Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng mười giờ, mẹ Thương đưa tiểu đoàn tử về nhà.

Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, một già một trẻ nắm tay nhau mở cánh cửa gỗ nhỏ bên hông sân trước, kẽo kẹt một tiếng động tĩnh nhẹ nhàng, rón rén bước lên bậc thềm, mới vừa giơ tay còn chưa kịp gõ cửa, Thương Vũ Hiền từ trên ghế sofa trong phòng khách đứng dậy, đi thẳng đến huyền quan mở cửa.

Mẹ Thương rất bình tĩnh giấu tiểu đoàn tử ra phía sau lưng, lo lắng đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt con trai chuyển từ ảm đạm đến vui vẻ, đến cao hứng, và sau đó là tức giận.

"Đi đâu vậy? 8 giờ ra ngoài, 10 giờ mới về?" Giọng nói nam nhân có chút bất lực, "Mẹ, con nhớ rõ, mẹ không phải người không đúng giờ như vậy..."

Trước tình huống này, càng nhận lỗi lại càng thấy áy náy, mẹ Thương thản nhiên thay dép cho đứa nhỏ, dường như không có việc gì mà nói: "Nam Uyển rất náo nhiệt, ta đưa đứa nhỏ đi chơi một lát, chơi đến cao hứng, liền quên mấy thời gian, nhưng mà bên này an ninh thực tốt... "

"Đừng phớt lờ," Thương Vũ Hiền đột ngột ngắt lời bà, cầm điện thoại lên nói với WeChat, "Quay lại đi, bọn họ đã về rồi", sau đó nói với mẹ Thương, "Bọn con rất lo lắng, Tham Lãng đã lái xe đi ra ngoài để tìm hai người. "

Tiểu đoàn tử sợ hãi kêu lên: "Ba ba..."

"Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào." Thương Vũ Hiền hạ giọng, "Mẹ, mẹ già rồi, đứa nhỏ mới năm tuổi, hai người đêm khuya ra ngoài chơi cũng làm người ta lo lắng, còn không về nhà đúng giờ, một câu "quên thời gian" liền xong?"

Mẹ Thương sững sờ, đặt giày của đứa trẻ xuống đất, đứng thẳng dậy nhìn mặt con trai. Trong ấn tượng của vị hào môn tức phụ này, con trai bà tính tình nhạt nhẽo, hỉ nộ không rõ, cảm xúc chưa bao giờ dao động nhiều như vậy, vừa rồi còn giận tiểu đoàn tử, thời điểm dùng cơm cùng người nhà trò chuyện vui vẻ, cũng là sau khi quen biết Tham Lãng, con trai tựa hồ cùng có tình người hơn.

Tiểu đoàn tử nghẹn ngào nói nhỏ: "Không nên nói nữa bà nội, là con..."

"Đừng xen vào, đó là ý tốt nhất của con," Thương Vũ Hiền nhìn mẹ: "Sao mẹ không nghe điện thoại?"

Tiểu đàon tử run lên, "Con quên mang theo..."

Thương Vũ Hiền lập tức tức giận: "Quên mang? Từ chín giờ con gọi điện thoại cho hai người suốt ... Quên mang ...?"

Tiểu đoàn tử nói: "Ba ba ..."

"Nín trở lại, còn không biết xấu hổ mà khóc?" Đôi mắt Thương Vũ Hiền đỏ lên, "Hai người có biết tổng cộng tôi đã gọi bao nhiêu cuộc không, hai người có biết không?"

"Con, con... hu hu hu hu, con ... không ... biết ... biết ... ah ..."

Tiểu đoàn tử ôm chân bà nội khóc ré lên.

"Làm sao con với bà biết được ah ah ah ah ... Chính ba ba đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chính ba không biết à? Ah? Sức lực sức lực mà... hỏi con với bà làm gì? Con ... và bà nội... thật sự là tôi không ... biết ... biết ... ah ah ah ah ... "

Thương Vũ Hiền huyệt thái dương nhảy dựng: "..."

"Oa oa oa a a a ba ba như thế hung ác, ba còn dám... đối với bà nội tức giận, đây là, đây là muốn... muốn leo lên nóc nhà lật ngói...a a a ông nội, ông nội của con, ba ba muốn tạo phải, ba ba muốn đánh bà nội, con ngăn không được a a a ..."

Thương Vũ Hiền: "??????"

Mẹ Thương: "..."

Trong tiếng gào khan của đứa trẻ, cả hai mẹ con đều có chút choáng váng.

"Không có, ba ba rất hiếu thuận, chỉ là lo lắng cho chúng ta thôi" Mẹ Thương trừng mắt nhìn con trai, cúi người vất vả bế tiểu đoàn tử lên, đi vào phòng khách, đem đứa nhỏ đặt lên ghế sofa dỗ dành, quay đầu hỏi, "Tiểu Lang đi ra ngoài tìm chúng ta?"

Anh xoa xoa thái dương: "Ừm, cậu ấy cuống lên, ở nhà không ngồi yên, nên chạy ra ngoài."

Cũng không trách Thương Vũ Hiền thần hồn nát thần tính, bao nhiêu tai họa đã xảy ra trong những năm qua, nhớ tới chính anh bị "người bạn" của ba bị bắt cóc và chết đuối khi còn nhỏ, nhớ tới vụ việc khi năm ấy Đường Đường sinh ra chính anh suýt chết trong một vụ tai nạn xe hơi ...

Lúc này, từ trong sân truyền đến tiếng xe, Tham Lãng bước nhanh vào cửa, thở hổn hển: "Về khi nào vậy, tôi lái xe vòng hai lần, lại chạy một vòng, sao không nhìn thấy hai người? Tại sao mắt lại đỏ như thế này? "

Tham Lãng đi thẳng đến chỗ tiểu đoàn tử, cúi xuống trước ghế sô pha, bế đứa nhỏ lên trên cao.

Tiểu đoàn tử trầm tư trong tình trạng không trọng lượng.

Ừm, xem ra "về nhà muộn một chút sẽ bị mắng, về nhà muộn hơn sẽ được ôm" chỉ có tác dụng với đại ca ca, ba ba thì miễn nhiễm.

Tiểu đoàn tử nhìn baba cẩn thận, không nói với đại ca ca chuyện vừa mới khóc với ba ba: "Em và bà nội đi xem khiêu vũ, còn đi phòng bánh ngọt nhỏ... Em tự tay làm nặn kem lên bánh ngọt, đưa cho Đại ca ca."

Tham Lãng hôn thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ, "Giỏi quá, cất vào tủ lạnh đi, ngày mai anh sẽ ăn, cám ơn bảo bối – thế nhưng, lần sau không nên như vậy, anh và ba ba lo lắng muốn chết."

Tiểu đoàn tử trầm giọng nói: "Em biết rồi, đã thừa nhận sai lầm."

"Đã thừa nhận sai lầm?" Thương Vũ Hiền hít sâu một hơi, "Đó được gọi là đã gian lận."

"Đến giờ nghỉ ngơi rồi," Tham Lãng giao đứa nhỏ cho mẹ Thương, "Phòng ngủ của Đường Đường đã được dọn dẹp xong, bộ đồ ngủ trên giường là của Thương Vũ Hiền, mẹ trước mặc tạm một đêm trước, ngày mai con sẽ mua cho mẹ một bộ thật đẹp."

"Không cần, lần đầu tiên sống ở đây," mẹ Thương bế đứa nhỏ lên lầu, quay lại dặn dò, "Các con cũng đi ngủ sớm một chút, một cái mặt tái xanh, một cái mặt trắng bệch."

À, một người giận đứa bé, một người mệt mỏi đi tìm đứa bé.

Lại vượt qua một buổi tối cuối tuần gà bay chó sủa cuối tuần.

Tham Lãng quay mặt sang: "Thương tổng, thứ sáu tuần sau, tôi xin làm thêm giờ, cho anh đến địa lão thiên hoang, xin vị lãnh đạo phê chuẩn."

Thương Vũ Hiền cúi đầu, rũ mắt đi lên cầu thang: "..."

Thanh niên theo sát anh đi lên, đè trán vào lưng của nam nhân, cười khẽ: "Ngủ cùng anh thẳng đến địa lão thiên hoang cũng được."

*

Trở lại phòng ngủ chính lúc mười rưỡi, khi Thương Vũ Hiền đi tắm, Tham Lãng vừa mới thay đồ ngủ thì nhận được điện thoại của Minh Hiên.

Tham Lãng gõ cửa phòng tắm, đẩy cửa vào, nhìn thấy người yêu đang mặc áo choàng tắm, đang chuẩn bị sấy tóc, "Đã nói bao nhiêu lần rồi?" Liền vội vàng bước tới, đoạt lấy máy sấy tóc trên tay Thương Vũ Hiền và rút phích cắm điện, giọng nói có chút nghiêm khắc hơn: "Phòng tắm đều là nước. Dùng cái này quá nguy hiểm. Nếu rơi vào bồn tắm sẽ chết người!"

Thương Vũ Hiền quay đầu nhìn cậu, trên môi nở nụ cười, dứt khoát thừa nhận sai lầm của mình: "Xin lỗi, là tôi sơ suất."

Anh thích nhìn dáng vẻ lo lắng của thanh niên mà lộ ra thần sắc lo lắng, trong lòng nam nhân tràn ngập yêu thương, mặc cho cậu dùng khăn lông trắng lau vò trên đầu anh.

Cánh cửa mở ra một tiếng nứt, hơi nóng trong phòng tắm nhanh chóng tản đi, sương mù mờ ảo trên gương cũng dần dần biến mất.

Một chiếc khăn trắng phủ trên đầu Thương Vũ Hiền, cố ý che khuất mắt anh, thanh niên ôm eo anh, cúi đầu hôn lên môi anh: "Minh ca ký hợp đồng cho bộ phim trinh thám của chúng ta, hôm nay mời khách, bây giờ đã uống quá nhiều, vừa mới gọi cho tôi và hú hét ở KTV, quán do ba của cậu bé hùng hài tử Lục Tây Thành làm chủ, La Habana. "

Thương Vũ Hiền nắm chặt tay đặt ở trên vai cậu: "Trợ lý, quản lý đâu?"

Thanh niên cọ môi anh: "Quản lý ở nơi khác với người mới, trợ lý về nhà ăn tết còn chưa trở lại."

Thương Vũ Hiền gật đầu: "Chúng ta qua đó."

"Anh vừa tắm rồi, ở nhà nghỉ ngơi, tôi đi là được, đưa anh ấy về nhà." Tham Lãng lôi anh ra khỏi phòng tắm, "Chị dâu tôi đi nước ngoài chơi rồi, với thân phận của Minh ca, tìm người lái thay cũng không thích hợp, còn phải trốn tránh phóng viên giải trí, bằng không ngày mai lại có hot sreach. "

Giúp người yêu đắp chăn, đặt lên đùi một chiếc bàn nhỏ, đặt laptop lên rồi cắm điện: "Mệt nhọc liền đi ngủ, không cần cố ý chờ tôi."

Thương Vũ Hiền không giương mắt: "Sớm một chút."

Tham Lãng cúi người hôn lên khóe miệng của anh: "Biết rồi."

*

La Habana gần nhà máy rượu nhỏ của Minh Hiên ở Tam Hoàn.

Lúc này không kẹt xe, Tham Lãng chỉ mất 20 phút là có thể đến được KTV.

Một tòa nhà sáu tầng theo phong cách Cuba, thiết kế ánh sáng đều là một màu thổ hào kim, tầng dưới được bao quanh bởi một vòng tròn đèn vàng lớn, trông rất rực rỡ.

Tham Lãng và nam diễn viên trước đây đã đến mấy lần, cũng coi như là quen cửa quen nẻo, ra khỏi thang máy trên tầng 5 và tìm thấy Minh Hiên nơi phòng bao.

Cách cửa đã nghe thấy tiếng hú của Minh Hiên, khi đẩy cửa vào thì thấy nam diễn viên đang đứng trên bàn uống cà phê, hát một cách say sưa, bạn bè từng nhóm từng nhóm chơi game, có hai người mà Tham Lãng cũng nhận ra, đó là bạn thân của Minh Hiên, mọi người đều uống rất nhiều và không ai quan tâm đến ai.

Tửu lượng của Minh Hiên không tệ, anh ấy thuộc loại điên loạn, nói hươu nói vượn sau khi uống quá nhiều, nhưng không làm loạn.

Tham Lãng lễ phép chào hỏi bạn bè của Minh Hiên, từ chối lời mời chơi game cùng nhau, lại bị Minh Hiên kéo ngồi xuống sô pha, nghe anh ta khoác lác bên tai.

"Để tôi nói cho em biết, tuần trước tôi đã nhận được kịch bản, tôi rất hài lòng, giúp tôi cùng chị dâu nói câu cảm ơn, tôi sẽ nhất định quay tốt và kiếm được nhiều tiền cho cậu ấy," Minh Hiên móc cổ Tham Lãng cười to nói: "Em trai, ta đây là muốn cháy..."

"Anh thế này còn chưa đủ cháy?" Tham Lăng liếc anh một cái, "Kịch bản đọc rồi sao? Đây là bộ phim truyền hình năm mới của Hằng Thương, Thương Vũ Hiền rất coi trọng nó, cũng không ngại đạo diễn giữa chừng thay đổi người. "

Minh Hiên chớp chớp mắt, thành thật nói: "... hic."

Trước 40 tuổi trí nhớ cũng không tệ lắm, bây giờ nhớ lời thoại quả thực khó gấp đôi, muốn so với tiểu thịt tươi dùng gấp đôi nỗ lực mới có thể duy trì thực lực ảnh đế, dù sao nhiều con mắt như vậy nhìn vào đây.

Tham Lãng đứng lên và nói: "Tôi đi thanh toán, sau đó đưa anh về nhà."

Minh Hiên nắm lấy cậu lại nói: "Em trả tiền cái gì, cầm lấy di động của ta."

Tham Lãng quay đầu lại: "Nào, chút tiền tiêu vặt của anh, cho chị dâu biết anh thừa dịp chị không có nhà liền ra ngoài uống rượu... Thôi, tôi biết ông chủ ở đây, tìm hắn tâm sự, được giảm giá, hôm nay coi như em trai chúc mừng anh, khai mấy thuận lợi. "

Nói rồi, Tham Lãng đi về phía cửa.

Mặc dù quy định "lương chồng nộp lên, vợ cho tiền tiêu vặt" đã được đặt ra giữa cậu và người yêu hàng tháng nhưng tiền tiêu vặt của cậu nhiều gấp chục lần lương, chỉ trừ tiền mua đồ ăn cho gia đình, đến bây giờ cũng không có cơ hội ra bên ngoài hoa....

Đi đến quầy bar.

Hai cô gái trang điểm phong cách tây, lộ vai lộ chân, thẳng lăng lăng mà nhìn Tham Lãng một hồi, trao đổi ánh mắt.

Đây không phải là hot search đế sao?

Mặc dù cậu mặc quần áo giản dị, áo len, quần jean và đội mũ lưỡi trai nhưng cậu vẫn đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều?

Ngày hôm nay là thế nào? Mới vừa nhìn thấy ảnh đế, lại tới một người nổi tiếng trên internet, và bây giờ lại có một người nổi tiếng hot search khác? KTV của chúng ta quá tuyệt vời phải không? !

Đại muội tử: "Cái kia! Lương nguyệt... Không, Tham Tham ?!"

Tiểu muội tử: "Trời ơi... Trong lòng ta... soát chết mất..."

Tham Lãng lúng túng cười cười: "Xin chào."

Các cô gái: "Chúng tôi là fan CP Tham Thương!"

Tham Lãng cúi đầu xoa trán: "Uh, đúng rồi, ông chủ của hai người có ở đây không?"

Các cô gái ngây người: "????"

"Lục Phỉ Hạo."

"... Tại... Ngài là muốn..."

"Không phải khiếu nại, cảm ơn."

Tham Lãng tránh sang bên cạnh, ngồi xuống ghế sô pha và gửi tin nhắn WeChat cho Lục Phi Hạo, chỗ ăn chơi hỗn tạp, giọng nói tai vách mạch rừng, nhanh chóng đánh chữ.

Tham Lãng: [Tôi tới, tại quầy bar trên tầng năm, trong vòng năm phút nữa, hãy qua đây giảm giá cho tôi, nếu không tôi sẽ trả phòng. 】

Lục Phi Hạo: [! ! ! ! ! ! Đợi đã! Lập tức xuống lầu! 】

Đùa thôi, đây là cơ hội để bắt chuyện với cậu ấy, đứa con kiêu ngạo của y đã phạm sai lầm, làm mất lòng người lớn, tha thứ cho đối phương là một ân huệ, còn không tha thứ là nghĩa vụ, vì họ đã cho cơ hội thì đương nhiên phải tích cực phục vụ cho họ.

Lục Hạo Phi còn không có đi thang máy, ném đám bạn đang đánh bài trong phòng, lao ra khỏi phòng làm việc của sếp, chạy xuống cầu thang thoát hiểm.

Dường như giống tiếp kiến lãnh đạo, hắn nhiệt tình nắm tay thanh niên: "... Không phải khách khí? Thanh toán cái gì, miễn phí, phòng bao nào vậy?"

Tham Lãng né tránh hắn: "Minh Hiên."

Lục Phi Hạo sửng sốt một hồi: "Cậu và Minh ảnh đế cũng biết nhau?"

Tham Lãng: "Ừm, anh em tốt."

Lục Phi Hạo: "Mẹ nó, thật tuyệt vời! Giới thiệu một chút? Anh ấy là khách hàng quen thuộc, nhưng anh ấy quá khiêm tốn, tôi cũng cấu kết không được! Ồ, miễn phí, đừng nói chuyện này với lão ca, nhất định phải miễn phí, cậu đi chơi đi, đi một chút đi... "

Tham Lãng đứng dậy đi tới quầy bar: "Giảm giá 30%, nếu miễn phí, sau này tôi sẽ không đến nữa, chịu không nổi cái mặt này."

Số tiền đó không ai thiếu, quan hệ giữa Tham Lãng và Thương gia là như thế nào, Lục Phi Hạo nhiều ít cũng đoán được một chút,, người ta có tiền, giảm giá hoàn toàn là để trả ơn cậu.

Lục Phi Hạo nhìn ra Tham Lãng thật sự là coi trọng người, Lục Phi Hạo không biết phải nói gì, đitheo cậu vào quầy bar, nói với các cô gái: "Về sau người Tham ca tới, đều giảm giá 30%, đưa chai rượu vang, tùy ý dùng . "

Cô em gái ở quầy bar sững sờ: "Ừm."

Hai người ngồi trên sô pha tán gẫu một lúc, từ chuyện con cái đến chuyện làm ăn, Lục Phi Hạo thấy thanh niên này tính tình rất tốt, có thể cùng nhau nói bất cứ chủ đề gì.

Lục Phi Hạo: "Huynh đệ, nhìn cậu cũng không giống, trước kia là nói nhi thượng?"

Tham lãng: "Khi còn bé là giáo bá, không hiểu chuyện, hỗn qua nửa năm, sau lại... trong nhà lão nhân không có học giỏi."

Lục Phi Hạo gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tham Lãng, "Sau này cậu có chuyện gì, cứ nói với lão ca, tôibên này, tuy rằng trắng, nhưng nhiều ít cũng có thể giúp đỡ."

"Nói hay lắm."

Đây chính là nhận thức chung của "giúp đỡ lẫn nhau".

Tham Lãng chào tạm biệt hắn và đi về hướng phòng bao.

Hành lang KTV ngoằn ngoèo, trái rẽ phải quẹo, bên tai ong ong ù ù, bốn phía gào hét thảm thiết.

Muốn tìm thiếu gia hay công chúa hỏi đường một chút.

"—Lãng ca?"

Nghe thấy giọng nói này, Tham Lãng giật mình, bước chân chậm lại, nhưng cậu không có dừng bước.

"Tham Lãng!"

Ngay sau đó, cánh tay liền bị người phía sau túm lấy.

Tham Lãng quay lại và nhìn thấy Hứa Duệ.

Gầy, gầy da bọc xương.

Hốc mắt trũng sâu khiến đôi mắt trông to một cách đáng kinh ngạc; má hóp khiến xương gò má nhô ra, hốc cổ trũng sâu và xương quai xanh lộ ra hiểm trở.

Đây là hắn cho tới nay luôn theo đuổi vẻ đẹp ăn ảnh, vẻ đẹp internet, vẻ đẹp trong giới. Nhưng trên thực tế, Tham Lãng nhìn hắn, vô cùng không thoải mái.

Vì vậy hắn chỉ có thể sống ở một thế giới khác, đối với Tham Lãng, hắn đã không còn ở thực tại.

Mặt Hứa Duệ rất đỏ, ánh mắt nhìn thẳng, đây là dấu hiệu hắn nôn ra sau khi uống quá nhiều, Tham Lãng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Tham Lãng né tránh: "Thật là trùng hợp."

Hứa Duệ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cổ họng nghẹn lại: "Anh ... tự mình tới?"

"Cùng Minh ca," Tham Lãng đi về phía trước, "Tôi đi trước."

Hứa Duệ nắm lấy cổ tay anh, "Tôi cùng bạn cao trung đến đây, đã nhiều năm không gặp, anh cũng tới ngồi đi."

Tham Lãng: "Hôm nay không rảnh."

Hứa Duệ: "Họp lớp anh cũng không tới, bọn họ đều nói anh ôm chân ... Hỗn hảo, quên mất bạn học cũ!"

Tham Lãng dừng lại bước chân, nhìn chăm chú mặt Hứa Duệ: "Tôi sợ bị người khác nói sao?"

Hai người nhìn nhau một lúc.

Tham Lãng hai mắt đỏ bừng, nhìn chăm chú vào mắt Từ Thụy, sau đó cười như không cười gật gật đầu, "Dẫn đường."

*

Tham Lãng đi theo Hứa Duệ đến một chiếc phòng bao cách đó không xa.

Cánh cửa phía sau bị Hứa Duệ đóng lại.

"..."

Không có bài hát nào trong phòng bao, sau khi quen với ánh sáng, Tham Lãng liếc nhìn lướt qua.

Trong phòng có rất nhiều thanh niên, Tham Lãng nhìn thoáng qua có hai gương mặt quen thuộc, bọn họ là bạn học cao trung.

Một ly rượu trên bàn trà bị vỡ, rượu ngoại chảy đầy sàn nhà.

Trên chiếc ghế sô pha kiểu châu Âu, hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi.

Một người ngũ quan rắn rỏi, hơi say, dáng người vạm vỡ, cường tráng cho thấy hắn ta vẫn luôn kiên trì tập thể dục, tay phải vẫn đang chảy máu vì bị thương, ly rượu vỡ nằm ngay trước mắt hắn ta, rõ ràng là khi hắn ta ném ly đi, hắn ta đập vỡ nó trong cơn nóng giận.

Người đàn ông còn lại, trong bộ vest và giày da, đeo kính không gọng hẹp trên sống mũi cao, rất lịch lãm và nho nhã, thư sinh khí chất phi phàm, giấu sau cặp kính là đôi mắt sáng ngời như sao, hướng Tham Lãng cong cong môi, nhẹ giọng nói:

"Lại đây."

Tham Lãng: "??????"

Hứa Duệ theo tiếng bước tới, cười nói: "Đường tổng, Hàn thiếu, vị này chính là..."

"Có thể giới thiệu cho tôi không?" Hàn Tiêu mơ hồ mà hướng Hứa Duệ phất phất tay, "Người trên hot search, lá gan rất lớn, dám ôm Thương Nhị gây chuyện, vừa rồi thấy ở hành lang, cho nên mới cho ngươi đi tìm người. "

Tham Lãng cau mày nhìn Hứa Duệ.

Hứa Duệ cố tình để cho mình đi vào?

Tham Lãng xoay người muốn rời đi.

Tay còn chưa có vươn ra, cửa phòng đột nhiên bị hai thanh niên ngăn trở.

"Hàn thiếu," Hứa Duệ cười một cái, ngay cả lông mi cũng cười, bước tới ngồi ở bên cạnh Hàn Tiêu, kinh ngạc mà nâng cổ tay hắn lên, "Chuyện gì vậy, tôi sẽ tìm người băng bó cho ngài..."

"Không cần, ngồi đi!" Hàn Tiêu cộc cằn khó chịu nói, "Rót rượu, rót rượu."

Tham Lãng quay đầu lại, trầm mặt: "Hai vị tiên sinh đây là có ý tứ gì?"

Đường Thiên Trạch nhướng mắt, nhìn Tham Lãng qua mắt kính, cười tao nhã: "Nào."

Tham Lãng: "..."

Nhìn một đám thanh niên xung quanh, nam nữ đều có, e rằng bọn họ là người mới trong vòng mà Hứa Duệ biết? Trong số hai người được gọi là bạn học cao trung, có một người cậu biết, trước kia cũng chơi phát thanh viên, người còn lại gia nhập làng giải trí khi nào?

Ánh mắt Tham Lãng dừng lại trên mặt Đường Thiên Trạch.

Anh chàng bất nam bất nữ, thật đem chính mình coi là nam ngoại vi ôm chân tiểu võng hồng?

Tham Lãng gần như tức giận bật cười.

Quá lười nói chuyện với người lạ, Tham Lãng lười biếng tiến lên một bước, nhìn người đang ngồi trên sô pha nói chuyện với Hàn Tiêu, đã từng cùng hắn yêu nhau bảy năm, bạn trai cũ người đã kéo cậu vào hố lửa.

Giọng của Tham Lãng gần như bật ra khỏi kẽ răng: "Hứa Duệ ... Cậu nên không phải... điên rồi đi...

Những ngón tay của Hứa Duệ đang quấn băng cá nhân cho Hàn Tiêu run lên, nụ cười đông cứng lại, lại nở nụ cười: "Lãng ca, Đường tổng vừa rồi nói, muốn cùng anh uống một ly, cùng anh kết giao bằng hữu ... nhiều bằng hữu nhiều con đường.... "

Tham Lãng ngắt lời hắn nhìn họ Đường: "Ngài cầm đi, không cần, bảo bọn họ tránh ra, bằng không, đừng trách tôi lỗ mãng."

Hứa Duệ luống cuống một chút, vội vàng nói: "Đường tổng, Lãng ca tâm kiêu ngạo khí quen rồi, ngài đừng trách móc..."

Đường Thiên Trạch không để ý đến hắn, không đáp lại mà nhìn Tham Lãng chân dài trường thân, một thân nhàn nhã mang mũ bóng chày hiện ra thập phần tuấn tú, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, sau đó rũ mắt, rót hai ly rượu whisky, và một ly đẩy về phía trước:

"Cùng tôi uống ba ly, liềnđể cho ngươi đi."

Tham Lãng: "..."

Thanh niên cúi đầu rũ mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

——Thương nhị?

Trong ấn tượng, chỉ những người rất quen thuộc với Thương Vũ Hiền mới gọi anh ấy là Thương nhị.

Bởi vì trong Thương gia, anh đời này, anh đứng hàng lão nhị.

Hai người trước mặt là bạn hay thù?

Không thể hất chân sau liền đi, không thể đắc tội với người ta, cũng không thể gây thêm phiền toái cho người yêu...

Chờ xem điều gì sẽ xảy ra?

Một lúc sau, Tham Lãng hít một hơi thật sau, cười khẽ một tiếng, sải bước đi tới, đi tới bên cạnh hai nam nhân, bưng lên một ly rượu đầy trên bàn, nói: "Cạn" rồi uống cạn.

Đường Thiên Trạch ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn cậu, dùng ngón tay thon dài xoay xoay ly rượu trên bàn, nhìn cậu uống một nửa rồi cùng cậu uống một hơi, "Mời ngồi."

Tham Lãng đặt ly xuống, nhìn hắn một hồi rồi trầm mặc ngồi xuống: "Được."

Một tiểu tử bên cạnh cầm chai rượu lên.

Đường Thiên Trạch vẫy vẫy tay, quan sát sắc mặt của thanh niên, tự mình rót thêm một ly rượu cho cậu, so với lúc trước còn kém nửa ly: "Mời."

Tham Lãng: "Được."

Ngửa cổ uống xong, đặt ly rượu xuống.

Đường Thiên Trạch tiếp tục rót, lần này rượu rót cho Tham Lãng chỉ có một ít, chỉ phủ một chút đáy ly.

Đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười: "Mời."

Đường Thiên Trạch rót cho mình nửa ly rồi chạm nhẹ với cậu, Đường Thiên Trạch uống một hơi cạn sạch, lần này là Tham Lãng nhìn hắn uống một nửa, sau đó liền uống cạn.

"Tôi biết cậu không uống được." Đường Thiên Trạch nhẹ nhìn cậu.

Thật lâu sau, hắn mới lầm bầm lầu bầu mà nhỏ giọng: "Trông cậu xinh đẹp thế này, sao cậu không vào làng giải trí và trở thành minh tinh? Chẳng phải tốt hơn bây giờ sao?"

"Bây giờ?" Tham Lãng không rõ, "Hiện tại tôi rất tốt, tốt hơn nhiều so với làng giải trí."

Đường Thiên Trạch nhướng mày: "Lời này nói như thế nào?"

Tham Lãng không chút biểu cảm: "Minh tinh phải bồi đạo diễn, bồi nhà sản xuất, bồi nhà đầu tư, bồi những người như Đường tiên sinh, mọi người bảo tôi làm sao bồi, tôi phải làm sao bồi; mà tôi bây giờ tự do, Đường tiên sinh, anh chỉ có thể mời tôi đi vào, để tôi uống một chút như thế, . Mời ngươi vào đi, mời ta uống một chút như vậy, không phải tốt hơn nhiều so với minh tinh sao? "

Đường Thiên Trạch sững sờ, cúi đầu xoay ly rượu trên bàn, đột nhiên bật cười, nụ cười không rõ ràng, trái lại là âm thanh cân nhắc.

Hàn Tiêu ở bên kia Tham Lãng say rượu ngạo mạn cười to, đối Hứa Duệ nói: "Bạn học này của ngươi khá thú vị!"

Hứa Duệ thỉnh thoảng liếc nhìn sang đó: "Tính cách của Lãng ca so với khuôn mặt của anh ấy còn tốt hơn."

Hàn Tiêu cười cười, cánh tay liền vươn lại đây.

Một bàn tay to đặt lên vai Tham Lãng.

Đôi mắt đào hoa lóe lên một tia lạnh lẽo, Tham Lãng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, đột nhiên nắm lấy cổ tay Hàn Tiêu, đột ngột bẻ ra.

Hàn Tiêu cảm thấy cổ tay sắp gãy, có chút kinh ngạc: "... Cái quỷ gì?"

Sau khi mắng xong sắp nổi giận, Tham Lãng cũng định đứng dậy.

Vừa tiến về phía trước, nhưng lại sửng sốt.

Bởi vì, eo của Tham Lãng bị một cánh tay quấn lấy.

Tham Lãng: "??????"

Đường Thiên Trạch duỗi cánh tay từ bên trái cậu đến, vòng tay qua eo gầy của thanh niên, đưa cậu đến bên cạnh mình, sau đó đứng dậy đổi vị trí, ngồi giữa Tham Lãng và Hàn Tiêu.

Đây là có ý tứ gì?

Được giải cứu hay bị quấy rối?

Tham Lãng chỉ cảm thấy sấm sét cuồn cuộn trên đầu, đột nhiên đứng lên: "Rượu cũng đã uống, cáo từ."

"Lãng ca!" Hứa Duệ vội vàng đứng lên theo, vươn tay nắm lấy ống tay áo của cậu từ xa, bước nhanh đến bên cạnh cậu, nói nhỏ: "Dẫn tôi đi cùng."

Hai người kia vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ, Hàn Tiếu vẫn luôn giữ Hứa Duệ bên người, bây giờ Hứa Duệ lại bảo cậu dẫn hắn đi, đó không phải là nhổ răng trong miệng cọp sao?

Tham Lãng nhìn thẳng về phía trước: "Đủ rồi, Hứa Duệ, quá đủ rồi, tôi không quan tâm cậu đến cùng có mục đích gì, hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng thấy cậu."

Hứa Duệ tránh né ánh mắt: "Lãng ca..."

Vừa dứt lời, liền bị Hàn Tiêu kéo cánh tay lại, Hứa Duệ quá gầy, nhẹ nhàng kéo liền ngã vào trong lồng ngực.

Tham Lãng theo bản năng mà quay đầu lại nhìn sang.

Đừng nhìn Hàn Tiêu say khướt, tay cũng thật là có kỹ xảo, một đường dao động luồn vào trong quần áo của Hứ Duệ, xoa xoa cho y một bên né tránh một bên rên rỉ, hàm răng ngậm lấy vành tai của y, lại hôn lên cổ y, ánh mắt tà ác, giống như đùa con mèo nhỏ, thâm tình chân tành mà nói lời say đối với y:

"Duệ Duệ, con ngựa của ta bỏ chạy với người ngoại quốc, tâm tình không tốt thì phải làm sao?"

Hứa Duệ cười khan: "Anh là Hàn thiếu, tìm người giết cô ấy, gian phu cũng diệt."

Hàn Tiêu: "Nhập cư, giết tới Canada, ngươi không sợ thân thể của ta không còn?"

"Cái đó......"

"Mau nghĩ cách cho ta... Không nghĩ ra... Phạt ngươi an ủi ta..."

Tay của Hàn Tiêu từ eo sờ xuống.

"Đừng ... Hàn thiếu..." Hứa Duệ nhỏ giọng: "Đừng như vậy, tôi không làm việc này..."

"Cũng không phải chưa từng làm," Hàn Tiếu sững sờ, "Làm giá."

Hứa Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tham Lãng, "Ta... Ta không làm..."

"Ngươi không làm?" Hàn Tiêu đột nhiên gầm nhẹ, "Thiếu con mẹ nó cho ta lập bàn thờ! Lệ Uy Dương đã sớm mặc kệ ngươi, trước đi theo hắn, ngươi cũng không thiếu bị ta làm!!"

Tham Lãng choáng váng đầu: "..."

Giọng nói giận dữ này khiến những người đang trò chuyện thấp giọng trong phòng bao cũng kinh động.

Đường Thiên Trạch sau khi xem náo nhiệt : "Hàn Tiêu, ngươi quá rồi, còn muốn ra ngoài chơi."

Hàn Tiêu vừa say vừa tức giận đến mức không để ý đến bầu không khí xung quanh.

Hàn Tiêu chỉ vào mũi Hứa Duệ, phất tay liền muốn đánh: "Ngươi con mẹ nó có làm hay không..."

Đột nhiên, bàn tay đang giơ lên ​​của hắn bị người phía sau bắt lấy.

Hàn Tiêu quay đầu nhìn lại, thế nhưng là tiểu soái ca xinh đẹp kia.

Dám cùng Thương Vũ Hiền truyền tai tiếng, ôm lấy thương gia xào, lá gan quả nhiên lớn.

"Muốn đánh thì đợi ta ra ngoài đánh tiếp," Tham Lãng liếc Hứa Duệ lộ ra vẻ giễu cợt, "Dù sao quen biết một lần cũng là trả ơn tình cảm bao năm qua".

Cổ tay Hàn Tiêu đau đớn: "???"

Hứa Duệ đầu rầm rầm một cái: "..."

Hàn Tiếu tức giận đến không nói được lời nào, đột nhiên cười rộ lên, tức giận cười, nhìn về phía Hứa Duệ, lại gật đầu với Tham lãng, "Thú vị, Duệ Duệ đưa ngươi vào, thật sự là hắn làm như vậy không xác thực," đột nhiên cầm hơn nửa chai rượu ngoại, "cạch" một cái mà đặt trước mặt Tham Lãng:

"Nói hay lắm, uống hết nó, ngươi liền đi."

Tham lãng sửng sốt, nhưng cũng không có né tránh: "Tửu lượng tôi không tốt không thể uống nữa."

"... Lời nói của ta không có tác dụng đúng không? Lão Đường kêu ngươi uống ngươi liền uống?! Ta đêm nay có phải hay không bị trúng tà?"

Hàn Tiêu có vẻ tức giận – thật quá mất mặt, đàm phán công việc sụp đổ, vợ hắn ta bỏ chạy theo người khác, đánh không cho đánh, rượu cũng không uống ... Đầu nóng lên, cảm giác say dâng lên, Hàn Tiêu tiện tay cầm lấy ly rượu.

Rượu tây hắt vào mặt San Lang!

Hàn Tiêu mạnh mẽ xé toạc áo sơ mi bó sát người của Hứa Duệ, rót rượu vào miệng y: "Hắn nói hắn không thể uống, vậy ngươi uống, uống cạn, thừa một ngụm, ta sẽ cởi quần áo của hắn; nếu còn hai ngụm, cởi hai cái; không uống, tôi bây giờ sẽ cởi hết của hắn"

Nói rồi hắn quay đầu sang nhìn Đường Thiên Trạch.

Đường Thiên Trạch ánh mắt thoảng qua nháy mắt thất thần.

Thanh niên lẳng lặng đứng ở nơi đó, rượu màu hổ phách làm sáng lên khuôn mặt tuấn tú của cậu, giọt nước chậm rãi từ bên mặt cậu chảy xuống cằm, lướt qua cái cổ thanh tú, chui vào trong quần áo mở rộng ......

Hứa Duệ sợ tới mức cả người run lên, nhỏ giọng nói: "Hàn thiếu, ngài làm cho anh ấy cởi đi, tôi không uống."

Hàn Tiêu: "??????"

Này mẹ nó không phải một diễn biến cốt truyện bình thường! Hai người bọn họ không phải là bạn bè sao? Vào lúc như vậy, không phải nên vì bạn bè giúp bạn không tiếc cả mạng sống, sau đó mặc chính mình xử trí, chỉ cần thả cho bạn bè một con ngựa là tốt rồi sao?

Hàn Tiêu sững sờ: "Ngươi nói ... cái gì?"

"Tôi ..." Hứa Duệ co rụt lại, hoảng loạn mà lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Tham Lãng đang đứng thẳng: "Lãng ca ... Lãng ca..."

Tham Lãng cúi đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm biếm.

Tâm niệm đọc thầm hàng trăm lần trong lòng:

Không hối hận, không tha thứ, không hận thù, không sỉ nhục.

Thân thủ không đánh người mặt tươi cười.

Nhẫn.

Tham Lãng quay mặt về phía hắn: " Hàn Tiêu tiên sinh, tôi sẽ gọi anh là Hàn ca, cho tôi mặt mũi, đại nhân không chấp tiểu nhân?"

"Cho ngươi mặt mũi? Ngươi đi hỏi, đứa nhỏ đang ngồi ở đây dám để ta cho mặt mũi?!"

Hàn Tiêu lăn lộn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi dám đứng thẳng trước mặt mình mà mặt không chút thay đổi, nói đi nói lại, hiện tại công ty truyền thông nhà hắn giá cổ phiếu cao như vậy, cung coi như có máu mặt, sự tự tin của đứa trẻ này đến từ đâu?

Lẽ nào thực sự như bên ngoài đồn đại, cậu ta bị Thương Vũ Hiền bao dưỡng?

Hàn Tiêu có chút do dự.

Nhưng tên đã lên dây, cũng không thể mất mặt mũi được, trái lại nghĩ, Thương Vũ Hiền là ai, làm sao có thể là sự thật?

Nghĩ đến đây, lửa giận của Hàn Tiêu nổi lên, quắc mắt đứng dậy, vươn ngón tay gẩy một chút cổ áo len của Tham Lãng: "Cho ngươi mặt mũi, ngươi nghĩ ngươi là cái gì?"

Tham Lãng né tránh: "Tôi là cái gì?"

Cặp mắt đào hoa ý cười dần trở nên sâu hơn.

Giọng điệu của thanh niên nhàn nhạt: "Ta là người mà ngươi không trêu chọc nổi."

Vừa dứt lời, tất cả người ngồi ở đó đều ngây ngẩn cả người.

Tất cả nam thanh niên trong làng giải trí đều nhìn cậu với ánh mắt "kẻ ngu ngốc", cái tên này đi nhầm đường à, đang dùng chiêu chọc giận Hàn thiếu để tìm kiếm sự chú ý, tưởng hồng tưởng điên à, đừng coi trọng mấy lần hot search, khẳng định bị đóng băng.

Bên cạnh không biết ai hô một tiếng: "Chính ngươi muốn chết, đừng kéo chúng tôi xuống nước, tiểu ca."

Hứa Duệ lợi dụng Hàn Tiêu đứng dậy đi tìm Tham Lãng, vội vàng ngồi thật xa về sau, lúc này y thật sự bị giật mình, Lệ Uy Dương tuy rằng chơi đến điên, nhưng nhưng gã không cố chấp, Hàn Tiêu này là xã hội thượng hỗn.

Hứa Duệ nhìn về phía Tham Lãng đang chắp tay đứng sau lưng.

Khuôn mặt đó, dáng người đó, khí chất đó, quá xuất chúng, dù trong hoàn cảnh này, vẫn cứ kiêu ngạo mà khẽ nhếch cằm, khiến y hâm mộ đến phát cuồng.

Làm y vô cùng yêu thích.

Làm y nhịn không được muốn phá hoại.

Cậu ta quá ưu tú.

Rõ ràng chỉ là xuất thân từ tiệm tạp hóa rách nát nghèo rớt mồng tơi.

Từ nhỏ đến lớn, từ cấp hai đến đại học, cậu ta được bao nhiêu người yêu thích, thích cậu ta, kính yêu cậu ta, hắn là giáo thảo, cũng là giáo bá, cậu ta lại như mặt trời ...

Khí chất của cậu ta đến từ đâu?

Cái này không công bằng.

Kể từ khi vụ bê bối của y đăng trên Weibo, Tham Lãng liền bắt đầu chê y bẩn, khẳng định là như vậy, Hứa Duệ vẫn luôn cảm thấy như vậy, bằng không vì cái gì thời điểm lên giường, Tham Lãng đối với y một chút nhiệt tình cũng không có?

Nếu như có thể đem cậu ta mang tới thế giới của y, nếu có thể đem cậu ta kéo xuống vũng bùn dưới vực sâu, nếu có thể làm cậu ta chịu hoàn cảnh giống như y, hoặc làm cho cậu ta trở nên bẩn thỉu hơn y, thì tốt rồi.

Nếu như vậy, cậu ta sẽ không kiêu ngạo như vậy trước mặt y, sẽ không có cảm giác vượt trội chết tiệt đó?

Chỉ cần Lãng ca cũng phạm sai lầm, có phải là có thể cùng y quay về như trước đây?

Hứa Duệ biết quá rõ ràng, nếu Tham Lãng cùng ai đó lên giường, Thương Vũ Hiền sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, nhưng mà, y nhất định sẽ tha thứ cho cậu!

Dù sao bọn họ cũng có bảy năm tình cảm.

Đến lúc đó, nhất định sẽ giống như trước kia yêu cậu, nói như vậy, Lãng ca có phải hay không sẽ cảm kích y, rốt cuộc không rời xa y?

Hứa Duệ trong lòng sản sinh một loại hưng phấn cùng kích động, y nắm chặt hai tay, không nói tiếng nào ngồi ở trên sô pha trong góc tường, cả đường lui về phía sau, ẩn mình trong bóng tối.

——Tôi là người mà ngươi không thể trêu chọc nổi.

Bởi vì lời nói nhàn nhạt của người thanh niên, Hàn Tiêu thật lâu không nói nên lời.

Đột nhiên hắn ta hét lên một cách lạnh lùng: "Bưu tử, lại đây, đem cậu ta lột sạch cho ta!"

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro