Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trong phòng khách, cùng với bộ âu phục đặt trên ghế sô pha, tác phẩm tâm đắc năm ngoái của La lão thợ may.

Hôm nay là thứ bảy, tất cả các giám đốc điều hành của Hằng Thương đều đang tăng ca, Thương Vũ Hiền mở họp trong phòng tối, gửi tin nhắn Wechat cho người yêu: Mười giờ xuống tầng, đi cùng tôi đến cuộc họp đấu thầu, và sau đó chiến lược phản nghịch.

Tham Lãng thay quần áo rồi đi xuống phòng tổng thư ký ở tầng 65, cuộc họp vừa lúc kết thúc, một số giám đốc điều hành bất động sản và những người có liên quan đến cuộc họp đã tập trung ở cửa.

Giới tinh hoa tăng ca sáng thứ bảy đều sửng sốt, không ai có thể tin được lần này đại hội phòng tối chỉ kéo dài nửa giờ, hơn nữa Thương tổng không bắt kẻ xui xẻo ung dung thong thả oán người, chỉ là dùng tốc độ nói nhanh nhất đưa ra nhiệm vụ cho từng bộ phận trong tháng tới, và cuộc họp được giải tán nhanh chóng.

Đi ngang qua đám người, thanh niên dừng lại cách đó không xa, cậu mặc một bộ âu phục, chân thon dài thắt lưng, không thắt cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc áo trên cùng, trông rất bình thường.

Hiếm khi dùng một chút gel để tạo nếp tóc, sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không có biểu hiện gì thêm, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú trẻ trung kia đột nhiên lộ ra vẻ trưởng thành như ba mươi tuổi. Thoạt nhìn, trông giống như một người mẫu lãnh đạm và u ám trên tạp chí thời trang nam giới, nhưng trong đôi mắt đào hoa ấy lại ẩn chứa một chút thâm tình cùng ôn nhu không dễ gì nhận ra. Cậu đứng lặng ở bên ngoài đám đông, mặt không biểu tình nhìn bên này như đang chờ đợi một điều gì đó.

Tham Lãng thu hút vô số ánh mắt, vào lúc này, Thương Vũ Hiền, người đã đợi ở cửa phòng họp, tiến lại gần cậu.

Hai người đứng đối diện nhau trước khung cửa sổ cao sát đất, thanh niên mỉm cười hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thương Vũ Hiền liếc nhìn đồng nghiệp ở gần đó: "Mọi người đều bị em mê hoặc."

Đôi mắt của Tham Lãng dịu dàng: "Tôi chỉ bị anh mê hoặc"

"Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc lúc 10:30, chúng ta sẽ đến biệt thự suối nước nóng, em có thể gọi điện thoại cho ông ngoại."

"Đã gọi rồi."

Được người yêu dẫn đường, cậu bước vào đám đông, các giám đốc điều hành có mặt đã nhường lối đi cho cậu, Thương Vũ Hiền giới thiệu cậu với một số quản lý chi nhánh.

Thương Vũ Hiền: "Tôi cùng cậu ấy đi ra ngoài và cố gắng trở lại vào thứ Hai. Nếu tôi không quay lại, công ty xin nhờ vào các vị."

Thạch Lỗi Lỗi không biết tại sao: "Thương tổng, anh muốn đưa Tham Lãng đi công tác, ra nước ngoài sao?"

Thương Vũ Hiền do dự một chút, "Kỳ nghỉ."

Các tinh anh: "..."

*

Trợ lý đặc biệt của tổng tài và nhóm âu phục đen không một người nào đi theo, Thương Vũ Hiền và Tham Lãng đến địa điểm đấu thầu đất đai.

Trong hội trường đấu giá đã diễn ra được một thời gian, Thương Vũ Hiền ngồi ở hàng cuối cùng, Tham Lãng ngồi bên cạnh, có gần 30 vị khách.

"Mốc số 35 sẽ được đấu giá tiếp theo," đấu giá viên nhìn lại bức tường chiếu, với ánh sáng xanh nhấp nháy trên bản đồ, "Dù thế nào đi nữa, đây là mảnh đất tốt nhất mà chúng tôi đấu giá trong cuộc đấu giá này, giá khởi điểm là 800 triệu, mỗi lần tăng thêm 30 triệu ".

Khi giá chào bán lên tới 1,1 tỷ, một quý ông ngồi hàng ghế đầu giơ tấm biển: "1,15 tỷ".

Tham Lãng giương mắt nhìn về phía trước: "Đường Thiên Trạch?"

Thương Vũ Hiền cười cười: "1,2 tỷ."

Đấu giá viên: "Số 26 trả giá là 1,2 tỷ, còn tăng giá không?"

Đường Thiên Trạch giơ tấm biển lên: "1,25 tỷ."

Thương Vũ Hiền: "1,3 tỷ."

Đường Thiên Trạch: "..."

Đấu giá viên: "Trả giá 1,3 tỷ. Có tăng giá không? Không có tăng giá sao... 1,3 tỷ một lần ... 1,3 tỷ hai lần..."

Đường Thiên Trạch phía sau lưng căng thẳng, hắn do dự giơ tấm bảng lên, giọng nói có chút run run: "1,35 tỷ."

Thương Vũ H lấy khăn tay ấn khóe mắt, trên môi nở nụ cười.

Đấu giá viên: "1,35 tỷ! Không có tăng giá ... 1,35 tỷ một lần, 1,35 tỷ hai lần..."

Đường Thiên Trạch đột nhiên đập thẻ đấu thầu xuống đất, quay người lại nhìn Thương Nghiêu, gần như nghiến răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Người bán đấu giá: "1,35 tỷ ba lần, đã bán!"

Đường Thiên Trạch: "..."

Thương Vũ Hiền nghiêng đầu về phía Tham Lãng: "Tiểu tử kia mua miếng đất giá cao, hắn cho là có thể đào ra được vàng?"

"Mốc số 37 sẽ được đấu giá tiếp theo," đấu giá viên nhìn lại bức tường chiếu, với ánh sáng xanh nhấp nháy trên bản đồ, "nằm ở ngoại ô đường vành đai 5, đây là mảnh đất cuối cùng được đấu giá , với giá khởi điểm 550 triệu, mỗi lần tăng thêm 30 triệu ".

Tham Lãng kinh ngạc nhìn bức tường chiếu, đó không phải là vị trí của một con phố trong một thị trấn tồi tàn sao? Năm năm trước người ta nói muốn bán nó cho một chủ đầu tư, nó có thể phải phá bỏ, nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. .

Thương Vũ Hiền dịu dàng cười: "Tôi sẽ biến ước mơ của em thành hiện thực."

"... Đừng, đừng làm như vậy."

Thanh niên nhìn vào gò má của nam nhân trong sự sửng sốt, trong đầu rối như tơ vò mà quanh quẩn câu nói kia:

—— Ước mơ của tôi là làm cho cửa hàng tạp hóa lớn hơn, lớn hơn, càng lớn càng tốt.

Thương Vũ Hiền mặt không biểu tình, chậm rãi nâng tấm biển lên: "900 triệu."

Tất cả mọi người: "..."

Đường Thiên Trạch sững sờ ngã ngồi ở trên ghế ở hội trường: "..."

*

Từ hội trường đấu giá đi ra, Tham Lãng đi lấy xe.

Đường Thiên Trạch đi từ phía sau tới với vẻ mặt lạnh lùng: "Thương nhị, anh vì mảnh đất kia cùng tôi nói linh tinh một tuần, còn đàm phán với tôi trong phòng tối, lật bàn đập vỡ máy tính? Kỳ thực ngay từ đầu, mục tiêu của anh không phải là mốc số 35? Anh thực sự muốn chính... là mốc số 37?! "

Thương Vũ Hiền nhướng mày cười không nói lời nào.

Đường Thiên Trạch tức giận đến mức không còn chỗ nào để nói, "Một năm không cùng nhau uống rượu, uống một chén?"

"Muốn cho tôi ăn sao?" Thương Vũ Hiền nói, "Thực xin lỗi, tôi có một cuộc hẹn."

"Đúng rồi, đã làm chưa, người yêu kia của ngươi?"

Khi đột nhiên bị hỏi câu này, Thương Vũ Hiền hơi nhíu mày.

"Nhìn dáng vẻ hình như chưa có?"

"Ngươi hỏi quá nhiều."

"Anh không có con mắt nhìn phụ nữ, nhưng nhìn ánh mắt của đàn ông rất tốt. Nếu anh không hành động nhanh, không sợ không còn kịp rồi?" Đường Thiên Trạch cười tủm tỉm, "Hồi trước tôi đã xem ảnh của cậu ấy trên mạng, tôi cảm thấy được cậu ấy so với năm trước càng anh tuấn, đàn ông hai mươi lăm tuổi đến ba mươi lăm tuổi, thật là khiến người ta khó lấy."

Trên Weibo có không ít ảnh của Tham Lãng, Thương Vũ Hiền cũng nhờ Tiểu Viên xử lý không ít, nhưng đánh giá về tần suất tìm kiếm hotsearch của giới trẻ cũng vô ích, cũng không biết là Đường Thiên Trạch nhìn thấy cái nào.

"Tuy nhiên, tôi khuyên anh, đừng hãm quá sâu, miễn cho đến lúc đó anh thương tâm, mọi người xung quanh đều đi găp xui xẻo."

"......Ngươi nghĩ quá nhiều rồi."

Thương Vũ Hiền trong lòng biết Đường Thiên Trạch đang ám chỉ mình không nên rơi vào yêu đương, kẻo sau này không đạt được viên mãn, lại khiến bản thân lâm vào tình cảnh điên cuồng.

Không thể ở bên nhau.

"Can", có nghĩa là khả năng, không liên quan gì đến ý nguyện.

Nói đi nói lại anh và người yêu mình là hai bên tình nguyện, chỉ cần đôi bên đặt trọn tình cảm vào nhau thì tại sao lại không thể đến được với nhau?

Đường Thiên Trạch đương nhiên sẽ không hiểu tình cảm giữa hai người.

Bất động sản ở thủ đô đang bão hòa nghiêm trọng, Đường Thiên Trạch nếu muốn tới đây phát triển thì phải hợp tác với những kẻ săn mồi Hằng Thương, lần đấu thầu lần này bị Thương nhị hãm hại, nhỏ giọng mắng nửa ngày.

Thương Vũ Hiền để mặc hắn lăn lộn, lại còn đang cười, câu môi, có phần châm chọc nói: "Mắng, tiếp tục mắng, ngươi càng tức giận, ta càng vui vẻ."

Đường Thiên Trạch: "..."

Hai người chiến đấu nhiều năm như vậy, đều hiểu rõ một đạo lý, nếu một người muốn trở thành cường giả, ngoài trừ đá mài dao ở ngoài, còn phải tạo cho chính mình hai ba đối thủ một mất một còn.

Đối thủ một mất một còn sở dĩ gọi là đối thủ một mất một còn, chính là ngươi mất hứng ta mới cao hứng, ngươi càng không cao hứng ta càng cao hứng; ngươi chết quá sớm ta không thú vị, ngươi càng thống khổ ta càng thống khoái.

Tốt nhất là chết đi sống lại, sống không bằng chết, muốn ngừng mà không được.

Thương Vũ Hiền đứng đó bất động.

Đường Thiên Trạch mệt mỏi vì mắng mỏ, tiền cũng đập đi ra ngoài, vừa đi theo Thương Vũ Hiền xuống bậc thang, vừa đem ngữ khí thả nhẹ đi: "Thương nhị, đừng gây rắc rối nữa, hiện tại cái gì cũng không tốt, hòa giải đi, anh đã chiến đấu như vậy nhiều năm, không phải cũng rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao? "

"Thông suốt cái gì?"

"Không phải là tìm một người yêu sao?" Hai người đứng dưới bậc thang, Đường Thiên Trạch nhìn về phía lối ra của bãi đậu xe dưới đất, "Tuy nhiên, cậu ta mới hơn hai mươi tuổi, anh chống đỡ được không?

Thương Vũ Hiền không nói lời nào, không muốn trả lời câu hỏi riêng tư như vậy.

"Anh không ghen tị với tinh lực dồi dào của cậu ấy?"

Nụ cười nửa miệng của Đường Thiên Trạch, tất nhiên là đề cập đến khía cạnh tình dục.

"Chắc chắn mỗi ngày cậu ta đều muốn cùng anh thân thân thiết thiết đi, anh có thể thỏa mãn cậu ta sao?"

Thương Vũ Hiền cụp mắt xuống: "Cũng không phải ai trong đầu cũng đều là những chuyện ngươi nghĩ đâu."

"Đừng lừa mình dối người, những con đực liều mạng mà chiếm lãnh thổ, đánh bại đối thủ, xét đến cùng là vì cái gì?" Nhìn thấy chiếc Bentley Mulsanne xa xa đi đến, Đường Thiên Trạch ném chìa khóa xe, "Chính là vì có được ấu yếm phối ngẫu, chiếm hữu thân thể nó, cho nên mới liều chết chiến đấu."

Nhìn chiếc xe đang từ từ đi tới, anh mơ hồ nhìn thấy thanh niên bên trong xe từ kính chắn gió.

Môi của Thương Vũ HIền khẽ nhúc nhích: "Ngươi tại sao còn đứng ở chỗ này, chỉ vì muốn nói với ta vài câu âm dương quái khí?"

"Trên thương trường không đắc ý," Đường Thiên Trạch đi về phía bãi đậu xe, quay đầu lại và mỉm cười, "Thật tốt khi có thể đả kích một chút niềm tin về mặt tình cảm của anh."

Thương Vũ Hiền: "..."

*

Từ địa điểm đấu giá đến biệt thự suối nước nóng, nhanh nhất cũng mất hai giờ.

Khi khởi hành vào giữa trưa 11 giờ, trời vẫn còn nắng, nhưng chạy được nửa đường, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, sau khi đi qua vùng ngoại ô, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Hôm nay, hai người đều mặc vest lịch lãm và khoác ngoài chiếc áo khoác công sở, nếu cùng nhau đi trên phố thì thấy thế nào cũng không giống một cặp tình nhân mà giống như đàn anh mang theo đàn em đi công tác. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, liền sẽ thấy điều gì đó không bình thường, có thể là do biểu cảm ôn nhu khi họ nhìn nhau, và tình ý trong ánh mắt của họ.

Những hạt mưa rơi trên kính, đất ruộng hai bên đường vành đai vừa mới bắt đầu trồng trọt, những cánh đồng trơ ​​trọi trông có chút thê lương.

"Cơn mưa đầu mùa xuân."

Tham Lãng nhìn ra cửa sổ xe và nói.

"Tại sao luôn thực hiện chiến lược phản nghịch như một cuộc bỏ trốn?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Thương Vũ Hiền chăm chú lái xe, theo thói quen bỏ tay phải ra, nắm tay trái của thanh niên, cùng mười đầu ngón tay siết chặt.

Tham Lãng cau mày: "Không an toàn, trời mưa đấy."

Thương Vũ Hiền càng giữ chặt hơn: "Một phút."

Để ý trên xe còn thiếu thứ gì đó: "Cái nút thắt của Trung Quốc treo trên gương chiếu hậu đâu?"

Chính là thứ màu mè và xấu xí đó, Thương Vũ Hiền cười tủm tỉm: "Nó đã bị Đường Đường lấy đi rồi. Vừa nghe nói là do em làm, liền thích rất nhiều , liền cởi ra bỏ vào túi."

Tính thẩm mỹ lớn nhỏ thực sự đồng nhất.

Khi nhắc đến tiểu đoàn tử, Tham Lãng liền có tâm trang vui vẻ: "Anh đưa tiểu bảo bối giao cho ở nhà mẹ Đại Đinh?"

Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào chiếc gạt nước mưa không ngừng gạt qua lại: "Đã gần một tuần rồi, hôm qua mẹ gọi điện để nói rằng bà ấy rất đau lòng vì việc học và mất ngủ vì bài tập tiếng Anh của đứa nhỏ."

"Nói tiếng Anh thực sự rất khó," Tham Lãng cười nói, nhớ lại những gì mình đã học khi còn nhỏ, "Tôi chỉ học tiếng Anh khi còn nhỏ, trên lớp nghe không hiểu, tan học cũng không nhớ được, liền đánh dấu các ký tự chữ Hán trên cuốn sách tiếng Anh. "

"Chữ Hán?" Thương Vũ Hiền nói: "Không phải có ký hiệu phiên âm sao?

"Xem không hiểu, chỉ có thể viết chữ Hán." Tham Lãng nói: "Sau khi lên sơ trung, mở lại sách tiếng Anh tiểu học, trang đầu tiên, tất cả đều là mân mê, mân mê cả ngày."

Thương Vũ Hiền liếc cậu một cái: "Hả?"

Tham Lãng: "Chào buổi sáng: mân mê miêu đây, chào buổi chiều: mân mê quần áo đây, chúc ngủ ngon: mân mê ... khụ ..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "..."

Đến khu suối nước nóng lúc một giờ chiều, hai vợ chồng già nghênh tiếp họ, xe trực tiếp lái thẳng vào cổng chính biệt thự.

Trong thời tiết mưa, suối nước nóng lộ thiên có một phong cách riêng, một số người đặc biệt thích ngâm mình trong suối nước nóng vào những ngày mưa. Mưa nhẹ rơi xuống trong vườn, vừa bước xuống xe đã cảm thấy mát mẻ, không khí còn tốt hơn ở thành phố rất nhiều.

Tham Lãng lấy hành lý của hai người từ trong cốp xe ra, nhìn khách sạn phía xa: "Trong thời tiết này, thật sự có khách đến suối nước nóng sao?"

Hai vợ chồng già cười nói: "Xuân hạ thu thời điểm mưa nhẹ, người sẽ khá nhiều, hôm nay mưa này vừa vặn tốt".

"Tốt hơn là đừng để bị cảm lạnh."

Thương Vũ Hiền gật đầu, lặng lẽ nắm tay Tham Lãng.

Trước hai giờ, cả hai còn chưa ăn cơm trưa.

Lần này ở trong một căn phòng ở tầng 1 có bồn tắm nước suối nóng, có ban công rộng và cửa sổ kính sát đất, có một bồn tắm massage đôi lớn. Phòng khách và phòng ngủ tuy nhỏ nhưng khá ấm áp và lãng mạn.

Hai người đứng trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy khoảng sân bị nước mưa rửa sạch đến sáng ngời, cây cối phía xa bắt đầu đâm chồi nảy lộc, bầu trời âm u, phía xa có sương mù.

"Thỉnh thoảng nên ra ngoài chơi đi", Tham Lãng giơ tay giúp người yêu tháo bỏ carvat, "Hôm nay anh nói đi nghỉ mát, có thể thấy được nét mặt ngạc nhiên trên gương mặt của mọi người, liền biết anh chưa bao giờ cho chính mình nghỉ ngơi."

"Em có chắc họ ngạc nhiên chỉ vì tôi muốn đi nghỉ?"

"Vừa vặn tôi cũng có một kỳ nghỉ?"

"Tôi muốn đó là em."

Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tham Lãng, Tham Lãng đem cà vạt đặt xuống giường, xoay người ôm lấy anh, hai người hôn nhau thật sâu.

Hành lý được xếp đặt thỏa đáng, họ ngồi đối diện với chiếc ghế tre cạnh cửa sổ, lúc này đồ ăn được đưa tới.

Thương Vũ Hiền đưa đũa cho Tham Lãng: "Gần đây chỉ có nhà hàng và trang trại tầm trung thôi, không hợp khẩu vị, cũng tạm chấp nhận một chút."

Trên thực tế, nó khá phong phú, hai mặn hai chay, một con gà hầm, còn có trái cây và các món tráng miệng.

Tham Lãng mỉm cười hỏi anh, "Không uống rượu?"

Thương Vũ Hiền giương mắt nhìn chăm chú cậu: "Không."

Tham Lãng gắp cho anh một miếng thịt bò: "Không phải nói rượu đỏ giai nhân, thời điểm hẹn hò càng lãng mạn hơn sao?"

"Nói là nói như thế, nhưng tôi cảm thấy," Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống, vành tai dần dần đỏ lên, nhanh chóng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đêm nay hai người chúng ta duy trì tỉnh táo càng tốt hơn một chút."

Tham Lãng sững sờ, nhìn người yêu của mình quá coi trọng lần hẹn hò này.

Hai người đối diện nhau ăn cơm, thỉnh thoảng tán gẫu chuyện nhà, từ chối nói chuyện công việc, cảm giác du lịch bên ngoài khá tuyệt vời, ấm áp lại mới mẻ, khác hẳn không khí cùng gia đình ăn uống ở nhà, cả hai đều cảm nhận được một tia động lòng cùng ám muội.

"Như thế nào anh lại chỉ ăn cháo?" Tham Lãng nhận thấy người yêu của mình đặt tất cả các món thịt, dầu mỡ và gia vị mà cậu gắp cho anh vào một đĩa nhỏ bên cạnh.

"Ừm."

"Đại nam nhân làm sao chỉ có thể ăn cháo trắng."

Thương Vũ Hiền ngẩng đầu nhìn cậu, "Thỉnh thoảng đi ra ngoài một lần cảm giác như thế nào?"

"Nếu chúng ta có thể ra ngoài thì thật tuyệt. Tương lai chúng ta về hưu, liền sống ở đây đi," Tham Lãng đặt đũa xuống, "Cả người đều thoải mái."

Thương Vũ Hiền nhìn thanh niên đối diện, "Từ nay về sau, mỗi tháng đều sẽ đưa em đi ra ngoài, đi xa ở ngoài ngủ đêm?"

"Cám ơn, nhưng mà anh là người bận rộn."

"Em còn nhớ không, lần đầu tiên cùng em ở ngoài ngủ đêm, tôi đã nói nếu như ông chủ có chuyện quan trọng, bất cứ công việc gì cũng có thể gác xuống."

"Đúng vậy, anh đã giấu tôi đến khổ, Thương tổng." Đôi mắt đào hoa dần mờ đi, mang theo nụ cười dịu dàng, "Anh thực sự không muốn uống một chút rượu, không uống rượu whisky, hay sâm panh, v.v.?"

Thương Vũ Hiền ngẩn người: "Không."

"Không khẩn tương?" Tham Lãng cười.

"Cái gì?" Thương Vũ Hiền rũ mắt xuống, "Đương nhiên không phải."

"Anh là đang sợ?" Thanh niên cong môi cười, "Vẫn là nói, anh đang thẹn thùng?"

Thương Vũ Hiền: "!!!"

Lời kịch này có phải quá quen tai?

Thương Vũ Hiền sắc mặt đỏ bừng đến bên tai: "Nói hươu nói vượn."

Tham Lãng mỉm cười đứng dậy, đem ghế dịch về phía sau, đi đến bên cạnh Thương Vũ Hiền, duỗi tay ôm lấy đầu người yêu, nâng mặt anh lên rồi hôn lên khóe môi, nhỏ giọng nói với anh:

"Chính là, bảo bối nhi, mặt anh thật là đỏ."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thứ hỗn trướng.

Hoàn toàn đảo lộn, nhớ lần đầu tiên ở bên ngoài qua đêm, và rõ ràng là anh trêu chọc người khác.

Không biết tại sao, ôm lấy mục đích như vậy cùng ra ngoài qua đêm, hai người cả ngày nị oai cùng nam nhân, thế nhưng lại cảm thấy khẩn trương đến mất mạng.

*

Bốn giờ hai người ăn cơm xong, đôi vợ chồng già vào dọn bàn cho họ, lão bà pha trà, dọn giường cho họ. Bên ngoài trời vẫn còn sáng, mưa dần tạnh, hoàng hôn sẽ không ló dạng, sau cơn mưa bầu trời gần như trong xanh.

"Cơm tối dự định mấy giờ dùng?" Lão bà hỏi.

Tham Lãng nhìn điện thoại: "Đã tới giờ này rồi, cơm cũng ăn cũng được, không cũng được."

"Không làm phiền ngài, ban đêm chúng tôi gọi thức ăn ngoài." Thương Vũ Hiền nói.

Sau khi đôi vợ chồng già đi ra ngoài, cả hai ngồi vào bàn uống trà, ăn ý mà trở nên trầm mặc, từng người bận rộn với công việc của mình. Thương Vũ Hiền lấy máy tính xách tay của mình ra, Tham Lãng đang sử dụng iPad, hai người nhanh chóng hoàn thành công việc mà họ có thể đã tích lũy trong vài ngày tới.

Cho đến sáu giờ, trời đã tối hẳn, trong sân chỉ còn một ngọn đèn và vầng trăng sáng treo trên bầu trời.

Trong phòng bật đèn sợi đốt sáng sủa. "Không vội." Tham Lãng đầu tiên đánh gãy sự im lặng kéo dài, đặt iPad xuống, nói: "Chúng ta đi suối nước nóng đi."

Thương Vũ Hiền dừng tay gõ máy tính xách tay, nhưng không dời đi tầm mắt: "Em đi đi, tôi sẽ ngâm mình trong phòng."

"Không đời nào, tại sao?" Tham Lãng khó hiểu. "Nếu tới đây, tất nhiên là đi suối nước nóng ngoài trời mới được."

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng nói: "Tôi còn có một số việc phải làm."

"..."

"Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tắm."

"Được."

Tham Lãng thay quần áo, mặc chiếc quần đùi lớn, khoác áo choàng tắm, áp sát mặt vào người yêu rồi bước ra khỏi phòng đi đến hồ bơi suối nước nóng ở sân sau.

*

Xuống nước, duỗi thẳng tay chân ngâm mình trong nước nóng, tựa vào một tảng đá lớn, cơn mệt mỏi vì làm việc nhiều ngày chợt giảm bớt, nhưng một người thật không có thú vị, mười phút sau liền cảm thấy choáng váng, không chút nghĩ ngợi liền rời đi.

Trở lại biệt thự, gõ cửa ngoài hành lang một cái.

"Nhanh như vậy?"

Bên kia cánh cửa, giọng nói của Thương Vũ Hiền dường như xa xăm.

"Ừ, anh không có ở đây, thật nhàm chán."

"Chờ tôi một chút" Giọng nói có chút không thoải mái, "Có lạnh không?

"Không lạnh," Tham Lãng đứng ở hành lang trống rỗng nhìn trái nhìn phải, "Tôi mồ hôi đầm đìa, ngươi làm sao vậy?"

"......Đợi đã."

"Ồ."

Tham Lãng đi dạo trong hành lang một hồi, liền đứng trước cửa sổ nhìn lên mặt trăng, thấy một con chim nhỏ dưới thân cây ngô đồng. Cậu mở một khe nhỏ trên cửa sổ hành lang và cảm thấy không khí trong lành của đêm đang phả vào mặt mình.

Mười phút trôi qua, cửa vẫn chưa mở.

Người yêu đang làm gì vậy?

Tham Lãng đi tới trước cửa: "Còn bao lâu?"

"... Mười lần ... nghĩa dũng quân hành khúc... ừm ... lâu như vậy ..."

Giọng của Thương Vũ Hiền... kỳ lạ ...

... Tán tỉnh quá ...

Tối hôm đó, hai nam nhân qua đêm bên ngoài, khi Thương Vũ Hiền mở cửa, anh nhìn thấy người yêu của mình đang ngồi xổm ở hành lang hát quốc ca.

"Tôi đã ... hát nó mười hai lần rồi ... Anh đang làm gì vậy?"

Tham Lãng đứng lên, nhìn thấy Thương Vũ Hiền đứng ở cửa phòng.

Nam nhân cởi trần, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc được xếp nếp ướt đẫm, từ khóe mắt đến cổ hơi đỏ lên.

"Làm sao vậy bảo bối nhi?"

Tham Lãng từ sững sờ lấy lại tinh thần, lo lắng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của anh.

Thương Vũ Hiền nghiêng đầu hôn ngang cổ tay hắn: "Vào đi."

Hai người cùng nhau bước vào phòng, ánh sáng trong phòng rất mờ, Tham Lãng không nhận ra sự khác biệt so với trước khi cậu đi, không có vết nước trên bậc thềm của bồn tắm suối nước nóng, bên trong phòng tắm vòi sen ngược lại đầy nước. Anh ấy không tắm bồn, chỉ là tắm vòi sen? Sau đó mắt cậu rơi vào những chai lọ trên bồn rửa mặt.

Có một số "công việc" phải làm.

Tham Lãng đau lòng quay đầu nhìn người yêu đang đứng ở cửa: "Tôi có thể giúp anh mà."

Trong bóng tối, khuôn mặt Thương Vũ Hiền đỏ thành một mảnh, ngay cả chóp tai cũng đỏ bừng, ánh sáng vàng ấm áp của đèn chùm lắc lư giữa đôi môi anh, đôi môi mỏng mang đường nét tuấn tú và quyến rũ.

—— Nam nhân trung niên giống như một chàng trai trẻ, đang chờ đợi thời khắc quan trọng trong cuộc đời, cũng vì điều này mà chuẩn bị mọi thứ để được thanh niên thương yêu, ngay cả mình cũng không rõ ràng, cuối cùng là dùng tâm tình gì một chút mò mẫn đem cơ thể rửa sạch sẽ, nhưng anh có thể chắc chắn là, trong suy nghĩ của người yêu, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ hoặc là lúng túng

Tham Lãng vươn tay ôm lấy anh, hơi nghiêng đầu rồi dụi má lên đỉnh đầu người yêu. Thương Vũ Hiền ở trong tay thanh niên giam cầm, thật lâu thật lâu, mới run rẩy mà giơ tay siết chặt cậu, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy mà nhìn chăm chú cậu.

Trong bóng tối, như thể bọn họ đang trao đổi thông tin trí mạng, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tham Lãng dẫn vào phòng ngủ.

Cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng.

Đèn bàn nhỏ đang bật sáng, lưng của Thương Vũ Hiền dựa vào tường, ngửi được mùi thơm trên cơ thể người yêu, cảm thấy ngực thanh niên đang áp vào lồng ngực mình, trán áp vào trán mình, không khỏi ôm chặt thanh niên và cắn lỗ tai của cậu: "Đi lên giường..."

Nói xong những lời này, Thương Vũ Hiền liền nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa quyến rũ kia đột nhiên xuất hiện một trận sóng thần, đến nỗi ngọn núi lửa trong não anh bị kìm nén bao năm mà phun trào.

Ngoại trừ Tham Lãng, anh cái gì cũng không nhìn thấy.

Trong bóng tối, Thương Vũ Hiền bỗng nhiên rõ ràng, phiền não lâu như vậy, , hóa ra trong cuộc thi kéo dài này, đối thủ của anh lại là chính mình, một phương diện tham lam mà khát vọng, một phương diện mê mang mà sợ hãi, anh đem chính mình bức đến không biết làm sao cho tốt, hiện tại anh thua, sau đó có thể trọng sinh.

Áo choàng tắm tuột xuống dưới chân, Thương Vũ Hiền vóc dáng cân đối, làn da trắng nõn, trong đêm khuya anh khoác ánh trăng đi về phía cậu, nhẹ nhàng đẩy thanh niên lên giường.

Sức hấp dẫn tuyệt vời.

Tham Lãng thất hồn lạc phách tùy ý anh thao túng, lúc này mới nhận ra chính mình đang nằm ngửa trên giường, nhìn thấy người yêu cầm cà vạt trên ghế lên, nhẹ nhàng che mắt cậu, khàn giọng nói: "Đừng làm như vậy... Anh sẽ đau... " Cậu đưa tay lên nắm lấy cổ tay anh, "Để tôi... để tôi xem anh một chút... lần đầu tiên của anh ... để cho tôi đến... "

Thương Vũ Hiền cúi người hôn cậu, nhìn dáng vẻ lo lắng của thanh niên, hôn môi, hôn cổ, liếm toàn thân người yêu, cảm thấy thân thể thanh niên thay đổi, thậm chí còn không biết cùng da thịt nam nhân nên làm thế nào, không rõ thân thể tứ chi dây dưa cùng cậu như thế nào, chỉ có đôi môi mát lạnh rơi trên bờ môi mát lạnh, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, sau đó phủ lên người cậu, cởi cúc áo ngủ và hôn cậu.

Tham Lãng nóng bừng cả người, cảm thấy chính mình muốn nổ tung vì bị khiêu khích, hai tay ôm lấy anh, hai mắt bị che lại, cảm giác cơ thể trở nên nhạy cảm, nghe thấy tiếng thở dốc của Thương Vũ Hiền, cảm thấy được anh đang ngồi trên người mình, Tham Lãng ôm chặt eo của anh, bên tai nghe thấy người yêu nhẹ nhàng hỏi:

"Tham Lãng, tôi thực hiện ba nguyện vọng của em, em muốn cái gì?"

Tham Lãng siết chặt eo anh: "Thương Vũ Hiền."

Thân thể anh lạnh lẽo: "Sau đó."

"Thương Vũ Hiền."

"Em nên biết được khi nào nên đùa giỡn."

Tham Lãng bật cười: "Còn nhớ tôi đã hỏi anh, có phải đàn ông giàu có không bao giờ nghĩ ra được tại sao người khác lại ngủ với anh ta không?"

Thương Vũ Hiền đè xuống, trầm giọng nói: "Nói cho tôi, em muốn cái gì, chỉ cần ta có."

"Tôi muốn anh." Rốt cuộc không khống chế được nữa, Tham Lãng nắm lấy eo anh, động thân hướng lên trên, "Muốn anh..." căng phồng vỡ vụn, sau đó hai người cùng rên rỉ.

Nam nhân cho rằng chính mình bị xé xác, đau đớn đến hít thở không thông, ghé vào tai người yêu trên người, giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi, tôi không thể thuyết phục mình đem em giao cho bất kỳ người nào", giọng anh run run, "Tham Lãng, bởi vì tôi ghen tị ... "

Thanh niên xé bỏ chiếc cà vạt che mắt, đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt lấy anh.

Hai người đang ôm nhau trong đêm tối, Tham Lãng đã mong chờ giây phút này từ lâu nhưng anh không để cậu động đậy nữa, đau lòng hôn lên khóe mắt anh, Thương Vũ Hiền thuận thế trói tay cậu sau đầu, cậu chồm người lên, trao cho anh nụ hôn nhẹ nhàng, ngay sau đó lại lần nữa mà đi xuống...

Cả hai phát ra âm thanh kêu rên, Tham Lãng ôm chầm lấy người yêu đang ngồi trong tay mình run rẩy.

"Cảm thấy thoải mái sao?"

Thương Vũ Hiền thở hổn hển, ghé sát tai Tham Lãng thì thầm:

"Bằng cách này, em sẽ không thể quên được tôi."

"Thật sao," thanh niên cười khẽ, cậu cười cười, trầm thấp ghé vào lỗ tai của anh ý cười xấu xa, "anh cũng vậy." Thanh niên nói xong, đột nhiên mở miệng cắn vành tai anh, cánh tay dùng sức ấn vào thắt lưng của anh và đập mạnh thắt lưng vào người anh, và Thương Vũ Hiền cảm thấy người yêu của anh đâm xuyên từ thắt lưng lên đỉnh đầu trong vụ va chạm.

Có lẽ, để anh vĩnh viễn cũng trốn không thoát.

Tham Lãng tay phải vòng qua eo Thương Vũ Hiền, tay trái chậm rãi vuốt ve từ cổ đến lưng anh, hết lần này đến lần khác an ủi anh, đầu ngón tay mảnh khảnh để lại dấu vết trên tấm lưng ửng đỏ của anh, môi chạm vào môi người yêu, để lại dấu hôn trên cổ của anh, "Tham Lãng, Tham Lãng," trong cơn hỗn loạn dữ dội, cậu nghe thấy người yêu thì thầm tên của mình cầu xin, và cảm giác được Thương Vũ Hiền ôm thật chặt lấy cậu.

Đối với Tham Lãng hai mươi lăm tuổi mà nói, sẽ không có gì sung sướng và thỏa mãn hơn việc hoàn toàn được người yêu chấp nhận.

Cơ thể chưa khai phá của người yêu vốn dĩ như một nụ hoa kim loại cứng ngắc vì cảm nhận được khoái ảm mà dần dần thả lỏng, mềm mại hơn. Thân thể ngả ra sau độ cong dưới ánh trăng đẹp đến kinh ngạc, làn da ấm áp mịn màng từ tái nhợt trở nên hồng hào, cuối cùng giống như một đóa hoa lúc nửa đêm nở rộ.

Cảm nhận được sự mềm mại mệt mỏi của người yêu trên người mình, Tham Lãng bóp nhẹ cằm: "Tôi muốn hỏi anh một câu."

"Tham Lãng ..." Giọng điệu của anh có chút khẩn cầu.

"Anh còn muốn cùng nữ nhân làm chuyện này không?"

Thanh niên đột nhiên hỏi như vậy.

Thương Vũ Hiền không nói gì, mặt đỏ bừng đến không biết làm sao, Tham Lãng cảm thấy chính mình hỏi hơi quá đáng, nhưng vẫn là muốn biết.

"Vẫn luôn không nghĩ tới." Thương Vũ Hiền nhẹ giọng thì thầm.

Tham Lãng nhếch lên khóe môi, đột nhiên nâng anh lên, lật người cúi xuống.

Cậu vẫn đang cố gắng hết sức để nhẫn nại và khống chế bản thân.

Nhìn người mình yêu cháy bỏng bên dưới, cậu đã từ bỏ sức mạnh tuổi trẻ cùng bốc đồng, thử tính dục như một cuộc truy tìm kho báu, dùng mọi kỹ năng dịu dàng để lấy lòng người yêu lớn tuổi.

Thương Vũ Hiền thật sự cảm nhận được sự dịu dàng của thanh niên, cũng đắm chìm mà cảm kích cậu trân quý cùng yêu thương, anh cảm thấy chính mình đang từ từ tan chảy, giơ tay ôm lấy người yêu, đầu ngón tay ôm lấy cổ thanh niên, "Tôi không được... Tham Lãng... "Một tiếng kêu khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng, anh quả thực không thể tin được đó là chính mình phát ra

Đôi mắt đào hoa nhuốm màu tình yêu, không hề chớp mắt mà dõi theo sự thay đổi của người yêu mình từng giây từng phút.

Dường như anh đã đến cực hạn sôi trào, hết lần này đến lần khác xin tha bên tai thanh niên, cuối cùng ngay lời nói cũng không nói được, thật vất vả mới thốt ra một câu: "Nhanh một chút..."

"Hả?" Giọng nói như cầu xin, lại như là làm nũng, Tham Lãng dừng một chút, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt ửng đỏ của người yêu dưới thân, nhìn khóe mắt hơi ẩm ướt, cảm nhận được cái trán của người yêu đè ở lồng ngực mình, cảm nhận được tình yêu và sự ỷ lại của anh ấy.

"Nó đang đợi bạn, nó mở ra một mình ... Nó bị khói bụi nóng thiêu đốt, nó bị thiêu đốt bởi ánh nắng giữa trưa ..."

—— Thanh niên nhớ tới một bài thơ nước ngoài.

Trong ánh đèn hơi say, Tham Lãng nhìn thấy người yêu lưu luyến trong ngực mình đang dần nở rộ.

Anh đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng.

"Nó được tạo ra trên thế giới, chỉ để sống gần trái tim bạn và chỉ tồn tại khoảnh khắc thời gian đó."

Thanh niên nhìn người yêu run rẩy, không nhịn được muốn hôn anh, cúi người trêu đùa môi của anh, cảm thấy thân thể người yêu ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng bừng, ​​cậu ôm chặt lấy anh, hai tay đặt ở dưới eo của anh vuốt ve: "Nói cho tôi biết, anh muốn sao? "

Mặc dù là biết rõ còn hỏi nhưng thanh niên vẫn muốn có sự khẳng định của người yêu.

Thương Vũ Hiền nghẹn ngào mà tránh đi ánh mắt, thành thật gật đầu, thanh niên cười hỏi: "Thích không?" Nhìn người yêu đỏ mặt không đáp lời, cầu xin mà nhìn chăm chú chính mình, Tham Lãng cười khẽ hôn đôi môi anh, nhỏ giọng dụ dỗ: "Tôi sợ anh chịu không nổi."

Lời nói là nói như vậy, thân thể lại không tuân theo mệnh lệnh.

Cả chiếc giường bốc cháy dữ dội.

Đêm nay thật dài.

......

......

Tác giả có chuyện muốn nói:.

.

Tham Tham: Định ở lại bao nhiêu ngày?

Thương Thương: Thứ Hai đi làm.

Tác giả ngốc: Ta đã biết.

.

. [Lưu ý ①: Bản sửa đổi "A Little Flower" của Turgenev]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro