Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong giờ cao điểm buổi tối, trên con đường một chiều của khu ổ chuột, chiếc xe van nhỏ chín rẽ mười tám quẹo, cưỡi mây đạp gió, chiếc xe Mercedes ở phía sau vừa đi vừa dừng.

Thương lão gia tử: "..."

Bị đùa giỡn thậm tệ.

Thương lão gia tử không thể chịu đựng thêm được nữa, bèn ra lệnh cho tài xế tìm chỗ đậu, định tự mình đi bộ đến nơi.

Đúng lúc này, không hề báo trước, chiếc xe van nhỏ như con rồng vẫy đuôi đột nhiên đừng lại.

Tài xế của xe Mercedes giật mình, ngay lập tức đạp phanh, suýt chút nữa đã va chạm vào đuôi xe.

Ông lão thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô của chiếc xe van nhỉ và hét lên điều gì đó với "Cửa hàng bánh rán lão Vương" ở bên đường, chủ hàng trả lời "Được rồi", nhanh chân đi lại với một chuỗi kẹo hồ lô.

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm.

Chiếc xe Mercedes - Benz: "..."

Một phút của lão gia nhà ta có bao nhiêu quý giá, không có thời gian đâu?

Tài xế xe Mercedes mặt tối sầm và bấm còi một lúc.

Lão nhân gia mở cửa xe liếc lại đây một cái, nhanh chóng gật đầu cắn hai viên kẹo kéo, Vương lão bản tiệm bánh rán lùi lại một bước, lớn tiếng nói: "Tham thúc, nhớ tới, tới nhà chúng ta ăn cơm vào lúc sáu giờ."

"Biết rồi, đem xe trở về liền đến."

Ông già chào một tiếng và thu người vào trong cửa kính xe.

Cũng không biết lão lăn lội với nó như thế nào, nhưng thấy chiếc xe van nhỏ rung lên bần bật khi tới sườn núi và không leo lên được.

Thổi ra một làn khói đen lớn, trôi thẳng về phía sau còn quẹo một khúc cong.

Mẹ nó? !

Khi tài xế chiếc Mercedes nhìn thấy điều này, anh ta vội vàng lùi xe lại nhưng đã quá muộn, chiếc xe van nhỏ lảo đảo lắc lư và đuôi xe đạp mạnh vào xe của anh ta.

Thương lão gia tử: "??????"

Bang——

Một âm thanh đột ngột trên con đường một chiều.

Chung quanh yên tĩnh một hồi.

Tài xe chiếc xe Mercedes quả thực là đậu má lo lắng khẩn trương quay lại nhìn lão gia nhà mình.

Lần này, cú va chạm không hề nhẹ, Thương lão gia tử suýt nữa thì vẹo cổ, nét mặt cũng méo mó, hai tay phát run vì tức giận.

Thương lão gia tử nói: "Tôi không quan tâm thứ trước mắt là củi hay than, để lão già đó nhanh chóng mau qua cho tôi một lời giải thích!"

Tài xế nuốt khan cổ họng: "Vâng!"

Bên này.

Trên chiếc xe van màu trắng.

Đại Bạch lại gây họa rồi, Tham lão gia tử cảm thấy một trận đau lòng, vốn nghĩ rằng mình đã không lái ô tô hơn mười năm và cuối cùng cũng có cơ hội tập luyện "Độ dốc nhỏ", kết quả trượt chân và hai tay không nghe lời, xe trượt xuống.

Xong rồi.

Đụng phải chiếc xe Mercedes-benz phía sau, này phải bồi thường nhiêu tiền.

Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, Tiểu Lãng có bảo hiểm cho Đại Bạch, và chiếc Mercedes khẳng định cũng phải có bảo hiểm.

Tham lão gia tử ngồi trên ghế lái một lúc, nhìn qua gương chiếu hậu, ông thấy tài xế xe bước ra khỏi xe với vẻ mặt tái nhợt.

Lão gia tử hoảng sợ, trợn mắt ngoác mồm, nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng lên, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, lao về phía ven đường chơi đùa với nhị bảo lão Vương nhà mình.

Tham lão gia tử lớn tiếng nói: "Ai nha! Không sao chứ? May mà ta phản ứng nhanh, lần sau đừng xông vào đường nữa!"

Vương nhị bảo tỏ vẻ bối rối: "???"

Tài xế chiếc Mercedes: "..."

Vương nhị bảo đứng lên: "Ngài nói gì thế, Tham gia gia?"

Tham lão gia tử nháy mắt với nhi tử: "..."

Lão gia tử bối rối quay đầu nhìn về phía tài xế chiếc Mercedes: "Tiểu huynh đệ, ngươi xem chuyện này..."

Thực ra, sau khi xuống xe, tài xế chiếc Mercedes hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy lão gia tử lái chiếc xe van, trông tuổi ông cũng lớn, hắn rất bất đắc dĩ, vì trốn đứa nhỏ, thiệt hay giả cũng không biết, chỉ nhìn tuổi tác cũng lớn, cũng không thể lừa dối người già.

Lại nhìn về phía lão gia tử, ngồi xổm trên mặt đất gãi gãi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Xong rồi, xong rồi..."

Tài xế vô lực mà thở hắt ra: "Lão gia tử, không cần ngài bồi thường, chúng tôi có bảo hiểm..."

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Tham lão gia tử thay đổi, bỗng nhiên đứng lên, cười nói: "Thật à, quá tốt rồi, tôi cũng có bảo hiểm."

Tài xế: "......"

Không đợi bên kia đáp lại, Tham lão gia tử lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, người tài xế đứng trong tình thế khó xử, ngửa cổ nhìn Đại Bạch có thêm một vết móp, nhìn thấy lão gia nhà mình đang thò đầu ra từ phía ghế sau.

Thương lão gia tử đoán được tình hình, mở cửa bước ra ngoài.

Tham lão gia tử cầm điện thoại nói chuyện một hồi rồi cúp máy.

Đến gần, hai lão nhân gia đứng đối diện nhau.

Khi thấy người bên kia cũng tầm tuổi mình mà quan sát tỉ mỉ một phen.

Thương lão gia tử thắc mắc: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn lái xe, có sách không?"

* 本子: từ này m ko hiểu nghĩa lắm, tra gg vs hanzii thì nghĩa là sách vở, tập vở. ko rõ ý nghĩa câu này là gì, nên m vẫn sẽ để vậy. Bạn nào biết chỉ giúp mình nhé.

Tham lão gia tử từ trước đến nay không chịu nhận mình già, nghe vậy liền không vui, vội la lên: "Có chứ, tại sao không có? Không có sách ta dám lại xe sao? Ta là lão phu ba mươi năm kinh nghiệm lái xe!"

"Cũng chỉ lão tài xế, ngươi có phải là bị trượt xe?" Thương lão gia tử cười nhạo, "Đã lớn tuổi rồi không được phép lái xe biết không?"

"Ai già chứ?" Tham lão gia tử tỏ vẻ khó chịu "Ta mới sáu mươi chín, ta vẫn có thể lái xe thêm một năm nữa! Cảnh sát không quản, ngươi quản sao?"

Thương lão gia tử sửng sốt một hồi, lão già này bằng tuổi chính mình, nhìn cũng quá già rồi đi?

Thương lão gia tử: "Sáu mươi chín ... Được rồi, ta đi hỏi cảnh sát giao thông đi? Ngươi đi tới cục cảnh sát khai một năm đi!"

Tham lão gia tử: "Luật pháp quy định rõ ràng, ngươi rõ ràng là một người thiếu kiến thức pháp luật."

"!!Ngươi!"

Chết tiệt, Thương lão gia tử trừng mắt lên, trái phải nhìn những người qua đường, nín nghẹn nửa ngày mới thốt được một câu:

"Ngươi cái lão thất phu!"

"Ngươi không thất? Ngươi vạn thất!"

"......Thao......"

"Cái gì? Ngươi đang mắng cái gì?" Tham lão gia tử ngắt lời, lông mày nhíu lại, "Đừng chửi bới, nếu còn nhỏ, ta sẽ bắt ngươi! Trông chẳng ra hình người, lái xe văn minh, giải quyết văn minh, ngươi biết không?" ? "

Không đợi Thương lão gia tử phát hỏa, Tham lão gia tử mò mẫm trong túi quần hồi lâu lấy ra một cuốn sổ nhỏ:

"Nhìn xem, ta có bằng lái xe C1, bảy mươi tuổi mới không cho lái xe, ta mới sáu mươi chín tuổi, cũng không phải là ta vô căn cứ."

Thương lão gia tử nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc.

"Ngươi cái lão gia hỏa, một tuổi rưỡi, ngươi quậy phá cái gì vậy?" Thương lão gia tử khịt mũi, "Không thấy rằng tất cả những người lái xe trên đường đều là người trẻ tuổi sao? Ngươi già hậu đậu, tay chân vụng về, chỉ gây phiền phức cho người trẻ tuổi. "

"Này, ngươi nói là ai lão, ta mới..."

"Ngươi mới sáu mươi chín."

"Đúng, đúng, không được nói như vậy," Tham lão gia tử lẩm bẩm, "có thể lái thêm một năm là một năm, ta muốn đi đâu liền đi đó?" Ông trên dưới đánh giá Thương lão gia tử, "Ngươi không biết lái xe?"

Thương lão gia tử ngẩng đầu nói: "Đương nhiên biết, nhưng ta thuê tài xế, muốn đi bất cứ nơi nào ta muốn, vì vậy chính mình không cần bị liên lụy".

"Kẻ có tiền", Tham lão gia tử cười khinh khỉnh nói, "Kia là có ý gì? Lái xe là sự lãng mạn của đàn ông. ngươi có biết tốc độ và đam mê không?"

"..."

Thương lão gia tử nghẹn một lúc.

"Lão đệ, ngươi bao nhiêu tuổi, đến sáu mươi lăm không?"

"Bằng nhau, cùng tuổi với ngươi, nhỏ hơn ngươi hai tháng."

"... Không giống."

"Đều là lão gia hỏa."

Không hiểu sao cả hai lại cùng nhau im lặng.

Một lúc sau, Thương lão gia tử sờ lên cái đầu trọc lóc Địa Trung Hải của mình, khẽ thở dài nói: "... Ta già rồi, mắt cũng không theo kịp, lão bà cùng hài tử ở nhà không cho tôi lái xe. "

Tham lão gia tử chớp mắt, nhếch miệng cười: "Vậy thì lái xe vào cửa nhà, như tôi thì cứ lái xe trên con đường này, mỗi ngày đi mười vòng, đã ghiền, không thì một năm sau nhất định sẽ tiếc nuối."

Thương lão gia tử cùng lão tránh vào vỉa hè: "Có cái gì tiếc nuối, tôi hiện tại lúc không có chuyện gì liền đi câu cá."

"Ông có thể câu cá? Cũng đúng, không có giới hạn độ tuổi để câu cá."

"Tôi có thể làm bất cứ thứ gì."

"Ngươi bản lĩnh a."

Tham lão gia tử lấy điện thoại cũ ra liếc nhìn thời gian, ước chừng nửa giờ nữa công ty bảo hiểm đến, may mà hai chiếc xe va chạm ở ven đường, không đánh bạc.

Xảy ra tai nạn, xe không thể dời đi, thấy đối phương cũng không có ý lên xe, Tham lão gia tử nhìn Đại Bạch một chút, cười nói:

"Cái gì cũng biết. Còn có thể lái xe, câu cá và làm điều này điều kia, chơi cờ tướng không, tới đây chơi một ván?"

"Tôi muốn tới bên kia."

Thương lão gia tử chỉ tay về hướng cửa hàng tạp hóa.

"Tôi sẽ qua đó sau," Tham lão gia tử nói, "Ông không thể rời đi. Ông đã thấy tình hình. Ông để người lái xe thuê ở đây, làm cho tôi cảm thấy như bắt nạt trẻ em của người khác vậy."

Thương lão gia tử: "..."

Vì vậy, Tham lão gia tử lấy ra một bộ cờ cũ nát từ trong Đại Bạch, dính đầy dầu mỡ, trải trên mặt đất, lấy hai tấm đệm dày đặt ở lề đường, để Thương lão gia tử ngồi xuống.

Hai người bắt đầu đánh cờ chờ công ty bảo hiểm đến, thỉnh thoảng lại nghe thấy: "Chiếu tướng!"

Khi người phụ trách của công ty bảo hiểm đến, anh ta đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Hai lão nhân gia đang ngồi trên lề đường, xung quanh là nhiều người hàng xóm đứng xem.

"Đi sai rồi..."

"Mẹ nó, không được đi lại!"

"Vây quanh."

"Lính không được đi ngang trước khi qua sông? A? Ngươi là lính đặc công cưỡi ngựa à?"

"..."

"Chiếu tướng!"

"Ngươi cái lão thất phu..."

*

6 giờ rưỡi về đến nhà, Tham Lãng đậu chiếc BMW trước cửa tiệm tạp hóa, đối diện tiệm uốn tóc của tiểu Lý, đang giúp trông tiệm. Anh ta nói rằng Tham lão gia tử đã đến cửa hàng bánh rán, ngày hôm nay lão Vương tổ chức sinh nhật.

Vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy một khách quen trong tiệm.

Tiểu Lý ngồi sau quầy với Lucky trên tay, vẻ mặt đờ đẫn nhìn người kia.

Khách hàng là một người đàn ông, nếu xét về dáng người thì hẳn là lão trung niên?

Lão đứng trước quầy, đang chọn đồ, nhìn không ra số tuổi, chỉ thấy lão đội một cái mũ lông chồn, vành thấp, đeo kính râm và đeo khẩu trang màu đen, trình độ ngụy trang quá cá, vừa thấy không phải là người đứng đắn.

Tham Lãng một thân chính trang âu phục cùng đôi chân dài miên man, vội vàng bước vào nhà.

Tiểu Lý thấy Tham Lãng rốt cục cũng trở lại, như nhìn thấy cứu tính, đem Lucky ném lên trên quầy, đứng dậy đi tới đón cậu.

Thẩm Lãng nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn.

Tiểu Lý nháy mắt ra hiệu, quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân xa lạ, lôi kéo cánh tay Tham Lãng đi về phía hậu viện.

Hai người tránh vào hậu sảnh, Tham Lãng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Lý "a ui" một tiếng, cẩn thận che miệng lại, nghiêm túc nói: "Người đó không bình thường, nhìn như mật thám, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng sắp bị cướp..."

Tham Lãng cười nói: "Làm sao có thể, hắn muốn mua cái gì?"

Tiểu Lý: "Chọn tới chọn lui, chọn nửa ngày. Tôi hỏi hắn, nhưng hắn cũng không nói. Sau lại nói, muốn mua một cuốn sổ, vì vậy tôi đã đưa cho hắn một chồng sổ và bảo hắn tự chọn, kết quả vẫn luôn chọn, chọn cả nửa giờ."

Tham Lãng nhíu mày: "Có cái gì để lựa chọn?"

Tiểu Lý: "Hắn nói rằng cuốn sổ của chúng ta đóng không tốt, lất tới giữa liền bị nứt ra. Tôi liền mang cho hắn loại chất lượng tốt, loại đắt tiền, loại bìa da, loại dán, loại khâu, loại dày, loại mỏng... Hắn lật từng trang từng trang, miết từng trang từng trang, xem kỹ hơn nửa tiếng đồng hồ, cứ như đọc truyện vậy".

Tham Lang: "..."

Hai người trở lại cửa hàng, Tiểu Lý chào hỏi một tiếng liền rời đi.

Thẩm Lãng ôm con mèo trong ngực đi vào quầy hàng, cười nói: "Thưa ngài, sổ tay của nhà chúng tôi đều là mua từ kênh hợp pháp, hơn nữa những nhãn hiệu này đều là công ty văn phòng phẩm nổi tiếng, sách cũng rất nổi tiếng, nếu là thực sự không tốt, ngài có thể chọn một vài cái trước, lấy về dùng, nếu ngài dùng không tốt, tôi sẽ tặng miễn phí cho ngài, nếu dùng tốt thì khi nào ngài có thời gian đi ngang qua đây, gửi tiền mua sách sau."

Thương lão gia tử nhấc mắt lên: "..."

Tham Lãng cười cười: "Ngài cảm thấy thế nào?"

Vừa rồi công ty bảo hiểm giải quyết xong vấn đề bồi thường tai nạn, Thương lão gia tử đi chệch đường, lái quá xa, đường một chiều không cho quay đầu, đi một vòng rồi quay lại thì không thấy Tham lão gia tử đang chơi cờ mình đâu, nên mới bỏ đi.

"Ta về sau sẽ không đi qua đây." Thương lão gia tử nói.

Đôi mắt đào hoa cong cong: "Vậy thì coi như lấy cớ mà kết giao hảo đi."

Thương lão gia tử dập tàn thuốc trong tay, giơ hai bàn tay già nua lên, ấn ngón trỏ lên chiếc kính râm, ánh mắt lộ ra ngoài nhìn người thanh niên một hồi: "Tôi làm bảo vệ trong thành phố, nên tôi đã quen với trang phục này."

Tham Lãng cười cười, không để ý lắm gật đầu: "Ừm, ngài từ từ chọn."

Đúng lúc đó, một khách hàng khác đến cửa.

Đó là một công nhân nhập cư đang thuê nhà gần đó, mặc quần yếm rằn ri và trang phục của công nhân xây dựng, phủi bụi trên người trước cửa một cửa hàng tạp hóa.

Gần đây, các tòa nhà đang được xây dựng ở nhiều nơi bên ngoài đường vành đai thứ năm, những người đi làm công về cơ bản sống trong các khu vực này.

Người đàn ông trung niên trên trán lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ khá mệt mỏi, vừa vào cửa liền gật đầu chào Tham Lãng, quen của quen nẻo mà đi thẳng vào bên trong cửa hàng, dừng lại ở quầy mỳ gói, lấy một gói mỳ, cùng một xúc xích giăm bông nhỏ rẻ tiền.

Hắn đặt gói mì ăn liền lên quầy, lấy năm tệ từ trong túi ra: "Anh trai, đủ chưa?"

Tham Lãng cười: "Vừa vặn."

"Đói bụng, nhà ở xa. Có nước nóng không?"

"Máy lọc nước ở đằng kia."

Người đàn ông trung niên liếc nhìn người đàn ông ăn mặc kỳ lạ bên cạnh, mở hộp mì ăn liền rồi đi lấy nước nóng.

Thương lão gia tử đang loay hoay với cuốn sổ ghi chú trên quầy, trầm giọng nói: "Vừa rồi tôi đi dạo quanh cửa hàng, một hộp mì của hắn có giá 4,8 tệ, xúc xích giăm bông có rẻ đến đâu cũng không phải giá 20 xu. Nó có thực sự vừa đủ?"

Tham Lãng vẫn như cũ cười cười: "Vừa đủ."

Thương lão gia tử vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp và xuất chúng của thanh niên.

Trong Tết Âm lịch, Thương lão gia tử đã từng nhìn thấy cậu trong một quảng cáo trên TV, trên thực tế, cậu dường như có khí chất hơn một chút, không có gì lạ khi con trai nhà mình yêu cậu, và cùng không phải chọn cậu chỉ vì vẻ ngoài.

Thương lão gia tử đặt cuốn sổ xuống: "...Tại sao lại vừa đủ?"

"Đều không dễ dàng, mệt mỏi cả ngày rồi."

Đôi mắt đào hoa của thanh niên rũ xuống, chắc là mệt mỏi nên khẽ lẩm bẩm như tự nói với mình:

"Ở đây mở cửa hàng vừa vặn, hắn đói bụng vừa đúng lúc, tôi tâm tình vừa hay, đuổi kịp thời điểm, cái gì cũng vừa vặn, không phải thật tốt sao?"

Qua lớp ngụy trang kín mít, cậu không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thương lão gia tử.

Đúng vậy, trăm năm nhân sinh vốn là gian nan, gặp người cũng tốt, đối nhân xử thế cũng tốt, hiếm thấy nhất chính là vừa lòng.

Người đàn ông trung niên lấy nước nóng từ máy lọc nước, đặt nó trên bệ cửa sổ một lúc lâu rồi ngồi đó, sùm sụp ăn.

Mùi thơm của mì ăn liền tỏa ra từ cửa hàng tạp hóa.

Sau khi ăn hơn một nửa tô mì, người đàn ông trung niên cúi đầu suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra một đồng hai tệ, mua hai quả trứng gà đồi, cẩn thận bóp vào trong hộp mì ăn liền, ăn chúng một cách ngấu nghiến, có chút xoắn xuýt mà nhìn phần mỳ còn lại.

Vẫn là chưa có ăn no.

Lúc hắn cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thanh niên cầm một cái thìa lớn tiến đến.

Tham Lãng đi tới trước mặt hắn, cho hắn thêm một thìa trứng chim cút ướp trà, có tới năm sáu quả, cười nói: "Đồng hương, ăn no đi."

Người đàn ông trung niên: "..."

Tham Lang quay người đi về phía phòng bếp ở phía sau.

Người đàn ông mập mạp ngẩng đầu nhìn bóng lưng thanh niên một hồi, sau đó đột nhiên cúi đầu tiếp tục ăn: "Ừ."

Khi cậu ra khỏi bếp, người đàn ông lập dị trước quầy đã rời đi.

Tham Lãng quan sát một lúc, hắn cầm một tập giấy da màu đen ở quầy hàng, để lại một tờ một trăm tệ đè dưới chân mèo chiêu tài.

Thanh niên mỉm cười, gẩy gẩy ​​mẩu thuốc lá trong gạt tàn.

Có ai nhìn thấy bác bảo vệ mặc áo khoác Amani, đi giày da TOD'S, đội mũ lông chồn và hút thuốc China mềm chưa?

Người từ phía Thương Vũ Hiền?

Đến đây để thăm dò cái gì?

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Tham Lãng đang định lên lầu thay đồ thì nhận được tin nhắn WeChat của Chúc Trọng.

Chúc Trọng: "Để tránh tình trạng 'tự hỏi và tự trả lời' như chiều nay, chúng tôi đều đồng ý rằng tốt hơn là nên ghi nhớ những câu hỏi khó nhất và khó diễn đạt nhất trong kỳ trước, đến lúc đó chắc chắn sẽ đạt được điểm cao. Thạch tổng vừa nãy cho tôi tổng hợp một bản đề thi tuyển sinh khoa quan hệ công chúng cho anh, để tôi chuyển cho anh, anh nhận lấy đi, ghi nhớ một chút."

Nghe Chúc Trọng nhắc nhở, Tham Lãng nhớ tới ——

Trong bài kiểm tra chiều nay, các tinh anh mới được thăng chức có hai bài, bài đầu tiên là câu hỏi trắc nghiệm, điền vào chỗ trống, tổng quan về doanh nghiệp và câu hỏi thực tế. Còn lại là một tờ giấy trắng khổ lớn, trên đó chỉ viết "câu hỏi biểu đạt", nói rằng "hãy tự hỏi và tự trả lời câu hỏi, câu hỏi dễ thì không được điểm cao, câu hỏi khó thì cũng không viết được."

Chỉ có bá tổng phúc hắc với miệng lưỡi độc ác mới có thể nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ như vậy để gây khó dễ cho người mới.

Tham Lãng quyết định thức cả đêm, học thuộc lòng tất cả những câu hỏi khó nhất, đến lúc tùy tiện viết một câu là sẽ đạt điểm tuyệt đối.

Không lâu sau, ông ngoại liền gọi điện thoại tới.

Tham lão gia tử tổ chức sinh nhật cho lão Vương của tiệm bánh rán, uống chút rượu rồi say khướt hỏi: "Tiểu Lãng, trà Tết con mang về cho ta bao nhiêu tiền?"

Tham Lãng dừng một chút: "Bảy mươi... khối."

"Một hoặc hai?"

"Ừm."

"Thật tốt quá, ta cho mấy lão gia tử nếm thử, bọn họ đều uống một hơi ngon lành, cảm thấy rất tốt."

"Không sai là được rồi."

Đó là 702.000 tệ cân trà!

"Tiểu Lãng, mấy người thích uống trà của con cùng ta đều nói uống rất ngon, muốn có, ta đã hứa với bọn họ, ta sẽ đãi bọn họ, thứ bảy con có thể lấy cho ta hai mươi cân nữa, ta sẽ cho. "

Tham Lãng: "?!?!?"

Lão già thối tha, sao không trả hai mươi cân gạo? Ngay cả khi bán cửa hàng tạp hóa, cũng không thể mua được!

Cũng không biết bắt đầu phun tào từ đâu.

*

Chiều thứ Ba, những người ưu tú mới được thăng chức lần thứ hai đi đến phòng họp ở tầng 64 để tiếp tục kỳ thi.

Lần này là kiểm tra năng lực toàn diện, so với bài kiểm tra của bộ phận tự tin hơn rất nhiều, tân thủ tựa hồ nhiều hơn so với hôm qua.

Tham Lãng vẫn ngồi ở vị trí hôm qua, hàng cuối cùng, Chúc Trọng ngồi bên kia lối đi, bọn họ cũng không còn run rẩy như hôm qua.

Cặp mắt đào hoa nhìn về phía cửa, vui mừng mà lộ ra ý cười tự tin.

Tham Lãng cười híp mắt: "Tiểu Chúc..."

Chúc Trọng: "? ? ?"

Chúc Trọng sững sờ nhìn cậu một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu nhìn xuống dưới thân mình.

Tham Lãng: "Ngươi đang nhìn cái gì? Ta nói cho ngươi biết, tối hôm qua ta đã ghi nhớ gần mười năm các câu hỏi tự luận, đều là các đề tài được điểm cao."

Chúc Trọng: "Ngươi vừa nãy cười cái gì?"

Tham Lãng: "Ta tràn đầy tự tin, cho nên ta muốn cười."

Chúc Trọng: "À...Ngươi cũng cười...quá... Cái kia, giống như nụ cười lừa gạt của Mona Lisa, nếu như ngươi là con gái và cười với ta như vậy, nhất định là do ta quên kéo khóa quần. "

Tham Lãng: "...Mẹ kiếp."

Lúc này, Thẩm Tường Vi mang theo đội tinh nhuệ của cô ấy đi vào.

Một lúc sau, Tiểu Phương và Tiểu Viên cũng vào cửa, khi Thương Vũ Hiền bước vào so với ngày hôm qua cũng không hề có sự khác biệt.

Đúng như dự đoán.

Tất cả mọi người đều đoán đúng, sau khi phát đề thi, cũng giống như hôm qua, có hai tờ giấy, một tờ in sẵn đề bài, tờ còn lại là giấy trắng, quả nhiên... quả nhiên...

Rõ ràng, đại bảo bối lần này cần ăn quả đắng, và thói quen cũ không còn phù hợp với tất cả mọi người.

Trên có chính sách, dưới có đối sách.

Thương tổng thậm chí còn không thay đổi lời thoại của mình, ôi ôi.

Những người mới đều căng thẳng, và tất cả họ đều rất phấn khích khi ngồi trên những chiếc ghế cầu thang.

Ngồi trên bục giảng, Thương tổng trầm giọng nói vào micro:

"Một câu hỏi thuyết trình. Trước tiên bạn hãy viết ra câu hỏi. Quá khó thì viết không được, dễ quá thì điểm không cao, các bạn tự xem xét rồi quyết định."

Chúc Trọng vui mừng mà gục xuống bàn bắt đầu viết chữ.

Tham Lãng cũng cảm thấy cao hứng, nhanh chóng viết ra những câu hỏi siêu khó, điểm cao mà mình có thể ghi nhớ kỹ lưỡng, với những đáp án hoa mỹ thực sự khó thuộc lòng như luận văn.

Một lúc sau, nhóm người mới viết xong, đang muốn bắt đầu trả lời bài thi, Thương Vũ Hiền đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Người mới: "???"

Thương Vũ Hiền cụp mắt xuống, mặt không thay đổi nói vào micro:

"Mọi người, xin hãy chuyển mảnh giấy mà bạn đã viết câu hỏi của mình ra phía sau. Các đồng nghiệp ở hàng cuối cùng, xin hãy mang câu hỏi đến hàng đầu tiên."

Tất cả mọi người: "!!!!!!!!!"

Trong phút chốc đó, trong phòng hội nghị nhóm người mới từng bước giống như cùng nhau đi qua, chung quanh yên tĩnh, phảng phất không có một bóng người...

Đột nhiên, có một âm thanh "wow".

Sợ hãi cũng có... Nức nở cũng có... Cuồng loạn cũng có...

... Chủ tịch này thực sự muốn xấu đến mức nào! Ahhhhhh!

Đây là ma quỷ, ma quỷ!

Tham Lãng nhất thời không biết nên nói cái gì, liền cứng đờ người trên ghế, nhìn người yêu mặc âu phục, giày da ngồi ở phía xa.

Quả thức... quá quá quá quá...

Thật thú vị!

Sau đó, Tham Lãng thẳng tắp mà ngồi ở đó, nhìn Chúc Trọng đem vấn đề của chính mình đi đến hàng thứ nhất, sau đó từ hàng đầu tiên tiếp nhận một tờ giấy có mấy câu hỏi xa lạ.

Anh chàng ngồi ở hàng ghế đầu là ai? Anh ta đã viết vấn đề gì vậy...

Chúc Trọng trong đôi mắt mang theo nước mắt.

Mọi người không thể nào tốt...

Ừm.

Sẽ không trả lời, ha ha.

Một tiếng sau, một cô gái mảnh mai duyên dáng đứng dậy đưa tờ giấy trắng.

Nhân tiện, về cơ bản mọi người đều giống như Chúc Trọng.

Tuy nhiên, rất nhanh có một số tiền bối ưu tú đã phát hiện ra——

Tất cả mọi người đều thất thần, ngoại trừ thanh niên tuấn mỹ ngồi ở hàng cuối cùng, thực ra rất an tâm tự tin.

Tất cả mọi người đều nói rằng đó là người yêu của Thương tổng.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro