Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cảm thấy tốt hơn chưa?"

Sau một hồi thân mật, hai người ôm chặt lấy nhau, Tham Lãng ôm người yêu vào lòng.

"Còn tốt......"

Có lẽ anh đã quá mệt, Thương Vũ Hiền thậm chí không còn sức để lật người, vừa rồi anh giống như con thuyền nhỏ nghênh đón sóng thần, bây giờ anh như bèo trên mặt nước, trôi theo từng đợt sóng sau khi thủy triều xuống.

Thanh niên áp sát vào người anh và ôm chặt lấy cơ thể thiêu nóng của nam nhân, hai người không có trò chuyện quá nhiều, nhưng nó dường như gần hơn trong hơi ấm còn sót lại.

Tham Lãng chậm rãi vuốt ve lưng người yêu, như có như không mà vuốt ve lên xuống.

Lúc này Thương Vũ Hiền đã khôi phục lại bình tĩnh trước đó, nhưng nhìn kỹ hơn, trong sự bình tĩnh và lãnh đạm kia dường như có thêm một chút lưu luyến và ủy khuất.

Một người đàn ông trung niên chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, sau đó không thể tách rời thân thể người yêu, thâm tình mà lại hỗn loạn mà tựa sát lại, hưởng thụ động viên của người yêu, đang thỏa mãn cảm giác an bình bên trong, lười nhác mà nhắm hai mắt lại

Khi Tham Lãng rời giường đi uống nước, cánh tay lạnh lẽo, khi ôm anh vào lồng ngực, Thương Vũ Hiền cả người phát run mà oán tránh, nhưng anh không né tránh, nghe thấy tiếng nói của thanh niên thì thào bên tai anh, "Đi tắm rửa một chút, buổi tối không ăn gì sao được."

Cậu muốn anh quá lâu, người yêu của cậu đau như vậy, dịu dàng chỉ là lúc ban đầu, về sau, Thương Vũ Hiền dần dần thích ứng cùng biến hóa bên trong không còn tiết chế, cũng không biết mình có bị thương hay không.

Cả người mềm nhũn co quắp ở trên giường, Thương Vũ Hiền rơi vào trạng thái hôn mê ngắn ngủi.

Tham Lãng từ phòng tắm đi ra, xuyên qua ánh đèn mờ ảo, ngồi ở mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của anh, sau đó dùng khăn ấm lau cho anh.

Không nghĩ tới nghe thấy người yêu rên lên, Tham Lãng đơn giản đi tới bên giường ôm lấy anh, thời điểm cùng người yêu ôm nhau ngủ là thoải mái nhất, thường thì thanh niên duỗi tay ôm lấy người yêu, để đầu anh gối lên vai mình, khi tỉnh dậy thì cánh tay tê cứng; có lúc ôm lấy eo, quấn lấy chân, dù thế nào cũng quấn chặt lấy người yêu.

Đây là lần đầu tiên thanh niên hai mươi lăm tuổi đắm chìm trong dư vị dễ chịu này, cậu không chút buồn ngủ, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm rèm che hờ.

Đã gần chín giờ, sau hơn hai tiếng đồng hồ giằng co.

Thương Vũ Hiền ngủ một giấc, lúc tỉnh lại hai người vẫn đang ôm chặt lấy nhau, Tham Lãng cảm nhận được người trong lòng có chút chuyển động, lại cảm nhận được bàn tay của người yêu đang vuốt ve eo mình.

"Anh đói bụng rồi sao?"

Tham Lãng nhẹ giọng hỏi, khẽ nắm lấy tay Thương Vũ Hiền, không thể để anh trêu chọc nữa, cậu liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, cầm một chiếc cốc giữ nhiệt đã đầy đổ đầy nước đưa cho người yêu uống.

"Tôi đi nấu vài thứ cho anh." Tham Lãng nói.

"Đừng phiền phức." Giọng của Thương Vũ Hiền trở nên khàn khàn, "Gọi thức ngoài đi, ăn chút gì đó bổ huyết."

"Tôi vừa nãy gọi điện thoại, trước xin nhờ nhà trang trại đưa tới vài món ăn, nhưng họ không giao vào buổi tối."

Từ cửa sổ kính cao sát đất nhìn ra ngoài, trăng treo cao trên những ngọn cây, và khoảng sân thật yên bình và tĩnh lặng.

Buổi chiều không lâu sau hai người tới đây, tuy rằng mưa nhỏ đã tạnh, nhưng vẫn có chút sương mù mù mịt, lúc này bầu trời đêm như gột rửa, ánh trăng như luyện, mưa xuân ấm áp, không khí trong lành cũng không cảm thấy lạnh.

"Sân này được xây dựng rất tốt, anh cũng tới xem một chút."

Tham Lãng đứng dậy xuống giường, nhặt áo choàng của người yêu đang thả trên ghế quấn quanh người, kéo rèm cửa sổ ra, cửa sổ cũng mở rộng hơn một chút.

Trong phút chốc, không khí mát mẻ tràn vào phòng ngủ, mùi oi bức của đêm xuân nhanh chóng tan biến.

"Tôi đã tự tay lựa chọn bản vẽ thiết kế, còn giám sát công trình một thời gian, tất nhiên là xây dựng tốt."

Thương Vũ Hiền trần trụi không muốn ra khỏi chăn, chăn tơ tằm đang che thân thể, lười biếng ngả người dựa vào đầu giường nhìn về phía cửa sổ.

"Mới chín giờ."

Mở cửa sổ thay đổi không khí, Tham Lãng quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Thương Vũ Hiền, nhìn người mình yêu thương chịu đựng chính mình, cậu không nhịn được mà duỗi một cánh tay ra ôm lấy anh, nghiêng người hôn lên khóe mắt và lông mày của anh.

Đêm nay, thanh niên cảm giác được chính mình cũng khó có thể bình tĩnh, Thương Vũ Hiền há miệng đón nhận nụ hôn dài ướt át của người yêu, thân thể nóng rực vẫn không tự chủ được mà dần dần trở nên nóng bỏng dưới sự vuốt ve của người yêu.

Cảm thấy chính mình không kìm lòng được, Thương Vũ Hiền không khỏi nín thở, khàn giọng nói: "Không phải là nấu cơm sao?"

Tham Lãng trêu đùa đầu lưỡi anh: "Muốn ăn đồ ăn tôi làm sao?"

Thương Vũ Hièn mơ hồ trả lời cậu: "Đúng vậy, nam nhân thích nấu ăn là đẹp trai nhất thế giới."

Thanh niên cúi người hôn lên cổ anh: "Tôi cho rằng nam nhân đẹp trai nhất thế giới là người thích ăn đồ do tôi nấu."

Nam nhân ngửa cổ lên: "Nói cách khác, chúng ta mỗi ngày đều may mắn được chiêm ngưỡng người đàn ông đẹp trai nhất thế giới?"

"Đáng để chúc mừng, ở trên giường chờ tôi."

Tham Lãng nắm chặt hàm người yêu và hôn anh một cái sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Đôi vợ chồng già đã ngủ rồi, nhà bếp ở đầu kia của hành lang dưới tầng một.

Tham Lãng đẩy cửa ra, ở trong phòng bên dạo qua một vòng thì có gạo cùng rau dưa, trong tủ lạnh có một ít thịt nạc, vì sức khỏe của người yêu mà suy nghĩ, có thể nấu cháo nhưng cậu lại thấy bếp bên dưới lại dùng bình gas.

Thanh niên mâu thuẫn mà nhíu mày, nghĩ đến mẹ mình, người thậm chí còn chưa từng nhìn thấy thi thể của bà.

Từ phòng bếp trở lại, Thương Vũ Hiền đang dựa vào đầu giường nghe tin nhắn WeChat, anh đã mặc xong bộ đồ ngủ, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tham Lãng: "Sao vậy?"

Tham Lãng cười nói: "Đi ra ngoài ăn đi, coi là một lần chiến lược hẹn hò đêm?"

Thương Vũ Hiền nửa đùa nửa thật: "Không làm nam nhân đẹp trai nhất sao?"

Tham Lãng vẫn như cũ mà cười: "Ừ, anh ấy chỉ đẹp trai hai phút thôi. Ở đây không có ống dẫn khí, vậy ai có thể dùng bình gas?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Nam nhân sắc mặt khẽ thay đổi, nhanh chóng đặt điện thoại đang gõ xuống, ngồi thẳng dậy, mở rộng vòng tay với thanh niên.

Tham Lãng chậm rãi đi về phía trước, để cho người yêu lớn tuổi ôm mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của người kia đang vuốt ve lưng mình, nhìn chăm chú cậu bằng ánh mắt dịu dàng mà lại lo lắng.

"Nó gợi cho em nhớ tới chuyện buồn."

"Quá khứ đều đã đi qua."

Đối với thanh niên mà nói, giờ khắc này người trước mắt mới là quan trọng nhất, trân trọng nhất.

Đã bao nhiêu lần Thương Vũ Hiền muốn hỏi riêng cậu khi đó cậu còn rất trẻ, cậu đang ở trong tâm trạng như thế nào, và cậu đã trải qua những năm tháng đó như thế nào? Mỗi khi nghĩ đến những điều này, anh đều cảm thấy đau lòng, và thậm chí là mỗi khi lời nói đến miệng đều biến dạng:

"Được, tôi dậy, chúng ta đi ra ngoài hẹn hò."

"Vậy thì nhanh lên. Không biết cửa sân đã khóa chưa."

Tham Lãng tùy ý mặc áo len và quần bò, lấy một lon bia trong tủ lạnh nhỏ trong phòng khách uống hai ngụm, sau đó đi tới bên cửa sổ nhìn ra sân ngoài.

Một lúc sau, Thương Vũ Hiền thay một bộ âu phục bình thường, đầu tóc rối tung mà vuốt ngược lên trên.

"Nhà hàng nào vẫn còn mở vào lúc này?"

"Có một cửa hàng bít tết không xa bên kia đường, và nó mở cửa đến tận sáng sớm."

Hai người đóng cửa bước ra ngoài, nhỏ giọng nói chuyện trong hành lang.

"Đồ ăn Tây?" Thanh niên nắm chặt tay anh, hai người bước ra khỏi cửa bước xuống bậc thang, "Ta là một cái bao tử Trung Quốc."

"Tôi có một giao tình với ông chủ. Nếu tới kịp, tôi có thể nhờ ông ấy lấy một ít bào ngư tươi mới bắt vào sáng sớm. Con trai ông ấy kinh doanh một nhà hàng thịt nướng ven biển, mang một ít về cho ông ngoại."

Dưới ánh đèn sân, Tham Lãng đột nhiên dừng lại, giơ tay sửa sang cổ áo của Thương Vũ Hiền, sau đó ánh mắt hơi trầm xuống nhìn anh. Thương Vũ Hiền tiến một bước về phía cậu và nắm lấy bàn tay lạnh giá của cậu.

Thanh niên cúi đầu, tựa trán vào vai anh.

Thương Vũ Hiền mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu: "Sao vậy."

Tham Lãng vòng tay ôm eo anh, môi dụi dụi qua lại khóe mắt anh, giọng nói của thanh niên khàn khàn trong màn đêm yên tĩnh: "Thương Vũ Hiền, anh đã vì tôi làm nhiều như vậy, luôn khiến tôi cảm thấy mắc nợ anh, nhưng mà tôi ngoại trừ nói 'cảm ơn', thực sự không nghĩ ra nên làm như nào nữa.. "

"Đừng nghĩ nhưng cái đó," Mũi của Thương Vũ Hiền lướt qua cằm thanh niên: "Vậy thì luôn luôn mắc nợ, vĩnh viễn cũng không quên tôi."

Trong nháy mắt tim Tham Lãng đập nhanh hơn, máu trong người sôi trào dâng lên đỉnh đầu, người yêu như vậy làm sao có thể không cho cậu đến yêu điên cuồng.

*

Quả nhiên là một chiến lược nổi dậy.

Sau khi đôi vợ chồng già ngủ say, sân đã được khóa chặt.

"Đi thôi." Tham Lãng nắm lấy tay anh, quan sát bức tường dưới sân.

Thương Vũ Hiền thu tay lại, "Em đây là..."

Tham Lãng: "Hả? Trèo tường, khi còn bé anh chưa từng làm cái này sao?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Tường bên cạnh cánh cổng kim loại không cao, Tham Lãng dễ dàng nhảy lên, ngay sau đó cánh tay dùng sức đứng dậy.

Tham Lãng trốn ở đầu tường, vươn cánh tay về phía anh: "Tới đây."

Thương Vũ Hiền: "..."

Đây là lần đầu tiên nam nhân trung niên trèo tường, hơn nữa là tường sân nhà mình, tuy rằng không quá thuần thục nhưng thể trạng của anh coi như không tồi, dưới sự giúp đỡ của thanh niên, anh cũng trèo được lên tường, nhìn thanh niên nhảy xuống.

Trong ánh trăng oi bức, Tham Lãng dáng người nhẹ nhàng đứng bên ngoài bức tường, ngước khuôn mặt tuấn tú lên, mở rộng vòng tay với anh.

Sau khi Thương Vũ Hiền gọi cho chủ cửa hàng bít tết để đặt chỗ, anh cùng Tham Lãng đến nhà hàng.

Không có nhiều khách cho những cuộc hẹn ăn tối muộn vào thứ Bảy, hầu hết họ đều ở trong các khách sạn suối nước nóng, những khách sạn gia đình nhỏ đó đã có nhà hàng riêng nên việc kinh doanh của các nhà hàng bên ngoài không được tốt lắm.

Hai người được dẫn tới một bàn bên cửa sổ đã được chuẩn bị trước cho họ, Thương Vũ Hiền và Tham Lãng chào hỏi một chút, sau đó cùng ông chủ trò chuyện một hồi.

Ngoài cửa sổ tối đến mức không thể nhìn thấy gì.

Tấm kính lớn như một tấm gương, chỉ có thể nhìn thấy người yêu ở xa phản chiếu trên đó.

Tham Lãng nhớ tới người yêu của mình đã ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ ô tô ở ghế phụ khi hai người còn chưa hạ quyết tâm, khi đó anh đang nhìn cái gì đến bây giờ vẫn không biết được.

Nhà hàng ở vùng ngoại ô không giống trong thành phố, mỗi khi Tham Lãng và Thương Vũ Hiền đi ăn ngoài, nếu không phải là phòng riêng, Tham Lãng mỗi lần đều sẽ lại chột dạ mà cảnh giác tìm kiếm bốn phía xem có phóng viên hay người quen biết không.

Trước đây, khi chưa công khai, có thể lấy cớ đàn anh, đàn em đi làm việc gì đó với sếp cho có lệ, nhưng bây giờ cậu luôn lo sợ mối quan hệ của cả hai sẽ mang lại rắc rối hoặc phiền toái cho người yêu.

Trên thực tế, Tham Lãng hoàn toàn không lo lắng cho bản thân, hơn nữa cậu cũng không có địa vị xã hội, cho dù bị người chỉ chỉ trỏ trỏ cũng không thành vấn đề, nhiều lắm lên hotsearch hai ngày không đau không ngứa thôi. Điều cậu luôn lo lắng là Thương Vũ Hiền, sợ thân phận đặc biệt của người yêu sẽ bị người khác đàm tiếu, trong lòng Tham Lãng, người yêu của cậu tốt đến mức gần hoàn mỹ, làm sao có thể có gọi đồng tính luyến ái là viết nhơ chứ?

Nhưng người yêu của cậu dường như không nghĩ như vậy, ngay từ khi bắt đầu, Thương Vũ Hiền chưa bao giờ né tránh mối quan hệ giữa hai người.

Thật sự khó mà đoán ra, bề ngoài thanh niên biểu hiện sự bốc đồng và nhiệt tình lại vô cùng dè dặt, trong khi Thương Vũ Hiền thận trọng và nội tâm lại là người hận không thể cho cả thế giới biết mối quan hệ giữa hai người, thậm chí là hôn người yêu giống như công khai ngay ở trên đường.

Nghĩ đến điều này, Tham Lãng nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy Thương Vũ Hiền đang ưu nhã ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, nhìn chăm chú cậu với nụ cười trên mặt.

Người phục vụ đến hỏi về món ăn, Thương Vũ Hiền yêu cầu một đĩa thức ăn nguội thanh đạm, salad và trái cây, đồng thời gọi một suất bít tết đặc biệt và rượu nho trắng cho Tham Lãng.

"Xin nhờ con trai ông chủ ngày mai ra biển mang về một ít bào ngư cùng sò biển, em yêu thích ăn như nào?"

"Nấu trong dầu anh không được, hấp đi, anh cũng có thể ăn được." Tham Lãng nói xong, từ lúc đi vào cậu bắt đầu nhìn điện thoại di động, nhưng không hề bấm số.

Thương Vũ Hiền hỏi: "Em lo lắng cho ông ngoại?"

"Cũng chưa đến mức lo lắng," Tham Lãng bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, "Tôi biết rõ không có chuyện gì, còn có hàng xóm giúp đỡ chiếu cố, nhưng mà trong lòng không bỏ xuống được."

Thương Vũ Hiền nói, "Vậy thf hãy gọi điện thoại và báo cho nhau bình an."

Tham Lãng cầm ly rượu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Lão già thối lại muốn nói tôi đàn bà chít chít, lề mề lải nhải, nhàn rỗi không có việc gì..."

"Ông ấy chỉ cảm thấy áy náy vì cháu trai mình mỗi giờ mỗi phút mong nhớ", Thương Vũ Hiền nói, liền lấy điện thoại di động ra ấn số, "Tôi sẽ gọi."

Không cho thanh niên cơ hội ngăn cản, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, và giọng nói khàn khàn của lão gia tử cất lên.

Thương Vũ Hiền nói chuyện phiếm với lão gia tử một lúc, giải thích tình hình đi nghỉ bên ngoài của hai người, nhân tiện hỏi lão gia tử muốn ăn hải sản gì, ở đây có bằng hữu ra biển bắt về, dỗ dành ông ngoài đến vui cười hớn hở, có thể nghe ra tinh thần của lão nhân .

Cúp điện thoại xong, Tham Lãng cười cười xoa trán.

Người phục vụ đến để rót rượu, và các món ăn được dọn ra ngay sau đó.

Hai người đàn ông thực sự rất đói.

Tham Lãng nhìn hành động của Thương Vũ Hiền trong bữa ăn, tư thế cầm dao nĩa của anh hết sức tao nhã.

"Bảo bối nhi, thật là thơm."

Khóe môi của Tham Lãng gợi lên trêu đùa lơ đãng.

Thương Vũ Hiền không tập trung vào đồ ăn ngon, có thể nghe ra ý của Tham Lãng, rủ mắt xuống vờ như không nghe thấy, lại nhớ đến cảnh tượng trên giường vừa rồi.

Cảm giác đó thật sự là khó tả, trước đây nam nhân trung niên không hiểu sao hầu hết các bạn nam cùng lứa tuổi đều nghiện "chuyện ấy", như Lệ Uy Dương, Đường Thiên Trạch chẳng hạn.

Thấy người yêu ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhưng khuôn mặt anh tuấn ấy lại đang dần đỏ lên, thanh niên mới xem như đắc ý.

Ăn tối xong cũng đã là mười giờ rưỡi, cả hai đều không giỏi uống rượu, uống một chai rượu nho trắng, số độ không cao, cũng không đến mức say khướt.

Ra khỏi nhà hàng, dưới ánh trăng, đi về phía biệt thự.

Dọc đường đi, họ nắm tay nhau, hai người ăn ý mà không ai nói lời nào.

Bước chân trở về nhà nhanh hơn nhiều so với lúc đến nhà hàng.

Sau khi trèo tường vào sân trước, Tham Lãng kéo Thương Vũ Hiền nhanh chóng đi đến tiểu lâu.

Hai người đi qua sân trước của biệt thự, đi qua hành lang, mở cửa phòng, với tay giữ cửa, hai người ôm nhau đập vào cửa. Thanh niên ôm chặt người yêu, bên tai thì thầm "Bảo bối nhi, bảo bối nhi" giống như cầu xin, sau đó cậu cảm nhận được Thương Vũ Hiền đáp lại, thanh niên như được đặc xá, cơ hồ đem người yêu bế lên, đè lên tường cuồng hôn.

Người đàn ông trung niên chưa bao giờ buông thả như thế này, sau khi ở bên thanh niên, anh cảm nhận được một loại khao khát vô tận, bị chiếm hữu, bị yêu thương, hai tay vòng tay qua cổ của cậu, rồi bị cậu bế vào phòng ngủ một cách vô thức, chỉ có thể vùi mặt vào cổ cậu khẽ thì thào, không biết là cầu xin hay là muốn.

Buổi sáng có mây và mưa vào buổi tối, và ánh trăng thật oi bức.

Trên đường từ huyền quan vào phòng ngủ, quần áo hai người ném đầy trên đất.

*

"Khó chịu quá......"

Tham Lãng nghe xong bất giác dừng động tác lại.

Vòng eo mỏng manh che đi thân hình cân đối trắng nõn của nam nhân.

Tham Lãng đau lòng mà xoa cái trán đầy mồ hôi của anh, ôm người yêu trong ngực hạ thấp eo xuống, quan sát kỹ hơn khuôn mặt của Thương Vũ Hiền.

Qua ánh sáng ấm áp mờ ảo từ ngọn đèn tường nhỏ, tôi thấy khóe mắt mảnh khảnh của người yêu tôi đỏ rực lên, đôi môi khẽ run run như muốn khóc.

Nghe thấy Thương Vũ Hiền ở bên tai nỉ non: "Khó chịu quá ... Tham Lãng ..." Lưng thanh niên bị móng tay nhéo nhéo, cậu cảm giác được người tình bên dưới khẽ run lên, hiển nhiên là đang trên đà sung sướng tột đỉnh.

Tại sao lại cảm thấy "khó chịu" vào lúc này?

Tham Lãng nghiêng người thở hổn hển, "Thật sự rất khó chịu?"

Hơi thở nóng bỏng bên tai khiến cả người Thương Vũ Hiền phút chốc cứng đờ, ánh mắt mồ hồ mà phát ra một tiếng kêu rên: "Tôi không được..."

"Tham Lãng."

"Tham Lãng."

"Tham Lãng."

"Tham Lãng..."

"Cái gì?" Tham Lãng nghiêng người trầm thấp mà cười, thậm chí còn cười ra tiếng, ghé sát vào bên tai người yêu thì thào nói: "Đại bảo bối nhi, gọi tôi cái gì, hả?"

Bông hoa dán chặt trong lòng quá thiêu đốt tầm mắt, dường như chỉ cần anh nhìn thêm một phút nữa, cả thanh niên sẽ nổ tung.

Vào thời khắc mấu chốt này, cậu vẫn kiên nhẫn chịu đựng, hôn môi người yêu run rẩy trong vòng tay, khàn giọng dỗ dành: "Nói đi, gọi tôi cái gì?"

Thương Vũ Hiền toàn thân đỏ bừng như sôi trào, anh ôm chặt lấy cậu, cảm giác được ngọn núi lửa trong thân thể đang dâng trào, máu lại bắt đầu chảy ngược như dung nham, "Tham Lãng, Tham Lãng," giọng nói như thống khổ, giống như là van xin, đôi môi anh run rẩy áp vào vành tai thanh niên, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra một tiếng run rẩy gọi "Lão công..." Giọng nói của anh dần dần trở nên khàn khàn, nhỏ giọng tựa như khí lực hô hấp không còn.

Thanh niên mỉm cười đề nghị anh gọi lại nhưng anh nghẹn ngào từ chối, điều này khiến cậu càng làm càn mà trêu đùa anh.

Nam nhân lớn tuổi như con thuyền nhỏ, thừa nhận người yêu nhỏ mang cho anh cuồng phong sóng lớn.

Đây là hành vi mà thanh niên trước đây chưa bao giờ có, khi còn trẻ, chỉ cần lên giường là ung dung thong thả, máy móc, có mục đích nhất định, chưa bao giờ có hành vi khiêu khích bằng lời nói, cũng như chưa bao giờ sản sinh tâm tư trên giường.

Không biết có phải là mình trưởng thành hơn không. Lần đầu tiên những xúc cảm của tình yêu nam cảm nhận được sự phù hợp về thể xác và tinh thần giữa cậu và người yêu, thanh niên phút chốc hiểu được vẻ đẹp của "chuyện ấy" mà không cần học, tràn đầy tự tin và tinh lực, khiến cho đôi tình nhân gắn kết chặt chẽ với nhau, sôi sục và bùng cháy.

Điều khác biệt hơn so với lúc thiếu niên, là thanh niên hai mươi lăm tuổi không còn để ý đến cảm xúc của bản thân, tương đối mà nói, cậu đem sự chú ý đặt trên thân thể của người yêu nhiều hơn.

Vì vậy, cậu đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân, ở trên giường càng tỉnh táo hơn so với lý trí của người yêu.

Người yêu lớn tuổi sống nội tâm, trầm ổn mà lại lạnh lùng kiêu ngạo.

Lúc này, anh trong tư thế tuyệt đối thuần phục dưới thân cậu, không chút kiêu ngạo cùng rụt rè trước tình yêu của thanh niên.

Đôi mắt đào hoa đa tình, khiến cho người yêu mạnh mẽ trở nên sinh động mê người, chú ý đến phản ứng, cử chỉ, giọng nói và biểu cảm khác nhau của anh, cảm thấy người đó hoàn toàn chấp nhận chính mình và nghe thấy người yêu nhỏ giọng cầu xin, nhìn anh bị chính mình làm chết đi sống lại, điều này làm cho thanh niên cảm thấy sung sướng cùng thỏa mãn.

Không phải không trải qua thế sự non nam.

Nhưng loại cảm giác này là điều mà hai người chưa từng trải qua.

Thương Vũ Hiền không hề đề phòng mà lộ ra chính mình không muốn xa rời, mềm nhũn thừa nhận cậu, cảm nhận cậu mang cho anh vui thích, làm sao có thể không cho anh yêu đến điên cuồng?

Yêu cậu ấy.

Yêu sâu sắc.

—— Đại mị hoặc thuật.

Tham Lãng trầm mặc một hồi, chỉ cảm thấy bên hông nóng lên: "..."

Mẹ nó, người yêu quá trêu ghẹo, chỉ là nhìn bằng mắt thường khiến cho người ta không chịu nổi.

Hai quân giao chiến, xung đột, một bên lâm vào thế mai phục, binh biến trong trận chiến; một bên dùng mỹ nhân kế, không đánh mà thắng.

Thấy người yêu mất lý trí và buông lỏng phòng bị, Tham Lãng đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy anh, nâng anh lên, ôm chặt anh trong hỗn loạn, càng ngày càng chặt, "Em sắp giết chết tôi rồi..." Anh che miệng bằng một giọng nói bị bóp nghẹt, để lại dấu răng sâu trên cổ người yêu, giống như một cái ôm đầu tiên tuyệt vời.

Thương Vũ Hiền hai mắt đỏ lên, giọng khàn đến không phát ra được âm thanh.

Đốt cháy hai tiếng, Tham Lãng nằm trên người anh thở dốc, Thương Vũ Hiền thân thể đổ mồ hôi, anh đưa tay lên ôm chặt lấy cậu, khẽ vuốt ve lưng thanh niên,

"Mệt sao?"

Dù bị người yêu nhỏ lăn lộn khiến cả người như rã rời nhưng nam nhân vẫn sủng nịnh mà đau lòng an ủi cậu.

Tham Lãng chống đỡ nhổm dậy, nhìn chăm chú anh thật sâu.

Đôi mắt đào hoa đầy tà mị, quyến rũ, kiêu ngạo, khóe môi thanh niên giật giật: "Tôi muốn chết ở trên người anh, cũng sẽ không bao giờ nói mệt."

Thương Vũ Hiền: "..."

......

......

-------

Chương này ngắn hơn một nửa so với các chương trước. Một chương H hơi hơi che... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro