Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng họp tầng 64, những luồng oán hận sắp biến thành màn sương đen.

Lúc này, giám đốc Thạch phong hoa tuyết nguyệt đã bị đám người mới ở trong lòng đập nát vạn lần.

Tham Lãng nhanh chóng làm xong bài thi, còn hơn nửa tiếng nữa, lần này cậu không ngủ trên bàn mà ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn chằm chằm người yêu đang ngồi trên bục giảng.

Thương Vũ Hiền đang thì thầm với Thẩm Tường Vi đang ở bên cạnh anh về công việc kinh doanh, thỉnh thoảng sử dụng điện thoại di động của mình để xử lý thông tin công việc do cấp dưới khác gửi đến.

Như thường lệ, anh đang mỉm cười, trên khuôn mặt có nét dịu dàng, dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói ra những lời chấn động nhất thế giới, khiến người ta không nói nên lời, sặc sụa, mù mịt muốn chết.

Không thấy rằng các giám đốc điều hành cấp cao của các bộ phận của Hengshang đều đã được điều chỉnh tốt sao?

Nhìn xem, Thương tổng một thân âu phục với vẻ mặt điềm tĩnh và uy nghiêm, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh đầy nghiêm túc và tập trung, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, còn có từng câu từng chữ thong thả ung dung hiểm ác, cái này gọi là tương phản manh nha!

Nào, mắng tôi đi, ngài có mắng tôi ghê gớm như vậy thì mới có khả năng vươn lên dẫn đầu, giải thưởng cuối năm này đều dựa vào ngài mắng!

Hừ, có bản lĩnh đi vào phòng đen kiểm điểm của các tinh anh, bị miệng lưỡi độc địa của ông chủ đẩy vào trạng thái cực đoan, không thể phản kháng, chỉ có thể hưởng thụ, thậm chí quen rồi, nếu một ngày không bị mắng liền cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, luôn cảm thấy trong người thiếu thiếu một cái gì đó, mất đi cảm giác sảng khoái tột cùng, cuộc sống thật buồn tẻ.

Trên thực tế, Thương Vũ Hiền mà Tham Lãng nhìn thấy cũng không khác với những người khác, anh luôn có khuôn mặt thanh tú, hoàn mỹ và trẻ trung như vậy, cùng với phong thái lạnh lùng khiến người ta không thể rời mắt, với bất cứ người nào anh cũng đều duy trì khoảng cách thận trọng.

Tuy nhiên, so với tâm lý kỳ lạ "bị mắng như bị đụ" của các tinh anh trước mặt Thương tổng, khi đối mặt với Thương Vũ Hiền như vậy, suy nghĩ của Tham Lãng dường như tò mò hơn một chút——

Thiếu thao

Từ trầm ổn đến lãng mạn, từ tự phụ đến quyến rũ, trung gian chỉ cách một chiếc giường.

Mặc dù Thương Vũ HIền trông vẫn có vẻ cấm dục với chiếc áo sơ mi cài cúc đến tận cổ, nhưng trong tâm trí của Tham Lãng, cậu đã hết lần này đến lần khác lột trần anh.

Thanh niên ngồi chỗ cao nhất, trơ mắt nhìn người yêu ở chân cầu thang đang mắng nhân viên.

Lúc này, Thương tổng toát ra vẻ quyến rũ độc nhất vô nhị của bá tổng, ánh mắt dịu dàng và lời nói nhỏ nhẹ khiến trưởng phòng nhân sự Thẩm Tường Vi oán giận đến đỏ mặt và hô hấp không thông.

Lúc này cảm nhận được ánh mắt của người yêu, Thương Vũ Hiền theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cao thanh niên đang chăm chú nhìn mình.

Một khi ánh mắt của hai người gặp nhau, họ sẽ không thể tách rời trong một thời gian dài.

Thương Vũ Hiền thoáng sững sờ, nghiêng đầu thì thầm điều gì đó với Thẩm Tường Vi, cô nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy và đi đến chỗ ngồi bên cạnh phòng họp.

Thanh niên chống một cánh tay, đầu lười biếng nghiêng trên cánh tay, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, khóe môi nở nụ cười quyến rũ, dường như có một tia sáng dưới ánh đèn sợi đốt.

Thương Vũ Hiền hô hấp cứng lại, tiếng ồn ào xung quanh biến mất khỏi tai anh, anh nhìn chằm chằm vào Tham Lãng và dần dần mất đi tầm nhìn.

Dù không ai cố tình xa lánh người ngoài, mà phần lớn thời gian hai người ở cùng một chỗ với nhau khá nhiều, ăn ý mà không cùng nhau ở trước mặt mọi người ở công ty.

Không biết tại sao, nhưng trong phòng họp lớn với hàng trăm người này, nhìn thấy thanh niên nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt tục tĩu và rõ ràng như vậy, Thương Vũ Hiền cảm thấy một chút lo lắng mới mẻ từ tận đáy lòng, như thể anh ở dưới con mắt của mọi người bị cậu...

Thương Vũ Hiền không thoải mái dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt, lúng túng tránh tầm nhìn của cậu, nhưng tầm nhìn ngoại vi của anh không tự chủ được thường xuyên hướng lên trên.

Thanh niên có ngoại hình quá nổi bật, mới vào làm chính thức được hơn một tháng, cậu chuyên tâm vào việc học như không biết mệt, năng lực làm việc của cậu nhanh chóng được ban giám đốc khẳng định, cậu chỉ là còn trẻ và tương lại chú định làm người khác chú ý.

Người ta nói đàn ông chăm chỉ có mị lực nhất, trong mắt Thương Vũ Hiền, Tham Lãng là người cómị lực nhất trên thế giới.

Trong đầu anh chợt hiện lên một nụ hôn, những lời mà Tham Lãng đã nói câu nói kia khi thở hổn hển trên người anh.

"Đây là cuộc sống tương lai của tôi, khi đi làm, tôi dành toàn bộ sức lực để làm việc cho anh, khi tan sở, tôi dùng đủ mọi tư thế để tập trung làm anh."

Khi đó, Thương Vi Hiền lần đầu tiên nếm trái cấm, dưới sự hướng dẫn của thanh niên đối với kiến thức nửa vời giữa nam nam, bị người yêu chọc phá tới cả người phát sốt, trái tim chợt cao chợt thấp không biếtt làm sao cho phải, đâu còn tinh lực suy nghĩ lời nói làm càn đùa cợt của cậu ở trên giường.

Bây giờ nghĩ lại, trong hoàn cảnh hiện tại, câu nói đó như một lời tiên tri, thực sự không thể thuyết phục hơn.

Thương Vũ Hiền nhìn cậu chằm chằm, những hình ảnh sống động trong đầu anh bắt đầu tiêu tan, lần đầu tiên anh nhớ lại những chuyện giường chiếu trước đây từ góc nhìn của Chúa. Một người yêu xuất sắc như vậy khi ôm mình trên giường trông như thế nào?

Hôm nay Tham Lãng lần đầu tiên mặc một bộ âu phục cao cấp, thắt cà vạt, khiến thanh niên thường ngày cởi hai cúc trông như bị che khuất hoàn toàn. Cho dù là như vậy, lúc này trong đầuThương Vũ Hiền, chính là hình ảnh Tham Lãng trên người thiêu đốt không còn một sợi tơ hồng.

Ánh mắt Thương Vũ Hiền rơi vào trên mặt thanh niên ở phía xa, sau đó lại đi xuống nhìn về phíangực thanh niên.

Xuống chút nữa thì tầm mắt của anh bị cái bàn che khuất, nhưng anh tự nhiên có thể hình dung đến đường nhân ngư, vòng eo thon gầy mà cường tráng, thân hình gợi cảm có thể giết người, đôi chân dài khiến người ta phải suy nghĩ...

Đôi mắt hoa đào quyến rũ ấy khẽ nheo lại khi hôn anh, khuôn mặt cực thịnh hiện lên sự nhớ nhung sâu sắc đối với anh, cơ bụng gầy nhưng săn chắc lấm tấm mồ hôi... Trong lúc dây dưa, cậu phát ratiếng rên nghẹn nghẹn, cả người đều chìm vào vòng xoáy sương mù, hung hãn công kích trở nên ôn nhu mềm mại, tư thế thở dốc càng thêm sinh động mê người, nghe cậu hết lần này đến lần khác bên tai anh thì thầm tình cảm với mình, để cho Thương Vũ Hiền thậm chí có chút ảo giác nghĩ rằng thanh niên là người chịu thiệt ở trên giường.

Não bổ tới đây, nhịp tim Thương Vũ Hiền đột nhiên tăng nhanh, máu như chảy ngược lên đỉnh đầu, cổ họng lập tức khô khốc.

Tham Lãng vẫn như cũ nhìn anh không chớp mắt.

Thương Vũ Hiền cũng chăm chú nhìn người yêu của mình, đột nhiên đứng dậy, liếc mắt thật sâu nhìn cậu, sau đó đi về phía cửa phòng họp cầu thang.

Còn 20 phút nữa là kết thúc bài thi, Tham Lãng nhận được tín hiệu từ ánh mắt thâm thúy của người yêu, chợt mỉm cười, cầm tờ đề thi đứng dậy đi xuống bậc thang.

Những người mới đang nghiến răng nghiến lợi vắt óc trả lời tờ giấy, dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người, Tham Lãng là người đầu tiên đặt tờ giấy lên bàn trước mặt Thầm Tường Vi, sau đó đi theo Thương Vũ Hiền ra khỏi cửa.

Thẩm Tường Vi có chút kinh ngạc cầm hai tờ giấy lên, đáp án được viết dày đặc trên đó, cô ngẫu nhiên chọn ra một câu hỏi, vậy mà là câu trả lời cực kỳ chính xác.

Sau khi bước ra khỏi cửa phòng họp, Tham Lãng hất cằm lên nhìn bóng lưng người yêu cách đó không xa, hai người một trước một sau bước nhanh trong hành lang yên tĩnh.

Ở cửa phòng rửa tay phía đông của bộ phận nhân sự có treo biển báo "Đang bảo trì", Thương Vũ Hiền liếc về phía sau, vòng qua đằng sau tấm biển, đẩy của cửa đi vào, còn chưa tới bồn rửa tay, Tham Lãng cũng đi vào, tiện tay khóa trái cửa phía sau.

Thương Vũ Hiền ngước mắt lên nhìn cậu, và thanh niên cũng chăm chú nhìn anh, Tham lãng tiếp tục bước đi, và bước nhanh đến phòng vệ sinh, mở từng cánh cửa để kiểm tra xem không có ai ở đây.

Tham Lãng xoay người, đi tới trước mặt Thương Vũ Hiền, hai tay ôm eo anh, đem anh ấn ở trên bồn rửa tay, hai người nhìn nhau một hồi.

Không đợi được mà không có dấu vết khác người, nhìn thấy chính mình ở sau trong mắt đối phương đang nhìn chăm chú người yêu, tất cả lời nói dí dỏm đột nhiên biến mất ở bên môi.

Khu vực xung quanh đặc biệt yên tĩnh và bầu không khí dần dần ấm lên.

Bên trong đôi mắt đào hoa mang theo ý cười mơ hồ, nghe được người yêu hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp nóng lên, Tham Lãng từng chút một hướng đến gần môi của Thương Vũ Hiền, "Chờ không được nữa? Tôi bị anh làm cho cứng rồi." Hơi thở của thanh niên phả vào mặt khiến người đàn ông không khỏi rùng mình.

Thương Vũ Hiền vòng tay qua cổ Tham Lãng, ghé sát môi vào tai cậu: "Sao màu cà vạt của em lạirực rỡ như vậy?"

Tham Lãng: "? ? ?"

Thương Vũ Hiền quay đầu lại, chóp mũi khẽ chạm vào mũi cậu, lông mi khẽ run: "Sao bộ âu phục lại đẹp như vậy, còn keo trên tóc là cái gì?"

Tham Lãng hô hấp tăng nhanh: "..."

Đôi môi của Thương Vũ Hiền dần dần đến gần cậu, đến khi hai người gần như chạm vào nhau, anh mới ngừng thở hổn hển, thanh âm rất mềm mại, giống như đang than thở: "Tham Lãng, em quá hấp dẫn người ta chú ý, đừng ăn mặc quá đẹp. trước mặt người khác..." Trán của anh áp vào trán của thanh niên, tựa hồ cả người đều có chút run rẩy.

Cho dù Tham Lãng có thể chịu đựng được giọng điệu làm nũng này, cho dù cậu cố gắng kìm nén nó như thế nào trong lúc này, cũng không thể ngăn được ham muốn cuộn trào trong cơ thể mình khi ôm người yêu trong vòng tay.

Tham Lãng ôm chặt lấy eo anh, nặng nề hôn một cái, thì thào nói: "Ở bên anh, tôi nhất định sẽ rất chói mắt."

Thương Vũ Hiền hôn lại cậu: "...Tại sao?"

Tham Lãng: "Bởi vì tâm tình thích hợp, bởi vì thời tiết thích hợp, bởi vì thời điểm thích hợp, ở bên cạnh anh, chính là thích hợp."

"... Tham Lãng, dừng lại, đừng ở chỗ này."

"Tại sao?"

"......Tôi không muốn......"

"Không muốn à?" Tham Lãng rướn người đụng phải anh, "Đã một tuần rồi, cảm nhận được nó không?"

"Tôi... lấy tay giúp em"

Tham Lãng dụ dỗ hôn anh: "Miệng có thể chấp nhận được."

Thương Vũ Hiền hô hấp không thông: "Được, được voi đòi tiên ..."

"Thật sự không muốn?"

Hỏi xong câu này, Tham Lãng càng ôm chặt hơn, gần như ôm nửa người đè lên bồn rửa mặt, tànnhẫn mà chặn lại môi của anh.

Thương Vũ Hiền cảm giác được người yêu khó có thể kiềm chế, bị cậu đè chặt, thắt lưng bị cạnhbồn rửa tay làm đau, "Tham Lãng, Tham Lãng, chờ đã..." Nhưng anh không có nửa điểm khí lực để từ chối, mặc cho người yêu mưa to gió lớn mà hôn anh, thỉnh thoảng hé môi và lẩm bẩm cầu xin sự thương xót.

Nụ hôn của thanh niên nóng bỏng và chân thành, lực đòi hỏi ngày càng mạnh, cảm giác giữa hai người ngày càng mãnh liệt, người đàn ông bị cậu làm cho ngạt thở, "Tối nay muốn đến nhà MinhHiên, tôi sợ tinh lực không đủ." Hơi thở hỗn độn của cậu nhẹ nhàng xoa dịu anh, khiến nụ hôn của người yêu chuyển từ mãnh liệt sang mềm mại kéo dài.

Bộ vest của Thương Vũ Hiền đã nhăn nhúm, cổ áo sơ mi bị thanh niên đẩy ra, trên cổ bị cậu cắn mút ra vết đỏ, "Lên lầu đi." Quần áo của Thẩm Lãng không hề tốt đẹp gì, nhưng so với cái này còn tệ hơn, chính là cậu khó nhịn được phản ứng, hơn nữa trong thời gian ngắn căn bản sẽ không biến mất.

Tham Lãng quay đầu sang một bên: "Tôi không đi."

Thương Vũ Hiền sửng sốt, "Làm sao vậy?"

"Tôi không muốn."

Thương Vũ Hiền: "..."

Đã bao nhiêu lần hai người ở trong văn phòng chủ tịch đến chán ngán, người yêu lại còn nói không muốn?

Tham Lãng hai tay ôm lấy anh, nhẹ hôn vành tai anh: "Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, tại sao phải đến văn phòng chủ tịch?"

Thương Vũ Hiền dừng lại một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi muốn em đi."

"Cái gì?" Tham Lãng chăm chú lắng nghe.

"Tôi nói tôi muốn em đi."

"Anh định làm gì? Hả?"

Thương Vũ Hiền đỏ mặt: "..."

"Mau nói cho tôi biết," Tham Lãng nhếch khóe môi, "Tại sao tôi phải đi?"

"Cái gì tại sao?" Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân không khỏi ửng hồng, vành tai cũng ửng đỏ, ghé vào tai cậu thì thầm: "Trời muốn mưa, cũng sẽ sáng, mặt trời mọc, mặt trăng cũng xuất hiện, tôiyêu em và cũng cần em, còn cần lý do sao?"

* "天要下雨,也要放晴,太阳出来了,月亮也会出来,我爱着你,也需要你,需要理由么? Câu gốc. ôi cái đoạn thơ con cóc của Thương tổng làm trái tim tôi muốn yếu đuối quá.

Tham Lãng: "..."

Có chuyện gì xảy ra với lời tâm tình đột ngột này?

Tim đập dữ dội vài nhịp.

Thương Vũ Hiền bị bức ép phải nói điều đó, khóe mắt ửng hồng mà nhìn cậu chằm chằm, và nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, để Tham Lãng đứng trước mặt mình.

Sau đó anh không nói thêm gì nữa nữa, ngồi xổm trên mặt đất.

(...)

Tham Lãng trên mặt nóng như lửa đốt, hơi thở trở nên hỗn đỗn lắp bắp nói: "Tôi, tôi còn tưởng rằng... anh không thích... cái này..."

"Tôi?" Thương Vũ Hiền nhướng mắt, "Em không thích mới đúng."

Tham Lãng: "Kỹ thuật của bảo bối thật lợi hại, tôi đương nhiên..."

Thương Vũ Hiền ngắt lời: "Em thích mấy giây?"

Tham Lãng: "..."

Trong nháy mắt lập tức nhớ tới, trước thời điểm đính ước, người yêu đã làm với mình một lần, chỉ làm một lần, khiến Tham Lãng cơ hồ trong nháy mắt đến mấy giây.

Khi đó Tham Lãng và Thương Vũ Hiền không quá quen biết, nên cậu quả thực mất cảnh giác.

Lúc này......

Chà, cũng không lạc quan lắm.

Một lúc.

Thực sự chỉ một lúc.

Tham Lãng trên mặt mang theo ửng đỏ khẽ rên lên một tiếng, Thương Vũ Hiền ho sặc sụa, vừa định nghiêng người tránh đi, nhưng đã quá muộn.

Một tuần không giao nộp thuế, tích trữ lại quá nhiều

Bắn rồi.

Thương Vũ Hiền: "!!!!!!"

Tham Lãng hoảng hốt, cẩn thận đưa tay nắm lấy quai hàm trơn tuột của anh: "...Bảo bối...cái kia...mỹ nhân.. . . . "

Thương Vũ HIền: "..."

*

Ngày này, Tham Lãng nói muốn đưa Thương Vũ Hiền đến nhà cậu ấy làm khách, nhân tiện nói về bộ phim, vừa lúc cũng chuẩn bị khai máy.

Khi nghe tin Thương Vũ Hiền sẽ đến thăm, Minh Hiên đã khẩn trương đến mức gửi hai đứa trẻ đến nhà mẹ vợ và dọn dẹp nhà cửa từ buổi chiều, chị dâu Minh hết sức vui mừng.

"Chúng ta ăn lẩu đi," chị dâu Minh đề nghị, "Náo nhiệt, thân cận, cũng không đến nỗi nhạt nhẽo"

Ảnh đế trán đổ mồ hôi, "Nhạt nhẽo, tại sao lại nhạt nhẽo?"

Chị dâu Minh thở dài: "Anh à, anh đừng coi anh ta là ông chủ, coi như là lần đầu tiên chính thức gặp em dâu, nếu không anh ăn không nổi bữa cơm này, anh đang lo lắng, mọi người cũng không thoải mái."

"Có lý đấy. Anh đi mua đồ."

Không nói hai lời, mặc quần áo còn mang theo khẩu trang, ảnh đế liền đi chợ mua thực phẩm

Hai vợ chồng đi qua đi lại cả buổi chiều.

Kết quả hẹn năm giờ, thời gian trôi qua, hai vị đại thần cũng chưa đến, nước lẩu sôi sùng sục, Minh Hiên gửi tin nhắn wechat cho Tham Lãng.

Minh Hiên: "Tiểu Lãng, sao em vẫn chưa đến? Em có biết chị dâu em đợi em bao lâu rồi không? Ta đi chợ rau mua hơn một ngàn tệ tiền đồ ăn. Ta đang chờ hai người tới đây cùng nhau ăn cơm, đếncùng có tới hay không?"

Nửa ngày không có hồi âm.

Một lúc sau.

Tham Lãng gửi đến một phong bì màu đỏ, Minh Hiên mở ra xem: một ngàn tệ.

Minh Hiên: "Đây là vấn đề của một ngàn tệ sao? Ta kém ngươi một hai tệ kia sao?"

Một lúc sau.

Tham Lãng đưa ra hai phong bao màu đỏ, Minh Hiên mở ra nhìn lại: một tệ. hai tệ.

Minh Hiên: "..."

Lầm này thực sự chọc tức ảnh đế, Minh Hiên bấm điện thoại, giọng nói của Tham Lãng khàn khàn, nghe như cạua ấy đang đi bộ bên ngoài: "Chúng tôi lái xe nửa đường và đi ngang qua chợ thựcphẩm, tôi xuống xe mua một ít thức ăn..."

"Ngươi tới đây đi, mua cái gì, " Minh Hiên cười cười, "Cũng rất đặc biệt, ta cùng chị dâu ngươi đều chuẩn bị xong tất cả đồ ăn."

"Không phải," Tham Lãng lái xe dừng lại một chút, liếc nhìn Thương Vũ Hiền đang ngồi ở phụ lái, thì thầm vào micro, "Em đưa đồ ăn... đến nhà vợ em..."

Thao.

Minh Hiên sững sờ: "Em thực sự là một người đàn ông tốt biết chăm sóc gia đình."

Mẹ ơi, có con dâu mà quên hết mọi thứ, Minh Hiên thầm chửi một câu, giống cái gì không giống, lại giống điểm này của mình.

Khoảng sáu giờ, Tham Lãng và Thương Vũ Hiền gõ cửa nhà Minh Hiên.

Chị dâu Minh vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, trên tay cầm một đống lễ vật.

"Mau vào đi." Minh Hiên tại huyền quang lấy dép lê, "Làm sao giờ mới tới? Chúng ta chờ lâu như vậy."

Tham Lãng cười: "Hết giờ làm cũng đã muộn, nửa đường tôi mới nhớ ra nhà ở Long Đình không có gì ăn, liền đi mua một ít, nếu không sáng mai anh ấy sẽ không ăn sáng."

Minh Hiên nhìn người yêu bên cạnh em trai mình: "Thương tổng, xin chào, anh đến làm khách, thật là rồng đến nhà tôm..."

"Là tôi mạo muội quấy rầy, Minh ca, gọi tên tôi là được." Thương Vũ Hiền hào phóng khéo léo, đem một đống tổ yến trong tay đưa tới, "Cái này cho chị dâu."

Danh xưng này trở nên cũng quá tự nhiên, hai vợ chồng nhà họ Minh cảm thấy thật thoải mái, nhìn nhau cười: "Cái gì mà quấy rầy hay không, mau vào đi, đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn rồi."

Phòng khách thơm mùi lẩu.

Giải thích thế nào nói chị dâu có ý kiến ​​hay, nồi lẩu là thần khí để giao tiếp tình cảm, hơi nước bốc lên nghi ngút từ trong nồi, bốn người ngồi quanh bàn sôi nổi, bầu không khí trở nên sôi nổi. ấm.

Chị dâu Minh vô tình hay cố ý nhìn Thương Vũ Hiền đang ngồi đối diện, nói thế nào nhỉ, người này thực sự không có lỗi gì, ngoại trừ việc anh ta lớn tuổi hơn Tiểu Lãng, nhưng lúc này cũng không thấy già, hai người nhìn qua vẫn là vô cùng xứng đôi.

Đều bị em trai nhà mình lừa, nếu không làm sao có thể dấn thân vào con đường khó khăn này?

"Thương tổng..."

"Chị dâu, gọi tôi là Tiểu Vũ đi, mọi người đều gọi tôi như vậy."

"Tiểu Vũ, lần sau tới nhà chúng tôi, đừng tiêu tiền nữa, nhờ có cậu, Minh ca của cậu mấy năm nay sự nghiệp rất tốt."

Chị dâu Minh luôn có ấn tượng tốt với Thương Vũ Hiền, thứ nhất, cô ấy nghe bạn gái và chồng của họ nói về tính cách của Thương Vũ Hiền, thứ hai, cô ấy nghe được rất nhiều điều tốt từ Tiểu Lãng, vì vậy cô ấy đã quan sát anh ấy rất kỹ. Lần này nhìn thấy phong thái tao nhã của anh ấy lúc ăn cơm, và phong thái của anh ấy, độ thiện cảm với anh ấy càng ngày càng tăng lên, quả thực ở trong lòng khen không dứt.

Minh Hiên trên mặt mang theo cảm kích nói: "Chỉ cần cậu và Tiểu Lãng khỏe mạnh, chúng tôi sẽ hạnh phúc."

Đều nói huynh trưởng như ca, chị dâu như mẹ, Minh Hiên và vợ đã giúp đỡ Tham Lãng rất nhiều trong những năm qua.

Biểu cảm của Thương Vũ Hiền so với trước đây càng ôn nhu hơn, ngồi ngay ngắn cùng ThamLãng trước mặt vợ chồng ảnh đế, giống như những đàn em nghe lời anh trai và chị dâu.

Sau bữa tối, chị dâu Minh đến nhà ngoại đón con.

Ba người đàn ông ngồi trong phòng khách uống trà trò chuyện một lúc cũng không bình thường.

Đàn ông mà.

Trong lúc Tiểu Lãng đang đi vệ sinh, Minh Hiên nghĩ đi nghĩ lại điều gì đó, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu Lãng nói, có đôi khi nó ở trong nhà cậu, không có gây phiền phức gì cho cậu chứ? Ở nhà cậu có con nhỏ, nó làm sao biết chăm con..."

"Đừng lo lắng, Đường Đường rất thích cậu ấy. Tiểu Lãng sống trong nhà tôi và đã giúp tôi rất nhiều." Vẻ mặt của Thương Vũ Hiền ôn nhu, giọng điệu khi nói chuyện với Minh Hiên rất khác so với trước đây, trước đó họ cũng đã gặp mặt mấy lần.

"Ở nhà cậu... hai người... khụ..."

Ảnh đế sắp xếp ngôn ngữ cả nửa ngày, hít sâu một hơi, dứt khoát trực tiếp hỏi tổng giám đốc:

"Cái kia... Tiểu Lãng... không có bắt nạt cậu chứ, cái kia? Chính là cái kia..."

Thương Vũ Hiền: "? ? ?"

"Chính là, cái chuyện kia." Minh Hiên giơ hai tay lên, ngón cái chỉ phải, "Tiểu Lãng thích cậu như vậy, ngay từ đầu nó đã nói với tôi, đối với cậu... rất... rất có... cảm giác, đúng, cảm giác. ....."

Minh Hiên ậm ừ nửa ngày, sau đó nghiến răng và nhắm mắt lại:

"Em dâu, Tiểu Lãng còn trẻ tuổi lại có sức lực, cậu..... Đừng, cho dù nó hồ đồ, Thân thể mới là quan trọng, nếu thật sự không được, cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lý nó..."

Thương Vũ Hiền sửng sốt một lúc, trong khoảng thời gian ngắn không rõ vì sao, sau đó anh dần dần hiểu ra, "bùm" khuôn mặt anh đỏ bừng, cụp mắt xuống có chút sững sờ: "... Minh ca, thật ra tôi còn tốt, chúng tôi..."

Minh Hiên cũng đỏ mặt, nhưng anh ấy đỏ mặt vì uống nhiều rượu, rượu vào mới lớn gan, "Tôi biết, hiện tại hai người rất hài hòa, hơn nữa Tiểu Lãng lại rất thích cậu, cho nên hiện tại nó tràn đầy năng lượng, đem cậu dằn vặt quá chừng đi... Khụ khụ.. Kỳ thực, chỉ vài năm này... nó có chút sung sức... sau này, nó sẽ không đối xử với cậu như thế nào nữa..."

Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Ý của ngài là ..."

"À, ví dụ như tôi, trước đây ở trên giường, đó là máy bay chiến đấu, chuyển mây... che mưa... lướt trên không, lộn nhào, cái gì đều có thể cùng chị dâu chơi... Sau đó 5 năm tôi thành máy bay ném bom... Ném xong lập tức về ngay... Hô hô... năm năm nữa...ha ha ha, 2 đứa con tôi đã lớn rồi, biết tôi bây giờ ra sao không? Máy bay trinh sát, chỉ nhìn, bất động!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Minh Hiên say khướt: "Sau một thời gian, nó đối với cậu không còn sự bốc đồng nữa, cũng không còn năng lượng đó"

Thương Vũ Hiền nheo mắt: "Thật sao?"

"Thật! Nấc, thật hơn đầu kim!"

Lúc Tham Lãng từ phòng vệ sinh đi ra, cậu nhìn thấy một màn Minh Hiên ngủ gục trên sô pha.

Thương Vũ Hiền đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt dịu dàng, nhưng theo kinh nghiệm của cậuđến nhìn, sắc mặt của đại bảo bối không được tốt lắm, đôi mắt của anh ấy quá hù người!

Thương Vũ Hiền: "Máy bay chiến đấu? Máy bay trinh sát?"

Tham Lãng: "? ? ?"

Thương Vũ Hiền: "Hô hô."

Tham Lãng: "..."

Tham Lãng nhìn anh, nhất thời tóc gáy dựng đứng, một cảm giác lạnh lẽo không hiểu dâng lên trong lòng.

Có dự cảm không lành, cậu vô thức co hai chân lại với nhau.

Đây là làm sao vậy?

...

******

01-01-2023

Cũng kịp up thêm 1 chương lên ngay ngày đầu năm mới. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, hạnh phúc,  thật nhiều may mắn và thật nhiều sức khỏe nha.

HAPPY NEW YEAR 2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro