều không có ai dám đặt cho hắn biệt danh, ba ba gọi là gì?"

Nước mắt đọng trên mặt tiểu đoàn tử: "Đại bảo bối nhi."

Thương Vũ Hiền: "!!!!!!"

Tham Lãng che mặt.

Mẹ Thương: "Đại ca ca, biệt danh gọi là gì?"

Đường Đường ngẩn ngơ.

Tham Lãng suýt chút nữa chạy tới che miệng đứa nhỏ: "Ta không phải! Ta không có!"

Tiểu đoàn tử: "Đúng vậy, ba ba cũng gọi đại ca ca bằng biệt danh là Tiểu Lãng, vật nhỏ, bạn nhỏ..."

Tham Lãng mới vừa thở phào nhẹ nhõm—

Tiểu đoàn tử: "Còn có một lần, khi con lẻn lên lầu ba, nghe thấy ba ba còn gọi anh ấy..."

Tham Lãng: "??????"

"Đúng, ba ba gọi," tiểu đoàn tử gật đầu chắc nịch, "... Lão công."

Tham Lãng: "!!!"

Mẹ Thương: "emmmmmmmm"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền đột nhiên đứng lên, quay đầu rời đi.

Nhìn từ phía sau, vành tai anh đỏ bừng.

*

Bởi vì Thương Vũ Hiền tức giận (?) rời khỏi phòng khách, tiểu đoàn tử cuối cùng cũng được giải thoát.

Bài tập về nhà không quá căng thẳng nữa.

Khi tiểu đoàn tử đọc thơ Đường, giống như mắc chứng ADHD: "Bà nội, con muốn đi vệ sinh."

*ADHD: hội chứng thiếu chú và rối loạn tăng động.

Mẹ Thương nghiêm nghị nói: "Con đã vào nhà vệ sinh bốn lần, con đã không uống nhiều nước vào buổi tối. Con không thể tiếp tục muốn đi vệ sinh và thậm chí không thể đi tiểu. Con có đã hình thành thói quen xấu là muốn đi vệ sinh khi học thuộc lòng bài văn. "

Đường Đường trịnh trọng gật đầu: "Vâng, bà nội, vậy thì chúng ta ... ăn chút gì ngon miệng, đem việc này quên đi?"

Mẹ Thương: "..."

Trong phòng ngủ chính, Tham Lãng đang dỗ dành người yêu.

Lúc hai người xuống lầu đã gần tám giờ, chín giờ là thời gian Đường Đường đi ngủ, định gọi con và mẹ đi nghỉ ngơi, nhưng lại thấy mẹ Thương đang ngồi một mình trong phòng khách với một bàn sách bài tập về nhà, tiểu đoàn tử không thấy đâu cả.

Vì vậy, Thương Vũ Hiền bất động thanh sắc đi vào bếp, nhìn thấy tiểu đoàn tử mở cửa tủ lạnh, sau bài học làm vỡ bình thủy tinh sữa lần trước, anh không nói tiếng nào, bước chân càng lúc càng lớn.

Đường Đường sững sờ trước cửa tủ lạnh khi nghe thấy tiếng bước chân, không dám nhúc nhích: "Ba..."

Thương Vũ Hiền mặt không hề cảm xúc: "Con muốn làm gì, duỗi tay nhón chân, ta xem, con hình như là muốn tìm ăn cái gì?"

Tiểu đoàn tử sợ hãi lắc đầu: "Không phải, không phải, ba ba ... Con không có ..."

Sắc mặt Thương Vũ Hiền dịu đi: "Vậy con đứng trước tủ lạnh làm gì?"

Tiểu đoàn tử: "Con nhẫn nhịn, không lấy đồ ăn, ừm ... nhẫn nhịn..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Ọt ọt—

Bụng tiểu đoàn tử réo rắt.

Được, trước bữa tối ăn đồ ăn vặt, không đúng đắn ăn cơm, kết quả cắn một quả táo, tới tám giờ liền đói không chịu nổi.

Thương Vũ Hiền sắc mặt không tốt lắm: "Sau bữa tối, sau khi ăn trái cây, không thể ăn nữa, đạc biệt là ban đêm, biết không?"

Tiểu đoàn tử: "Không thể ăn?"

Thương Vũ Hiền: "Không thể, ba ba, đại ca ba, bà nội, ban đêm đều không ăn cái gì."

Tiểu đoàn tử yên lặng thu tay nhỏ bé, quay đầu nhìn ba mình: "Nhưng nếu buổi tối không thể ăn thì tại sao phải bật đèn trong tủ lạnh?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thấy con trai lại sắp nổi giận, mẹ Thương vội vàng chạy tới nắm lấy tay tiểu đoàn tử kéo về phía phòng khách: "Để đứa nhỏ bị đói là không được, trong tủ lạnh không có đồ ăn vặt, buổi tối đều lấy ra ăn hết rồi, bà nội đưa con đi mua. "

Tham Lãng đi theo sau lưng mẹ Thương: "Mẹ đừng đi ra ngoài, con sẽ dọn món nóng cho con bé."

"Làm ầm ĩ cả buổi tối, đưa con bé đi ra ngoài thư giãn, Nam Nguyên có siêu thị mở cửa 24/24, tiểu khu cũng không cần đi ra." Mẹ Thương khoác thêm áo khoác, mặc cho tiểu đoàn tử cẩn thận, "Cần nghiêm khắc thì nghiêm khắc, đến lúc phải làm quen, phải làm quen với nó, phải không con? Muốn ăn gì? "

Tiểu đoàn tử thích thú: "Bánh sô cô la!"

Mẹ Thương: "Được, đi thôi."

Sự thật chứng minh, đứa nhỏ không thể để lão nhân mang đi, Tham Lãng đuổi theo: "Mẹ, Đường Đường cần thay răng, buổi tối không thể ăn sô cô la..."

Ầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Tham Lãng: "..."

*

Mẹ Thương dẫn tiểu đòan tử ra khỏi nhà.

Đi ngang qua biệt thự số 10 của một người nổi tiếng nào đó, nhìn thấy một con Alaska được nuôi trước sân nhà.

Hầu hết mười chủ nhân của Đông uyển đều đến và đi bằng ô tô, rất ít đi bộ đêm, khi con chó lớn thấy có người đi qua, nó sủa không ngừng.

Tiểu đoàn tử giật mình: "Kêu! Kêu! Kêu! Ngươi kêu nữa ... lại kêu ... Ta liền để ba ba ta nhìn chằm chằm ngươi làm bài tập!"

Mẹ Thương: "..."

Hỏi vùng bóng tối tâm lý của đứa cháu gái.

Nam tây bắc uyển là khu nhà cao tầng, ở đây sống động hơn, có quán cà phê Internet, siêu thị, phòng giặt là và các cửa hàng giá rẻ khác trong khu. Tuy nhiên, không có nhà hàng và địa điểm giải trí trong khu Long Đình, bởi vì Thương Vũ Hiền ngại các nhà hàng có mùi và các địa điểm giải trí quá ồn ào.

Cả hai đi siêu thị 24/24, mẹ Thương mua cho đứa nhỏ ba túi đồ ăn nhẹ cũng như một chiếc bánh hamburger, chỉ cần quay trong lò vi sóng một chút là được.

Mẹ Thương cùng hướng dẫn viên siêu thị tìm đến lò vi sóng, vì sợ bức xạ nên đặt tiểu đoàn tử trên ghế bập bênh dành cho trẻ em trước cửa và để cho đứa nhỏ trò chuyện với các cô bé bên cạnh.

Cô bé Loli ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ nhấm nháp một chiếc bánh hamburger, chào Đường Đường: "Sao tôi chưa gặp cậu bao giờ."

Lần đầu tiên tiểu đoàn tử nói chuyện với những đứa trẻ trong cùng một khu, có chút xấu hổ và chỉ về hướng Đông Uyển: "Tôi sống ở đó, tôi không biết ai ở đây..."

Loli nhỏ nhiệt tình giới thiệu: "Ta có mấy cô em gái, bọn họ đều sống ở đây, cậu sau này thường xuyên tới chơi."

"Em gái?" tiểu đoàn tử chớp chớp mắt: "Cậu có em gái ở nhà?"

Loli nhỏ lắc đầu: "Ở nhà ... không có, là em gái hàng xóm."

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một hồi rồi sốt sắng nói: "Ôi, cậu là con một trong gia đình, đã trễ thế này sao không về nhà thế? Ba ba tôi nói, chỉ được chơi ở nhà buổi tối, cậu ở bên ngoài, ba cậu không nóng giận à? "

Cô bé Loli thở dài: "Ba tôi nói rằng nếu tôi cứ chơi ở nhà, tôi sẽ không bao giờ có em gái."

Tiểu đoàn tử: "???????"

Loli nhỏ: "Nếu cậu ... cũng muốn có em gái, cậu không thể ở nhà ... làm phiền ba."

Tiểu đoàn tử: "A!"

Cái gì gọi là thể hồ quán đỉnh*, cái gì gọi là bỗng dưng tỉnh ngộ.

*醍醐灌顶 (thể hồ quán đỉnh): là một thành ngữ Trung Quốc, để khai sáng cho mọi người bằng trí tuệ hoàn hảo. ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.

... Muốn có em gái ...

Khi mẹ Thương trở về với chiếc bánh hamburger nóng hổi, những gì bà nhìn thấy là nét mặt đờ đẫn trên khuôn mặt của cô cháu gái.

Mẹ Thương đợi đứa trẻ ăn xong chiếc bánh hamburger, lại lôi kéo đứa nhỏ đi một lúc trong khu tập thể dục nhỏ gần đó, nhìn một thanh niên dắt bảy con chó.

Lần này, quên mất thời gian.

Mãi cho đến khi ít người tản bộ, mẹ Thương mới nhớ ra rằng mình để quên điện thoại ở nhà, hỏi một người hàng xóm bên cạnh về thời gian thì đã hơn chín giờ.

Mẹ Thương cuống lên: "Nguy rồi, nói hai mươi phút, nên trở về đi ngủ. Chúng ta phải về nhà nhanh thôi, ba con vội muốn chết..."

Tiểu đoàn tử nhanh chóng lắc đầu: "Bà nội, đi chậm lại, nếu bây giờ chúng ta về nhà, vừa vào cửa, ba ba sẽ tức giận, thật sự dọa người... Ba ba sẽ chỉ trích chúng ta, nói rằng chúng ta đi về muộn..."

Mẹ Thương cau mày, "Vậy cũng không thể không trở về."

Tiểu đoàn tử choáng váng.

Vì em gái nhỏ.

Ừm!

Ba ba cố lên!

Tiểu đoàn tử quyết định, cúi đầu suy nghĩ: "Bà nội ... Chúng ta hẳn là... trở về trễ một chút ... chúng ta vừa vào cửa, ba ba ... sẽ ôm chúng ta một cái, đúng, trước khi cũng là như thế này, ba ba sẽ bởi vì chúng ta về đến nhà an toàn, không xảy ra chuyện gì... Cảm thấy cao hứng... "

"..."

"Chúng ta qua bên kia xem một chút đi bà nội, bên kia có người khiêu vũ!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro