Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây chắc chắn là ngày đầy nước mắt nhất của vị CEO trong nửa đầu cuộc đời.

Không ai có thể giết chết cuộc sống một cách nhanh chóng như vậy.

Rất nhiều nam nhân bị bạn bè nói là "Sợ vợ", "vợ quản nghiêm" nhưng bởi vì yêu cùng tôn trọng thôi, chứ chưa từng nghe có người đàn ông nào bị vợ dọa chết.

Lúc này ông chủ vì một đạp ga đem người yêu bỏ rơi trong gara nên rơi vào trạng thái sợ hãi như một người đàn ông bình thường nhất trên thế giới, anh cảm thấy đặc biệt sợ hãi... Không, anh nhất quyết không thừa nhận đây là sợ hãi, anh cho là, chính mình chỉ là có hơi hơi một chút... hoảng loạn.

Thương tổng hoảng sợ đến mức buột miệng: "Mẹ kiếp!"

Trong cuộc gọi video trên điện thoại di động, giám đốc bộ phận tiếp thị đang hút thuốc, mặc vest, thắt cà vạt ở phần trên, nửa dưới mặc đại quần cộc, ra dáng lắm mà ngồi trên bồn cầu, phía sau tường dán một tấm bản đồ thế giới khiến anh ta trông giống như một phát thanh viên của một kênh quốc tế, cùng chủ tịch nghiêm túc hội nghị qua điện thoại.

Không biết tại sao, trong video chỉ thấy Thương tổng đang thì thầm điều gì đó trong xe, không lâu sau, anh quay lại liếc nhìn một cái, vẻ mặt như nhìn thấy ma, sau đó truyền đến một tiếng chửi tục.

Bình thường Thương tổng có chút độc miệng, nhưng anh chưa bao giờ chửi ai, người giám đốc sợ đến mức trượt tay, điện thoại rơi xuống sàn nhà tắm bộp một tiếng, đồng thời theo bản năng hắn muốn cứu nó, trong vô thức, hắn đưa tay ra đỡ lấy, hắn "A" một tiếng, sau đó, tàn thuốc đang ngậm trọng miệng liền rơi xuống... tàn thuốc rơi xuống... rơi xuống...

Tàn thuốc rơi từ giữa hai chân xuống bồn cầu mà không thành công...

Người giám sát hét lên "Ối" một tiếng thảm, cả người từ trên bồn cầu nhảy dựng lên, lập tức ngửi thấy một mùi khét khét.

Thương Vũ Hiền nhắm mắt lại, nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến tiếng gầm gừ của một người phụ nữ: "Ồn ào quá! Nửa đêm tôi mới về nhà, sáng sớm đã có quỷ kêu gào, có để cho người khác ngủ không?"

Người giám đốc che thân dưới của mình lại, nhấc điện thoại di động lên, trông như sắp khóc: " Thương tổng..."

Thương Vũ Hiền nhìn thẳng về phía trước, yên lặng giơ tay lên và nhấn nút màu đỏ để tắt video.

Hãy hiểu nhau, không ai hơn ai.

Haha, đàn ông.

Mộ Thương đã lái xe vào đại lộ Rose, ở giữa là lan can sắt có vạch đôi màu vàng, chỉ có thể lái xe về phía trước và không thể quay đầu lại cho đến khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

Người yêu to lớn như vậy đã biến mất khỏi ghế sau, lần đầu tiên trong đời, người đàn ông luôn độc đoán cảm thấy một mớ hỗn độn của lương tâm cắn rứt, sợ hãi, kinh hoảng, cúc hoa thắt chặt. Thương tổng cũng không nhận ra rằng đây hoàn toàn là kết quả của việc bị thống trị trên giường trên thời gian dài.

Trong lúc hoảng sợ, anh thậm chí còn nghĩ, thà giả vờ như người yêu không có trong xe, cứ tiếp tục lái xe về phía trước cho đến ngày tận thế.

(......)

Tốt hơn hết bạn nên nghe "Let it go" để giải tỏa tâm trạng.

(......)

Không, không muốn trốn tránh, cũng may Thương tổng vẫn còn lý trí, trong nháy mắt đã ném những suy nghĩ phi thực tế đó ra khỏi đầu, thừa dịp nguy hiểm vẫn có thể khống chế được, lập tức gọi lại cho Tham Lãng.

Nhưng mà, nên giải thích thế nào?

Thương Vũ Hiền nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động được gắn trên cửa gió, ngón tay anh dừng lại trên phím quay số trên màn hình và không di chuyển trong một thời gian dài.

Một con quạ đen dường như bay qua trên đầu, rút ​​ra ba điểm.

Quên nó đi, vẫn là gửi tin nhắn WeChat.

Thương Vũ Hiền đưa tay mở giao diện trò chuyện của "Lương Nguyệt đang bật" và gửi tin nhắn thoại với giọng điệu bình tĩnh.

Thương Vũ Hiền: "Chờ tôi, tôi về nhà đón em."

Rất nhanh, đối phương liền trả lời.

Tham Lãng: "Không phiền."

Thương Vũ Hiền sửng sốt một lát, sau đó một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng: "?? Sao vậy?"

Tham Lãng: "Tôi đi làm."

Thương Vũ Hiền: "...Em đã rời khỏi nhà? Đến đâu rồi?"

Tham Lãng: "Phố Vĩnh Tín."

Con đường nhỏ phố Vĩnh Tín rất hẹp, hai bên có cục thuế và hồ nước nhân tạo, hai bên đều có hàng rào sắt, vì đường không bằng phẳng nên thường ít xe qua lại, là lối tắt ra cửa sau của Hằng Thương.

Thương Vũ Hiền im lặng đợi đèn đỏ một lúc, kiểm tra thời gian, giảm tốc độ, rẽ vào một góc cua rồi lái xe về hướng khác của đường Vĩnh Tín.

Trong tình huống này, "dừng lỗ ngay lập tức" không bằng "Đứng vị trí thấp".

Vì vậy, Thương Vũ Hiền phát ra một thanh âm rất ôn nhu và trìu mến.

Thương Vũ Hiền: "Cái kia... Tham Lãng, xe của tôi vừa bị hỏng..."

Một lúc lâu sau, đối phương cuối cùng cũng đáp lại.

Tham Lãng: "Thật sao, nó thực sự đã tự bỏ chạy? Anh đang lái chiếc xe điều khiển từ xa dành cho trẻ em, hay là do một băng nhóm tội phạm quốc tế sử dụng vệ tinh điều khiển? Thực sự là phúc trong họa. Anh ổn không, bảo bối?"

Thương Vũ Hiền cứng họng: "..."

Giọng điệu mỉa mai này giống với giọng điệu cuộc gặp gỡ của mình trong một căn phòng nhỏ.

Đó thực sự là nỗi bất hạnh lớn nhất trong số những bất hạnh.

Mộ Thương dừng lại ở ngã tư, những con số trên đèn đỏ trước mặt cứ nhấp nháy chậm rãi.

Nam nhân đã phải vật lộn để tồn tại trong một thời gian dài.

Thương Vũ Hiền: "Tôi đang định quay lại đón em, sao em không đợi một lát?"

Tham Lãng: "Chờ một chút? Chờ cái gì? Chờ anh trở về nói cho tôi biết, anh vừa rồi vô tình ném tôi ra sau xe như một tấm chăn rách nát?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Sau một lúc.

Thương Vũ Hiền: "Em không lái xe à?"

Tham Lãng: "Lái."

Thương Vũ Hiền: "Lái cái gì?"

Tham Lãng: "Xe."

Thương Vũ Hiền: "............"

Thuốc.

Một doanh nhân quen dùng mọi cách để giữ chân khách hàng, phản ứng đầu tiên là tìm mọi cách để dỗ dành người yêu, nhưng rõ ràng, nếu "tẩy trắng" không hiệu quả thì chỉ có thể "đánh chính diện" và cứng rắn.

Thương Vũ Hiền nhớ lại "Bí quyết bảy chữ" mà Tiểu Phương đã nói với anh trong thang máy.

Cũng không biết có tác dụng hay không.

Vì vậy, Mộ Thương đi vòng qua phố Vĩnh Tĩn và lái xe từ tây sang đông, như muốn chặn xe của Thãm Lãng.

*

Bên này.

Trước đó, Tham Lãng sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi cổng biệt thự, lang thang trên đường một lúc, đợi rất lâu nhưng người yêu vẫn không quay lại đón.

Tốt lắm, ha ha.

Hoàn toàn quên mất mình.

Đột nhiên, phần nào hiểu được tâm lý của chị Tần ở một khía cạnh nào đó.

Những ngày tháng này quả thực không có cách nào đi qua.

Đường ở Long Đình khá sạch sẽ, đừng nói là gạch, ngay cả đá cuội trên vỉa hè cũng không có để mà nhặt.

Tuyệt vời, quản lý tài sản khá tốt.

Người yêu thực hiện đầy đủ tình cảm của mình dành cho mình trong mọi công việc lớn nhỏ.

Tham Lãng: "..."

Thực sự coi lão tử không thể động dao?

Đối mặt với ánh nắng ban mai, Tham Lãng dừng bước, hạ đôi mắt hoa đào xuống, khẽ cười.

Sau đó, cậu bất ngờ quay người chạy nhanh về nhà, nhanh nhẹn như một con báo săn mồi.

Lão gia tử cùng tiểu đoàn tử đang định trở về nhà, dưới ánh mắt sửng sốt của một già một trẻ, thanh niên lao vào cửa biệt thự, ba bước nhảy lên bậc thang rồi lao vào nhà không nói một lời, liền đi thẳng đến phòng làm việc trên tầng ba, lấy chìa khóa chiếc Lamborghini Black Bat trong két sắt nhỏ, quay người lại chạy ra ngoài.

Tiểu đoàn tử cùng lão gia tử: "..."

Một già một trẻ nụ cười chưa kịp tắt thì đã nhìn thấy thanh niên lao vào gara với vẻ mặt ngây ngốc.

Sau đó, chỉ còn nghe thấy một tiếng "grừm grừm" chói tai, và một chiếc xe thể thao nổ máy.

Màu đen, màu đen tối của quỷ dữ.

Một con dơi đen như bóng ma ban ngày lao ra ngoài trong chớp mắt.

Thậm chí còn không gặp đèn đỏ.

Chiếc dơi đen mở hết mui, thanh niên mặc bộ vest giản dị, đeo kính râm, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, trông giống như siêu mẫu gợi cảm của một tạp chí ô tô xuất hiện trên đại lộ Rose vào giờ cao điểm buổi sáng. Sự kết hợp cao cấp giữa xe sang và trai đẹp thu hút nhiều nam nữ thanh niên liếc mắt nhìn theo.

Đi được nửa đường, nhận được tin nhắn WeChat từ Thương Vũ Hiền, thì cậu vừa chuyển hướng rẽ vào phố Vĩnh Tín.

Không lâu sau, từ xa nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang tiến tới, phần đầu xe Bentley Mulsanne quá bắt mắt.

Tham Lãng không hề ngạc nhiên chút nào.

Lúc này, một tin nhắn thoại khác hiện lên trong hộp thoại WeChat.

Thượng Vũ Hiền ôn nhu nói: "Em tức giận sao?"

Tham Lãng nhìn chằm chằm màn hình không trả lời.

Ngay sau đó, một cuộc gọi đến——

Tham Lãng bấm vào nghe.

Đầu tiên yên tĩnh một hồi, sau đó anh ho nhẹ một tiếng, "Lần sau không bao giờ nữa, em đừng tức giận. Lần này chỉ là ngoài ý muốn, tôi làm sao có thể quên em?" Nói đến đây, Thương Vũ Hiền dừng lại ngượng ngùng thì thầm nói: "Em yêu, trong mắt tôi, em là thiên thần."

Lời nói tâm tình chua ê răng này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì

Thương tổng đang rất cố gắng để dỗ dành người yêu.

Tham Lãng: "............"

Tin những điều xấu xa của anh.

Đều là những cựu binh từng chinh chiến trên chiến trường, ai chơi Tam Quốc với ai?

Một doanh nhân chỉ có kiến ​​thức kinh doanh trong đầu thì không thể tin được dù chỉ một dấu phẩy khi nói lời yêu thương.

Nam nhân nào có thể ngủ quên giữa chừng khi đang làm tình với một thiên thần vào lúc nửa đêm của Ngày lễ tình nhân? Hãy đến đây và trả lời tôi.

Đây chắc chắn là tuần nực cười nhất trong cuộc đời tôi!

Tham Lãng thầm mắng một tiếng, ấn nút thoại, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy anh nói hai chữ 'Thiên' quá nhiều."

Thương Vũ Hiền: [dấu chấm hỏi.jpg]

Tham Lãng: [Hehe.jpg]

Thương Vũ Hiền: "Tham Lãng, dừng xe."

Đúng lúc này, hai xe gặp nhau trên một con đường hẹp.

Trên con đường nhỏ hẹp, không hẹn mà cùng dùng lại.

Thương Vũ Hiền vừa xuống xe liền nhìn thấy Hắc dơi mở cửa.

Thanh niên một chân dài bước ra, đáp xuống đất, lười biếng tựa vào lưng ghế ô tô, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Tham Lãng không xuống xe, tháo kính râm xuống, ngước mắt nhìn Thương Vũ Hiền: "Thương tổng, thật trùng hợp."

"Đừng nháo," Thương Vũ Hiền mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu, "Chiếc xe nàyrất thích hợp với em."

"Có phải nó phù hợp với tôi hơn anh không?" Cặp mắt đào hoa nheo lại, "Cũng đúng, ít nhất khi tôi ở trong đó nó sẽ không ngủ."

"????"

Thương Vũ Hiền: "..."

Vì lý do nào đó, hai người cùng lúc rơi vào im lặng.

Một phút trôi qua.

Thương Vũ Hiền tiến lên một bước, hơi khom người, nhẹ giọng nói: "Em còn tức giận sao?"

Tham Lãng xoa xoa trán: "Không có."

Thương Vũ Hiền: "Vậy tại sao lại không nói gì?"

Tham Lãng: "Tôi chỉ đang nghĩ thôi, Thương tổng, công việc của anh quá vĩ đại, thành tích quá rực rỡ, lại có tinh thần trách nhiệm như vậy. Con hẻm nhỏ này nằm ở một nơi xa xôi, phía sau anh là một hồ nước, trước mặt anh là một người đang tức giận, tôi sợ anh tiếp tục ở lại đây, sợ rằng tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm."

Thương Vũ Hiền: "????"

Người bạn nhỏ của anh giận anh, đã đến mức nguy hiểm đến tính mạng sao?

Xung quanh yên tĩnh một lúc.

Tham Lãng nhịn xuống nói: "Còn không đi?"

Thương Vũ Hiền: "Vừa rồi nhìn thấy em đậu xe, tôi còn tưởng rằng em không tức giận nữa."

Tham Lãng: "Tôi đương nhiên không tức giận, bụng của ta rất lớn, ngoài sức tưởng tượng của anh. Bằng không tôi cũng có tiểu đệ đệ, tại sao lại là người ở trên?"

Thương Vũ Hiền: "..."

Họ lại im lặng một lúc nữa.

Thương Vũ Hiền nói tiếp: "Em thật sự không tức giận nữa sao?"

Tham Lãng cười rạng rỡ: "Anh đoán xem?"

Mặt Thương Vũ Hiền chậm rãi đến gần cậu: "Hay là em cho rằng em dùng xe này ép chết tôi vạn lần?"

Tham Lãng tựa đầu vào tựa lưng, chóp mũi nhẹ chạm vào anh: "Thương tổng, có phải anh đối với tôi có hiểu lầm không?"

Thương Vũ Hiền thấp giọng nói: "Có ý gì?"

Tham Lãng nghiêng người ghé vào tai anh: "Trước mắt còn không đến mức như vậy, cho dù đến mức anh không thể bỏ cuộc, tôi cũng chỉ có thể làm ngươi chết vạn lần."

Thương Vũ Hiền: "............"

Xung quanh yên tĩnh một lúc.

Tham Lãng nhìn thời gian, xua tay: "Được rồi, đừng quậy nữa, tôi không tức giận."

Thương Vũ Hiền: "Mặt em như đậu hũ để cả tháng vậy."

Tham Lãng: "Tôi sắp muộn giờ làm rồi, tôi có thể đi được không?"

"Không được," Thương Vũ Hiền bất đắc dĩ, kiên trì giữ chặt cửa xe, "Em cho rằng em trong tình trạng này tôi sẽ để em đi sao? Chúng ta cần nói chuyện, trao đổi một chút."

Tham Lãng suy nghĩ một chút: "Được rồi, miếng đậu phụ này quyết định nói chuyện với anh, nó đã nói cho anh biết, nó không hề tức giận, chỉ là đau lòng mà thôi. Cho dù anh có để nó khô cả đêm nay, nó cũng sẽ không xoa dịu được trái tim bị tổn thương của nó. Hơn nữa, nó còn phải chịu rủi ro bạn ngủ quên giữa chừng, đồng thời nó còn phải tính toán diện tích cái bóng tâm lý của chính nó khi thậm chí còn khó tạo ra cặn bã.

Thương Vũ Hiền: "............"

Xung quanh im lặng một lúc.

Thương Vũ Hiền nhớ tới buổi sáng khi tỉnh dậy, anh cảm giác được thanh niên ôm chặt từ phía sau, anh hơi động đậy, muốn quay người lại nép vào vòng tay người yêu, nhưng cảm giác sưng tấy sau đó khiến anh tỉnh táo. Khi cảm giác đó dần dần thức tỉnh, anh nhận ra người yêu mình đã ở trong cơ thể mình suốt đêm.

Thương Vũ Hiền xấu hổ: "Tôi... xin lỗi, tối qua tôi... ngủ quên..."

Tham Lãng cười: "Tôi nhớ có lần anh dọa tôi muốn dùng kim bấm ghim phần thân dưới của tôi vào ghế?"

Thương Vũ Hiền: "Tôi chỉ nói đùa thôi."

Tham Lãng: "Không, tôi cảm thấy rất sáng tạo. Lần sau nếu anh ngủ quên giữa chừng, tôi nhất định sẽ dùng keo 502 dán phần dưới của anh vào đùi khi anh đang ngủ."

Thương Vũ Hiền: "???"

Tham Lãng: "Thương tổng, anh có ý kiến ​​gì không?"

Thương Vũ Hiền: "............"

Sự oán giận này không hề nhỏ chút nào.

Ngay lúc Thương Vũ Hiền đang phân tâm, Tham Lãng đột nhiên thu người lại, rút ​​đôi chân dài về phía xe.

Ngay lúc cậu quay người muốn đóng cửa xe lại, Thương Vũ Hiền nắm lấy cổ tay cậu.

"Tham Lãng..."

"Bỏ ra."

"Chúng ta cần nói chuyện......"

"Nói chuyện gì? Toàn bộ Hằng Thương đều nói với tôi hôm qua là ngày Lễ Trắng, anh nghe nóichưa?"

"......Phải."

"Anh đã một tuần không về nhà ăn tối, tôi biết anh rất bận nên không nói chuyện. Lần trước khi nói chuyện với anh, tôi đã nói với anh rằng bữa tối trong gia đình rất quan trọng, anh còn nhớ không?" ?"

"Tôi nhớ."

"Nếu anh tiếp tục như vậy, Đường Đường sẽ quên mất anh trông như thế nào."

"Làm thế nào mà?"

"Thành thật mà nói, tôi không quan tâm anh mời ai đi ăn tối và tôi không muốn can thiệp một cách vô lý vào công việc của anh, nhưng có nhiều lúc tôi không thể kiềm chế được. Anh có nghe nói ba người tạo nên một hổ không?"

"Tôi biết rồi."

"Cho nên," Tham Lãng cười nửa miệng, "Bảo bối, tôi nghiêm túc nhắc nhở anh, trước khi tôinguôi giận, anh tốt nhất nên tránh xa tôi ra, nếu không, tôi không dám cam đoan có thể khống chế được, kẻo đến lúc đó tôi làm cho toàn thân anh trở nên bóng loáng."

Thương Vũ Hiền trong mắt lộ ra ý cười: "Nếu muốn trút giận, cứ đấm tôi vài phát để giải tỏa cơn giận?"

Tham Lãng sửng sốt, một lời đề nghị bất ngờ, nhất thời không hiểu: "..."

Thương Vũ Hiền ấn lên nóc xe, nghiêng người về phía trước: "Sao vậy?"

Đôi mắt đào hoa có chút đỏ ngầu, Tham Lãng nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nhéo cằm anh: "Thương Vũ Hiền, có phải anh cho rằng tôi không dám ra tay với anh sao?"

Thương Vũ Hiền: "Không, không phải không dám."

Tham Lãng: "Chiến đấu là sự lãng mạn của đàn ông."

Thương Vũ Hiền: "Không sai."

Tham Lãng: "Đừng chọc tức tôi, tôi khó chịu."

"Xin mời."

"..."

"Tôi sẽ không đánh trả."

"..."

"Không nỡ?"

"............"

Mẹ nó.

Tham Lãng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, xoay người, vươn tay ra, với tay vào túi đựng máy tính trên ghế phụ, từ trong túi móc ra một chiếc...

Ba con sói?

Thương Vũ Hiền sửng sốt: "????"

Cậu ta lại mang theo thứ này bên mình sao?

Tham Lãng nhướng mi: "Anh đang nhìn cái gì? Trông anh vẫn còn kinh ngạc, lần nào cũng dùng nó trên người anh, anh không nhận ra sao?"

Thương Vũ Hiền hoảng hốt không biết mình đang nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu, cụp mắt: "Em... Em muốn..."

Tham Lãng nghiêng đầu cười nói: "Tôi muốn? Tôi muốn tới cái gì?"

Thương Vũ Hiền ngoảnh mặt đi: "Tối nay tôi sẽ về sớm..."

"Không, anh bận việc." Tham Lãng khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô tình, "Bảo bối, từ hôm nay trở đi sẽ không có đồ ăn công cộng."

Trước khi Thương Vũ Hiền kịp phản ứng.

Chỉ thấy thanh niên xé gói ba con sói, lấy ra chai nước tinh khiết 4,5L trên ghế ô tô, chỉ uống một ngụm, vặn ra và đặt lên miệng chai, xoay chai nước lại lộn ngược lại và bóp mạnh chai, ba con sóichứa đầy nước, giống như một quả bóng nước, nó nhanh chóng phồng lên thành một quả bóng nước lớn dài.

Tham Lãng xuống xe, cậu thậm chí còn không có băng qua đường, cách xa đến mức cũng ngắmchuẩn mục tiêu, cậu nhắm thẳng vào cửa sổ xe của Mộ Thương, lập tức ném tới.

Khá chính xác.

Ầm!

Rầm--

Kính xe không có vấn đề gì, rất chắc chắn, Mộ Thương rửa mặt.

Chiếc ba con sói bị nứt dính trên kính chắn gió.

Thương Vũ Hiền: "............"

Thanh niên buông một tiếng thở dài.

Thật tuyệt vời.

"Tôi không nỡ đánh vợ nhưng lại sẵn sàng đập xe".

"..."

Thương Vũ Hiền sửng sốt hồi lâu, lơ đãng nhìn bóng lưng cao lớn của người yêu.

Không biết đứa trẻ đã chạm vào điểm dễ thương nào, nhịp tim của Thượng Vũ Hiền đột nhiên tăng tốc, anh thở hổn hển, lập tức cụp mắt xuống, mặt lập tức đỏ bừng, chóp tai cũng lặng lẽ đỏ bừng.

Tham Lãng quay người lại: "Anh nhìn thấy không? Đừng tưởng tôi không dám đánh anh, nếu còn lần sau..."

Lời còn chưa nói xong.

Thương Vũ Hiền bỗng nhiên bước tới, ôm lấy eo cậu, ngẩng đầu cắn môi.

Tham Lãng cảm thấy đau đớn: "???"

Môi Thương Vũ Hiền áp sát môi cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Không có đồ ăn nghĩa là sao?"

Thanh niên mím chặt môi, không mở miệng, mặc cho lưỡi của nam nhân chạm vào mình, cảm thấy cánh tay của người kia càng ngày càng siết chặt hơn.

Tham Lãng nhịn không được, mặt nóng bừng vì máu dâng trào, không nhịn được mà túm lấy vai Thương Vũ Hiền, đem anh đẩy ra sau, quay đầu dùng cằm xoa xoa mặt anh: "Thương tổng, mặc dù bên hồ xung quanh không có người, nhưng anh vẫn phải chú ý một chút."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng lười biếng cười: "Tôi sắp muộn giờ làm rồi, tôi đi trước."

Thương Vũ Hiền ôm chặt eo cậu: "Em chừng nào mới nguôi giận?"

Tham Lãng bĩu môi: "Chủ tịch, tôi biết anh bận, anh bận công việc của anh. Kỳ thật tôi cũng rất bận, còn phải đi làm, chăm sóc nhà cửa, chăm sóc con cái. Làm sao tôi có thời gian giận tiểu gia tử? Từ nay trở đi, tôi sẽ không dành toàn bộ thời gian và sức lực cho anh nữa, anh hiểu không?"

Thương Vũ Hiền nhìn vào mắt cậu: "Em xác định?"

Tham Lãng nhướng mày: "Đương nhiên."

Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Tôi biết rồi."

Tham Lãng: "Biết anh còn ngăn cản tôi?"

Thương Vũ Hiền: "Chúng ta sẽ cùng nhau đi hết con đường này."

Tham Lãng đi vòng qua anh, lên xe, đóng cửa lại: "Nhưng tôi không muốn."

Thương Vũ Hiền: "..."

Động cơ của chiếc xe thể thao gầm lên đầy khiêu khích.

Thanh niên nhấn ga, Thương Vũ Hiền hít một hơi khí thải xe hơi.

*

Vào ngày này, Mộ Thương và Dơi Đen lần lượt lái xe vào hầm để xe.

Thương Vũ Hiền đỗ xe bên cạnh chiếc Lamborghini, xuống xe, thấy bóng dáng Tham Lãng biến mất ở cửa nhân viên, khi bước vào mới phát hiện thanh niên trẻ đã biến mất, thang máy dành riêng cho chủ tịch cũng trống rỗng.

Thương Vũ Hiền: "..."

Mặc dù nói Hằng Thương quan tâm đến ý thức của nhân viên, đi làm không cần bấm giờ ra vào nhưng quản lý bộ phận luôn chú ý đến sự có mặt của từng thành viên cấp dưới.

Lúc Tham Lãng đến phòng thư ký trên tầng sáu mươi lăm đã là chín giờ bốn mươi.

Ngoài việc các lập trình viên thường xuyên làm việc ban đêm ở phòng thông tin được nghỉ buổi sáng và làm thêm giờ vào ban đêm, tình trạng nhân viên hành chính đến muộn 40 phút đã rất tệ rồi.

Thạch Lỗi Lỗi từ trong văn phòng đi ra, từ xa nhìn thấy chiếc ghế trống suốt bốn mươi phút cuối cùng cũng đã có người ngồi, cuối cùng anh ây cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thanh niên trẻ là cấp dưới của cô, với thân phận đặc biệt của cậu ta, mặc dù chưa công khai nhưng cũng coi như là mọi người đều biết, Thạch Lỗi Lôi sợ rằng đồng nghiệp trẻ tuổi của mình nhất thời nghĩ không thông, ỷ vào địa vị đặc biệt của mình, nơi làm việc quá thâm sâu, hôm nay có thể vẫn khen ngợi bạn, ngày mai những người đó có thể nói xấu sau lưng bạn.

Cô bước đến trước mặt Tham Lãng, cụp mắt xuống, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cậu.

Tham Lãng đứng lên nói: "Thạch tổng."

Thạch Lỗi Lỗi: "Nói đi."

Tham Lãng cúi đầu: "Xe của tôi bị kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng."

Thạch Lỗi Lỗi cẩn thận quan sát cậu hồi lâu, gật đầu: "Bị mắc kẹt ở phía sau rất nhiều người đi làm đúng giờ như vậy, chắc chắn cậu rất buồn phải không?"

Tham Lang: "..."

Thạch Lỗi Lỗi vỗ vỗ vào ghế nói: "Cậu đứng đó một lát đi."

Tham Lãng vẻ mặt khó hiểu: "???"

Thạch Lỗi Lỗi nghiêm mặt nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Tham Lang: "Không cần trừ lương sao?"

Thạch Lỗi Lỗi nghe được cậu hỏi, không khỏi mỉm cười: "Tham Lãng, cậu có biết tháng trước lương của cậu là bao nhiêu không?"

Tham Lãng chớp chớp mắt, thẻ lương đều nộp rồi, cậu cũng không thèm kiểm tra: "...Ờ, ngài biết sao?"

"Làm sao tôi biết, tôi không phải nhân sự," Thạch Lỗi Lôi nói, "Nhưng việc trừ tiền lương đối với cậu mà nói có hữu dụng không?"

Tham Lãng: "..."

Tham Lãng suy nghĩ một chút: "Thạch tổng, tôi không phải học sinh tiểu học, đi muộn còn phải đứng phạt?"

Thạch Lỗi Lỗi: "Phạt đứng là như thế nào? Tôi là giám sát viên xuất sắc của công ty, sao có thể trừng phạt thân thể nhân viên được? Tôi chỉ là để ghế của cậu nghỉ một lát thôi. Giá trị của chiếc ghế này cao hơn của cậu rất nhiều, không bao giờ đến muộn cũng không về sớm. Cực kỳ đáng tin cậy, có nhiều khả năng trở thành nhân viên có năng lực và trung thành nhất hơn cậu."

Tham Lãng: "???"

Thạch Lỗi Lỗi xoay người, liếc nhìn đám yêu tinh xung quanh, "Nhìn náo nhiệt cái gì, sau này ai đến muộn sẽ để ghế nghỉ một lát, không được phép thay giày, ngay cả Tham Lãng cũng không ngoạilệ, các người ai cũng không ngoại lệ", nói xong liền bước đến văn phòng và nói: "Đếm ngược đến một nghìn, đếm chậm thôi."

Tham Lãng: "............"

Chết tiệt, không ai khác có phong cách vẽ kỳ lạ này.

Thế là sáng hôm đó Tham Lãng đứng ở bàn làm việc mười phút, toàn bộ tập đoàn Hằng Thương đều biết Tham Lãng đi làm muộn, trước mặt mọi người, Thạch tông tìm đủ mọi lý do để bắt cậu đứng làm việc (...)

Ừm...sáng nay đến muộn...

Thậm chí không thể ngồi xuống.

Không những vậy, hồi trước Thương tổng bận rộn như vậy, vậy mà từ hôm nay lại trở đi trở nên đặc biệt nhàn nhã, bóng dáng của anh ấy luôn xuất hiện trong phòng thư ký một cách khó hiểu, bọn yêu tinh lúc đầu còn tưởng là mình nhìn nhầm, thiếu chút nữa làm hỏng lớp trang điểm mắt.

Một bộ âu phục giày da, phong cách nhẹ nhàng, dẫn đầu giới thượng lưu từ thư ký đến bộ phận quan hệ công chúng, trong khi vừa bàn giao công việc cho cấp dưới, đều vô tình hay cố ý liếc nhìn bàn làm việc cạnh cửa sổ.

Nhóm tiểu yêu tinh: "..."

Thế nào là ăn tủy biết vị, cái này gọi là nhớ mãi không quên.

Chủ tịch, ánh mắt của anh quá lộ liễu, gợi tình đến mức mất trí à?

Ánh mắt Tham Lãng trước sau nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch trên màn hình máy tính, ngón tay dài gõ chữ, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Thương Vũ Hiền dừng chân lại: "..."

Đây là ngày đầu tiên.

Đây chỉ là ngày đầu tiên trong ngày.

Điều này chỉ là khởi đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Thương Thương: "..."

Tham Tham: "Ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro