Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tương tự như lời kể mở đầu thường thấy trong các bộ phim nước ngoài:

Mọi chuyện bắt đầu từ ngày này, Edward từ từ mở ra cánh cửa "hư không" và dấn thân vào cuộc hành trình "mộng ảo" để theo đuổi người bạn nhỏ Kevin của mình.

Khi đọc, giọng điệu nhất định phải sâu lắng, cường điệu, mang đậm hương vị riêng của giọng lồng tiếng của phim dịch, đồng thời có màu sắc lãng mạn huyền bí, khao khát nhất định.

Thương Vũ Hiền: "..."

Vào cái đêm khiến người yêu tức giận, Thương Vũ Hiền đã ngồi bất an ở bàn làm việc từ 4h30.

Đúng năm giờ, anh vội vã rời khỏi văn phòng.

Tiểu Phương được phái đến thôn Đào Viên trước để kiểm tra địa điểm, Tiểu Viễn đảm nhận mọi nhiệm vụ của tổng thư ký, bận rộn đến muốn hói đầu, Thương tổng ra khỏi văn phòng mà không có lời nhắc nhở nào, cô cảm thấy vô cùng vui mừng, thậm chí còn mang theo một chút ngạc nhiên.

Sắc mặt Thương Vũ Hiền không có biểu tình gì, nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc, giống như sắp tiến hành một cuộc thương lượng lớn.

Tiểu Viễn đứng dậy trước bàn làm việc, vẻ mặt vì bị lây nhiễm mà trở nên nghiêm túc: "Thương tổng, ngài một lát nữa có lịch trình..."

Thương Vũ Hiền bước chân không ngừng, vội vã đi đến thang máy: "Từ chối đi."

Tiểu Viễn sửng sốt, vội vàng nói: "Thương tổng, tối nay là tiệc cảm ơn của chủ tịch Lưu, ngài là khách danh dự."

Thương Vũ Hiền dừng lại: "..."

Thương Vũ Hiền sửng sốt hồi lâu, sau đó mới nhớ ra điều gì đó, bước chân có chút do dự hơn trước, đi về phía thang máy: "Tôi hiểu rồi, gửi địa chỉ khách sạn cho tôi đi."

Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm: "Vâng".

Thương Vũ Hiền đến tầng 65. Vừa đi đến khu vực văn phòng của bộ phận quan hệ công chúng, anh đã thấy chiếc ghế cạnh cửa sổ đã trống.

Các yêu tinh đều đang bận rộn hoàn thành công việc của mình, khi không có cuộc họp trong phòng tối, họ sẽ có thói quen tan làm muộn khoảng nửa tiếng.

Nhìn thấy Thương tổng đi tới, các người đẹp đều đồng loạt im lặng.

Thương Vũ Hiền đi tới, hỏi người ở bên cạnh: "Tham Lãng đâu?"

Lillian ở bàn bên cạnh run rẩy khóe miêng: "Cậu ấy tan làm rồi."

Vẻ mặt của Thương Vũ Hiền không được tốt lắm: "..."

Thương Vũ Hiền từ trước đến nay là người đúng giờ, tin vào thời gian và phục vụ thời gian, anh nhớ tới buổi sáng Tham Lãng đi công tác mấy tháng trước, cả người không một chút vội vã.

Rất tốt, rất đúng giờ, tiểu bằng hữu đã thể hiện được ý thức về thời gian bằng việc tan làm.

Thương Vũ Hiền liếc nhìn điện thoại, ngập ngừng muốn gửi tin nhắn WeChat cho người yêu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, giống như trước đây, lại gửi một tin nhắn: Tối nay có tiệc, trở về muộn chút?

Đó không phải là tìm đường chết sao, chọc giận người yêu.

Cần thay đổi theo cách nhẹ nhàng hơn để người yêu cảm thấy thoải mái, về muộn cũng có lý.

Công ty của chủ tịch Lưu là khách hàng cũ của Hằng Thương, Thương Vũ Hiền giúp hắn làm một việc, ông già mời anh ăn tối, còn mời mấy doanh nhân xuất sắc đi cùng, tiện đường làm quen với Thương Vũ Hiền.

Là khách danh dự, không thể không đi, anh suy nghĩ rồi quay người bước vào thang máy đi lên lầu.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, kẻ cắp gặp bà già.

Ra khỏi thang máy, đi vào phòng chủ tịch, thay bộ đồ trang trọng trong phòng thay đồ và gửi tin nhắn WeChat cho người yêu.

*

Bên này.

Gần đến giờ tan sở, Tham Lãng mới nhớ ra mình chưa chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ em, khu sản phẩm dành cho bà mẹ và trẻ sơ sinh đã đóng cửa trước đó, cậu nhìn đồng hồ, tan sở đúng giờ, lao vào thang máy, chạy đến Yaya mua một chiếc ghế trẻ em rồi đi thẳng đến bãi đậu xe và đặt nó lên ghế hành khách của chiếc Lamborghini Black Bat.

Cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy nhân viên đang xếp hàng dài trong thang máy, dù sao cũng đã đến giờ tan sở nên trực tiếp đi thôi.

Sau khi đón đứa trẻ từ nhà trẻ về, Đường Đường rất hưng phấn ngồi lên xe mui trần, nhưng Tham Lãng không muốn cô bé bị chú ý quá nhiều, sợ bị cảm lạnh nên chỉ đơn giản hạ mui xe xuống.

Đang lái xe đến Long Đình, Tham Lãng nhận được tin nhắn Wechat của Thương Vũ Hiền.

Thương Vũ Hiền: "Lưu chủ tịch mời cơm, em đi cùng tôi."

Tham Lãng: "..."

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi cau mày, trước đây hai người đã nói về chủ đề này, cố gắng giảm thiểu việc đi cùng nhau ở nơi công cộng, và nếu có thể thì tránh xã giao trong ngành trong vòng ba năm.

Khi một người đạt đến một tầm cao nhất định, như Thương Vũ Hiền, không cần phải tích cực mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình, sẽ có người tự nhiên kết nối anh ta với những người khác. Sự nghiệp của Tham Lãng chỉ mới bắt đầu, hiện tại cậu còn quá trẻ, khi cậu trưởng thành và có chỗ đứng vững chắc ở Hằng Thương, Thương Vũ Hiền sẽ xây dựng mạng lưới quan hệ cho cậu, tục ngữ nói đúng, trẻ người non dạ không làm tốt được việc gì. Bây giờ là giai đoạn mà bạn không cao không thấp, không có niềm tin vào những cảnh lớn và không có niềm vui trong những cảnh nhỏ.

Hơn nữa, Thương Vũ Hiền trong tâm tư cũng không muốn để thanh niên có vẻ ngoài xuất chúng quá lộ liễu trước khi kết hôn, tránh gây ra scandal và trở thành tâm điểm bàn tán của người khác.

Cho dù Thương Vũ Hiền không nói ra, Tham Lãng cũng biết.

Tại sao đột nhiên lại nói muốn đưa mình đi xã giao?

Đôi mắt hoa đào nheo lại, suy nghĩ hồi lâu rồi bấm số của Thương Vũ Hiền.

Điện thoại kết nối.

Tham Lãng đi thẳng vào vấn đề: "Tôi tan làm rồi, vừa đón Đường Đường về nhà."

Thương Vũ Hiền nói: "Em đã thấy tin nhắn Wechat của tôi, tôi về nhà đón em."

Tham Lãng cười lớn: "Thương tổng, anh mang theo thư ký đi công việc, mỹ nữ đi làm việc riêng, đưa bạn gái đi ăn nhậu, còn đưa người yêu đi họp mặt gia đình. Từ góc độ người khác, sao anh lại mang theo tôi đi ra ngoài xã giao?"

Thương Vũ Hiền không hài lòng: "Tôi dẫn người yêu đi ăn tối, còn phải giải thích với người khác tại sao?"

Tham Lãng: "Không, không cần giải thích, không cần giải thích, tất cả khán giả hiếu kỳ đều không muốn anh giải thích, bọn họ thích nhất chính là nghiêm túc nói nhảm, một khi ngươi giải thích, chủ đề sẽ không thể bắt đầu."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Nói tóm lại, Thương tổng, anh mang một thiếu niên tuấn mỹ đi xã giao, anh có tính toán để hắn chắn rượu cho anh sao? Bảo bối, anh thật sự là yêu tôi."

Thương Vũ Hiền: "..."

Không đợi đối phương kịp phản ứng, Tham Lãng liền cười nói: "Được rồi, đừng chém gió nữa, cứ nói thật đi. Tối nay anh không về nhà ăn cơm à?"

Đã bị lộ.

Thương Vũ Hiền yếu ớt nói: "Ừ."

Tham Lãng: "Biết tôi sẽ không đi, anh thật sự phí hết tâm tư, bất cứ thủ đoạn nào để xin phép. Tôi rất khâm phục anh, Thương tổng."

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng: "Được rồi, tôi cho phép, cúp máy."

Thương Vũ Hiền: "..."

Điện thoại đã bị cúp.

Độc, quá độc.

Nghẹn ngào đến mức ngây ngất.

Tiểu bằng hữu đã biết học cách lấy độc trị độc.

Không còn cách nào khác, quy định bất thành văn là sếp phải đưa bạn gái đi xã giao để hâm nóng bầu không khí, mời cấp dưới nam đi ăn tối cơ bản là để tránh uống rượu.

Giống như tất cả những người đàn ông bình thường trên thế giới, khi xin phép vợ, đều viện đủ mọi lý do và đấu trí đấu dũng để nói rằng mình sẽ về nhà muộn, dù được phép nhưng vẫn bị chỉ trích rất nhiều.

Haha, đàn ông.

Chỉ vậy thôi, con người rất cứng rắn và không thể bị phá vỡ.

Vị CEO bị người yêu oán giận, tâm trạng tuyệt vọng suốt chặng đường đến bữa tiệc.

Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông trung niên cảm thấy "nhớ nhà".

Nhớ chàng trai đã hỏi anh: Một ngôi nhà không có người thân trong gia đình có được gọi là nhà không?

Suy cho cùng, anh vẫn nghĩ về người đó.

Nhớ tới cậu ấy.

Xác thực đã lâu không về nhà ăn cơm.

Anh không muốn làm cậu ấy tức giận và không muốn chấm dứt mối quan hệ của chúng tôi.

Thôi, ngày mai phải về sớm để bù đắp.

Anh không biết sẽ mất bao lâu để che đậy vị trí ở vị trí thấp, tôi không muốn chuyển lỗ thành lãi, nhưng tôi không muốn mất hết tiền.

​Có lẽ cần phải có một cú đánh mạnh?

Gần đây, "Thành (công) giao (phối)" quá thấp...

"Chủ" lực "làm" khả năng kiểm soát của tay đạt 100% (...).

Lợi thế cao độ tập trung ở khu vực "phía dưới" (...)

Tuần này sẽ có thêm một mức thấp mới (...)

Thương Vũ Hiền: "..."

Người ra quyết định đằng sau "Quỹ Lawrence" đang chìm trong suy nghĩ.

* Đoạn này ko biết dịch sao nữa. mn ai biết dịch đoạn này như nào giúp m với.

最近"成(功)交(配)量"太低(......)。

""""盘手的控盘度达到100%......)。

筹码高度集中在"下方"区域(......

这个星期,还会再创新低(......)

*

Sau khi Tham lão gia tử chuyển đến Long Đình, Tham Lãng cũng giảm bớt gánh nặng rất nhiều, ít nhất không còn phải chăm sóc bọn trẻ nữa, Đường Đường hiện tại rất ý thức về bài tập về nhà, có lãogia tổ ở bên cạnh cô bé nên về cơ bản là không cần người lớn bận tâm.

Bữa tối gồm bốn món, một món súp và một món tráng miệng, ba người ăn khí thế ngút trời.

Bây giờ tiểu đoàn tử cũng không muốn rửa bát kiếm tiền tiêu vặt, bảy giờ tối, Tham Lãng bỏ bátđũa vào máy rửa bát, ở trong phòng khách một già một trẻ chơi cờ caro, phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, liền sắp xếp họ về phòng riêng nghỉ ngơi.

Cậu trở về phòng ngủ chính, đi tắm, đứng giữa phòng ngơ ngác một lúc, đôi mắt đào hoa nhìnxung quanh, chợt nhớ ra mình đi mua ghế trẻ em và để quên laptop ở công ty, trong túi đựng máy tính còn có máy tính bảng.

Không trách lúc tan tầm cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Tham Lãng: "..."

Một nửa trong số ba dự án quảng cáo sẽ được trình chiếu cho Thạch tổng vào ngày mai vẫn chưa được viết ra.

Tham Lãng giơ điện thoại di động lên nghịch một hồi chán nản, phần mềm văn phòng di động không có tác dụng gì, liền đứng dậy đi đến thư phòng trên lầu ba.

Đến bàn làm việc, cậu mở máy tính xách tay của Thương Vũ Hiền lên, sau khi bật lên lại yêu cầu nhập mật khẩu.

Tham Lãng giơ tay lên, ngón tay vừa chạm vào bàn phím, cậu đột nhiên chớp mắt, cong môi, xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Cậu quay xuống tầng dưới vào phòng ngủ chính, mở cửa tủ, mặc một chiếc áo nỉ và quần jean, thản nhiên vén tóc lên, đội mũ trùm đầu, chào một già một trẻ và nói rằng tôi sẽ đi đến quán cà phê Internet ở Nam Uyển đọc bản thảo, bước lên xe cân bằng điện rồi đi ra khỏi nhà.

Ừm, đây chỉ là mới bắt đầu.

Vâng, đây chỉ là sự khởi đầu.

Lúc Thương Vũ Hiền trở về đã là mười giờ tối, già trẻ đều đã ngủ, anh ở trong phòng ngủ chính trống hồi lâu, mới quay vào phòng tắm tìm người.

Anh tìm kiếm cả tầng trên tầng dưới trong căn biệt thự to lớn, gọi điện cũng không có ai nghe, anh dừng lại ở giữa phòng khách.

Người yêu đang ở đâu?

Còn người yêu lớn thì sao?

Phải rất lâu sau cậu mới trả lời wechat.

Tham Lãng: "Máy tính để quên ở công ty, quán Internet quá ồn, nên không nghe thấy chuông điện thoại, tôi đang xử lý một số công việc, anh đi ngủ trước đi."

Thương Vũ Hiền: "..."

Làm việc ở quán Internet?

Vốn muốn hỏi cậu đang ở quán Internet nào, nhưng Thương Vũ Hiền có thể đoán được, hẳn là quán trong khu dân cư, vô thức đứng dậy muốn đón người yêu, nhưng lại do dự ngồi xuống. Suy nghĩ một chút, liền cảm thấy không yên tâm, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng khách như quả lắc trong đồng hồ.

Người yêu đến quán Internet, và chính mình cũng muốn ra ngoài tìm?

Tham Lãng có cảm thấy mình theo dõi quá chặt, kiểm soát quá chặt, không có không gian riêng tư không?

Sự khác biệt giữa người này và những người phụ nữ trung niên đáng sợ đó là gì?

Không, quyết không thể đi!

Thương Vũ Hiền toàn thân cứng đờ.

Nghĩ tới đây, anh chậm rãi trả lời "Được", sau đó quay lại phòng ngủ chính, tắm rửa rồi lên phòng làm việc trên tầng ba, liếc nhìn đã thấy máy tính của mình đang bật và vẫn ở giao diện nhập mật khẩu trước khi vào hệ thống.

Thương Vũ Hiền: "..."

Đêm đó lúc Tham Lãng trở về đã là ba giờ sáng.

Thương Vũ Hiền cảm nhận được xung quanh có động tĩnh, ở trong mơ dựa vào người yêu, đưa tay sờ sờ eo thanh niên, lẩm bẩm tại sao giờ cậu mới quay trở về, sau đó nghe thấy Tham Lãng thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, còn chưa kịp hỏi lại, Tham Lãng dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tham Lãng buồn ngủ đến không mở mắt được, trong lúc ngủ cậu cảm thấy môi mình chạm phải thứ gì đó trơn trượt, sau đó môi cậu hơi hé ra, quấn lấy đầu lưỡi của cậu hồi lâu.

Lực đạo càng lúc càng mạnh, xông vào trong miệng cậu, đột nhiên hung hãn chiếm lấy đầu lưỡi của cậu.

"Em yêu, trời gần sáng rồi."

Tham Lãng vòng tay ôm người yêu, cảm nhận được nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt, hơi thở càng ngày càng nặng nề, cậu không nhịn được xoay người nằm nghiêng, đôi chân dài và đôi tay thon dài ôm thật chặt đối phương ngăn cản anh di chuyển.

Môi Thương Vũ Hiền áp sát môi cậu, im lặng khoảng hai phút rồi lại hôn cậu say đắm.

Tham Lãng vòng tay ôm lấy anh, bên tai nghe được tiếng hừ nhẹ, đầu ngón tay như có như không vuốt ve lưng Thương Vũ Hiền, càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng chậm, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

"????"

Thương Vũ Hiền hơi thở dốc, mở mắt ra: "..."

Haha, bổ kho?

Ở đó đóng cửa rồi.*

*呵呵,补仓?

那边收盘了。Nguyên tác đoạn này như này, nhưng m tra ko ra nghĩa. b nào biết thì chỉ giúp mình với.

*

Bằng cách này, Edward bắt đầu hành trình mơ ước của mình là theo đuổi người bạn nhỏ Kevin vào ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hôm đó, Tham Lãng làm bữa sáng bày lên bàn ăn, lão gia tử và tiểu đoàn tử đều đi ngủ sớm dậy sớm đã sớm ngồi vào bàn ăn, nếm thử món tiểu long bao do thanh niên làm.

Tham Lãng ăn một miếng, định đến cửa hàng 4S lấy xe, bởi vì sợ tắc đường nên sáu giờ rưỡi đã muốn rời đi.

Trong phòng ngủ chính tối tăm, rèm che sáng được kéo thật chặt, chỉ chừa một khe nhỏ để tia nắng lọt vào.

Tham Lãng đi tới bên giường ngồi xuống, tiến gần đến khuôn mặt đang say ngủ của người yêu: "Bảo bối, anh đã tỉnh chưa?"

Lông mi dài của Thương Vũ Hiền giật giật: "Ừm."

Tham Lãng còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của Thương Vũ Hiền đã duỗi ra ôm ngang eo Tham Lãng, nghiêng người về phía trước, cả người bị anh kéo vào trong ngực.

Tham Lãng không đứng vững mà ngã đè lên người người yêu, vội vàng dùng hai tay chống đỡ lấy thân mình.

Thương Vũ Hiền cảm giác được một cỗ sức nặng quen thuộc.

Ngay cả khi người đó ôm anh đánh thức anh dậy vào buổi sáng, anh cũng không còn nghĩ mình là một đứa trẻ như lần đầu gặp nhau.

Anh nheo mắt nửa tỉnh nửa mê, giữa khoảng trống giữa đôi mắt không tập trung là một khuôn mặt mơ hồ và cực kỳ thịnh vượng.

Đôi mắt hoa đào ấy, nụ cười thật trìu mến.

Sáng sớm, trong cơ thể anh đột nhiên nóng lên, sinh ra một cỗ xung lực khiến anh choáng váng, Thương Vũ Hiền đột nhiên giơ tay, ôm chặt người trong lòng, đem cậu ôm vào ngực, ôm lấy sau đầu của thanh niên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tham Lãng bị hôn đến khó thở: "Tôi phải đi lấy xe, phải đi trước."

Thương Vũ Hiền nửa tỉnh nửa mê: "???"

Tham Lãng cắn môi dưới: "Anh có thể ngủ thêm một lát."

Thương Vũ Hiền lẩm bẩm: "Tối hôm qua... em thực sự đến quán Internet làm việc..."

Giọng điệu mang chút ngữ khí làm nũng.

Tham Lãng nhịn cười: "Đúng vậy, tôi cũng là bất đắc dĩ, cũng giống như việc ngồi chung bàn ăn với anh".

Thương Vũ Hiền: "..."

Tham Lãng đứng dậy, kéo bộ đồ ngủ của người yêu treo trên vai, "Tôi chợt phát hiện ra viết lách ở quán Internet khá tốt, có rất nhiều cảm hứng, không mắc phải chứng trì hoãn, sau này tôi sẽ thường xuyên đến đó." ."

Thương Vũ Hiền: "????"

Tham Lãng nói xong, lười biếng duỗi người, đi về phía cửa.

Nghe thấy cửa phòng ngủ chính đóng "rầm" một tiếng và tiếng bước chân trên hành lang ngày càng xa, Thương Vũ Hiền rốt cuộc cũng tỉnh lại, đột nhiên nhảy ra khỏi giường, thậm chí không thèm xỏ dép vào, chạy đến phòng tắm. Trong phòng tắm chân trần tắm rửa, rửa mặt đánh răng một cách nhanh chóng, tốc độ cực nhanh thay âu phục, đương nhiên cũng không để ý tới động tác uyển chuyển khi mặc quần áo nữa.

Chỉ mất năm sáu phút, Thương Vũ Hiền đã chuẩn bị xong, cầm chìa khóa xe lao xuống lầu, liền nhìn thấy tiểu đoàn tử từ cửa phòng khách quay về.

Thương Vũ Hiền nhìn quanh phòng khách: "Ba nhỏ của con đâu?"

Tiểu đoàn tử: "Đi rồi, taxi đến trước nhà chúng ta, đại ca ca lên xe rời đi rồi."

Thương Vũ Hiền: "............"

Được, sáng sớm, cuộc đấu thầu mở màn, bổ kho thất bại

Hy vọng hôm nay không phải là một ngày thăng trầm.

Thương Vũ Hiền xoay người đi tới phòng ăn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bàn ăn hồi lâu.

Trước chỗ ngồi của anh, có bánh mì kẹp thịt bò, bánh bao hấp, salad rau củ quả, đều là những món ăn anh yêu thích, cà phê đã được pha sẵn đặt ở đó, còn có nửa cốc đậu nành mà thanh niên làm cho anh nhất định phải uống, đồ dùng cũng đã dọn sẵn, còn thiếu mỗi đưa đồ ăn vào miệng.

Ngoài miệng nói rất tức giận, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Nhìn đi,nhìn đi, người yêu bé nhỏ của tôi yêu bản thân mình biết bao.

Dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ hai mươi tuổi, cần thiết được coi trọng, cần được nghiêm túc theo đuổi...

Chuyện nhỏ, nếu cậu ấy muốn như vậy thì tôi sẽ đưa cho cậu ấy.

Chà, không ngừng cố gắng, hạnh phúc đang ở trước mặt.

Người đàn ông trung niên không nhận ra rằng, lần đầu tiên, anh đã bị bản năng chinh phục và săn đuổi của nam giới truyền cảm hứng, đồng thời anh đã tìm ra nhiều lý do hợp lý cho hành vi tiếp theo của mình.

Tiểu đoàn tử từ bên bàn ăn thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Ba ba, sao mặt ba ba đỏ thế?"

Tay Thương Vũ Hiền run lên, một lá xà lách suýt chút nữa đập vào mũi anh: "Tinh thần phơi phới."

Tiểu đoàn tử nghiêng đầu nhìn anh hồi lâu: "Sao lại vàng như vậy?"

Thương Vũ Hiền nghiêm túc nói: "Sáp chống lạnh."

Tiểu đoàn tử: "???"

[Lưu ý: Tiếng lóng trong bài "Trí tuệ lấy núi hổ". ]

Đúng, cần phải thông minh hơn.

Không biết tự tin từ đâu mà ra, nam nhân đột nhiên lấy lại phong thái quân tử, ngồi vào bàn ăn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng do người yêu chuẩn bị, thỉnh thoảng gửi tin nhắn Wechat cho Lệ Uy Dương.

Suy cho cùng thì bạn tốt cũng là người lái xe có kinh nghiệm.

Anh giải thích ngắn gọn tình huống khiến người yêu tức giận, đồng thời hỏi làm thế nào để dỗ dành người yêu, sau đó còn nói đợi trên mạng, việc này khá gấp.

Kết quả Thương Vũ Hiền ăn xong bữa sáng, Lệ Uy Dương cũng không có trả lời.

Thương Vũ Hiền đi vào gara, lên xe Mulsanne, bấm điện thoại di động của Lệ Uy Dương, một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời, mơ mơ màng màng như là còn chưa tỉnh ngủ, có vẻ là đang say rượu.

Lệ Uy Dương: "Thương nhị, sáng sớm, hức, có chuyện gì vậy?"

Thương Vũ Hiền: "Kiểm tra WeChat, có việc gấp."

Nói xong anh cúp máy.

Lệ Uy Dương: "???"

Lái Mulsanne đến Hằng Thương, Thương Vũ Hiền liên tục nhận được tin nhắn trả lời của Lệ Uy Dương.

Đầu tiên là ba mươi sáu cách để theo đuổi người yêu và khiến người yêu hạnh phúc, sau khi Lệ Uy Dương thực hành đã chứng minh được rằng các phương pháp này có tính khả thi cao.

Trong bãi đậu xe ngầm ở Hằng Thương, Thương Vũ Hiền ngồi trong xe cẩn thận đọc mật thư đối phương gửi đến, khóe môi từng chút nhếch lên, cuối cùng mới chú ý tới lời nói của Lệ Uy Dương:

Nếu các cách trên đều không thành công thì đừng trách tôi, hãy tham khảo câu cuối cùng, phương châm năm chữ.

Nhập, nhập, nhập, nhập, nhập, nhập ...

Có một khoảng trống lớn trên WeChat.

Thương Vũ Hiền cau mày và kéo xuống——

Kéo xuống......

Kéo xuống...

Theo đuổi lò hỏa táng chồng.*

*追夫火葬场。Nguyên văn, m tra gg thì là theo đuổi một người thừa sống thiếu chết. bạn nào biết chỉ thêm cho m nhé.

Thương Vũ Hiền: "????"

Đ.M.

Thương Vũ Hiền run rẩy và thiếu chút nữa thì đánh rơi điện thoại.

Nghĩ tới bí quyết bảy chữ của Tiểu Phương: can đảm, cẩn thận và không biết xấu hổ.

Bây giờ có một bài tập thực hành khác do Lệ Uy Dương thực hiện, ba mươi sáu chiêu theo đuổi chồng.

Lò hỏa táng là cái quái gì vậy? Trực tiếp che đậy lại, không thèm đếm xỉa đến.

Vâng, đó là ban ngày của ngày thứ hai.

Tại cuộc họp ban quan hệ công chúng buổi sáng, Tham Lãng đưa ra ba bản thảo đầu tiên mà anh đã làm ở quán cà phê Internet tối qua và từ văn phòng của Thạch Lỗi Lỗi.

Vừa bước tới bàn làm việc đã nhìn thấy một ông lão ở bộ phận hậu cần đang chuyển phát nhanh, đang đẩy một chiếc xe đẩy khổng lồ chất đầy các loại hoa, những bó hoa xếp chồng lên nhau, những bông hồng đỏ được xếp thành hình trái tim ở chính giữa.

Ông lão nhìn tấm thiệp quà do người bán hoa gửi, lớn tiếng nói: "Cho tôi hỏi, tâm cân là ai, có chuyển phát nhanh?"

Tâm can...

Tâm cân...

Văn phòng thư ký trên tầng 65 rơi vào trạng thái im lặng ngắn ngủi.

Các yêu tinh nhìn nhau, mặt họ đỏ bừng.

"..."

Đột nhiên, mọi người biến thành gà kêu, các mỹ nhân đều phát điên!

"A, a, tâm cân, ai vậy?! Đứng ra!!!"

"Chết tiệt, một tiểu hồ ly, thật lãng mạn."

"Ngươi dám thể hiện tình cảm một cách hoa mỹ. Có bản lĩnh thì hãy đứng lên!"

Thạch Lỗi Lỗi chạy ra khỏi văn phòng: "Ồn ào cái gì vậy? Văn phòng không phải chợ rau củ... Á..."

Ông lão sửng sốt, cẩn thận nhìn tấm thiệp một hồi: "Tham Lãng, có chuyển phát nhanh!"

Tham Lãng: "????"

Nhóm tiểu yêu tinh: "............"

Tham Lãng có vẻ bối rối: "Tôi?"

Ông lão đẩy xe hoa về phía trước, nheo đôi mắt lão thị, lẩm bẩm: "Ừm... Ta là cục cưng của ngươi, ngươi là quả táo nhỏ của ta... Không phải câu này... A, câu này, ký tên, Tiểu Vũ ca ca của ngươi."

Tham Lãng: "!!!!!!"

Bùng nổ.

Cái quái gì đây?

Ông lão vui vẻ nói: "Anh bạn trẻ, Tham Lãng sao, ký tên đi?"

Tham Lãng vẻ mặt đờ đẫn nói: "Không không không, đại thúc, ngươi nhận nhầm người rồi."

Thạch Lỗi Lỗi vẻ mặt hưng phấn, nắm chặt điện thoại, nhịn cười: "Ngươi như thế thật không hiểu chuyện, đừng trì hoãn công việc của đại bá, nhanh chóng ký tên đi. Có rất nhiều đồng nghiệp đang chờ giao thư đấy."

Tham Lãng: "...Ừm."

Giống như một người đàn ông nhỏ bé đáng thương bị nhấn đầu ép ký vào khế ước bán thân, Tham Lãng đau lòng ký vào chữ: "Đại bá, cực khổ cho ngài"

Ông lão: "Không vất vả, không vất vả, a, chúc mừng, nhớ phát kẹo cưới nhé."

Tham Lãng: "????"

Cậu lặng lẽ nhìn khung cửa sổ cao sát đất, trong mũi có mùi hoa và những tiếng hét vang lên bên tai.

"Ah ah ah ah Tiểu Vũ ca ca? Tiểu Vũ ca ca là ai... à... mẹ kiếp? Mẹ kiếp?"

"Tôi có phải bị điếc không... Vũ... Thương?"

"Thật là một bông hoa đẹp. Vòng tròn đó là yêu cơ xanh lam!"

"Thoạt nhìn thì giống như tay nghề của xưởng lớn Thiên Kiều Bá Mị. Màu xanh lam này chân thực quá, việc kinh doanh của anh ấy tốt như vậy, sao Thương tổng có thể đặt mua nhiều hoa như vậy?"

"Tham Lãng, ngươi tới đây nhìn xem, đẹp quá!"

Tham Lãng: "..."

Các ngươi đang nói về cái gì vậy, làm sao một từ tôi cũng không hiểu?

Tôi là đàn ông tại sao lại thích hoa, tôi không thích hoa.

Ngay sau đó--

"Tham Lãng, cho ta một bông có được không?"

"Không được."

"Lãng Ca..."

"Không được."

"Cho chúng tôi mượn một lúc, ngửi một lúc, sau đó trả lại cho ngươi."

Tham Lãng dè dặt gật đầu: "...Ừm."

"A a a, ta lấy bông này, đẹp quá."

"Này, chậm một chút, bông này đẹp quá."

"Mỗi người một bông hoa, đừng cướp, đừng cuớp."

"..."

Được rồi, hôm nay đã là ngày thứ hai, trong phòng thư ký tràn ngập hương hoa, trong biển hoa, các tiểu yêu tinh đều có tâm tình rất tốt cả buổi sáng.

Tham Lãng còn chưa hồi phục.

Cậu không có mong muốn tìm người yêu, cũng không có ý thức bị theo đuổi - trong hai mươi lăm, sáu năm, cậu chưa từng bị ai theo đuổi, vì vậy cậu cho rằng Thương Vũ Hiền chỉ đang bù đắp những sai lầm ở ngày Valentine Trắng, hoàn toàn không biết, đây mới chỉ là bắt đầu.

Ngược lại cậu cũng không coi trọng chuyện đó.

Tuy nhiên, kể từ hôm đó, mấy người từng tức giận phàn nàn sau lưng về việc "có người ôm chân" đều ngậm chặt miệng, bắt đầu cúi đầu giả chết.

Nếu không giả chết thì còn chờ gì nữa, không nhìn thấy chính Thương tổng thừa nhận?

Ta là người yêu của ngươi.

Ngươi là quả táo nhỏ của ta.

Những lời yêu thương phun ra từ một cái miệng độc, mạnh mẽ lấp đầy miệng người đó bằng thức ăn chó.

Vì vậy, tất cả các tinh anh của Hằng Thương đều biết——

Người trong cuộc nói rằng ông chủ không bao giờ chịu thiệt, lông mi trống rỗng và làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình, đột nhiên thay đổi phong cách và trở nên lãng mạn.

Ông chủ yêu sâu đậm, người yêu là tâm can của ông chủ.

Tâm can...

Bí quyết bảy chữ và châm ngôn năm chữ, Thương tổng cũng thật là liều mạng.

Nhóm wechat thứ hai cửa các giám đốc điều hành Hằng Thương vẫn khá sôi nổi trong kỳ nghỉ lễ, mọi người lấy hạt dưa và đồ uống, kê ghế sofa và ghế dài, đặt phong bao đỏ để đặt cược, mọi người đều rất phấn chấn và sẵn sàng xem diễn.

Câu chuyện Edward tìm kiếm người bạn nhỏ Kevin của mình ở cánh cổng hư không.

**********

30 Tết - 09.02.2024 - HAPPY LUNAR NEW YEAR !

Chúc mọi người một năm mới nhiều sức khỏe, may mắn và vui vẻ.

Chương nào cũng 5-6k chữ. dạo này t lại bị lười rùi. ko biết chương sau đến lúc nào mới xong để đăng. mong mọi người tiếp tục ủng hộ, đừng bỏ rơi t nhé. t sẽ cố gắng lết hết bộ này vừa để đọc vừa để chia sẻ cho mn cùng đọc. 爱你们 ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro