Chương 58 - Ngoại truyện: Nuôi dạy con cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm hôm đó, trong phòng bếp, Tham Lãng đứng trước bồn rửa rau, còn tiểu đoàn tử phụ trách bóc tỏi, chọn rau, lau vết nước đọng trên kệ bếp.

"Đại ca ca! Bàn ăn đã lau sạch, bây giờ còn phải làm gì?"

Tiểu đoàn tử chạy từ phòng ăn đến nhà bếp, Tham Lãng thì mồ hôi đầm đìa trước bếp lò.

Tham Lãng liếc nhìn tiểu đoàn tử: "Đường Đường, em có lý tưởng gì?"

Tiểu đoàn tử nghe đến hai chữ này, sửng sốt một chút: "Hả?"

Tham Lãng nghiêng đầu nhìn cô bé: "Sau này em muốn làm gì?"

Tiểu đoàn tử không chút suy nghĩ: "Em muốn trở thành một người rửa chén."

Tham Lang suýt chút nữa đứng không vững: "??? Cái gì? Tại sao?"

Tiểu đoàn tử: "Rửa bát là tốt nhất. Đại ca ca cho em giá căn cứ vào số lượng, mỗi bát một tệ. Rửa một cái là một... Rửa một đống không tốt lắm. Là một bộ, em tính từng bộ, tuy rửa một đống tốn tám tệ nhưng quá phiền phức, quá mệt mỏi, rửa mười bát cũng mất thời gian và công sức... em luôn cảm thấy... không tốt lắm đâu..."

Tham Lãng: "..."

Thương Vũ Hiền vừa đi tới cửa bếp: "..."

Rất tốt, đó là sự khác biệt giữa "kinh doanh bán lẻ" và "kinh doanh bán buôn".

Vì vậy Tham Lãng hỏi: "Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Tiểu đoàn tử: "Khi lớn lên, em muốn trở thành người giàu nhất thế giới."

Tham Lãng: "..."

Chưa kịp phục hồi từ tinh thần trước "lý thuyết rửa bát" của cô bé, đã lại sửng sốt trước tuyên bố của cô bé.

Tham Lãng đặt những món ăn trong chảo chiên lên đĩa, ngồi xổm trước mặt tiểu đoàn tử: "Tiểu bảo bối, trở thành người giàu nhất thế giới là một lý tưởng vĩ đại, thế nhưng em không thể chỉ tập trung vào việc kiếm tiền cho bản thân mà còn phải trả công sức lao động của người khác, và học cách chia sẻ."

Tiểu đoàn tử: "? ? ?"

Tham Lãng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa tới: "Đường Đường, ta có hai viên kẹo cho em."

Tiểu đoàn tử rất tự nhiên vươn tay chộp lấy hai viên kẹo.

Tham Lãng trừng mắt nhìn: "Đại ca ca dạy em như thế nào, em không muốn chia sẻ sao?"

Tiểu đoàn tử cười cười lấy một cái: "Đúng rồi, đại ca ca, chúng ta mỗi người một cái."

Tham Lãng: "Em cùng ta chia một viên kẹo, ta cảm nhận được tình cảm của em, tình cảm của em là phần thưởng của ta, ta cảm thấy rất vui, cho nên mới nguyện ý nấu cơm cho em."

Tiểu đoàn tử sửng sốt: "...Đại ca ca... Cũng muốn được thù lao sao?

Tham Lãng: "Đương nhiên, người lao động phải được trả công, công sức của ta cũng phải được thưởng? Làm việc không công? Tại sao ta không được trả công?"

Tiểu đoàn tử: "..."

Tham Lãng: "Thế nhưng, giữa người nhà với nhau mà nói, 'tình' là thù lao, không phải tiền. Bằng không, đại ca ca mỗi ngày nấu cơm cho em, em định trả ta bao nhiêu?"

Tiểu đoàn tử mặt đỏ bừng: "...Đại ca ca..."

"Em trở thành triệu phú cũng không phải là không có khả năng." Tham Lãng quay đầu nhìn Thương Vũ Hiền, cười nói: "Ví dụ như, ba ba có phải là Thương tổng người giàu nhất sao?"

Lúc này tiểu đoàn tử mới chú ý tới ba ba đang đứng ở phía sau, vội vàng trốn ở bên chân Tham Lãng, gật đầu lia lịa, lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Trong lòng em, ba ba là mạnh nhất thế giới!"

Thương Vũ Hiền: "...Hừ."

Cái gì thế này, bị một đứa trẻ đấm cho một quả ngọt à?

Tham Lãng sờ sờ đỉnh đầu của cô bé: "Dì quét dọn của Hằng Thương trước đây đã mua một căn nhà rộng 100 mét vuông ở Long Đình, dì quét dọn có biết cô mua một căn nhà lớn không, sau đó cô ấy cười nói với chúng tôi: Dì sống gần chúng ta, sau này sẽ tiện cho việc dọn dẹp."

Tiểu đoàn tử không biết vì sao, liền hỏi: "Dì quét dọn?"

"Đúng vậy, dì quét dọn tiền gấp mười ngàn lần tiền tiết kiệm tiêu vặt của em, đều là ba ba trả tiền công lao động," Tham Lãng nói, "Ba ba em mỗi tháng đều phải trả thù lao cho mọi người ở Hằng Thương - thù lao cho dì quét dọn đã coi như ít rồi. Trong những ngày lễ, ba ba sẽ chia quà ngày lễ cho mọi người, và cuối năm, ba ba sẽ tặng một phong bao lì xì lớn - cho tất cả cả mọi người - em nói không sai, ba ba và những người đàn ông giàu có khác, họ có rất nhiều tiền, nhưng tiền của họ đã không còn là của riêng họ nữa ".

Tiểu đoàn tử che miệng lại: "A, tại sao?"

Tham Lãng cười: "Không có tại sao, chỉ là bởi vì lý tưởng của bọn họ giống như của em, muốn trở thành người giàu có nhất, cho nên cần càng nhiều người làm việc cho mình, trả càng nhiều thù lao thì mới có thể kiếm lại càng nhiều tiền, em không thể chỉ muốn nhận lấy và không muốn chia sẻ, đó là điều không thể."

Tiểu đoàn tử có chút bối rối, đại ca ca dường như đã vẽ một vòng tròn: kiếm tiền, phân phát tiền cho người khác, và sau đó kiếm tiền ...

Cô bé đếm ngón tay không hiểu ra sao, đây khác với triệu phú mà cô bé tưởng tượng.

Sau khi nghĩ về nó như vậy, cô bé ủ rũ đi đến phòng khách.

Thương Vũ Hiền: "Thương Ngôn Diệp!"

Tham Lãng vỗ vỗ bả vai Thương Vũ Hiền: "Lão Thương, cho con bé một chút thời gian."

Nói đi nói lại, cơn giận của người yêu có phải càng lúc càng lớn, Đường Đường nói đúng, thật sự rất dễ dàng nghẹn thành bệnh.

Trẻ em ở độ tuổi này là những con quỷ nhỏ, là thời điểm chúng rắc rối nhất, xấu nhất và khó dạy nhất.

Đây thực sự là một loại thực hành, phải không?

Thành thật mà nói, khi Thương Vũ Hiền muốn giáo dục con mình, Tham Lãng đều ở giữa ngăn cản rất nhiều lần.

Nếu cha mẹ không chuyên tâm giáo dục con cái thì sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, "một người chính diện một người phản diện" cũng không phải không được, nhưng việc lớn cần phải phân biệt.

"Tham Lãng, đừng cản tôi," Thương Vũ Hiền nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên nói: "Có câu nói, con hư tại mẹ."

"Cũng có câu: "Phạt nhỏ phạt lớn - viết bản kiểm điểm hay gì đó, tôi không quản. Phạt nhỏ phạt lớn cũng được, nhưng muốn lấy thước đánh con trước mặt tôi, lập trường của tôi là nhất định phải ngăn lại."

Nói đến đây, Tham Lãng bất đắc dĩ cười nói:

"Bởi vì có câu nói khác: Có mẹ kế, có cha dượng."

Thương Vũ Hiền: "..."

"Tôi biết khi đặt ra quy tắc, điều tối kỵ nhất là có người ngăn cản. Điều đó khiến đứa trẻ cảm thấy có chỗ dựa, sau này rất dễ vô pháp luật. Khi ông nội đánh tôi, bà nội chưa bao giờ ngăn cản. Đó thực sự là một trận đòn thừa sống thiếu chết. Chỉ khi đó bài học mới có thể được ghi nhớ."

Tham Lãng cúi đầu thu dọn bàn bếp, không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh:

"Tuy nhiên, Đường Đường hiện đang trong giai đoạn phát triển nhạy cảm và cô bé tiếp nhận nhiều thông tin từ bên ngoài hơn. Tôi rất lo lắng nếu có người ở sau lưng nói với cô bé điều gì đó không tốt về anh - vốn bởi vì mối quan hệ giữa tôi và anh, cô bé có thể sẽ bị người khác nói lời dèm pha, hiện tại có thể cô bé không hiểu, nhưng sau này lớn lên có thể nghe hiểu chuyện, cô ấy sẽ nghe được nhiều lời chỉ trích hơn - nếu anh lại đánh cô bé trước mặt tôi, tôi còn cùng với anh kẻ xướng người họa, rất dễ khiến đứa trẻ buồn bã, thậm chí cáu kỉnh. Tôi không muốn con bé hận anh, hoặc trở nên xa lạ, khách sáo, sẽ rất khó để cứu vãn lại."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng đột nhiên ngước mắt lên: "Tôi hỏi anh một chuyện, hôm nay anh đánh con bé, con bé kêu "muốn đi tìm bà nội", ngày mai anh đánh con bé, nếu con bé kêu "muốn đi tìm mẹ", thì anh định làm như thế nào?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền sửng sốt, anh chưa từng cân nhắc vấn đề này, cũng như chưa lo lắng đến lập trường và cảm giác của người yêu, suýt chút nữa anh đã quên mất: Tham Lãng không phải mẹ ruột của Đường Đường.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, lúc đó nên làm như thế nào?

Tham Lãng nghĩ.

Thương Vũ Hiền chưa bao giờ bị người khác đe dọa và chống đối, anh ấy sẽ nói với con mình trong cơn tức giận: "Đi, đi tìm, đưa con đến Mỹ và đừng bao giờ quay lại nữa."

Vậy mối quan hệ ba con sẽ phát triển thành gì?

Đường Đường là một cô gái xuất thân từ một gia đình đã ly hôn nên không thể dùng phương pháp giáo dục của nhữg đứa trẻ bình thường, hơn nữa, hai người giám hộ của cô bé là một cặp đồng tính nên Tham Lãng đối với Đường Đường quá mức bao bọc, thiên vị và cưng chiều, thậm chí còn nhiều lần ngăn cản Thương Vũ Hiền dùng biện pháp giáo dục nghiêm khắc với cô bé.

Cậu có quá nhiều nỗi lo lắng, dù sao cậu cũng mới gia nhập vào gia đình này, không thể dùng phương pháp của mẹ ruột để giáo dục con cái.

So với việc giáo dục đứa trẻ, Tham Lãng càng lo lắng người yêu của mình sẽ vì chuyện này mà bị tổn thương, một khi Thương Vũ Hiền tức giận đánh đứa nhỏ, đứa nhỏ không hiểu chuyện mà chống đối lại mình, Thương Vũ Hiền nhất định sẽ rất đau lòng đúng không?

Tham Lãng đang cố gắng tránh tình huống đó có thể xảy ra.

Làm mẹ kế dễ dàng như vậy sao?

Trên thực tế, lúc Thương Vũ Hiền muốn đánh đứa nhỏ, lập trường của Tham Lãng rất lúng túng.

Nhìn thấy Thương Vũ Hiền rơi vào trầm tư, tâm tình cũng trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Tham Lãng nhìn người yêu, cười nói: "Đừng nóng giận, cứ từ từ, Đường Đường rất thông minh, tôi sẽ hướng dẫn con bé thật tốt, cho con bé một chút thời gian, tôi tin tưởng con bé có thể hiểu ra."

Thương Vũ Hiền bất đắc dĩ lắc đầu: "Em một chút cũng không tức giận?"

Tham Lãng nhướng mày: "Còn chưa đến lúc tôi tức giận, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tức giận, hài tử liền bị đánh, sau này anh lấy thước, con bé cũng sẽ không coi là chuyện gì lớn cả. Càng lúc con bé càng phạm phải sai lầm lớn hơn, đến lúc đó anh định làm gì?

Đường Đường lần này phạm sai lầm lớn, mà còn là sai lầm khó tin, thế nhưng vẫn chưa động đến tâm tức giận của thanh niên.

Điểm cực hạn của Tham Lãng ở đâu?

Mà lúc này bạn nhỏ Đường Đường cũng nghĩ như vậy, cô bé đang vô thức từng chút một thăm dò điểm cực hạn của hai ba ba.

Cô bé ảo tưởng rằng ba cô là người dễ nổi nóng trong nhà, động một chút là nổi giận, cho dù đại ca ca không ngăn cản, ba ba cũng giơ cao đánh khẽ... tại thời điểm cô bé chưa quen đại ca ca, cô đã quen rồi.

Hơn nữa đại ca ca... tính tình rất tốt, giống như bà nội, bất luận mình có làm sai chuyện gì, đại ca ca đều thích Đường Đường nhất, yêu Đường Đường nhất.

Ừm, đại ca ca sẽ không bao giờ nổi giận với chính mình!

Đánh mình, vậy thì càng không thể

Thế nhưng......

Sự thật đã chứng minh rằng bạn nhỏ Đường Đường sẽ sớm biết rằng những suy nghĩ đó thực chất chỉ là ảo ảnh và chúng hoàn toàn sai lầm.

Ném bài kiểm tra hay gì đó tất nhiên là chuyện nhỏ đối với người chủ gia đình.

Chỉ là cô bé chưa chạm tới điểm bùng nổ của đại ca ca mà thôi.

*

Đường Đường ăn KFC nên buổi tối không đói, lại chọc giận ba ba nên cô bé ngoan ngoãn lên lầu làm bài tập.

Tham Lãng và Thương Vũ Hiền ngồi vào bàn ăn, cả hai cũng không muốn ăn.

Thương Vũ Hiền chỉ ăn một miếng cơm và một miếng rau xanh liền buông đũa xuống.

Người yêu tức giận, có thể sẽ bị đau đầu, ăn vào lúc này trái lại không tốt cho dạ dày, Tham Lãng nhìn thấy không khỏi đau lòng nên dứt khoát không cho anh ăn tiếp.

Tham Lãng: "Tôi chuẩn bị bữa khuya cho anh, ban đêm nếu đói thì cứ bật lò vi sóng lên là được."

Thương Vũ Hiền xoa xoa khóe mắt: "Ừm."

Tham Lãng: "Muốn ăn gì?"

Thương Vũ Hiền: "Đơn giản thôi."

Tham Lang: "Trong tủ lạnh còn một ít thịt bò và rau diếp, bánh mì kẹp thịt bò, anh thích ăn?"

Thương Vũ Hiền: "Được."

Tham Lãng cũng không có cảm giác muốn ăn, liền cùng Thương Vũ Hiền đi lên lầu: "Buổi tối cho con bé ngủ, chúng ta cùng ăn, chúng ta cũng mở một cái bếp nhỏ, tôi còn có một hộp đùi gà rán."

Đi lên tầng hai, Tham Lãng đi tới phòng của tiểu đoàn tử, nói hai người muốn nghỉ ngơi, đồng thời bảo cô bé đi ngủ sớm.

Khi cậu trở lại phòng ngủ chính, Thương Vũ Hiền ngồi bên giường và dang tay về phía cậu.

"Tôi có phải rất dễ cáu giận?"

Nghe người yêu nói như vậy, Tham Lãng không khỏi tiến đến bên cạnh, đau lòng ôm lấy anh.

Thương Vũ Hiền có rất ít bạn bè, công ty đều là cấp dưới, mặc dù bây giờ anh ấy đã gần gũi với mẹ Thương hơn nhưng so với những gia đình bình thường, Thương Vũ Hiền và bố mẹ anh tương đối khách sao, nói cách khác, chỉ có thể ỷ lại vào người yêu.

Thương Vũ Hiền vùi mặt vào cổ của Tham Lãng, ôm chặt lấy eo thanh niên.

Hai người ôm nhau ngã xuống giường.

Tấm nệm khẽ rung lên, Tham Lãng chống người lên, hôn lên đôi mắt đầy vẻ lo lắng của người yêu, cho đến khi lông mi ướt đẫm, cẩn thận xoa dịu cảm xúc.

"Anh càng trở nên có tình người hơn."

"Chúng ta thực sự có thể nuôi dạy con bé thành tài không?"

"Tất nhiên, anh không thể nghĩ 'bây giờ cô bé dám cãi lại tôi', mà hãy nghĩ 'ít nhất bây giờ cô bé dám mâu thuẫn với tôi" - Tính ngang bướng của Đường Đường ở trường mẫu giáo đã được nhiều người biết đến, còn anh thì hiếm khi giao tiếp, ít nhất hiện tại cô bé biết làm sao để bày tỏ suy nghĩ của mình trước mặt anh," Tham Lãng hôn lên cổ anh, "Quỷ nhỏ là quỷ nhỏ, những đứa trẻ thông minh đều là quỷ nhỏ, dễ dàng thành công, quỷ nhỏ là con đường duy nhất phải đi qua. Anh phải tin tưởng con bé, con bé là con gái của Thương Vũ Hiền, con bé nhất định sẽ làm được."

Thương Vũ Hiền ngẩng đầu, cảm giác được hầu kết của mình bị thanh niên cắn mút, thân thể bị hôn ướt nhẹp run lên không thể khống chế.

Mấy phút sau, cho đến khi bị thanh niên hôn đến thở dốc, Thương Vũ Hiền cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngay sau đó, cảm giác ẩn náu trong cơ thể cũng dần dần khôi phục.

"Tôi muốn em..."

Dù có chút ý định trốn chạy nhưng nam nhân vẫn cố tình muốn có một chút không gian, vứt bỏ mọi muộn phiền và đem trao trọn vẹn bản thân cho người mình yêu.

"Anh đã nghĩ kĩ chưa?"

"Ừm......"

Tham Lang nằm trên người anh, ngắm nhìn khuôn mặt sống động quyến rũ của người yêu bên dưới, vẻ mặt quyến rũ, hầu kết của cậu chuyển động không tự nhiên, cậu hôn anh không ngừng.

Thương Vũ Hiền có khuôn mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo, nhưng đôi mắt dịu dàng, cả người thoạt nhìn rất oai nghiêm, nhưng lúc này, người đàn ông khiến nhiều người sợ hãi này đang thở hổn hển bên dưới thanh niên, trên mặt hơi hồng. Đôi mắt cũng đỏ hoe, đôi môi hé mở khẽ run lên, lẩm bẩm phát ra tiếng hừ, đôi khi nhu cầu xin sự thương xót, đôi khi như đang muốn sự tiến công của người yêu, và như thể rơi vào dục vọng khó nhịn bên trong...

Thật muốn đòi mạng mà. Tham Lãng nghĩ.

"Có đau không?"

"Không... Ôm tôi đi..."

Thương Vũ Hiền duỗi tay ra, cố gắng để lồng ngực của thanh niên áp sát vào ngực mình.

"Eo của anh sẽ không thể chịu được."

Tham Lãng vừa nói vừa cảm nhận được người yêu đỡ ngực thả cậu đẩy ra, sau đó xoay người bò qua người cậu như một con mèo gợi cảm.

Ánh sáng từ đèn tường, mặt lưng êm ái, những đường cong duyên dáng mê hoặc thanh niên.

Bàn tay nóng bỏng vuốt ve lưng anh, Tahm Lãng cúi người nhẹ nhàng ôm lấy anh, từ sau gáy đến vai, xuyên qua sống lưng đến thắt lưng, những đường cong vô cùng duyên dáng. Trong ánh sáng mờ ảo, có thể thấy rõ đường nét của cơ thể người yêu.

Tham Lãng từng chút từng chút dùng sức hơn, hôn lên lưng anh: "Mau để Thương tổng bình tĩnh và độc đoán đó rời khỏi cơ thể anh đi, đại bảo bối, cho tôi xem sự biến hóa của anh đi..."

Rất nhanh, Thương Vũ Hiền nhịn không được nữa, hai người đè lên nhau kịch liệt rung chuyển, "Tham Lãng, nhanh lên, Tham Lãng..." Người đàn ông mềm nhũn nằm trên giường. Đầu nghiêng sang một bên, nụ hôn càng lúc càng hỗn loạn, anh cảm thấy ngực Tham Lãng áp vào lưng mình, hai tay ôm chặt lấy anh, cơ thể mềm mại được người yêu bao bọc, nóng bỏng mãnh liệt, khiến anh cảm thấy an toàn.

Trong niềm vui muốn hòa làm một, chàng trai vùi đầu vào cổ anh, dồn hết tâm sức để điều khiển nhịp điệu hết mức có thể, để người yêu chìm đắm trong niềm vui.

Lúc đầu, Thương Vũ Hiền là một người điềm tĩnh và thận trọng, khi nguyện ý hoàn toàn thả lỏng bản thân, dựa vào con đường giải tỏa áp lực dưới danh nghĩa "tình dục" do Tham Lãng mang đến cho anh, anh rất nhanh chóng thích ứng với thứ khoái cảm này và hoàn toàn nghiện nó, không đạo đức giả, không nũng nịu, say mê trả lại sự quyến rũ trưởng thành người yêu, điều này khiến cuộc tấn công của Tham Lãng càng khốc liệt hơn, đồng thời tận hưởng sự tác động của các giác quan và cơ thể.

Phải chăng điều này cũng có nghĩa là khí chất chân thật tiềm ẩn bên trong nam nhân đang dần thức tỉnh dưới tình yêu của thanh niên.

Thượng Vũ Hiền bị tấn công mãnh liệt đến choáng váng, mơ hồ tìm kiếm đôi môi của người yêu, thấp giọng khẽ tên người yêu: "Tham Lãng... lại hôn tôi... hôn tôi..." Thanh niên theo bản năng nghiêng người về phía trước hôn anh một cách điên cuồng, không theo nhịp điệu nào, ánh mắt của người yêu bên dưới khiến cậu hoàn toàn không thể kìm được sự tấn công.

Đối với Tham Lãng, không có gì mãn nguyện hơn việc được nhìn người yêu mình biến đổi từng chút một dưới cơ thể mình.

Gia đình không có nữ chủ nhân thì thiếu sự dịu dàng, không có "âm" hòa hợp, hai người đàn ông có quá nhiều dương càng dễ nổi cáu, nhất là khi xảy ra mâu thuẫn trong gia đình.

Tình trạng mãnh liệt quá mức chỉ có thể được giải quyết bằng mãnh liệt.

Hai người họ thực sự cần một khoảng không gian để cùng nhau đánh bại ngọn lửa.

Tình yêu điên cuồng giữa một người đàn ông và một người đàn ông khiến cả hai kiệt sức, cơn giận dồn nén cuối cùng cũng được trút bỏ, rồi họ sẽ trở nên bình tĩnh và lý trí hơn.

Trong thời điểm đó không nghĩ ngợi gì, chỉ ôm thật chặt.

*

Chín giờ tối, sau khi Thương Vũ Hiền ngủ say, Tham Lãng xuống lầu làm cho anh ba cái bánh mì kẹp thịt bò rồi để vào tủ lạnh.

Đi ngang qua phòng ngủ của Đường Đường, Tham Lãng đẩy cửa nhìn vào, đèn trong phòng ngủ nhỏ đã tắt. Cậu đến bên giường của tiểu đoàn tử, nói rằng cậu vừa chuẩn bị bánh sandwich cho ba ba cô bé, đồng thời hỏi cô bé muốn ăn gì.

Tiểu đoàn tử mơ mơ màng màng lắc đầu, lại ngủ tiếp, Tham Lãng cũng không đánh thức cô bé nữa.

Vì vậy, đêm đó đã xảy ra chuyện, trực tiếp chạm đến điểm mấu chốt của thanh niên.

1h30 sáng, Thương Vũ Hiền tỉnh lại, Tham Lãng hỏi anh còn đau đầu không, có cảm thấy đói không?

Đầu Thương Vũ Hiền không còn đau nữa, nhưng bụng lại trống rỗng khó chịu, anh dựa vào đầu giường nhìn thanh niên đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn cho mình.

Tham Lãng đi tới phòng bếp tầng một, mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bánh mì kẹp thịt bò chuẩn bị cho Thương Vũ Hiền đã biến mất, nhưng hộp chân gà rán của cậu vẫn còn đó.

Ầm một tiếng

Một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu!

Tham Lãng xoay người đi lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ của tiểu đoàn tử.

Cậu nhìn thấy Đường Đường đang ăn bánh sandwich dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn bàn nhỏ, chiếc đĩa trống trơn, chỉ còn một nửa phần còn lại trong bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.

Thương Đường Đường vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía cửa, một miếng thịt bò đang nhai rơi ra khỏi miệng.

Sự tình chính là như vậy.

Bởi vì Đường Đường đã ăn bữa tối do đại ca ca đặc biệt chuẩn bị cho ba ba cô nên cô bé đã chạm vào điểm mấu chốt của cậu.

Tham Lãng rốt cục bộc phát.

Thương Vũ Hiền nghe thấy tiếng kêu, sợ hãi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Vừa tới cửa phòng của tiểu đoàn tử, anh đã nghe thấy tiếng khóc lớn, liền nhìn thấy Tham Lãng ngồi trên giường, tiểu đoàn tử nằm trong lòng cậu, một nửa quần ngủ bị cởi ra.

Tham Lãng vẻ mặt nghiêm túc giữ lấy cô bé, đánh thật mạnh vào mông.

Bốp - bốp -

"A ah——Đại ca ca... Em sai rồi...Đại ca ca òa òa òa..."

"Vẫn ăn?"

"KHÔNG......"

Tiểu đoàn tử khóc đến không thở được, trên mông càng ngày càng có nhiều vết đỏ hình bàn tay, toàn thân đều đỏ bừng.

"Em có biết đó là bữa tối của ba ba không?"

"Oa oa chỉ là em đói bụng thôi..."

"Còn dám cãi lại?"

Bốp! ! !

"A, đau quá! òa òa, đau quá!"

Tiểu đoàn tử vừa khóc vừa bò vào trong giường, nhưng không thoát khỏi sự kiềm chế của đại ca ca, bàn tay chốc chốc lại đánh vào mông cô bé một cái, khiến cô bé đau nhức.

"Đại ca ca òa òa hức, ba ba..."

Tham Lãng giơ tay đánh một cái rồi lại một cái: "Ở nhà trẻ, trước khi lấy đồ của các bạn, có phải hỏi xem họ có thể cho mình mượn không?"

Tiểu đoàn tử òa khóc: "Hỏi, em sẽ hỏi..."

"Vậy sao em không hỏi người lớn xem em có được ăn đồ của ba ba không? Bởi vì hắn là ba ba em nên hắn nợ em, em muốn gì thì lấy, muốn làm gì thì làm?!"

Thương Vũ Hiền: "..."

Thương Vũ Hiền chưa bao giờ thấy Tham Lãng tức giận với một đứa trẻ như vậy.

Nhìn thấy con gái mình bị đánh, Thương Vũ HIền cũng có chút khó hiểu: "Tham Lãng..."

Tham Lãng hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của Thương Vũ Hiền, không ngừng đánh xuống, sắc bén nói, nhanh chóng giải thích toàn bộ câu chuyện.

Thấy con gái mình đang khóc, Thương Vũ Hiền đi tới, đau lòng nắm lấy vai Tham Lãng: "Quên đi, đừng đánh đứa nhỏ vì một chút đồ ăn..."

Đôi mắt đào hoa trong lửa giận, Tham Lãng tức giận mà run lên, ngước mắt nhìn người yêu: "Vì một ít đồ ăn? Tôi chỉ vì một ít đồ ăn thôi sao? Anh đi đi, đừng ngăn cản tôi giáo dục con cái."

Thương Vũ Hiền: "..."

Rốt cuộc đã chạm vào điểm nóng giận nào của người yêu?

Hoàn toàn đảo ngược.

Nhìn thấy người yêu vẫn còn ở chỗ cũ, Tham Lãng vẻ mặt âm trầm nói: "Lên lầu mang thước xuống cho tôi."

Thương Vũ Hiền nhìn vẻ mặt đang khóc của tiểu đoàn tử: "Tham Lãng..."

"Không nỡ?" Tham Lãng hét lớn: "Nhanh đi!!!"

Bàn tay Thượng Vũ Hiền đặt trên vai Tham Lãng run rẩy, giữa tiếng kêu "Ba ba" của tiểu đoàn tử, anh xoay người sải bước ra ngoài cửa.

Đêm nay, tiểu đoàn tử bị đại ca ca đánh tới mức khóc lóc cũng không còn sức lực chứ đừng nói là gào thét, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng hức hức.

Đại ca ca nổi giận là điều đáng sợ nhất!

Bởi vì sợ đem đứa bé đánh hỏng, Tham Lãng thậm chí thu đi không ít lực đạo.

Cây thước được nhấc lên cao nhẹ nhàng, lần lượt đánh vào lòng bàn tay nhỏ của Đường Đường, lòng bàn tay đỏ bừng, mông bị đánh cũng đỏ, sau đó đánh tiếp vào lòng bàn tay.

Trận đánh này đến từ đại ca ca luôn cưng chiều cô bé, tàn nhẫn hơn ba ba rất nhiều.

Đau quá, bài học lần này không thể nào quên được.

Ngày xưa ba ba chỉ đánh có năm lần, còn đại ca ca, người luôn chiều chuộng tôi, thậm chí còn không ngừng nữa...

Bộp--

Tham Lãng mặt không biểu tình: "Thương Đường Đường, ta hỏi em, đại ca ca đánh em vì một chút đồ ăn sao?"

Tiểu đoàn tử nhìn thấy ba ba trở về, chỉ biết kêu lên: "Ba ba..."

Bộp--

Lại một cái đánh: "Tìm ba ba cũng vô ích, bây giờ em là con gái của ta, đáp lại lời của ta đi."

Tiểu đoàn tử đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng đáp: "Không! Không phải... Không phải... Không phải vì đồ ăn..."

"Ba ba thấy không khỏe, ba ba chưa ăn tối, ta đã nói cụ thể với con chưa?"

"Òa òa òa, có, có, có, đau quá..."

Bộp--

"Ta có thể tha thứ cho em ném bài thi, thi trượt, thậm chí còn nói dối ba mẹ, bởi vì đại ca ca tin tưởng em, ta biết, em còn trẻ, em thông minh, em sẽ thay đổi, em chỉ là bởi vì quá sợ hãi... Nhưng, ta không khoan dung chính là—bất hiếu."

Bộp--

"Ích kỷ!"

Bộp--

"Mắt không có ba mẹ!"

Bộp--

"Không đau lòng ba ba!"

Bộp--

"A! Òa òa, em thực sự biết mình đã sai rồi..."

Mặt đại ca ca quá đáng sợ, đáng sợ hơn ba ba rất nhiều.

Ba ba tức giận cái gì ra cái đó.

Đại ca ca tức giận, tất cả lỗi lầm, hạt vừng già kê thối đều phải chất thành đống để giải quyết, không hợp lý chút nào.

Bộp--

Đường Đường ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ có thể nằm đó thừa nhận sai lầm của mình.

Tham Lãng nghiêm mặt nhìn cô bé: "Mỗi lần ba ba muốn đánh em, đại ca ca đều sẽ bảo vệ em, cho dù em không làm bài tập, cho dù em có cãi lời ông ấy, ta cũng sẽ luôn đứng về phía em, bởi vì đại ca biết em là một đứa trẻ ngoan, làm sai điều gì cũng cần một thời gian để suy nghĩ, rồi sẽ biết cách sửa chữa..."

Bộp! ! !

"Nhưng mà, bất hiếu thì lại bất nhân, bất nhân thì lại bất nghĩa, bất nghĩa thì lại bất trung. Ta không thể trơ mắt nhìn em lớn lên thành một đứa trẻ bất hiếu. Ta rất tiếc cho người cha đã nuôi nấng em, em biết không?"

Thương Vũ Hiền ngồi ở trên sofa, sửng sốt hồi lâu, ánh mắt có chút mơ hồ.

Điểm mấu chốt của người đứng đầu gia đình.

Bộp--

"Òa òaaaaaaaaaaaaaa.. em biết em sai rồi... Đại ca ca em sai rồi..."

"Biết bao đứa trẻ hư hỏng, không phụng dưỡng người già, trộm cắp của người lớn, đánh đập ba mẹ... và cuối cùng phạm những tội ác ghê tởm, đó là những thói xấu hình thành từ khi còn nhỏ!"

Bộp--

"Ba ba đã đối xử với em như thế nào? Em hãy tự suy nghĩ xem. Ba ba đau lòng em như vậy, yêu con, mọi chuyện đều nghĩ cho em. Ba ba vì em, tóc bạc đi bao nhiêu, cái gì ngon cái gì vui đều không thể thiếu em. Ba ba thân thể không thoải mái, em biết rõ ràng, em biết rõ ràng, Đường Đường...Thương Đường Đường, ta có thể chịu đựng em bướng bỉnh một chút, nhưng tối nay... em làm đại ca ca thất vọng, thật sự, em làm cho ta quá thất vọng...... "

Bộp--

"Òa òa òaaaaaaaa... em sai rồi... Đại ca ca... đừng thất vọng..."

"Được rồi, bây giờ tôi cho em thời gian để giải thích, tại sao em không lo lắng đến sức khỏe của ba ba?"

"Òa òa òa hức em... em đói quá, đói bụng đến tỉnh... trong tủ lạnh chỉ có bánh sandwich và đùi gà, vì em biết, ba ba sẽ tức giận hơn nếu em ăn đùi gà của đại ca ca... nên em đã ăn bánh sandwich...Em sai rồi, thực sự biết mình sai rồi, chỉ là em đói quá thôi..."

"Sao em không đánh thức tôi dậy? Tôi sẽ nấu gì đó cho em."

"... Nấc, em gái..."

"?????"

"Đường Đường, muốn có em gái, hức hức, không thể quấy rầy ba ba."

"..."

Đặt thước sang một bên, hai người nhìn nhau một lúc.

Tiểu đoàn tử nằm trên giường, giơ đôi tay nhỏ nhắn lên, cong cả mông lên, đau đớn không đứng dậy được, lòng bàn tay và mông đỏ bừng đến mức gần như chảy máu.

Tham Lãng lại hỏi chuyện kiếm tiền tiêu vặt.

"Em muốn ngày của Cha... Tặng quà cho ba ba và đại ca ca... Giai Giai và Lân Lân đều ở nhà... làm việc nhà... lấy tiền tiêu vặt... cô giáo nói, Ngày của Cha, vào tháng năm... Muốn cảm ơn ba ba nuôi, nuôi... cái gì, ừm..."

Thương Vũ Hiền: "Công ơn nuôi dưỡng."

Tiểu đoàn tử: "Em cũng muốn...tặng, tặng, tặng quà, tặng ba ba và đại ca ca, dùng tiền tiêu vặt... Hơn nữa, em muốn tiết kiệm tiền, sau này em muốn mua một căn phòng lớn, đưa tổ tổ qua, cùng chúng ta ở cùng nhau, em sẽ mua cho tổ tổ đồ ăn ngon... Bằng cách này, đại ca ca sẽ không phải chạy đi chạy lại, còn ba ba cũng sẽ vì đêm không ngủ được, đi đi lại lại trong nhà..."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng nhất thời thất thần: "Em nghĩ thế nào về bài thi?"

Tiểu đoàn tử: "Em biết mình sai rồi, lần sau không dám như vậy nữa."

"Kỳ thật em đã biết mình sai, em cũng có chủ ý! Trước đây lúc thất bại, đại ca ca đã nói với em như thế nào, bất kể có khó khăn gì, cả nhà sẽ cùng nhau vượt qua, nếu em làm bài thi không tốt, tôi và ba ba có thể cùng em đương đầu, tại sao lại vứt bài thi?"

Tiểu đoàn tử: "Lúc trước, em muốn đạt được 100 điểm trong bài thi để cho ba ba và đại ca ca vui vẻ... nhưng em, em quá... ngu ngốc nên đã thất bại..."

Tham Lãng: "Em sợ ba ba nổi giận đánh em? Ba ba sẽ không đánh em chỉ vì em thi không tốt, ba ba chỉ đánh em vì em nói dối, lừa dối hoặc không thành thật mà thôi."

Tiểu đoàn tử vội vàng giải thích: "Em, em không sợ ba ba đánh em, em không sợ bị đánh, em không sợ điều này..."

Tham Lãng: "Vậy em sợ cái gì?"

Tiểu toàn tử: "Em vứt bài thi đi vì không muốn ba ba phải buồn, hay thất vọng vì em... Ba ba lợi hại nhất, Đường Đường cũng muốn giống như ba ba... Nếu như em thất bại... sau này ba ba và đại ca ca sẽ không bao giờ thích em nữa..."

Tiểu đoàn tử bò tới ben giường, cầu xin nhìn Thương Vũ Hiền.

"Hu hu ba, ba ba, ba ba đừng ghét con, đừng thất vọng về con, ba ba, đừng không cần con, làm ơn, đừng không cần con... Đường Đường, con không phải là một thằng ngốc, con sẽ vượt qua... Sau này lớn lên con nhất định sẽ đối xử thật tốt với ba ba và đại ca ca... hu hu hức hức, ba ba đừng không cần con..."

Tham Lãng: "..."

Thượng Vũ Hiền hít sâu một hơi.

Hai người đều không thể tin được, Đường Đường tại sao có thể có ý nghĩ như vậy?

Tham Lãng kinh ngạc: "Ba ba, tại sao lại không cần em?"

"Tang Tang ở lớp Tinh Tú, ba mẹ cô ấy sau khi ly hôn liền không cần cô ấy nữa. Tang Tang thật đáng thương, cô ấy chỉ có thể sống ở nhà bà nội. Khi tổ chức họp phụ huynh, chỉ có bà nội đi." .."

Hai nam nhân: "..."

"Đừng không cần con, hu hu hu, con không muốn sống ở nhà bà nội... Con biết là sai rồi ba ba.. ba ba..."

Vì hai người quá bận rộn với công việc nên bỏ đứa bé ở nhà bà nội, để lấy lòng ba ba, tiểu đoàn tử hết lần này đến lần khác chọc tức ba ba, chỉ để người lớn quan tâm đến mình hơn?

Kiếm tiền tiêu vặt là vì giáo viên mẫu giáo nói gì đó về Ngày của Cha nên tiểu đoàn tử muốn mua quà cho ba ba?

Còn muốn mua một căn nhà và biếu tổ tổ những món ăn ngon...

Tham Lãng vươn tay ôm tiểu đoàn tử, kéo quần lên cho cô bé, cảm thấy rất khó chịu: "Đường Đường là thông minh nhất, em là bảo bối của đại ca cùng ba ba, chúng ta sẽ không bao giờ không cần Đường Đường."

Tiểu đoàn tử vùi mình vào ngực đại ca ca khóc nức nở: "Em không phải cố ý ăn bánh sandwich.. Em thật sự... đói quá, em cố đợi đến nửa đêm, tưởng ba ba không dậy để ăn nữa... Thế nên em xuống nhà ăn... Lần sau, không, sẽ không có lần sau đâu, em không dám nữa..."

Tham Lãng lau mũi cho cô bé: "Biết sai để sửa. em là đứa trẻ ngoan, sau này nên đối xử với ba ba như nào?"

Tiểu đoàn tử nghẹn ngào nức nở: "Em sẽ đối xử tốt với ba ba, thương ba ba, sẽ không chọc giận ba ba, cũng sẽ không cãi lại."

Tham Lãng ôm lấy cô bé: "Nhìn xem, tôi biết mà, kỳ thật em cái gì đều biết, em chỉ là cố ý làm quỷ nhỏ, đáng bị đánh!"

Tiểu đoàn tử: "... Em hu hu em hu hu, em chính là sợ, sợ ba ba ném em đến nhà bà nội mà quên mất em..."

"Ba ba sao có thể quên em được? Ba ba chỉ bận công việc quá thôi, đừng khóc, nước mũi chảy đầy vào miệng rồi." Tham Lãng suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: "Đại ca ca đánh em, em có giận tôi không? Liệu lớn lên em có ghét tôi không?

Tiểu đoàn tử ôm chặt lấy eo Tham Lãng, thân thể nhỏ nhắn lắc lư: "Không, Đường Đường thích nhất đại ca ca. Đường Đường biết sai, sai rồi, thực sự sai rồi, đại ca ca thất vọng... "

Tham Lãng: "Được rồi, tôi thích chính là một cô bé ngoan ngoãn, không cố ý, không nịnh nọt, có trách nhiệm, sau này làm sai chuyện gì, cũng không cần ba ba đánh em, tôi sẽ cho em một ghi nhớ, thực lực của đại ca ca còn mạnh hơn ba ba của em rất nhiều"

Tiểu đoàn tử: "..."

Không biết vì sao, Thương Vũ Hiền khịt mũi, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra cửa.

Cảm xúc của đứa nhỏ rất sắc bén, lời nói thẳng thắn và mục đích của chúng rất trong sáng, rất dễ chạm đến trái tim của người lớn.

Muốn mua quà để làm ba ba vui, muốn ba ba càng yêu thích mình hơn, chỉ bởi vì trong lòng thiếu cảm giác an toàn.

Một cô bé xuất thân từ một gia đình đã ly hôn thực ra rất nhạy cảm trong mối quan hệ gia đình, sẽ dễ rơi vào trạng thái lo lắng và hoảng sợ.

Có bao nhiêu đứa trẻ ngoan có thể trở thành nhân tài cuối cùng lại thay đổi tính cách bởi gia đình tan vỡ.

Dần dần, nhận thức được mình nhỏ nhen để làm lấy lòng người khác.

Dần dần trở nên khúm núm và cẩn thận từng li từng tý.

Dần dần mất đi tâm linh và bản ngã ban đầu.

May mắn thay, tiểu đoàn tử đã gặp được đại ca ca của mình khi ba mẹ ly hôn, hiện tại cô bé đang đứng ở ngã ba đường, kịp thời kéo cô bé đi đúng con đường.

Gấu là con đường duy nhất của những đứa trẻ thông minh, không sợ làm gấu, trốn tránh phiền phức mà chỉ sợ chúng không tốt bụng, không hiếu thảo và vô liêm sỉ.

Một người là thanh niên mất mẹ từ nhỏ và chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của ba.

Một người là nam nhân bị ràng buộc bởi nền giáo dục tinh hoa nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ.

Một người là cô bé bị bọn trẻ xa lánh vào năm ngoái chỉ vì bố mẹ li hôn mà có tính cách quái gở.

Ba người như vậy đã tạo thành một gia đình non nớt.

Mọi người đều đang nỗ lực để trưởng thành và tin rằng thời gian sẽ đối xử nhẹ nhàng với họ.

*

Ngày hôm sau là thứ sáu, Thương Vũ Hiền và Tham Lãng cùng nhau đến nhà trẻ, xin phép cho Đường Đường nghỉ một ngày, đồng thời yêu cầu Đường Đường chủ động xin lỗi giáo viên, giải thích việc ném bài thi, hi vọng cô Tiểu Trương có thể tha thứ cho cô bé.

Cô Tiểu Trương âu yếm xoa đầu tiểu đoàn tử và nói với hai người: "Gần đây Đường Đường đã rất chăm chỉ học tập. Khi bọn trẻ vui chơi, cô bé là người duy nhất trốn trong góc và đọc sách tiếng Anh."

Tham Lãng nói thẳng: "Trước giờ thành tích tiếng Anh của cô bé chưa bao giờ tệ đến thế."

Cô Tiểu Trương giải thích: "Bài thi này thực sự quá khó đối với các em, vì còn một năm nữa mới vào tiểu học nên hiệu trưởng đã mời các chuyên gia viết đề kiểm tra, có thể coi là bài kiểm tra cơ bản của trường mầm non. Môn Toán và tiếng Trung, Đường Đường đứng đầu lớp chúng tôi, đến môn tiếng Anh, Đường Đường lúc đó đã khóc, khóc rất thương tâm, tôi hỏi cô bé, cô bé nói sợ ba ba buồn."

Nói đến đây, cô Tiểu Trương dừng một chút, thấp giọng nói: "Nếu ba mẹ quá ưu tú, áp lực đối với con cái sẽ rất lớn, ví dụ như rất nhiều con ông cháu các tinh nhị đại, mặc dù người lớn đối với chúng kỳ vọng cũng không lớn, chúng cũng tự tpaj áp lực lớn cho chính mình... Thế nhưng, tôi không nghĩ Đường Đường sẽ vứt bài thi đi, lại trách tôi chỉ dạy dỗ cô bé mà không để ý đến sự bất thường của cô bé, có lẽ cô bé thật sự sợ ba ba thất vọng."

Điều lo sợ nhất chính là hậu quả có thể xảy ra sau khi ba cô bé thất vọng về cô bé.

Giống như không còn yêu cô bé nữa, giống như không cần cô bé nữa.

Sau đó, liền nói về những thay đổi gần đây của tiểu đoàn tử, chẳng hạn như dùng tiền để cân nhắc hàng vi của chính mình, làm việc nhà để kiếm tiền tiêu vặt, v.v.

Cô Tiểu Trương cười: "Bây giờ nhiều gia đình đều như vậy, có thể cùng con viết ba điều quy ước, viết nội quy các loại. Bọn trẻ thông minh đến lạ, thậm chí còn thành lập một nhóm WeChat."

Tham Lãng gật gật đầu: "Nhóm này tôi biết, tôi đã kiểm tra rồi. Họ đều là học sinh lớp Hướng Dương, tối nào cũng trò chuyện trên mạng."

Cô Tiểu Trương: "Đúng vậy, cho nên, khó tránh khỏi nhận được một ít tin tức về điều kiện sinh hoạt ở nhà người khác. Đường Đường biết, trong lớp có rất nhiều học sinh ở nhà làm việc kiếm tiền tiêu vặt, có một số cô bé đã là tiểu phú bà, mua cho ba me một món quà. Cô bé cũng không muốn tụt lại phía sau."

Tham Lãng: "..."

Sau khi từ nhà trẻ, hai người thương lương một chút, lần đầu tiên Thương Vũ Hiền quyết định mang Đường Đường đi làm.

Chỉ muốn đứa trẻ thấy người cha giàu có quyền lực này trong mắt cô bé lợi hại như thế nào.

Thương tổng muốn đưa con gái đi làm? !

Toàn bộ Hằng Thương đều sôi sục!

Quả thực là chuyện vui, cứ như thế Thương tổng phải suốt ngày ở bên con gái, làm sao có thời gian mà hành hạ chúng tôi nữa!

Kết quả......

Có người yêu và đứa con bên cạnh, Thương tổng vẫn nhất quyết muốn họp trong căn phòng nhỏ màu đen, trong khi Tham Lãng ôm cô bé trốn trong góc, để Đường Đường im lặng nghe.

Tất cả giám đốc điều hành: "..."

Đường Đường nghe không hiểu, nhưng cô ấy có thể đọc.

Buổi sáng, ba ba đang họp, phía dưới có một nhóm các chú ngồi, ai cũng rất kính trọng ba, không ai dám cãi lại.

Buổi trưa, ba ba phê duyệt văn kiện, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, Đường Đường cùng Tham Lãng đi nhà hàng ăn một món ăn nhanh cũng không ngon lắm.

Buổi chiều, ba ba bàn việc làm ăn với các đại lý thì một nhóm người đi rồi một nhóm khác lại đến, những người đó khí thế lớn tiếng với ba ba bàn luận trên trời dưới biển, ba ba vẫn luôn ôn hòa nhã nhặn, từng chút từng chút ứng phó.

Khi Tham Lãng ôm Đường Đường ra khỏi văn phòng thì trời đã gần tối.

Một lớn và một nhỏ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trên tầng sáu mươi sáu.

Tiểu đoàn tử thở dài, cuối cùng cũng hiểu tại sao ba ba thậm chí còn không có thời gian tham gia hội thao giữa ba mẹ và con cái.

"Ba ba không có thời gian để nghỉ ngơi chút nào."

"Con nghĩ thế nào, tiền tiêu vặt ba ba cho em là gió thổi bay tới? Đều là ba ba vất vả kiếm được."

"Ba ba quá cực khổ..."

"Cho nên nói, ba ba ở ngoài làm việc vất vả như vậy, về nhà sao lại có thể chọc giận ba ba?"

Tiểu đoàn tử cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xấu hổ: "Con sẽ không bao giờ gây sự... Con không biết gì... Con đã phạm sai lầm... Ba thật đáng thương..."

Vào ngày này, Thương Ngôn Diệp đã đến thăm tất cả các khu văn phòng ở Hằng Thương, để lại dấu chân ở từng bộ phận, tiểu đoàn tử vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng suốt cả ngày.

Có lẽ, những gì xảy ra ngày hôm nay có thể trở thành bước ngoặt để đứa trẻ thực sự trưởng thành.

Cộng thêm việc bị một trận đòn nhớ đời, hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của tiểu đoàn tử, cô bé chỉ biết ba mình dễ nổi nóng, đại ca ca tính tình tốt, nhưng lại quên mất đại ca ca mới là chủ gia đình.

Nếu làm cho ba ba tức giận, bạn sẽ khóc; nếu bạn làm cho đại ca ca tức giận, bạn sẽ chết.

Lòng bàn tay nhỏ còn đỏ bừng đau nhức, mông đã bị đập thành tám cánh hoa, không dám ngồi trên ghế, rên rỉ đau đớn nhưng thậm chí kêu đau cũng không can đảm để kêu.

Thực sự biết mình đã phạm sai lầm, và mình sẽ không bao giờ tái phạm nữa, Đường Đường nghĩ, mình không được chọc giận ba ba nữa, ba ba đã vất vả rồi, mình nhất định phải ghi nhớ.

Cùng nhau trở về nhà vào buổi tối.

Sau bữa tối, cả ba lại ngồi quanh bàn cà phê trong phòng khách và bắt đầu cuộc họp gia đình kéo dài ba tiếng.

Gia đình ba người cuối cùng đã thiết lập được quy tắc đầu tiên.

Liên quan đến việc nhà và phần thưởng

Đại khái chia làm ba loại phần thưởng.

Đầu tiên, bản thân.

Việc của mình tự mình làm, tự giặt tất, tự đóng gói đồ chơi... Việc gì trong khả năng của mình đều là việc nên làm, nếu mình không tự làm thì sẽ không có ai làm hộ. Nếu tiểu đoàn tử không thể làm những công việc nặng nhọc như giặt quần áo, Tham Lãng sẽ giúp cô bé, nhưng cô bé nhất định phải tham gia.

Phần thưởng: Tiền tiêu vặt mỗi tuần 100 tệ, nếu không làm tốt việc của mình thì tiền tiêu vặt sẽ giảm đi, hơn nữa không được tiêu tiền bừa bãi. Đây là lần đầu tiên Đường Đường chính thức tiếp xúc với tiền bạc, Tham Lãng muốn cô bé nhân cơ hội này học cách tự mình quản lý tiền bạc.

Thứ hai, tình yêu.

Trả giá cho tình yêu là chuyện đương nhiên, là trách nhiệm của gia đình, là điều mà gia đình ba người cùng chia sẻ. Mọi người trong gia đình đều được phân công công việc, ví dụ như đại ca ca vì tình yêu mà nấu ăn cho cả nhà, ba ba vì tình yêu kiếm tiền ở ngoài, việc dọn phòng, rửa bát, lau bàn đều vì tình yêu và nhu cầu. để cả nhà cùng chia sẻ.

Ngoài ra, họ còn ấn định ngày thứ bảy đầu tiên hàng tháng là "Ngày lao động của gia đình", từ giờ trở đi, ba người sẽ làm việc cùng nhau, trừ khi có yếu tố bất khả kháng, chẳng hạn như Thương Vũ Hiền phải đi công tác, tiểu đoàn tử đi thi, v.v... Có thể xin nghỉ phép và không tham gia lao động.

Phần thưởng: Mỗi năm ba người có cơ hội đi du lịch, nếu một người lười biếng dùng mánh lới thì chuyến đi của cả gia đình sẽ bị hủy bỏ nên chúng ta phải giám sát lẫn nhau.

Thứ ba, lòng vị tha.

Bạn làm việc, bạn được vinh danh, và khi bạn giúp đỡ người khác, bạn có thể được khen ngợi và khen thưởng xứng đáng. Ví dụ như giúp ba ba rửa xe, giúp đại ca ca rửa bồn tắm, quét lá rụng ngoài sân, giúp ông nội qua đường, làm việc thiện bên ngoài... Phần thưởng: không nhất thiết phải là tiền, nó cũng có thể là ra ngoài xem phim, đi chơi ngoài trời hoặc chơi game thêm một giờ.

Lưu ý đặc biệt: Khi người lớn phê bình mình thì phải khiêm tốn nhận lỗi và sửa sai kịp thời, phải dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của mình và chịu trách nhiệm, không chống đối người lớn, không lừa gạt người lớn, không động chút là gào thét, bằng không sẽ dựa theo phạm sai lầm to nhỏ để trừng phạt.

Hình phạt chia lớn nhỏ, từ học thuộc chữ đến chép thơ Đường, từ đọc tự phê đến bị đòn, ăn bông cải xanh và cà rốt suốt bảy ngày... Hơn 50 loại hình phạt, đại ca ca thật sự đầy rẫy thủ thuật.

Trên đây!

Ba người đã bàn bạc suốt đêm và soạn thảo ra một quy định như vậy.

Trong khoảng thời gian này, Tham Lãng và tiểu đoàn tử nghiêm túc thảo luận hồi lâu, thậm chí còn nêu ra vấn đề sau này cô bé nên chăm sóc ba mình như thế nào.

Tiểu đoàn tử trịnh trọng nói: "Sau này, con sẽ đưa ba ba đi học đại học, không cho ba ba đi làm. Ba ba làm việc quá cực khổ, con sẽ đối xử tốt với ba ba, đại ca ca sẽ thay ba ba kiếm tiền nuôi chúng ta."

Tham Lãng tức giận đến tim đập thình thịch: "Nuôi gia đình cũng được, nhưng ba em là của tôi, em không thể cướp đi!"

Gấu ơi em cướp vợ tôi đi rồi, tôi ôm ai ngủ đây?

Tiểu đoàn tử: "Em đi học, đại ca ca lo việc gia đình, ai sẽ ở cùng ba ba?"

Tham Lãng: "Tôi sẽ dành thời gian rảnh rỗi đi cùng hắn, em không cần lo lắng."

Sắc mặt tiểu đoàn tử đột nhiên trở nên không biểu tình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tham Lãng và Thương Vũ Hiền, suy nghĩ điều gì đó mà không nói một lời.

Tham Lãng nghi hoặc nói: "Sao thế?"

Tiểu đoàn tử gật đầu: "Từ giờ trở đi em sẽ quản lý gia đình, en thay ba ba, đại ca ca sẽ chơi với bố."

Tham Lãng: "?????"

Mẹ nó? !

Đây là loại tuyên bố gì?

Hôm nay tiểu Thương tổng sinh ra?

Thương Vũ Hiền ngồi ở phía trên, dịu dàng nhìn người yêu và đứa nhỏ dưới ánh đèn.

Ngôi nhà này ngày càng trở nên giống hơn.

Mọi thứ sẽ ổn thôi.

...

...

Tác giả có lời muốn nói: .

.

Vấn đề trưởng thành của tiểu đoàn tử trước tiên tới đây, phải viết hai chương, xin lỗi đã khiến mọi người tức giận, thực ra tôi viết rất buồn cười, tôi rắc tất cả những rắc rối và mánh khóe và tôi không dám rắc lên bố tôi khi tôi còn nhỏ lên hai ông bố hahahaha.

Phần này phát triển tiến độ rất nhanh, chương này cô đọng lại một chút, nếu có vấn đề logic hay sai sót cũng là do tôi nóng lòng muốn giải quyết trong một chương, dù sao cũng không phải là tiểu thuyết nuôi dạy con cái, mọi người xem một cái náo nhiệt, biết rằng Thương Ngôn Diệp khi còn nhỏ cũng đã phải chịu đựng, lại rất phi thường, khiến các ông bố tức giận muốn chết, vậy là được rồi.

Tôi thấy có người nói tiểu đoàn tử phiền phức, tôi chỉ biết cười, thực sự cần phải trưởng thành, xin lỗi.

Các quý cô có con nhỏ, nếu con bạn rất gấu, có nghĩa là bé rất thông minh, mỗi đứa trẻ gấu đều có hai mặt: thiên thần nhỏ và ác quỷ nhỏ, hãy cho chúng một chút kiên nhẫn và thời gian.

*****

T phải nói là cái chương này nó dài khủng khiếp. hơn 9k chữ. t ngồi muốn gãy mông mới xong được chương này. Cảm ơn mn đã ủng hộ và đọc truyện. Lịch vẫn là 1-2 tuần 1 chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro