Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vào đầu tháng 3, đánh giá hiệu suất nhân viên nội bộ của Hằng Thương, đánh giá lẫn nhau giữa các nhà quản lý ẩn danh và đánh giá nhân viên công ty của các lãnh đạo bộ phận.

Các nhân viên mới của năm nay, ngoài việc vượt qua bài đánh giá của bộ phận, còn có một bài kiểm tra khả năng trả lời bằng văn bản toàn diện, dưới sự giám sát và hướng dẫn của các bộ phận chức năng của công ty và đích thân Giám đốc điều hành sẽ giám sát bài kiểm tra này.

Đây cũng là cơ hội để các người mới lần đầu tiên chính thức gặp gỡ chủ tịch.

Đối với giới tinh hoa, tháng Ba hói đầu lại sắp đến.

Nhóm người mới cũng không tốt lắm, tốt nghiệp chưa được bao lâu, thật vất vả ra trường thoát khỏi ác mộng thi cử, cuối cùng còn phải trả lời câu hỏi hai ngày nữa sao? !

Mỗi nhân viên của Hằng Thương đều phải trải qua một kỳ "đánh giá năng lực toàn diện của nhân viên", có thể nói là liên quan trực tiếp đến triển vọng phát triển trong tương lai.

Ngày kiểm tra được ấn định vào thứ Hai.

Sau khi trở về từ biệt thự suối nước nóng, Tham Lãng ngấu nghiến nghiên cứu tài liệu trong ba ngày, đồng thời tham gia các khóa học liên quan đến quan hệ công chúng, gặp gỡ với Thương Vũ Hiền không quá ba lần, nói chính xác rằng mọi thứ đều dựa trên năng lực, từ chối lộ đề tài, né tránh kỳ thi.

Thương Vũ Hiền không phản đối chuyện này, anh biết đây là cố chấp duy nhất của tuổi trẻ.

Chúc Trọng... điên rồi.

Lập trình viên nhỏ béo chỉ là dân viết mã, viết đơn xin nghỉ việc cũng cần tổ chức ngôn ngữ nửa ngày, giao tiếp càng là một vấn đề lớn, chỉ riêng mục đánh giá "sáng kiến, sáng tạo" đã khiến hắn nhìn thấy bối rối.

Ví dụ, mỗi lần ban thư ký tổng hợp tập thể dục buổi sáng (quần ma loạn vũ), có một cuộc họp buổi sáng đơn giản, để đào tạo những người mới đến trong tháng này, từng người phải đứng lên phát biểu trong hai phút, chủ đề là "Lập kế hoạch nghề nghiệp của bạn."

Đây là một chủ đề mà tất cả mọi người đều không thích, bởi vì "quân mà không muốn làm tướng thì không phải là quân tốt", và câu trả lời trong lòng mỗi người mới khả năng đều là "người quản lý".

Phát biểu cuối cùng, đến lượt Chúc Trọng, Chúc Trọng mồ hôi nhễ nhại sau mỗi bài tập thể dục buổi sáng, không còn sức lực để suy nghĩ kế hoạch gì vì vậy lớn tiếng nói hai câu.

Câu đầu tiên: "Làm thêm giờ!"

Câu thứ hai: "Ăn ít đi!"

Sau đó, Chúc Trọng không biết phải nói gì.

Thời gian còn chưa hết, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.

Chúc Trọng đứng nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói với quản lý một câu: "Còn nữa, đứng nhiều hơn, giảm cân ... Nếu không, các người nói chuyện trước đi, tôi đứng đây một lát." ? "

Tất cả mọi người: "..."

Vì vậy, Chúc Trọng và Tham Lãng đều cảm thấy việc đánh giá người mới gặp khó khăn hơn là may mắn.

Tham Lãng không tự tin, chủ yếu là vì cậu không phải là chuyên ngành quan hệ công chúng.

Việc sửa sang cửa hàng tạp hóa bị chậm lại, Tham Lãng vừa học tập vừa giám sát công việc, vừa lúc Thương Vũ Hiền cũng không rảnh rỗi cho nên hai người yêu nhau đã không gặp nhau năm sáu ngày.

Tính đi tính lại cũng một tuần không thân thiết.

Buổi tối duy trì gọi video trò chuyện, rầm rì các loại chọc ghẹo, mệt mỏi nghiêng đầu mới có thể ngủ yên.

Đêm qua, Thương Vũ Hiền giọng nói nhẹ nhàng nhìn màn hình, trong khi Tham Lãng một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm iPad, vô tình dựa vào đầu giường, bị người yêu dỗ ngủ.

Tiếp đó, trong tiếng máy khoan điện từ các công nhân cải tạo, Tham Lãng đã dành thêm hai ngày nữa trong cửa hàng tạp hóa để bù đắp.

Cuối cùng cũng đến ngày thứ Hai quyết định.

Phòng thi được bố trí trên tầng 64 Hằng Thương, khu vực cầu thang trong phòng họp.

Có khoảng 100 nhân viên mới.

Hai giờ chiều, giới tinh hoa mới đang ngồi ở cầu thang trong phòng họp, mọi người đã sẵn sàng trả lời các câu hỏi, ngay sau đó các giám đốc cấp cao từ các phòng ban bước vào, dẫn đầu là giám đốc phòng nhân sự Thẩm Tường Vi.

Thời điểm Tham Lãng phóng vấn chính là Thẩm Tường Vi phụ trách.

Chờ một hồi, Tiểu Phương và Tiểu Viên vào cửa, đứng ở hai bên cửa.

Thương Vũ Hiền vội vàng bước vào cửa, mặc một bộ âu phục và giày da, phong thái nhẹ nhàng.

Tham Lãng ngồi ở đầu hàng ghế cuối cùng và nghe thấy tiếng hít thở của những cô gái mới đến ở xung quanh.

Thành thật mà nói, nhiều người lớn tuổi trong công ty đều cảm thấy Thương tổng có vẻ đẹp trai hơn so với hồi trước, thậm chí làn da cũng thanh tú hơn trước, quả thực càng ngày càng trẻ hơn.

Nhóm người mới: cái gì mà đông linh*, cái gì mà lão hóa ngược, và vị CEO này đã dùng liều thuốc thần kỳ nào?

* 冻龄 (đống linh): duy trì vẻ ngoài trẻ trung.

Lái xe già: Tôi chỉ cười và không nói gì.

Bài thi có hai tờ.

Đầu tiên là câu hỏi trắc nghiệm, điền từ vào chỗ trống, tổng quan về kinh doanh và các câu hỏi thực tế.

Điều không ngờ là tờ thứ hai lại là một tờ giấy trắng chỉ vỏn vẹn ba chữ: Đề tài thuyết trình.

Những người mới đều chết lặng.

Thương Vũ Hiền ngồi trên bục, ánh mắt dịu dàng như mọi khi, nói vào micrô:

"Các đồng nghiệp, lần này chỉ có một câu hỏi thuyết trình dành cho các bạn mới vào. Các bạn có thể trình bày ngắn gọn yêu cầu công việc, hoặc có thể thảo luận về quan điểm của mình về công việc của bộ phận. Các bạn muốn gì thì hãy hoàn thành vào tờ giấy kiểm tra thứ hai. Đó là tự hỏi và tự trả lời. "

Người mới: "????"

Tham Lãng sững sờ.

Trăm phương ngàn kế dằn vặt đối thủ, quả thật là phong cách của người yêu.

Ngay sau đó, hội trường trở nên ồn ào.

Thương Vũ Hiền trên mặt không có biểu tình gì, tiếp tục nói: "Bây giờ các bạn có thể trả lời trên giấy. Các câu hỏi được tính điểm tùy theo độ khó. Nếu câu hỏi của các bạn quá đơn giản, các bạn sẽ không đạt điểm cao, quá khó cũng sẽ không thể viết nó, quyết định ở chính các bạn. "

Nhóm người mới: "..."

Tham Lãng và Chúc Trọng cách nhau một lối đi nhỏ, nhìn nhau mà run run.

Chỉ thấy ánh mắt chạm đến chỗ đen nghìn nhịt mà vùi đầu vào bóng tối, nhóm  người mới căng da đầu kiên trì viết viết, Tham Lãng ngồi thẳng người nhìn chằm chằm người yêu trên bục.

Đôi mắt đào hoa đầy ý cười, từ xa mà nhìn Thương Vũ Hiền một hồi.

Đầu ngón tay ở bên môi vuốt nhẹ một chút, khóe miệng câu lên, nói: "Bảo bối nhi, chờ tôi nha."

Thương Vũ Hiền ngẩn người, sau đó đột nhiên dời tầm mắt đi nơi khác.

Một tiếng rưỡi trôi qua.

Đồng nghiệp đã viết gần hết.

Tham Lãng hạ bút như thần, một giờ đã viết xong liền gục xuống bàn ngủ một giấc.

Nhìn thấy cậu nằm trên bàn, Thương Vũ Hiền cho rằng người yêu không thoải mái nên đứng dậy đi lên bậc thang, những người mới nhìn thấy chủ tịch đang tuần tra phòng thi, tất cả đều cúi đầu sợ hãi viết viết.

Đi lên chỗ cao, anh nhìn thấy khuôn mặt đang nhắm mắt của Tham Lãng.

Hai người đã ngủ với nhau bao lâu rùi, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt đó rõ ràng là cậu đang ngủ.

Đại Hằng Thương quan trọng nhất kì thi khảo thí đầu vào.

Cậu ta! ngủ! rồi! !

Thương Vũ Hiền đi tới bên cạnh bàn của cậu, cúi đầu rũ mắt xuống, nhìn tờ bài thi đã bị cậu đặt qua một bên.

Chúc Trọng căng thẳng, nhỏ giọng: "Xuỵt xuỵt xuỵt!"

Tham Lãng nói một cách mơ hồ, "Mẹ kiếp, đang khảo thí xuỵt cái gì mà xuỵt, thi xong rồi muốn xuỵt gì thì xuyttj."

Thương Vũ Hiền: "... Khụ khụ..."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tham Lãng giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy Thương Vũ Hiền đứng ở bên cạnh, lập tức ngồi thẳng người.

"Bảo ... Úi, Thương tổng..."

"Tham Lãng, cậu nằm ngủ trong khi tôi đích thân giám thị sao?"

Thương Vũ Hiền cụp mắt hỏi, nhưng không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Tham Lãng: "Tôi không có! Tôi không có! Tôi vẫn luôn cẩn thận mà làm bài thi!"

"Được, trả lời câu hỏi."

"Đúng vậy."

Tham Lãng lúng túng đứng lên, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Sau khi Thương Vũ Hiền nói xong bốn chữ đó, anh dừng lại.

Tham Lãng: "... Uh..."

Hồi lâu cậu không nói chuyện, ngập ngừng một lúc không biết trả lời thế nào, vì cậu ngủ quên không nghe người yêu hỏi gì, một lúc sau không thể làm gì khác hơn là nói:

"Xin, xin lỗi ... Thương tổng, tôi sẽ không trả lời..."

"Tôi vẫn còn chưa hỏi."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền nhếch lên khóe môi, "Chắc chắn rồi, cậu còn đang ngủ."

Tham Lãng: "!!!"

Đại bảo bối đến cùng có bao nhiêu nhàm chán!

Mấy cô gái mới đến xinh xắn ngồi gần đó, đang ôm bút vùi đầu bỗng chốc muốn rít gào, hai người đàn ông trên Weibo tán tỉnh nhau chưa đủ, còn liếc mắt đưa tình nhau trong kỳ thi sao?

"Mời ngồi," Thương Vũ Hiền ánh mắt có chút sủng nịnh nói: "Cậu không thoải mái sao?"

Thanh niên có chút oan ức: "Thức khuya đọc sách, buồn ngủ, quá buồn ngủ..."

Thương Vũ Hiền nhỏ giọng: "Viết xong thì nghỉ ngơi đi."

Vừa nói, ánh mắt anh dừng lại, nhìn vào một câu hỏi và câu trả lời nào đó trên phiếu trả lời của Tham Lãng, lập tức sắc mặt cứng đờ lại ——

Bộ phận nhân sự hỏi:

Nếu bạn chịu trách nhiệm đăng một thông tin tuyển dụng của Hằng Thương Thế Kỷ trên trang web tuyển dụng, bạn sẽ viết gì?

Tham Lãng trả lời:

Văn hóa doanh nghiệp của công ty rất năng động, mỗi ngày trước giờ làm việc đều phải nhảy múa, sau đó là những khẩu hiệu cổ vũ tinh thần, mọi người đều phải biểu diễn văn nghệ, buổi trưa tại nhà ăn có thể nhìn thấy các cô gái với đủ màu sắc và hương thơm, hàng ngày có thể lấy cớ "sếp đang giận, toàn công ty tăng ca" thay vì về nhà đối mặt với người phụ nữ mặt vàng", nếu bạn không đồng ý với không khí văn hóa này, xin vui lòng không nộp hồ sơ, xin cảm ơn!

Thương Vũ Hiền: "..."

Đồ khốn.

Nhìn thấy đại bảo bối mặt mày u ám, Tham Lãng ngồi thẳng người.

Sắc mặt Thương Vũ Hiền dịu đi: "Tham Lãng, ta hỏi ngươi."

"Được!"

Tham Lãng giật mình, bỗng nhiên đứng lên.

"Không cần trả lời, mời ngồi."

Tham Lãng ngồi xuống: "..."

"Cậu có phải hiểu lầm văn hóa doanh nghiệp của chúng ta sao?" Thương Vũ Hiền tức giận không nổi: "Nhảy múa? Biểu diễn chương trình?"

Tham Lãng cúi đầu: "..."

Thương Vũ Hiền: "Rất tốt, cuộc họp thường niên năm nay của công ty, cậu có thể biểu diễn tiết mục, khiêu vũ cũng được."

Tham Lãng: "!!!!!!"

Sau đó ánh mắt của Thương Vũ Huền dừng lại ở tờ giấy trắng thứ hai, đó là câu hỏi và câu trả lời cuối cùng.

Câu hỏi mà Tham Lãng tự đặt ra là: Hãy nói một chút về sếp của bạn, anh ta là người lãnh đạo như thế nào?

Thương Vũ Hiền nhìn xuống câu trả lời của cậu.

Trên đó viết:

Thương tổng có khí chất bẩm sinh của một bậc đế vương, bí ẩn, dịu dàng, đáng sợ và đầy sức hút của một lãnh đạo.

Anh ấy khác với tất cả những người đàn ông tôi từng gặp.

Mặc dù nhiều người đàn ông cố gắng hết sức để trông lịch lãm và đẹp trai hơn để che đi sự thô tục trong những bộ vest đắt tiền của họ - tất nhiên họ thường làm rất tốt nghề quý tộc này - nhưng trong mọi trường hợp, họ cũng không thể tự nhiên để lộ hơi thở của một nam lãnh đạo như Thương tổng.

"Khả năng lãnh đạo" của anh ta là khiêm tốn, hung dữ và quyến rũ.

Loại hơi thở này có liên quan đến ngoại hình, cử chỉ, phong thái, khí chất , tu dưỡng, tự nhiên mà thành, là từ trong xương lộ ra và không thể ngụy trang, cùng thân phận của anh ta, ăn mặc như thế nào, có tiền hay quyền lực hay không, điều đó không quan trọng.

Ánh mắt của anh ta không màng hơn thua, vẻ mặt thản nhiên, thật ra cũng rất ôn nhu, nhưng chỉ yên lặng ẩn mình ở đó, sức hấp dẫn và khí chất của anh ta đặc biệt bá đạo.

Đúng vậy, trời sinh vương giả không cần quảng cáo rum beng.

Tôi sùng bái anh ta.

Trong lòng tôi, Thương Vũ Hiền là một người đàn ông đẹp trai, thực sự sở hữu khí chất bẩm sinh của một bậc đế vương.

Trở lên!

Thương Vũ Hiền: "..."

Sau đó, những người mới đến thấy vậy, không biết vì lý do gì, Thương tổng sững sờ tại chỗ, vành tai dần dần đỏ lên.

Đột nhiên anh xoay người và bước chân xuống bậc thang một cách lộn xộn.

Người mới: "..."

Tham Lãng: "?????"

Tham Lãng có chút khẩn trương, thấp giọng nói: "Này, tôi, tôi viết không tốt sao? Tôi có thể sửa, vẫn còn thời gian..."

Thương Vũ Hiền: "Đừng thay đổi câu trả lời, đem bài thi nộp đi."

Tham Lãng: "..."

*

Ba giờ chiều, Tham Lãng và Thương Vũ Hiền tan làm sớm, vì Đường Đường nói rằng nhớ đại ca ca nên hai người đến nhà mẹ ở Thái Đinh.

"Bố con đâu?"

Vừa vào cửa, Thương Vũ Hiền hỏi.

"Nói là câu lạc bộ có hoạt động, đi ngoại ô thành phố câu cá." Mẹ Thương cầm lấy giỏ trái cây trên tay Tham Lãng, nhìn vẻ mặt thanh niên, càng nhìn càng yêu thích, "Tiểu Lãng, ở lại ăn cơm đi. ? Ta sẽ nhờ dì làm một cái gì đó cho con bồi bổ chút... "

"Không cần đâu mẹ, con sức khỏe rất tốt," Tham Lãng đi vào phòng khách quay đầu nhìn về phía Thương Vũ Hiền, "Tôi còn cần thuốc bổ?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Mẹ Thương: "..."

Vốn dĩ những lời đó chẳng có gì, nhưng sắc mặt Thương Vũ Hiền lập tức đỏ bừng, khiến bầu không khí trở nên vi diệu.

Tham Lãng sửng sốt: "Khụ khụ, không được, lát nữa tôi sẽ trở về, tiệm đang sửa sang lại, tôi đến xem nhi tử."

Tiểu đoàn tử có chút bị cảm, cô bé phải cách ly ở nhà trẻ, chiều nay cô bé xin nghỉ phép, khi nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cô bé chạy ra khỏi phòng ngủ nhỏ.

Nhìn thấy Tham Lãng, bổ nhào vào người cậu: "Đại ca ca ——"

"Ôi, tiểu bảo bối."

Tham Lãng cúi xuống bế cô bé len, nâng lên ​​cao.

Cả gia đình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trò chuyện, trong khi mẹ Thương đi pha cà phê cho hai con trai.

Tham Lãng để tiểu đoàn tử ngồi lên đùi: "Ở nhà bà nội có ngoan không? Con có chăm chỉ học hành không?"

"... Uh," tiểu đoàn tử vòng tay ôm lấy người đại ca ca, suy nghĩ một lúc rồi thở dài, "Con có học hành chăm chỉ ... nhưng, con bị ốm ... không thể đi học .. . "

"Muốn trốn học sao?" Thương Vũ Hiền nhướng mắt: "Bệnh cảm rất nhanh khỏi, không uống thuốc sao?

Sợ hai bố con lại giận dỗi, Tham Lãng vội dùng cùi chỏ đụng vào người yêu, cười dỗ dành đứa trẻ: "Vậy thì phải làm sao bây giờ, cô giáo và các bạn sẽ nhớ con lắm, còn khi nào bệnh khỏi hẳn, đại ca sẽ gửi con đi nhà trẻ. "

Tiểu đoàn tử cúi đầu: "Con cũng không biết khi nào có thể khỏi, nhưng con cảm thấy rất nghiêm trọng."

Tham Lãng sửng sốt: "Sao vậy?"

Tiểu đoàn tử thì thào: "Khi trời sáng thì không thể dậy được, khi trời tối thì không thể ngủ được; thứ hai thì không muốn di chuyển, đến thứ sáu thì không thể ngồi yên, không thể đi học thì phải làm sao? "

Tham Lãng: "..."

Ý nghĩ đầu tiên là ôm giữ lấy Thương Vũ Hiền bên cạnh.

Thương Vũ Hiền hai tay tức giận run lên, nghiêng đầu nhìn người yêu, cố nhịn không nói chuyện.

Mẹ Thương và dì Trương từ phòng bếp đi ra, bưng cà phê và đồ ăn nhẹ lên bàn.

Mẹ Thương: "Trước đây cô giáo nói muốn học nhạc cụ, ta đã mua cho con bé một cây đàn violin, cũng đặt mua một cây đàn piano, còn mua một cây sáo trúc và tiêu."

Tham Lãng quan tâm: "Con bé muốn học cái nào?"

"Cái gì cũng không, ta không biết chơi nhạc cụ nên không thể hướng dẫn", mẹ Thương cong môi: "Tiểu Vũ đã học đàn, nhưng hắn không dạy, Đường Đường đã chơi violin một buổi tối, thật sự là quá ...kẽo kẹt kẽo kẹt cũng lạc nhịp. "

"Không chỉnh âm?"

"Đã điều chỉnh qua."

"Bình thường nhạc cụ bộ dây khó hơn một chút," Tham Lãng suy nghĩ một chút, "Con khi còn bé có một thời gian học qua đàn violin, nhưng mà gần như quên mất."

"Thật không?" Tiểu đoàn tử ánh mắt sáng lên, hưng phấn ôm lấy cổ Tham Lãng: "Quá tốt rồi, đại ca ca thật lợi hại, kéo cho con một khúc!

Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Em còn có thể chơi đàn violin?"

Tham Lãng cười cười: "Là mẹ tôi dạy."

Thương Vũ Hiền sửng sốt một chút: "Ừm."

Tiểu đoàn tử không chịu buông tha: "Đại ca ca, kéo cho chúng ta nghe một chút đi, con đi lấy!"

Mẹ Thương cũng rất cao hứng: "Vậy hãy chơi cho chúng ta một khúc đi, có thể kéo ra âm thanh, thử xem âm sắc cũng được nha."

Tham Lãng bất đắc dĩ đành phải buông tay nhìn tiểu đoàn tử nhảy khỏi người rồi chạy về phòng.

Tiểu đoàn tử bước ra với một cây violin và đứng ở giữa phòng khách trước tiên để tạo dáng.

Tham Lãng tán thưởng: "Thật đẹp, con trước tiên biểu diễn một chút."

Tiểu đoàn tử ngẩng đầu ưỡn ngực, rướn cổ lên, kéo kẽo kẹt một hồi.

Sắc mặt Thương Vũ Hiền không tốt lắm, thái dương đau nhói.

Tham Lãng mỉm cười: "Thành thục kỹ năng, âm thanh sẽ êm tai hơn."

"Đổi lại em," Thương Vũ Hiền quay đầu nhìn cậu, "Em so với con bé kéo tốt hơn, có thể làm gì?"

Tham Lãng nhẹ giọng ngâm nga: "Đừng xem thường người, tôi sẽ làm cho âm nhạc trở nên rất cổ điển, cao quý!"

Thương Vũ Hiền biết Tham Lãng kỳ thực không có năng khiếu âm nhạc.

Tham Lãng đi về phía giữa phòng khách, cầm lấy cây đàn violin từ tay tiểu đoàn tử.

Thương Vũ Hiền: "Mời, hãy cho chúng tôi thưởng thức một chút."

Thanh niên nâng đàn violin lên, tư thế ra dáng, tương đối soái khí.

Tham Lãng hắng giọng: "Tiếp theo, tôi sẽ chơi một đoạn cho mọi người, chương thứ ba của "Bản giao hưởng đầu tiên "" Giant "của Mahler, do thời gian hạn chế, đây là phần mở đầu—"

Thương Vũ Hiền sửng sốt một hồi, nghe đến cái tên này, thập phần cao cấp.

"Cái này rất khó?"

Mẹ Thương và tiểu đoàn tử cùng nhau hét lên:

"Nữa đi! Nữa đi!"

Vì vậy, buổi tối hôm đó, toàn bộ biệt thự của Thương gia Đài Đinh vang lên một bài...

Đứt quãng......

Hai con hổ.

Hai con hổ.

Chạy nhanh.

Chạy nhanh.

Khán giả: "......"

Bài này thật độc, nó văng vẳng bên tai suốt đêm, vang lên như ảo giác.

*

Dưới buổi biểu diễn của Đại ca ca, tiểu đoàn tử cực kỳ cao hứng và thậm chí còn hát theo, cô bé quyết định học violin và sáo.

Tiểu đoàn tử hiếu thuận nói: "Con muốn nói với cụ về việc học đàn! Con muốn gọi điện thoại cho cụ, con nhớ cụ!"

Tham Lãng rất vui mừng, đặt đứa nhỏ lên sofa phía xa, lấy điện thoại di động ra bấm số của ông nội, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cậu cùng Tham lão gia tử chào hỏi vài câu liền đem điện thoại đưa cho Đường Đường.

Thế là một già một trẻ bắt đầu tán gẫu trên điện thoại, thần thần bí bí cũng không biết nói chuyện gì.

Thương Vũ Hiền đặt ly cà phê xuống, nhìn mẹ Thương: "Đường Đường gần đây không gặp vấn đề gì ở trường mẫu giáo?"

Theo tần suất gây chuyện của tiểu đoàn tử trong quá khứ, tiểu Trương lão sư cũng nên cáo trạng rồi.

Mẹ Thương do dự một chút, liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ đang nhảy cẫng lên trên ghế sô pha với chiếc điện thoại trên tay, đi vào phòng ngủ nhỏ mang theo một chiếc cặp nhỏ, lấy ra cuốn nhật ký bằng hình ảnh của cô bé.

Thấy vậy Tham Lãng có chút lo lắng: "Sao vậy? Lại không làm bài tập?"

Mẹ Thương vẻ mặt nghiêm túc: "Viết rồi."

Lật giở trang sau, hai người đàn ông nhìn thấy một bức tranh được vẽ trên đó, hai người đàn ông đang nằm trong một xấp giấy bạc, tiêu đề là "Ba ba của tôi".

Đây là những gì cô bé đã viết-

Ba ba của tôi rất giàu và giỏi kiếm tiền, chỉ cần liên quan đến tiền bạc thì không có việc gì họ không lo được.

Hai người đàn ông: "..."

Đứa nhỉ này là tam quan viên thuốc.

Mẹ Thương nhíu mày, "Các con dạy nó như thế nào?"

Tim Thương Vũ Hiền đập nhanh hơn, mặc cho người tình giữ chặt cổ tay, cậu cũng không ngăn được anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, sải bước đi thẳng đến chỗ tiểu đoàn tử.

"Đường Đường, lại đây."

Thương Vũ Hiền trầm giọng nói.

Tiểu đoàn tử đang đứng trên ghế sofa phía xa, vừa nói chuyện điện thoại với cụ vừa nhảy nhót như một tấm bạt lò xo, thậm chí cô bé còn không nghe thấy tiếng ba ba gọi mình.

Thương Vũ Hiền hét lên, "Thương Ngôn Diệp !!"

Trước giọng nói này, tiểu đoàn tử giật mình hoảng sợ, không cẩn thận ngã khỏi sofa xuống đất.

Rầm một tiếng.

Cả nhà đều kinh hãi.

Tham Lãng vội vàng chạy tới, bế đứa nhỏ lên, lúc ngã xuống đất, đầu giống như đập vào sofa, mắt cá chân không biết có sưng lên không. "Làm sao vậy? Đau ở đâu? Ngã ở đâu?"

Điện thoại rơi trên mặt đất, bên kia Tham lão gia tử nghe thấy âm thanh, lớn tiếng kêu lên: "Làm sao vậy, có chuyện gì, Đường Đường có chuyện gì sao?"

Tham Lãng ngồi trên sàn nhà ôm đứa trẻ trong tay, cô bé ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Thương Vũ Hiền, vừa xoa xoa đầu nhỏ của đứa trẻ, vừa nhấc điện thoại nói: "Ông ngoại, không có việc gì, ngã khỏi ghế sofa xuống."

Tham lão gia tử: "A? Thế nào rồi, ngã không sao chứ?"

Tham Lãng cúi đầu hôn tiểu đoàn tử một cái: "Không sao, cô bé rất dũng cảm, không nói lời nào, cũng không khóc."

Lúc này, tiểu đoàn tử yên lặng duỗi tay ra, cầm lấy điện thoại di động của đại ca ca, nói nhỏ vào micro:

"Con không sao, cụ ngoại, để con nói cho người biết, con rất dũng cảm, con không khóc, cụ ngoại đừng lo ... Vậy thì ... trước tiên không nói nữa ... con cúp máy đây ..."

"Ồ, vậy là tốt rồi..."

Nhanh chóng ấn xuống để cúp máy.

Cúp điện thoại, tiếng bíp vang lên, tiểu đoàn tử cả người run lên gào khóc.

Tham Lãng chỉ nghe thấy âm thanh ma quaí.

Chà, dù bên trong mong manh đến đâu, thì bên ngoài vẫn phải bất khả chiến bại.

Trong khi Tham Lãng vừa dỗ dành đứa bé, cậu vừa trừng mắt nhìn Thương Vũ Hiền đang đứng trước mặt mình.

Thấy đứa nhỏ không có chuyện gì, Thương Vũ Hiền thở phào nhẹ nhõm, "Nhìn xem tôi làm cái gì, nếu tôi không dạy con bé, con bé sẽ trở thành nô lệ của vàng."

Tham Lãng ôm tiểu đoàn tử: "Vậy thì phương pháp của anh không đúng. Đứa nhỏ sẽ bị anh làm cho sợ hãi, tâm lý sẽ không chịu nổi."

"Em có cách, rửa mắt mong chờ."

Thương Vũ Hiền cười nhẹ, ánh mắt thực dọa người, xoay người đi về hướng mẹ Thương.

Tham Lãng: "..."

Tiểu đoàn tử nhận thấy hai ba ba hình như muốn cãi nhau nên nín khóc: "Hức, đại ca ca..."

Tham Lãng bế cô bé ngồi lên sofa: "Không sao đâu."

Hai người con trai đang dạy con, mẹ Thương tuy rằng đau lòng nhưng cũng không can ngăn mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Phòng khách cực kỳ yên tĩnh.

Tham Lãng cầm lấy sách bài tập trên bàn trà, cùng Đường Đường thưởng thức một lúc: "Bức vẽ thật sự rất đẹp."

Tiểu đoàn tử nức nở: "..."

"Con thật sự cho rằng chỉ cần là tiền, không có việc gì là ba ba không làm nổi sao?"

Tiểu đoàn tử chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, nhìn vẻ mặt nghiêm túc hơn bình thường của đại ca ca rồi thận trọng gật đầu: "Ba ba, thật lợi hại, các bạn nhỏ nói với con, ba mẹ bọn họ nói các bạn ba ba thật lợi hại. "

Dù bị ba ba làm cho hoảng sợ nhưng nghe được các bạn nhỏ khen ngợi ba ba của mình, tiểu đoàn tử vẫn rất kiêu ngạo.

Điều này không thể phủ nhận, càng không thể ngăn cản việc hài tử sùng bái ba ba của mình.

Tham Lãng suy nghĩ một chút: "Nhưng Đại ca ca không nghĩ vậy, ngay cả một ba ba rất lợi hại vẫn có thể gặp phải một số vấn đề, đặc biệt là vấn đề tiền bạc—"

Tiểu đoàn tử: "???"

Tham Lãng lấy ví ra: "Ta hiện tại muốn nhờ ba ba giúp chúng ta một việc, liên quan đến tiền. Tin hay không thì tùy con, anh ấy không làm được, và anh ấy cũng không lợi hại chút nào."

Tiểu đoàn tử uỡn ưỡn bờ vai, tiếng thút thít cũng biến mất: "Không đâu! Ba ba con rất lợi hại!"

"Vậy thì cứ chờ xem." Tham Lãng đứng dậy đi tới trước mặt Thương Vũ Hiền dưới ánh mắt khó hiểu của hai mẹ con Thương gia.

Tham Lãng lấy một xu trong ví ra.

"Bộp" một tiếng đập nó xuống bàn trà.

Tham Lãng: "Thương tổng, giúp tôi tìm đồng tiền đó."

Thương Vũ Hiền: "..."

Mẹ Thương: "..."

Tiểu đoàn tử nhìn ba ba đầy mong đợi: "Ba ba..."

Thương Vũ Hiền lắc đầu cười.

"Làm sao vậy? Nhanh lên!"

"Tham Lãng..."

"Không làm được?"

"Ừm."

Tham Lãng quay đầu nhìn về phía tiểu hài tử: "Nhìn xem, một số việc cho dù hắn giàu có cũng sẽ rất khó giải quyết, chỉ là ngươi không biết thôi."

Tiểu đoàn tử nghiêng đầu, thật lâu không lên tiếng.

Tham Lãng cũng không nói nhiều lời, tiểu hài tử đang trong giai đoạn tò mò mạnh mẽ và học cách suy nghĩ, đến đây là đủ rồi.

*

Buổi tối, mẹ Thương ôm tiểu đoàn tử tiễn San Lang rời đi, Thương Vũ Hiền muốn đưa cậu về nhưng bị thanh niên từ chối.

"Ngày mai tôi có kỳ thi, nên tôi phải quay lại học bài."

Hai người đứng bên cạnh xe, cửa đã đóng lại.

Thương Vũ Hiền nhớ đến tờ giấy kiểm tra hôm nay của Tham Lãng, cụp mắt xuống không nói lời nào.

"Sao vậy?" Tham Lãng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi, trên đôi mắt đào hoa nở nụ cười xấu xa, vươn tay kéo cổ người yêu, kề môi vào tai anh, "Thương tổng, anh hài lòng với câu trả lời của tôi sao? ? "

Thương Vũ Hiền: "..."

Cả hai trao nhau nụ hôn ướt át và chia tay nhau trước cửa nhà.

Tham Lãng lái xe trở lại tiệm tạp hoá ở ngoại ô thành phố, đi đường vành đai một đoạn dài, nhưng không có tắc đường.

Đi được nửa chặng đường, WeChat của Tham Lãng nhận được hai bao lì xì đỏ từ Thương Vũ Hiền, hai cái 0,05 tệ.

Tham Lãng: "..."

*

Trên con đường một chiều của khu phố thương mại trong khu phố ổ chuột, một chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi lái xe từ đầu phố vào cửa hàng tạp hóa.

Chiếc Mercedes đi tốc độ rùa bò, bị chiếc xe van trắng say xỉn phía trước dán chặt, phía sau có dòng chữ "Người mới ra đi, cười mây đạp gió".

Tài xế chiếc Mercedes đang đổ mồ hôi trên trán, ngay khi tìm thấy cơ hội đạp ga vượt lên, chiếc xe tải bất ngờ bẻ lái.

Người lái xe thò đầu ra, là một ông lão đang vẫy tay chào hàng xóm của quán bên cạnh.

Những người hàng xóm nở nụ cười vẫy tay chào ông lão.

Mẹ nó, chạy nhanh lên!

Này mẹ nó, đây là duyệt binh sao?

Kính chắn gió của chiếc xe Mercedes bị ám đen bởi khói thải của chiếc xe tải nhỏ.

Thương lão gia tử ngồi ở băng ghế sau, sắc mặt tối sầm: "Lão già kia, lái xe gì vậy, đốt củi à?"

Tài xế:"......"

"Nó cách cửa hàng tạp hóa đó bao xa?"

"Nửa con phố."

"Dừng ở một bên, ta đi qua."

  "Vâng!"

......

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro