Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm qua, hai nam nhân cùng nhau đặt báo thức bốn giờ sáng trên điện thoại di động của Tham Lãng, nói là muốn cùng nhau leo ​​núi ngắm bình minh.

Khi chuông báo thức vang lên, thanh niên nheo mắt kéo màn hình xuống, ôm lấy người yêu, nhỏ giọng hỏi: "Dậy chưa?" Thương Vũ Hiền khẽ ậm ừ, cọ trán vào cổ cậu, khẽ cuộn người rúc vào ngực cậu.

Phòng ngủ trước lúc rạng đông hơi lạnh, Tham Lãng kéo chăn che kín hai người, vòng tay ôm lấy eo anh kéo về phía mình, làm cho anh càng dán chặt vào người cậu hơn, hai người ôm lấy nhau liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Đôi vợ chồng già chuẩn bị bữa sáng muộn thịnh soạn cho họ, hai người dùng bữa rồi lên đồi vọng lâu sau biệt thự để ngắm cảnh như kế hoạch ban đầu.

Đi bộ đường dài vào đầu xuân tốt hơn bất cứ mùa nào, đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhau leo ​​núi, thực ra cũng không quá cao, lên đến đỉnh núi cũng chỉ mất một hai tiếng.

Hai bên đường rợp bóng cây cỏ xanh tươi, cả hai đi cạnh nhau, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ chân, núp sau gốc cây to, ôm một cái, đè người yêu lên thân cây.

"Không khí thật trong lành."

Rời xa chốn phồn hoa đô thị, tốt hơn nhiều so với trong thành phố, thanh niên không chỉ một lần nửa đùa nửa thật nói rằng mình muốn về quê sống khi về hưu trong tương lai.

"Trong tương lai, chúng ta sẽ xây một trang viên ở ngoại ô thành phố, và chúng ta sẽ sống ở đó." Đứng ở chòi nghỉ mát trên đỉnh núi, Thương Vũ Hiền để gió núi thổi tóc rối loạn, hít một hơi thật sâu.

Chòi nghỉ được đặt nơi hẻo lánh, đường núi rộng rãi, có một đài phun nước nhỏ ở bãi đất trống, cũng như dụng cụ thể dục ngoài trời, cách đó không xa có một ngọn hải đăng, trong bóng tối sẽ phát sáng.

Tham Lãng cũng hít một hơi thật sâu, sau đó đi đến chỗ Thương Vũ Hiền đang đứng hóng gió, đưa mặt lại gần anh và hôn anh.

Hai người trốn sau cột của chòi nghỉ, lúc này chỉ có ngọn hải đăng phía xa mới có thể nhìn thấy bọn họ hôn nhau.

"Tại sao anh lại mua đất ở khu phố tồi tàn?"

"Tôi muốn cho em nhiều lựa chọn hơn."

Cả hai lặng lẽ nhìn lên bầu trời xanh, và Thương Vũ Hiền lẩm bẩm một mình:

"Truyền thông, bất động sản, bán lẻ, hay quản lý doanh nghiệp, bất kể em muốn làm gì trong tương lai, tôi đều có thể dạy em trước khi tôi già."

"Anh vẫn còn trẻ."

"Ba mươi tám tuổi."

Thương Vũ Hiền nói.

"Tôi sắp già rồi."

Tham Lãng nghiêng đầu nhìn gương mặt không hiện một chút tuổi tác của người yêu, nhiều lắm chỉ là một người ba mươi tuổi đẹp trai, liền nhớ tới từ "tuổi đông cứng".

Nghĩ lại những gì anh nói vừa rồi, Tham Lãng lúc đầu không hiểu ý tứ, phải một lúc sau mới từ từ hiểu ra.

Không phải là, người yêu của cậu âm thầm lên kế hoạch mọi thứ cho cậu rồi - cậu đã bắt đầu công việc kinh doanh của Hằng Anh, mảnh đất anh ấy mua ngày hôm qua là mặt phố của cửa hàng tạp hóa, gần nhất là Thương Vũ Hiền an bài cho cậu học tập đều là tư liệu cơ mật của Hằng Thương những năm qua, về phần quản lý công ty ... Thương Vũ Hiền muốn làm gì?

Nghĩ tới đây, thanh niên không khỏi băn khoăn không biết phải làm như nào cho phải.

"Khi tôi già và những người cũ không còn nữa, tôi sẽ ở trong trang viên của chúng ta cả ngày. Nếu Đường Đường chỉ muốn kết hôn mà không muốn trở thành nữ cường, hãy tìm một gia đình tốt để kết hôn và sinh con, và sau đó, Hằng Thường sẽ dựa vào em, Tham tổng. "

Thương Vũ Hiền nhìn lên bầu trời cười nhẹ.

Giống như nói chuyện với Bạch Vân, giống như nói về điều gì đó không liên quan đến mình.

Tham Lãng sắc mặt dần dần thay đổi: "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe."

Thương Vũ Hiền vòng tay qua eo cậu: "Sẽ đến một ngày phải đối mặt với nó. Trước mặt là gia đình, tình thân và sự nghiệp, tình yêu là mệnh ngắn nhất, vì vậy tôi phải sớm lập kế hoạch. Nếu một ngày em không thể ở bên tôi..."

Đột nhiên, một cơn gió thổi tới, thổi bay giọng nói của Thương Vũ Hiền.

Có thật là tình yêu này sẽ không tồn tại lâu dài?

Từ chuyên quen biết ban đầu của hai nam nhân, đến chuyện cảm mến lẫn nhau, đến việc ôm ấp nhau một cách không thể kiểm soát, quá trình này diễn ra thuận buồm xuôi gió. Thanh niên không biết tương lai có được như ý hay không, nhưng cậu cảm thấy rằng mình sẽ luôn yêu thương nam nhân bên cạnh.

Người yêu lớn tuổi được ví như người thầy, tiền bối, người bạn, tri kỷ, thậm chí là cha của mình, cậu không thể nào tưởng tượng được, nếu như mình có một ngày rời xa anh, cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào.

Làm cậu nhớ lại những gì chị dâu Minh đã nói:

Không vì một sớm một chiều, chỉ vì lễ bái thiên địa.

Hai người ở bên nhau, không phải là vì một đời một kiếp, chỉ cần chăm chỉ nỗ lực theo mục tiêu này là được rồi, tại sao phải suy nghĩ nhiều như vậy?

Đối mặt với gió núi, trong cặp mắt đào hoa dần dần lộ ra vẻ nghiêm túc.

—— Không bao giờ tách rời.

Thương Vũ Hiền nói rằng anh không tin vào những lời hứa và lời thề, vì vậy mùa xuân này, Tham Lãng đã nói lời thề với chính mình ở trong lòng.

Thương Vũ Hiền ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, khóe mắt mảnh khảnh phát sáng, trong gió mạnh dường như biến mất bất cứ lúc nào.

Mặc dù Tham Lãng không thể hiểu được tâm trạng của người yêu lớn tuổi khi nói những lời như di ngôn với cậu là như thế nào, nhưng cậu không thể kìm chế được sự đau lòng của mình dành cho anh.

Tham Lãng không khỏi ôm chặt lấy anh.

Điên cuồng hôn môi, cậu đè nam nhân lên cột ở chòi nghỉ mát, siết chặt eo, điên cuồng mút môi, "Tôi sẽ không cùng anh chia tay, sẽ không bao giờ rời xa ..." Thanh niên ở bên tai anh nói cùng một chút cầu xin, "Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau..."

"Được." Thương Vũ Hiền nâng cánh tay lên, chậm rãi trượt ra phía sau lưng cậu, đột nhiên cố hết sức ôm lấy cậu, môi và lưỡi bắt đầu tê dại, lại dây dưa cậu, đáp lại cậu, và khao khát được người yêu nói nhiều hơn nữa với anh. "Không ly biệt", cho đến khi nếm được vị tanh của máu, mới nghe thanh niên cẩn thận từng câu từng chữ nói: "

"Thương Vũ Hiền, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi anh, cho dù chúng ta cùng nhau xuống địa ngục."

Anh nói, "Được."

Nếu tình yêu giữa hai nam nhân không thể dừng lại, thì hãy tiếp tục cố gắng.

Khi người khác cho rằng mình đã phạm sai lầm và tự mình sửa chữa thì họ đã thực sự sai, nếu mình cố chấp và không bao giờ hối hận về lỗi lầm của mình cả đời thì đó chưa hẳn là sai lầm.

Lúc chuẩn bị xuống núi, nhận được điện thoại của mẹ Thương, nói nhà trẻ bắt đầu dạy bọn trẻ học nhạc cụ, bà hỏi Đường Đường học loại nhạc cụ nào sẽ tốt hơn.

"Đợi đã."

Chuyện gia đình con cái đều giao cho người yêu, Thương Vũ Hiền tôn trọng ý kiến ​​của Tham Lãng, nhưng anh lại do dự một lúc mới đưa điện thoại di động ra, vì nhớ tới dàn trống.

Thương Vũ Hiền vội vàng bổ sung một câu, "Muốn học cái gì cũng được, yên lặng chút."

"Bàn phím," Tham Lãng cầm điện thoại nói với mẹ Thương, "tuổi còn nhỏ như vậy chơi piano dễ hơn nhạc cụ dây. Bàn phím là nền tảng của tất cả các loại nhạc cụ."

Hai người trò chuyện qua điện thoại một lúc, và mẹ Thương quyết định mua thêm một số nhạc cụ cho Đường Đường chơi từng cái một và tìm hiểu xem cô bé thích cái nào. Trẻ con nhà giàu có lợi thế hơn.

Cúp máy xong, Tham Lãng giơ điện thoại di động hướng máy ảnh về phía người yêu, trên đỉnh núi có một quang cảnh vừa ý, định chụp một bộ ảnh của hai người.

Ngắm một hồi.

Thương Vũ Hiền quay đầu sang ngang: "Chụp ảnh xong chưa?"

Tham Lãng tìm kiếm một góc độ rất lâu.

Tiến lại gần, kéo ra xa, nâng lên, hạ xuống, tất cả đều cảm thấy không ổn.

"A, bảo bối nhi, muốn chụp ảnh chung, anh biểu tình phong phú một chút đi".

"Phong phú? Không biết."

"Vậy thì... Vậy thì anh cười một chút đi."

"Tôi cười rồi."

"Cười chút nữa."

"Đã cười rồi."

"Trong ống kính một chút cũng không thấy."

"Còn muốn tôi cười như thế nào?"

"Phúc hắc một chút, mê hoặc một chút, quyến rũ một chút và tán tỉnh một chút."

"Nghe không hiểu."

Tham Lãng nhẫn nhịn một chút, nhéo mạnh eo của anh, ở bên tai nhỏ giọng nói: "Chính là nói, anh có thể giống như ở trên giường một chút được không, tao một chút?"

Thương Vũ Hiền quay đầu rời đi: "..."

*

Quay trở lại biệt thự và không đi ra ngoài nữa, đã dành cả ngày chủ nhật trên giường trong chuyến đi một ngày hai đêm ở ngoài.

Đại khái thực sự là mệt mỏi, ôm ôm ngủ ngủ, lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn, vừa vặn ăn cơm chiều, đôi vợ chồng già tay nghề rất tốt.

Ăn tối xong, Thương Vũ Hiền đi tắm, dự định lát nữa sẽ cùng Tham Lãng đi tắm suối nước nóng.

Tham Lãng kéo rèm cửa, bật TV lên, tựa vào đầu giường xem TV chờ anh.

"Vua Oedipus, khi xuất hiện ở Thebes, đã đi khập khiễng trên một chiếc nạng, và chiếc nạng này chính là vũ khí mà ông ta dùng để giết cha mình."

Trên màn hình là một bộ phim giáo dục quy mô lớn về phim truyền hình nước ngoài, Tham Lãng bật to âm thanh và xem phụ đề trên TV. Những đốm sáng nhấp nháy xuất hiện và biến mất trên khuôn mặt của cậu.

Khi cậu nhìn thấy hoàng tử trên TV giết cha mình, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Thương Vũ Hiền mặc áo choàng tắm bước ra, còn lấy khăn trắng lau tóc ướt, Tham Lãng cầm bình nước nóng có nhiệt độ vừa phải, chậm rãi đi tới.

Người yêu rũ tóc, những giọt nước bắn lên khuôn mặt lạnh như băng của thanh niên.

Lúc này, nghe giọng nói quen thuộc của nữ MC xuyên qua bức tường kính, chương trình sắp kết thúc, tập này là câu chuyện của Oedipus.

"Khi còn học cao trung, tôi đặc biệt thích xem loại phim dịch này." Thương Vũ Hiền liếc nhìn TV, "Rất nhiều thông tin và thú vị."

Tham Lãng sắc mặt không tốt lắm, kêu anh ngồi ở mép giường lau tóc, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện giết cha rất thú vị."

Thương Vũ Hiền sững sờ một hồi, nghĩ đến phụ thân của Tham Lãng một quan chức cấp cao ở thủ đô.

Giương mắt nhìn cậu một cái, Thương Vũ Hiền nghiêng người ôm lấy thanh niên vào trong ngực, nghiêng đầu cọ cọ vào mặt cậu, ghé vào vành tai cậu nói: "Chuyện vừa rồi em nghe được bao nhiêu?"

"Tôi không nghe thấy nhiều, và nó đã kết thúc trước khi tôi hiểu."

Tham Lãng ôm chặt lấy eo anh, tay càng lúc càng cứng, như muốn trút đi cơn tức giận đang mắc kẹt trong lòng.

Thương Vũ Hiền nhẹ nhàng hôn lên cổ anh: "Kể cho em một câu chuyện?"

Tham Lãng bị sự khiêu khích của anh làm cho phân tâm: "Còn có thể kể chuyện? Đường Đường không có nói như vậy."

Anh không nhịn được cười, môi kề sát khóe mắt, chậm rãi nói:

"Ở Hy Lạp cổ đại, có một hoàng tử tên là 'Oedipus'. Cha anh ấy là vua của Thebes. Ngay khi mới sinh ra, anh ấy đã bị cha mình bỏ rơi trong vùng hoang dã. Kết quả là nhiều năm sau, cậu bé mồ côi này, một thường dân, đã giết cha mình và kết hôn với mẹ mình, và trở thành vua của Thebes. "

- Oedipus. Giết cha. Kết hôn với mẹ. Đoạt vương.

Thương Vũ Hiền: "Đây chính là những gì TV vừa nói."

Một nụ cười thoáng qua nét mặt của Tham Lãng: "Anh có nghĩ rằng anh ta đã giết cha mình nên bị ngũ mã phanh thây, thay vì chỉ tự đâm hai mắt?"

"Không phải."

Thương Vũ Hiền ngắt lời cậu, xoa nhẹ lưng người yêu nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói với cậu:

"Phức cảm Oedipus của Freud chủ yếu muốn nói rằng tính gia trưởng là một hiện tượng tâm lý vô thức phổ biến ở các bé trai. Theo quan điểm của quá trình trưởng thành của nam giới, bé trai nào cũng phải trải qua giai đoạn này, nó thể hiện sức mạnh của sự trưởng thành." [Lưu ý: Phức cảm Oedipus]*

* Phức cảm Oedipal, còn có tên gọi là Phức cảm Oedipus, là một thuật ngữ được Sigmund Freud sử dụng trong học thuyết các giai phát triển tâm lý tính dục, mô tả cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tỵ, giận dữ với người cha mẹ cùng giới. Về cơ bản, một cậu bé sẽ cảm thấy mình đang phải chiến đấu với cha để có được mẹ, trong khi đó, bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha. Theo Freud, trẻ coi cha mẹ cùng giới tính là một kẻ thù phải chiến đấu để có được sự chú ý và tình cảm của người cha mẹ khác giới kia. Theo GG.

Tham Lãng sững sờ: "Ý anh là ... thật ra cậu bé nào cũng muốn giết cha ruột của mình?!"

Thanh niên gần như thốt lên.

Tai nạn của mẹ cậu khiến cậu hận bố thấu xương, hận không thể...

Khi đó cậu còn nhỏ ngông cuồng không hiểu chuyện, bây giờ Tham Lãng đã trưởng thành, cậu từ lâu đã không còn ý nghĩ xấu xa, nhưng bởi vì có ý nghĩ như vậy, cho tới nay cậu vẫn là không thể cùng bố ở chung.

Thương Vũ Hiền mỉm cười và chậm rãi nói với thanh niên như một người lớn tuổi hay một người thầy: "Từ nhỏ đến trưởng thành cậu bé nào cũng có ít nhất một hai lần, nhưng đó chỉ là tiềm thức nhất thời kích động thôi. Trên thực tế, bố luôn là anh hùng đầu tiên trong lòng mỗi cậu bé."

Giọng điệu của anh vừa nghiêm túc vừa quyền uy, giải thích:

"Bởi vì những gì một người cha đại diện là quyền lực, chế độ, quyền được nói và tất cả quyền quyết định trong thực tế, vì vậy trái tim nổi loạn của cậu bé sẽ khiến chúng phát triển tính gia trưởng trong giai đoạn trưởng thành và sau khi vượt qua nó, chúng sẽ lớn lên --- Tác phẩm văn học và tác phẩm điện ảnh cũng cho thấy điều này. Giết cha là biểu tượng của quyền lực và địa vị, và kết hôn với mẹ là mong muốn sở hữu vùng đất kia. Em đã tiếp quản Hằng Ảnh, hãy chú ý hơn đến tính biểu tượng trong tác phẩm, đừng chỉ nghĩ về những cái đó không... "

Vừa định nói "Không đúng đắn", anh vô tình nhìn thấy Tham Lãng đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt ma mị.

Thương Vũ Hiền nhướng mày: "Làm sao, trên mặt tôi có hoa?"

Tham Lãng vẻ mặt ủ rũ nói: "Đại thúc đang thuyết giáo cho tôi? Tôi đã không hận ba tôi nữa. Tai nạn của mẹ tôi liên quan gì đến ông ấy? Lúc đầu tôi nghĩ là ông ấy làm vậy, sau đó tôi nghĩ là đối thủ chính trị, và sau đó tôi phát hiện thực sự là bất ngờ. Đó là một tai nạn, không có bất kỳ bằng chứng nào, chúng tôi chỉ có thể tin tưởng vào pháp luật."

Thương Vũ Hiền trầm tư nhìn cậu một lúc, nói: "Không phải thuyết giáo, mà là kinh nghiệm. Khi còn là một thiếu niên, tôi đã có lúc, muốn giết cha và chú của tôi rồi tự mình phụ trách Hằng Thương... Không, ngay cả khi trưởng thành, tôi thường nghĩ: sớm hay muộn, tôi sẽ giết những lão gia hỏa đó. "

Tham Lãng: "!!!!!!"

Mẹ nó? !

Cậu vừa nghe được cái gì?

Thương Vũ Hiền muốn giết cha và chú của mình, và tin đồn về việc chiếm đoạt ngai vàng được lan truyền điên cuồng trên Internet, sẽ sớm trở thành sự thật?

"Ý anh là, thật ra đứa con trai nào cũng muốn giết cha mình, bao gồm cả anh," Tham Lãng mở miệng kinh ngạc nhìn anh, "Thương tổng, anh đừng nói cho tôi biết những bí mật này, tôi cái gì cũng không biết. "

Nhìn thấy người yêu giả vờ hoảng sợ và nghịch ngợm, ánh mắt Thương Vũ Hiền khẽ động, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc: "Tôi đã muốn giết những lão gia hỏa đó ít nhất ba năm lần từ khi tôi còn nhỏ, bọn họ đại diện cho "sự kiểm soát" và "quyền lợi", đây là một bí mật mà tôi đã giữ trong lòng trong nhiều năm. "

Cậu không có thời gian để phân tích những vấn đề triết học đó.

Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là Thương Vũ Hiền luôn muốn giết những lão gia hỏa trong doanh nghiệp.

Chú của anh ấy đều có kết cục tồi tệ?

Giết cha và chú là bí mật của anh ấy?

Thương lão gia tử ngày ấy là bá chủ kinh doanh, nhưng bây giờ chính Thương Vũ Hiền mới là người "kiềm chế vua để điều khiển chư hầu".

Lẽ nào thực sự chính là soán ngôi của một triều đại nào đó sao?

Kinh thiên đại độc nhất!

Tham Lãng che ngực, nhỏ giọng lầm bầm: "Cái kia, bảo bối nhi, tôi biết là anh nhất thời bốc đồng, tôi cũng quá bốc đồng... Thế nhưng muốn giết cha và chú cũng là hành vi không đúng, chúng ta hãy sống thật tốt, đừng vi phạm pháp luật, đừng làm chuyện ngu ngốc, anh đã là đại tổng tài rồi! Chúng tôi không thiếu tiền đâu ... Tuy nhiên, tôi ủng hộ mọi ý kiến ​​của anh vô điều kiện ... Không! Tôi nhất định sẽ giữ kín bí mật cho anh... "

"Cảm ơn."

"Không, không có gì."

Đột nhiên, Thương Vũ Hiền không khỏi bật cười.

Tham Lãng hoang mang: "Anh, cố ý là làm cho tôi sợ hãi?"

Thương Vũ Hiền: "Em đoán xem?"

Tham Lãng: "..."

Lại bị lừa?

Tham Lãng hít sâu một hơi, nắm lấy chăn đắp cho người yêu, trong nháy mắt hai người đã lăn trên giường rồi, cũng không thể nói là ai chủ động trước.

Khi nói về những "bí mật" của mình, ban đầu họ rất nghiêm túc và đứng đắn, nhưng với sự thay đổi đột ngột trong phong cách, họ dần trở nên mất kiểm soát.

Cả hai người có lẽ đều khao khát được ôm chặt.

Tham Lãng đè người yêu xuống dưới thân và thì thầm vào tai anh: "Thích tôi thượng anh sao?"

Câu hỏi này thật vô nghĩa, chịu đựng biết bao nhiêu lần, làm sao lại có thể không thích? Tham Lãng biết rõ còn hỏi.

"Có thích hay không?"

Tham Lãng hỏi lại.

Khuôn mặt tuấn tú của Thương Vũ Hiền đỏ lên: "Không thích."

Tham Lãng sửng sốt: "Hả? Không thích?"

"Cảm giác đó rất không quen."

"Thật sao? Tại sao?"

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào mặt cậu: "Hoàn toàn không khống chế được chính mình, hoàn toàn đánh mất chính mình, thậm chí đến giây phút cuối cùng, hoàn toàn đặt sinh tử sang một bên, đầu óc chỉ toàn suy nghĩ, chẳng lẽ cứ chết như vậy sau, chỉ cần là em, chết cũng được."

Canang vẻ mặt sững sờ: "?? Nói tiếng người?"

Thương Vũ Hiền hôn cậu: "Ý của tôi là, tôi là của em."

Tham Lãng: "..."

*

Khi Tham Lãng đi tắm, Thương Vũ Hiền nghịch máy tính xách tay của Tham Lãng, chán nản chọc phá, và tìm thấy một thư mục có tên "Video hướng dẫn các nguyên tắc động lực học chất lỏng".

Khi mở một trong các tệp video, Sam Rang tình cờ đi ra từ phòng tắm.

"Bảo bối nhi! Đừng..."

Thương Vũ Hiền tò mò mở video, nhưng đã quá muộn.

Một âm thanh tuyệt vời vang lên từ loa.

Tham Lãng lập tức từ bỏ ý định ngăn cản anh, bởi vì cậu phát hiện đại bảo bối kinh ngạc mở to hai mắt, cả người cứng ngắc nắm chặt con chuột.

Ừm, cậu sợ người yêu tức giận ném con chuột lên màn hình nên đứng đơ ra tại chỗ không nhúc nhích.

Tuy nhiên, vào lúc này, Thương Vũ Hiền đang nghĩ đến là một câu hỏi rất sâu sắc ——

-A: Tắt video ngay lập tức: Nó sẽ làm cho bầu không khí rất xấu hổ.

-B: Phê bình cậu ấy: Đàn ông không cất giấu thứ này mới là không bình thường đúng không?

-C: Tiếp tục xem: Người đàn ông đứng đắn, lịch lãm và điềm đạm.

-D: Đứng dậy bỏ đi, nói: "Muốn xem nam nhân khác thì cần xem đầy đủ."

——Chọn C.

Nhưng nếu anh tiếp tục xem, nó sẽ có một chút ...

Hình ảnh nam nhân và tiên sinh vừa mới gặp nhau.

Thương Vũ Hiền giả vờ bình tĩnh liếc mắt nhìn thanh niên: "Không ngờ loại phim này lại có cốt truyện gặp gỡ lãng mạn."

Tham Lãng cúi đầu: "..."

Hai mươi giây sau.

Thương Vũ Hiền: "... Bọn họ ... tiến bộ ... cũng quá nhanh..."

Tham Lãng ho nhẹ một tiếng: "Đây là một bộ phim nhỏ, ngoài đời không giống như thế này."

Thương Vũ Hiền khịt mũi chế giễu: "Cho dù là quay phim, trước tiên ít nhất phải uống chút gì đó, sau đó quá đà đến làm chuyện đó."

Tham Lãng có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cùng người khác xem loại phim này: "Anh ... khụ khụ, bảo bối, có muốn uống chút gì không..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "..."

Tham Lãng sửng sốt: "Không, đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ."

Thương Vũ Hiền: "Bia, cảm ơn."

"Anh khách sáo hơn!"

"Tôi đã nói cảm ơn."

... Bầu không khí thật xấu hổ ...

Xem một bộ phim nhỏ với người yêu.

Hai người đang ngồi cạnh nhau trên giường, Tham Lãng đi ra lấy bia trên bàn đầu giường, sau đó chống hai tay lên đầu gối, vai chạm vào cánh tay người yêu, trông có vẻ rất kiềm chế và căng thẳng, vì vậy Thương Vũ Hiền cũng trở nên căng thẳng.

Loa ngoài của máy tính đột nhiên vang lên tiếng kêu khe khẽ của một người đàn ông, từng tiếng từng tiếng rất thật.

Thương Vũ Hiền vội vàng đứng lên: "Em, em thích cái này sao?"

Tham Lãng lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh, lập tức đưa tay ôm anh: "Không! Hắn hoàn toàn không có kêu dễ nghe như anh!"

Thương Vũ Hiền vành tai đỏ lên: "... Tôi, tôi khi nào... Tôi không có..."

Tham Lãng gấp đến độ khóe mắt đỏ lên hôn anh: "Đúng vậy, anh không có."

Thương Vũ Hiền hốt hoảng cầm lon bia lên, Tham Lãng chủ động mở cho anh, quá lo lắng đến nỗi bọt trào ra khỏi lon.

Tham Lãng kêu lên một tiếng, chất lỏng màu vàng cam thuận theo cổ tay chảy xuống, chảy xuôi theo cánh tay đến khuỷu tay, tí tách, làm một mảng quần ngủ ướt nhẹp.

Thương Vũ Hiền đứng dậy đi lấy khăn lau cho cậu.

Vì vậy, Tham Lãng thân thể cứng đờ, nhìn thẳng vào máy tính, cảm giác được người yêu đang lau quần cho mình.

Tương Vũ Hiền cười như không cười, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình.

Trên màn hình, hai người đàn ông đang đánh nhau kịch liệt.

Tham Lãng không lên tiếng, đứng sừng sững, bất động, mặc cho người yêu trêu chọc.

"Ở Mỹ tôi cũng nuôi một con mèo, một con mèo đực nhỏ màu trắng." Thương Vũ Hiền đột nhiên nói, nhìn người đàn ông trên màn hình: "Mèo, em biết không?

Tham Lãng khàn giọng nói: "Đương nhiên biết, ta chính là dọn phân chuyên nghiệp. Anh quên Chiêu Tài của nhà tôi sao?"

"Ý tôi là thói quen của mèo đực."

"Tôi chỉ nuôi Chiêu Tài, và nó rất tốt, mèo con của anh đâu?"

"Tôi làm mất nó. Sau này, tôi nghe nói rằng vật nuôi giống đực rất khó nuôi và dễ bỏ chạy", Thương Vũ Hiền cười khúc khích. "Nó giống với một người đàn ông. Ở một mức độ nào đó không muốn làm gì cả, toàn bộ vứt bỏ. Tất cả những gì có thể nghĩ đều là chuyện như vậy. "

Tham Lãng nhéo nhéo quai hàm của anh: "Có ý tứ?"

Thương Vũ Hiền: "Thỉnh thoảng chạy đến những nơi xa, do ham muốn tình dục thúc đẩy, lảo đảo chạy đến chỗ dã hợp, nếu biết đường thì sẽ về nhà, còn nếu không liền bỏ trốn theo người khác."

Khóe môi Tham Lãng giật giật: "Cho nên, ở một nơi không phải 'nhà', đều gọi là dã hợp?"

Thương Vũ Hiền ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng hồng nhìn cậu, "Nếu như biết nhà mình là được rồi. Điều đáng sợ là biết đường, nhưng lại không muốn về nhà. Dù thế nào tôi ngồi ở trên ban công chờ nó như thế nào, gọi nó, đều không làm nên chuyện gì, nó đã sớm quên tôi rồi. "

"Đó không phải là chuyện đùa, cũng không thể trách hoàn toàn," Tham Lãng vòng tay ôm người yêu, hôn lên hầu kết của anh, "Nó cũng thật hao tổn tâm trí, muốn, cũng không thể khống chế, nói đến là đến, xua đuổi không đi, đầu óc ong ong, tối đen như mực, hoang mang lo sợ, chính là muốn, làm sao bây giờ? "

Thương Vũ Hiền: "Nghe có vẻ rất khó chịu. Em đang nói đến thói quen của ai vậy?"

Tham Lãng: "Mèo, vừa rồi bảo bối nhi đang nói về ai vậy?"

Thương Vũ Hiền quay mặt sang một bên, dụi cằm lên trán người yêu, "Đương nhiên là mèo, em nghĩ tôi đang nói cái gì?"

Tham Lãng hôn lên môi anh: "Không có chuyện gì, động vật bình thường không biết khống chế chuyện này."

"Vậy còn em?" Thương Vũ Hiền sờ sờ anh, "Em không kiềm chế được, đã đòi hỏi bao nhiêu lần rồi?

"Điều này không thể trách tôi được. Khi nhìn thấy anh, ngay cả lông mi của tôi cũng trở nên cứng ngắc." Tham Lãng cắn vành tai anh cười nhẹ, "Dã... Hợp... Nghe vào quá kích thích nha."

"Đừng nghịch," Thương Vũ Hiền trầm giọng lẩm bẩm, anh cảm thấy thắt lưng sắp gãy, xoay người muốn đứng dậy khỏi vòng tay của thanh niên. Tham Lãng cười xấu xa siết chặt lấy anh, chính là không buông tay.

Thương Vũ Hiền nhào vào trên người thanh niên không thành thật mà cọ cọ, bỗng nhiên kinh ngạc dừng lại động tác, nghe thấy tiếng thở dốc của người yêu: "Thương tổng, không bằng đêm nay chúng ta mở hội nghị, suốt đêm tiến hành một lần dã hợp, nghiêm túc giao lưu? "

Thanh niên dụ dỗ từng bước làm nam nhân không thể kháng cự, muốn nói oán giận cậu, miệng lại bị chặn lại, cảm nhận được thanh niên càng ngày càng làm càn làm tới, không khỏi phát ra tiếng hừ nhẹ.

Tham Lãng đột nhiên khom lưng ôm anh lên, nhanh chân đi ra ngoài:

"Tối nay tới tắm trăng.."

"Tham Lãng...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro