Chương 57 - Ngoại truyện: Nuôi dạy con cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây hai người quá bận rộn, không để ý đến bọn nhỏ, Đường Đường trên đường đột nhiên hỏi:

"Đại ca, anh cảm thấy cô đơn sao?"

Khi đó vừa vặn đứng chờ đèn đỏ, một cô gái trẻ nhét tờ quảng cáo sản phẩm mới của KFC vào cửa kính ô tô.

Tiểu đoàn tử cúi đầu nghịch tờ rơi, nhỏ giọng nói: "Lâu rồi cha và anh không chơi với con. Ở nhà bà nội, Đường Đường cảm thấy rất cô đơn."

Thm Lãng đau lòng ôm lấy cô bé: "Thực xin lỗi, sau này đại ca ca sẽ cố gắng bồi em..."

Vừa dứt lời, tiểu đoàn tử liền nói tiếp: "Giai Giai nói với tôi rằng lúc cô đơn nên ăn nhiều đồ ăn ngon để cảm thấy dễ chịu hơn. Em thấy bạn ấy nói rất có lý."

Tham Lãng nhất thời nghẹn lời: "Vậy thì sao?"

Tiểu đoàn tử: "Ví dụ như... Hàn bảo bối gì đó..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Chà, bầu bạn của ba ba và đại ca ca, dưới sự cám dỗ của gà rán, chẳng là gì cả.

Vì vậy, hai người đưa tiểu đoàn tử đến KFC, hoàn toàn không để ý xung quanh có người quen hay không, ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn tiểu đoàn tử gặm hamburger cùng gà rán.

Tham Lãng: "Mua một hộp trở về đi."

Thương Vũ Hiền: "Không được."

Thương Vũ Hiền không muốn Đường Đường ăn quá nhiều đồ chiên, cho dù mua về cũng không thể để con mình ăn, thay vì treo cô bé tốt hơn hết là để cô bé tránh xa những thứ này để cô bế có thể không nhớ đến chúng.

Tham Lãng gặm hai cái đùi gà, vẫn chưa no: "Buổi tối chờ con bé ngủ rồi tôi ăn, đừng để con bé nhìn thấy."

Thương Vũ Hiền nhớ đến người yêu thích ăn sườn rán, gà rán, bia cũng là món cậu ấy thích, vì vậy đứng lên: "Em chỉ có thể ăn một hộp chân gà thôi, không nhiều hơn, gần đây em uống thuốc bắc, đồ chiên rán không tốt cho sức khỏe."

Tham Lãng thỏa hiệp: "...Ồ."

Vì vậy, khi từ KFC đi ra, Tham Lãng đang ôm Đường Đường đang ăn kem ốc quế, còn Thương Vũ Hiền thì bưng một hộp nhỏ chân gà rán đặc biệt mua cho người yêu, ba người lên xe và trở về nhà.

Vào buổi tối, khi giờ cao điểm tan làm buổi tối, sáu cửa ra vào của Long Đình Thế Kỷ, bởi vì cần xác minh thân phận người ra vào, thỉnh thoảng sẽ có chút tắc nghẽn.

Năm ngoái, có một vụ án giết người ở tỉnh Lin, nơi máy nhận dạng phương tiện tất cả trong một để kiểm soát truy cập cộng đồng đã bị các băng đảng bẻ khóa, dẫn đến cái chết của một số thành viên trong gia đình. Phụ trách cảnh báo an ninh toàn cầu của Hằng Thương, luôn hỗ trợ hệ thống bảo mật quẹt thẻ thủ công. Sau đó, ngay cả thẻ kiểm soát ra vào cũng bị hack một cách ác ý. Hiện tại anh liền từ nước ngoài nhập một hệ thống nhận dạng thẻ ID ba trong một: nhận dạng khuôn mặt, và nhận dạng dấu vân tay từ nước ngoài.

Khá rắc rối.

Nhưng các chủ sở hữu không phàn nàn về loại rắc rối này, các tài xế đã lái xe xếp hàng trật tự để vào cửa, chỉ cần có thể cải thiện sự an toàn của khu nhà, chờ đợi ở cửa hai hoặc ba phút đều là chuyện nhỏ.

Khi đó, ban lãnh đạo tòa nhà đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu "lấy ý kiến ​​đóng góp về việc thay thế hệ thống an ninh của tòa nhà", 90% chủ hộ đồng ý lắp bộ thiết bị nước ngoài đó.

Các chủ nhà sống trong khu nhà mật độ cao, phần lớn là công nhân văn phòng luôn làm việc ngoài giờ, và những người lao động nhập cư đi công tác quanh năm, có thể nói rằng sự an toàn tính mạng của cả gia đình được giao phó cho Long Đình - những người trẻ đã mua một căn nhà ở Long Đình bằng tất cả số tiền tiết kiệm của mình. Đây là sự tín nhiệm của người tiêu dùng. Hằng Thương đã không làm họ thất vọng. Chất lượng của ngôi nhà khiến chủ sở hữu cảm thấy rằng nó đáng đồng tiền bát gạo, sự chân thành của nhà đầu tư và tài sản, cũng như sự quan tâm đầy tính nhân văn.

Long Đình Thế Kỷ là khu bất động sản nhà ở cao cấp đầu tiên do Thương Vũ Hiền phát triển. Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, các chủ sở hữu hết lời khen ngợi Hằng Thương. Tỷ lệ khen ngợi của tất cả các trang web bất động sản lớn là hơn 99%. Đối với người làm ăn danh tiếng chính là từng chút một tích lũy lên.

Mọi người đều biết rằng Hằng Thương trả lương cao và nhân viên sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn vào công việc của họ.

Nhân viên bảo vệ Trương Đại Tráng là một trong số đó, mặc dù mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng sau khi được bàn giao công việc, anh ấy thu dọn đồ đạc rồi tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ của mình đứng trước cổng bảo vệ đông uyển , giống như một người cảnh sát gaio thông, chỉ huy trật tự trước cửa, điều này mang lại sự thuận lợi cho các chủ sở hữu.

Từ xa, Trương Đại Tráng trong tiềm thức đứng trong tư thế quân đội khi nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne đang đi xuống Đại lộ Hoa hồng.

Mộ Thương cũng không có gì đặc biệt, chậm rãi xếp hàng đi vào cửa.

Khi họ đến gần, Trương Đại Tráng nhìn thấy người lái xe là ông chủ của chính mình, vì vậy anh ta nhanh chóng quay đầu lại và nháy mắt với người học việc nhỏ, ý bảo anh ta chú ý đến những người quan trọng.

Tiểu đoàn tử vùng vẫy ở ghế sau: "Ba, để con tới, ba, con chưa thử... Đại ca ca, em cũng muốn thử... Đây cũng là nhà của con, con phải học cách mở cửa... Nếu không, nếu chính con sau này, sẽ không thể về nhà, không vào được..."

Thương Vũ Hiền không để ý đến cô bé, lấy chứng minh thư của mình ra và chuẩn bị quét nó, lạnh nhạt nói, "Đừng làm như một đứa trẻ hư, con không thấy đang xếp hàng sao, đừng gây rắc rối cho người khác."

Tiểu đoàn tử: "Cái này. . . Cái này, không, không công bằng! Không dân chủ!"

Tham Lãng: "..."

Tiểu bảo bối, em đang nói về cái gì vậy?

Lạ thật, ngay cả cậu cũng không dám nói chuyện công bằng dân chủ với đại bảo bối, con đang tự chọc tức mình đấy à?

Chà, gần đây cậu và Thương Vũ Hiền bận rộn với công việc, không quan tâm đến việc học của đứa trẻ, khi hai nam nhân định thần lại, tiểu đoàn tử đã chạy điên cuồng trên con đường tìm kiếm giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa.

Tham Lãng buông tay ra, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Lần này thử xem."

Nếu không nghe thấy câu trả lời của Thương Vũ Hiền đó chính là ngầm cho phép.

"Thật tốt quá!"

Tiểu đoàn tử vui mừng khôn xiết, từ trong vòng tay của Tham Lãng, đi đến bên cửa sổ xe.

Thương Vũ Hiền quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa nhìn người yêu và con gái, xoay vô lăng, để Mộ Thương tiếp cận hệ thống nhận dạng, rồi hạ cửa kính sau xuống.

Tiểu đoàn tử ngẩng đầu nhìn máy nhận dạng trên cao, "Vừng ơi, mở cửa!"

Sau hai giây, thanh chắn hai tầng vẫn bất động.

Tiểu đoàn tử bĩu môi: "...Không được, không mở cho con..."

"Vừng ơi mở cửa đã lỗi thời" Thãm Lang vội vàng dỗ dành cô bé, "Em dùng ngón tay ấn cái kia, mật mã vào cửa là... Alibaba."

"Thật sao?" Tiểu đoàn tử từ cửa sổ xe vươn cánh tay nhỏ bé, đầu ngón tay gõ gõ trên thiết bị đọc dấu vân tay, "Alibaba."

Hàng rào hai tầng vẫn bất động.

Tiểu đoàn tử: "..."

Đây chẳng lẽ không đúng nhà tôi sao?

"Phải ấn toàn bộ đầu ngón tay lên," Tham Lãng suy nghĩ một chút, "Mật khẩu vào cửa là..."

"Em biết rồi!" Tiểu đoàn tử ngắt lời cậu, vừa ấn dấu tay vừa lớn tiếng nói: "Thanh toán thành công!"

Thanh chắn hai tầng từ từ nâng lên.

Tham Lãng: "? ? ?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thanh toán thành công là cái quái gì?

Tham Lãng nhìn chiếc cặp mới trên ghế sau, xin phép tiểu đoàn tử rồi lấy điện thoại di động của cô bé từ trong cặp ra.

Điện thoại mở lên, trên màn hình nền không có phần mềm mua sắm, Tham Lãng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thương Vũ Hiền khẽ lắc đầu.

Còn nghĩ rằng cô bé đã học được cách mua sắm trực tuyến, cho dù giàu có đến đâu, hai người đàn ông cũng không muốn biến tiểu đoàn tử thành tính phá gia chi tử.

Bỏ qua những cửa hàng chặt chém trên mạng, thà nợ nần còn có thể kiểm soát việc mua mua mua mua. Cuối cùng vẫn còn vài đứa trẻ ngu dốt khiến bố mẹ mình phải chết?

Thương Vũ Hiền rũ mắt suy nghĩ một chút, tìm được chút manh mối, nhìn vào kính chiếu hậu: "Có phải bà nội của con ở trên mạng mua sắm trực tuyến?"

Tiểu đoàn tử gật đầu, "Dạ!"

Tham Lãng thần sắc mơ hồ: "Thói quen gì?"

* 套路: Từ lóng trên Internet, trước đây nó dùng để chỉ "một loạt các kỹ năng và thủ thuật trong võ thuật". Hiện tại từ này chỉ những hành động đã có trong quá khứ và vẫn lặp lại trong tương lai: thói quen, thường lệ, chiêu bài cũ, trò cũ.

Tiểu đoàn tử trịnh trọng giải thích: "Đại ca ca, bà nội mua cặp sách cùng hộp bút mới cho em. Điện thoại di động của bà nội nói thanh toán thành công, hôm sau đồ sẽ đến! Cho nên muốn vào cửa, nhất định phải thanh toán thành công, hiểu chưa?"

Tham Lãng: "..."

KHÔNG! Tôi không hiểu! Tôi không hiểu thế giới của các tư bản!

*

Ngay khi Mộ Thương chậm rãi lái xe qua cửa, Tham Lãng nhận được điện thoại của Ứng Hùng, giám đốc tiếp thị của Yaya, nhìn thời gian xem ra giám đốc Ứng vừa mới tan sở.

Tai nghe của điện thoại được bật rất to.

Ứng Hùng: "Tôi vừa ra khỏi siêu thị Hằng Thương, nhìn thấy xe của cậu đậu ở cổng Long Đình, vì vậy tôi liền tới đây."

Tham Lãng: "Ứng ca ở ngoài cửa?"

Ứng Hùng: "Đúng, Đường Đường để quên bài kiểm tra trong lớp. Con trai tôi nói rằng ngày mai muốn phụ huynh ký tên, vì vậy nó đã nhờ tôi đưa nó tới đây."

Tham Lang: "..."

Tham Lãng không trả lời, bởi vì cậu cảm giác rõ ràng được tiểu đoàn tử ở trong ngực mình đang run lên, cậu đột nhiên hiểu được điều gì, một lớn một nhỏ theo bản năng ăn ý nhìn về Thương Vũ Hiền phía trước.

Thương Vũ Hiền ánh mắt nhu hòa: "Nói cho hắn biết, chúng ta tới cửa lấy."

Tham Lãng: "..."

Mộ Thương rẽ vào một góc quay trở lại cổng, Tham Lãng xuống xe chạy về phía cửa hông, nhìn thấy Ứng Hồng và Ứng Giai Lân xuống xe.

Cùng cha con anh Ứng tổng trò chuyện một hồi, sau khi biết được tình hình, Tham Lãng cầm lấy bài kiểm tra tiếng Anh đạt 58 điểm: "Ứng ca, Nhị Bảo, đến nhà chúng tôi ăn cơm."

Ứng Hùng nhìn mập hơn trước rất nhiều, liếc nhìn Mộ Thương cách đó không xa, cười nói: "Không được, chị dâu của cậu đang đợi chúng tôi ở nhà." Anh vừa nói vừa nhìn về phía bên kia gật đầu, và ôm Ứng Giai Lân đi về phía bãi đậu xe.

Ứng Hùng quay đầu lại và nói lớn: "Về đến nhà, đừng làm khó bọn trẻ, kỳ thi của chúng quá khó, đứa con thứ hai của tôi cũng không vượt qua kỳ thi. Nó chưa vượt qua kỳ thi như Đường Đường ."

Tham Lang: "..."

Tình hình chung là như vậy.

Nói cách khác, lớp Hướng Dương hiện tại đã thăng cấp thành lớp lớn, vì lần trước Ưng Giai Lân gây chuyện và xin lỗi tiểu đoàn tử để làm gương nên đã chính thức trở thành tiểu đồ đệ của Đường Đường, hiện tại không sợ bị các bạn khinh thường. Trực tiếp bảo vệ tiểu đoàn tử thật chặt chẽ, không ai có thể bắt nạt cô bé, ai bắt nạt cô bé liền đánh người đó.

Không, hôm nay là ngày 8/3, ngày của phụ nữ, các cô giáo mầm non được nghỉ buổi chiều, các bé cũng được nghỉ theo đó.

Ứng Hùng đón con hơi muộn, và Ứng Giai Lân là người cuối cùng trong lớp về nhà. Khi đó, khi cậu bé thu dọn cặp sách và đi ra ngoài, cậu bé nhìn thấy một bài kiểm tra 58 điểm trong thùng rác, có viết tên của Thương Ngôn Diệp.

Bài tiếng Anh lần này được coi là bài kiểm tra của lớp mầm non, so với những lần trước có một số ngữ pháp đơn giản, các em nói chung còn lúng túng, điểm trung bình cả lớp không cao.

Ứng Giai Lân chỉ được 48 điểm trong bài kiểm tra, kém Đường Đường 10 điểm, cậu bé nhặt tờ giấy kiểm tra từ thùng rác lên, nghĩ rằng Đường Đường làm rơi tờ giấy kiểm tra chắc đang vội nên đã mang về.

Ứng Hùng vốn định gọi điện cho Tham Lãng sau bữa tối, nhưng không ngờ, anh vừa lái xe ra khỏi đại siêu thị Hằng Thương đã nhìn thấy xe của Thương Vũ Hiền.

Vừa rồi, Ứng Giai Lân nhìn thấy Đường Đường không xuống xe, trong lòng còn có chút phiền muộn, giống như một cái nam tử hán đi tới trước mặt Tham Lãng, trịnh trọng nói: "Đại ca ca, Đường Đường làm mất bài thi, con nhặt được, làm phiền đại ca ca đưa cho câụ ấy, không cần cám ơn con." Sau đó, cậu bé quay lại và đứng sau lưng Ứng Hùng.

Hừ, nếu Đường Đường thật sự xuống xe, cô bé nhất định sẽ không cảm ơn cậu, có lẽ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.

Cửa sổ xe của Thương Vũ Hiền vẫn mở, và anh ấy có thể nghe rõ ràng những gì Tham Lãng và Ứng Hùng đang nói.

Tham Lãng mở cửa bước vào trong xe.

Thương Vũ Hiền quay đầu lại, khuôn mặt dịu dàng: "Nói đi, có gì mới không?"

Tham Lãng yên lặng ngồi thẳng người, ôm tiểu đoàn tử vào lòng.

Đây hoàn toàn là một hành động bảo vệ theo bản năng.

Tham Lãng nhìn thoáng qua vẻ mặt của người yêu, nhỏ giọng nói: "Ừm, thành tích lần này của Đường Đường không được tốt lắm."

Thương Vũ Hiền cười khẽ: "Đối với nhà chúng ta mà nói, đây có phải điều mới mẻ không?"

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền khởi động động cơ và nói với giọng điệu "đêm nay trăng thật tròn", "Về nhà ăn cơm, vừa ăn vặt nên hôm nay ăn tối muộn một chút. Đường Đường, em có dự định gì chưa?"

Tiểu đoàn tử run rẩy: "À... Vừa rồi em ăn hamburger... Em đã chuẩn bị từ trước... Cái từ đó gọi là gì..."

"Dự tính trước rất thông minh," Thương Vũ Hiền nhẹ giọng hỏi, "Bữa tối thế nào, con muốn ăn cái gì?"

Tiểu đoàn tử mở miệng: "Sườn xào chua ngọt."

Khóe môi Thương Vũ Hiền hiện lên một nụ cười: "Khẩu vị của con còn rất tốt."

Tiểu đoàn tử lắp bắp nói: "Cái đó... cảm giác... đúng vậy, có một loại linh cảm không lành... có thể ăn nhiều đồ ngon, chỉ cần ăn đồ ngon thôi..."

Thương Vũ Hiền nhướng mày: "Cảm giác của con không sai, tối nay, con có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn."

Tiểu đoàn tử: "..."

Thẩm Lãng: "? ? ?"

Mẹ nó? !

Làm sao cuộc trò chuyện giữa hai người lại giống như bữa ăn cuối cùng trước khi hành quyết?

Thương Vũ Hiền cười nhẹ.

Tham Lãng chợt rùng mình.

Tiểu đoàn tử ủ rũ nằm trên đùi đại ca.

*

Mộ Thương đậu vào trong gara, tiểu đoàn tử bị dọa ngốc, mềm nhũn được đại ca ca trai bế vào nhà.

Đường Đường vừa ăn một cái hamburger, nhất thời không ăn được gì, về đến nhà liền đi lên lầu hai, chui vào phòng không ra ngoài.

Tham Lãng cũng cùng Thương Vũ Hiền đi vào phòng ngủ chính, vừa vào phòng liền nhìn thấy chiếc giường đôi lớn, bọn họ cùng nhau ngã xuống như đã hết thời gian.

Đưa đón con sau khi tan sở còn mệt hơn đi làm.

Tham Lãng nằm ngửa, vươn tay chậm rãi xoa xoa thái dương người yêu.

Thương Vũ Hiền không nhịn được gối lên cánh tay thanh niên: "Tôi có chút buồn ngủ..."

Tham Lãng lật người lại: "Không được, trước mười giờ không được đi ngủ, nếu không nửa đêm sẽ mất ngủ."

"Tôi không chịu được nữa," Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, ôm lấy cậu, "Đừng đi, cùng tôi ngủ một lát."

"Tôi cho anh tinh thần?"

"Cái gì?"

"Khiến anh trở hắn hưng phấn."

Tham Lãng ôm anh vào lòng, vừa hôn anh một cái, vừa cởi cúc áo của anh, Thương Vũ Hiền không ngừng đẩy cậu: "Tôi còn chưa tắm, cùng đi tắm đi."

Tham Lãng lười biếng ôm anh đứng lên.

Cả hai vào phòng tắm và tắm nước nóng cùng nhau.

"Thành tích không được tốt, tôi tới nói với con bé." Tham Lãng bôi sữa tắm trên lưng anh, "Đừng mắng đứa nhỏ, cũng đừng hù dọa nó, nhìn nó thật đáng thương."

"Cứ giả bộ đáng thương trước mặt người lớn," Thương Vũ Hiền nghiêng đầu nhìn cậu, "Nếu không gào thét, tôi với cô bé có cãi nhau?"

"Không phải sao? Giống như nói chuyện phiếm, nói cho tôi biết, anh nói có lần nào có tác dụng với con bé? Phương pháp không đúng, sẽ không được tính có hiệu quả"

"..." Thương Vũ Hiền nhất thời không nói nên lời.

Tham Lãng ôm lấy mặt anh hôn một cái: "Còn làm mình khó chịu đến vậy, tôi thấy đau lòng."

Thương Vũ Hiền: "..."

Thay quần áo ở nhà xong, từ phòng ngủ chính đi ra, thấy cửa phòng học của cô bé mở toang, hai người nhìn nhau, đi tới cửa nhìn vào trong.

Tiểu đoàn tử im lặng nằm trên mặt đất, lau mặt đất bằng một miếng giẻ nhỏ và đặt một cái chậu nhỏ ở giữa mặt đất.

Cô bé Lọ Lem này đến từ đâu?

Thói quen, nhất định là thói quen, tiểu tử này học được cách bán thảm sao?

Hiển nhiên là cô bé đã thành công, Tham Lãng sao có thể chịu được đứa nhỏ như vậy, vội vàng đi vào ôm lấy cô bé, để cô bé đứng vững vàng trên mặt đất: "Trở về sao không nghỉ ngơi, làm cái gì vậy? Nhà chúng ta cần em lau nhà? Em lại muốn kiếm tiền tiêu vặt?"

Tiểu đoàn tử liếc ba ba một cái, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Lần này không cần trả tiền, con làm sai rồi, a... Miễn phí làm lại, làm thêm giờ..."

Tham Lãng: "? ? ?"

"Giả vờ đáng thương cũng không có tác dụng." Thương Vũ Hiền thở phào nhẹ nhõm, "Học giấu bài thi, làm mất bài thi hả? Con học của ai, cô giáo mẫu giáo dạy con nói dối ba mẹ ?"

Tiểu đoàn tử: "Oa, a, ba ba..."

Thương Vũ Hiền xoay người và đi về phía cầu thang: "Nín đi, không khóc, xuống lầu với ba."

Khi nghe nói rằng xuống lầu thay vì lên lầu, tiểu đoàn tử vẫn ậm ừ, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm - có thể nhận phê bình bất cứ đâu trong nhà cũng là chuyện nhỏ, nếu như làm sai điều gì, ba sẽ gọi lên phòng làm việc trên tầng ba, thế là xong, quá là dọa người!

Dỗ dành một hồi, Thẩm Lãng thu thập cho tiểu đoàn tử, thay quần áo ngủ, đem cô bé xuống phòng khách dưới tầng một.

Thương Vũ Hiền vừa pha xong hai tách cà phê và đang ngồi trên ghế sofa xem WeChat trên điện thoại di động.

Tham Lãng ôm tiểu đoàn tử ngồi đối diện, ba người im lặng hồi lâu.

Thương tổng phớt lờ người, rõ ràng là rất tức giận.

Phòng khách yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng khuấy cà phê, bầu không khí khá trầm mặc.

Thương Vũ Hiền ngước mắt lên: "Đường Đường, đến phòng làm việc của ba và giúp ba mang cây thước lại đây."

Tiểu đoàn từ cả kinh: "Ồ..."

Tham Lãng cũng sửng sốt.

Thước.

Thứ đó đã được treo trên tường của phòng làm việc trên tầng ba, nghe nói nó được tổ tiên để lại và dùng để giáo dục con cái của thương nhân, nhưng Thương Vũ Hiền chưa bao giờ chạm vào nó.

Tham Lãng vội vàng cắt ngang anh: "Đừng! Con gái, anh không thể đánh, chỉ được cói chuyện"

Thương Vũ Hiền trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị: "Tham Lãng."

Tham Lãng ngậm miệng.

Tiểu đoàn tử cũng có chút ý thức được, lần này lén lút vứt bài thi có lẽ thật sự nghiêm trọng, chọc giận ba ba, hơn nữa ba ba rất kiên trì, dưới sự che chở của đại ca ca, chỗ dựa lớn của cô bé cũng vô ích. . .

Nếu làm ba mẹ không vui, phương pháp "khóc trước khi bạn làm sai điều gì đó" là khả thi, nhưng nếu bạn làm ba ba tức giận, "khóc" là điều tuyệt đối cấm kỵ. Nó chỉ làm ba ba càng tức giận hơn, cuối cùng ngay cả ông bà nội cũng không thể ngăn cản được.

Tiểu đoàn tử điên cuồng trợn tròn con ngươi nhỏ.

Xong rồi.

Trận đòn này không thể tránh được.

Trong ký ức của đứa bé năm tuổi, ba cô chỉ đánh cô bé một lần, đó là bởi vì khi cô bé bốn tuổi, cô bé nhìn thấy một người chú không quen biết ở cửa nhà và ăn đồ ăn vặt mà ông ấy đưa cho cô bé. Kể từ đó, cô bé không bao giờ lấy bất cứ thứ gì của người lạ nữa.

Bị đánh? Hay chạy trốn?

Hình như không được.

Tiểu đoàn tử suy nghĩ hồi lâu rồi lẳng lặng đứng dậy như cam chịu số phận.

Tham Lãng kinh hãi, nhìn về phía Thương Vũ Hiền: "Lão Thương, Đường Đường sau này sẽ không như vậy..."

Thương Vũ Hiền sắc mặt trầm xuống: "Đi lấy thước."

Tham Lãng: "..."

Làm sao phạm nhân có thể tự mình lấy dụng cụ tra tấn khi bản án được tuyên? Ah? Ngươi là ma quỷ sao?

Tiểu đoàn tử giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Ba, tiền công mỗi chuyến ba tệ."

Tham Lãng: "? ? ? ? ?"

Thương Vũ Hiền sững sờ một lúc, nghiêm túc nhìn đứa trẻ và nói với giọng điệu thương lượng: "Phí chạy việc quá đắt, và cây thước đó chỉ có 30 xu khi ông nội của con mua nó khi còn nhỏ, với hoa hồng tỷ lệ 1000%? Giá yêu cầu của con rất vô lý."

Tiểu đoàn tử vẻ mặt khó hiểu, quả nhiên nghe không hiểu.

Thương Vũ Hiền nhíu mày: "Thương Ngôn Diệp, ta đang mặc cả với con."

Tiểu đoàn tử sững sờ, toàn thân run rẩy, nhưng cô bé có một khát vọng sống sót mãnh liệt: "Ba, ba... ba không thể... mặc cả... bởi vì, ba có đứa con gái thứ hai chạy việc vặt cho ba sao?"

Tham Lãng: "? ? ?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Đây là gì?

Tìm hiểu về đàm phán giá!

Nói theo ngôn ngữ học thuật của tiểu đoàn tử là "môi trường cạnh tranh khác nhau có tác động khác nhau đến việc hình thành giá cả", tức là không có sự cạnh tranh trong tổ và tổ yêu cầu giá, cho dù bạn muốn mua hay không.

Thương Vũ Hiền cười nhạt: "Vậy không cần, Tham Lãng, em đi lấy đi."

Tiểu đoàn tử vội vàng tiến lên một bước: "Ba, đây là một khoản đầu tư, ba tệ thật sự không nhiều."

Thương Vũ Hiền: "Đầu tư? Ta có thể nhận lại được gì? Ta có thể đầu tư, thế nhưng con có thể đạt điểm tối đa trong kỳ thi tiếp theo không? Con có thể đảm bảo không?"

Tiểu đoàn tử cúi đầu, cảm thấy oan ức: "Tất cả đầu tư đều có rủi ro."

Thương Vũ Hiền huyệt thái dương nhảy lên: "..."

Tiểu đoàn tử vội vàng giải thích: "Ba nói trên TV!"

Tham Lãng một mặt đờ đẫn: "..."

Trước mắt rốt cuộc là cha con kiểu gì?

Ngay khi Thương Vũ Hiền bị nghẹn liền theo thói quen muốn tìm thứ gì đó để ném, Tham Lãng vội vàng nháy mắt với tiểu đoàn tử, ý bảo đứa trẻ xin lỗi ba ba mình trước, và nói rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, không bao giờ nữa.

Kết quả, tiểu đoàn tử rũ mắt xuống, cũng không biết có nhìn thấy tín hiệu của Đại ca ca không, vội vàng chớp chớp mi, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Đại ca ca, kinh doanh cửa hàng tạp hóa mọi thứ như thế nào?"

Tham Lãng sửng sốt, đây là chuyển hướng lực chú ý sao?

Tiểu đoàn tử giỏi quá, thật thông minh!

Sau đó vội vàng phối hợp nói chuyện, Tham Lãng lắc đầu: "Là sửa sang, thay đổi kệ, ban ngày sửa sang, ban đêm mở cửa, một tháng qua cũng không có làm ăn..."

Tiểu đoàn tử: "Vậy đại ca ca có mất tiền không? Tổ tổ có biết không?"

Tham Lãng thở dài: "Khẳng định sẽ lỗ vốn, tổ tổ đương nhiên biết, nhưng về sau sẽ không sao..."

"Ừm, sau này sẽ ổn thôi." Tiểu đoàn tử vỗ vai đại ca ca, tha thiết thở dài, "Thật tốt quá, đại ca ca quá hạnh phúc... cũng không có đánh người... Cũng không có ngồi ở đối diện nghiêm mặt hù dọa người..."

Tham Lãng: "?!?!?!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Ôi, mẹ nó!

Tham Lãng "Hoắc" một tiếng rồ đứng lên, ngồi xuống cạnh người yêu và giữ lấy anh, vì sợ rằng anh sẽ đứng dậy và đánh đứa trẻ.

Thương Vũ Hiền cả người phát run, có chút lắp bắp nói: "Con, con, con, Tham Lãng, em nghe thấy chưa, con bé đang ám chỉ phải không? Con bé đang nói ai?"

Tham Lãng có thể thấy rõ ràng, đại bảo bối bị tiểu bảo bối làm tức giận đến mức tựa hồ trong mắt có ngấn lệ.

Tham Lãng gắt gao ôm lấy anh: "Không phải anh, không phải anh, anh hiểu lầm rồi, con bé mới bao nhiêu tuổi, cái gì mà nói bóng nói gió, làm sao con bé hiểu biết nhiều như vậy?"

Tiểu đoàn tử nín thở, đột nhiên nghẹn ngào, cuối cùng gục xuống: "Òa òa òa... ba muốn lấy thước... Vẫn còn ngại bỏ tiền... Con muốn về nhà bà nội... Trời mưa rồi... đánh con... ba con đáng sợ quá ah ah ah...con đau quá kêu bà nội cứu con đi..."

Một loạt âm thanh ma thuật xuyên qua tai.

Thương Vũ Hiền tức giận ngã ngửa: "Ta còn không có đánh con, đau cái gì mà đau..."

Thấy sắc mặt người yêu không tốt, Tham Lãng cảm thấy trán phát lạnh, hoảng sợ, lần đầu tiên mắng đứa nhỏ: "Đừng khóc nữa! Thương Đường Đường, em chọc giận ba ba, em muốn chọc giận ba ba tức chết sao? ?!"

Tiểu đoàn tử run run: "Hức."

Ngay lập tức nhận ra rằng tình hình rất tồi tệ, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, cả hai ba ba đều không tốt.

Tiểu đoàn tử trốn sau lưng đại ca ca khóc nức nở, và cẩn thận nhìn sắc mặt tái nhợt của ba ba.

Có chút nghiêm trọng.

Thương Vũ Hiền dựa vào ghế sofa thở hổn hển, sau khi nhắm mắt lại một lúc, anh cuối cùng đã bình tĩnh lại một chút, Tham Lãng thiếu chút nữa đi lấy hộp thuốc để tìm những viên thuốc trợ tim.

Bình thường dành thời gian để đối phó với các giám điều hành, lại vì tức giận với cô con gái năm tuổi đến mức suýt ngất xỉu, ai mà tin được?

Tiểu đoàn tử lúc này thực sự lo lắng, dùng đôi chân ngắn lạch bạch chạy đến trước mặt Thương Vũ Hiền, và lẩm bẩm trong nước mắt: "Ba, ba bị sao vậy... Ba, ba, con xin lỗi... Ba ba, ba ba đừng chết... "

Tham Lãng: "!!!"

Thương Vũ Hiền xua tay: "Đi sang một bên. . . "

Quả nhiên di dời lực chú ý.

Vấn đề cái thước tạm thời chấm dứt.

Hơn nữa, Tham Lãng làm sao có thể thật sự để cho Thương Vũ Hiền đánh con bé, nếu là con trai đánh một trận thì cũng không sao, nhưng là con gái...

Làm sao làm được?

Cuối cùng cũng dỗ dành được đứa nhỏ lớn nhỏ, bài thi tiếng Anh được trải ra trên bàn cà phê, dưới sự dẫn dắt của Tham Lãng, cả nhà ba người hòa thuận ngồi quanh bàn cà phê, nghiêm túc nghiên cứu bài thi.

Hai nam nhân phát hiện bài kiểm tra này thực sự khó khăn.

Dưới sự giải thích của Thương Vũ Hiền, Đường Đường vừa lau nước mắt vừa sửa tất cả các câu hỏi sai.

Tham Lãng nhìn tiểu đoàn tử đang cắn đầu bút chì: "Đường Đường, đại ca ca cùng em giao hẹn một chút đi."

Tiểu đoàn tử: "Cái gì?"

Tham Lãng: "Nếu lần sau thi tiếng Anh thông qua, không được, nhất định phải cố gắng, chỉ cần thi đạt 80 điểm, em muốn cái gì cũng có thể —— a, chính là tiền công lao động, tiền tiêu vặt, món quà, phần thưởng gì cũng được, đại ca ca đều có thể tặng cho em."

Hai mắt tiểu đoàn tử sáng lên: "Em sẽ cố gắng thi, nhất định sẽ đạt yêu cầu!"

Tham Lãng: "Được, một lời đã định, em muốn cái gì? Tiền tiêu vặt, hay là một món quà nhỏ?"

Tiểu đoàn tử do dự một chút: "Quà... Quà cũng không muốn... Em cái gì cũng không muốn..."

Tham Lãng kinh ngạc: "Cái gì cũng không muốn?"

Không có thù lao lao động, không có món quà nhỏ, không có gì cả, điều này không phù hợp với sự tính cách gần đây của tiểu đoàn tử.

Tham Lãng không thể tin được: "Thật sao? Em thật sự có thể chăm chỉ học tập, thi đạt hơn 80 điểm, không cần phần thưởng sao?"

Tiểu đoàn tử suy nghĩ một chút: "Dạ, đến lúc đó, đại ca ca giúp em làm bài tập hè là được."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền nhất thời choáng váng: "..."

Sau đó, Thương tổng nhìn thấy rõ ràng rằng cây bút hai mươi tuổi trong tay mình rơi cạch một tiếng xuống sàn nhà, và đầu bút rơi ra một tiếng... tách...

"!!!!"

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào cây bút trên mặt đất, gần như không thể đứng dậy.

Phản ứng đầu tiên của Tham Lãng là ôm lấy tiểu đoàn tử vào lòng, từ trên sô pha đứng dậy, liên tục lui về phía sau, một đường đi vào phòng bếp.

Tham Lãng nuốt cổ họng: "Nên nấu cơm rồi, Đường Đường, mau tới giúp ta."

Tiểu đoàn tử hoảng sợ gật đầu: "Được, được."

Hai người lén lút nhìn về phía phòng khách, Thương Vũ Hiền chìm sâu vào ghế sofa, ngón tay ấn lên huyệt thái dương, hơi nheo mắt lại, nụ cười trên môi biến mất, tựa hồ đang nghĩ một quyết định trọng đại, lại tựa như đang cố gắng chịu đựng một cái gì đó.

Tiểu đoàn tử lo lắng nấp sau tủ, nhìn về phía ba ba.

Linh cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt, mông cũng có cảm giác nguy hiểm.

Nợ ba ba một trận đòn...

Đêm nay còn dài lắm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro